Hạ đi mãi đi mãi, trong lòng tràn đầy hy vọng, phen này cô quyết ở bên cạnh Vũ. Cô thà bị người đời cười chê còn hơn lấy người mình ko cam tâm tình nguyện ở bên cả đời. Chân cô không biết mỏi, đi hết phố này sang phố khác, cuối cùng cũng đến được nhà Vũ. Đường xá vắng tanh, đèn đường chiếu rọi con hẻm nhỏ vào nhà Vũ. Không gian vắng lặng như tờ bởi giờ này đâu còn ai đi ngoài đường, nhà nào nhà nấy cửa đóng kín mít.

Nhà Vũ cũng không ngoại lệ, bên trong tối thui, Hạ bấm chuông cửa, một lát sau cánh cửa nhà mở ra, Vũ soi đèn pin ra phía cổng xem là ai. Suýt chút nữa thì anh giật bắn người vì Hạ mặc chiếc áo sơ mi trắng, trong bóng tối, ánh sáng của đèn pin chiếu rọi làm cho dáng người in xuống đường trở nên ma mị. Định thần lại Vũ nhận ra cô, vội vàng ra mở cổng.

Sao em lại đến đây giờ này? Không sợ gì ư?

Vũ lo lắng cho Hạ.

Xe đạp của em đâu?

Em đi bộ đến đây, anh cho em vào nhanh đi, lỡ có ai thấy thì chết!

Vũ ngó nghiêng xung quanh, thấy ko có người nào đi theo nên anh an tâm khóa cổng lại rồi vào nhà thật nhanh.

Vừa vào trong Hạ đã ôm chầm lấy Vũ, cô nức nở:

Anh Vũ! Anh hãy mang em đi thật xa được không anh?

Em sợ lắm, ngày mai người nhà của tên Huấn sẽ qua làm lễ ăn hỏi... em không muốn làm vợ của hắn. Anh có cách gì không, hay là... chúng mình bỏ đi nơi khác.

Em chỉ muốn được ở bên anh thôi..

Nghe được những lời này từ Hạ, Vũ cảm thấy ấm lòng biết bao. Anh cũng yêu thương cô nhiều lắm, muốn đc đem cau trầu qua hỏi cô về làm vợ lắm.. Nhưng... lại nhưng... cô còn có bố mẹ, họ sinh ra cô, anh ko thể miễn cưỡng mọi thứ theo ý mình.

Anh hiện tại rối trí, chưa cho Hạ được câu trả lời, để tạo lòng tin cho cô ấy, hơn nữa Hạ đã dũng cảm bỏ nhà đi bộ trong đêm đến đây, Vũ nhất thờii chỉ có thể hôn lên môi Hạ. Chuyện thì rất cấp bách rồi, song bây giờ đc ở bên nhau, nỗi nhớ trào dâng, thân thể lại trở nên bứt rứt. 30 vẫn chưa phải là Tết, chuyện ngày mai còn chưa tới, bây giờ người con gái ấy còn đang trong vòng tay anh... Có lý do gì mà không cùng nhau hòa hợp nhỉ, đã bao lâu rồi cả hai chưa được đắm đuối...

Vũ hôn cuồng nhiệt hơn. Thân thể ghì chặt lấy Hạ, cô giãy giụa:

Anh nghĩ cách gì đi anh, bây giờ đâu phải lúc hưởng thụ chứ...

Tin anh đi, cho anh khai thông đầu óc thì anh mới tính chuyện được chứ...

Anh đang bí bách lắm!

Hạ nói vậy chứ thực lòng cô, bị ghì chặt trong vòng tay Vũ thế này cô cũng ko cưỡng lại được sự ham muốn khi ở bên anh. Vũ di chuyển cánh tay lên khắp người Hạ, cô phối hợp cũng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh, những ngón tay thon dài vuốt nhẹ vùng lưng dần dần di chuyển xuống phía dưới. Hạ nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc quần Vũ đang mặc xuống, vòng tay lên phía trước và tìm kiếm sự rắn chắc đầy nam tính của anh. Vũ đương nhiên thích đc thế này rồi, anh suýt xoa, chủ động cởi bỏ quần áo trên người Hạ xuống.

Trên chiếc ghế tựa cạnh bàn làm việc của Vũ, anh ngồi lên ghế, hai chân mở góc 45°, phía trên, Hạ không mảnh vải che thân đang nhún nhẩy nhịp nhàng trên người Vũ. Tay cô bám vào bàn làm việc của anh, mỗi nhịp lún xuống lực cánh tay ghì xuống bàn tạo ra âm thanh sột soạt. Cái đó của Vũ thuận lợi đẩy sâu vào trong người cô, dịch bôi trơn mỗi lúc tiết ra nhiều hơn...

Một thứ cảm giác hưng phấn đến run rẩy, Hai bàn tay Vũ vòng lên phía trước ôm trọn hai bầu ngực của Hạ, ngón trỏ khẽ mân mê hai núm nhỏ nhỏ, sự cọ xát ở phía dưới làm cho hai núm dần săn và cứng lại. Anh hôn lên lưng cô, phả hơi nóng vào gáy càng làm cho Hạ thêm phần thích thú. Da thịt va chạm vào nhau, bên trong người Hạ bắt đầu co bóp, cô rên rỉ thỏa mãn...

Hự.. hưm

Ưmm.. ớhh ơ ớ.. ahh..

Anh đã hết bí bách chưa...

Vẫn chưa..

Vũ thều thào.

Chút nữa thì may ra!

Hạ xoay người, cô đứng dậy hai tay bám chắc vào bàn làm việc, đầu và lưng hơi cúi xuống phía trước, Vũ đứng dậy theo, tay anh ôm người cô thật chặt. Họa my lại vui sướng đắm mình từ phía sau đi vào thật sâu, Vũ ra sức thúc mạnh, hai chân anh va vào mông cô không ngừng... một lát ko ngừng nghỉ Vũ đành chịu trận, họa my tiu nghỉu từ từ đi ra ngoài. Lúc này anh thực sự thỏa mãn, đầu óc sảng khoái đến mê người.

Bây giờ anh đã thoải mái đầu óc chưa?

Hạ vừa mặc lại quần áo vừa hỏi Vũ.

Cũng chưa đã lắm. Nếu đc làm tí nữa có khi anh còn thoải mái hơn.

Vũ nói xong rồi nháy mắt làm trò cho Hạ vui, bởi anh hiểu cô đang lo lắng cho chuyện ngày mai như thế nào. Nhưng Vũ rất tin vào bản thân mình, đêm nay, Hạ không sợ bố mẹ mà dám bỏ nhà đến đây tìm anh là Vũ đã xác định, dù thế nào anh sẽ kiên quyết giữ bằng được cô ấy ở lại bên mình.

Anh cứ đùa nữa.

Em như ngồi trên đống lửa đây này... huhu phải làm sao đây, nếu mai ngủ dậy không thấy em... có lẽ bố em phát khùng lên mất.

Anh ơi, em sợ lắm, biết em bỏ đi. Thế nào bố mẹ cũng sẽ cho người qua nhà anh tìm em. Bây giờ mà em ko đi thì có lẽ không kịp... em sợ bố bắt về nhà lắm...

Bình tĩnh đi, em đừng sợ. Có anh ở đây rồi, anh sẽ ko để em quay về đó một mình đâu!

Nhưng mà anh có cách gì được, bố em đã định ngày cưới xin rồi. Anh đến đó e rằng mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn đó!

Em không tin anh à? Nhưng mà dù xảy ra chuyện gì. Em có tin và ủng hộ anh không, bây giờ anh yếu thế hơn người ta, anh mang tiếng xấu, lại nhà nghèo hơn họ... Nếu em đứng về phía anh thì có lẽ mọi chuyện sẽ có triển vọng hơn...

Em không tin anh thì em đến đây làm gì. Bây giờ cũng chỉ biết nghe theo anh thôi.

Hạ nói rồi gục đầu vào vai Vũ tìm kiếm sự che chở, bình yên nơi anh.

Trời chưa sập xuống thì mọi chuyện vẫn còn có cách giải quyết. Ngoan, nghe lời anh, mình nằm xuống đây ngủ một giấc, sáng mai dậy cùng nhau đối diện, anh nghĩ là em sẽ ko phải lấy chàng trai tên Huấn đó đâu.

Hạ im lặng nghe lời Vũ nằm xuống salon và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nằm trong vòng tay anh mới thấy bình yên làm sao, bao nhiêu lo lắng đều tiêu tan hết. Một lát Hạ đã ngủ khì, chỉ còn Vũ, anh nói lạc quan để động viên tinh thần cho Hạ, vì anh ko muốn người phụ nữ của mình phải chịu tổn thương quá nhiều. Trong đêm vắng, hai mắt Vũ vẫn mở to. Chính anh lo lắng cho chuyện ngày mai hơn cả Hạ, anh sợ trời sáng rồi mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn... Những dòng suy nghĩ vu vơ cứ bủa vây lấy Vũ, cho đến khi trời sáng hẳn, tiếng chim hót ngoài bụi cây ríu rít Vũ vẫn chưa chợp mắt tí nào.

Sáng dậy, cu Mạnh không thấy bố đâu liền chạy ra ngoài tìm thì phát hiện cô Hạ đang ngủ ngoài salon. Bố Vũ thì tập thể dục ngoài sân, cậu bé biết ý bước đi thật chậm để ko đánh thức cô Hạ. Ra đến ngoài, cu cậu hỏi bố:

Bố ơi, cô Hạ đến nhà mình từ khi nào vậy bố?

Lâu lắm rồi nay con mới được gặp cô Hạ!

Con dậy rồi à? Cô đến hôm qua lúc con đang ngủ say. Cô ấy mệt. Con chú ý giữ im lặng, đừng đánh thức cô Hạ nhé!

Dạ.

Vũ chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người, ngồi vào bàn ăn chưa được bao lâu thì bên ngoài cổng có tiếng ồn ào:

Con Hạ đâu rồi? Hạ! Mày ra ngay ngoài đây cho bố!

Hạ ơi! Hạ ơi!

Giọng của người đàn ông mỗi lúc một to từ phía ngoài cổng vọng vào trong. Hạ giật mình kinh sợ:

Anh ơi, bố em đến tìm em rồi... có lẽ sáng nay bố dậy ko thấy em đâu nên đến nhà anh tìm... bây giờ làm sao hả anh? Huhu...

Cu Mạnh ko hiểu chuyện gì. Thấy cô Hạ biểu hiện như vậy thằng bé ngơ ngác nhìn.

Không sao, có anh ở đây.

Nói rồi Vũ đứng dậy, anh ra ngoài mở cổng, anh biết đó là bố Hạ rồi. Dù ko muốn nhưng đó là người thân sinh ra cô, ít nhiều anh phải giữ phép lịch sự:

Cháu chào bác ạ!

Mời bác vào nhà chơi!

Không chơi bời gì cả.

Con Hạ nhà tôi có ở đây không? Hạ ơi, Hạ ơi..

Bố Hạ nói trong tức giận, ông không đi vào trong mà cứ đứng đó mồm miệng tru tréo lên như mất cắp thứ gì đó.

Cô ấy đang ở bên trong, có gì bác vào trong rồi nói chuyện ạ.

Bố Hạ hăm hở đi vào, Hạ đang ăn sợ hãi đứng dậy. Lùi ra sau mấy bước:

Bố... bố...

Cô lắp bắp... nói trong sợ sệt.

Đi ra ngay đây cho bố.

Ông ra lệnh.

Hạ từ từ đi đến cạnh Vũ, cô nép vào người anh.

Ơ kìa. Lạ nhỉ. Bố bảo đi ra đây bố nói chuyện. Từ bao giờ biết sợ bố như sợ cọp thế này? Đi ra đây.

Hạ đi ra, mắt cô lén lén ko dám nhìn thẳng.

Bất ngờ bố cô tát bốp liên tục hai phát vào hai bên má cô đau như trời giáng. Hạ bật lên khóc huhu. Bố Hạ bắt đầu mắng con:

Đau chưa con?

Sướng chưa con?

Con gái con đứa mất dạy! Cho mày ăn học đàng hoàng mà mày ngu, không biết mở mắt ra mà nhìn. Dám bỏ nhà đi theo trai, mày có biết hôm nay là ngày gì ko? Muốn bố mày phải úp rổ giá ra đường à? Hả!

Bố Hạ gằn giọng.

Cháu xin bác, lỗi là ở cháu ạ!

Vũ xót xa cho Hạ, anh đến bên ôm cô vào ngực mình.

Chưa đến lượt anh lên tiếng. Tôi nói thế nào, tôi ko gả con gái cho người như anh đâu, bỏ ngay cái suy nghĩ viển vông ấy đi.

Cu Mạnh há hốc ko hiểu chuyện gì xảy ra, nãy giờ nó vẫn ngồi bên bàn ăn, tô mỳ ăn dở nở bung ra.

Nhưng... Hạ đã có thai với cháu rồi. Mong bác suy nghĩ lại và chấp nhận cho chúng cháu được ở bên nhau ạ!!!

Bố Hạ đang tức giận chuyển sang ngạc nhiên, ông giận tím tái mặt mày, lời Vũ nói nghe như sét đánh bên tai, ông đứng đó chiếu hai con mắt đỏ ngầu về phía con gái, hết nhìn Hạ rồi nhìn sang Vũ. Nhất thời giận dữ ông ko nói thêm câu gì, không khí im lặng đến đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương