Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi
-
Chương 36: Váy ngắn như vậy à!
Edit: Tiểu Màn Thầu
Trứng luộc và chân giò hả.
…….Không ngờ Tống Kỳ Thâm lại có thể nghĩ ra như vậy.
Đương nhiên, cũng chỉ có anh mới nghĩ được như thế mà thôi.
Cái ký hiệu này không có mặt mũi à, rõ ràng là có mắt có miệng mà, trông rất dễ thương còn dễ phân biệt nữa, kết quả bây giờ lại bị anh diễn tả thành món ăn.
Nếu để người bên ngoài biết, sợ rằng mọi người sẽ không ai thèm để ý đến anh đâu.
Trong lòng Thiên Chi dâng lên một sự tò mò, hay nói đúng hơn chính là sinh ra một chút nghi ngờ.
Cô ở trong lòng của anh, rốt cuộc trông như thế nào nhỉ.
Ánh mắt Thiên Chi nhìn chằm chằm vào cái ký hiệu kia một lúc, nói đến cũng thật thần kỳ ——
Quả thực càng nhìn càng thấy giống như lời miêu tả của Tống Kỳ Thâm.
Hiện giờ đường nét cong cong của ký tự hiện rõ, vừa tách ra rồi hợp lại, sáng chói mà nằm ở đó.
Nó trông giống như hai quả trứng luộc và một cái chân giò lớn.
Thiên Chi vội vàng lắc đầu, cố gắng áp chế lại sự tưởng tượng của chính mình.
Sau một màn khôi hài này, cuối cùng Thiên Chi cũng đã từ trong cơn mê man mà tỉnh táo lại.
Đoán chừng Tống Kỳ Thâm vì thấy cô chậm chạp mãi không trả lời, anh lại một lần nữa gửi đến hai tin nhắn ——
[Tống Khổng Tước: Cuối cùng là như thế nào, em chắc chắn là mình muốn ăn món này sao?]
[Tống khổng tước: Hả?]
Thiên Chi cảm thấy mình nên giải thích rõ với Tống Kỳ Thâm, để anh không hiểu lầm nữa. Có lẽ sau khi hiểu ra vấn đề, đoán không chừng cô còn phải hao tốn miệng lưỡi một phen.
Nhưng có phải anh đang cố ý trêu chọc cô hay không, điều này không thể nói chính xác được.
Vì suy nghĩ ấy, hàng chân mày đẹp của Thiên Chi chau lại, sự hoài nghi dâng lên đầu. Cho dù như thế nào, cô cũng không tin Tống Kỳ Thâm chưa bao giờ sử dụng qua ký hiệu đó.
Nếu như thực sự chưa bao giờ dùng qua mà nói….
Được rồi được rồi, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Cô dứt khoát ném nó qua một bên, sau đó lặng lẽ thay đổi đề tài.
[ Tiền Tiền ái thiên thiên: Không phải đâu, em chỉ gửi một ký hiệu mà thôi. Em cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn cả, anh cứ tuỳ ý làm đi, món nào cũng được.]
Theo sau Thiên Chi không quản đến việc anh sẽ nhắn đến cái gì nữa, cô lập tức kéo chăn lên, rồi nằm nghiêng người qua một bên, dùng chân kẹp tấm chăn mềm mại, còn ngáp một cái, bắt đầu chơi điện thoại.
Cuộc chiến kéo dài này còn chưa kịp bắt đầu đã tuyên bố kết thúc. Vì vậy cô ngủ đến gần giữa trưa mới tự mình thức dậy, cộng thêm việc biết được tin tức buổi trưa hôm nay do đích thân lão đại xuống bếp nấu cơm, bất luận cô nghĩ như thế nào, thì cũng hiểu được rằng kể cả là một vị thần tiên thực sự vẫn không thể thay đổi được một ngày ở trần gian.
Khi Thiên Chi vừa thức dậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy tin nhắn của Tống Kỳ Thâm gửi đến, sau đó cô thoát khỏi khung chat, tin nhắn lập tức ùn ùn kéo đến, đỏ rực một mảnh, chưa kể đến việc những tin nhắn trong nhóm không hề bị ẩn, đầy ắp, không ngừng xuất hiện trên màn hình.
Chỉ là một đêm cô không đụng vào điện thoại, mà trong phòng ký túc xá đã liên tục gọi những cuộc gọi như muốn đoạt mạng rồi.
Hôm nay [Tề thí tiểu đoạn] vô cùng náo nhiệt.
Đường Thu Thu vẫn luôn nhắn tin ở trong nhóm chat, nhưng thực trước đó cô ấy đã gửi tin nhắn riêng cho Thiên Chi, đại khái là thông báo một số việc liên quan đến cuộc thi thiết kế sắp diễn ra ở thành phố Z. Tuy nhiên Thiên Chi suốt cả nửa ngày cũng không trả lời lại giống như bị mất liên lạc. Cho nên Đường Thu Thu dứt khoát di chuyển địa điểm trò chuyện đến nhóm chat của phòng ký túc xá.
[Thu Thu thích ăn đường: Các cậu nói xem Chi Chi đâu rồi nhỉ, suốt ngày đều thần thần bí bí như vậy, tối hôm qua tớ nhắn cho cậu ấy từ rất sớm đó! Vì sao! Đến! Bây giờ! Ngay cả đánh một cái rắm cũng không phát ra tiếng vậy!]
[ Tiểu Anh bất biến: Đường Đại Thu, ngài có thể văn minh một chút không, cái gì mà đánh rắm không phát ra tiếng hả, cậu không biết à, từ trước đến nay tiên nữ khi đánh rắm đều không phát ra tiếng! Giống như Chi Chi ấy, cũng giống như tớ đây. [thẹn thùng.jpg]]
[Thu Thu thích ăn đường:…….]
[Thu Thu thích ăn đường: Phiền phức.]
[Thư ha ha: Tớ đến rất đúng lúc.Tiểu Bùi! Thêm tớ vào nữa.]
[Tiểu Anh bất biến: Đinh. (4/4) chuyển thành (4/3).]
[Thu Thu thích ăn đường: Tớ là kiểu người muốn đuổi đi là đuổi đi sao? Tất nhiên là không rồi, tớ sẽ chỉ đá ba người các cậu ra khỏi nhóm thôi.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy cậu đá tớ đi nhỉ.]
[Thu Thu thích ăn đường:!!!]
[Thu Thu thích ăn đường: Cậu đột nhiên hiện hồn lên là muốn hù chết ai vậy! Tớ còn chưa tính sổ với cậu đó, một cô gái không bao giờ rời xa chiếc điện thoại, thế mà ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời!]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không có thời gian xem điện thoại, lần sau sẽ chú ý hơn ha ha.]
[Thu Thu thích ăn đường: Ồ.]
[Thu Thu thích ăn đường: Nhưng vì sao lại không có thời gian?]
[Thư ha ha: Ôi! Tớ suy nghĩ bẩn thỉu quá, trong đầu óc tớ đều là những thứ đồi trụy.Toàn cảnh tượng đen tối thôi.]
[Tiểu Anh bất biến: Đinh một tiếng, chứ không phải là hổ gì đó. Sói gì đó à.]
Thiên Chi nhìn đến đây, không hiểu vì sao lại cảm thấy chột dạ, cô sờ sờ cái mũi của mình, trực tiếp nhắn tin trả lời.
[Tiền Tiền ái thiên thiên:…….Các cậu nghĩ đi đâu vậy.]
Tin nhắn của Đường Thu Thu giống như một quả bom hạt nhân, bùm bùm bắn đến ——
[Thu Thu thích ăn đường: Không phải vì ngài có ai kia sao, chẳng phải lúc trước ngài còn nói với chúng tôi là cả hai khá hoà hợp à.]
[Thu Thu thích ăn đường: Ấy chà chà, thực xin lỗi nha, hình như cái từ hoà hợp này tớ lại lý giải sai rồi, tớ là người đầu tiên xin lỗi cậu, cúi đầu.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên:……..]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Đường Thu Thu nghe giọng điệu này của cậu không giống như muốn xin lỗi vậy!]
Cái giọng điệu này, rõ ràng là có chết cũng không thay đổi.
Trước đó Thiên Chi đã từng nói qua tình trạng của hai người, cô còn dùng từ “Hoà hợp” để miêu tả cuộc hôn nhân giữa mình và đối phương là môn đăng hộ đối, kết quả cái từ vô cùng thuần khiết mà cô dùng để lý giải này, lọt vào tai Đường Thu Thu, lập tức biển thành vô số động từ chồng chất lên nhau.
[Thu Thu thích ăn đường: Ha ha ha được rồi không đùa nữa, chúng ta nên nói chính sự thôi.]
[Thu Thu thích ăn đường: Tớ lười chuyển qua cuộc trò chuyện riêng, cho nên xin mời hai vị kia tự giác giải tán đi.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Tớ vừa đọc tin nhắn đêm qua cậu gửi đến, lịch trình đi đến thành phố Z có những gì? Trước đó tớ có nói, cậu và lớp trưởng quyết định là được rồi, tớ không có yêu cầu nào cả.]
[Thu Thu thích ăn đường: Ừ, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thoả. Chẳng qua là lớp trưởng đã gửi cho chúng ta phiếu dự thi, còn có một số văn kiện và tư liệu, bảo tớ phải đích thân đưa cho cậu.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Việc này cậu có thể chờ tớ quay về trường nói cũng được mà, Đường Thu Thu, vì sao trước đó tớ không phát hiện cậu lại dính người như vậy hả?]
[Thu Thu thích ăn đường: Cậu mơ ít thôi, đừng cho rằng gương mặt xinh đẹp của mình giáp vàng nhé! Vì là việc quan trong đương nhiên muốn thông báo sớm một chút rồi, với tư cách là ngươi làm cho tề tí tiểu đoạn hưng thịnh và sáng chói hơn trong tương lai, tớ còn muốn nói một câu, tớ có thể làm được!]
Thiên Chi nhìn thoáng qua tin nhắn mà Đường Thu Thu gửi đến, cảm thấy đây chính là thời cơ tốt để công kích lại.
Tay cô vừa mới nâng lên, còn chưa kịp đánh chữ, bỗng nhiên cô cảm giác không khí xung quanh mình như ngưng trệ, còn có chút bất thường.
Nhưng không đợi Thiên Chi kịp suy nghĩ, giây tiếp theo, một giọng nói nam trầm thấp vang lên.
“Cái gì mà váy ngắn nhỏ?
Vốn dĩ Thiên Chi đang nằm nghiêng trên giường, giờ phút này hơi thở từ phía sau truyền đến, cứ dứt khoát truyền tới không hề dừng lại, cũng không để cho người ta kịp phản ứng.
Cô gái nhỏ sửng sốt hai giây, điện thoại trực tiếp rớt xuống, đập vào nửa bên mặt.
Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề vang lên.
Nếu như nghe kỹ sẽ không tính là quá lớn, nhưng điều đáng buồn hơn chính là, việc này chứng minh mọi chuyện đều là sự thật.
Phần cằm của Thiên Chi không may gặp nạn, ngay sau đó đôi môi vì bị đau mà phải mím lại.
Nhất thời trên làn da tuyết trắng của cô xuất hiện một vết đỏ nho nhỏ, không quá rõ ràng, chỉ khi nhìn gần mới có thể thấy nó.
Tống Kỳ Thâm không ngờ rằng Thiên Chi lại phản ứng mạnh như vậy, anh nhanh tay cầm nó lên, sau khi đặt điện thoại qua một bên, anh dùng đầu ngón tay thon dài xoa cằm cho cô.
“Em làm gì vậy, sao lại sợ đến như thế?”
Ngay từ lúc anh tiến vào, hai chân ngó sen mảnh khảnh của cô gái nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, đôi chân trắng như tuyết đặt trên tấm ga sẫm màu, một đường đi lên. Sâu cạn không đồng nhất, đen trắng giao nhau, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp kinh tâm động phách*, vạt váy ngủ có chút lộn xộn, còn vén lên một khúc. Đường cong xinh đẹp hiện ra.
(*Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.)
Biểu cảm trên gương mặt rất sinh động, tay cũng không rảnh rỗi, tốc độ đánh chữ rất nhanh, nói chuyện phiếm đến mức vô cùng vui vẻ.
Vốn dĩ anh chỉ muốn gọi cô một tiếng, kết quả khi tiến đến gần một chút, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía màn hình điện thoại của cô.
Tống Kỳ Thâm không hề có ý định xem lén, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, trong lòng anh lại sinh ra chút tò mò.
Cái gì váy……ngắn nhỏ?
Thiên Chi tuỳ ý để Tống Kỳ Thâm không nặng không nhẹ xoa cái cằm của mình,nước mắt sinh lý tràn ra khoé mắt, tạo nên một tầng hơi nước mỏng.
Chờ cảm giác cay cay ở hốc mắt giảm xuống, cô mới ấp a ấp úng vì bản thân mình mà giải thích, “Không phải là váy ngắn nhỏ….”
Thực ra lúc trước vì muốn đặt tên nhóm của phòng ký túc xá trong WeChat cuồng dã một chút. Cho nên về sau mới đổi thành chữ “Thí” mà thôi.
(*Thí: đánh rắm.)
Hơn nữa.
Câu đó có nghĩa là nơi tập trung, không phải váy ngắn, vẫn có khác nhau đấy!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận ——
Cũng may đã kịp thời giải thích, nếu không vào giờ phút này mà bị lật xe, có lẽ sẽ càng thêm xấu hổ.
Đến lúc đó ngay cả có cái lỗ cho Thiên Chi chui vào, cô cũng không dám chui vào.
“Đây là cái tên nhóm chat của phòng ký túc xá bọn em.” Thiên Chi nhạt nhẽo giải thích, vừa nói vừa nâng mắt lên nhìn anh, thỉnh thoảng còn liếc mắt quan sát một chút.
Cô vẫn luôn cảm thấy có điểm nào đó rất kỳ quái.
Việc giải thích này, không hiểu vì sao lại mang đến một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi vậy nhỉ.
Tống Kỳ Thâm xoa cho cô một lúc, sau đó còn véo nhẹ, rồi mới buông tay ra nói, “Ừ, anh biết rồi.”
Đối với giao diện WeChat, anh vẫn hiểu rõ.
“Chỗ bị trúng vừa rồi đã hết đau chưa?”
“Vâng…. tốt hơn rồi.” Khoé mắt cô gái nhỏ vương một tầng hơi nước, thực ra vừa rồi cô rất hoảng sợ.
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Kỳ Thâm không có gì khác thường, Thiên Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là ——
“Không nên thường xuyên mặc váy quá ngắn nhé.”
Thiên Chi biết rõ Tống Kỳ Thâm đang nói cái gì, đây chỉ là những lời trêu đùa của bọn cô mà thôi, bình thường ai lại dám mặc váy ngắn như vậy.
Suy nghĩ thế này, cô gái nhỏ không ngừng gật đầu.
So với thái độ qua loa đồng ý trước đây, lần này Thiên Chi vô cùng ngoan ngoãn, giống như một chú thỏ trắng đang chờ bị nhổ đi lớp lông.
“Nhưng ở nhà thì có thể.”
Ngay sau đó Tống Kỳ Thâm lại bổ sung thêm một câu như thế.
???
Thiên Chi nằm ngửa trên giường nệm, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cái người đang ở bên trên mình.
Tống Kỳ Thâm hơi cúi người, hai tay chống ở hai bên vai cô, ánh mắt từ trên cao hạ xuống, nặng nề mà nhìn vào cô.
Đôi mắt đen nhánh, sáng long lanh.
Đối với cái ánh mắt này Thiên Chi rất quen thuộc, cực kì giống với ánh mắt vào đêm hôm qua.
Cái kiểu trong sự đứng đắng vẫn lộ ra một chút gian xảo.
Không làm người ta ghét bỏ.
Đặt trên người Tống Kỳ Thâm, ngược lại càng thích rất hợp, nhiều hơn một phần vô hại, thiếu đi một phần kiềm chế.
Khí khái mạnh mẽ như vậy, làm cho người ta như bị hãm sâu trong đó.
Thiên Chi chớp chớp mắt, hàng lông mi đen nhánh hạ xuống, đảo ngược một mảnh ánh sáng, xuất hiện một bóng mờ.
Mới vừa rồi anh nói cái gì nhỉ.
Ở…. Nhà có thể?
Tống Kỳ Thâm cho rằng Thiên Chi không nghe rõ, anh giơ tay lên di chuyển theo hướng cánh tay của cô, uốn lượn phập phồng, trải qua sự kiềm chế cùng khuếch trương, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Lòng bàn tay ấm áp của anh cẩn thận vuốt ve bộ phận đó, theo sau còn mang theo một chút nhiệt tình, tiếp đến không nhanh không chậm mà cường điệu nói ——
“Váy ngắn như vậy, chỉ cho phép mặc ở nhà.”
—————-//—//—————
Tác giả có lời muốn nói: Tống Khổng Tước: Cho nên cô vợ nhỏ của anh, khi nào em mới chịu mặc cho anh xem đây.
Bảo Bối ngốc: (ー ー゛)
Trứng luộc và chân giò hả.
…….Không ngờ Tống Kỳ Thâm lại có thể nghĩ ra như vậy.
Đương nhiên, cũng chỉ có anh mới nghĩ được như thế mà thôi.
Cái ký hiệu này không có mặt mũi à, rõ ràng là có mắt có miệng mà, trông rất dễ thương còn dễ phân biệt nữa, kết quả bây giờ lại bị anh diễn tả thành món ăn.
Nếu để người bên ngoài biết, sợ rằng mọi người sẽ không ai thèm để ý đến anh đâu.
Trong lòng Thiên Chi dâng lên một sự tò mò, hay nói đúng hơn chính là sinh ra một chút nghi ngờ.
Cô ở trong lòng của anh, rốt cuộc trông như thế nào nhỉ.
Ánh mắt Thiên Chi nhìn chằm chằm vào cái ký hiệu kia một lúc, nói đến cũng thật thần kỳ ——
Quả thực càng nhìn càng thấy giống như lời miêu tả của Tống Kỳ Thâm.
Hiện giờ đường nét cong cong của ký tự hiện rõ, vừa tách ra rồi hợp lại, sáng chói mà nằm ở đó.
Nó trông giống như hai quả trứng luộc và một cái chân giò lớn.
Thiên Chi vội vàng lắc đầu, cố gắng áp chế lại sự tưởng tượng của chính mình.
Sau một màn khôi hài này, cuối cùng Thiên Chi cũng đã từ trong cơn mê man mà tỉnh táo lại.
Đoán chừng Tống Kỳ Thâm vì thấy cô chậm chạp mãi không trả lời, anh lại một lần nữa gửi đến hai tin nhắn ——
[Tống Khổng Tước: Cuối cùng là như thế nào, em chắc chắn là mình muốn ăn món này sao?]
[Tống khổng tước: Hả?]
Thiên Chi cảm thấy mình nên giải thích rõ với Tống Kỳ Thâm, để anh không hiểu lầm nữa. Có lẽ sau khi hiểu ra vấn đề, đoán không chừng cô còn phải hao tốn miệng lưỡi một phen.
Nhưng có phải anh đang cố ý trêu chọc cô hay không, điều này không thể nói chính xác được.
Vì suy nghĩ ấy, hàng chân mày đẹp của Thiên Chi chau lại, sự hoài nghi dâng lên đầu. Cho dù như thế nào, cô cũng không tin Tống Kỳ Thâm chưa bao giờ sử dụng qua ký hiệu đó.
Nếu như thực sự chưa bao giờ dùng qua mà nói….
Được rồi được rồi, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Cô dứt khoát ném nó qua một bên, sau đó lặng lẽ thay đổi đề tài.
[ Tiền Tiền ái thiên thiên: Không phải đâu, em chỉ gửi một ký hiệu mà thôi. Em cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn cả, anh cứ tuỳ ý làm đi, món nào cũng được.]
Theo sau Thiên Chi không quản đến việc anh sẽ nhắn đến cái gì nữa, cô lập tức kéo chăn lên, rồi nằm nghiêng người qua một bên, dùng chân kẹp tấm chăn mềm mại, còn ngáp một cái, bắt đầu chơi điện thoại.
Cuộc chiến kéo dài này còn chưa kịp bắt đầu đã tuyên bố kết thúc. Vì vậy cô ngủ đến gần giữa trưa mới tự mình thức dậy, cộng thêm việc biết được tin tức buổi trưa hôm nay do đích thân lão đại xuống bếp nấu cơm, bất luận cô nghĩ như thế nào, thì cũng hiểu được rằng kể cả là một vị thần tiên thực sự vẫn không thể thay đổi được một ngày ở trần gian.
Khi Thiên Chi vừa thức dậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy tin nhắn của Tống Kỳ Thâm gửi đến, sau đó cô thoát khỏi khung chat, tin nhắn lập tức ùn ùn kéo đến, đỏ rực một mảnh, chưa kể đến việc những tin nhắn trong nhóm không hề bị ẩn, đầy ắp, không ngừng xuất hiện trên màn hình.
Chỉ là một đêm cô không đụng vào điện thoại, mà trong phòng ký túc xá đã liên tục gọi những cuộc gọi như muốn đoạt mạng rồi.
Hôm nay [Tề thí tiểu đoạn] vô cùng náo nhiệt.
Đường Thu Thu vẫn luôn nhắn tin ở trong nhóm chat, nhưng thực trước đó cô ấy đã gửi tin nhắn riêng cho Thiên Chi, đại khái là thông báo một số việc liên quan đến cuộc thi thiết kế sắp diễn ra ở thành phố Z. Tuy nhiên Thiên Chi suốt cả nửa ngày cũng không trả lời lại giống như bị mất liên lạc. Cho nên Đường Thu Thu dứt khoát di chuyển địa điểm trò chuyện đến nhóm chat của phòng ký túc xá.
[Thu Thu thích ăn đường: Các cậu nói xem Chi Chi đâu rồi nhỉ, suốt ngày đều thần thần bí bí như vậy, tối hôm qua tớ nhắn cho cậu ấy từ rất sớm đó! Vì sao! Đến! Bây giờ! Ngay cả đánh một cái rắm cũng không phát ra tiếng vậy!]
[ Tiểu Anh bất biến: Đường Đại Thu, ngài có thể văn minh một chút không, cái gì mà đánh rắm không phát ra tiếng hả, cậu không biết à, từ trước đến nay tiên nữ khi đánh rắm đều không phát ra tiếng! Giống như Chi Chi ấy, cũng giống như tớ đây. [thẹn thùng.jpg]]
[Thu Thu thích ăn đường:…….]
[Thu Thu thích ăn đường: Phiền phức.]
[Thư ha ha: Tớ đến rất đúng lúc.Tiểu Bùi! Thêm tớ vào nữa.]
[Tiểu Anh bất biến: Đinh. (4/4) chuyển thành (4/3).]
[Thu Thu thích ăn đường: Tớ là kiểu người muốn đuổi đi là đuổi đi sao? Tất nhiên là không rồi, tớ sẽ chỉ đá ba người các cậu ra khỏi nhóm thôi.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy cậu đá tớ đi nhỉ.]
[Thu Thu thích ăn đường:!!!]
[Thu Thu thích ăn đường: Cậu đột nhiên hiện hồn lên là muốn hù chết ai vậy! Tớ còn chưa tính sổ với cậu đó, một cô gái không bao giờ rời xa chiếc điện thoại, thế mà ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời!]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không có thời gian xem điện thoại, lần sau sẽ chú ý hơn ha ha.]
[Thu Thu thích ăn đường: Ồ.]
[Thu Thu thích ăn đường: Nhưng vì sao lại không có thời gian?]
[Thư ha ha: Ôi! Tớ suy nghĩ bẩn thỉu quá, trong đầu óc tớ đều là những thứ đồi trụy.Toàn cảnh tượng đen tối thôi.]
[Tiểu Anh bất biến: Đinh một tiếng, chứ không phải là hổ gì đó. Sói gì đó à.]
Thiên Chi nhìn đến đây, không hiểu vì sao lại cảm thấy chột dạ, cô sờ sờ cái mũi của mình, trực tiếp nhắn tin trả lời.
[Tiền Tiền ái thiên thiên:…….Các cậu nghĩ đi đâu vậy.]
Tin nhắn của Đường Thu Thu giống như một quả bom hạt nhân, bùm bùm bắn đến ——
[Thu Thu thích ăn đường: Không phải vì ngài có ai kia sao, chẳng phải lúc trước ngài còn nói với chúng tôi là cả hai khá hoà hợp à.]
[Thu Thu thích ăn đường: Ấy chà chà, thực xin lỗi nha, hình như cái từ hoà hợp này tớ lại lý giải sai rồi, tớ là người đầu tiên xin lỗi cậu, cúi đầu.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên:……..]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Đường Thu Thu nghe giọng điệu này của cậu không giống như muốn xin lỗi vậy!]
Cái giọng điệu này, rõ ràng là có chết cũng không thay đổi.
Trước đó Thiên Chi đã từng nói qua tình trạng của hai người, cô còn dùng từ “Hoà hợp” để miêu tả cuộc hôn nhân giữa mình và đối phương là môn đăng hộ đối, kết quả cái từ vô cùng thuần khiết mà cô dùng để lý giải này, lọt vào tai Đường Thu Thu, lập tức biển thành vô số động từ chồng chất lên nhau.
[Thu Thu thích ăn đường: Ha ha ha được rồi không đùa nữa, chúng ta nên nói chính sự thôi.]
[Thu Thu thích ăn đường: Tớ lười chuyển qua cuộc trò chuyện riêng, cho nên xin mời hai vị kia tự giác giải tán đi.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Tớ vừa đọc tin nhắn đêm qua cậu gửi đến, lịch trình đi đến thành phố Z có những gì? Trước đó tớ có nói, cậu và lớp trưởng quyết định là được rồi, tớ không có yêu cầu nào cả.]
[Thu Thu thích ăn đường: Ừ, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thoả. Chẳng qua là lớp trưởng đã gửi cho chúng ta phiếu dự thi, còn có một số văn kiện và tư liệu, bảo tớ phải đích thân đưa cho cậu.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Việc này cậu có thể chờ tớ quay về trường nói cũng được mà, Đường Thu Thu, vì sao trước đó tớ không phát hiện cậu lại dính người như vậy hả?]
[Thu Thu thích ăn đường: Cậu mơ ít thôi, đừng cho rằng gương mặt xinh đẹp của mình giáp vàng nhé! Vì là việc quan trong đương nhiên muốn thông báo sớm một chút rồi, với tư cách là ngươi làm cho tề tí tiểu đoạn hưng thịnh và sáng chói hơn trong tương lai, tớ còn muốn nói một câu, tớ có thể làm được!]
Thiên Chi nhìn thoáng qua tin nhắn mà Đường Thu Thu gửi đến, cảm thấy đây chính là thời cơ tốt để công kích lại.
Tay cô vừa mới nâng lên, còn chưa kịp đánh chữ, bỗng nhiên cô cảm giác không khí xung quanh mình như ngưng trệ, còn có chút bất thường.
Nhưng không đợi Thiên Chi kịp suy nghĩ, giây tiếp theo, một giọng nói nam trầm thấp vang lên.
“Cái gì mà váy ngắn nhỏ?
Vốn dĩ Thiên Chi đang nằm nghiêng trên giường, giờ phút này hơi thở từ phía sau truyền đến, cứ dứt khoát truyền tới không hề dừng lại, cũng không để cho người ta kịp phản ứng.
Cô gái nhỏ sửng sốt hai giây, điện thoại trực tiếp rớt xuống, đập vào nửa bên mặt.
Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề vang lên.
Nếu như nghe kỹ sẽ không tính là quá lớn, nhưng điều đáng buồn hơn chính là, việc này chứng minh mọi chuyện đều là sự thật.
Phần cằm của Thiên Chi không may gặp nạn, ngay sau đó đôi môi vì bị đau mà phải mím lại.
Nhất thời trên làn da tuyết trắng của cô xuất hiện một vết đỏ nho nhỏ, không quá rõ ràng, chỉ khi nhìn gần mới có thể thấy nó.
Tống Kỳ Thâm không ngờ rằng Thiên Chi lại phản ứng mạnh như vậy, anh nhanh tay cầm nó lên, sau khi đặt điện thoại qua một bên, anh dùng đầu ngón tay thon dài xoa cằm cho cô.
“Em làm gì vậy, sao lại sợ đến như thế?”
Ngay từ lúc anh tiến vào, hai chân ngó sen mảnh khảnh của cô gái nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, đôi chân trắng như tuyết đặt trên tấm ga sẫm màu, một đường đi lên. Sâu cạn không đồng nhất, đen trắng giao nhau, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp kinh tâm động phách*, vạt váy ngủ có chút lộn xộn, còn vén lên một khúc. Đường cong xinh đẹp hiện ra.
(*Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.)
Biểu cảm trên gương mặt rất sinh động, tay cũng không rảnh rỗi, tốc độ đánh chữ rất nhanh, nói chuyện phiếm đến mức vô cùng vui vẻ.
Vốn dĩ anh chỉ muốn gọi cô một tiếng, kết quả khi tiến đến gần một chút, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía màn hình điện thoại của cô.
Tống Kỳ Thâm không hề có ý định xem lén, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, trong lòng anh lại sinh ra chút tò mò.
Cái gì váy……ngắn nhỏ?
Thiên Chi tuỳ ý để Tống Kỳ Thâm không nặng không nhẹ xoa cái cằm của mình,nước mắt sinh lý tràn ra khoé mắt, tạo nên một tầng hơi nước mỏng.
Chờ cảm giác cay cay ở hốc mắt giảm xuống, cô mới ấp a ấp úng vì bản thân mình mà giải thích, “Không phải là váy ngắn nhỏ….”
Thực ra lúc trước vì muốn đặt tên nhóm của phòng ký túc xá trong WeChat cuồng dã một chút. Cho nên về sau mới đổi thành chữ “Thí” mà thôi.
(*Thí: đánh rắm.)
Hơn nữa.
Câu đó có nghĩa là nơi tập trung, không phải váy ngắn, vẫn có khác nhau đấy!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận ——
Cũng may đã kịp thời giải thích, nếu không vào giờ phút này mà bị lật xe, có lẽ sẽ càng thêm xấu hổ.
Đến lúc đó ngay cả có cái lỗ cho Thiên Chi chui vào, cô cũng không dám chui vào.
“Đây là cái tên nhóm chat của phòng ký túc xá bọn em.” Thiên Chi nhạt nhẽo giải thích, vừa nói vừa nâng mắt lên nhìn anh, thỉnh thoảng còn liếc mắt quan sát một chút.
Cô vẫn luôn cảm thấy có điểm nào đó rất kỳ quái.
Việc giải thích này, không hiểu vì sao lại mang đến một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi vậy nhỉ.
Tống Kỳ Thâm xoa cho cô một lúc, sau đó còn véo nhẹ, rồi mới buông tay ra nói, “Ừ, anh biết rồi.”
Đối với giao diện WeChat, anh vẫn hiểu rõ.
“Chỗ bị trúng vừa rồi đã hết đau chưa?”
“Vâng…. tốt hơn rồi.” Khoé mắt cô gái nhỏ vương một tầng hơi nước, thực ra vừa rồi cô rất hoảng sợ.
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Kỳ Thâm không có gì khác thường, Thiên Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là ——
“Không nên thường xuyên mặc váy quá ngắn nhé.”
Thiên Chi biết rõ Tống Kỳ Thâm đang nói cái gì, đây chỉ là những lời trêu đùa của bọn cô mà thôi, bình thường ai lại dám mặc váy ngắn như vậy.
Suy nghĩ thế này, cô gái nhỏ không ngừng gật đầu.
So với thái độ qua loa đồng ý trước đây, lần này Thiên Chi vô cùng ngoan ngoãn, giống như một chú thỏ trắng đang chờ bị nhổ đi lớp lông.
“Nhưng ở nhà thì có thể.”
Ngay sau đó Tống Kỳ Thâm lại bổ sung thêm một câu như thế.
???
Thiên Chi nằm ngửa trên giường nệm, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cái người đang ở bên trên mình.
Tống Kỳ Thâm hơi cúi người, hai tay chống ở hai bên vai cô, ánh mắt từ trên cao hạ xuống, nặng nề mà nhìn vào cô.
Đôi mắt đen nhánh, sáng long lanh.
Đối với cái ánh mắt này Thiên Chi rất quen thuộc, cực kì giống với ánh mắt vào đêm hôm qua.
Cái kiểu trong sự đứng đắng vẫn lộ ra một chút gian xảo.
Không làm người ta ghét bỏ.
Đặt trên người Tống Kỳ Thâm, ngược lại càng thích rất hợp, nhiều hơn một phần vô hại, thiếu đi một phần kiềm chế.
Khí khái mạnh mẽ như vậy, làm cho người ta như bị hãm sâu trong đó.
Thiên Chi chớp chớp mắt, hàng lông mi đen nhánh hạ xuống, đảo ngược một mảnh ánh sáng, xuất hiện một bóng mờ.
Mới vừa rồi anh nói cái gì nhỉ.
Ở…. Nhà có thể?
Tống Kỳ Thâm cho rằng Thiên Chi không nghe rõ, anh giơ tay lên di chuyển theo hướng cánh tay của cô, uốn lượn phập phồng, trải qua sự kiềm chế cùng khuếch trương, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Lòng bàn tay ấm áp của anh cẩn thận vuốt ve bộ phận đó, theo sau còn mang theo một chút nhiệt tình, tiếp đến không nhanh không chậm mà cường điệu nói ——
“Váy ngắn như vậy, chỉ cho phép mặc ở nhà.”
—————-//—//—————
Tác giả có lời muốn nói: Tống Khổng Tước: Cho nên cô vợ nhỏ của anh, khi nào em mới chịu mặc cho anh xem đây.
Bảo Bối ngốc: (ー ー゛)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook