Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
Chương 13: Bạn Học Cấp Ba Bình Thường (2)

Chúc Ôn Thư bật đèn flash của điện thoại tìm hơn một tiếng cũng không tìm thấy bóng dáng của vòng tay đâu, bên Ứng Phi cũng truyền đến tin xấu.

Nhác thấy đã sắp tới chín giờ, trong công viên im lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu.

Chúc Ôn Thư ngồi trên ghế dài hồi lâu mới từ từ chấp nhận kết quả không tìm lại được chiếc vòng tay kia.

Bỏ đi, chắc chắn là có người nhặt mất rồi.

Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài, vừa đứng dậy rời đi, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ.

[Chúc Ôn Thư]: Vòng tay thạch anh hồng con mua năm ngoái bị mất rồi ạ.

[Chúc Ôn Thư]: Không biết có người nào thương con mua cho con một chiếc mới không nhỉ?

[Mami]: Được chứ.

[Mami]: Tìm bạn trai mua cho.

[Chúc Ôn Thư]: Con làm gì có bạn trai?

[Mami]: Vậy làm gì có người thương con?

[Chúc Ôn Thư]: …

Sau khi bị mẹ từ chối, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng đu quay.

Đó là nơi duy nhất cô chưa từng tìm qua, bởi vì Lệnh Sâm làm việc ở bên kia nên cô không có ý định đi đến đó.

Hơn nữa hy vọng cũng không lớn, dù sao buổi chiều cô và Ứng Phi cũng chỉ là đi qua một vòng, không đến mức lại trùng hợp như vậy đâu.

Nhưng mà...

Dù sao tới cũng đã tới rồi, Chúc Ôn Thư vươn cổ, đi về phía bên kia.

Hiện trường quay phim bận rộn hơn nhiều so với suy nghĩ của Chúc Ôn Thư, toàn bộ sân chơi gần như bị chiếm dụng, các loại thiết bị chưa từng thấy đặt đầy khu đất trống.

Mà nhân viên có mặt ít nhất cũng có hai ba mươi người.

Chúc Ôn Thư không hiểu nổi, Lệnh Sâm chỉ là chụp mấy tấm ảnh thôi sao lại cần nhiều người như vậy.

Cô đứng ở xa nhìn một lát, thấy ánh đèn thay đổi tới lui, mà Lệnh Sâm bị vây quanh giữa đám người, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thân hình.

Nào hay Chúc Ôn Thư đã chậm rãi di chuyển đến bên cạnh trường quay tự bao giờ.

Đứng ở phía sau một tốp nhân viên công tác, hành động của Chúc Ôn Thư rất câu nệ, chỉ muốn nhìn lướt qua mặt đất, nhưng lại bất giác bị người đàn ông đứng dưới tấm bảng thu hút.

Bóng đêm dày đặc, đầy màn sao, ánh đèn neon lấp lánh chuyển động.

Trong ánh sáng rực rỡ này, người đàn ông được mọi người vây quanh mặc một bộ vest màu đen đơn giản. Tất cả sự chú ý của mọi người và ánh sao trên trời đều bị anh hấp dẫn, chân dài tùy ý gác lên, lười biếng tựa vào bên lan can.

Đèn flash của máy ảnh liên tiếp lóe sáng, song Lệnh Sâm chưa từng chớp mắt một lần.

Giống như, trời sinh anh chính là người tồn tại vì ống kính.

Nhưng Chúc Ôn Thư biết, anh từng có quá khứ ảm đạm không ánh sáng, cùng những điều hiện giờ Lệnh Sâm thoải mái thể hiện, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Cũng vào giờ khắc này, Chúc Ôn Thư đột nhiên có một loại cảm giác thời gian và không gian bị cắt đứt.

Nhìn những nhân viên bận rộn này, cô cảm giác rõ ràng Lệnh Sâm và người bình thường như cô dường như sống trong hai thế giới khác nhau.

Thật thần kỳ.

Những người đã từng ở trong một lớp học nhỏ, ngoảnh lại có thể nhìn thấy nhau, thế nhưng bây giờ lại giống như cách nhau cả một dải ngân hà.

Chúc Ôn Thư đang đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc sống, cũng không biết bên cạnh mình đã xuất hiện một người tự lúc nào.

Theo góc chụp của nhiếp ảnh gia thay đổi, có người nâng bảng sáng đi lại, Chúc Ôn Thư theo đám người lùi ra vài bước. Quay đầu lại, phát hiện người đàn ông cô gặp lúc xuống xe lúc trước đang đứng bên cạnh cô.

Người này quá quen mắt rồi.

Chúc Ôn Thư cảm thấy nhất định mình đã gặp qua anh ấy ở nơi nào đó, nhưng thế nào cũng không nhớ ra.

Bởi vậy, cô không tự chủ được mà nhìn Lệnh Hưng Ngôn nhiều hơn mấy lần.

Có thể là cảm giác được ánh mắt của cô, Lệnh Hưng Ngôn quay đầu lại: "Đồ đạc của cô tìm được chưa?"

"Hả?" Chúc Ôn Thư không nghĩ tới người này biết cô đến làm gì, hơi ngẩn người rồi mới nói: "Vẫn chưa."

Lệnh Hưng Ngôn gật đầu: "Tôi là người đại diện của Lệnh Sâm."

Chúc Ôn Thư không rõ anh ấy chỉ đơn thuần giới thiệu bản thân hay là đang ám chỉ cô cái gì, suy nghĩ một lát, cô nói: "Tôi đứng ở chỗ này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của các anh chứ?"



"Không sao." Lệnh Hưng Ngôn ôm cánh tay, đầu ngón tay ở khuỷu tay khẽ gõ hai cái: "Cô là bạn học cấp ba của Lệnh Sâm?”

Chúc Ôn Thư gật đầu: "Ừ, đúng vậy.”

“Vậy cô có biết lúc em ấy học cấp ba có…” Lệnh Hưng Ngôn ngập ngừng trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ từ ngữ: "Thích cô gái nào hay không?"

“Hả?” Vấn đề này đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, trong đầu Chúc Ôn Thư lại không tự chủ được mà bắt đầu hồi tưởng lại.

Cô gái Lệnh Sâm thích?

Có không? Anh có gần gũi với bạn nữ nào không?

Chờ đã —

Cô gái hồi cấp ba Lệnh Sâm thích, không phải là mẹ của Lệnh Tư Uyên sao?

Thì ra ngay cả người đại diện của anh cũng không biết những chuyện xưa này?

Chúc Ôn Thư chần chừ, đắn đo nhìn Lệnh Hưng Ngôn, từ từ nói: "Xin lỗi, tôi không rõ, tôi với cậu ấy hoàn toàn không thân."

Lệnh Hưng Ngôn nghe thấy lời này trái lại có chút kinh ngạc, nhướng mày.

Sau khi quan sát Chúc Ôn Thư vài lần, sau đó cười ha ha nói: "Lần đầu tiên gặp được bạn học cấp ba của Lệnh Sâm, nên tôi tùy tiện tán gẫu đôi câu, cô đừng khẩn trương.”

“Vâng…”

Chúc Ôn Thư gật đầu, thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, vậy tôi không quấy rầy công việc của mọi người nữa.”

Lệnh Hưng nói: “Ừm.”

Trước khi đi, Chúc Ôn Thư suy nghĩ xem có nên chào hỏi Lệnh Sâm hay không, dù sao cũng là anh dẫn cô vào.

Nhìn về phía điểm tập trung trong tầm mắt mọi người, quay phim cũng vừa vặn nghỉ ngơi giữa chừng, Lệnh Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, rũ mắt nhìn điện thoại di động, lực chú ý căn bản không ở chỗ mọi người xung quanh.

Mấy nam nữ xúm bên cạnh anh sửa sang lại kiểu tóc quần áo, thoạt nhìn cũng không rảnh rỗi.

Chúc Ôn Thư nghĩ, lúc này mình tùy tiện đi lên nói chuyện với anh cũng rất xấu hổ, vẫn là bỏ đi.

Vì thế, Chúc Ôn Thư quay đầu đi về phía cổng công viên.

Bước lên con đường trở về, Chúc Ôn Thư vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, muốn đấu tranh một chút.

Tại thời điểm này, điện thoại di động đột nhiên rung lên.

[c]: Đi rồi à?

Chúc Ôn Thư thờ ơ gõ chữ.

[Chúc Ôn Thư]: Ừm.

[c]: Tìm được chưa?

[Chúc Ôn Thư ]: Không tìm được, bỏ đi, ngày mai hơn bảy giờ tôi phải đi dạy rồi.

[c]: Xem ra cũng không quá quan trọng.

Mất vòng tay vốn rất khó chịu, Lệnh Sâm còn ở đây nói lời lạnh lẽo, Chúc Ôn Thư hừ một tiếng, lạnh lùng gõ chữ.

[Chúc Ôn Thư]: Không quan trọng thì tối nay tôi sẽ quay lại tìm sao?

[c]: Vậy sao cô không tìm lắc tay nữa?

[c]: Trái lại, lại đứng im như phỗng xem tôi chụp ảnh?

Chúc Ôn Thư: "...?"

Đứng im như phỗng?

Sao từ miệng anh nói lại giống như bản thân thèm muốn vẻ đẹp của anh thế.

[Chúc Ôn Thư ]: Chỉ vì tôi chưa tìm chỗ của anh thôi.

[c]: Bây giờ nghỉ giải lao, quay lại tìm?

Chúc Ôn Thư suy nghĩ một chút về tình hình của trường quay.

Vòng tay có quý giá đến đâu, cũng không quý đến mức khiến cô đi qua tìm kiếm trong một đám người xa lạ đang làm việc.

Rất xấu hổ đó.



[Chúc Ôn Thư ]: Nếu không thì bỏ đi, vừa rồi tôi đã xem một chút rồi, bên chỗ anh chắc hẳn cũng không có.

Đi thêm vài bước nữa dọc theo con đường.

[c]: Dây chuyền của cô thật sự bị rơi ở đây sao?

Chúc Ôn Thư cầm điện thoại di động, cẩn thận đọc những lời này của Lệnh Sâm trong lúc lâu.

Nhìn thế nào cũng cảm giác như anh đang nghi ngờ mục đích hôm nay cô xuất hiện ở chỗ này vậy.

Không phải là cảm thấy cô cố ý tìm một cái cớ đến thăm anh chứ?

Thật sự làm minh tinh đã lâu, nên nhìn ai cũng cảm thấy là fan của mình.

Chúc Ôn Thư thầm nghĩ nói nhiều sai nhiều, lười nói nhảm, trả lời anh qua loa có lệ là được.

[Chúc Ôn Thư]: Ai nha, mấy giây trước tôi vừa cúi đầu đã nhìn thấy.

[Chúc Ôn Thư]: Cuối cùng cũng tìm được rồi.

[Chúc Ôn Thư]: Cảm ơn anh nhé.

[c]:?

[c]: Cô thật giỏi.

Có thể là do chột dạ, Chúc Ôn Thư cứ cảm thấy câu "cô thật giỏi" của Lệnh Sâm có chút khó hiểu…

-

Từ khi làm giáo viên chủ nhiệm lớp, chất lượng giấc ngủ của Chúc Ôn Thư giảm sút không phanh, đêm nay càng nặng hơn.

Sáng sớm hôm sau, Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy, đến trường sớm như thường lệ, đến phòng học nhìn thoáng qua tình hình của học sinh, sau đó trở lại văn phòng, xử lý một đống chuyện vặt vãnh.

Vừa mới mở máy tính ra, nhìn cổ tay trống rỗng của mình, Chúc Ôn Thư ngẩn người một lát.

Hay là cô mua lại một sợi khác vậy.

Dù sao một năm này khi đi dạo phố cũng không gặp được cái nào thích hơn cả.

Lại nghĩ đến tuần sau sẽ phát lương, Chúc Ôn Thư cũng không có gì phải do dự thêm nữa, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem cửa hàng flagship.

Hơn mười phút sau, Chúc Ôn Thư lục lọi cửa hàng, lại hỏi dịch vụ khách hàng, sau khi xác định chiếc vòng đeo tay kia đã hết hàng, cuối cùng nản lòng buông điện thoại xuống.

Trong khi đó, một cái đầu nhỏ đột nhiên xuất hiện bên bàn cô.

“Á.”

Chúc Ôn Thư bị Lệnh Tư Uyên dọa giật nảy mình: "Sao em lại tới đây?"

Lệnh Tư Uyên cẩn thận đặt cuốn sách bài tập trên bàn: "Em nộp bài tập về nhà ạ.”

"Được." Chúc Ôn Thư nghĩ thầm, hẳn là cậu bé lại suýt đến trễ, cũng không hỏi nhiều, chỉ sờ đầu cậu: "Sắp lên lớp rồi, em mau trở về phòng học đi.”

"Dạ vâng ạ.”

Lệnh Tư Uyên vừa đi, Chúc Ôn Thư chống hai má, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngón tay xoay bút, bắt đầu tự an ủi bản thân.

Rất nhiều người đều nói thạch anh hồng kêu gọi sự đào hoa, nếu đã mất, vậy nhất định là giúp cô đỡ mối đào hoa rách nát rồi.

Ừ, vậy cũng khá tốt.

Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư buông tay, thuận thế đặt bài tập về nhà của Lệnh Tư Uyên sang một bên.

Vừa chạm vào thì cô phát hiện cảm giác sờ vào không đúng.

Có một chỗ gồ ghề ở giữa quyển vở, trông giống như đang kẹp cái gì đó.

"Uyên Uyên!"

Chúc Ôn Thư quay đầu gọi Lệnh Tư Uyên: "Trong sổ bài tập của em có gì đó này?"

Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, Lệnh Tư Uyên cũng đã chạy đến cửa văn phòng lại vội vàng nói: "Là chú… bố bảo em mang nó đến cho cô!"

Lệnh Sâm?

Chúc Ôn Thư không rõ nguyên nhân, nhìn chằm chằm quyển sách bài tập hai lần, rồi mới mở ra.

Mặt trời mùa thu tươi sáng xuyên qua những chiếc lá, chiếu loang lổ trên bàn làm việc của cô.

Chiếc vòng tay thạch anh hồng bị mất một đêm kia được kẹp trong vở bài tập của Lệnh Tư Uyên, toả ra ánh sáng lung linh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương