Sau khi khốc xong một trận đã đời, Như Mạn ngồi co ro ở bên hồ bơi, Ngao Viễn Khải thấy vậy liền lấy chiếc áo vest của mình khoác lên cho cô.

Anh trầm giọng, hỏi: “Bọn họ vẫn luôn ức hiếp cô như vậy sao?”

“Tôi cũng không biết nữa, hình như là bọn họ cảm thấy tôi không thuận mắt, lúc nào cũng gây khó dễ cho mẹ con tôi. Nói thẳng ra bọn họ xem mẹ con chúng tôi không khác gì súc vật cả, mặc cho bọn họ muốn chà đạp thì chà đạp, giày xéo bấy nhiêu thì giày xéo. Nhưng mỗi khi tôi phản kháng lại, mỗi lần tôi muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình thì người chịu phạt luôn là tôi, bởi vì bọn họ có rất nhiều người, tôi hoàn toàn không thể làm gì được bọn họ.” Cô run run nói, trong lòng tràn ngập sự uất ức xen lẫn với tức giận.

Ngao Viễn Khải im lặng, anh không biết nên nói gì, vì anh vốn chưa từng nằm trong hoàn cảnh của cô, anh hoàn toàn không thể nào hiểu được cảm giác của cô lúc này. Anh chỉ biết, khi nhìn thấy nước mắt cô rơi thì anh lại không cầm lòng được mà muốn vỗ về cô, an ủi cô.

“Tống An.” Cô nhỏ giọng: “Có phải là anh thấy tôi rất đáng thương không? Tôi thường nghĩ, liệu có phải anh cũng đang thương hại tôi giống như bọn họ, nên anh mới đối xử tốt với tôi như vậy.”

Như Mạn rũ mắt, cô không nhìn anh cũng không dám nhìn anh, cô sợ mình sẽ phát hiện ra điều gì đó từ trong đôi mắt của anh, bởi vì cô hoàn toàn không hi vọng những gì cô nghĩ là thật. Ít ra, cô vẫn mong rằng anh luôn thật tâm với cô chứ không phải là vì đồng cảm.

Ngao Viễn Khải cảm thấy có hơi chột dạ, anh liếm bờ môi mỏng khô khốc của mình, chần chừ không biết nên trả lời ra sao. Đột nhiên, anh lại không thể diễn nhập vai một cách xuất thần như trước đây, cứ có cảm giác gì đó vô cùng kì lạ và khó chịu.

“Tại sao cô lại nói vậy?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.


Như Mạn cúi thấp đầu, lại cảm thấy tự ti về bản thân: “Mẹ tôi nói, không có một miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, tình cảm cũng vậy, không có ai tự dưng lại đối tốt với người khác mà không có lí do. Vậy nên tôi đã suy nghĩ rất lâu rất lâu tôi cũng không nghĩ ra được lí do mà anh đối tốt với tôi là gì. Ngay từ lần đầu gặp anh tôi đã cảm thấy anh không giống với những người khác, anh mang theo thứ ánh hào quang chói mắt, là một người đàn ông hoàn hảo đến từng góc cạnh, cứ như là do AI tạo ra vậy, có một cảm giác rất vô thực.”

Cô đưa mắt nhìn mặt hồ phẳng lặng, đôi mắt buồn bã như có tơ vương, sau đó lại tiếp tục cất giọng dịu dàng: “Còn tôi, tôi chỉ là một con hầu, tôi không có gì cả, vừa thấp hèn lại vừa xấu xí, nếu phải so với những cô gái khác, đến một cái ngón chân của họ tôi cũng không bằng. Dì Dung thường mắng tôi, dì ấy bảo rằng sẽ không có ai thích một người giống như tôi, sẽ không có ai chịu bỏ thời gian và tiền bạc ra vì một kẻ ở đợ. Tôi cảm thấy… dì ấy nói cũng rất đúng, nếu là tôi, tôi cũng không muốn vướng vào phiền phức, bởi vì… thật sự là không đáng một tí nào.”

Ngao Viễn Khải vẫn luôn quan sát cô, từng cái chớp mắt, từng nụ cười tự giễu của cô đều bị anh bắt gặp.

Mày anh cau lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà, cô nói cũng không sai, nếu là bình thường, anh sẽ không bao giờ qua lại với một người hầu, vậy mà không hiểu vù sao anh lại có hứng thú với cô, muốn trêu đùa cô, dụ dỗ cô sa vào lưới tình của mình, để trong trái tim của cô chỉ có thể yêu mỗi mình anh, cảm giác đó thật sự rất khiến người ta chỉ muốn làm lang sói, không muốn trở lại làm người.

Nhưng mà cho đến hiện tại, anh đột nhiên lại quên mất mục đích ban đầu của mình là gì, thậm chí anh còn nghĩ rằng anh thật sự đã thích cô, thích sự ngốc nghếch, đáng yêu của cô, thích nụ cười, ánh mắt, bờ môi, thích cả gương mặt mộc mạc, không phấn son ấy. Hơn hết, sau khi gặp được cô, dường như trong mắt anh, những cô gái khác đều trở nên tầm thường. Cô nói, cô không bằng những người phụ nữ đó nhưng theo thấy thấy, rõ ràng là bọn họ không có cửa để so sánh với cô.

Ngao Viễn Khải nâng má cô lên, anh dịu dàng để trán của mình chạm vào trán cô, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Tay Như Mạn siết chặt lại, thập phần căng thẳng, thậm chí cô còn không dám nuốt nước bọt, không dám nhìn anh, hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Yết hầu của anh nhấp nhô, không có cách nào cưỡng lại sự cám dỗ chết người này, anh thấp giọng, phả ra hơi thở nóng hổi: “Tiểu Mạn Mạn, cô có tin không? Hiện tại trong mắt tôi chỉ có một mình cô, tôi hoàn toàn không có tâm trí để ý đến bất kì ai” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh ấy đặt lên ngực trái của mình: “Cô cảm nhận thử đi, trái tim tôi đang vô cùng bứt rứt và khó chịu, là vì cô cả đấy.”

Anh vuốt ve mái tóc của cô, không mắt không rời khỏi đôi môi cô dù chỉ một giây, thực sự là sắp nhịn không nổi nữa.

Anh cất giọng ấm áp, trắng trợn nói: “Tôi hôn cô được không?”

Như Mạn cắn môi dưới, tuy sợ hãi nhưng cô lại không đẩy anh ra, hai mắt chạm rãi nhắm lại, bờ vai run nhẹ.

Ngao Viễn Khải không chờ đợi thêm được nữa, anh cúi đầu xuống tìm kiếm bờ môi mềm, ngậm lấy bờ môi cô, dùng lưỡi tách đôi môi cô ra, đẩy sâu vào bên trong khoang miệng cô, kéo chiếc lưỡi rụt rè của cô ra, ép cô phải phối hợp với anh, mặc cho anh điên cuồng, bá đạo như muốn nuốt chửng cô vào bụng.


“Ưm…” Như Mạn bị anh hôn đến mức không thể thở được, cô đấm nhẹ vào ngực anh, ý muốn nói anh dừng lại.

Nhưng anh thậm chí không dừng lại mà còn đẩy cô xuống sàn, tinh tế đỡ lấy phần đầu của cô, sau đó cúi người xuống cắn vào môi cô, tiếp tục không cho cô có quyền trốn tránh.

“Cô hôn tệ thật đấy, nhưng không sao, tôi chỉ cho cô.” Anh để lại một con dấu lên cổ cô sau đó lại đặt bờ môi mình lên bờ môi của cô, lần này đã không còn mạnh bạo như lúc nãy mà đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Anh đan lấy bàn tay cô, chầm chầm hướng dẫn cho cô.

Anh thì thầm: “Đừng căng thẳng, ngoan nào, há miệng ra!”

Ý thức cô có chút mơ hồ, cứ như là đang bị anh thôi miên, cứ vậy mà làm theo lời của anh nói.

Anh nhếch môi cười, vô cùng hài lòng: “Lè lưỡi ra!”

Như Mạn như một chú thỏ rụt rè, xấu hổ đến mức hai mắt đỏ lên, long lanh như sắp khóc.

Anh phì cười: “Ngoan lắm!”


Sau đó thì anh hôn vào đầu lưỡi cô, dịu dàng tiến sâu vào trong khoang miệng cô, linh hoạt và điêu luyện đến mức khiến cô có cảm giác như bản thân đang bị anh dụ dỗ nhưng lại không có cách nào từ chối thứ mật ngọt chết ruồi này.

Chợt, có một người hốt hoảng bước đến: “Thiếu…”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tống An kinh ngạc đến mức há hốc mồm, mắt trợn to, trông vô cùng dị hợm.

Ngao Viễn Khải nghiến răng, anh ôm cô vào lòng, che chắn cho cô, còn ánh mắt nhìn Tống An lại tràn ngập sát khí, phẫn nộ đến mức gân xanh nổi lên đầy trán.

Như Mạn sợ hãi trốn sau lưng anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Tống An gãi gãi đầu, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn chưa kịp giới thiệu thì Ngao Viễn Khải đã lạnh giọng: “Anh ta chính là Ngao Viễn Khải, thiếu gia của Ngao gia.”

“Hả? Cái quái gì vậy?” Tống An bị sốc nặng, anh ta nhăn nhó như khỉ ăn ớt, không hiểu là chuyện gì đang diễn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương