Tôn Kim Ngọc mang đùng đùng tức giận trở về Tôn gia, vừa nhìn thấy Như Mạn cô ấy đã ném hộp bánh đậu xanh vào người cô.

“Bốp!”

Hộp bánh va vào đầu của cô, nắm hộp lỏng lẻo rơi ra, những chiếc bánh cũng từ đó rơi lên người cô rồi rơi vãi xuống sàn.

Như Mạn bị hộp bánh đậu xanh ném trúng vào đầu, đau đến mức choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra, đến khi cô mở mắt ra thì Tôn Kim Ngọc đã bước đến, cô ta vung tay lên cao…

“Chát!”

Tát vào mặt cô một cú như trời giáng, lúc này cô có cảm giác như mặt đất đang rung lắc, không có cách nào đứng vững được mà ngã xuống đất.

Tôn Kim Ngọc tức giận, cô ta cao ngạo hét lên, không xem ai ra gì: “Tô Như Mạn, cô giỏi lắm, cô dám chơi tôi! Có phải là cô chán sống rồi không hả?”


Như Mạn rụt rè nâng mắt lên nhìn vị tiểu kia cao quý kia, đôi mắt ngấn lệ, cô không hiểu cô ấy đang nói gì.

“Tiểu thư, tôi… rốt cuộc tôi đã làm sai việc gì?”

“Mày làm sai việc gì hả?” Cô ta gắt gỏng: “Còn muốn giả vờ vô tội? Rõ ràng là cô đang ganh tị với tôi, cô muốn hãm hại tôi nên mới cố tình chỉ sai công thức, bây giờ cô lại bày ra vẻ mặt đáng thương đó, cho ai xem hả?”

“Tôi… tôi không có, tôi chưa từng có những suy nghĩ như vậy. Sao tôi có thể hãm hại tiểu thư được chứ? Có lẽ là tiểu thư đã hiểu lầm gì đó rồi.” Như Mạn gấp gáp nói, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, một người như vậy có thể hãm hại người khác được hay sao?

“Hiểu lầm?” Tôn Kim Ngọc bực tức bước đến nắm lấy tóc cô, cô ấy nhặt những vụn bánh bị nát ở dưới sàn lên, ép cô há miệng: “Này thì hiểu lầm! Này thì chư từng có suy nghĩ đó!” Cô ta điên cuồng nhét số bánh đó vào trong miệng cô, buộc cô phải nhai nuốt không được nhả ra.

Cơ thể Như Mạn run rẩy, nước mắt cứ vậy mà tuôn trào ra, vừa ấm ức lại vừa thống khổ nhưng lại không thể làm được gì.

“Tô Như Mạn, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô nên yên phận một chút, cô đừng hòng nghĩ đến việc kéo tôi xuống nước. Không lẽ cô cho rằng anh ấy chỉ thích một món bánh do làm thì cô liền có cơ hội từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng? Ha! Đúng là nực cười! Cô đừng quên, tôi mới chính là vị hôn thê của anh ấy.” Tôn Kim Ngọc đứng thẳng người lên, cô ấy nhìn cô bằng nửa con mắt, còn dùng đôi dày cao gót của mình giẫm đạp lên lên bàn chân nhỏ nhắn của cô, trút giận lên người cô.

“Tôn Kim Ngọc, anh về rồi đây!”

Một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên bên ta, Tôn Kim Ngọc liền thay đổi sắc mặt, cô ta mừng rỡ quay người lại, sau đó nhào vào lòng người đàn ông kia: “Anh hai! Anh về lúc nào sao không nói cho em biết?”

“Còn không phải muốn để em bất ngờ sao?” Anh ấy hết mực yêu thương cô em gái này của mình, trong đôi mắt không che giấu được sự yêu chiều.

Ngay lúc đó, Như Mạn không nhịn được mà họ sặc sụa, dáng vẻ vừa thê thảm lại vừa đáng thương, trên mặt vẫn còn vết móng tay do Tôn Kim Ngọc để lại, bàn tay thì sưng đỏ, đầu tóc rối tung.


Tôn Thừa Ngạn vốn là một người ôn nhu và hoà nhã, nhìn thấy cảnh này trong lòng anh ta không khỏi thương xót.

Nhưng Tôn Kim Ngọc lại nói: “Mặc kệ cô ta đi! Phải rồi, anh kể em nghe xem bên Luân Đôn rốt cuộc có gì vui vậy? Lần sau anh có thể dẫn em đi đến đó chơi không?”

Anh ấy nhanh chóng thu lại ánh mắt dịu dàng kia, nghiêm túc nói: “Anh còn phải bàn một sói công việc với ba, tạm thời không chơi cùng em được, nhưng mà anh đã mua quà cho em rồi, vẫn còn để ở ngoài xe, em tự mình đi lấy đi.”

“Thật sao? Vậy anh bạn việc của anh trước đi, em sẽ không làm phiền hai người đâu.” Tôn Kim Ngọc vui vẻ chạy ra ngoài sân, cô ấy tò mò muốn biết rốt cuộc anh hai yêu dấu của cô ấy đã mua quà gì tặng cho cô ấy.

Sau khi Tôn Kim Ngọc rời khỏi, Tôn Thừa Ngạn liền bước đến chỗ của Như Mạn, anh lấy chiếc khăn tay muốn giúp cô lau đi vết máu do móng tay cào ở trên mặt nhưng cô lại sợ hãi tránh né.

Tôn Thừa Ngạn cau mày, một người có lòng nhân hậu như anh ấy sao có thể nhìn một cô gái nhỏ bị đánh ra nông nỗi thế này chứ. Anh ấy thở dài, nhét chiếc khăn tay vào trong tay cô: “Sợ đâu thì tự mình lau đi.”

Nhưng Như Mạn lại lắc đầu, cô nằng nặc trả lại chiếc khăn tay cho anh: “Không cần đâu, thiếu gia, tôi không sao cả, cảm ơn ngài đã quan tâm đến tôi.”

Nói xong, Như Mạn liền loạng choạng đứng dậy, nhanh chóng bỏ đi.


Tôn Thừa Ngạn nheo mắt nhìn theo bóng lưng gầy gò, mỏng manh của cô, cảm thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra người con gái này là ai.

Sau đó anh ấy bất lực thở dài: “Tính nết của đứa em gái này sao lại không những không thay đổi mà còn ương ngạnh hơn trước nữa vậy? Còn ra tay đánh người.”

Tôn Thừa Ngạn, thân phận của anh ấy là đại thiếu gia của Tôn thị, 24 tuổi, sau một thời gian học tập và rèn luyện ở nước ngoài thì quay về nước, chuẩn bị chính thức tiếp quản sự nghiệp của Tôn gia.

Anh ấy từ nhỏ đã là một người hiền lành và thân thiện, chính là ôn nhu như ngọc, có tài nhưng không kiêu, vừa chuẩn mực lại vừa nam tính, dễ gần, là giấc mộng thiếu nữ của rất nhiều cô gái.

Nhưng cũng chính vì tính cách này của anh ấy, nên thực chất anh ấy là một người rất truyền thống, đến giờ vẫn chưa quen ai, vẫn còn là trai tân chính hiệu.

Cơ mà, trên đời này làm gì có cô gái nào xứng với một người đàn ông hoàn hảo như là Tôn Thừa Ngạn chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương