Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn
48: Có Được Không H


Còn nghĩ cho Lâu Vĩnh uống nước xong rồi sẽ cho hắn ngủ một cách ngoan ngoãn trên giường, sau đó thì tự chính mình quên đi nụ hôn bất đắc dĩ lúc nãy đi.

Ấy vậy mà Lâu Vĩnh tựa hồ muốn đảo loạn hoàn toàn kế hoạch cô vừa đặt ra.
Nói hắn không nghe lời cô khuyên bảo cũng không phải, bởi hắn vẫn rất nghe lời uống hết nước chanh, sau đó là tựa lên vai của cô, mặc cho cô kéo lê thân thể cao lớn kia lên giường.

Mọi thứ sẽ là hoàn hảo nếu không có cú kéo ngược trở lại của Lâu Vĩnh, hại Đàm Nhu Nhi không phản ứng kịp, một đường rơi vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Nhưng cũng nhờ thế mà cô mới cảm thụ được hơi thở nóng rực đang phả lên trán mình, lơ đãng nhìn thấy yết hầu của nam nhân lên xuống một vòng, sau đó là âm thanh ấm áp như tiếng chuông đồng vang bên tai:
“Cơ thể anh bây giờ nóng đến muốn nổ tung, anh sắp không điều chỉnh tâm trí được nữa rồi… Bé con, em giúp anh được không?”
Lâu Vĩnh ngoài mặt mở miệng nhờ vả nhưng thực chất đã không thành thục mà luồn bàn tay của mình xuống bắp chân của Nhu Nhi, cằm hơi cúi xuống tựa lên đỉnh đầu của cô, thấp giọng năn nỉ.
“Có được không?”
Đàm Nhu Nhi cho dù thông minh cách mấy cũng bắt đầu phân vân, giờ phút này bị chính người mình thích dùng giọng điệu mềm mỏng này nhờ vả, thử hỏi xem có người phụ nữ nào vượt qua thứ cám dỗ vô hình như thế này không?

Người ta luôn nói, phụ nữ là sinh vật sống bằng cảm xúc, mà cảm xúc của Đàm Nhu Nhi lúc này đây đã hoàn toàn bị Lâu Vĩnh nắm thóp.

Có thể nói rằng cơ hội khước từ của cô lúc này đã trở về con số 0 tròn trĩnh.

Bất quá, cô vẫn còn đủ tinh tường để tìm cho hắn một giải pháp khoa học.
“Em có thể giúp anh như thế nào? Em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Lâu Vĩnh lắc đầu, nhẹ giọng bảo:
“Không cần, ở đây chẳng phải đã có bác sĩ riêng của anh rồi hay sao?”
“Lâu Vĩnh… Anh đừng như vậy…”
Lời còn chưa kịp nói xong, bàn tay mềm mại đã bị nhiệt độ nóng rực của người kia nắm lấy, hắn nhẹ nhàng di chuyển những ngón tay thon gọn của cô lên lồng ngực của mình, cho cô cảm thụ được từng nhịp đập rộn ràng của trái tim mình.
“Giúp anh… Có được không?”
Hai má nữ nhân dưới ánh đèn ngủ đã đỏ lên một mảng, không biết do cảm xúc hay lí trí chi phối, cô đã gật đầu.
Lâu Vĩnh chỉ chờ có vậy, ngay lập tức nâng cằm cô lên, đưa tầm mắt của cô nhìn đến hắn, trước khi hành sự còn không quên nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn chân thành với người con gái đang nằm trong lồng ngực của mình báo hại không những má mà đến vành tai của cô cũng đỏ lên.
Lúc này hắn mới cúi đầu hôn xuống.

Ban nãy cho dù đã được cảm nhận hương vị ngọt ngào từ đôi môi mềm mại kia, nhưng hắn vẫn cảm thấy thèm muốn.

Môi cô tựa hồ là đóa anh túc xinh đẹp, mà hắn lại là con bướm bị vẻ đẹp của đóa hoa kia dụ hoặc không muốn buông tha.
Đầu lưỡi từ từ trượt vào trong khoang miệng cô, thăm dò từng ngóc ngách, cảm thụ hương vị thơm ngát, là hương vị của Nhu Nhi.


Nhận biết được điều ấy càng khiến Lâu Vĩnh càng thêm điên cuồng hơn mà đòi hỏi, chẳng qua hắn vẫn luôn dè chừng lực đạo của mình, sợ rằng bản thân quá vội vã sẽ đem cô sợ hãi.
Cùng lúc đó, bàn tay còn lại vô cùng tự do di chuyển xuống phía dưới nơi tư mật của nữ nhân, cách một lớp quần áo mỏng, từng khớp tay thon dài linh hoạt di chuyển vào bên trong, từng chút từng chút một chạm tới bắp đùi mềm mại bên ngoài.

Sau đó lại như có như không mà di chuyển lên phía trên, mò mẫn tới dây quai váy của cô.

Chẳng mấy chốc chiếc váy Nhu Nhi đang mặc trên người đã tuột khỏi cơ thể.
Đàm Nhu Nhi bị nụ hôn của Lâu Vĩnh hút cạn lí trí, mơ hồ cảm thấy trước ngực lạnh ngắt, nhưng thật nhanh đã được cơ thể của nam nhân sưởi ấm mà phát ra tiếng hừ nhẹ.
Lâu Vĩnh bị dáng vẻ này của cô hấp dẫn, phải nhẫn nại cao lắm hắn mới không lập tức cắm vào bên trong.

Đây là lần đầu của cả hai, hắn muốn chuẩn bị cho cô tốt nhất có thể trước khi phá đi tấm màng mỏng của cô.
Hắn rời khỏi cánh môi đã bị mình làm cho ướt át, dưới lớp đèn lờ mờ nhìn thấy đôi môi cô được phủ lên một tầng nước mỏng.

Từ từ di chuyển xuống cổ, xương quai xanh sau đó tới hai bên ngực của cô.


Nơi răng môi đi qua để lại từng dấu vết ái muội, làn da trắng ngần lúc này như phủ lên một tầng màu sắc hồng nhuận vô cùng hút mắt.

Mà dấu vết của hắn để lại cũng vì thế mà càng rõ ràng hơn, cứ như những đóa hoa hồng rực đỏ đang khoe sắc vậy.
Nhìn đôi mắt trong veo kia nhiều thêm một tầng nước mỏng, Lâu Vĩnh cười nhẹ, thủ thỉ vào tai bé con của mình:
“Bé con… Em ướt rồi.”
Đàm Nhu Nhi bị lời nói sắc tình của hắn làm dậy sóng, thật muốn trốn vào góc nào đó, nhưng cơ thể lúc này đã bị hắn giữ chặt, có muốn dãy dụa cũng khó.

Cô chỉ đành giả điếc, vờ như không nghe hắn nói.
Bất quá, Lâu Vĩnh dường như không muốn dễ dàng cho cô lẩn chủ đề như vậy, câu sau liền bồi thêm:
“Anh có thể vào rồi đúng không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương