Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, trên bầu trời trong vắt không một gợn mây, cứ như là mặt biển mênh mông rộng lớn, thỉnh thoảng lại có những đàn chim bay qua, tô điểm thêm cho một vùng trời phẳng lặng.

Như Mạn lau dọn xung quanh hồ bơi ở trên sân thượng, chốc chốc lại có làn gió nhẹ lướt qua làm những lọn tóc thừa không búi lên được của cô bay phấp phới, nhẹ nhàng như những sợi tơ mỏng.

Cô đưa tay lên tém gọn mái tóc ra sau, lại tiếp tục hì hục lau, cũng không biết là đến khi nào mới lau xong.

Từ phía sau, chợt vang lên tiếng cười inh ỏi, theo sau Tiểu Lan là một đám người hầu, bọn họ giẫm đạp lên mặt sàn cô vừa lau xong, còn vứt vỏ hạt hướng dương lung tung, rõ ràng là bọn họ đang cố ý gây sự.

Như Mạn có phần tức giận, cô bước đến trước mặt bọn họ: “Nhặt lên!”

“Gì hả?” Tiểu Lan ngông cuồng nhìn cô, khoé môi nhếch lên đầy thâm hiểm.

Như Mạn cắn chặt môi, cô nói rõ ràng lại một lần nữa: “Tôi nói các người nhặt lên! Các người không thấy tôi đang lau sàn sao? Rốt cuộc thì các người muốn gì ở tôi đây?”

“Bọn tao muốn gì à?” Một nữ hầu khác nghênh mặt lên, cô ta đổ lon nước ngọt rong tay xuống sàn, còn giẫm đạp lên, khiến sàn nhà còn bẩn hơn lúc chưa lau: “Xin lỗi nha, lỡ tay!”

“Các người đừng hiếp người quá đáng.”


Như Mạn vừa nói dứt câu thì bọn họ đã cười phá lên, Tiểu Lan bước lên phía trước, cô ta dùng lực đẩy mạnh vào vai cô: “Nếu không thì sao hả? Mày định đi mách lẻo với thiếu gia à? Tô Như Mạn, mày cũng ghê gớm thật đấy, còn muốn quyến rũ thiếu gia nữa cơ, đúng là nực cười!”

Tiểu Lan từng bước từng bước tiến lên phía trước, ép Như Mạn phảo lùi về sau: “Tô Như Mạn, tao tốt bụng nhắc nhở mày một câu, nếu đã là vịt đen xấu xí thì cho dù có nhổ trụi lông cũng không thể nào biến thành thiên nga, mày vẫn nên chấp nhận sự thật đi thì hơn, đừng khiến cho bọn tao phải ghê tởm mày.”

“Dựa vào đâu mà các người nói tôi như vậy? Rõ ràng chúng ta đều giống như nhau cơ mà.” Như Mạn gồng chặt hai tay, cô cảm thấy ấm ức, không nhịn được mà muốn đấu tranh vì bản thân một lần.

“Giống nhau? Mày có vấn đề về nhận thức à? Ai nói bọn tao giống mày chứ? Tao không có hạ tiện, dơ bẩn như mày, vì muốn được sống mà làm một con chó quỳ dưới chân người khác để trả nợ. Tao và mày, đẳng cấp khác nhau, mày có hiểu không?”

“Ào!”

Như Mạn tạt nước lau sàn vào người cô ta khiến cô ta trở nên nhếch nhác và hôi hám: “Bây giờ thì sao hả? Là ai bẩn hơn ai chứ?”

Tiểu Lan nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như máu, tứ giận đến run người: “Mày được lắm! Hôm nay mày chết chắc rồi.”

Cô ta nổi điên lên nhào đến nắm tóc Như Mạn, sức lực cứ như được tăng lên gắp bội.

Như Mạn vốn ốm yếu, cô không đánh lại cô ta, hơn nữa bọn họ còn đông như vậy, cô vốn dĩ không không có phần thắng cũng không thể chạy trốn, chỉ có thế cố sức cầm cự.

Nhưng còn chưa đến năm giây, Như Mạn đã bị bọn họ đẩy ngã xuống hồ bơi.

“Đáng đời mày lắm!” Cô ta đắc ý nở nụ cười, trơ mắt nhìn cô đang ra sức vùng vẫy vì không biết bơi.

“C… cứu! A… cứu… t… tôi!” Như Mạn cứ chìm xuống rồi lại nổi lên, hai tay vùng vẫy, quơ loạn xạ dưới nước, sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được bất cứ việc gì. Cô có cảm giác như… mình thật sự sắp chết rồi.

“Ha! Bây giờ mới biết sợ à? Vậy mà cầu xin tao đi, biết đâu tao sẽ suy nghĩ lại mà cứu mày lên.” Cô ta thong dong như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, còn độc ác hơn cả loài bò sát hung tợn.

“C… ứu!”

Ngay lúc đó, Ngao Viễn Khải đột nhiên lại xuất hiện, anh cau mày, lạnh lẽo nhìn về phía bọn người Tiểu Lan rồi lại trông thấy cánh tay cô đang dần chìm xuống.


Ngao Viễn Khải không kịp chần chừ, anh nghiến răng, tức khắc cởi vest ngoài ra và nhảy xuống hồ bơi trước sự kinh ngạc của Tiểu Lan và những người khác.

Người đàn ông ấy trong lòng mang theo sự lo lắng chưa từng có, anh lặn sâu xuống đáy hồ, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Như Mạn kéo về phía mình, sau đó đặt bờ môi lên môi cô, gấp gáp trao dưỡng khí của mình cho cô, thậm chí còn không giữa lại cho mình dù chỉ một chút.

Anh nín thở, dùng hết sức lực kéo cô lên khỏi mặt nước, bế cô lên bờ.

Lúc này bọn người kia vẫn còn ngơ ngác. Đam Mỹ Hay

Anh lạnh lẽo nhìn bọn họ, xung quanh như có sát khí bao phủ, giọng trầm thấp như có ma lực: “Cút!”

Đám người bọn họ sợ đến tím tái, nhanh chóng bỏ chạy không dám ở lại thêm dù chỉ một giây.

Ngao Viễn Khải không có hơi sức để quan tâm đến bọn họ, anh đặt cô xuống sàn, nhanh chóng sơ cứu cho cô bằng cách ép tim nhưng lại không có tác dụng.

Không còn cách nào khác, Ngao Viễn Khải chỉ đàng tiến hành bước tiếp theo đó chính là hà hơi thổi ngạt, anh nâng cằm cô lên, hít vào một hơi thật sâu sau đó cúi người xuống ngậm lấy bờ môi cô, lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.

“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!” Như Mạn ho sặc sụa, nước cũng vì vậy mà bị đẩy ra ngoài, sau đó thì cô mờ hồ mở mắt, cảm giác không được tỉnh táo.

Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn anh, giọng vụn vặt cất lên: “Tôi đã chết rồi sao?”

“Đừng nói bậy!” Anh vừa đau lòng lại vừa bực bội quát vào mặt cô, dù cho cô chỉ mới vừa tỉnh lại.


Cô đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn lên bầu trời xa xăm, không nhịn được mà mà mếu máo.

Ngao Viễn Khải nhanh chóng đỡ cô dậy, anh ôm cô vào lòng, ôn tồn vỗ về: “Không sao rồi, đừng sợ!”

Cơ thể cô run lên bần bật, vùi mặt vào lòng ngực anh, mọi ấm ức, mọi sợ hãi cứ vậy mà tuôn trào một cách mất kiểm soát: “Tôi thật sự rất sợ, tôi còn tưởng là mình sẽ chết!”

“Sao có thể chứ? Không phải đã có tôi ở đây rồi sao?” Anh dịu dàng đến mức ngay chính bản thân anh cũng không nhận ra, thậm chí đến ánh mắt cũng vô cùng ấm áp, không giống như đang diễn kịch.

“Tôi… hức… tôi cảm thấy lạnh quá! Đến trái tim… cũng rất lạnh!” Giọng cô nức nở, cứ không ngừng run rẩy trong lòng anh, khiến anh không có cách nào ghét bỏ cô được.

Ngao Viễn Khải ôm chặt lấy cô hơn, dùng cơ thể của mình ủ ấm cho cơ thể lạnh lẽo của cô, còn hôn lên trán cô, thì thầm bên tai cô những lời ngon ngọt: “Cô như vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm đấy, cô làm trái tim tôi sắp tan náy luôn rồi này. Hay là tôi tìm họ tính sổ, trả thù cho cô có được không?”

Như Mạn vội vàng lắc đầu, vòng tay nhỏ bé của cô cứ ôm lấy anh không chịu buông: “Anh đừng đi!”

Ngao Viễn Khải bất lực thở dài, đây là lần đầu tiên cô làm nũng với anh, thật ra cũng không phiền phức như anh nghĩ, còn rất đáng yêu khiến anh không nhịn được mà nhếch môi cười: “Được, tôi không đi.”

Vô tình, Tôn Thừa Ngạn đã nhìn thấy được cảnh này, anh ấy khẽ cau mày, đôi mắt nheo lại đầy phán xét sau đó thì rời đi trong im lặng, cũng không biết là anh ấy đang nghĩ gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương