Editor: Caramel

Chu Kỳ ngồi ở vị trí này vừa khéo đối diện với cửa sổ, dáng vẻ cô dâm đãng ngồi trên người Tưởng Diên ra ra vào vào. Lúc này, cô cũng chẳng quan tâm trên mặt mình có bao nhiêu dâm đãng nữa. Bây giờ đã là buổi tối rồi, theo lý mà nói thì ngoài cửa sổ cũng chẳng có gì, hơn nữa bọn họ sống trên tầng cao nhất, phía đối diện cơ bản cũng chẳng có ai, nhưng ngồi đối diện với cửa sổ thế này vẫn luôn có cảm giác sẽ bị người ta nhìn thấy.

Tưởng Diên ngẩng đầu, nhìn thấy hai người bây giờ đang đối diện với cửa sổ làm tình, cho nên cắn lấy vành tai Chu Kỳ, cố ý khiêu khích cô: “Cô giáo Chu nhìn thấy không, thân thể của cô giáo Chu đang bị anh làm này, bị người đối diện thấy được dáng vẻ bị “chơi” này nên cô giáo Chu thấy ngại ngùng sao? Hay là cô giáo Chu hưng phấn quá? Bây giờ chúng ta làm tình cũng không biết có ai ở phía bên kia nhìn thấy không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn dĩ Chu Kỳ đang cảm thấy không có gì, nhưng nghe được lời anh nói lại tự nhiên cảm thấy phía đối diện đang có người nhìn mình, cảm giác hình như bị người khác nhìn thấy lúc làm tình có chút kích thích, giọng cô mang theo tiếng khóc gọi anh: “Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa mà.” Lúc Chu Kỳ nói chuyện với anh còn nhanh chóng lắc lắc mông của mình, ngồi trên đùi anh, hút lấy gậy thịt của anh, từng chút từng chút một lắc mông cắm vào rút ra khiến bản thân thoải mái. Nói là nói thế, nhưng thân thể thật ra lại có hơi thích thú, cũng chẳng để ý chút nào đến việc bây giờ có ai đang nhìn mình.


“Bảo anh đừng nói nữa, nhưng tự mình uốn éo lẳng lơ như thế, khiến cho cô giáo hận vì không thể bị người ta nhìn thấy sao? Có phải cô giáo Chu thích để cho người ta nhìn thấy không? Để cho người khác nhìn mình làm tình, để người ta nhìn thấy phía dưới của em kẹp anh chặt như thế nào, thả lỏng chút nếu không cắn đứt gậy thịt anh thì làm sao?”

Chu Kỳ không khống chế được nắm lấy tay anh, lẳng lơ rên rỉ: “Thật thoải mái… Được gậy thịt cắm vào thật là thoải mái…”

Tưởng Diên nhìn thấy cô vui vẻ uốn éo thắt lưng như thế, nên lần cao trào này là hai người cùng đến. Anh nắm lấy thắt lưng của cô mãnh liệt cắm vào rút ra chục lần, rồi phóng toàn bộ tinh dịch vào trong bụng cô.



Hôm nay Chu Kỳ cảm thấy bụng mình không được ổn, cho nên nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, kinh nguyệt của cô thật sự đến rồi, cô mặc quần áo Tưởng Diên trở về.

Vốn dĩ lúc cô sang chỗ này là mặc áo ngủ của mình, nhưng không biết có phải bản thân cô cũng có tâm tư của phụ nữ hay không mà lại thích mặc áo sơ-mi của bạn trai mình, cảm thấy mặc áo sơ-mi của bạn trai lên người vô cùng thoải mái. Tưởng Diên làm thợ xây ở công trường, tuy không hay mặc áo sơ-mi nhưng vẫn mua, áo sơ-mi màu trắng sạch sẽ được để ở trong tủ quần áo. Lần trước Chu Kỳ cũng hỏi anh có được mặc áo sơ-mi của anh không, anh cũng chẳng có ý kiến về chuyện cô muốn mặc gì, cho nên sau vài lần Chu Kỳ ngủ ở nhà anh, đều mặc áo sơ-mi của anh ngủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô mặc áo sơ-mi của Tưởng Diên, thay băng vệ sinh xong rồi quay lại. Cô thích ở bên này ầm ĩ, luôn muốn ở cùng với anh, cho nên đồ dùng vệ sinh này nọ kia đều mang đến để ở đây.

Chu Kỳ đi vào, lúc cô đang rửa mặt thì nghe anh đứng ngoài ban công gọi điện về quê, anh nói tiếng địa phương cô nghe không hiểu, nên dù nhìn anh hết cả nửa ngày cũng chẳng biết được anh đang nói gì. Sau khi rửa mặt ra thì anh cũng nói chuyện xong.

Chu Kỳ hỏi anh: “Người trong nhà có chuyện gì sao anh? Bởi vì em thấy anh dùng giọng địa phương nói.”

Tưởng Diên để điện thoại sang một bên, lôi kéo tay cô rồi ôm vào lòng: “Không, mẹ anh gọi điện hỏi anh có tìm được đối tượng chưa, anh nói với bà ấy mình đã tìm được đối tượng kết hôn rồi, để cho bà ấy không cần giới thiệu người cho anh nữa. Mẹ anh vẫn luôn đau đầu chuyện kết hôn của anh, nhìn thấy anh vẫn đang độc thân thì sợ anh không cưới vợ, cho nên phải nhờ người trong nhà giới thiệu người. Hiện tại lại giới thiệu cho anh người cùng quê đang làm công trong thành phố nên anh trực tiếp nói thẳng với bà ấy luôn, nói là anh đã tìm được dâu hiền vợ thảo rồi. Anh bảo bây giờ đừng giới thiệu đối tượng cho anh nữa thì bà ấy lại hỏi đông hỏi tây, muốn hai ta nhanh chóng kết hôn.”

Chu Kỳ nghe đến hai chữ kết hôn, mắt giật giật nhìn anh, “Kết hôn? Sớm vậy hả anh?”


Hai người các cô đến bây giờ vẫn ở chung với nhau chưa bao lâu, cũng chỉ hơn một tháng, nói kết hôn quả thật cũng sớm quá rồi.

Tưởng Diên nhìn vẻ mặt của cô đối với mình, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nói với cô: “Chu Kỳ, anh chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, cũng chưa có đối tượng, nhưng anh biết những người không vì mục đích kết hôn để tìm đối tượng đều là người lưu manh, cho nên anh đối với em cho đến bây giờ đều rất thật lòng. Lúc ban đầu cũng đã nói với em rồi, nếu anh và em quả thật phải nói chuyện kết hôn, thì cũng theo mẹ anh nói chúng ta sẽ kết hôn, nhưng không phải nhanh như thế. Dù sao bây giờ anh vẫn đang trong giai đoạn xây dựng công ty, không có cách nào quan tâm đến vợ mình được. Em gấp sao? Nếu em vội muốn kết hôn, anh cũng có thể nghĩ cách.”

Chu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của anh như thế, ôm lấy eo anh, lắc đầu mỉm cười ngọt ngào, “Em không vội, anh không phải chơi đùa với em, anh muốn đi với em thật sự có thể, hơn nữa bây giờ tuổi còn trẻ, không cần vội kết hôn nhanh như thế, chúng ta ở chung vài năm cũng được.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương