Có Anh Đây Rồi!
-
16: Cột Mốc
Tối hôm đó tôi chuẩn bị một số tài liệu liên quan đến các môn thi.
Chúng tôi sẽ thi tổ hợp bao gồm sáu môn, vì thế lượng kiến thức khá lớn.
Theo tôi, nếu bình thường ở trên lớp chịu khó nghe giảng thì có thể làm tầm năm mươi, đến sáu mươi phần trăm các câu hỏi, còn nếu muốn đạt điểm cao hơn thì nên chịu khó ôn thêm các đề nâng cao.
Ngoài ra, kết quả thi còn ảnh hưởng bởi các yếu tố về tâm lý và may mắn nữa.
Tôi không quá lo ngại về việc thi cử, vì bình thường ở trường tôi rất chăm chú nghe giảng, nên tôi tự tin có thể vượt qua nó dễ dàng.
Vấn đề là cố gắng đạt điểm cao một chút, nếu may mắn có thể lấy học bổng đỡ đần cho ba lúc này.
Tôi gói gọn hành trang trong một chiếc ba lô và một chiếc túi nhỏ.
Sáng sớm mai, tôi sẽ bắt chuyến xe đầu tiên để đến trường làm thủ tục dự thi và đăng ký nhận ký túc xá tạm thời dành cho những bạn ở xa.
Không biết lần này tôi có cơ hội được ở chung phòng với Hạo Nam không nữa.
Tôi sẽ rất vui nếu được ở cùng cậu ấy.
Dù đã tự nhủ với bản thân rằng không nên quá lo lắng về chuyện thi cử, nhưng tôi vẫn không sao ngủ ngon giấc, cả đêm giấc ngủ cứ chập chờn, không tài nào ngủ được.
Đây được coi là kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, nên dù có tự đánh lừa bản thân như thế nào đi nữa, cũng không thể nào che dấu được cảm xúc lo lắng bên trong tâm hồn mình.
Sáng hôm sau, ba cũng thức cùng tôi.
Ban đầu ông cứ nằng nặc đưa tôi đi thi bằng được, nhưng tôi từ chối, tôi bảo mình đã lớn và có thể tự lo cho bản thân.
Tôi không muốn ông ấy vì tôi mà phải bỏ công việc mấy ngày.
Lúc đó tôi sẽ cảm thấy có lỗi và không thể nào làm bài tốt được.
Ba tôn trọng ý kiến của tôi, chỉ động viên tôi đừng quá lo lắng, cố gắng làm tốt nhất có thể là được.
Chuyến xe lăn bánh mang theo ước mơ vào đại học của tôi và ba tiến về phía trước.
Tôi quay lại nhìn bóng dáng ba khuất dần trong màn sương, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi tự hứa với lòng sẽ không để ông ấy phải thất vọng.
Tôi đến trường vào lúc trời còn tờ mờ sáng, tuy còn rất sớm nhưng hiện ở dưới sân trường đã có rất nhiều học sinh và phụ huynh có mặt.
Nhìn hành lý tay xách nách mang của các bậc phụ huynh đi cùng, cũng đủ thấy được kỳ vọng họ dành cho con cái mình lớn đến nhường nào.
Tôi xách hành lý hòa vào dòng người đang đứng chờ tới lượt gọi tên vào đăng ký nhận phòng.
Không khí lúc này thật tĩnh lặng, nhìn những gương mặt nặng trĩu những lo âu của các bạn thí sinh, bất giác khiến tôi cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà.
Đang lúc tập trung hít vào, thở ra thì từ đâu một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi: “HÙ, Thanh Sang”.
Giọng Hạo Nam khẽ vang lên.
Tôi bị hành động bất ngờ của cậu ta làm giật bắn cả người: “Gì vậy, cậu làm tớ hết hồn, cậu đến lúc nào thế”.
“ Tớ đến được một lúc rồi, nãy giờ tìm cậu khắp nơi mà không thấy.
Tính chào hỏi lịch sự mà sợ cậu không cảm thấy bất ngờ, nên hù cậu chơi, ha ha ha”.
Hạo Nam cười phá lên.
Chúng tôi tranh thủ lúc chờ nhận phòng hỏi thăm nhau vài câu.
Dạo này Hạo Nam có vẻ gầy hơn trước, chắc do cậu ấy phải lo nghĩ nhiều thứ.
Nhìn mặt Hạo Nam vô tư vậy thôi, chứ cậu ấy cũng có những áp lực riêng của mình.
Gia đình cậu ấy kinh doanh riêng, nhưng nghe kể dạo gần đây công việc kinh doanh của gia đình không được tốt lắm.
Ba mẹ Hạo Nam dù rất mực ủng hộ ước mơ làm vận động viên điền kinh của con trai mình, nhưng cũng rất mong muốn cậu có thể nộp đơn vào Đại Học Kinh Tế, để sau này có thể phụ giúp gia đình trong việc kinh doanh.
Là con một nên cậu ấy rất khó xử trong việc lựa chọn giữa ước mơ hay tâm nguyện của gia đình.
Tôi không có ý kiến về việc này, vì chính cậu ấy mới có thể lựa chọn cho bản thân một con đường đi tốt nhất.
Thật ra trong cuộc đời của mỗi người đều sẽ phải gặp rất nhiều ngã ba, chỉ có điều ngã ba ấy có dễ dàng lựa chọn hay không mà thôi.
Chẳng hạn như lúc còn nhỏ, chúng ta được ba mẹ dắt đi qua những ngã ba, ngã tư của cuộc đời thông qua việc định hướng cho chúng ta phải học trường Cấp một, Cấp hai hay Cấp ba nào đó, mà họ cho là phù hợp nhất.
Tại những thời điểm đó, có thể chúng ta còn quá ngây thơ, chưa cảm nhận được việc phải lựa chọn cho mình một hướng đi, khó khăn đến nhường nào.
Nhưng khi chúng ta trưởng thành, ba mẹ sẽ trao lại toàn quyền lựa chọn cho chúng ta.
Lúc ấy chính chúng ta phải tự quyết định và chịu trách nghiệm cho tất cả sự lựa chọn của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi quyết định chọn con đường đi cho chính mình và tôi nhất định sẽ đi đến cuối cùng, cho dù con đường ấy có chông gai như thế nào đi nữa.
Hạo Nam cũng phải như vậy, vì đó là cuộc đời của cậu ấy.
Chúng tôi được sắp xếp ở chung trong một ký túc xá dành cho những bạn tham gia kỳ thi tốt nghiệp THPT ở xa, phòng này lớn hơn phòng cũ của chúng tôi rất nhiều.
Vì là phòng chung nên có khoảng tầm mười đến mười lăm bạn ở chung một phòng.
Tôi vẫn ở chung với Hạo Nam, thật tốt vì chúng tôi vẫn ở cạnh nhau.
Sau khi sắp xếp hành lý, chúng tôi được hướng dẫn đến các lớp trên phiếu báo danh để làm thủ tục dự thi tốt nghiệp xét tuyển đại học và phổ biến nội quy.
Tuy chỉ là buổi phổ biến các thông tin cần thiết trước ngày thi nhưng có rất nhiều phụ huynh vẫn túc trực trước cổng trường để chờ đón con cái của mình.
Nhìn các cô chú không ngại bỏ công, bỏ việc mà đưa con cái đi thi, làm tôi chợt nhớ về lúc nhỏ, vào mỗi dịp quan trọng ở trường ba đều nghỉ việc để đưa tôi đi.
Ba đã hy sinh vì tôi quá nhiều, bây giờ ông ấy có thể hoàn toàn yên tâm vì tôi đã lớn thật rồi.
Chúng tôi sẽ thi trong hai ngày tiếp theo, sau đó chúng tôi có hơn hai tuần nghỉ ngơi để chờ thông báo kết quả thi.
Buổi phổ biến thông tin diễn ra khá nhẹ nhàng để giúp chúng tôi giữ tinh thần thoải mái trước khi thi.
Tối hôm đó tôi không ở phòng ôn bài mà ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Tôi không muốn tự tạo thêm áp lực cho bản thân.
Từ bên ngoài, tôi có thể nhìn thấy hầu như tất cả các thí sinh đều đang rất tích cực xem lại bài, ai cũng vùi đầu vào sách vở, có thể thấy được đây là một cột mốc lớn trong cuộc đời của mỗi chúng tôi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook