Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi
Chương 19: Không được mặc váy ngắn

Edit: Tiểu Màn Thầu

“Nhưng cậu đừng suy nghĩ nghèo nàn như vậy, đừng cho rằng đùa bỡn xong…..”

Thiên Chi lập tức ngồi dậy, đối với những lời nói này, cô cẩn thận gán ghép chúng lên người của Tống Kỳ Thâm.

Sau khi suy nghĩ một lúc.

Hình như nó rất đúng với một điểm.

Đầu óc Thiên Chi bắt đầu không ngừng tưởng tượng, bất chợt nhớ đến hình ảnh con chim khổng tước xoè đuôi trong chương trình thế giới động vật.

Thậm chí hình ảnh đó càng ngày càng hiện rõ lên.

Hình ảnh vô cùng rõ ràng xuất hiện trong đầu cô.

Một cảnh rồi lại đến một cảnh.

Sau đó cô nhịn không được nữa vội bật cười.

Thực ra Thiên Chi rất hiếm khi thể hiện bộ dạng vui vẻ như vậy, vì quá vui vẻ cười đến mức đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, giọng điệu cũng trở nên bay bổng.

Bùi Anh nhịn không được sự tò mò, âm thầm quan sát Thiên Chi vài lần, “Chi Chi, cậu vẫn nên cười nhiều lên, như vậy thật xinh đẹp biết bao.”

Nhất thời khoé môi của Thiên Chi rũ xuống, không biết nghĩ đến việc gì, thuận tay cầm lấy cái gối ôm đặt trên giường, nhắm thẳng vào người Bùi Anh mà đánh.

“Cười đẹp hay không tớ không cần biết, tớ mong về sau đối với những loại khách sạn như vậy, cậu đừng giới thiệu cho tớ nữa, không ngờ cậu lại hiểu lầm lớn như thế, chỉ vì việc này mà làm cho người ta không có ấn tượng tốt về tớ.”

Bùi Anh bị cái gối đập vào đầu, nói năng cũng trở nên lộn xộn, “Hưởng thụ được là tốt rồi, đợi cậu đi xong nước cờ tiền mã hậu pháo* này cũng thật là lâu nha!”

(* Tiền Mã hậu Pháo: Là đòn phối hợp thường gặp dùng để chỉ Pháo và Mã chiếu bí đối phương. Nguồn GG.)

“Tớ cảm thấy cậu chính là một kẻ lừa đảo.” Thiên Chi nghe thấy hai chữ “Hưởng Thụ” mà Bùi Anh thuận miệng nói ra, đột nhiên cả người đều cảm thấy không khỏe.

Nhưng nói rõ về việc hưởng thụ. Ngoại trừ có một số việc không biết phải miêu tả thế nào, còn về những mặt khác cũng xem như tạm ổn.

Hiện giờ Thiên Chi cũng không làm việc gì quá phận, chỉ trưng bộ mặt giận dỗi nhìn đến Bùi Anh.

Hai người nháo loạn không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng âm thanh ầm ĩ cũng đủ làm cả căn phòng trở nên ồn ào.

Còn làm cho cái người vừa mới rửa mặt xong từ trong phòng tắm bước ra, Đường Thu Thu giật mình một phen.

“Hai người các cậu đang làm cái gì vậy.” Đường Thu Thu mở cửa phòng tắm hơi nước tỏa ra ngoài, trên thân còn vương độ ấm mà tiến đến, bởi vì âm thanh truyền vào bên trong quá mơ hồ, không nghe rõ lắm.

Thiên Chi và Bùi Anh không chú ý đến Đường Thu Thu, cho nên bọn họ không nghe thấy cô ấy nói cái gì, vẫn tiếp tục nháo loạn với nhau.

“Này ——! Tôi nói ——! Hai đại tiểu thư! Có thể dừng lại nghe tôi nói một chút được không? Vì sao cứ xem tôi như không khí vậy?”

Đường Thu Thu nâng cao giọng.

Bùi Anh là người phản ứng lại đầu tiên, “Cậu mà là không khí cái gì, chẳng phải đang đứng một đống ở đó sao?”

Đường Thu Thu cũng không tức giận, trực tiếp xoa đầu Bùi Anh thành một cái ổ gà, “Con mọt sách kia vẫn còn ở thư viện, hiện giờ chúng ta không cần đợi cậu ấy về.”

“Đúng lúc Chi Chi đã trở lại, lịch trình đi tham quan công viên hải dương cuối tuần sau đều ở đây, các cậu cầm xem đi.”

Đường Thu Thu đem lịch trình đưa cho hai người, nói xong lập tức lui về phía sau vài bước, ngồi xuống cái ghế gần bàn học, cầm lấy một quả táo bắt đầu gặm.

Thiên Chi lật một tờ giấy lên, “Cậu cũng quá khoa trương rồi đấy, cậu còn in cả lịch trình nữa sao?”

Đường Thu Thu cười ha ha hai tiếng, “Dù sao chuyện này cũng do lớp trưởng phụ trách, tớ không nên kéo chân của người ta lại được.”

Sau khi Thiên Chi và Bùi Anh nghe xong lời nói này, ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, theo sau không hẹn mà gặp nhìn về phía Đường Thu Thu.

Trong ánh mắt đó mang theo sự dò xét và tò mò quá sức nóng bỏng.

Động tác gặm táo của Đường Thu Thu khựng lại, “Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Bùi Anh cười tủm tỉm nói, “Cậu không cần giải thích vội, mỗi lần chuyện gì có liên quan đến Lâm Tuân, cậu luôn tích cực như vậy.”

Đường Thu Thu tức giận liếc mắt nhìn Bùi Anh một cái, “Người ta lớn lên đẹp trai như thế, tất nhiên tớ phải tỏ ra ân cần rồi.”

Nói xong cô ấy còn bổ sung thêm hai câu, “Tuy Lâm Tuân không phải là giáo thảo, đương nhiên không thể sánh bằng Diệp nam thần nhà cậu, nhưng cậu ấy cũng được xem là soái ca đứng nhất nhì trong trường đấy nhé, quan trọng nhất chính là vô cùng lạnh lùng, rất có khí chất!”

Bùi Anh mang vẻ mặt kiêu ngạo, ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, “Tất nhiên là không thể sánh bằng Diệp Vân Khai rồi!”

Lâm Tuân và Diệp Vân Khai đều là người có tính tình lạnh lùng, nhưng hai phong cách lại hoàn toàn khác nhau.

Người trước chính là lớp trưởng của bọn họ, cũng xem như là khá thân quen, vừa xa cách vừa lịch sự. Còn về người kia, chỉ tồn tại trong miệng của Bùi Anh mà thôi, nếu đứng ở phía xa âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy người nọ thật lãnh đạm, vô cùng khó gần, đúng với danh xưng bông hoa cao ngạo.

Không biết Đường Thu Thu nghĩ đến việc gì, cảm thán một tiếng, “Ai nha, cái vị lớp trưởng này, quả thực không thể nhìn thấu tâm tư của cậu ấy, đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng rất khó đến gần. Tuy nhiên tính tình cũng khá tốt, nếu có việc muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ, chỉ cần nằm trong khả năng của cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ giúp đỡ.”

Nghe thấy Đường Thu Thu nói như vậy, đột nhiên Thiên Chi nhớ đến lần ấy Lâm Tuân còn cố ý mang theo bản thảo thiết kế năm trước đưa cho cô, vì vậy cô khá đồng tình mà gật đầu.

Bùi Anh từ mép giường của Thiên Chi đứng lên, kéo lê đôi dép, vừa đi vừa vươn vai, “Mỗi lần nói đến Lâm Tuân, cái miệng nhỏ này của cậu cứ như ăn kẹo Skittles, suốt ngày lải nhải ba hoa thổi phồng về cậu ta.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thu Thu hất lên, “Tớ sống chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của lớp trưởng, tớ còn nhớ lần trước trong trường có bỏ phiếu bầu chọn nam thần học đường, cậu vào lớp vận động mọi người bỏ phiếu cho Diệp nam thần, còn làm trò trước mặt cả lớp, cậu có biết xấu hổ hay không!”

Bùi Anh cầm lấy áo ngủ nhấc chân đi về phía phòng tắm, nở một nụ cười xinh đẹp mang theo mười phần kiểu cười của một tra nữ, “Thân ái à, tớ đi tắm rửa đây, ngài cứ từ từ mà nói nhé.”

Nói xong, bóng dáng của Bùi Anh lập tức biến mất sau cánh cửa.

Đường Thu Thu chửi thầm một tiếng, thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía đối diện, tầm mắt dừng ở phần chân của Thiên Chi, lên tiếng nói, “Chi Chi, cậu tốt nhất đừng học theo Tiểu Bùi nha.”

Lúc này Thiên Chi vừa mới cầm diện thoại lên không biết đang làm gì, vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy lời nói này của Đường Thu Thu, cô qua loa lấy lệ đáp hai câu, quả thực là ông nói gà bà nói vịt, “Ừ ừ, lớp trưởng tốt hơn Diệp nam thần.”

Đường Thu Thu: “…….”

Tớ vừa mới! Nói chính là câu này sao!!

*

Trong suốt một tuần qua nhiệt độ ở thành phố Ngân bỗng nhiên hạ xuống.

Một đợt không khí lạnh ùa về, phong cảnh cũng dần trở nên ảm đạm, lặng lẽ bao trùm cả thành phố.

Chỉ có ngày cuối tuần Thiên Chi mới được rảnh rỗi, những ngày còn lại đều phải đi học, lúc nào cũng bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.

Chương trình học của cô không còn giống với chương trình học của đám bạn cùng phòng nữa, hoàn toàn đã thay đổi, cho nên cô phải vất vả chạy đến các dãy phòng học khác nhau.

Ngoại trừ việc học lý thuyết, Thiên Chi còn phải học thực hành về điều chế hương.

Quả thực cô đối với việc thực hành này vô cùng hứng thú, cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào, hay là có cảm giác mệt đến mức chán ghét.

Trong nhóm nghiên cứu, ngoại trừ thành viên đã xin rời khỏi nhóm trước đó, còn có một hai thanh viên khác không ngừng oán trách điều kiện vật chất của khoa thật là thiếu thốn.

Hiện giờ các cô chỉ có thể làm thí nghiệm một số bước đơn giản như làm thuốc thử, cứ làm đi làm lại như vậy, thử hơn trăm lần thậm chí là cả ngàn lần, càng đi sâu vào trong thì càng phức tạp hơn, nhưng trong khoa không đủ vật liệu để cung cấp.

Từ nhỏ Thiên Chi làm việc gì cũng rất nghiêm túc, chỉ là thành tích của cô không được tốt cho lắm, lúc trước nhà họ Thiên còn muốn cho cô ra nước ngoài du học, nhưng cô sợ phiền phức. Cô trực tiếp ghi danh vào một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc —— Đại học Kinh Đại

Sự thật chứng minh, quả thực cô không cần dựa vào quan hệ chỉ dựa vào năng lực của bản thân đã thi đỗ vào ngôi trường này.

Nhưng trong hai năm học đại học, cô mê chơi đến quên trời quên đất, cho nên không cố gắng nỗ lực tập trung vào việc học tập.

Một khi đã được giải phóng, Thiên Chi hoàn toàn dành thời gian để hưởng thụ. Mỗi ngày nếu có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi.

Khi không có việc gì làm cô sẽ nằm trong phòng ký túc xá để ngủ nướng, đến lúc thức dậy cô không ngừng mua hàng, thậm chí còn mua rất hào phóng, nếu càng có nhiều thời gian rảnh rỗi, cô lại đi xem triển lãm.

Có thể nói ra nhiều người sẽ không tin, mỗi lần Thiên Chi bắt đầu mua sắm, khi thu hoạch được món hàng nào ưng ý cô cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Cứ như vậy, vòng bạn bè của cô càng ngày càng nhỏ dần.

Mặc dù là vì diện mạo, nhưng cô vẫn không hổ danh là hoa hậu giảng đường, chỉ là cô rất ít khi giao tiếp với người khác.

Đến mức tại Kinh Đại, mỗi lần trên diễn đàn trường xuất hiện tin tức liên quan đến Thiên Chi đều sẽ bùng nổ. Cũng không phải do nguyên nhân gì cả, bởi vì muốn gặp mặt cô quá khó khăn.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến năm ba, sau khi nhìn thấy các bạn trong phòng không ngừng nỗ lực học tập, lúc này Thiên Chi cảm thấy bản thân mình không thể cứ mãi sống buông thả như vậy.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô phải chấn chỉnh lại bản thân, cần phải xác định được con đường tương lai phải phát triển như thế nào.

Mỗi ngày cô đều không sợ mệt nhọc, chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm hoá học điều chế các loại hương liệu và thử thuốc, cũng đã mất hết một ngày.

Suốt một tuần qua, Thiên Chi bận rộn học tập, cô cho rằng Tống Kỳ Thâm sẽ không có thời gian rảnh rỗi, vì vậy cô rất biết thức thời không làm phiền đến anh.

Nhưng có lẽ do nguyên nhân trời trở lạnh, làm anh bớt chút thời gian nhắn tin WeChat cho cô.

[Tống khổng tước: Trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo ấm, đừng mặc váy quá ngắn.]

Vào mùa đông Thiên Chi rất thích mặc váy xếp ly dài, bên trong mặc thêm một cái quần giữ ấm mỏng, lộ ra cổ chân mảnh khảnh, đẹp thì có đẹp thật, nhưng tóm lại vẫn là quá ngắn.

Rõ ràng Thiên Chi không quá chú tâm vào chuyện này.

Cô chợt nhìn thấy cái tên Tống khổng tước mà cô đã đặt cho anh hiện lên, trong lúc mơ hồ, cô còn cho rằng mình đang xem kênh thế giới động vật, thiếu chút nữa đã không hồi phục được tinh thần.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng….. Anh cũng vậy.]

[Tống khổng tước: Trong công ty có gắn điều hoà, không sợ lạnh, có thời gian đến công ty của anh chơi không?]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Về sau hẳn tính.]

[Tống khổng tước: Còn một chuyện có liên quan đến buổi liên hoan của em, anh trịnh trọng nhắc nhở một lần nữa, không được phép uống rượu.]

Nếu không phải biết đối phương chính là Tống Kỳ Thâm, với lời dặn dò như vậy, Thiên Chi còn mơ hồ cho rằng mình đang nói chuyện với thím Lý.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không uống mà, em đi cùng với đám bạn cùng phòng, bọn em chỉ thích uống nước trái cây, em thích nhất là nước Blueberry đấy.]

Cũng không biết những lời này bị làm sao, mà làm cho Tống Kỳ Thâm im lặng rất lâu, sau đó mới nhắn đến một chữ “Tốt.”

Thiên Chi cảm thấy lời nói của mình không có vấn đề gì, cho nên cô cũng không đặt nặng nó ở trong lòng.

*

Cuối tuần này không quay về Nam Uyển, Thiên Chi cảm thấy có chút không quen.

Nhưng bởi vì cả lớp cùng nhau đi liên hoan, thuận tiện vui chơi điên cuồng trong hai ngày, cô vẫn cảm thấy có chút vui vẻ.

Trong lớp có rất ít nữ sinh, ngoại trừ phòng ký túc xá của các cô là nữ ra, những người còn lại đều là nam sinh, ngày thường bọn họ cũng rất chiếu cố các cô.

Nói cách khác, toàn bộ người trong phòng ngủ của Thiên Chi được xem là “Bảo vật trấn lớp.”

Lên năm ba đại học, bốn cô gái luôn được các chàng trai trưởng thành này chăm sóc, càng không cần nói đến người được quan tâm nhất chính là hoa hậu giảng đường Thiên Chi.

Hơn nữa năm ba đại học đã bắt đầu bước vào giai đoạn chia ban để học sâu vào chuyên ngành, cho nên bọn họ không còn học chung với nhau nữa, mọi người nói muốn tụ họp một bữa, cho nên tất cả mọi người mới tụ tập lại.

Vào buổi chiều thứ bảy mọi người tụ tập trong ngôi nhà cho thuê để tổ chức một buổi liên hoan nhỏ.

Dự định ngủ lại đây một đêm, sáng sớm ngày chủ nhật, sau khi thu thập xong sẽ đi đến công viên hải dương chơi.

Bên trong ngôi nhà cho thuê, đa số các nam sinh đều tụ tập trong phòng bếp nấu ăn, còn một số sẽ ngồi ở phòng khách chơi điện thoại.

Thiên Chi không có việc gì làm, vội lôi kéo ba người bạn cùng phòng chụp hình tự sướng.

Bình thường các cô rất ít khi chụp hình chung với nhau, bởi vì lần này ra ngoài chơi, cảm thấy vô cùng thú vị.

Thiên Chi điển hình là một người không thích đăng tin trong vòng bạn bè, nếu cô không bình luận gì cả, có lẽ mọi người còn cho rằng tài khoản của cô là tài khoản clone nữa đấy.

Cô cúi đầu, chọn tấm ảnh chụp chung bốn người rồi đăng lên, còn đánh đánh gõ gõ một câu —-

[Chụp chung với bạn cùng phòng ~]

Qua một thời gian ngắn, tấm hình không có bao nhiêu like, vì cô không thể nào bảo mọi người vào like hình của mình được.

Sau một lúc, Tống Kỳ Thâm cho cô một like, thậm chí anh còn bình luận bên dưới bài đăng.

[Tống khổng tước: Đây là ảnh chụp chung sao?]

Thiên Chi cảm thấy lời nói này của anh rất kỳ quái, không chụp chung chẳng lẽ là photoshop để đăng lên à.

Cô lập tức trả lời lại —-

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Đúng vậy, sao thế?]

Hai giây sau, Tống Kỳ Thâm nhanh chóng trả lời.

[Tống khổng tước: Chỉ có bạn cùng phòng?]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vậy thì còn có ai nữa. t.t]

[Tống khổng tước: Anh nhìn thấy em còn chụp chung với một cậu nhóc.]

???

Thiên Chi có chút ngây ngốc, chuyện này là như thế nào.

Nhưng cô cũng nhanh trả lời lại.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ở đâu ra một cậu nhóc? Chẳng lẽ anh nói bạn cùng phòng của em nhìn giống như con trai à…. Em sẽ giận đó!]

Thiên Chi cảm thấy đôi mắt của Tống Kỳ Thâm có chút vấn đề.

Tống Kỳ Thâm vậy mà lại cảm thấy bạn cùng phòng của cô…. Lớn lên giống con trai!

Tống Kỳ Thâm nhìn phần bình luận phía dưới, sau đó lại bình luận một câu, tựa như gợi ý —-

[Tống khổng tước: Góc trái phía trên.]

Cái gì mà góc trái phía trên.

Tầm mắt của Thiên Chi lơ đãng lướt nhìn qua tấm ảnh mình vừa đăng.

Bỗng nhiên ánh mắt cô dừng lại, dường như vừa phát hiện ra cái gì đó.

Thiên Chi vội phóng to tấm ảnh lên, sau đó dùng đầu ngón tay lướt lướt, phóng to đến mức không thể phóng to thêm nữa, khó khăn lắm mới dừng lại.

Tấm ảnh bị phóng to đến cực hạn làm cho chất lượng hình ảnh cũng bị giảm xuống, không thể nhìn thấy rõ.

Nhưng ở góc bên trái trên tấm ảnh, quả thực có bóng dáng của một cậu nhóc đúng như lời Tống Kỳ Thâm vừa nói.

Trong tấm ảnh chính là nửa bên mặt của lớp trưởng Lâm Tuân.

Hẳn là vừa rồi cô không cẩn thận, cho nên mới chụp dính người ta vào.

Nếu không cẩn thận quan sát, căn bản không thể phát hiện ra.

Ánh mắt của Thiên Chi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp, lại liên tưởng đến câu nói vừa rồi của Tống Kỳ Thâm.

Chẳng lẽ Tống Kỳ Thâm.

Chính là người có thiên lý nhãn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương