Cô Ấy Biết Tất Cả
-
15: Chân Tướng Rõ Ràng
Sau khi Thẩm Lưu Bạch rời khỏi phòng với Lý Thành, trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhậm Húc Đông cúi đầu, ánh sáng dịu dàng của đèn chùm chiếu vào người anh ta, làm cho khuôn mặt giấu dưới bóng tối, khiến người ta nhìn không thấy rõ biểu cảm.
Cận Hải Dương cũng không vội.
Anh nói Bùi Diệu mở máy quay phim bắt đầu quá trình lấy khẩu cung, chính mình ngồi ở vị trí cũ, lật xem từng trang ghi chép khám nghiệm và hình chụp.
Thời gian yên tĩnh rất lâu, lâu đến mức Cao Đại Thượng cho rằng hắn sẽ im lặng như vậy đến khi kết thúc quá trình lấy lời khai thì bất ngờ Nhậm Húc Đông mở miệng nói.
“Cho tôi một điếu thuốc.”
Hắn từ từ ngẩng đầu, giọng nói nghẹn ngào, không nghe cẩn thận dường như không nghe rõ hắn đang nói gì.
Ở đây không đến một tiếng, người này như đã già đi 10 tuổi, không còn phong độ ôn nhu nhã nhặn trước kia, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng.
Cận Hải Dương tìm một điếu thuốc đưa ra, anh muốn trực tiếp ném qua, nhưng bỗng nhiên nhớ đến vừa nãy, bật lửa của anh ta đã bị lấy đi.
Vì thế đội trường Cận tự mình đi đến đưa cho anh ta điều thuốc, châm giúp, rồi thuận thế ngồi trước mặt anh ta.
“Sao rồi? Không chống cự nữa?”
Anh không chút để ý đùa nghịch bật lửa trong tay.
Anh không nghiện thuốc, chỉ trừ khi cáu gắt hay chán nản mới hút, nếu không phải do công việc bắt buộc anh mới dùng một điều, không thì cũng không đụng đến.
Nghe anh hỏi như vậy, sắc mặt trắng bệch của Nhậm Húc Đông lộ ra một tia cười khổ.
“Cái cần tra đều đã tra được, chống cự chỉ làm bản thân càng khó xem hơn thôi.”
“Cảnh sát Cận, anh thật lợi hại, anh vòng một vòng lớn như vậy để bắt tôi…Quả nhiên lưới trời tuy thưa a….”
Hăn hơi dừng một chút, ánh mắt phức tạm nhìn người đàn ông bên cạnh, ngữ điệu đầy sự chua xót.
“Nhậm Húc Đông tôi luôn đề cao mình như vậy, vừa rồi còn nghĩ anh là một công tử ăn chơi, chắc anh sẽ không làm được trò trống gì.”
“Không nghĩ đến tôi đã nhìn nhầm, đem lão hổ trở thành mèo con, lật thuyền trong mương cũng đáng đời chính mình.”
Hắn kìm nén hút một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cận Hải Dương nửa ngày, sau đó nói.
“Anh nói trước với tôi, vì sao ngay từ đầu anh chắc chắn đây không phải sự cố ngoài ý muốn, tôi rốt cuộc lộ sơ hở chỗ nào?”
“Chỗ nào à?”
Môi Cận Hải Dương hơi cong, tạo thàng vòng cung.
“Trực giác đó.
Hay là nói từ khi anh chủ động kéo tôi lên lầu.”
“Trước đó anh không quen biết tôi, Anh Đổng cũng chưa nói họ tên tôi hay đang làm gì, chúng ta xem như người xa lạ.”.
Truyện Dị Năng
“Khi Lý Miên Miên xảy ra chuyện, anh kéo một người hoàn toàn không quen biết cùng nhau lên lầu cứu người, lại còn làm bộ dáng như sợ người ta không đi, biểu hiện như vậy giống như cố tình.”
“Anh thấy tôi là anh em của Đổng Võ Nhất, nên sẽ là một kẻ nhát gan chỉ biết ăn chơi trác táng, vì vậy anh mới chọn tôi, muốn tôi trở thành nhân chứng chứng minh anh không có mặt ở hiện trường.”
Nói tới đây, Cận Hải Dương hơi gật đầu.
“Kế hoạch này của anh không có vấn đề gì, nhưng khi đó anh chọn Đổng Võ Nhất không phải an toàn hơn sao? Là do thời gian anh quen biết với cậu ta cũng không ngắn.”
Nhậm Húc Đông nhếch môi, như là đang cười, nhưng không phát ra âm thanh.
“Đó là số mệnh.
Tôi sao lại không nghĩ đến anh là cảnh sát chứ? Đúng là số mệnh.”
“Tôi vốn không tin số mệnh, chỉ cảm thấy nếu mình đã suy tính cẩn thận, chuyện số mệnh gì đó sẽ không thành vấn đề.
Chỉ là…Bây giờ thật sự không thể không tin.”
Hắn lại kìm nén hút mấy hơi, sau đó đem tàn thuốc dẫm dưới chân, một lúc sau mới tiếp tục nói.
“Điều kiện nhà tôi không tốt, từ khi học đại học đã phải vừa học vừa làm, ra đời làm việc càng lấy mạng ra liều.
Chỉ là có một số người, họ không cần phải cố gắng, còn tôi đã dốc hết sức mình cũng không đạt được điều mình muốn, bởi vì họ có tiền, có quyền, tôi không phục.”
“Khi tôi chuyển công tác lần hai, tôi đã gặp Lý Miên Miên, Khi đó cô ấy đã 40 tuổi, là khách hàng của ông chủ công ty tôi, cô ấy nhìn trúng tôi nên chủ động dụ dỗ tôi, chúng tôi lén lút hẹn hò, thường xuyên qua lại rồi ở bên nhau.”
“Khi bắt đầu rất ngọt ngào, tôi thuận miệng nói một câu là có thể có được những điều trước kia tôi không dám nghĩ, xe sang, đồng hồ xịn, thậm chí là nhà ở, Miên Miên rất yêu tôi, chúng tôi nhanh chóng kết hôn.”
“Tôi biết trước kia sinh hoạt của cô ấy tương đối đặc sắc, cũng không để bụng việc cô ấy lớn tuổi hơn tôi, tôi chỉ hy vọng sau khi kết hôn, cô ấy hồi tâm, thành thật cùng tôi sống qua ngày.
Tôi thậm chí còn nghỉ việc, chuyên tâm giúp cô ấy quản lý công ty, tôi hy vọng cô ấy có thể làm một phu nhân an nhàn, không bao giờ phải vì công việc mà nhọc lòng.”
“Có lẽ ngày thường cô ấy quá thoải mái, chúng tôi kết hôn đến năm thứ 3, tôi phát hiện cô ấy có tình nhân.
Tên kia còn đang học đại học, là sinh viên chuyên ngành thể dục thể thao, mỗi tuần cố định Miên Miên đều hẹn hò với hắn một lần, đều là chọn thời gian tôi đi công tác.”
“Chúng ta cãi nhau, náo loạn, nhưng cô ấy cùng tên kia không cắt đứt quan hệ, sau đó lại công khai hẹn hò.”
“Hai năm trước, Miên Miên mang thai, không phải con của tôi.
Tôi muốn cô ấy phá thai, cô ấy không chịu còn muốn cùng tôi ly hôn, cuối cùng lại bị sảy thai.”
“Tôi vì trấn an cảm xúc của cô ấy, tôi liền mua cho cô ấy một khách sạn nghỉ dưỡng, muốn cô ấy ở đây điều dưỡng thân thể.
Chỉ là không nghĩ đến cô ấy lại mang người đàn ông kia đến đây, họ còn làm những chuyện dơ bẩn trên giường tôi, bị tôi bắt được cũng không sợ hãi!”
Nói đến đây, trên trán Nhậm Húc Đông nổi lên gân xanh, dưới ánh đèn nhu hòa, biểu cảm trên mặt hắn hết sức dữ tợn, chắc chắn là cực kỳ phẫn nộ.
“Cô ấy thay lòng đổi dạ với tôi, không sao, nhưng công ty là tâm huyết nửa đời của tôi, cô ấy muốn ly hôn với tôi còn đem công ty chuyển sang danh nghĩa tên kia, dựa vào cái gì chứ?”
“Công ty là của tôi! Là tôi lao tâm dốc sức mới có được quy mô như hiện tại, tiện nhân Lý Miên Miên kia đã bỏ ra công sức gì chứ? Cô ấy bất quá chỉ là hầu hạ một tên già sắp chết, sau đó nhận được tài sản thừa kế mà thôi.
Nếu không có tôi, cô ấy đã sớm tiêu sài hết tiền.”
“Hiện tại công ty đều do tôi chống đỡ, cô ấy chỉ biết oán giận tôi không quan tâm cô ấy, cô ấy đâu biết được vất vả của tôi.”
“Tôi không thể đem công ty cho đôi cẩu nam nữ kia, tôi muốn bảo vệ thành quả của mình, khi tôi vẫn còn là chồng của cô ấy, chỉ cần cô ấy chết, di sản của cô ấy đều là của tôi!”
“Tôi thừa dịp cô ấy ngà ngà say đem cô ấy lên lầu, tôi nói tôi đồng ý ly hôn với cô ấy, nhưng phải phân chia tài sản theo yêu cầu, người phụ nữ ngốc kia liền tin, ngoan ngoãn uống vào rượu có bỏ thuốc ngủ do tôi chuẩn bị.”
Nhậm Húc Đông nhếch môi, trên mặt tràn đầy thù hận.
“Tôi đưa Lý Miên Miên ra ban công, cho cô ấy ngồi xuống sát mép ban công dùng dây câu cá đã chuẩn bị trước để cố định cô ấy, buộc dây vào chốt cửa rồi vặn tay nắm cửa ra.
Hôm nay có đại hội pháo hoa, muốn xem pháo hoa nhất định phải đứng ngoài sân, khi đó mọi người sẽ thấy Miên Miên đang ngồi trên cao.”
“Sau đó, cũng giống như cô bé pháp y kia nói, mọi người đều đã biết.”
Nói xong Nhậm Húc Đông liền cúi đầu, lần nữa rơi vào yên lặng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook