Editor: Gluhwein

Buổi chiều, Tưởng Diên nhìn chằm chằm vào thời gian cô tan lớp, anh tới trước chờ cô ở cổng trường. Anh đi đến đây bằng tàu điện ngầm.

Anh không mua xe ô tô, trước đây không mua là bởi vì cảm thấy mình chỉ có một thân một mình, vả lại cũng không cần đến xe, chỉ cần tìm một căn phòng cho thuê ở gần công trường. Lúc đến văn phòng làm việc ở công trường thì cứ trực tiếp đi bộ là được, hơn nữa, toàn bộ tiền bạc đều đầu tư vào văn phòng làm việc rồi, anh nghĩ, xe ô tô còn chưa quan trọng đến vậy, vì thế anh cũng không mua trước làm gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh hút thuốc chờ Chu Kỳ ở cổng. Bởi vì hôm nay anh sẽ tới đón mình nên Chu Kỳ không ở lại thêm nữa, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng muốn rời đi. Giáo viên Lý trông thấy cô ra về vội vã như vậy thì hỏi cô: “Tiểu Kỳ có muốn cùng đi siêu thị không?”

Chu Kỳ vừa đeo túi xách vừa nói: “Lần sau nhé, người đàn ông của em tới đón em rồi, bây giờ anh ấy đang ở cổng trường. Em sẽ đi với anh ấy.”

Chu Kỳ nói xong thì chạy xuống tầng. Tưởng Diên vẫn đang hút thuốc, nhìn thấy bóng cô chạy về phía mình thì trực tiếp dập tắt thuốc, ném lên trên thùng rách ở bên cạnh. Khi Chu Kỳ tới đây, tóc mái còn đang bay phấp phới, cô chạy đến trước mặt anh rồi ôm lấy anh, ôm eo anh tựa sát vào anh. Tưởng Diên trông thấy dáng vẻ chạy nhanh thở hồng hộc như vậy của cô thì sửa sang lại tóc mái cho cô, nhưng anh cũng ôm cô vào lòng rồi dẫn cô đi: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Thích đến thế à, muốn gặp ông đây đến vậy sao? Cũng không phải không đợi em, chạy nhanh như vậy, xem kìa, em chạy đến mức đỏ bừng mặt rồi.”


Chu Kỳ ôm eo anh, nói: “Đây không phải là bởi vì em muốn nhanh được nhìn thấy anh sao? Sợ anh chờ sốt ruột, dẫu sao cũng tan lớp được một lúc rồi. Người ta nhìn thấy anh là không kịp chờ đợi muốn chạy tới luôn.”

Tưởng Diên chính là thích dáng vẻ dính người như này của người phụ nữ nhà mình, dù sao anh cũng là một người đàn ông, ai mà không thích dáng vẻ người phụ nữ nhà mình nũng nịu nép vào người mình như con chim nhỏ, có khi còn thích muốn chết ấy chứ.

Chu Kỳ nói với anh là mình muốn tới hiệu sách Văn Thải ở đằng kia, nhưng Tưởng Diên lại đưa cô tới cửa hàng 4S* để mua xe.

*Cửa hàng 4S: là đại lý ô tô 4S(Sales - Service- Spare Parts - Global System hay Bán hàng - Dịch vụ - Phụ tùng chính hãng - Kết nối bảo hành toàn cầu)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Kỳ thấy anh đi nhầm chỗ thì hỏi anh: “Anh tới cửa hàng 4S làm gì? Em muốn đi mua tài liệu giảng dạy cơ mà, anh tới nhầm chỗ rồi à?”


Tưởng Diên dẫn cô đi vào trong, nói: “Anh đột nhiên nghĩ mua một chiếc xe thay cho đi bộ thì sẽ thuận tiện hơn một chút. Dù sao, sau này thành lập công ty thì cũng phải có một chiếc xe sẽ thuận tiện hơn nhiều. Anh cũng không thể đi bộ đi bàn chuyện làm ăn với người ta được, vì thế em đi mua xe với anh trước đi. Em xem em thích chiếc nào.”

Chu Kỳ cười: “Anh mua xe thì hỏi em làm gì? Đúng lẽ ra là anh thích chiếc nào thì mua chiếc đó chứ, anh thích là được.”

Tưởng Diên: “Vậy không được, cái này phải phụ thuộc vào em chứ. Nhỡ đâu em cảm thấy không thích hợp, sau này khi chúng ta đi ra ngoài, cái huyệt nhỏ này của em ngứa ngáy, em lại cởi quần ngay trên xe đòi anh cắm vào em. Đói khát xin được “yêu” như vậy, anh lại không thể thỏa mãn em ở ngay trên xe, cắm em một trận. Vì thế cũng phải xem yêu cầu của em nữa, xem em có thích hay không, dẫu sao thì cũng là cắm vào cô giáo Chu của chúng ta mà.”

“Tưởng Diên, anh đừng nói hươu nói vượn, em đâu phải loại người như anh nói chứ!”

Chu Kỳ sắp bị lời nói của anh làm cho lúng túng muốn chết rồi, cô xấu hổ chết đi được. Cô đâu có giống như lời anh nói chứ, nói cô dâm đãng hư hỏng và đói khát như vậy sao! Đâu có đâu… rõ ràng là anh còn đói khát hơn cô đấy.


Tưởng Diên nhéo mặt cô, nói: “Vậy được rồi, sau này mà huyệt nhỏ ngứa ngáy ở trên xe thì đừng bảo anh cắm vào em đấy. Cho dù phía dưới chảy nước ngọt thì anh cũng sẽ không chạm vào em.”

Chu Kỳ véo eo anh một cái, càng giận dỗi hơn.

Tưởng Diên không tiếp tục trêu cô nữa, kéo cô đi vào trong. Nhân viên bán hàng mới nhìn thấy bọn họ tới thì vội vàng tiến lên giảng giải nhiệt tình cho bọn họ.

Tưởng Diên chỉ muốn mua một chiếc xe bình thường thay cho việc đi bộ, không định mua đắt như vậy, trong khoảng một trăm nghìn tệ, có thể đi là được.

Chút tiền trên người anh đã đóng trước một năm tiền thuê văn phòng làm việc, bây giờ chỉ còn lại một ít tiền, mua xe thì không thể, nhưng có thể đặt cọc trước, sau đó sẽ trả góp dần dần.

Cũng không biết có phải Chu Kỳ nghe lọt tai những lời anh nói hay không, vì thế cô ngây ngốc nghĩ thật cẩn thận xem muốn làm gì ở trong xe, cho nên cô rất nghiêm túc khi chọn xe. Quả thật là nghe lời anh nói, chọn một chiếc mà bên trong xe rất thoải mái…

Chu Kỳ biết hiện tại anh vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp nên chắc chắn không dễ dàng gì, tiền trên người cũng eo hẹp, vì thế cô không dám chọn xe quá đắt, đều chỉ chọn loại rẻ. Thế là sau đó, hai người quyết định chọn một trong hai chiếc, một chiếc là một trăm nghìn tệ, còn một chiếc khác là sáu mươi nghìn tệ. Sau đó, cô chọn chiếc có giá sáu mươi nghìn tệ, nói với Tưởng Diên rằng chiếc đó tốt.


Nhưng sau đó, Tưởng Diên lại mua chiếc một trăm nghìn tệ, đặt cọc ba mươi nghìn là được. Chu Kỳ thấy anh chọn chiếc có giá một trăm nghìn tệ thì lay tay anh một cái rồi nói với anh: “Vì sao anh lại muốn mua chiếc xe này vậy? Chiếc sáu mươi nghìn tệ kia cũng rất tốt mà, không phải bây giờ anh còn đang gây dựng sự nghiệp sao, mua cái rẻ một chút đi.”

Tưởng Diên: “Không phải em thích chiếc một trăm nghìn tệ kia hơn à? Lúc em ngồi vào trong thì chắc chắn sẽ cảm thấy càng thoải mái hơn.”

Chu Kỳ thích chiếc một trăm nghìn tệ kia hơn, chắc chắn cảm giác ngồi ở ghế phụ bên cạnh ghế lái kia tốt hơn nhiều so với chiếc sáu mươi nghìn tệ. Nhưng cô vẫn thấy thương anh không muốn mua quá đắt: “Nhưng mà… em cứ thấy hơi đắt, cũng chẳng kém chiếc một trăm nghìn tệ kia là bao.”

Tưởng Diên không nói chuyện, xoa xoa đầu cô, sau đó vẫn quyết định mua chiếc một trăm nghìn tệ này. Bởi vì Chu Kỳ thích chiếc này hơn.

Chiếc xe này mua trả góp nên năm ngày sau mới có thể lấy xe được. Nhân viên bán hàng cứ tưởng bọn họ là vợ chồng mới cưới đi mua xe đấy, vì thế sau khi chuẩn bị xong hợp đồng thì còn tặng mấy miếng giấy dán cho Chu Kỳ, phía trên in hình của Chu Kỳ, trên đó viết chỗ ngồi dành riêng cho bà xã.

Bảo cô dán lên trên ghế phụ sau khi lấy được xe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương