Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn
Chương 1: Đàm Nhu Nhi

Nếu được lựa chọn gia đình, Đàm Nhu Nhi chỉ ước được sinh ra trong gia đình bình dị, sống một cuộc đời giản đơn. Hoặc cụ thể hơn chính là, cha mẹ trong gia đình cô chọn, sẽ dùng vòng tay ấm áp của mình để bảo vệ, bao bọc che chở cho cô cùng em gái, cho hai đứa trẻ cảm nhận đúng nghĩa cái gọi là hơi ấm gia đình.

Thật đáng tiếc, điều mà cô mong ước, đối với cô chỉ là mơ mộng hão huyền. Đàm gia đối với giới thượng lưu ngoài kia là danh môn vọng tộc, nhưng từ khi bắt đầu có kí ức, Đàm Nhu Nhi đã cảm nhận được, nơi đây thực chất chỉ là nhà tù được thiết kế xa hoa, nơi không có hơi ấm tình người, và Đàm Ôn Tường, người cha trên danh nghĩa pháp lí của cô, thực chất là kẻ có thể dùng máu người khác để thu về tiền tài danh vọng mà ông ta muốn.

Dấu mốc đầu tiên để Đàm Nhu Nhi buộc mình phải sống mà mang trên mình khuôn mặt giả tạo là gì nhỉ? Đúng rồi, là vào buổi tối năm năm tuổi đó. Sau khi dỗ đứa em gái của mình đi vào giấc mộng, trên đường đi xuống bếp uống nước, ngang qua phòng ngủ của cha mẹ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả của hai người.

Ban đầu chỉ định vào chúc ngủ ngon với họ như cô lễ nghi đã dạy mà thôi, nào đâu ngờ được lại có thể tận mắt chứng kiến hai người xưng là cha mẹ lại phát ra những lời độc địa mà có lẽ, cả đời này Nhu Nhi đều không thể xóa ra khỏi trí nhớ được...

"Ông xem, phàm là hai chị em song sinh, đáng lẽ ra một chín một mười. Sao nuôi 5 năm trời chỉ được mỗi Nhu Nhi có năng kiếu, đứa nhỏ Tiểu Ân kia càng nuôi càng thấy tốn tiền, chỉ được mỗi cái mặt, não cứ như bị thiểu năng ấy. Mỗi lần cùng bọn chúng nói chuyện, tôi chỉ muốn ném con Tiểu Ân kia khuất mắt, hên là Nhu Nhi thông minh một chút, còn hiểu ý nói lời hay... Nếu không tôi thật sự tăng xông mất."

Nhu Nhi ở bên ngoài, thông qua khe hở của cánh cửa, đôi mắt trong veo mở lớn, tai vẫn vang vảng tiếng nói của Lộc Nhân. Những lời tàn độc như vậy, làm sao lại có thể từ miệng của chính người mẹ thân sinh ra mình nói cơ chứ... Không phải, là nghe nhầm, chỉ là nghe nhầm thôi phải không?

Nhưng mà, cho dù thâm tâm Đàm Nhu Nhi đã cố gắng lừa mình dối người như thế, những lời nói phía sau của Đàm Ôn Tường đều đã đánh sập thế giới quan của bé.

"Chậc, cho bà ở nhà nuôi dạy, bây giờ lại kể lễ với tôi. Được rồi, nếu đứa thứ hai làm bà không hài lòng thì tống nó đi thôi, dạy dỗ một mình Đàm Nhu Nhi." - Đàm Ôn Tường thời trẻ tướng tá cũng cao lớn, đôi mắt xếch lên mang rõ nét tà ác khó dấu. Hình như ông vừa từ tiệc xã giao về, trên người nguyên bộ tây trang vẫn chưa thay ra, ngồi phịch xuống sô pha gần đó, lười biếng trả lời vợ.

"Tống như thế nào được? Con bé Nhu Nhi động tí là ở cạnh bên nó, đi đâu cũng như hình với bóng, bảo vệ em gái nó như vậy. Tiểu Ân mà có làm sai gì, Nhu Nhi đều đến trước mặt tôi rồi nhận do nó làm. Tôi muốn lấy cớ để quát con nhỏ kia cũng không được." - Lộc Nhân tiến đến chỗ chồng mình, vừa nói vừa nới lỏng cà vạt cho ông.

"Hừ, đường đường là người lớn lại bị con nít chưa đầy 5 tuổi dắt mũi, không ra thể thống gì. Mai mùng 4 đúng không?" - Đàm Ôn Tường liếc mắt nhìn trần nhà, rồi lại hướng về phía Lộc Nhân hỏi.



Dẫu không biết chồng đang toan tính điều gì, bất quá, Lộc Nhân vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Ngày mai mấy người kia mà tới, tôi sẽ bảo họ đưa con nhóc kia đi cùng với chúng luôn được rồi chứ?! Nếu Nhu Nhi có hỏi thì cứ nói với nó, em gái xuất ngoại đi chữa bệnh về não. Nó chẳng qua là con nít, đối với lời cha mẹ nói vẫn còn tin tưởng lắm. Bà liệu hồn mà ăn nói." - Đàm Ôn Tường khẽ nhếch môi, nói xong liền nhắm mắt tĩnh dưỡng.

"Quả không hổ danh là chồng em, suy nghĩ cũng thật thông minh quá đi mà." - Lộc Nhân nghe xong liền vui mừng reo lên. Tiếp tục công việc giúp chồng thay áo quần.

Mà ở ngoài cửa, Đàm Nhu Nhi như người mất hồn, tay cầm ly nước đã run lên từng hồi. Bản thân không rõ làm cách nào có thể từng bước từng bước trở về căn phòng của mình mà không làm rơi ly nước được. Mãi cho đến khi Tiểu Ân bị tiếng phịch khi nằm xuống của cô đánh thức, mờ mịt trách cứ Đàm Nhu Nhi.

"Chị, nhỏ thôi, cha mẹ nghe thấy sẽ giận đấy." - Bé Ân vì tiếng động của chị gái đánh thức, bàn tay mủm mỉm dụi dụi mắt.

Đàm Nhu Nhi lúc này mới có thể hoàn hồn được. Trong mắt con bé, 4 người họ luôn là gia đình hạnh phúc, ánh mắt của con bé vẫn lấp lánh ngàn vì sao như vậy, cô làm sao nỡ khiến giấc mộng ngọt ngào của cô bé tan vỡ đây?

Đại não xẹt qua một suy nghĩ, đem con bé giấu đi. Nhưng trong vòng một đêm làm sao cô có thể đem em gái giấu đi đâu?

"Tiểu Ân, sáng mai chúng ta cùng chơi trốn tìm nhé?"

"Sao ạ?"



"Chính là em sẽ trốn thật kỹ tại ngóc ngách nào đó, cho dù cha mẹ, người giúp việc hay cả chị kêu em, dù hoàn cảnh nào đều không được đáp lại đấy. Bởi vì sau đó là chị sẽ đi tìm em..."

Bé Tiểu Ân nghe chị gái phổ biến luật chơi, tất nhiên cảm thấy hứng thú, lập tức gật đầu lia lịa, rồi lại ngủ say lúc nào không biết. Đàm Nhu Nhi nhìn em gái ngủ, trên nét mặt ngây thơ đã nhiều thêm những nỗi lo lắng không phù hợp với tuổi.

"Em đừng lo, chị sẽ bảo vệ được em."

Nhưng người tính không bằng trời tính, Đàm Nhu Nhi dù làm đủ mọi cách, tìm đủ mọi lí do với Lộc Nhân và Đàm Ôn Tường, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn em gái bị đám người to lớn kia bắt đi. Từ thái độ vui vẻ cùng khí tức tỏa ra từ người bọn họ, cô biết, bọn họ không phải người tốt đẹp gì, mà em gái cô, là lành ít dữ nhiều...

Cô nhìn đứa em của mình càng ngày càng xa tầm với, trước mặt Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân cô đã quỳ xuống cầu xin sự thương sót của cha mẹ

"Tiểu Ân còn nhỏ, cha mẹ có thể để nó ở nhà chữa bệnh được không? Cha mẹ, con cầu xin các người, hai người bắt con làm gì cũng được hết, nhưng làm ơn hãy để em ấy ở nhà được không? Con có thể tự nuôi em ấy, không cần hai người chi một khoản nào cả... Làm ơn..."

Nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt trào phúng cùng nụ cười giả tạo của hai người họ, Lộc Nhân thấy tình thế cấp bách liền mở miệng dỗ ngọt.

"Con gái ngoan, em con là đi chữa bệnh, cha mẹ sẽ không để con bé chịu ấm ức nào đâu. Con chỉ cần tiếp tục ngoan ngoãn thông minh, Tiểu Ân chắc chắn sẽ được ăn no mặc ấm..."

Không biết bằng thế lực nào đó, cô đã tin tưởng lời của Lộc Nhân nói. Vì sao nhỉ? Đúng rồi, là vì cô vẫn còn một chút niềm tin len lỏi rằng, hai người họ là cha mẹ, chắc chắn không diệt đường sống của con mình đâu...

Nhìn lên bầu trời xanh thảm, Tiểu Ân, chị xin lỗi, em nhất định phải sống tốt, nhất định!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương