Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người
23: “không Đau Không Ngứa Cũng Tạm!”


Từ Triệt nhìn anh rồi đưa ngón cái lên, “Can đảm lắm!”
Chu Lịch Sâm trợn mắt nhìn anh, rất không khách khí mà tháo cánh tay đang đặt trên vai mình ra.
Buổi trưa đặt cơm hộp, mọi người đều vây quanh nhau vừa ăn vừa nói chuyện.

Hai ngày nay nhiệt độ giảm dần, thời tiết có chút lạnh, lúc đang ăn cơm, mọi người đều mặc thêm áo khoác ở ngoài.
Tô Mạn Giai mặc một chiếc áo nhung ngắn tay màu trắng, vừa kêu trợ lý Tiểu Hà gọi điện cho công ty, bộ phim này cô không quay nữa, kết quả lại bị công ty mắng một trận, cộng thêm chuyện trưa nay, tâm trạng của Tô Mạn Giai không tốt, nhìn ai cũng không thuận mắt, giống như người ta nợ nần gì cô ta vậy.
Từ Triệt cầm hộp cơm đi đến bên cạnh cô, thấy cô tức giận, cười mà chào hỏi với cô, “Còn đang không vui vì chuyện lúc trưa sao?”
Tô Mạn Giai nhìn một cái rồi mặc kệ anh, cô không có ấn tượng tốt gì với tên này cả, tính theo những lần tiếp xúc từ trước đến nay, trong lời nói của tên này luôn mang hàm ý mà nhục mạ cô, không biết bản thân đắc tội gì với anh ta.
Từ Triệt không quan tâm, tự động ngồi kế bên cô, cười mà nhìn cô, “Sao lại không nói chuyện?”
Tô Mạn Giai nhìn anh một cái, không hề cho anh một sắc mặt tốt đẹp nào, “Tôi với anh có gì hay mà nói.”
Từ Triệt nghe thấy thì nhướng mày, tiếp tục có chút hoài nghi mà nói:“Hình như tôi không đắc tội Tô tiểu thư nhỉ?”
Tô Mạn Giai cạn lời, đắc tội hay không anh không rõ sao?

Từ Triệt cố ý đến gần cô, vừa ăn cơm hộp, vừa nói:“Thật ra tôi cảm thấy, chuyện trưa nay cũng không thể hoàn toàn trách Tô tiểu thư……”
Anh chưa nói xong, đã thấy Tô Mạn Giai quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần đánh giá, “Anh thật sự thấy thế?”
“Đúng đó!” Từ Triệt gật đầu, “Hạ lão sư và đạo diễn Lưu đều có trách nhiệm.”
Tô Mạn Giai nghe xong trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều, cuối cùng cũng nghe được một câu công bằng, một cảnh quay bị kêu dừng bốn năm lần, tuy rằng cô có phần cố ý, nhưng cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho cô, vậy Hạ Ảnh không sai sót chỗ nào sao?Tại sao đạo diễn Lưu lần nào cũng chỉ mắng cô?
“Vậy sao?” Tô Mạn Giai cảm thấy bất ngờ mà nhìn anh, có chút không dám tin, anh lại nói chuyện giúp cô.
“Ừm.” Từ Triệt gật đầu, cười nói:“Đạo diễn Lưu không chừa ra đủ thời gian để Tô tiểu thư nắm bắt kịch bản, mà Hạ lão sư nên phối hợp tốt với cô mới đúng, nếu không sẽ không bị hô dừng nhiều lần như vậy.”
Hai lý do này nghe rất mạnh mẽ, cô cảm thấy đối phương như đang châm biếm cô vậy?Tô Mạn Giai lạnh mặt trợn mắt nhìn anh, biết ngay tên này không có ý tốt.
“Từ tiên sinh, hình như tôi cũng không đắc tội gì anh?” Thần sắc của Tô Mạn Giai không vui mà nhìn anh, Tô Mạn Giai rất muốn đem hộp cơm trong tay đập vào mặt anh.
“Không có!” Từ Triệt nhướng mày, cảm thấy kì lạ, “Sao Tô tiểu thư lại đột nhiên hỏi vậy?”
“Nếu không có chỗ nào đắc tội Từ tiên sinh, vậy sao mỗi lần anh nhìn thấy tôi, đều châm biếm tôi một cách kì lạ vậy?” Tô Mạn Giai hỏi.
Từ Triệt nghe thấy có chút hài hước, “Tôi kì lạ mà châm biếm cô khi nào chứ?”
Anh vẫn hỏi một cách nham hiểm!Tô Mạn Giai thật sự mặc kệ anh, đứng dậy đi qua thùng rác, cơm hộp cô chỉ ăn vài miếng, cũng không biết đặt cơm ở đâu, không thể nuốt trôi nỗi!Từ Triệt cũng đứng lên, đi mấy bước đuổi theo cô, đột nhiên trượt chân, cơm hộp trong tay trực tiếp bay qua chỗ của Tô Mạn Giai, nước canh đều văng hết lên chiếc áo khoác nhung của cô, trên chiếc áo màu trắng liền xuất hiện một số dấu vết.
Tô Mạn Giai thấy áo khoác trắng của mình bị tạt nước canh, tức đến hai mắt rực lửa, ngẩng đầu thì thấy đối phương nở nụ cười, gương mặt mang theo ý xin lỗi,:“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý……”

Không phải cố ý?Hơ!Sao cô lại cảm thấy anh ta chính là cố ý?Cô đứng nguyên con ở đó, canh văng ra cũng không báo một tiếng, đuôi hay là điếc vậy?
Tô Mạn Giai tức giận, chiếc áo này cô mới mua tháng trước, hôm nay là ngày đầu tiên mặc, đã bị đối phương làm thành như vậy, Tô Mạn Giai nghiến răng tức giận mà nhìn Từ Triệt.

Từ Triệt thấy mình “Lỡ gây chuyện”, cười mà nhìn đối phương, nói:“Thật xin lỗi, tôi không có cố ý đâu, cái áo này bao nhiêu tiền, tôi đền.”
Đền?Làm sao đền?Chiếc áo trên người cô là phiên bản giới hạn, vốn không phải có tiền là mua được!Nếu đổi thành người khác, Tô Mạn Giai đã sớm phát cáu rồi, nhưng đối phương là trợ lý kiêm quản lý của Chu Lịch sâm, kế bên còn có nhiều người như vậy, cô có tức giận thế nào cũng phải nhịn!
“Đền?Từ tiên sinh làm sao đền?” Tô Mạn Giai tức giận nở nụ cười, “Chiếc áo này của tôi là phiên bản giới hạn, vốn không phải có tiền là mua được.”
Từ triệt vừa nghe đã ngơ ngác, trợn mắt nhìn chiếc áo đó của Tô Mạn Giai rất lâu, trong miệng thì thầm nói, “Bản giới hạn?Vậy tài sản nhà tôi còn không đủ đền sao!” Anh ngẩng đầu nhìn Tô Mạn Giai, “Nếu tôi đã đền không nổi, vậy Tô tiểu thư nói xem phải làm sao?”
Tô Mạn Giai vừa nghe đã muốn nổ tung, anh ta cần vô lại như vậy không?Đền không được thì không đền sao?Tô Mạn Giai cười lạnh, “Từ tiên sinh đền cho tôi một cái y chang là được.”
“Đồ phiên bản giới hạn làm sao có thể nói mua là mua được, Tô tiểu thư không phải là cố tình làm khó tôi đó chứ?” Từ Triệt nhăn mày, cho người ta cảm giới như đối phương đang kiếm chuyện với anh.
Tô Mạn Giai bị từ ngữ vô lại của đối phương chọc tức, rõ ràng là anh làm dơ đồ của cô, cô yêu cầu đối phương đền một cái y hệt?Sao trong miệng của anh, lại biến thành cô cố ý làm khó anh ta?
Lúc này, Chu Lịch Sâm đi qua, thấy Tô Mạn Giai tức giận mà nhìn Từ Triệt, mà Từ Triêt lại nhắn mày trông rất khó xử, nhịn không được hỏi:“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Từ Triệt chỉ vào dấu vết trên áo của Tô Mạn Giai nói:“Tôi không cố ý làm dơ áo của Tô tiểu thư, Tô tiểu thư muốn tôi đền một chiếc y hệt, nhưng chiếc áo trên người cô ấy là bản giới hạn toàn cầu……”
Tô Mạn Giai thấy Chu Lịch Sâm đi đến, sắc mặt ôn hoà hơn nhiều, Chu Lịch Sâm nhìn vết nước trên áo của cô, nói:“Thật xin lỗi, bản giới hạn khó mua, hay là vậy đi, để Từ Triệt bồi thường theo giá tiền cho cô……”
Từ Triệt vừa nghe thấy, trợn đến nỗi mắt sắp rớt ra ngoài, thấy Tô Mạn Giai chưa hết giận mà nhìn mình, Từ Triệt lại thay đổi biểu cảm, gật đầu nói:“Chiếc áo này của Tô tiểu thư bao nhiêu tiền, tôi đền, cô thấy thế nào?” Từ Triệt nói xong thì dừng lại một tí, cũng không biết cố tình hay sao, nói:“Hay là vậy đi, cô cởi ra, tôi đem về giặt sạch rồi đưa cô, sao hả?”
Tô Mạn Giai nghe xong tức đến nỗi lòng ngực khó chịu, đối phương căn bản là không thành tâm xin lỗi, làm dơ đồ của cô, đem về giặt sạch trả cho cô, thì có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì cả sao?
Chu Lịch Sâm thấy đối phương không đồng ý với cách giải quyết này, nói:“Đồ phiên bản giới hạn muốn tìm một cái y hệt rất khó, dù có tìm ra thì cũng không mới hoàn toàn, Tô tiểu thư chắc sẽ không thích mặc đồ đã qua sử dụng.”
Chu Lịch Sâm đã lên tiếng rồi, Tô Mạn Giai có bất mãn thế nào cũng phải nể mặt anh, cho nên cười nói:“Chỉ là một cái áo thôi, vừa nãy chẳng qua chỉ là nói đùa với Từ tiên sinh, sao có thể thật sự để anh ấy đền.”
Từ Triệt vừa nghe, khoa trường mà vỗ ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Doạ chết tôi rồi, tôi còn tưởng Tô tiểu thư thật sự bắt tôi đền.”
Tô Mạn Giai:“……” Lời nói này nghe sao lại tức giận như vậy?Làm dơ đồ cô đền cho cô là điều nên làm mà nhỉ?Sao từ trong miệng anh ta nói ra, lại biến thànnh cô làm khó anh ta?
Nếu không phải nể mặt Chu Lịch Sâm, Tô Mạn Giai thật sự sẽ lý luận với anh ta, làm người không thể không cần nặt mũi như vậy.
Chu Lịch Sâm vừa ra mặt, hai ba câu đã có thể giải quyết chuyện này, Từ Triệt nhìn bóng lưng của Tô Mạn Giai, đưa tay vịn lên vai của Chu Lịch Sâm, nhướng mày nhìn anh, nói:“Sao hả?Kết quả thế này có ổn không?”
“Không đau không ngứa, cũng tạm thôi.” Chu Lịch Sâm nói.

Từ Triệt vừa nghe, không vui mà liếc anh, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, “Không thoả mãn?Tự mình đi!Sau này đừng kêu tôi đi làm ba cái chuyện này!” Nói xong, đưa tay về phía anh, thẳng thắng nói:“Tôi cần tiền công”
Chu Lịch Sâm nhìn anh rồi mặc kệ, chuyện còn chưa làm xong, còn đòi tiền công, không có cửa!
Hạ Ảnh ở phòng nghỉ đọc kịch bản, buổi chiều có cảnh quay của cô và Chu Lịch Sâm, cảnh phim không kích động như lần trước, chỉ là kéo tay thôi, nhưng đối với cô mà nói vẫn là một thử thách.

Cũng không biết tại sao, mỗi lần đóng chung với anh, cô sẽ luôn khẩn trương, trong đầu cô quay mồng mồng, lời thoại đã thuộc trước đó cũng không nhớ chữ nào.

Đối với việc này Hạ Ảnh rất đau đầu, cô làm sao để khắc phục bệnh vặt này đây?
Tiểu Lâm đột nhiên kêu cô, sau đó đưa mắt với cô, Hạ Ảnh thuận theo ánh mắt mà nhìn qua, chỉ thấy Tô Mạn Giai đen mặt mà đi vào.

Trợ lý của cô ta Tiểu Hà cầm một chiếc áo khoác trên tay, chiếc áo khoác nhung trắng, trên áo hình như dính gì đó.
Khi Tô Mạn Giai đi xa, Tiểu Lâm cười nói:“ Cậu có thấy dáng vẻ của cô ta không, cả ngày đều để cái bộ dạng đó, lần này ai đắc tội cô ra rồi?”
Hạ Ảnh nheo mắt, ánh mắt lại quay về kịch bản, không hề muốn tốn thời gian của mình cho loại người này.
Tiểu Lâm thấy cô không nói chuyện, ngồi ở bên cạnh tự mình nói chuyện:“Này, buổi trưa cô ta đạp cậu vài cái, cậu định cứ vậy mà bỏ qua sao?”
“Nếu cô ta không đến chọc mình, chuyện này cứ vậy mà bỏ đi, nếu còn chọc mình nữa thì mình sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi.” Hạ Ảnh không hề ngẩng đầu nói.
Tiểu Lâm nghe thấy liền vỗ tay khen ngợi “Chính là nên như vậy!Loại người này không thể bỏ qua!” Bởi vì nhìn theo phía của Tô Mạn Giai, nheo mắt khó chịu nói:“Cậu nói xem cô ta rốt cuộc muốn làm gì?Quay phim hay tìm cảm giác tồn tại?Bị đạo diễn Lưu nói nhiều lần như vậy, vẫn còn kiêu căng, da mặt cô ta dày bao nhiêu thế?”
Cảnh quay đầu tiên vào buổi chiều, là cảnh của Chu Lịch Sâm và Hạ Ảnh, còn chưa chính thức bắt đầu, Hạ Ảnh đã căng thẳng, Tiểu Lâm thấy kì lạ mà nhìn cô, “Bình thường quay phim cũng không thấy cậu căng thẳng như vậy, ma lực của Chu Lịch Sâm đó lớn như vậy sao, lại khiến cho cậu căng thẳng đến mức này?”
“Cậu có thể nhỏ tiếng chút không?” Hạ Ảnh liếc cô một cách, ám hiệu cho cô nhỏ tiếng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương