Editor: Mứt Chanh

Tô Hà bị đánh bại bởi tên Tạ Lâu vô lại này. Cô chần chờ một hồi lâu mới hỏi: “Những thứ này… Anh chưa sử dụng qua chúng sao?”

Hầu như mỗi lần bị đưa lên giường, cô đều mơ mơ màng màng, biết rằng anh có làm biện pháp. Nhưng biện pháp này đến từ đâu thì cô không biết.

Tạ Lâu để cho cô nắm lấy cổ áo, lười biếng cười: “Dùng qua một hai lần…”

Tô Hà đột nhiên mở to hai mắt: “Tháng này sao?”

Tạ Lâu ồ lên một tiếng, Tô Hà thật sự muốn cho anh một bạt tay. Cô lại nắm thật chặt năm ngón tay, ánh mắt buông xuống nhìn anh đang quỳ thẳng lưng.

Tô Hà có chút bực bội: “Đêm nay anh ngủ sô pha.”

Tạ Lâu: “…… Không được.”

Tô Hà: “Anh có quyền thương lượng đấy à?”

Tạ Lâu: “…….”

Tô Hà nói xong mới buông anh ra rồi đứng lên, lấy thùng rác qua, nhặt những cái hộp kia lên rồi ném chúng vào. Cô thắt lại dây lưng, lấy ra ném đi, đi ngang qua Tạ Lâu thì cúi đầu nhìn anh.

Tạ Lâu cởi cúc áo cổ một lần nữa và nhẹ nhàng hỏi: “Khi nào anh có thể đứng dậy?”

Tô Hà: “Quỳ.”

Tạ Lâu ồ lên một tiếng: “Được thôi.”

Tô Hà vừa nghe thấy anh trả lời như vậy thì lại bất đắc dĩ. Bước ra và ném túi rác vào thùng rác tập trung ở lối lên cầu thang thoát hiểm. Lại trở về thì sắc trời đã tối. Tạ Lâu không biết từ chỗ nào tìm được một cây kẹo que, vừa ngậm vừa quỳ. Sau khi Tô Hà bước vào mới nói: “Anh ra bên ngoài quỳ, em ngủ đây.”

Nói xong thì phải đóng cửa, Tạ Lâu lại vươn tay chặn cửa lại, anh khẽ ngước cằm, đôi mắt híp lại: “Anh không đi ra đâu.”

Tô Hà: “Vậy em ra ngoài.”

Tạ Lâu: “……”

Một giây sau, anh dời bàn phím đi vào phòng làm việc, “Anh có thể ở đây được không? Em cho anh thời gian đi, ngày mai anh phải đi làm nữa, vợ yêu.”

Tô Hà đột nhiên có chút buồn cười.

Cô giữ lấy khung cửa và nhìn anh thật lâu.

Áo sơ mi của anh có chút lỏng lẻo, bởi vì bị cô túm nhiều lần nên đường viền cổ áo buông lỏng lộ rõ ​​xương quai xanh, tóc tai có chút rối bời. Anh cầm kẹo mút nhìn cô.

Đôi mắt đen như mực, có dấu vết hoang dại ngay cả khi anh đang quỳ.

Bộ dạng này làm Tô Hà muốn hôn anh một phát.

Nhưng cô nhịn xuống, nhìn đồng hồ, “10 giờ rưỡi lên.”

Tạ Lâu nhướng mày: “Vâng.”

Răng rắc một tiếng, cây kẹo mút đã bị anh cắn lấy.

Tô Hà xoay người, cầm áo ngủ của anh đặt ở trên ghế phòng làm việc mới nói: “Đứng lên thì ra nhà vệ sinh ngoài tắm rửa, em ngủ trước đây.”

Tạ Lâu không nói gì, yên lặng nhìn qua chiếc áo ngủ kia.

Tô Hà dựa sát vào anh, hai người gần gũi thực sự. Tạ Lâu thấy gương mặt xinh đẹp của cô nhích tới thì nhịn không được cong môi lên: “Không bỏ được hả?”

Tô Hà lắc đầu: “Không phải, đang nhìn xem anh có khó chịu hay không thôi.”

Tạ Lâu chạm lên mũi cô, “Không có, không dám khó chịu với em, mau ngủ đi.”

Dễ nói chuyện như vậy à?

Tô Hà cũng không dám tin tưởng mà híp mắt nhìn anh nhiều hơn. Thần sắc Tạ Lâu trông tự nhiên, Tô Hà nhìn không ra chút gì mới đứng dậy đi. Tạ Lâu lại đột nhiên ôm chặt eo cô, Tô Hà kêu lên một tiếng, giây tiếp theo đầu gối quỳ lên trên tấm thảm mềm mại, phía sau lưng áp vào vách tường. Tạ Lâu cúi người lấp kín môi cô, chân sau từ bàn phím đứng lên chỉ quỳ một chân.

Anh cắn môi Tô Hà thật mạnh, trằn trọc hôn môi, tất cả đường tan trong miệng đều vào miệng Tô Hà cả. Tô Hà ư ơ hai tiếng, tay chống lên bờ vai của anh.

Tay anh vuốt đùi cô rồi vươn lên trên xoa trong giây lát.

Cơ thể Tô Hà lập tức mềm oặt, một lát sau, Tạ Lâu nghiêng đầu ở bên tai cô cắn một phát: “Buổi tối không thể ngủ cùng nhau, cho anh chút phúc lợi đi.”

Tô Hà xấu hổ đến mức kéo váy lên và dựa vào tường.

Thoạt nhìn như là bị người cưỡng bức vậy.

Tóc hỗn độn, Tạ Lâu quỳ xuống bàn phím, trong mắt ẩn chứa một tia khát vọng, anh liếm môi dưới: “Hả?”

Tô Hà phục hồi lại tinh thần, lập tức bò dậy, thiếu chút nữa đã qua đó cắn anh một cái.

Cô rơm rớm nước mắt trở lại phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Rầm một tiếng, rung vang trời.

*

Sau khi leo lên giường, Tô Hà vùi ở trong chăn, cô cảm thấy nóng quá, sau đó trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh hai người lên giường, cô hoảng sợ phát hiện bây  giờ cô cũng có dục vọng.

Hơi chút bị anh trêu chọc sẽ sinh ra cảm giác.

Cô nhắm mắt một lúc lâu mới thấy mình buồn ngủ, trước khi đi ngủ cô liếc nhìn cửa phòng, vừa rồi cô khóa trái chưa.

Có.

Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ.

Trời tối rồi.

Cũng vừa lúc 10 giờ rưỡi rồi.

Tạ Lâu đứng lên, một chân đá văng bàn phím đáng thương kia, lười biếng vươn vai, cúi người cầm lấy bộ đồ ngủ kia rồi đi vào phòng khách, mở tủ lạnh ra cầm một lon bia ướp lạnh dựa vào trên vách tường uống lên từng hớp.

Ước chừng uống được hai lon, Tạ Lâu trở về phòng làm việc, từ bên trong cầm chìa khóa đi vào phòng, cắm vào ổ khóa và vặn nhẹ.

Ha, bị khóa trái.

Tạ Lâu cười khẩy một tiếng.

Anh cúi người nhìn một lát, cầm tấm card tương đối cứng hơn, phối hợp cùng với chìa khóa. Cửa kêu một tiếng răng rắc, cửa mở ra rồi, âm thanh trong đêm tối rất là rõ ràng, anh trở tay đóng cửa lại.

Có một chiếc đèn tường trong phòng, Tạ Lâu xách theo áo ngủ vào trong phòng tắm.

Chỉ lát sau, đèn phòng tắm sáng lên.

Qua lớp kính mờ ảo có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, sau nửa giờ, cánh cửa lại mở ra. Tạ Lâu mang theo một thân hơi nước đi ra, cầm khăn lông chà lau tóc rồi ngồi vào mép giường cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon lành….

Một lúc sau, chiếc khăn lông được treo trên giá áo, Tạ Lâu cầm một khăn lụa màu đen bịt kín mắt Tô Hà lại.

Điều chỉnh độ ấm trong phòng, sau đó vươn tay tiến vào ổ chăn. Lát sau, trong phòng vang lên từng tiếng thở dốc, còn có âm thanh khẽ ngâm nga của cô gái.

Tô Hà hoàn toàn không biết chính mình đang làm tình.

Cô chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, hơn nữa cô cũng đang rất buồn ngủ, ngón tay vô thức mà nắm lấy bả vai của Tạ Lâu, cô mang theo tiếng khóc nức nở cúi người ở trong vòng tay anh.

Lên xuống phập phồng.

Rất là mệt mỏi.

Tạ Lâu hôn lên giọt mồ hôi trên thái dương và nói: “Ngủ đi, ừm, ngủ tiếp đi.”

Nhưng mà cô không biết, cơ thể cô bị lật lên lật xuống một lần.

*

Chuông báo thức vang lên, Tô Hà xoay người từ trên giường đứng lên, mới vừa ngồi dậy đã cảm thấy cơ thể mỏi mệt. Cô vươn tay muốn sờ vào chỗ Tạ Lâu ngủ, nhưng cô cảm thấy trống rỗng, hơn nữa giường lạnh lẽo, Tô Hà ngẩn người. Cô nhớ rõ tối hôm qua cô mơ mơ màng màng thì có người tiến vào ngủ …

Không đúng.

Trước khi ngủ cô đã khóa cửa, nhìn ra cửa là biết ngay.

Cửa đóng lại.

Cô bước xuống giường đi tới cửa, giơ tay vặn cửa nhưng không vặn ra, cúi đầu mới thấy cửa đã khóa trái rồi.

Tô Hà: “???”

Cho nên… Tối hôm qua Tạ Lâu không có vào ngủ sao?

Tô Hà kéo cửa đi ra ngoài, đi đến phòng làm việc. Trên sô pha phòng làm việc, Tạ Lâu vắt tay lên trán, nhắm hai mắt đang ngủ, trên eo đắp một cái chăn màu đen…

Tô Hà đến gần, đứng ở sô pha nhìn anh.

Nghĩ thầm.

Cả một buổi tối anh thật sự ngủ ở nơi này sao?

Tô Hà vươn tay lay tay Tạ Lâu, anh dịch chuyển cánh tay, đôi mắt hẹp dài mang theo tức giận khi rời giường mở mắt ra, “Ơi?”

Tô Hà ngồi ở trên bàn trà, “Tối hôm qua anh đều ngủ ở chỗ này à?”

Tạ Lâu ồ lên một tiếng: “Đúng vậy.”

Tô Hà: “….. thành thật vậy à?”

Sau khi Tạ Lâu nghe xong thì miễn cưỡng ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, chân dài bắt chéo tới gần cô: “Không phải em khóa trái cửa đấy à?”

Đôi mắt anh còn mang theo tức giận chưa có tỉnh ngủ, hỏi thật sự cùng tính hoang dã.

Tô Hà gật đầu: “Phải, là khóa trái.”

Tạ Lâu cười khẩy một tiếng: “Vậy ông đây còn có thể bay vào sao?”

Tô Hà: “……”

Đúng không sai, nhưng hình như tối hôm qua cô có phát sinh qua cái gì. Bởi vì là người từng trải, phía dưới có chút không thoải mái, cô đứng lên nói: “Em làm bữa sáng, hôm nay anh phải về công ty à?”

“Ừ.” Tạ Lâu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cúi thấp đầu ngáp một cái.

Áo ngủ lộ ra hơn phân nửa ngực, được  áo choàng đen bọc lại thêm vài phần gợi cảm. Tô Hà đỏ mặt rời khỏi phòng làm việc.

Thật ra thức dậy cũng hơi muộn, cô không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác, nhanh chóng làm hai tô mì mang ra. Một lúc sau, Tạ Lâu đã rửa mặt xong mang cà vạt đi ra, ngồi vào bàn ăn.

Tô Hà lau khô tay, hai người ngồi xuống mỗi người một tô mì ăn.

Tô Hà mới về phòng dọn dẹp, cô chọn một chiếc váy sơ mi trắng với một chiếc thắt lưng đen quanh eo. Tầm mắt của Tạ Lâu đều dừng ở chiếc thắt lưng đen kia.

Trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm qua, anh cười nhẹ hai tiếng, lấy chìa khóa xe, nắm tay cô ra ngoài.

*

Sau bữa tiệc tối qua, một số người không về nhà ngay mà đi hát Karaoke. Sáng sớm mọi người đều đang ngáp, Tô Hà cùng Tạ Lâu một trước một sau vào công ty. Cô trở lại bàn làm việc lười biếng vươn vai. Tiểu Dao mua bữa sáng còn mang theo một phần bánh trứng cho Tô Hà: “Cái này ăn siêu ngon luôn.”

Tô Hà nói cảm ơn, chuẩn bị lát nữa ăn như bữa ăn nhẹ.

Hôm nay Tạ Lâu đều rất bận, giữa trưa 10 giờ rưỡi đi ra ngoài, buổi chiều 5 giờ tan tầm vẫn còn chưa trở về. Tô Hà bận xong công việc, Trì Dĩnh hẹn cùng nhau đi xem phim còn có tụ tập ở Hải Thị. Ôn Mạn cùng Trần Lâm đều không ở Hải Thị, chỉ có thể cùng Trì Dĩnh hẹn hò. Tạ Lâu cho trợ lý Lý đưa Tô Hà đi.

Tô Hà từ chối, cô tự mình ngồi xe điện ngầm đến đó.

Trên đường đến trung tâm mua sắm đã thấy Trì Dĩnh mặc một bộ váy rất thời trang và đứng ở cửa, rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Cô ấy ôm cánh tay, nhìn thấy Tô Hà thì lập tức vẫy tay: “Nơi này nơi này….”

Tô Hà đi lên trước, cười nói: “Đều nhận không ra cậu nữa.”

“Hơ miễn bàn, vốn dĩ bốn giờ rưỡi phát sóng trực tiếp xong là có thể đi, thế nào cũng phải để tớ nhiều hơn một bộ quần áo, đây, bộ này, tớ sợ cậu chờ lâu rồi nên trực tiếp mặc ra đây….” Trì Dĩnh kéo lấy cánh tay Tô Hà, “Thế nào? Có phải trông rất trưởng thành hay không?”

Tô Hà gật đầu: “Đúng vậy, trưởng thành hơn nhiều so với cậu ở trường trước đây.”

“Công ty bọn tớ may quần áo cho phụ nữ trưởng thành nhẹ nhàng, vì vậy tớ phải ăn mặc như phụ nữ trưởng thành.” Trì Dĩnh chọn mấy nhà hàng rồi hỏi: “Ăn cái gì?”

Tô Hà nhìn rồi nói: “Đều được, theo ý cậu đi.”

Trì Dĩnh thở dài một tiếng: “Tớ chọn đây.”

Sau đó chọn nhà hàng Nhật Bản rồi bước vào, Tô Hà thích lắm, bên trong có tôm và thanh cua cô đều thích.

Hai người ngồi gần nhau, chỗ đối diện để trống.

Trì Dĩnh hỏi Tô Hà: “Công việc bọn cậu thế nào rồi?”

Tô Hà nói: “Cũng vậy à.”

“Không biết chị Trần Lâm hiện tại thế nào.”

Tô Hà nói: “Đợi chút cơm nước xong cùng chị ấy gọi video.”

“Duyệt.”

Hai người gọi đồ ăn lên, Tô Hà cùng Trì Dĩnh một bên ăn một bên nói chuyện phiếm, ăn xong rồi thì cùng Trần Lâm gọi video, sau đó lại kéo Ôn Mạn vào gọi video, bốn người trò chuyện xong thì tắt video. Tô Hà cùng Trì Dĩnh đi vào rạp chiếu phim lấy vé. Khoảng cách mở màn còn có nửa giờ, hai người tìm một quán trà sữa bầu trời đầy sao ngồi xuống. Hai người ngồi cạnh nhau, vừa tán gẫu vừa nhìn bầu trời.

Lúc này, điện thoại của Tô Hà lóe lên một WeChat, là một cái video, đúng là Tạ Lâu gửi tới.

Tô Hà tưởng anh chia sẻ video gì thì click mở.

Một chuỗi tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra….

Tô Hà bị choáng váng, cô ở trong video thấy được mình còn có tấm lưng rộng của Tạ Lâu, mà bối cảnh là ở trong phòng.

Sắc mặt của Trì Dĩnh có chút hồng, nhích tới hỏi: “Là cái gì?”

Tô Hà đột nhiên tắt video đi, mặt đỏ tới mang tai mà lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương