Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi
-
Chương 41: Phòng 8888
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Ánh mắt của Đường Thu Thu ngơ ngác trong vài giây, “Còn có loại chuyện này sao?”
Nhưng mà cô ấy cũng không nghĩ quá nhiều, nghiêng người nằm xuống, dùng tay chống cằm, nhìn Thiên Chi cảm khái nói, “Đi ra bên ngoài lại có thể tuỳ tiện nhặt được thứ này, mạ vàng sáng chói, loại chuyện tốt như vậy vì sao không rớt trên đầu tớ nhỉ?”
“Có khả năng do nó được thiết kế phản chiếu ánh sáng.” Thiên Chi thấp giọng phản bác, “Hoặc do….Cậu hoa mắt không nhìn thấy.”
“……”
Đường Thu Thu có chút tức giận, “Cậu mới bị hoa mắt đấy, theo tớ thấy, có lẽ vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ, sau đó nhằm đánh lừa khách hàng nên bọn họ mới suy nghĩ ra cách quảng cáo mạ vàng này.”
Nói đến đây cô ấy lập tức lên tinh thần, “Mẹ tớ lớn tuổi rồi, tất nhiên sẽ không thể chịu đựng được sự cám dỗ đó, mỗi lần khuyên bà ấy đều không nghe, nhưng cũng may là không ảnh hưởng quá lớn, tổn thất không mấy nghiêm trọng.”
Đường Thu Thu nhớ đến sự tích vinh quang của mẹ mình, trực tiếp ném đề tài này qua một bên, chuyển đề tài khác, “Chi Chi, không nghĩ tới một người thiếu nữ xinh đẹp như cậu, thế mà lại cầm lấy tấm thẻ không rõ lai lịch này, cậu đừng dễ bị lừa nha.”
Đường Thu Thu nói xong, không phát hiện ra rằng bản thân mình chuyển từ sự lo lắng thành hình thức cằn nhằn.
Thường ngày Thiên Chi rất ít khi xuất hiện bên ngoài, ngay cả một số hoạt động trong trường cô cũng không giam tham vào, vòng bạn bè không tính là quá lớn. Thực ra như vậy cũng có chỗ tốt, việc này có thể ngăn chặn một số tin đồn vớ vẩn không có cơ hội lan truyền.
Trên diễn đàn của đại học Kinh Đại được chỉnh chế độ ẩn danh, bên trong có rất nhiều cuộc thảo luận liên quan đến Thiên Chi, tất nhiên mức độ phổ biến cũng rất cao. Nhưng Thiên Chi càng ít xuất hiện, lại làm cho một số người càng tò mò về cô. Dù sao cũng phải trải qua bốn lần bình chọn trong khắp diễn đàn mới chọn ra được một hoa hậu giảng đường, hơn nữa còn có một số nữ sinh đã từng đem gia thế của Thiên Chi ra bàn luận sôi nổi, chỉ là bọn họ vẫn không thể tìm ra được bất kì thông tin nào.
Những người đó chưa từng tiếp xúc với cô tất nhiên sẽ không biết rõ, nhưng Đường Thu Thu và Thiên Chi đã ở chung sớm chiều gần ba năm trời, từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể cô ấy vẫn có thể cảm giác được, chắc chắn gia cảnh của Thiên Chi không tệ. Bởi vì gia thế sẽ quyết định nền tảng phát triển của một con người, gia phong sẽ ảnh hưởng đến tính cách của một người.
Đương nhiên Thiên Chi luôn cố tình che giấu nó, nếu cô đã không muốn nhắc đến, thì Đường Thu Thu cũng sẽ không hỏi đến.
Ban đầu Thiên Chi khá trầm tính, nhưng từ sau khi mọi người trong phòng ký túc xá dùng chân tình đối đãi với nhau, lúc đầu còn ít nói, về sau đã nói nhiều hơn.
Cho dù như thế nào, các yếu tố ảnh hưởng được liệt kê ở trên, hình ảnh của Thiên Chi ở trong lòng Đường Thu Thu chính là nằm trong diện đối tượng rất dễ bị người ta lừa gạt.
Nhìn xem.
Đối với chuyện tuỳ tiện nhận lấy danh thiếp của người lạ, không phải một lần nữa đã chứng minh suy nghĩ ở trong lòng Đường Thu Thu là đúng sao.
“….Bị lừa hả.” Thiên Chi lặp lại câu đó, dường như cô đang nghiêm túc tự hỏi chính mình, theo sau cô chợt nâng cao giọng, âm cuối nâng lên, “Tớ không dễ bị lừa như vậy.”
Tuy rằng người đó là Tống Kỳ Thâm, thì cô cũng không gặp bất lợi gì.
Nhưng loại chuyện bị lừa này, hình như nó thực sự có xảy ra vài lần.
Suy nghĩ dần dần bay xa.
Bỗng nhiên Thiên Chi lại nhớ đến, rất nhiều lần Tống Kỳ Thâm im hơi lặng tiếng, đêm khuya muốn hành động, anh luôn dùng giọng điệu trêu ghẹo cô.
Anh dường như rất có bản lĩnh, làm cho cô cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố.
Mà cái hố kia, lại do chính tay anh đào ra.
Nhưng Thiên Chi vĩnh viễn không bao giờ phát hiện ra rằng, việc cô làm đều mãi mãi là hậu tri hậu giác.
“Chao ôi ——” Đường Thu Thu lên tiếng giơ cánh tay về phía đó, lập tức ngăn cản sự hồi tưởng đang diễn ra trong đầu của Thiên Chi, “Tớ còn chưa nói gì mà cậu đã kích động như vậy à?”
Đường Thu Thu vừa nói vừa nằm, rồi nhấc chân lên bắt chéo với nhau, “Hơn nữa tớ chỉ muốn nói với cậu, đừng nhốn nháo thì sẽ không bị lừa, ngày thường cậu luôn thiếu cảnh giác, càng dễ dàng rơi vào bẫy.”
“Chẳng phải cậu cũng đã nhận lấy tấm danh thiếp kia à.” Đường Thu Thu đặt trọng tâm trong câu nói đó, còn gằn từng chữ một.
Thiên Chi trở mình, nhấc chân vén chăn lên, chôn nửa thân người vào trong chăn, “Cậu nhất quyết không chịu bỏ qua đề tài này đúng không.”
“Không có nha, tớ không xem nữa, càng xem càng rối, tớ phải đi tắm rửa một chút để đầu óc tỉnh táo lại đây.”
Đường Thu Thu phồng má như cái bánh bao, dứt khoát ném tài liệu trong tay qua một bên, trong nháy mắt không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuy rằng Thiên Chi không ngước mắt nhìn qua, nhưng khi nghe thấy tiếng động, cô cũng phải cảm thán một phen về tính tình tuỳ tiện này của Đường Thu Thu.
Đúng là đồ vô tâm không tim không phổi, thoạt nhìn khá vui vẻ, cũng làm tâm tình người khác tốt lên.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, trong lòng cô gái nhỏ che giấu rất nhiều cảm xúc.
Thiên Chi vừa hoàn thành xong cuộc thi trong đầu vẫn còn nhớ đến nó, giờ phút này cô chôn người vào cái chăn mềm mại, vui sướng đến mức mỗi tế bào đều khẽ run lên, kêu gào vì thoải mái.
Trong lúc cô đang nhắm mắt, sắp mê mang tiến vào giấc mộng, đột nhiên điện thoại “Tin Tin” hai tiếng.
Thiên Chi không cảm nhận được tiếng rung, nhưng âm thanh lại xuyên qua tấm chăn mỏng, mạnh mẽ truyền đến đây, bầu không khí trong chăn bị chấn động, giống như màn hình điện thoại sắp lật úp đến nơi.
Cô tuỳ tiện sờ xung quanh, trực tiếp mở màn hình lên, nhìn một chút, thì ra là Tống Kỳ Thâm gửi tin nhắn cho cô.
[Tống khổng tước: Em thi xong chưa?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Rồiiiii.]
[Tống khổng tước: Đã trở về khách sạn chưa?]
[Tiền tiền ái thiên thiên: Đã về.]
Ban đầu Thiên Chi một mắt nhắm một mắt mở, cứ như vậy dựa đầu vào gối, sau đó hơi giơ cao điện thoại lên không trung, mới có thể nhìn thấy được giao diện của điện thoại.
Tống Kỳ Thâm đang hỏi một số câu hỏi vốn đã biết rõ mà vẫn còn cố hỏi, cùng một số đề tài không liên quan, dường như có xu hướng không muốn dừng lại, cô dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, gửi vài tin qua đó, rồi sau đó nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn còn nắm chặt điện thoại.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ah.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Được.]
Quả nhiên chiêu này vô cùng hữu dụng.
Có lẽ đối phương đã tiếp thu được việc cô đang buồn ngủ, cho nên không tiếp tục nhắn tin quấy rầy nữa.
Nhưng mà chỉ dừng lại trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo ——
Âm báo tin nhắn “Tin tin” vang lên vài lần, so với sự ngắn ngủi mà nặng nề trước đó thì lần này nó càng thêm kéo dài.
Ngược lại hiện giờ chính là gửi đến mấy tin nhắn thoại, vừa dứt khoát vừa trực tiếp.
Cô luôn giữ cái tư thế không muốn trả lời.
Trong nội tâm của Thiên Chi không ngừng có mấy làn đạn lướt qua, theo sau cô liếc mắt nhìn về cửa phòng tắm.
Cánh cửa gắt gao đóng chặt, thậm chí còn có tiếng nước chảy tí tách truyền đến bên tai.
Đoán chừng Đường Thu Thu đang rửa mặt, không thể ra ngoài ngay được.
Cứ như vậy, Thiên Chi lập tức bấm vào cuộc gọi thoại, cằm nhỏ nhẹ nâng lên, “Rốt cuộc tìm em có chuyện gì…..”
Trong lúc cô gái nhỏ nói chuyện mang theo âm mũi rất nặng, còn có chút uể oải.
Âm thanh rất nhẹ và nhỏ, tựa như lông vũ khi bị gió thổi qua, nó gợn nhẹ gãi vào lòng người.
Tống Kỳ Thâm nghe thấy trong lời nói của cô có chút oán trách, anh không suy nghĩ quá nhiều cũng không muốn miễn cưỡng cô nữa, “Lúc nãy chúng ta đã nói rõ rồi mà.”
Sau khi nói xong, anh còn cố tình đè thấp giọng, nghe thật dịu dàng.
“Nếu em mệt mỏi, hiện giờ hãy nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Thiên Chi “Vâng” một tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Dựa theo lời nói trước đó, trực giác nói cho cô biết lời nói đó không đơn giản như vậy.
Cuối cùng lần này Thiên Chi cũng đã tìm ra được chỗ nào không thích hợp rồi.
Bởi vì câu đầu tiên Tống Kỳ Thâm nói chính là “Đã nói rõ rồi mà.”
Chính là….
Cô đã hứa hẹn việc gì với anh sao?
Nếu cẩn thận hồi tưởng lại, quả thực là không có nha.
“Chúng ta đã nói rõ cái gì, vì sao em không biết nhỉ?”
Giọng điệu của Thiên Chi vẫn như trước đó, mang theo chút lười biếng.
“Em xem lại lịch sử tin nhắn đi, chính em đã nhắn đấy.” Đầu bên kia Tống Kỳ Thâm im lặng một lúc, theo sau mới thong thả nhắn đến một câu.
Hiện giờ Thiên Chi cũng không đặt nặng chuyện đó ở trong lòng, cô tuỳ tiện kéo xem lịch sử tin nhắn.
Nhưng chính sự tuỳ tiện này đã làm cho cô thanh tỉnh trong nháy mắt.
[Tống khổng tước: Ngày mai anh không bận lắm, hạng mục đầu tư quan trọng đã bàn bạc xong, không bận công việc nữa.]
—— [Tiền Tiền ái thiên thiên: Ah.]
[Tống khổng tước: Anh nhớ không lầm em từng nói là cuộc thi của em cũng đã kết thúc.]
—— [Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng.]
[Tống khổng tước: Cho nên ngày mai anh sẽ dành cả ngày ở khách sạn, em đến đây với anh được không?]
—— [Tiền Tiền ái thiên thiên: Được.]
Chỉ với vài cậu ngắn ngủn mà thôi, thậm chí có thể nói chính là một chữ. Cứ như vậy mà đặc biệt thần kỳ, còn vô cùng thích hợp, giống như một câu trả lời tiêu chuẩn, mỗi một câu đều rất phù hợp với câu hỏi của Tống Kỳ Thâm.
Mà cô, chẳng qua là tâm huyết dâng trào, ban đầu cứ nghĩ trả lời qua loa để đối phó Tống Kỳ Thâm mà thôi.
Nhưng một khi mọi chuyện đã xảy ra.
Làm sao….Làm sao có thể nói lại được nữa!!!
Vào giờ phút này cơn buồn ngủ của Thiên Chi hoàn toàn biến mất, nhất thời trong đầu đều là câu nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm.
Anh bảo cô hãy đến chỗ anh chơi, còn cái gì mà ở lại với anh hả.
Cái hố này là do tự Thiên Chi đào ra, cô cũng đã tự mình nhảy xuống.
Một lần nữa ánh mắt cô di chuyển đến màn hình điện thoại, trên đó vẫn còn hiện khung chat của hai người.
Thiên Chi lưu loát bấm vào tin nhắn thoại nói với Tống Kỳ Thâm một câu “Em không đến đâu”, rồi sau đó tựa như đối mặt với kẻ địch, trực tiếp xoá ứng dụng WeChat trong điện thoại, rồi ném nó ra xa.
*
Bởi vì ngày hôm sau Đường Thu Thu và Lâm Tuân phải đi thi, Thiên Chi không đi cùng bọn họ, cả ngày nhàn rỗi.
Chẳng qua là buổi tối hôm trước cô vẫn như thường lệ ngủ chung một phòng với Đường Thu Thu.
Nhưng điểm khác nhau giữa hai hai người chính là, sự khẩn trương trước đó đều được Thiên Chi bỏ lại trong cuộc thi chung kết, thời gian còn lại chỉ dùng để nghỉ ngơi và chờ đợi hai người kia là đủ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức mà Đường Thu Thu đặt còn chưa kịp reo lên thì Lâm Tuân đã đến gõ cửa, cậu ta đứng ngoài cửa phòng chờ Đường Thu Thu.
Đường Thu Thu luống cuống tay chân một lúc, tuy rằng đã cố gắng thả chậm động tác và hạn chế gây ra tiếng động khi thu thập đồ đạc, nhưng những tiếng sột soạt vẫn làm Thiên Chi thức giấc. Đường Thu Thu thấy Thiên Chi cũng đã thức dậy, cô ấy tính toán muốn lôi kéo Thiên Chi đi ăn sáng, nhưng cô một mực từ chối, cho nên Đường Thu Thu không một hai lôi kéo cô dậy nữa.
Trải qua khúc nhạc đệm nhỏ đùa giỡn buổi sáng như vậy, Thiên Chi đợi Đường Thu Thu rời đi, cô tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Lần này không còn bất kì ai quấy rầy nữa, cô ngủ một giấc thật ngon.
Thời điểm thức dậy lần nữa, thời gian cũng không còn sớm, đã gần xế chiều.
Thiên Chi đoán chừng gần tối hai người kia mới kết thúc cuộc thi, hiện giờ trong căn phòng khách sạn này chỉ còn lại một mình cô, cho dù cô đã thức dậy cũng vẫn có thể ngủ tiếp một lúc nữa.
Khi người ta trải qua khoảng thời gian chỉ có một mình, nói tóm lại nó luôn thong thả và chậm rãi.
Thiên Chi lướt xem tin tức một lúc, từ Weibo cho đến lịch sử tin nhắn trong điện thoại, cô đều lướt hết, lúc này cô mới phát hiện không có tin tức gì mới.
Còn về phần Tống Kỳ Thâm.
Ngày hôm qua, từ sau khi nhắn tin nhắn thoại xong, anh không gửi bất kì tin nhắn nào đến nữa.
Thiên Chi buồn chán một lúc, đột nhiên tầm mắt nhìn chằm chằm vào cái túi xách đang nằm nghiêng ở mép giường.
Nằm yên lặng trong đó, chính là cái thẻ được gọi là “Mạ vàng lấp lánh.”
Thôi quên đi, cả hai người cũng không bắt buộc phải nói chuyện với nhau.
Nếu không có chuyện gì làm, cô có thể đi hù dọa anh một phen.
*
Thực ra có nhiều lúc, Tống Kỳ Thâm không hổ danh là một nhà tư bản.
Đối với một nhà tư bản tất cả sự hưởng thụ đều nằm trong phạm vi vốn có, ngoại trừ các yêu cầu cao nhất, đương nhiên mọi dịch vụ cũng phải tốt nhất.
Tựa như hiện tại vậy, Thiên Chi đang sải bước đi trên hành lang của tầng cao nhất ở khách sạn, cô còn cúi đầu dùng ngón tay vân vê tấm thẻ kia.
Bên ngoài được mạ vàng, sáng lấp lánh, phần in nổi khá đẹp.
Dãy số biểu thị số phòng được khắc rất tinh tế, độ dày vừa phải.
Tất cả đã cho thấy thân phận tôn quý của chủ nhân căn phòng này.
Bước chân của cô hoàn toàn chìm trong tấm thảm mềm mại hoa lệ, phát ra từng tiếng vang nặng nề, ngắn ngủi không kéo dài.
Không bao lâu Thiên Chi đã đi đến gần cuối hành lang, sau đó chợt dừng bước, cô ngước mắt nhìn số phòng hiện rõ trên đỉnh đầu ——
8888.
Một dãy số dài với màu nâu đỏ.
Còn rất may mắn nha.
Thiên Chi do dự không bao lâu, sau đó giơ tay lưu loát tra thẻ phòng, lập tức đẩy cửa bước vào.
Nó khác với căn phòng của cô, nơi này không có ánh sáng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, ánh đèn nơi huyền quan cũng tắt, một đường đi vào phòng khách nhỏ đều không có ánh sáng.
Có thể thấy rằng mái hiên của các toà nhà trong thành phố đều bị tấm rèm treo ở cửa số sát đất bao phủ, ngay cả một khe hở để ánh sáng chiếu vào cũng không có.
Thiên Chi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiến vào bên trong.
Chỉ có một căn phòng được mở đèn.
Cô đi về phía căn phòng có ánh sáng đó, bóng dáng của Tống Kỳ Thâm lập tức xuất hiện trong thư phòng nhỏ.
Anh đeo gọng kính vàng, ngồi trước máy tính, đầu ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím, có lẽ anh đang bận việc.
“Không phải anh nói cả ngày hôm nay anh không bận công việc gì sao?”
Cô gái nhỏ nhẹ giọng lên tiếng, đã thành công hấp dẫn ánh mắt của Tống Kỳ Thâm hướng về phía này.
Anh nhìn qua đó, ban đầu là đứng hình, sau đó lại bắt đầu nheo mắt.
“Đến thật à.”
Thiên Chi bĩu môi, chẳng lẽ còn có thể giả sao.
“Em buồn chán quá, vốn dĩ dự định đến đây hù doạ anh một phen, nhưng nhìn anh bận rộn như vậy, vẫn là quên đi.”
“Chỉ là một số việc nhỏ nhặt mà thôi.” Tống Kỳ Thâm tháo mắt kính ra, đôi chân dài nhấc lên, theo sau cất bước đi về phía cô.
Nắm lấy tay của cô gái nhỏ, Tống Kỳ Thâm dẫn cô đi vào phòng khách.
“Đã xế chiều rồi, anh còn che rèm à, không mở ra sao?”
Thiên Chi nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát căn phòng một phen, rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng vì sao nơi này một cái cửa sổ cũng không được mở ra.
Ánh mắt Tống Kỳ Thâm di chuyển, “Không chú ý nhiều đến thời gian.”
Bởi vì anh cho rằng Thiên Chi sẽ không đến, buổi sáng sau khi rời giường anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau đó anh dứt khoát bắt tay vào xử lý một số công việc.
“Em đến thật đúng lúc, anh đi tắm một chút.” Tống Kỳ Thâm thả lỏng cơ mặt, tay đặt lên đường viền cổ áo, kéo nhẹ, để lộ ra bờ vai gầy, đường cong nơi phần vai lưu loát đi xuống, phần xương quai xanh tinh xảo vừa vặn nằm ở chỗ nút áo thứ hai, không để lộ ra hết.
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Chi ửng đỏ, cô dứt khoát nghiêng đầu đi, bắt đầu nói sang chuyện khác, “Vậy anh tắm đi, em đi kéo rèm cửa lên để căn phòng sáng sủa hơn.”
Tống Kỳ Thâm không bỏ lỡ phản ứng của cô gái nhỏ, nhìn thấy thế lập tức nhướng mày.
Tuy rằng anh không cười, nhưng trong đôi mắt anh tràn ngập niềm vui.
Tống Kỳ Thâm tuỳ ý cởi áo sơmi ra, đi thẳng vào phòng tắm. Thiên Chi vừa kéo rèm vừa suy nghĩ, cái gì mà hù doạ với không hù doạ, chỉ cần đứng trước mặt Tống Kỳ Thâm, dường như có muốn doạ cũng không thể thành công.
Thiên Chi kéo một góc rèm lên, vào mùa đông ánh sáng nhàn nhạt, thật ấm áp, mang lại sức sống cho cả thành phố, chúng hoà huyện vào nhau.
Cô vẫn còn đang bận rộn, Tống Kỳ Thâm ở trong phòng tắm gọi cô một tiếng ——
“Chi Chi.”
“Dạ?” Thiên Chi ngừng tay, cẩn thận lắng nghe.
“Đem giúp anh áo choàng ngủ vào đây.”
“Hả? À được.” Thiên Chi nhanh tay, sau đó cô nhìn thấy áo choàng ngủ mà Tống Kỳ Thâm nhắc đến được treo trong tủ áo.
Đợi đến khi cô mang áo choàng treo trên khuỷu tay, suy nghĩ mới thoáng dừng lại, Tống Kỳ Thâm tắm vào buổi chiều thì cũng thôi đi, nhưng vì sao….
Còn muốn mặc áo choàng ngủ?
Nhưng Thiên Chi chỉ nghi ngờ trong chốc lát, cửa phòng tắm không đóng chặt, cô đẩy nhẹ, lập tức hơi nước bên trong toả ra trước mắt cô.
“Nè, thứ anh cần đây.”
Thiên Chi còn chưa kịp đứng vững, tiếng nói chỉ vang lên một nửa, đột nhiên cô bị một cánh tay dài mạnh mẽ kéo vào trong.
Tống Kỳ Thâm dán sát vào lưng cô, giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau lỗ tai cô, “Mở cửa không biết đóng cửa à?”
Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ như màu máu, “À, em lập tức ra ngoài rồi đóng cửa lại cho anh.”
Cô vừa muốn cử động, một tiếng “Phanh” rất nhỏ vang lên, động tác xoay người của Thiên Chi bị ngăn cản lại.
“Anh đã đóng giúp em rồi.”
Tống Kỳ Thâm vịn eo cô, bắt đầu từ phần cổ, đôi môi liền hạ xuống đó.
Thiên Chi cảm nhận được sự biến hoà và ý đồ của anh, giãy giụa một lúc, âm thanh bị nghiền nát đến nhỏ vụn, “Này, hiện giờ chính là…. Là buổi chiều đó.”
Trong lòng cô có một cảm giác mơ hồ, vì vậy buổi chiều mới có thể chạy đến đây, cô cho rằng Tống Kỳ Thâm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Kết quả ban ngày ban mặt anh lại làm việc này, cũng xem như cô bị lợi dụng triệt để mất rồi.
Giờ phút này, Thiên Chi có chút ngây ngốc.
“Ừ.” Tống Kỳ Thâm trả lời rất nhanh, dường như anh còn cố đè thấp giọng, đôi môi thốt ra một câu nói mang ý tứ trêu đùa, “Ngoan nào bé cưng, chuyện này không liên quan đến thời gian, chỉ liên quan đến số lần mà thôi.”
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Thiên Chi đều đặt vào lời nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm, tan vỡ rồi chìm nghỉm.
Sau khi ở trong phòng tắm làm hai lần bánh nhân thịt, Tống Kỳ Thâm bế cô trở về phòng ngủ, anh vẫn còn chưa thoả mãn lại làm thêm một lần.
Khó khăn lắm việc đó mới xem như được dừng lại.
Thiên Chi cuộn mình trong chăn, giống như chú chim cút chôn vào ổ, vô cùng mệt mỏi. Cô thực sự không còn muốn nói điều gì nữa, Tống Kỳ Thâm mặc lại quần áo, thần thái rạng ngời, trông cô và anh hoàn toàn như hai thái cực.
Nằm nghiêng người nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm đen lặng lẽ bao trùm khắp mọi nơi, cả thành phố đều lên đèn, ánh đèn ngôi sao như rực lửa, đây là lần đầu tiên đèn hoa rực rỡ được bật lên.
Đột nhiên không biết Thiên Chi nhớ đến việc gì, mở to đôi mắt, “Đã trễ như vậy sao?”
“Ừ, em nằm nghỉ ngơi một lúc nữa nhé? Anh đi xử lý tiếp một số công việc.”
Tống Kỳ Thâm dứt khoát đem toàn bộ thư phòng di chuyển đến đây, đầu ngón tay bên bàn tay trái của anh rõ ràng đang đặt ở giữa hổ khẩu*, không nhanh không chậm siết chặt khuy măng sét.
(*Hổ khẩu: khe ngón tay cái với ngón tay trỏ.)
Lúc này giọng nói của anh lộ ra vài phần lười biếng.
“Em phải nhanh quay về phòng thôi, em cảm thấy có lẽ bạn cùng phòng của em đã trở về.” Thiên Chi còn muốn nói phải đi lấy quần áo của mình, nhưng sau đó cô phát hiện có chút túng quẫn, bởi vì cô không đem theo bất cứ bộ quần áo nào đến đây.
“Gấp gáp cái gì, em cũng đã thi xong rồi mà.” Ánh mắt mang theo sự dò xét của Tống Kỳ Thâm hướng nhìn về phía này, “Tối nay khi trở về cứ nói rằng em đã đi ra ngoài dạo chơi.”
Thiên Chi ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, “Quả thực anh còn có rất nhiều thủ đoạn nha.”
“Đó là đối với người khác.” Tống Kỳ Thâm cúi người qua, “Anh trai đối với em không như vậy.”
Thiên Chi chớp chớp mắt, “Ồ….”
—————-//——//————-
* Tác giả có lời muốn nói: Chi Chi: Gạt người! Rõ ràng anh đối với em…… Cũng như thế! QAQ.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Ánh mắt của Đường Thu Thu ngơ ngác trong vài giây, “Còn có loại chuyện này sao?”
Nhưng mà cô ấy cũng không nghĩ quá nhiều, nghiêng người nằm xuống, dùng tay chống cằm, nhìn Thiên Chi cảm khái nói, “Đi ra bên ngoài lại có thể tuỳ tiện nhặt được thứ này, mạ vàng sáng chói, loại chuyện tốt như vậy vì sao không rớt trên đầu tớ nhỉ?”
“Có khả năng do nó được thiết kế phản chiếu ánh sáng.” Thiên Chi thấp giọng phản bác, “Hoặc do….Cậu hoa mắt không nhìn thấy.”
“……”
Đường Thu Thu có chút tức giận, “Cậu mới bị hoa mắt đấy, theo tớ thấy, có lẽ vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ, sau đó nhằm đánh lừa khách hàng nên bọn họ mới suy nghĩ ra cách quảng cáo mạ vàng này.”
Nói đến đây cô ấy lập tức lên tinh thần, “Mẹ tớ lớn tuổi rồi, tất nhiên sẽ không thể chịu đựng được sự cám dỗ đó, mỗi lần khuyên bà ấy đều không nghe, nhưng cũng may là không ảnh hưởng quá lớn, tổn thất không mấy nghiêm trọng.”
Đường Thu Thu nhớ đến sự tích vinh quang của mẹ mình, trực tiếp ném đề tài này qua một bên, chuyển đề tài khác, “Chi Chi, không nghĩ tới một người thiếu nữ xinh đẹp như cậu, thế mà lại cầm lấy tấm thẻ không rõ lai lịch này, cậu đừng dễ bị lừa nha.”
Đường Thu Thu nói xong, không phát hiện ra rằng bản thân mình chuyển từ sự lo lắng thành hình thức cằn nhằn.
Thường ngày Thiên Chi rất ít khi xuất hiện bên ngoài, ngay cả một số hoạt động trong trường cô cũng không giam tham vào, vòng bạn bè không tính là quá lớn. Thực ra như vậy cũng có chỗ tốt, việc này có thể ngăn chặn một số tin đồn vớ vẩn không có cơ hội lan truyền.
Trên diễn đàn của đại học Kinh Đại được chỉnh chế độ ẩn danh, bên trong có rất nhiều cuộc thảo luận liên quan đến Thiên Chi, tất nhiên mức độ phổ biến cũng rất cao. Nhưng Thiên Chi càng ít xuất hiện, lại làm cho một số người càng tò mò về cô. Dù sao cũng phải trải qua bốn lần bình chọn trong khắp diễn đàn mới chọn ra được một hoa hậu giảng đường, hơn nữa còn có một số nữ sinh đã từng đem gia thế của Thiên Chi ra bàn luận sôi nổi, chỉ là bọn họ vẫn không thể tìm ra được bất kì thông tin nào.
Những người đó chưa từng tiếp xúc với cô tất nhiên sẽ không biết rõ, nhưng Đường Thu Thu và Thiên Chi đã ở chung sớm chiều gần ba năm trời, từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể cô ấy vẫn có thể cảm giác được, chắc chắn gia cảnh của Thiên Chi không tệ. Bởi vì gia thế sẽ quyết định nền tảng phát triển của một con người, gia phong sẽ ảnh hưởng đến tính cách của một người.
Đương nhiên Thiên Chi luôn cố tình che giấu nó, nếu cô đã không muốn nhắc đến, thì Đường Thu Thu cũng sẽ không hỏi đến.
Ban đầu Thiên Chi khá trầm tính, nhưng từ sau khi mọi người trong phòng ký túc xá dùng chân tình đối đãi với nhau, lúc đầu còn ít nói, về sau đã nói nhiều hơn.
Cho dù như thế nào, các yếu tố ảnh hưởng được liệt kê ở trên, hình ảnh của Thiên Chi ở trong lòng Đường Thu Thu chính là nằm trong diện đối tượng rất dễ bị người ta lừa gạt.
Nhìn xem.
Đối với chuyện tuỳ tiện nhận lấy danh thiếp của người lạ, không phải một lần nữa đã chứng minh suy nghĩ ở trong lòng Đường Thu Thu là đúng sao.
“….Bị lừa hả.” Thiên Chi lặp lại câu đó, dường như cô đang nghiêm túc tự hỏi chính mình, theo sau cô chợt nâng cao giọng, âm cuối nâng lên, “Tớ không dễ bị lừa như vậy.”
Tuy rằng người đó là Tống Kỳ Thâm, thì cô cũng không gặp bất lợi gì.
Nhưng loại chuyện bị lừa này, hình như nó thực sự có xảy ra vài lần.
Suy nghĩ dần dần bay xa.
Bỗng nhiên Thiên Chi lại nhớ đến, rất nhiều lần Tống Kỳ Thâm im hơi lặng tiếng, đêm khuya muốn hành động, anh luôn dùng giọng điệu trêu ghẹo cô.
Anh dường như rất có bản lĩnh, làm cho cô cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố.
Mà cái hố kia, lại do chính tay anh đào ra.
Nhưng Thiên Chi vĩnh viễn không bao giờ phát hiện ra rằng, việc cô làm đều mãi mãi là hậu tri hậu giác.
“Chao ôi ——” Đường Thu Thu lên tiếng giơ cánh tay về phía đó, lập tức ngăn cản sự hồi tưởng đang diễn ra trong đầu của Thiên Chi, “Tớ còn chưa nói gì mà cậu đã kích động như vậy à?”
Đường Thu Thu vừa nói vừa nằm, rồi nhấc chân lên bắt chéo với nhau, “Hơn nữa tớ chỉ muốn nói với cậu, đừng nhốn nháo thì sẽ không bị lừa, ngày thường cậu luôn thiếu cảnh giác, càng dễ dàng rơi vào bẫy.”
“Chẳng phải cậu cũng đã nhận lấy tấm danh thiếp kia à.” Đường Thu Thu đặt trọng tâm trong câu nói đó, còn gằn từng chữ một.
Thiên Chi trở mình, nhấc chân vén chăn lên, chôn nửa thân người vào trong chăn, “Cậu nhất quyết không chịu bỏ qua đề tài này đúng không.”
“Không có nha, tớ không xem nữa, càng xem càng rối, tớ phải đi tắm rửa một chút để đầu óc tỉnh táo lại đây.”
Đường Thu Thu phồng má như cái bánh bao, dứt khoát ném tài liệu trong tay qua một bên, trong nháy mắt không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuy rằng Thiên Chi không ngước mắt nhìn qua, nhưng khi nghe thấy tiếng động, cô cũng phải cảm thán một phen về tính tình tuỳ tiện này của Đường Thu Thu.
Đúng là đồ vô tâm không tim không phổi, thoạt nhìn khá vui vẻ, cũng làm tâm tình người khác tốt lên.
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một lúc, trong lòng cô gái nhỏ che giấu rất nhiều cảm xúc.
Thiên Chi vừa hoàn thành xong cuộc thi trong đầu vẫn còn nhớ đến nó, giờ phút này cô chôn người vào cái chăn mềm mại, vui sướng đến mức mỗi tế bào đều khẽ run lên, kêu gào vì thoải mái.
Trong lúc cô đang nhắm mắt, sắp mê mang tiến vào giấc mộng, đột nhiên điện thoại “Tin Tin” hai tiếng.
Thiên Chi không cảm nhận được tiếng rung, nhưng âm thanh lại xuyên qua tấm chăn mỏng, mạnh mẽ truyền đến đây, bầu không khí trong chăn bị chấn động, giống như màn hình điện thoại sắp lật úp đến nơi.
Cô tuỳ tiện sờ xung quanh, trực tiếp mở màn hình lên, nhìn một chút, thì ra là Tống Kỳ Thâm gửi tin nhắn cho cô.
[Tống khổng tước: Em thi xong chưa?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Rồiiiii.]
[Tống khổng tước: Đã trở về khách sạn chưa?]
[Tiền tiền ái thiên thiên: Đã về.]
Ban đầu Thiên Chi một mắt nhắm một mắt mở, cứ như vậy dựa đầu vào gối, sau đó hơi giơ cao điện thoại lên không trung, mới có thể nhìn thấy được giao diện của điện thoại.
Tống Kỳ Thâm đang hỏi một số câu hỏi vốn đã biết rõ mà vẫn còn cố hỏi, cùng một số đề tài không liên quan, dường như có xu hướng không muốn dừng lại, cô dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, gửi vài tin qua đó, rồi sau đó nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn còn nắm chặt điện thoại.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ah.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Được.]
Quả nhiên chiêu này vô cùng hữu dụng.
Có lẽ đối phương đã tiếp thu được việc cô đang buồn ngủ, cho nên không tiếp tục nhắn tin quấy rầy nữa.
Nhưng mà chỉ dừng lại trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo ——
Âm báo tin nhắn “Tin tin” vang lên vài lần, so với sự ngắn ngủi mà nặng nề trước đó thì lần này nó càng thêm kéo dài.
Ngược lại hiện giờ chính là gửi đến mấy tin nhắn thoại, vừa dứt khoát vừa trực tiếp.
Cô luôn giữ cái tư thế không muốn trả lời.
Trong nội tâm của Thiên Chi không ngừng có mấy làn đạn lướt qua, theo sau cô liếc mắt nhìn về cửa phòng tắm.
Cánh cửa gắt gao đóng chặt, thậm chí còn có tiếng nước chảy tí tách truyền đến bên tai.
Đoán chừng Đường Thu Thu đang rửa mặt, không thể ra ngoài ngay được.
Cứ như vậy, Thiên Chi lập tức bấm vào cuộc gọi thoại, cằm nhỏ nhẹ nâng lên, “Rốt cuộc tìm em có chuyện gì…..”
Trong lúc cô gái nhỏ nói chuyện mang theo âm mũi rất nặng, còn có chút uể oải.
Âm thanh rất nhẹ và nhỏ, tựa như lông vũ khi bị gió thổi qua, nó gợn nhẹ gãi vào lòng người.
Tống Kỳ Thâm nghe thấy trong lời nói của cô có chút oán trách, anh không suy nghĩ quá nhiều cũng không muốn miễn cưỡng cô nữa, “Lúc nãy chúng ta đã nói rõ rồi mà.”
Sau khi nói xong, anh còn cố tình đè thấp giọng, nghe thật dịu dàng.
“Nếu em mệt mỏi, hiện giờ hãy nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Thiên Chi “Vâng” một tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Dựa theo lời nói trước đó, trực giác nói cho cô biết lời nói đó không đơn giản như vậy.
Cuối cùng lần này Thiên Chi cũng đã tìm ra được chỗ nào không thích hợp rồi.
Bởi vì câu đầu tiên Tống Kỳ Thâm nói chính là “Đã nói rõ rồi mà.”
Chính là….
Cô đã hứa hẹn việc gì với anh sao?
Nếu cẩn thận hồi tưởng lại, quả thực là không có nha.
“Chúng ta đã nói rõ cái gì, vì sao em không biết nhỉ?”
Giọng điệu của Thiên Chi vẫn như trước đó, mang theo chút lười biếng.
“Em xem lại lịch sử tin nhắn đi, chính em đã nhắn đấy.” Đầu bên kia Tống Kỳ Thâm im lặng một lúc, theo sau mới thong thả nhắn đến một câu.
Hiện giờ Thiên Chi cũng không đặt nặng chuyện đó ở trong lòng, cô tuỳ tiện kéo xem lịch sử tin nhắn.
Nhưng chính sự tuỳ tiện này đã làm cho cô thanh tỉnh trong nháy mắt.
[Tống khổng tước: Ngày mai anh không bận lắm, hạng mục đầu tư quan trọng đã bàn bạc xong, không bận công việc nữa.]
—— [Tiền Tiền ái thiên thiên: Ah.]
[Tống khổng tước: Anh nhớ không lầm em từng nói là cuộc thi của em cũng đã kết thúc.]
—— [Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng.]
[Tống khổng tước: Cho nên ngày mai anh sẽ dành cả ngày ở khách sạn, em đến đây với anh được không?]
—— [Tiền Tiền ái thiên thiên: Được.]
Chỉ với vài cậu ngắn ngủn mà thôi, thậm chí có thể nói chính là một chữ. Cứ như vậy mà đặc biệt thần kỳ, còn vô cùng thích hợp, giống như một câu trả lời tiêu chuẩn, mỗi một câu đều rất phù hợp với câu hỏi của Tống Kỳ Thâm.
Mà cô, chẳng qua là tâm huyết dâng trào, ban đầu cứ nghĩ trả lời qua loa để đối phó Tống Kỳ Thâm mà thôi.
Nhưng một khi mọi chuyện đã xảy ra.
Làm sao….Làm sao có thể nói lại được nữa!!!
Vào giờ phút này cơn buồn ngủ của Thiên Chi hoàn toàn biến mất, nhất thời trong đầu đều là câu nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm.
Anh bảo cô hãy đến chỗ anh chơi, còn cái gì mà ở lại với anh hả.
Cái hố này là do tự Thiên Chi đào ra, cô cũng đã tự mình nhảy xuống.
Một lần nữa ánh mắt cô di chuyển đến màn hình điện thoại, trên đó vẫn còn hiện khung chat của hai người.
Thiên Chi lưu loát bấm vào tin nhắn thoại nói với Tống Kỳ Thâm một câu “Em không đến đâu”, rồi sau đó tựa như đối mặt với kẻ địch, trực tiếp xoá ứng dụng WeChat trong điện thoại, rồi ném nó ra xa.
*
Bởi vì ngày hôm sau Đường Thu Thu và Lâm Tuân phải đi thi, Thiên Chi không đi cùng bọn họ, cả ngày nhàn rỗi.
Chẳng qua là buổi tối hôm trước cô vẫn như thường lệ ngủ chung một phòng với Đường Thu Thu.
Nhưng điểm khác nhau giữa hai hai người chính là, sự khẩn trương trước đó đều được Thiên Chi bỏ lại trong cuộc thi chung kết, thời gian còn lại chỉ dùng để nghỉ ngơi và chờ đợi hai người kia là đủ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức mà Đường Thu Thu đặt còn chưa kịp reo lên thì Lâm Tuân đã đến gõ cửa, cậu ta đứng ngoài cửa phòng chờ Đường Thu Thu.
Đường Thu Thu luống cuống tay chân một lúc, tuy rằng đã cố gắng thả chậm động tác và hạn chế gây ra tiếng động khi thu thập đồ đạc, nhưng những tiếng sột soạt vẫn làm Thiên Chi thức giấc. Đường Thu Thu thấy Thiên Chi cũng đã thức dậy, cô ấy tính toán muốn lôi kéo Thiên Chi đi ăn sáng, nhưng cô một mực từ chối, cho nên Đường Thu Thu không một hai lôi kéo cô dậy nữa.
Trải qua khúc nhạc đệm nhỏ đùa giỡn buổi sáng như vậy, Thiên Chi đợi Đường Thu Thu rời đi, cô tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Lần này không còn bất kì ai quấy rầy nữa, cô ngủ một giấc thật ngon.
Thời điểm thức dậy lần nữa, thời gian cũng không còn sớm, đã gần xế chiều.
Thiên Chi đoán chừng gần tối hai người kia mới kết thúc cuộc thi, hiện giờ trong căn phòng khách sạn này chỉ còn lại một mình cô, cho dù cô đã thức dậy cũng vẫn có thể ngủ tiếp một lúc nữa.
Khi người ta trải qua khoảng thời gian chỉ có một mình, nói tóm lại nó luôn thong thả và chậm rãi.
Thiên Chi lướt xem tin tức một lúc, từ Weibo cho đến lịch sử tin nhắn trong điện thoại, cô đều lướt hết, lúc này cô mới phát hiện không có tin tức gì mới.
Còn về phần Tống Kỳ Thâm.
Ngày hôm qua, từ sau khi nhắn tin nhắn thoại xong, anh không gửi bất kì tin nhắn nào đến nữa.
Thiên Chi buồn chán một lúc, đột nhiên tầm mắt nhìn chằm chằm vào cái túi xách đang nằm nghiêng ở mép giường.
Nằm yên lặng trong đó, chính là cái thẻ được gọi là “Mạ vàng lấp lánh.”
Thôi quên đi, cả hai người cũng không bắt buộc phải nói chuyện với nhau.
Nếu không có chuyện gì làm, cô có thể đi hù dọa anh một phen.
*
Thực ra có nhiều lúc, Tống Kỳ Thâm không hổ danh là một nhà tư bản.
Đối với một nhà tư bản tất cả sự hưởng thụ đều nằm trong phạm vi vốn có, ngoại trừ các yêu cầu cao nhất, đương nhiên mọi dịch vụ cũng phải tốt nhất.
Tựa như hiện tại vậy, Thiên Chi đang sải bước đi trên hành lang của tầng cao nhất ở khách sạn, cô còn cúi đầu dùng ngón tay vân vê tấm thẻ kia.
Bên ngoài được mạ vàng, sáng lấp lánh, phần in nổi khá đẹp.
Dãy số biểu thị số phòng được khắc rất tinh tế, độ dày vừa phải.
Tất cả đã cho thấy thân phận tôn quý của chủ nhân căn phòng này.
Bước chân của cô hoàn toàn chìm trong tấm thảm mềm mại hoa lệ, phát ra từng tiếng vang nặng nề, ngắn ngủi không kéo dài.
Không bao lâu Thiên Chi đã đi đến gần cuối hành lang, sau đó chợt dừng bước, cô ngước mắt nhìn số phòng hiện rõ trên đỉnh đầu ——
8888.
Một dãy số dài với màu nâu đỏ.
Còn rất may mắn nha.
Thiên Chi do dự không bao lâu, sau đó giơ tay lưu loát tra thẻ phòng, lập tức đẩy cửa bước vào.
Nó khác với căn phòng của cô, nơi này không có ánh sáng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ, ánh đèn nơi huyền quan cũng tắt, một đường đi vào phòng khách nhỏ đều không có ánh sáng.
Có thể thấy rằng mái hiên của các toà nhà trong thành phố đều bị tấm rèm treo ở cửa số sát đất bao phủ, ngay cả một khe hở để ánh sáng chiếu vào cũng không có.
Thiên Chi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiến vào bên trong.
Chỉ có một căn phòng được mở đèn.
Cô đi về phía căn phòng có ánh sáng đó, bóng dáng của Tống Kỳ Thâm lập tức xuất hiện trong thư phòng nhỏ.
Anh đeo gọng kính vàng, ngồi trước máy tính, đầu ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím, có lẽ anh đang bận việc.
“Không phải anh nói cả ngày hôm nay anh không bận công việc gì sao?”
Cô gái nhỏ nhẹ giọng lên tiếng, đã thành công hấp dẫn ánh mắt của Tống Kỳ Thâm hướng về phía này.
Anh nhìn qua đó, ban đầu là đứng hình, sau đó lại bắt đầu nheo mắt.
“Đến thật à.”
Thiên Chi bĩu môi, chẳng lẽ còn có thể giả sao.
“Em buồn chán quá, vốn dĩ dự định đến đây hù doạ anh một phen, nhưng nhìn anh bận rộn như vậy, vẫn là quên đi.”
“Chỉ là một số việc nhỏ nhặt mà thôi.” Tống Kỳ Thâm tháo mắt kính ra, đôi chân dài nhấc lên, theo sau cất bước đi về phía cô.
Nắm lấy tay của cô gái nhỏ, Tống Kỳ Thâm dẫn cô đi vào phòng khách.
“Đã xế chiều rồi, anh còn che rèm à, không mở ra sao?”
Thiên Chi nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát căn phòng một phen, rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng vì sao nơi này một cái cửa sổ cũng không được mở ra.
Ánh mắt Tống Kỳ Thâm di chuyển, “Không chú ý nhiều đến thời gian.”
Bởi vì anh cho rằng Thiên Chi sẽ không đến, buổi sáng sau khi rời giường anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau đó anh dứt khoát bắt tay vào xử lý một số công việc.
“Em đến thật đúng lúc, anh đi tắm một chút.” Tống Kỳ Thâm thả lỏng cơ mặt, tay đặt lên đường viền cổ áo, kéo nhẹ, để lộ ra bờ vai gầy, đường cong nơi phần vai lưu loát đi xuống, phần xương quai xanh tinh xảo vừa vặn nằm ở chỗ nút áo thứ hai, không để lộ ra hết.
Khuôn mặt nhỏ của Thiên Chi ửng đỏ, cô dứt khoát nghiêng đầu đi, bắt đầu nói sang chuyện khác, “Vậy anh tắm đi, em đi kéo rèm cửa lên để căn phòng sáng sủa hơn.”
Tống Kỳ Thâm không bỏ lỡ phản ứng của cô gái nhỏ, nhìn thấy thế lập tức nhướng mày.
Tuy rằng anh không cười, nhưng trong đôi mắt anh tràn ngập niềm vui.
Tống Kỳ Thâm tuỳ ý cởi áo sơmi ra, đi thẳng vào phòng tắm. Thiên Chi vừa kéo rèm vừa suy nghĩ, cái gì mà hù doạ với không hù doạ, chỉ cần đứng trước mặt Tống Kỳ Thâm, dường như có muốn doạ cũng không thể thành công.
Thiên Chi kéo một góc rèm lên, vào mùa đông ánh sáng nhàn nhạt, thật ấm áp, mang lại sức sống cho cả thành phố, chúng hoà huyện vào nhau.
Cô vẫn còn đang bận rộn, Tống Kỳ Thâm ở trong phòng tắm gọi cô một tiếng ——
“Chi Chi.”
“Dạ?” Thiên Chi ngừng tay, cẩn thận lắng nghe.
“Đem giúp anh áo choàng ngủ vào đây.”
“Hả? À được.” Thiên Chi nhanh tay, sau đó cô nhìn thấy áo choàng ngủ mà Tống Kỳ Thâm nhắc đến được treo trong tủ áo.
Đợi đến khi cô mang áo choàng treo trên khuỷu tay, suy nghĩ mới thoáng dừng lại, Tống Kỳ Thâm tắm vào buổi chiều thì cũng thôi đi, nhưng vì sao….
Còn muốn mặc áo choàng ngủ?
Nhưng Thiên Chi chỉ nghi ngờ trong chốc lát, cửa phòng tắm không đóng chặt, cô đẩy nhẹ, lập tức hơi nước bên trong toả ra trước mắt cô.
“Nè, thứ anh cần đây.”
Thiên Chi còn chưa kịp đứng vững, tiếng nói chỉ vang lên một nửa, đột nhiên cô bị một cánh tay dài mạnh mẽ kéo vào trong.
Tống Kỳ Thâm dán sát vào lưng cô, giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau lỗ tai cô, “Mở cửa không biết đóng cửa à?”
Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ như màu máu, “À, em lập tức ra ngoài rồi đóng cửa lại cho anh.”
Cô vừa muốn cử động, một tiếng “Phanh” rất nhỏ vang lên, động tác xoay người của Thiên Chi bị ngăn cản lại.
“Anh đã đóng giúp em rồi.”
Tống Kỳ Thâm vịn eo cô, bắt đầu từ phần cổ, đôi môi liền hạ xuống đó.
Thiên Chi cảm nhận được sự biến hoà và ý đồ của anh, giãy giụa một lúc, âm thanh bị nghiền nát đến nhỏ vụn, “Này, hiện giờ chính là…. Là buổi chiều đó.”
Trong lòng cô có một cảm giác mơ hồ, vì vậy buổi chiều mới có thể chạy đến đây, cô cho rằng Tống Kỳ Thâm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Kết quả ban ngày ban mặt anh lại làm việc này, cũng xem như cô bị lợi dụng triệt để mất rồi.
Giờ phút này, Thiên Chi có chút ngây ngốc.
“Ừ.” Tống Kỳ Thâm trả lời rất nhanh, dường như anh còn cố đè thấp giọng, đôi môi thốt ra một câu nói mang ý tứ trêu đùa, “Ngoan nào bé cưng, chuyện này không liên quan đến thời gian, chỉ liên quan đến số lần mà thôi.”
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Thiên Chi đều đặt vào lời nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm, tan vỡ rồi chìm nghỉm.
Sau khi ở trong phòng tắm làm hai lần bánh nhân thịt, Tống Kỳ Thâm bế cô trở về phòng ngủ, anh vẫn còn chưa thoả mãn lại làm thêm một lần.
Khó khăn lắm việc đó mới xem như được dừng lại.
Thiên Chi cuộn mình trong chăn, giống như chú chim cút chôn vào ổ, vô cùng mệt mỏi. Cô thực sự không còn muốn nói điều gì nữa, Tống Kỳ Thâm mặc lại quần áo, thần thái rạng ngời, trông cô và anh hoàn toàn như hai thái cực.
Nằm nghiêng người nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm đen lặng lẽ bao trùm khắp mọi nơi, cả thành phố đều lên đèn, ánh đèn ngôi sao như rực lửa, đây là lần đầu tiên đèn hoa rực rỡ được bật lên.
Đột nhiên không biết Thiên Chi nhớ đến việc gì, mở to đôi mắt, “Đã trễ như vậy sao?”
“Ừ, em nằm nghỉ ngơi một lúc nữa nhé? Anh đi xử lý tiếp một số công việc.”
Tống Kỳ Thâm dứt khoát đem toàn bộ thư phòng di chuyển đến đây, đầu ngón tay bên bàn tay trái của anh rõ ràng đang đặt ở giữa hổ khẩu*, không nhanh không chậm siết chặt khuy măng sét.
(*Hổ khẩu: khe ngón tay cái với ngón tay trỏ.)
Lúc này giọng nói của anh lộ ra vài phần lười biếng.
“Em phải nhanh quay về phòng thôi, em cảm thấy có lẽ bạn cùng phòng của em đã trở về.” Thiên Chi còn muốn nói phải đi lấy quần áo của mình, nhưng sau đó cô phát hiện có chút túng quẫn, bởi vì cô không đem theo bất cứ bộ quần áo nào đến đây.
“Gấp gáp cái gì, em cũng đã thi xong rồi mà.” Ánh mắt mang theo sự dò xét của Tống Kỳ Thâm hướng nhìn về phía này, “Tối nay khi trở về cứ nói rằng em đã đi ra ngoài dạo chơi.”
Thiên Chi ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, “Quả thực anh còn có rất nhiều thủ đoạn nha.”
“Đó là đối với người khác.” Tống Kỳ Thâm cúi người qua, “Anh trai đối với em không như vậy.”
Thiên Chi chớp chớp mắt, “Ồ….”
—————-//——//————-
* Tác giả có lời muốn nói: Chi Chi: Gạt người! Rõ ràng anh đối với em…… Cũng như thế! QAQ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook