Cô Ấy Biết Tất Cả
-
Chương 2
Không đợi tên mập trả lời, trong lúc lơ đãng khúc nhạc đệm đó đã trôi qua.
Phía trước có người đàn ông phong độ bước đến, anh ta tướng mạo đẹp, cao gầy, là chủ nhân của bữa tiệc này, Nhậm Húc Đông.
“Đổng thiếu gia đại giá quang lâm, tôi chậm tiếp đón, mong anh đừng trách ạ.”
Nhậm Húc Đông cười tươi như tắm gió xuân, gương mặt khéo léo không làm người khác cảm thấy anh ta đang nịnh nọt.
Hắn vốn có gương mặt dài đẹp, tuy người trong giới đều biết anh ta dựa vào phụ nữ để lập nghiệp nhưng không thể không thừa nhận điều kiện của anh ta xem như cũng ưu tú, có tiền đồ lắm.
Tốt nghiệp đại học danh tiếng, được đề tên trong danh sách 500 người giỏi nhất trong tạp chí Fortune, làm việc rất thức thời. Nếu không phải do thiếu sự phấn đấu mà lên chuyến xe tốc hành Lý Miên Miên, nói không chừng mười mấy năm sau cũng có thể làm nhân vật tầm cỡ.
Tên mập cười ha ha, xoay người giới thiệu hai người với nhau, không nhắc đến thân phận của Cận Hải Dương với Nhậm Húc Đông, chỉ nói là anh em tốt của mình.
Nhậm Húc Đông cũng không hỏi kỹ, nhất là thái độ so với trước còn ân cần hơn.
Đổng Võ Nhất là tên ăn chơi trác táng. Tuy rằng nhà anh ta bối cảnh tốt và các quan hệ không thể khinh thường, nhưng tên nhóc này chẳng có bản lĩnh gì. Có thể xưng hô anh em với hắn, tám phần tên này cũng là cậu ấm ngốc nghếch nhiều tiền.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Húc Đông lại âm thầm hiện lên sự bất bình, trong mắt cũng ẩn ý tỏ ra sự khinh miệt.
Anh ta cuối đầu nhìn đồng hồ sau đó cười giới thiệu.
“Hôm nay hội chợ Hải Đô khai mạc, lát nữa đến 11 giờ, đài truyền hình Minh Châu sẽ có đại hội pháo hoa, nơi này của tôi vừa vặn là chỗ xem đẹp nhất, nghe nói họ đã mời đến đội bắn pháo hoa ở nước ngoài, quy mô rất lớn, nếu có hứng thú có thể ra ngoài xem.”
Đang nói, anh ta bỗng nhiên hướng mắt nhìn đến người phụ nữ mặc đầm đen vừa xuất hiện, lập tức xin lỗi hai người.
“Như vậy đi, tôi xin lỗi không thể tiếp đón được, chúc hai người chơi vui vẻ.”
Nói xong liền vội đi.
Cận Hải Dương nhìn anh ta đến đón người phụ nữ kia, hai người tựa như nói gì đó, rồi nắm tay đi đến chỗ rẽ thang máy.
“Đó chính là Lý Miên Miên.”
Tên mập cười nhạo nói.
“Đừng nhìn bà ấy có vẻ õng ẹo, bà ta cũng sắp 50 rồi, Nhậm Húc Đông tốn sức hầu hạ bà ta nhiều năm như vậy, kết quả anh ta chưa chê mà bà ta đã đổi khẩu vị!”
“Bộ dạng này, hắc hắc hắc, chắc vẫn còn hấp dẫn anh Nhậm…”
Cận Hải Dương vuốt cằm hơi nghi ngờ, cũng không phản bác lời tên mập nói.
Người đàn bà kia đã uống say, trên cổ hiện lên những dấu hôn, những vết loang lổ đó không được che đi mà tùy tiện lộ ra bên ngoài.
Chồng mở tiệc, vợ lại làm bừa, có thể hòa hợp cũng lạ.
Nhưng mà những việc này không liên quan đến anh, anh xin miễn với những chuyện liên quan đến phụ nữ, Cận Hải Dương lập tức đi khỏi sảnh lớn ra sân để giải tỏa.
Anh cũng từng thích những hoạt động say sưa như vậy, bây giờ thì hoàn toàn không thể nào thích ứng được với loại không khí kiểu này.
So với rượu và nước hoa, anh càng quen với mùi gió cát và mồ hôi hơn, điều đó làm anh cảm thấy cuộc sống mình thêm chân thật.
Châm một điều thuốc, Cận Hải Dương bỗng nhiên phát hiện, có người nhìn đến chỗ anh.
“Sao vậy? Không thích mùi thuốc lá à?”
Anh duỗi tay dập điếu thuốc, vô tình ở sân vườn thấy được cô gái mặc đầm trắng bên góc kia.
Cô vẫn chưa từng nhúc nhích.
“Cô cũng thật kiên nhẫn. Nhưng nơi này quá ít người, cô muốn làm Khương Thái Công cũng không có cá, vẫn nên đổi chỗ đi.”
Cận Hải Dương vừa nói vừa liếc mắt nhìn đến ipad trong tay cô gái.
“Sơ đồ giải phẫu người? Ách, vẫn còn là học sinh!”
Không đợi anh nói thêm gì, bên tai bỗng vang lên âm thanh nổ vang.
“A, bắt đầu bắn pháo hoa rồi.”
Nhậm Húc Đông cười đi ra sân vườn.
Độ cao của nơi này thật tốt, phía tây nhìn lên bầu trời pháo hoa hầu như không sót gì, rất nhiều người ra khỏi đại sảnh để đứng xem.
“Cái kia…… Cái kia cái kia là cái gì?”
“Ở đâu?”
“Ở trên lầu ban công tầng 6 kìa, một bóng đen lung lay, nhìn như là người nào đó…”
“Là uống say sao? Sao lại ngồi ở đó, nguy hiểm quá…”
“Chắc là muốn xem pháo hoa ở trên ban công…Ui! Bên kia không nhìn được, đài truyền hình Minh Châu ở sau lưng người đó, xuống dưới mau lên, đồ ngốc!”
Bằng…..Bằng…..Bằng…..
Lại một quả pháo hoa được bắn lên không.
Màu sắc rực rỡ như đóa mẫu đơn lớn tô điểm cho bầu trời đêm, vài giây sau lại rũ xuống, giống như chín thiên hà ở trước mắt, quả thật đẹp không sao tả được.
Chỉ là cảnh tượng như vậy, người ở khách sạn đều không có tâm tình thưởng thức.
Khi ánh sáng pháo hoa càng rực rỡ, tựa như mọi người trên đất đều thấy rõ hình ảnh người trên ban công tầng 6!
“A a a a! Kia đúng là người! Người đó muốn nhảy xuống sao?”
Một giọng nữ sắc nhọn xuyên qua tiếng nổ vang của pháo hoa, truyền đến tai mọi người.
Bóng dáng kia đang lắc lư, lảo đảo, nửa người đã nghiêng ra khỏi ban công, chỉ còn phần eo chống đỡ mới không rơi xuống.
Đầu cô rũ xuống, thân thể nghiêng về phái trước, quỳ trên lan can sân thượng.
Cái đầu tóc dài kia treo giữa không trung, còn hơi đong đưa, khuôn mặt hoàn toàn bị che khuất, chỉ có cánh tay như đang chống đỡ cơ thể, như không còn luyến tiếc sự sống nữa.
“Là do uống quá nhiều rồi! Nhanh chóng báo cảnh sát, tìm người lên đó xem sao.”
Trên đất liền xôn xao, có người cầu cứu, có người sợ hãi quay đầu đi, sợ sau đó mình phải chứng kiến thảm án người rơi từ trên cao.
Có người nhanh trí, liền lấy điện thoại gọi 110 và 119, trong thời gian ngắn cả sân vườn liền rối loạn.
“Đó là…phòng ở tầng 6! A! Không được, đó là Miên Miên! Đó là Miên Miên!”
Nhậm Húc Đồng mới đầu cau mày, dường như bất mãn người gây ra sự náo loạn trong bữa tiệc của mình. Nhưng sau khi anh ta nhìn kỹ, liền la lớn, xoay người kéo cánh tay của Cận Hải Dương, kích động nói.
“Anh ơi, đó là vợ của tôi!”
“Lúc nãy cô ấy uống quá nhiều nên tôi để cô ấy đi nghỉ ngơi, không ngờ đến cô ấy lại chạy đến ban công!”
“Tôi cầu xin mọi người! Mau theo tôi đến đó đi, tôi sợ chậm trễ cô ấy sẽ xảy ra chuyện!”
Nghe anh ta nói vậy, lập tức có vài người nhiệt tình đồng ý, Cận Hải Dương bị Nhậm Húc Đông giữ chặt và mấy người liền chạy đến cửa thoát hiểm.
“Này! Tỉnh lại đi! Đừng đi đến phía trước nữa, sẽ rơi xuống đó!”
“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Đừng nhúc nhích! Duy trì tư thế này đừng nhúc nhích!”
“Cố gắng chịu một chút! Có người lên rồi! Lập tức sẽ có người cứu cô xuống! Cô nhất định không được làm loạn!”
Những người trên đất cũng cố hết sức gọi lớn.
Lúc này, không ai chú ý đến pháo hoa rực rỡ.
Mọi người đều tập trung chú ý đến người phụ nữ lung lay sắp ngã, vì sự lung lay sắp ngã của cô ta mà đổ mồ hôi.
Nếu không cẩn thận, nói không chừng liền thấy cảnh tượng máu bắn đầy sân.
Thấy mọi người đều đi, cô gái ngồi một góc chậm rãi đứng lên.
Cô đi đến lan can trước sân, lặng lẽ nhìn chằm chắm bóng dáng hơi đong đưa cách đó không xa, bỗng nhiên đôi mắt hơi nheo lại, lấy di động ra, “Tách” tiếng chụp ảnh vang lên.
Sau đó, cô hơi quay đầu, dường như thấy được chuyện gì đó, sau đó mới đi đến một chỗ khác trong sân vườn.
Phía trước có người đàn ông phong độ bước đến, anh ta tướng mạo đẹp, cao gầy, là chủ nhân của bữa tiệc này, Nhậm Húc Đông.
“Đổng thiếu gia đại giá quang lâm, tôi chậm tiếp đón, mong anh đừng trách ạ.”
Nhậm Húc Đông cười tươi như tắm gió xuân, gương mặt khéo léo không làm người khác cảm thấy anh ta đang nịnh nọt.
Hắn vốn có gương mặt dài đẹp, tuy người trong giới đều biết anh ta dựa vào phụ nữ để lập nghiệp nhưng không thể không thừa nhận điều kiện của anh ta xem như cũng ưu tú, có tiền đồ lắm.
Tốt nghiệp đại học danh tiếng, được đề tên trong danh sách 500 người giỏi nhất trong tạp chí Fortune, làm việc rất thức thời. Nếu không phải do thiếu sự phấn đấu mà lên chuyến xe tốc hành Lý Miên Miên, nói không chừng mười mấy năm sau cũng có thể làm nhân vật tầm cỡ.
Tên mập cười ha ha, xoay người giới thiệu hai người với nhau, không nhắc đến thân phận của Cận Hải Dương với Nhậm Húc Đông, chỉ nói là anh em tốt của mình.
Nhậm Húc Đông cũng không hỏi kỹ, nhất là thái độ so với trước còn ân cần hơn.
Đổng Võ Nhất là tên ăn chơi trác táng. Tuy rằng nhà anh ta bối cảnh tốt và các quan hệ không thể khinh thường, nhưng tên nhóc này chẳng có bản lĩnh gì. Có thể xưng hô anh em với hắn, tám phần tên này cũng là cậu ấm ngốc nghếch nhiều tiền.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Húc Đông lại âm thầm hiện lên sự bất bình, trong mắt cũng ẩn ý tỏ ra sự khinh miệt.
Anh ta cuối đầu nhìn đồng hồ sau đó cười giới thiệu.
“Hôm nay hội chợ Hải Đô khai mạc, lát nữa đến 11 giờ, đài truyền hình Minh Châu sẽ có đại hội pháo hoa, nơi này của tôi vừa vặn là chỗ xem đẹp nhất, nghe nói họ đã mời đến đội bắn pháo hoa ở nước ngoài, quy mô rất lớn, nếu có hứng thú có thể ra ngoài xem.”
Đang nói, anh ta bỗng nhiên hướng mắt nhìn đến người phụ nữ mặc đầm đen vừa xuất hiện, lập tức xin lỗi hai người.
“Như vậy đi, tôi xin lỗi không thể tiếp đón được, chúc hai người chơi vui vẻ.”
Nói xong liền vội đi.
Cận Hải Dương nhìn anh ta đến đón người phụ nữ kia, hai người tựa như nói gì đó, rồi nắm tay đi đến chỗ rẽ thang máy.
“Đó chính là Lý Miên Miên.”
Tên mập cười nhạo nói.
“Đừng nhìn bà ấy có vẻ õng ẹo, bà ta cũng sắp 50 rồi, Nhậm Húc Đông tốn sức hầu hạ bà ta nhiều năm như vậy, kết quả anh ta chưa chê mà bà ta đã đổi khẩu vị!”
“Bộ dạng này, hắc hắc hắc, chắc vẫn còn hấp dẫn anh Nhậm…”
Cận Hải Dương vuốt cằm hơi nghi ngờ, cũng không phản bác lời tên mập nói.
Người đàn bà kia đã uống say, trên cổ hiện lên những dấu hôn, những vết loang lổ đó không được che đi mà tùy tiện lộ ra bên ngoài.
Chồng mở tiệc, vợ lại làm bừa, có thể hòa hợp cũng lạ.
Nhưng mà những việc này không liên quan đến anh, anh xin miễn với những chuyện liên quan đến phụ nữ, Cận Hải Dương lập tức đi khỏi sảnh lớn ra sân để giải tỏa.
Anh cũng từng thích những hoạt động say sưa như vậy, bây giờ thì hoàn toàn không thể nào thích ứng được với loại không khí kiểu này.
So với rượu và nước hoa, anh càng quen với mùi gió cát và mồ hôi hơn, điều đó làm anh cảm thấy cuộc sống mình thêm chân thật.
Châm một điều thuốc, Cận Hải Dương bỗng nhiên phát hiện, có người nhìn đến chỗ anh.
“Sao vậy? Không thích mùi thuốc lá à?”
Anh duỗi tay dập điếu thuốc, vô tình ở sân vườn thấy được cô gái mặc đầm trắng bên góc kia.
Cô vẫn chưa từng nhúc nhích.
“Cô cũng thật kiên nhẫn. Nhưng nơi này quá ít người, cô muốn làm Khương Thái Công cũng không có cá, vẫn nên đổi chỗ đi.”
Cận Hải Dương vừa nói vừa liếc mắt nhìn đến ipad trong tay cô gái.
“Sơ đồ giải phẫu người? Ách, vẫn còn là học sinh!”
Không đợi anh nói thêm gì, bên tai bỗng vang lên âm thanh nổ vang.
“A, bắt đầu bắn pháo hoa rồi.”
Nhậm Húc Đông cười đi ra sân vườn.
Độ cao của nơi này thật tốt, phía tây nhìn lên bầu trời pháo hoa hầu như không sót gì, rất nhiều người ra khỏi đại sảnh để đứng xem.
“Cái kia…… Cái kia cái kia là cái gì?”
“Ở đâu?”
“Ở trên lầu ban công tầng 6 kìa, một bóng đen lung lay, nhìn như là người nào đó…”
“Là uống say sao? Sao lại ngồi ở đó, nguy hiểm quá…”
“Chắc là muốn xem pháo hoa ở trên ban công…Ui! Bên kia không nhìn được, đài truyền hình Minh Châu ở sau lưng người đó, xuống dưới mau lên, đồ ngốc!”
Bằng…..Bằng…..Bằng…..
Lại một quả pháo hoa được bắn lên không.
Màu sắc rực rỡ như đóa mẫu đơn lớn tô điểm cho bầu trời đêm, vài giây sau lại rũ xuống, giống như chín thiên hà ở trước mắt, quả thật đẹp không sao tả được.
Chỉ là cảnh tượng như vậy, người ở khách sạn đều không có tâm tình thưởng thức.
Khi ánh sáng pháo hoa càng rực rỡ, tựa như mọi người trên đất đều thấy rõ hình ảnh người trên ban công tầng 6!
“A a a a! Kia đúng là người! Người đó muốn nhảy xuống sao?”
Một giọng nữ sắc nhọn xuyên qua tiếng nổ vang của pháo hoa, truyền đến tai mọi người.
Bóng dáng kia đang lắc lư, lảo đảo, nửa người đã nghiêng ra khỏi ban công, chỉ còn phần eo chống đỡ mới không rơi xuống.
Đầu cô rũ xuống, thân thể nghiêng về phái trước, quỳ trên lan can sân thượng.
Cái đầu tóc dài kia treo giữa không trung, còn hơi đong đưa, khuôn mặt hoàn toàn bị che khuất, chỉ có cánh tay như đang chống đỡ cơ thể, như không còn luyến tiếc sự sống nữa.
“Là do uống quá nhiều rồi! Nhanh chóng báo cảnh sát, tìm người lên đó xem sao.”
Trên đất liền xôn xao, có người cầu cứu, có người sợ hãi quay đầu đi, sợ sau đó mình phải chứng kiến thảm án người rơi từ trên cao.
Có người nhanh trí, liền lấy điện thoại gọi 110 và 119, trong thời gian ngắn cả sân vườn liền rối loạn.
“Đó là…phòng ở tầng 6! A! Không được, đó là Miên Miên! Đó là Miên Miên!”
Nhậm Húc Đồng mới đầu cau mày, dường như bất mãn người gây ra sự náo loạn trong bữa tiệc của mình. Nhưng sau khi anh ta nhìn kỹ, liền la lớn, xoay người kéo cánh tay của Cận Hải Dương, kích động nói.
“Anh ơi, đó là vợ của tôi!”
“Lúc nãy cô ấy uống quá nhiều nên tôi để cô ấy đi nghỉ ngơi, không ngờ đến cô ấy lại chạy đến ban công!”
“Tôi cầu xin mọi người! Mau theo tôi đến đó đi, tôi sợ chậm trễ cô ấy sẽ xảy ra chuyện!”
Nghe anh ta nói vậy, lập tức có vài người nhiệt tình đồng ý, Cận Hải Dương bị Nhậm Húc Đông giữ chặt và mấy người liền chạy đến cửa thoát hiểm.
“Này! Tỉnh lại đi! Đừng đi đến phía trước nữa, sẽ rơi xuống đó!”
“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Đừng nhúc nhích! Duy trì tư thế này đừng nhúc nhích!”
“Cố gắng chịu một chút! Có người lên rồi! Lập tức sẽ có người cứu cô xuống! Cô nhất định không được làm loạn!”
Những người trên đất cũng cố hết sức gọi lớn.
Lúc này, không ai chú ý đến pháo hoa rực rỡ.
Mọi người đều tập trung chú ý đến người phụ nữ lung lay sắp ngã, vì sự lung lay sắp ngã của cô ta mà đổ mồ hôi.
Nếu không cẩn thận, nói không chừng liền thấy cảnh tượng máu bắn đầy sân.
Thấy mọi người đều đi, cô gái ngồi một góc chậm rãi đứng lên.
Cô đi đến lan can trước sân, lặng lẽ nhìn chằm chắm bóng dáng hơi đong đưa cách đó không xa, bỗng nhiên đôi mắt hơi nheo lại, lấy di động ra, “Tách” tiếng chụp ảnh vang lên.
Sau đó, cô hơi quay đầu, dường như thấy được chuyện gì đó, sau đó mới đi đến một chỗ khác trong sân vườn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook