Cô Ấy Quá Ngọt Ngào
-
Chương 44
Editor: Mứt Chanh
Trần Diệu đụng Tạ Lâu vài cái. Tạ Lâu ngước mắt lên, chống cằm, vẫn như cũ không hề lên tiếng.
Trần Diệu nhìn Tạ Lâu một cái, chỉ nhìn thấy đôi mắt anh hiện lên một cảm xúc lạnh lẽo. Đột nhiên, cậu cũng hơi lạnh. Còn Thành Dực với cô gái kia nói chuyện vài lần.
Nhìn thấy Tạ Lâu vẫn luôn không nói chuyện thì đều cho rằng anh không muốn nhắc tới Tô Hà. Cô gái kia cười càng thêm xán lạn, đùa nghịch điện thoại một lúc. Ước chừng qua hai mươi phút, cô ta giơ điện thoại lên rồi nói: “Tới rồi tới rồi….”
Thành Dực vừa nghe xong: “Tô Hà tới rồi sao?”
“Đúng vậy, đi, tôi đi đón cô ấy đây.” Cô gái kia kéo váy lên. Thành Dực buông ly rượu xuống mới nói: “Tớ cũng muốn nhìn xem, dù sao cũng từng là bạn học mà.”
Những người còn lại đều tò mò, sôi nổi đứng dậy, muốn đi xem.
Trần Diệu kêu Tạ Lâu một tiếng.
Mọi người nhìn về phía Tạ Lâu nhưng dáng vẻ của Tạ Lâu lại không tình nguyện cho lắm. Anh kéo cổ áo lên, làm như ghét bỏ nơi này quá nóng. Anh đứng lên rồi nghiêng đầu xoa khóe môi, tư thế thản nhiên lại khiến mọi người chú ý.
Cô gái kia nhìn Tạ Lâu cũng muốn đi ra ngoài xem thì lập tức có tinh thần, cười nói: “Tạ Lâu, còn nhớ rõ không?”
Thần sắc của Tạ Lâu lãnh đạm cũng chẳng có ý định tranh luận với cô ta.
Cô ta ngượng ngùng cười, biết tính cách của anh xưa nay đã như vậy nên cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng trong lòng khó tránh khỏi hơi đắc ý một chút, cô ta xoay người đi đầu, vuốt tóc, mang đôi cao gót đi về phía cửa.
Những người còn lại lập tức đuổi theo.
Trần Diệu và Tạ Lâu ở phía sau vài bước, Trần Diệu cũng nhìn không rõ Tạ Lâu muốn làm gì nên cũng không lên tiếng.
Một nhóm hùng hậu khoảng chục người, nam nữ cùng nhau bước ra ngoài khách sạn, như đang chào đón khách quý vậy.
Thực tế đều là tới chế giễu.
Một chiếc taxi màu vàng từ từ chạy đến và dừng lại ở lối vào của khách sạn tráng lệ. Cơn gió buổi tối từ từ thổi qua, mọi người đều háo hức nhìn chằm chằm chiếc taxi kia.
Bên trong, một cánh tay trắng nõn đưa tiền cho tài xế, sau đó đẩy cửa xe ra.
Những người bên ngoài đều hơi căng thẳng vô cớ, chăm chú theo dõi. Cô gái kia cắn môi nhìn Tạ Lâu đang lười biếng hút một điếu thuốc.
Ngay khi cửa xe hé mở một chút, Tạ Lâu lại ngậm thuốc lá, ngón tay kéo tay áo đi nhanh qua bên đó, thuận tay hỗ trợ kéo cửa xe ra. Đối diện với Tô Hà đang trố mắt, anh vươn tay dắt Tô Hà ra, nhỏ giọng hỏi cô: “Tại sao em không mặc nhiều quần áo vào?”
Mọi người có mặt ở đầy đều bị sốc cả.
*
Trần Diệu đứng ở phía sau khịt mũi. Nhưng lại cảm thấy hả giận.
Mặt cô gái gây sự kia trở nên trắng bệch, Thành Dực không dám tin tưởng mới hỏi lại: “Tạ Lâu, đây là?”
Trong tay Tô Hà còn đang nắm điện thoại, một bàn tay khác đã bị Tạ Lâu nắm lấy. Bị mọi người chú ý, cô còn chưa hồi thần.
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà bước hai bước về phía trước, đi đến trước mặt người có ánh mắt né tránh mà nói: “À, giới thiệu một chút, bạn gái tôi Tô Hà.”
Mọi người ở đây đều câm như hến.
Trần Diệu nhìn những người này thì cười trào phúng: “Sao, đều ngu rồi hả? Tạ Lâu tốn hai tháng mới theo đuổi được, không biết hết bao nhiêu tiền, chắc cũng trăm vạn rồi ấy nhỉ?”
Tạ Lâu nhìn Trần Diệu lúc này trông cũng thuận mắt hơn. Anh búng làn khói, “Gần như là vậy.”
Sắc mặt của Thành Dực lại trắng bệch.
Cô gái kia đã muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Tô Hà nhìn những bạn học cũ kia, trên thực tế là không nhận ra nhiều lắm. Cô giơ di động lên mà hỏi: “Hồ Kiều là người nào?”
Cô gái kia bị điểm danh.
Ngẩn người muốn tránh nhưng lại bị người bên cạnh đẩy ra. Thành Dực cười nói: “Tô Hà, đây này.”
Hồ Kiều không thể không đứng ra. Cô ta cắn môi, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô ta tựa như dao nhỏ vậy. Cô ta chần chờ mới nhỏ giọng: “Là tôi.”
Tô Hà nhíu mày: “Cô nói ở chỗ cô có thư tình tôi viết cho Tạ Lâu? Ở đâu? Trả lại cho tôi.”
Nếu không phải Hồ kiều nói như vậy thì Tô Hà sẽ không ra đâu, cô còn phải ngủ nữa. Cô đã từng viết một bức thư tình cho Tạ Lâu, nhưng chưa đến tay Tạ Lâu đã bị mất, không biết ở chỗ nào rồi. Hồ Kiều trước kia ngồi ở sau cô, cho nên Hồ Kiều nói cô ta có thì Tô Hà tin ngay.
Tạ Lâu nghe thấy thì đã hiểu: “Chỗ cô có thư tình của Tô Hà cho tôi sao?”
Anh hỏi một cách gay gắt và lạnh lùng.
Cơ thể Hồ Kiều run lên đành hoảng loạn gật đầu: “Không có, tôi lừa Tô Hà, tôi… Tôi chỉ nhìn thấy Tô Hà viết thư cho cậu, đặt ở bàn cậu, sau đó thì không có.”
Tô Hà: “Cho nên không có ở chỗ cô ư?”
“Không có không có!” Hồ Kiều đột nhiên lắc đầu.
Tạ Lâu bóp tắt điếu thuốc, nói với giọng rất lạnh lùng: “Nếu cô dám gạt tôi thì cô hãy cẩn thận một chút.”
“Không dám không dám.” Nói xong, Hồ Kiều đẩy đám người ra, xoay người chạy về khách sạn. Mất mặt chết, quá mất mặt….
*
Cô ta đi rồi, những người khác đều hoàn toàn bình thường.
Nhìn về phía Tô Hà đều là vẻ mặt lấy lòng.
“Tô Hà, khó có dịp gặp mặt, cùng vào chơi nhé?”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như thế.”
“Cùng Tạ Lâu thật xứng, hâm mộ quá.”
Thành Dực cũng cười hùa theo và nói: “Tô Hà trước kia chính là người đẹp, hiện tại càng đẹp mắt hơn.”
Mọi người bắt đầu thổi phồng lên. Trên thực tế, người đẹp lúc cấp ba không ít, tựa như mỗi lớp đều có một hoa khôi. Tô Hà không tệ, nhưng còn chưa tới nỗi khiến người khác nhớ tới vẻ xinh đẹp của Tô Hà.
Nhiều nhất làm người ta nhớ kỹ đó chính là Tô Hà mang thân phận cô chủ nhỏ nhà họ Tô, còn có cô hào phóng ra tay theo đuổi.
Một khi cùng nhân vật phong vân nào cột vào cùng nhau, muốn không cho người ta nhớ kỹ đều khó.
Tô Hà chính là dựa vào theo đuổi mà được người khác nhớ kỹ.
Còn xinh đẹp hay không xinh đẹp thì lại là chuyện khác.
Nhưng bây giờ, nghiêm túc mà nói, hình như ít ai có được làn da như Tô Hà nên thêm xinh và đẹp hơn. Một mặt cũng là để khen ngợi, mặt khác tất nhiên là để làm hài lòng Tô Hà và lấy lòng Tạ Lâu rồi……
Tay Tạ Lâu đi xuống, ôm lấy eo Tô Hà, đối mặt với tiếng gió mà nhỏ giọng hỏi: “Muốn vào uống một ly không?”
Tô Hà bị bọn họ thổi phồng thì hơi ngượng ngùng, lại thấy Tạ Lâu ở chỗ này, nghĩ Tạ Lâu hẳn là còn có chuyện phải làm. Nếu cô đơn độc trở về thì chắc chắn là anh không đồng ý.
Vì thế, cô mới gật đầu: “Vậy uống chút đi.”
Tạ Lâu cong môi, ôm cô đi vào trong.
Khi đi ngang qua Trần Diệu, Trần Diệu chớp mắt với Tô Hà.
Tô Hà nhoẻn miệng cười.
*
Lại trở lại phòng bao, Hồ Kiều kia đã không còn ở đây nữa. Túi xách trên sô pha cũng bị cô ta mang đi. Những người khác đều thở phào, thậm chí cảm thấy cô ta đi rồi cũng khá tốt. Mọi người theo bản năng mà xuất hiện ý nghĩ bài xích cô ta.
Thành Dực làm chủ, cười hỏi: “Tô Hà uống chút gì không?”
Tạ Lâu để Tô Hà ngồi ở bên cạnh mình, tay đặt trên eo cô rồi nhìn cô.
Tô Hà nói: “Rượu Cocktail đi.”
Số độ sẽ không quá cao.
Trên bàn của họ, tất cả đều là rượu vodka và các loại rượu mạnh khác.
“Được, tôi cho người đưa tới.” Thành Dực đẩy đĩa trái cây và thức ăn cho Tô Hà. Những người còn lại đều im lặng nhìn Tạ Lâu, ánh mắt toàn dừng ở trên người Tô Hà, lập tức đều có thể cảm nhận được Tạ Lâu đây là thật sự thích Tô Hà.
Đương nhiên cũng có người tò mò vì cái gì lúc trước Tạ Lâu cự tuyệt Tô Hà mà hiện tại lại cùng Tô Hà bên nhau, hay là chủ động theo đuổi. Thế nhưng không ai dám hỏi.
Có vài cô gái lại hỏi về son môi của Tô Hà, “Đây là YSL màu số 21 hả?”
Tô Hà sờ soạng khóe môi, cười một cái rồi nói: “Phải.”
“Thật là đẹp mắt, thỏi vàng nhỏ ư? Mấy hôm trước mình cũng mua.”
“À à.”
Tạ Lâu lúc này lười nhác mà quơ quơ ly rượu, trầm giọng nói: “Tôi mua.”
“Hả? à à, ha ha hâm mộ.”
Vì vậy, cuộc trò chuyện tiếp tục cho đến khi ly cocktail của Tô Hà đến.
Có Tạ Lâu tại đây, không ai trong đám bạn học dám nói về chuyện nhà Tô Hà phá sản nữa. Ngoài nói về việc học thì còn có tay nghề nấu ăn của bà ngoại Tô Hà. Còn có người trước kia tham gia thi đấu khiêu vũ với Tô Hà, tuy rằng khác lớp nhưng cũng coi như hợp tác qua một đoạn thời gian.
Cho nên cũng sẽ nói tới cô giáo dạy khiêu vũ. Nói đến nơi ở của cô giáo, vâng vâng
Tô Hà nghiêng đầu nói chuyện với đối phương.
Tạ Lâu bên này cũng nghe Thành Dực giảng cho anh cái bánh nướng lớn.
Thời gian tại nơi này dần dần trôi đi.
*
Chờ Tạ Lâu phản ứng lại thì Tô Hà đã lệch vào lòng anh. Nhìn dáng vẻ này là bén hơi say rồi.
Tạ Lâu nhướng mày, nắm lấy cằm cô gái trong ngực, “Uống nhiều ly rồi phải không?”
Tô Hà mê mang, cố chống đỡ tinh thần: “Không, mới hai ly, hơi… Hơi ngon.”
Đôi mắt cô ngấn nước, làn da ở dưới ánh đèn trắng như ngọc, đôi môi đỏ bừng còn mang theo một chút rượu, thậm chí còn có một mùi hương rượu.
Mắt Tạ Lâu tối sầm vài phần, đôi mắt hiện lên một tia thú tính. Anh búng trán cô một phát, cúi đầu khẽ nói: “Trở về nhé?”
“Ừm.” Tô Hà gật đầu.
Tạ Lâu đứng dậy rồi bế cô lên.
Chàng trai cao lớn ôm cô gái nhỏ xinh tựa như là vương tử. Trần Diệu nhìn lấy rồi đuổi theo, chỉ là cậu ở phía sau gọi điện thoại kêu người lái xe.
Chỉ lát sau, người lái xe đã tới. Khi lái xe của Tạ Lâu đến, Trần Diệu dựa vào cửa khách sạn, không cam lòng mà nhìn Tạ Lâu ôm Tô Hà chui vào ghế sau.
Sau đó Trần Diệu thở dài một tiếng, xoay người trở về rồi nói với Thành Dực: “Tiếp tục uống rượu.”
“À, được.”
*
Chiếc xe hơi màu đen chạy đến khu vực mới Hoa Đông. Tạ Lâu ôm Tô Hà lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa ra. Trong phòng bay ra một mùi hương. Tô Hà a một tiếng, che miệng khẽ nói: “Em muốn tắm.”
“Được, anh mang em đi tắm.” Tạ Lâu mang theo người vào phòng ngủ chính, đặt cô trên chiếc giường to rộng mới vươn tay cởi giày cao gót của cô, bàn chân trắng nõn hiện ra. Tạ Lâu cọ xát chân cô, cúi đầu hôn một cái. Sau đó anh vừa cởi cúc áo, vừa cúi xuống đè lên trên người cô.
………..
Sau đó, Tô Hà cũng không biết mình ngủ như thế nào nữa. Buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh cô không có ai. Cả người Tô Hà đều đau, eo đau, cô cố hết sức mà ôm lấy chăn ngồi dậy.
Dựa vào đầu giường.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tạ Lâu bưng sữa bò tiến vào, đôi mắt hẹp dài nhìn qua khung cửa sổ kiểu Pháp phía sau.
In trên cửa sổ, tấm lưng trắng nõn của Tô Hà đều là ấn dâu tây. Một tiếng của cô là hồng hồng tím tím. Ánh mắt của Tạ Lâu hiện lên một cảm giác mịt mờ sảng khoái.
Tô Hà nhìn thấy anh tiến vào thì gương mặt lập tức đỏ lên. Nhưng cũng hơi sợ một chút.
Tạ Lâu đặt sữa bò ở trên tủ đầu giường, nửa ngồi xổm người xuống, nâng đôi chân nhỏ của cô đặt lên đầu gối của anh. Anh mặc áo tắm dài màu đen, lộ ra hoa văn rõ ràng ở ngực.
Tô Hà co rúm lại một chút.
Tạ Lâu cúi đầu, đau lòng mà hôn lên chân cô, “Tối hôm qua mệt muốn chết rồi phải không em?”
Trần Diệu đụng Tạ Lâu vài cái. Tạ Lâu ngước mắt lên, chống cằm, vẫn như cũ không hề lên tiếng.
Trần Diệu nhìn Tạ Lâu một cái, chỉ nhìn thấy đôi mắt anh hiện lên một cảm xúc lạnh lẽo. Đột nhiên, cậu cũng hơi lạnh. Còn Thành Dực với cô gái kia nói chuyện vài lần.
Nhìn thấy Tạ Lâu vẫn luôn không nói chuyện thì đều cho rằng anh không muốn nhắc tới Tô Hà. Cô gái kia cười càng thêm xán lạn, đùa nghịch điện thoại một lúc. Ước chừng qua hai mươi phút, cô ta giơ điện thoại lên rồi nói: “Tới rồi tới rồi….”
Thành Dực vừa nghe xong: “Tô Hà tới rồi sao?”
“Đúng vậy, đi, tôi đi đón cô ấy đây.” Cô gái kia kéo váy lên. Thành Dực buông ly rượu xuống mới nói: “Tớ cũng muốn nhìn xem, dù sao cũng từng là bạn học mà.”
Những người còn lại đều tò mò, sôi nổi đứng dậy, muốn đi xem.
Trần Diệu kêu Tạ Lâu một tiếng.
Mọi người nhìn về phía Tạ Lâu nhưng dáng vẻ của Tạ Lâu lại không tình nguyện cho lắm. Anh kéo cổ áo lên, làm như ghét bỏ nơi này quá nóng. Anh đứng lên rồi nghiêng đầu xoa khóe môi, tư thế thản nhiên lại khiến mọi người chú ý.
Cô gái kia nhìn Tạ Lâu cũng muốn đi ra ngoài xem thì lập tức có tinh thần, cười nói: “Tạ Lâu, còn nhớ rõ không?”
Thần sắc của Tạ Lâu lãnh đạm cũng chẳng có ý định tranh luận với cô ta.
Cô ta ngượng ngùng cười, biết tính cách của anh xưa nay đã như vậy nên cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng trong lòng khó tránh khỏi hơi đắc ý một chút, cô ta xoay người đi đầu, vuốt tóc, mang đôi cao gót đi về phía cửa.
Những người còn lại lập tức đuổi theo.
Trần Diệu và Tạ Lâu ở phía sau vài bước, Trần Diệu cũng nhìn không rõ Tạ Lâu muốn làm gì nên cũng không lên tiếng.
Một nhóm hùng hậu khoảng chục người, nam nữ cùng nhau bước ra ngoài khách sạn, như đang chào đón khách quý vậy.
Thực tế đều là tới chế giễu.
Một chiếc taxi màu vàng từ từ chạy đến và dừng lại ở lối vào của khách sạn tráng lệ. Cơn gió buổi tối từ từ thổi qua, mọi người đều háo hức nhìn chằm chằm chiếc taxi kia.
Bên trong, một cánh tay trắng nõn đưa tiền cho tài xế, sau đó đẩy cửa xe ra.
Những người bên ngoài đều hơi căng thẳng vô cớ, chăm chú theo dõi. Cô gái kia cắn môi nhìn Tạ Lâu đang lười biếng hút một điếu thuốc.
Ngay khi cửa xe hé mở một chút, Tạ Lâu lại ngậm thuốc lá, ngón tay kéo tay áo đi nhanh qua bên đó, thuận tay hỗ trợ kéo cửa xe ra. Đối diện với Tô Hà đang trố mắt, anh vươn tay dắt Tô Hà ra, nhỏ giọng hỏi cô: “Tại sao em không mặc nhiều quần áo vào?”
Mọi người có mặt ở đầy đều bị sốc cả.
*
Trần Diệu đứng ở phía sau khịt mũi. Nhưng lại cảm thấy hả giận.
Mặt cô gái gây sự kia trở nên trắng bệch, Thành Dực không dám tin tưởng mới hỏi lại: “Tạ Lâu, đây là?”
Trong tay Tô Hà còn đang nắm điện thoại, một bàn tay khác đã bị Tạ Lâu nắm lấy. Bị mọi người chú ý, cô còn chưa hồi thần.
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà bước hai bước về phía trước, đi đến trước mặt người có ánh mắt né tránh mà nói: “À, giới thiệu một chút, bạn gái tôi Tô Hà.”
Mọi người ở đây đều câm như hến.
Trần Diệu nhìn những người này thì cười trào phúng: “Sao, đều ngu rồi hả? Tạ Lâu tốn hai tháng mới theo đuổi được, không biết hết bao nhiêu tiền, chắc cũng trăm vạn rồi ấy nhỉ?”
Tạ Lâu nhìn Trần Diệu lúc này trông cũng thuận mắt hơn. Anh búng làn khói, “Gần như là vậy.”
Sắc mặt của Thành Dực lại trắng bệch.
Cô gái kia đã muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Tô Hà nhìn những bạn học cũ kia, trên thực tế là không nhận ra nhiều lắm. Cô giơ di động lên mà hỏi: “Hồ Kiều là người nào?”
Cô gái kia bị điểm danh.
Ngẩn người muốn tránh nhưng lại bị người bên cạnh đẩy ra. Thành Dực cười nói: “Tô Hà, đây này.”
Hồ Kiều không thể không đứng ra. Cô ta cắn môi, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô ta tựa như dao nhỏ vậy. Cô ta chần chờ mới nhỏ giọng: “Là tôi.”
Tô Hà nhíu mày: “Cô nói ở chỗ cô có thư tình tôi viết cho Tạ Lâu? Ở đâu? Trả lại cho tôi.”
Nếu không phải Hồ kiều nói như vậy thì Tô Hà sẽ không ra đâu, cô còn phải ngủ nữa. Cô đã từng viết một bức thư tình cho Tạ Lâu, nhưng chưa đến tay Tạ Lâu đã bị mất, không biết ở chỗ nào rồi. Hồ Kiều trước kia ngồi ở sau cô, cho nên Hồ Kiều nói cô ta có thì Tô Hà tin ngay.
Tạ Lâu nghe thấy thì đã hiểu: “Chỗ cô có thư tình của Tô Hà cho tôi sao?”
Anh hỏi một cách gay gắt và lạnh lùng.
Cơ thể Hồ Kiều run lên đành hoảng loạn gật đầu: “Không có, tôi lừa Tô Hà, tôi… Tôi chỉ nhìn thấy Tô Hà viết thư cho cậu, đặt ở bàn cậu, sau đó thì không có.”
Tô Hà: “Cho nên không có ở chỗ cô ư?”
“Không có không có!” Hồ Kiều đột nhiên lắc đầu.
Tạ Lâu bóp tắt điếu thuốc, nói với giọng rất lạnh lùng: “Nếu cô dám gạt tôi thì cô hãy cẩn thận một chút.”
“Không dám không dám.” Nói xong, Hồ Kiều đẩy đám người ra, xoay người chạy về khách sạn. Mất mặt chết, quá mất mặt….
*
Cô ta đi rồi, những người khác đều hoàn toàn bình thường.
Nhìn về phía Tô Hà đều là vẻ mặt lấy lòng.
“Tô Hà, khó có dịp gặp mặt, cùng vào chơi nhé?”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như thế.”
“Cùng Tạ Lâu thật xứng, hâm mộ quá.”
Thành Dực cũng cười hùa theo và nói: “Tô Hà trước kia chính là người đẹp, hiện tại càng đẹp mắt hơn.”
Mọi người bắt đầu thổi phồng lên. Trên thực tế, người đẹp lúc cấp ba không ít, tựa như mỗi lớp đều có một hoa khôi. Tô Hà không tệ, nhưng còn chưa tới nỗi khiến người khác nhớ tới vẻ xinh đẹp của Tô Hà.
Nhiều nhất làm người ta nhớ kỹ đó chính là Tô Hà mang thân phận cô chủ nhỏ nhà họ Tô, còn có cô hào phóng ra tay theo đuổi.
Một khi cùng nhân vật phong vân nào cột vào cùng nhau, muốn không cho người ta nhớ kỹ đều khó.
Tô Hà chính là dựa vào theo đuổi mà được người khác nhớ kỹ.
Còn xinh đẹp hay không xinh đẹp thì lại là chuyện khác.
Nhưng bây giờ, nghiêm túc mà nói, hình như ít ai có được làn da như Tô Hà nên thêm xinh và đẹp hơn. Một mặt cũng là để khen ngợi, mặt khác tất nhiên là để làm hài lòng Tô Hà và lấy lòng Tạ Lâu rồi……
Tay Tạ Lâu đi xuống, ôm lấy eo Tô Hà, đối mặt với tiếng gió mà nhỏ giọng hỏi: “Muốn vào uống một ly không?”
Tô Hà bị bọn họ thổi phồng thì hơi ngượng ngùng, lại thấy Tạ Lâu ở chỗ này, nghĩ Tạ Lâu hẳn là còn có chuyện phải làm. Nếu cô đơn độc trở về thì chắc chắn là anh không đồng ý.
Vì thế, cô mới gật đầu: “Vậy uống chút đi.”
Tạ Lâu cong môi, ôm cô đi vào trong.
Khi đi ngang qua Trần Diệu, Trần Diệu chớp mắt với Tô Hà.
Tô Hà nhoẻn miệng cười.
*
Lại trở lại phòng bao, Hồ Kiều kia đã không còn ở đây nữa. Túi xách trên sô pha cũng bị cô ta mang đi. Những người khác đều thở phào, thậm chí cảm thấy cô ta đi rồi cũng khá tốt. Mọi người theo bản năng mà xuất hiện ý nghĩ bài xích cô ta.
Thành Dực làm chủ, cười hỏi: “Tô Hà uống chút gì không?”
Tạ Lâu để Tô Hà ngồi ở bên cạnh mình, tay đặt trên eo cô rồi nhìn cô.
Tô Hà nói: “Rượu Cocktail đi.”
Số độ sẽ không quá cao.
Trên bàn của họ, tất cả đều là rượu vodka và các loại rượu mạnh khác.
“Được, tôi cho người đưa tới.” Thành Dực đẩy đĩa trái cây và thức ăn cho Tô Hà. Những người còn lại đều im lặng nhìn Tạ Lâu, ánh mắt toàn dừng ở trên người Tô Hà, lập tức đều có thể cảm nhận được Tạ Lâu đây là thật sự thích Tô Hà.
Đương nhiên cũng có người tò mò vì cái gì lúc trước Tạ Lâu cự tuyệt Tô Hà mà hiện tại lại cùng Tô Hà bên nhau, hay là chủ động theo đuổi. Thế nhưng không ai dám hỏi.
Có vài cô gái lại hỏi về son môi của Tô Hà, “Đây là YSL màu số 21 hả?”
Tô Hà sờ soạng khóe môi, cười một cái rồi nói: “Phải.”
“Thật là đẹp mắt, thỏi vàng nhỏ ư? Mấy hôm trước mình cũng mua.”
“À à.”
Tạ Lâu lúc này lười nhác mà quơ quơ ly rượu, trầm giọng nói: “Tôi mua.”
“Hả? à à, ha ha hâm mộ.”
Vì vậy, cuộc trò chuyện tiếp tục cho đến khi ly cocktail của Tô Hà đến.
Có Tạ Lâu tại đây, không ai trong đám bạn học dám nói về chuyện nhà Tô Hà phá sản nữa. Ngoài nói về việc học thì còn có tay nghề nấu ăn của bà ngoại Tô Hà. Còn có người trước kia tham gia thi đấu khiêu vũ với Tô Hà, tuy rằng khác lớp nhưng cũng coi như hợp tác qua một đoạn thời gian.
Cho nên cũng sẽ nói tới cô giáo dạy khiêu vũ. Nói đến nơi ở của cô giáo, vâng vâng
Tô Hà nghiêng đầu nói chuyện với đối phương.
Tạ Lâu bên này cũng nghe Thành Dực giảng cho anh cái bánh nướng lớn.
Thời gian tại nơi này dần dần trôi đi.
*
Chờ Tạ Lâu phản ứng lại thì Tô Hà đã lệch vào lòng anh. Nhìn dáng vẻ này là bén hơi say rồi.
Tạ Lâu nhướng mày, nắm lấy cằm cô gái trong ngực, “Uống nhiều ly rồi phải không?”
Tô Hà mê mang, cố chống đỡ tinh thần: “Không, mới hai ly, hơi… Hơi ngon.”
Đôi mắt cô ngấn nước, làn da ở dưới ánh đèn trắng như ngọc, đôi môi đỏ bừng còn mang theo một chút rượu, thậm chí còn có một mùi hương rượu.
Mắt Tạ Lâu tối sầm vài phần, đôi mắt hiện lên một tia thú tính. Anh búng trán cô một phát, cúi đầu khẽ nói: “Trở về nhé?”
“Ừm.” Tô Hà gật đầu.
Tạ Lâu đứng dậy rồi bế cô lên.
Chàng trai cao lớn ôm cô gái nhỏ xinh tựa như là vương tử. Trần Diệu nhìn lấy rồi đuổi theo, chỉ là cậu ở phía sau gọi điện thoại kêu người lái xe.
Chỉ lát sau, người lái xe đã tới. Khi lái xe của Tạ Lâu đến, Trần Diệu dựa vào cửa khách sạn, không cam lòng mà nhìn Tạ Lâu ôm Tô Hà chui vào ghế sau.
Sau đó Trần Diệu thở dài một tiếng, xoay người trở về rồi nói với Thành Dực: “Tiếp tục uống rượu.”
“À, được.”
*
Chiếc xe hơi màu đen chạy đến khu vực mới Hoa Đông. Tạ Lâu ôm Tô Hà lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa ra. Trong phòng bay ra một mùi hương. Tô Hà a một tiếng, che miệng khẽ nói: “Em muốn tắm.”
“Được, anh mang em đi tắm.” Tạ Lâu mang theo người vào phòng ngủ chính, đặt cô trên chiếc giường to rộng mới vươn tay cởi giày cao gót của cô, bàn chân trắng nõn hiện ra. Tạ Lâu cọ xát chân cô, cúi đầu hôn một cái. Sau đó anh vừa cởi cúc áo, vừa cúi xuống đè lên trên người cô.
………..
Sau đó, Tô Hà cũng không biết mình ngủ như thế nào nữa. Buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh cô không có ai. Cả người Tô Hà đều đau, eo đau, cô cố hết sức mà ôm lấy chăn ngồi dậy.
Dựa vào đầu giường.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tạ Lâu bưng sữa bò tiến vào, đôi mắt hẹp dài nhìn qua khung cửa sổ kiểu Pháp phía sau.
In trên cửa sổ, tấm lưng trắng nõn của Tô Hà đều là ấn dâu tây. Một tiếng của cô là hồng hồng tím tím. Ánh mắt của Tạ Lâu hiện lên một cảm giác mịt mờ sảng khoái.
Tô Hà nhìn thấy anh tiến vào thì gương mặt lập tức đỏ lên. Nhưng cũng hơi sợ một chút.
Tạ Lâu đặt sữa bò ở trên tủ đầu giường, nửa ngồi xổm người xuống, nâng đôi chân nhỏ của cô đặt lên đầu gối của anh. Anh mặc áo tắm dài màu đen, lộ ra hoa văn rõ ràng ở ngực.
Tô Hà co rúm lại một chút.
Tạ Lâu cúi đầu, đau lòng mà hôn lên chân cô, “Tối hôm qua mệt muốn chết rồi phải không em?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook