Mạc Thanh Tang đành bất lực. Cô cũng xắn tay áo bắt gà.

Ba cô nói làm tiệc tẩy trần quả nhiên không phải chỉ có bốn người nhà họ cùng ăn mà còn mời thêm hàng xóm, họ hàng xung quanh sang. Bỗng chốc nhà cô đông vui lên hẳn.

Mạc Thanh Tang đành lôi trong ba lô ra ít bánh kẹo cho Tiểu Bân phát cho bọn họ. Cô còn rất nhiều đồ nhưng quả thật mình cô không mang vô được chỉ có thể đợi lúc sửa đường xong mang vào.

"Cô nói xem con gái lão Mạc từ thành phố về chỉ mang ít bánh kẹo như vầy."

"Lão Mạc hóa ra bóc phét, cứ bảo con gái lão ở thành phố làm ăn rất được. Làm tôi phải chạy sang... hóa ra cũng chỉ có vậy."

"Con gái học cao như vậy làm gì như Tiểu Hà nhà tôi đi lấy chồng bây giờ không phải tốt hơn sao."

Hai người họ đang chụm lại nói chuyện thấy cô đi tới thì ngậm miệng cười cười với cô.

Cô cũng nhìn bọn họ cười. Dù sao họ có nói gì cô cũng không mất miếng thịt nào. Ba mẹ cô vui là được.


Cô ngồi xuống bên cạnh mợ cả phụ mợ lặt rau.

"Con mấy năm nay ở Đông Châu làm gì vậy? Làm ba mẹ con trông ngóng quá trời." Mợ Cả vừa lặt rau vừa nói chuyện phiếm với cô.

"Con đi làm ạ." Mạc Thanh Tang nhẹ nhàng đáp. Cô cũng không phải chỉ dựa vào tài chính của chồng yêu. Hai năm trước cũng đã mở được mấy cửa hàng quần áo ở Đông Châu, tài chính của cô cũng xem như tự chủ. Mặc dù so với hạng mức tiêu sài cả gia đình cô thì không đáng nhắc nhưng cô cũng có tài chính của riêng mình.

"Lương ổn không con? Được nhiêu một tháng?"

"Cũng tạm đủ sài thôi mợ. Tháng được cũng ba bốn trăm" Cô nhẹ nhàng trả lời mà không hề nhìn thấy ánh mắt kì lạ của mợ Cả.

Mợ Cả cười cười có chút giễu cợt nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Xem đi, lão Mạc năm đó cãi cả nhà nhất quyết phải để con gái đi học đại học. Không phải bây giờ còn thua cả con gái bà sao. Tiểu Thanh nhà bà lấy chồng trên huyện một tháng chồng nó cũng cho nó được một vạn tiêu sài. Còn đi học cao này làm miệt mài cũng chỉ có ba bốn trăm không đủ nhét kẻ răng.

Nhưng bà ta không biết cô chỉ nói thiếu chữ vạn phía sau thôi.

*1 vạn = 10.000

"Vậy lần này đừng đi nữa, mợ giới thiệu cho vài mối trên trấn...tranh thủ lấy chồng đi."

"Không cần đâu mợ." Cô có rồi. Chồng cô vừa đẹp vừa giàu lại rất thương cô nha.

"Không cần cái gì. Cô nói con nghe chồng Tiểu Thanh nhà cô mới vừa mua cho nó chiếc xe Kia Cerato mấy trăm vạn cả huyện này không có mấy chiếc đâu. Bla...bla."

Mạc Thanh Tang: "..."

"Tiểu Tang nó mới về, chuyện chồng con để ít lâu nữa rồi tính. Dù sao lão Mạc nhà tôi cũng không nỡ gả con gái đi." Mẹ Mạc vừa vào liền giúp con gái giải vây.

"Không nỡ gì chứ, con gái trong làng chúng ta bằng tuổi Tiểu Tang đã có chồng con hết rồi."


Mạc Thanh Tang: "..."

Cô cũng có rồi. Tiểu Bánh Bao nhà cô cũng gần bốn tuổi rồi được không. Chồng yêu cô thì chính là nữ cường nhân của Đông Châu đấy.
________________

Buổi tối, mọi người bắt đầu quay quần ăn uống các kiểu. Đa phần đều đến xem đứa con gái như cô ở Đông Châu như thế nào.

Dù sao sống ở đây từ nhỏ đến lớn nhìn cách họ nói chuyện cô cũng đã quen rồi. Cô đành nhân cơ hội chạy vào phòng khóa cửa rồi lấy điện thoại gọi cho chồng.

"Alo."

Mạc Thanh Tang nghe tiếng của Hi Huyền thì bậc cười. Cô nhớ đến những lời mợ cả nói càng mắc cười.

"Em cười gì vậy?" Hi Huyền nghe tiếng cô cũng bậc cười theo. Xem ra, đưa vợ về quê là một quyết định đúng.

"Không có gì. Chồng yêu đang làm gì vậy?"

Hi Huyền cần điện thoại để ra khỏi lỗ tai cho Mạc Thanh Tang nghe âm thanh bên ngoài.

"Chồng yêu ơi, đến đây em ôm ngủ."

Mạc Thanh Tang nghe được câu đó bằng giọng nói non nớt của Tiểu Bánh Bao thì cau mày. Đây rõ ràng là câu cô hay nói ban đêm mà. Tiểu Bánh Bao nhà cô không học gì sao cứ phải học câu đó vậy.

"Pa pa mạng ở đây yếu quá, con rớt rank rồi này."

Mạc Thanh Tang: "Hai ba con lại chơi game?"

"Không có, Tiểu Bánh Bao chơi."

Mạc Thanh Tang: "..." HaHa, con trai cô bị đồng đội bán đứng rồi.

"Nhớ em rồi."

Mạc Thang Tang nằm trên giường nghe xong mắt có chút cay cay. Cô cũng nhớ chồng yêu rồi.

"Mai em lên trấn. Em dẫn hai ba con đi ăn đặc sản Bác Hải"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương