CMN Đời Đại Học!
-
Chương 28: Thế giới hai người (tiếp)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong ngày nghỉ mặc dù không có “đồng hồ báo thức”, ngày hôm sau, Diệp Hoài vẫn như cũ chưa đến 7 giờ liền tỉnh – cậu có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Giường đối diện còn chưa có động tĩnh gì, Thiệu Dịch Vĩ đưa lưng về phía cậu, tư thế ngủ cực kỳ kém, chăn quấn hết trên người, phía sau lưng cùng chân đều lộ ra. Diệp Hoài ngơ ngác nhìn, làn da hắn thật đẹp, trơn trượt ý như chocolate, làm người ta không nhịn được muốn sờ sờ vài cái.
Ngồi phát ngốc trong chốc lát, đầu dần dần thanh tỉnh, tay chân cậu nhẹ nhàng xuống giường, thu thập đi xuống sân thể dục chạy bộ, sau đó ăn cơm sáng, khi trở về không quên săn sóc mang về cho hắn một phần cơm.
Thiệu Dịch Vĩ rời giường, mặc độc một cái quần dài, vừa ngáp ngủ vừa loạt soạt tìm cách mở vali. Diệp Hoài vào cửa: “Cậu đang làm gì vậy?”
Hắn giương mắt, sau đó hai tay đặt lên bụng: “Ai nha Diệp Hoài, tôi khẳng định là bị cậu lây bệnh rồi, làm thế nào liền thấy nơi này phản ứng dữ dội như vậy!”
Đồ ăn đưa qua: “Mua cho cậu đó, tôi ăn xong rồi.”
” Woah,” Thiệu Dịch Vĩ mặt mày hớn hở: “Thật hạnh phúc,” nhận lấy cà mên: “Có cậu ở đây thật tốt nha, Diệp Hoài.”
Bị bỏ ở một bên, Diệp Hoài lại hỏi: “Cậu làm gì với cái vali vậy?”
“Nga, trời nóng quá, định lấy quần áo mùa hè mặc, kết quả liền quên mất mật khẩu.” Cắn một miếng bánh bao nhân tôm: “Chờ ăn xong tôi sẽ xử lí.”
Diệp Hoài nói: “Tôi giúp cậu mở.”
“Được! Cậu cứ làm đi! Trên ban công có tạ, đừng khách khí! Đập hư cũng không sao.”
Nói làm liền làm. Diệp Hoài ngồi xổm xuống quan sát trong chốc lát, tháo chùm chìa khóa ở dây lưng mình ra, mặt trên có một con dao quân đội Thụy Sĩ. Cậu khéo léo nhét đầu lưỡi dao vào khoảng trống giữa các khóa cài.
Thiệu Dịch Vĩ ăn xong cơm, lau miệng lại đây nhìn. Diệp Hoài vẻ mặt hết sức chuyên chú, đôi tay ở trên vali bận rộn. Tay cậu nhở hơn nam sinh bình thường, lại giống tay tiểu hài tử thịt đô đô, lại còn trắng nõn, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Vali phát ra cạch một tiếng nhỏ, mở.
“Òa! Lợi hại như vậy!”
Diệp Hoài đắc ý giương mắt, thấy Thiệu Dịch Vĩ cười tủm tỉm, đặc biệt cao hứng: “Là do bản lĩnh lớn của tôi đi!”
“Hừm! Quả thực là toàn năng nha, cái gì cũng làm được nha.”
“Vậy làm bạn trai cậu có được hay không?” Diệp Hoài vừa nói vừa giương mắt, đối mắt với Thiệu Dịch Vĩ, đáy mắt hắn ý cười càng sâu: “Được nha.”
“Tôi nói thật.”
Thiệu Dịch Vĩ vẫn là cười cười, gần như là cái loại sủng nịch tươi cười, đặc biệt ấm áp: “Tôi cũng nói là thật.”
Diệp Hoài cảm thấy trên mặt chậm rãi đỏ lên, giống như mộng đẹp dần dần trở thành sự thật, cậu duỗi tay nắm chặt cổ tay Thiệu Dịch Vĩ: “Vậy là không được đổi ý đâu đó.”
“A…, đương nhiên.”
Kế tiếp có phải hay không hẳn là……
Cửa loảng xoảng một tiếng bị mở ra, Cao Phong vọt vào: “Các huynh đệ, mau dọn dẹp một chút! Nhà nha muội trong chốc lát sẽ đi lên!”
“Nga! Tôi đi gấp chăn!” Thiệu Dịch Vĩ xoay người, định bò lên giường.
“Lưu manh! Trước đem quần áo mặc vào!”
“Này!”
Cao Phong quay đầu: “Nha muội có một đồng hương cùng tuổi nàng – là một tiểu muội đặc biệt xinh đẹp. Hắc hắc, tôi đây chính là một mảnh hảo tâm, cho nên…… Diệp Hoài cậu có thể hay không cũng đừng trưng ra cái bộ mặt ấy!”
Cuộc sống sau khi thổ lộ tựa hồ không giống như Diệp Hoài dự đoán phát sinh chút biến hóa đáng mừng nào cả, Thiệu Dịch Vĩ lại bị lão tiến sĩ kêu đi đến làm giá hình người, để lại Diệp Hoài một người lang thang trên phố, cư nhiên còn gặp Loan Địch cùng bạn trai mới, có chút buồn, nhiều hơn là buồn bực, nhìn người ta xem, nhanh như vậy đã nhanh chóng thành đôi như hình với bóng.
Buổi tối Thiệu Dịch Vĩ kiệt sức trở về, Diệp Hoài đang xem phim hoạt hình, trên bàn chất đống đồ ăn vặt mua từ siêu thị về.
“Diệp Hoài, đây là?”
“Cho cậu đó.” Diệp Hoài từ trên giường nhảy xuống, từ giữa lấy ra một cái bánh kem nhỏ, mở ra, đem nĩa cắm ở mặt trên đưa cho hắn: “Blueberry Mousse, cậu ăn đi!”
Thiệu Dịch Vĩ thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận.
“Còn có bánh su kem.” Diệp Hoài lại mở ra một túi.
Thịnh tình không thể chối từ, Thiệu Dịch Vĩ trong miệng đầy ắp, bỏ một tay ra liền nhận mấy cái.
“Đây là bánh Coke.” Bao nilon ma xát phát ra thanh âm xoạt xoạt.
“Ngô ngô.”
“Còn có……”
“Cậu tha cho tôi đi Diệp Hoài,” Thiệu Dịch Vĩ nghẹn họng: “Lòng có thừa nhưng mà lực không đủ a.” Vỗ vỗ tay, “Tâm nhận.”
Diệp Hoài bất động, một bên nhìn hắn ăn trong chốc lát, lại hỏi: “Ăn ngon không?”
Thiệu dịch vĩ không ngừng gật đầu, bận rộn đến nỗi không có thời gian nói.
Diệp Hoài thực vui vẻ cười một chút.
Thuần tịnh không có bất luận cái gì gọi là tâm cơ, Thiệu Dịch Vĩ dừng một chút, trong lòng ngũ vị tạp trần, đồ ăn trong miệng lại dần dần không có hương vị.
Hắn rốt cuộc không thể ăn sạch sẽ được một thứ, no rồi, — buổi tối, tiến sĩ mới vừa mời khách, ăn quá no. Đóng gói phần còn lại và đi ra ngoài, bị Diệp Hoài gọi lại: “Ngươi không ăn bánh kem nhỏ sao?”
“Thật sự ăn không nổi nữa.”
“Lãng phí. Để tôi ăn.”
“Cậu không phải đã ăn no căng sao?” Thiệu Dịch Vĩ cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ khủng khiếp trong tay: “Này……”
“Không quan hệ, cậu cho tôi, tôi không chê.”
“……” Thật đúng là rất dễ dùng nha.
Trời tối, Diệp Hoài nghĩ, nếu buổi tối hôm nay vẫn chỉ có hai người bọn họ thật tốt a, cậu rất muốn xác nhận một chút, việc buổi sáng vẫn chưa nói xong, trước sau cảm thấy, không an tâm.
Vì thế yên lặng cầu nguyện: Cao Phong không cần trở về. Cao Phong không cần trở về. Cao Phong không……
Cửa loảng xoảng một tiếng lại bị mở ra, bóng đèn không được chờ mong hấp tấp lên sân khấu: “Tới tới, ăn thịt xiên nướng!”
“……”
Lúc rửa mặt, Cao Phong tóm được Thiệu Dịch Vĩ nhỏ giọng nói thầm: “Diệp Hoài kia bị đả kích thật đúng là không nhẹ a, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được, đến cả thịt xiên nướng cũng không làm hắn hết thương tâ,, cậu nhìn cái mặt kia, aiz ~”
Thập phần khó chịu, tắt đèn nằm trên giường, việc duy nhất Diệp Hoài có thể làm chính là gửi tin nhắn: [ Cậu ngủ chưa ]
Ong ~~~~~~: [ Chưa. Có chuyện gì? Nói đi! ]
Ong ~~~ ong ~~~: [ nếu Cao Phong không trở lại thì tốt rồi ]
Ong ~~~~~~: [ ân ~??? Cậu muốn làm gì:) ]
Ong ~~~ ong ~~~: [ hôn hôn nha ]
Thiệu Dịch Vĩ đưa lưng về phía cậu, thấy tin nhắn kia run rẩy vai ha hả cười ra tiếng. Sau đó di động Diệp Hoài lại ong, mở ra xem, vẫn như cũ là một cái mặt cười không rõ hàm nghĩa.
Diệp Hoài có điểm nhụt chí, vậy là có ý tứ gì chứ! Đem điện thoại ném sang một bên quấn chặt chăn trở mình, ngủ.
Ngày hôm sau, Giả Lượng cùng Lưu Vĩnh Duệ cũng trở lại, còn mang theo thật nhiều đồ ăn ngon, lại liền náo nhiệt, đợi cho buổi tối nằm trên giường Diệp Hoài trầm tư, một ngày này lại là không có chút tiến triển nào.
Thật là, rõ ràng gần như vậy rồi, như thế nào lại cái gì cũng không nắm chắc.
Bảy ngày nghỉ thực mau qua đi, sự thay đổi suy nhất trong cuộc sống của Diệp Hoài chính là, cậu trở thành bạn trai Thiệu Dịch Vĩ.
Tuy rằng, chỉ là ngoài miệng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Blueberry Mousse
—————-
* Bánh su kem
——————
* Bánh coke ( còn gọi là thịt viên chiên)
Trong ngày nghỉ mặc dù không có “đồng hồ báo thức”, ngày hôm sau, Diệp Hoài vẫn như cũ chưa đến 7 giờ liền tỉnh – cậu có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Giường đối diện còn chưa có động tĩnh gì, Thiệu Dịch Vĩ đưa lưng về phía cậu, tư thế ngủ cực kỳ kém, chăn quấn hết trên người, phía sau lưng cùng chân đều lộ ra. Diệp Hoài ngơ ngác nhìn, làn da hắn thật đẹp, trơn trượt ý như chocolate, làm người ta không nhịn được muốn sờ sờ vài cái.
Ngồi phát ngốc trong chốc lát, đầu dần dần thanh tỉnh, tay chân cậu nhẹ nhàng xuống giường, thu thập đi xuống sân thể dục chạy bộ, sau đó ăn cơm sáng, khi trở về không quên săn sóc mang về cho hắn một phần cơm.
Thiệu Dịch Vĩ rời giường, mặc độc một cái quần dài, vừa ngáp ngủ vừa loạt soạt tìm cách mở vali. Diệp Hoài vào cửa: “Cậu đang làm gì vậy?”
Hắn giương mắt, sau đó hai tay đặt lên bụng: “Ai nha Diệp Hoài, tôi khẳng định là bị cậu lây bệnh rồi, làm thế nào liền thấy nơi này phản ứng dữ dội như vậy!”
Đồ ăn đưa qua: “Mua cho cậu đó, tôi ăn xong rồi.”
” Woah,” Thiệu Dịch Vĩ mặt mày hớn hở: “Thật hạnh phúc,” nhận lấy cà mên: “Có cậu ở đây thật tốt nha, Diệp Hoài.”
Bị bỏ ở một bên, Diệp Hoài lại hỏi: “Cậu làm gì với cái vali vậy?”
“Nga, trời nóng quá, định lấy quần áo mùa hè mặc, kết quả liền quên mất mật khẩu.” Cắn một miếng bánh bao nhân tôm: “Chờ ăn xong tôi sẽ xử lí.”
Diệp Hoài nói: “Tôi giúp cậu mở.”
“Được! Cậu cứ làm đi! Trên ban công có tạ, đừng khách khí! Đập hư cũng không sao.”
Nói làm liền làm. Diệp Hoài ngồi xổm xuống quan sát trong chốc lát, tháo chùm chìa khóa ở dây lưng mình ra, mặt trên có một con dao quân đội Thụy Sĩ. Cậu khéo léo nhét đầu lưỡi dao vào khoảng trống giữa các khóa cài.
Thiệu Dịch Vĩ ăn xong cơm, lau miệng lại đây nhìn. Diệp Hoài vẻ mặt hết sức chuyên chú, đôi tay ở trên vali bận rộn. Tay cậu nhở hơn nam sinh bình thường, lại giống tay tiểu hài tử thịt đô đô, lại còn trắng nõn, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Vali phát ra cạch một tiếng nhỏ, mở.
“Òa! Lợi hại như vậy!”
Diệp Hoài đắc ý giương mắt, thấy Thiệu Dịch Vĩ cười tủm tỉm, đặc biệt cao hứng: “Là do bản lĩnh lớn của tôi đi!”
“Hừm! Quả thực là toàn năng nha, cái gì cũng làm được nha.”
“Vậy làm bạn trai cậu có được hay không?” Diệp Hoài vừa nói vừa giương mắt, đối mắt với Thiệu Dịch Vĩ, đáy mắt hắn ý cười càng sâu: “Được nha.”
“Tôi nói thật.”
Thiệu Dịch Vĩ vẫn là cười cười, gần như là cái loại sủng nịch tươi cười, đặc biệt ấm áp: “Tôi cũng nói là thật.”
Diệp Hoài cảm thấy trên mặt chậm rãi đỏ lên, giống như mộng đẹp dần dần trở thành sự thật, cậu duỗi tay nắm chặt cổ tay Thiệu Dịch Vĩ: “Vậy là không được đổi ý đâu đó.”
“A…, đương nhiên.”
Kế tiếp có phải hay không hẳn là……
Cửa loảng xoảng một tiếng bị mở ra, Cao Phong vọt vào: “Các huynh đệ, mau dọn dẹp một chút! Nhà nha muội trong chốc lát sẽ đi lên!”
“Nga! Tôi đi gấp chăn!” Thiệu Dịch Vĩ xoay người, định bò lên giường.
“Lưu manh! Trước đem quần áo mặc vào!”
“Này!”
Cao Phong quay đầu: “Nha muội có một đồng hương cùng tuổi nàng – là một tiểu muội đặc biệt xinh đẹp. Hắc hắc, tôi đây chính là một mảnh hảo tâm, cho nên…… Diệp Hoài cậu có thể hay không cũng đừng trưng ra cái bộ mặt ấy!”
Cuộc sống sau khi thổ lộ tựa hồ không giống như Diệp Hoài dự đoán phát sinh chút biến hóa đáng mừng nào cả, Thiệu Dịch Vĩ lại bị lão tiến sĩ kêu đi đến làm giá hình người, để lại Diệp Hoài một người lang thang trên phố, cư nhiên còn gặp Loan Địch cùng bạn trai mới, có chút buồn, nhiều hơn là buồn bực, nhìn người ta xem, nhanh như vậy đã nhanh chóng thành đôi như hình với bóng.
Buổi tối Thiệu Dịch Vĩ kiệt sức trở về, Diệp Hoài đang xem phim hoạt hình, trên bàn chất đống đồ ăn vặt mua từ siêu thị về.
“Diệp Hoài, đây là?”
“Cho cậu đó.” Diệp Hoài từ trên giường nhảy xuống, từ giữa lấy ra một cái bánh kem nhỏ, mở ra, đem nĩa cắm ở mặt trên đưa cho hắn: “Blueberry Mousse, cậu ăn đi!”
Thiệu Dịch Vĩ thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận.
“Còn có bánh su kem.” Diệp Hoài lại mở ra một túi.
Thịnh tình không thể chối từ, Thiệu Dịch Vĩ trong miệng đầy ắp, bỏ một tay ra liền nhận mấy cái.
“Đây là bánh Coke.” Bao nilon ma xát phát ra thanh âm xoạt xoạt.
“Ngô ngô.”
“Còn có……”
“Cậu tha cho tôi đi Diệp Hoài,” Thiệu Dịch Vĩ nghẹn họng: “Lòng có thừa nhưng mà lực không đủ a.” Vỗ vỗ tay, “Tâm nhận.”
Diệp Hoài bất động, một bên nhìn hắn ăn trong chốc lát, lại hỏi: “Ăn ngon không?”
Thiệu dịch vĩ không ngừng gật đầu, bận rộn đến nỗi không có thời gian nói.
Diệp Hoài thực vui vẻ cười một chút.
Thuần tịnh không có bất luận cái gì gọi là tâm cơ, Thiệu Dịch Vĩ dừng một chút, trong lòng ngũ vị tạp trần, đồ ăn trong miệng lại dần dần không có hương vị.
Hắn rốt cuộc không thể ăn sạch sẽ được một thứ, no rồi, — buổi tối, tiến sĩ mới vừa mời khách, ăn quá no. Đóng gói phần còn lại và đi ra ngoài, bị Diệp Hoài gọi lại: “Ngươi không ăn bánh kem nhỏ sao?”
“Thật sự ăn không nổi nữa.”
“Lãng phí. Để tôi ăn.”
“Cậu không phải đã ăn no căng sao?” Thiệu Dịch Vĩ cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ khủng khiếp trong tay: “Này……”
“Không quan hệ, cậu cho tôi, tôi không chê.”
“……” Thật đúng là rất dễ dùng nha.
Trời tối, Diệp Hoài nghĩ, nếu buổi tối hôm nay vẫn chỉ có hai người bọn họ thật tốt a, cậu rất muốn xác nhận một chút, việc buổi sáng vẫn chưa nói xong, trước sau cảm thấy, không an tâm.
Vì thế yên lặng cầu nguyện: Cao Phong không cần trở về. Cao Phong không cần trở về. Cao Phong không……
Cửa loảng xoảng một tiếng lại bị mở ra, bóng đèn không được chờ mong hấp tấp lên sân khấu: “Tới tới, ăn thịt xiên nướng!”
“……”
Lúc rửa mặt, Cao Phong tóm được Thiệu Dịch Vĩ nhỏ giọng nói thầm: “Diệp Hoài kia bị đả kích thật đúng là không nhẹ a, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được, đến cả thịt xiên nướng cũng không làm hắn hết thương tâ,, cậu nhìn cái mặt kia, aiz ~”
Thập phần khó chịu, tắt đèn nằm trên giường, việc duy nhất Diệp Hoài có thể làm chính là gửi tin nhắn: [ Cậu ngủ chưa ]
Ong ~~~~~~: [ Chưa. Có chuyện gì? Nói đi! ]
Ong ~~~ ong ~~~: [ nếu Cao Phong không trở lại thì tốt rồi ]
Ong ~~~~~~: [ ân ~??? Cậu muốn làm gì:) ]
Ong ~~~ ong ~~~: [ hôn hôn nha ]
Thiệu Dịch Vĩ đưa lưng về phía cậu, thấy tin nhắn kia run rẩy vai ha hả cười ra tiếng. Sau đó di động Diệp Hoài lại ong, mở ra xem, vẫn như cũ là một cái mặt cười không rõ hàm nghĩa.
Diệp Hoài có điểm nhụt chí, vậy là có ý tứ gì chứ! Đem điện thoại ném sang một bên quấn chặt chăn trở mình, ngủ.
Ngày hôm sau, Giả Lượng cùng Lưu Vĩnh Duệ cũng trở lại, còn mang theo thật nhiều đồ ăn ngon, lại liền náo nhiệt, đợi cho buổi tối nằm trên giường Diệp Hoài trầm tư, một ngày này lại là không có chút tiến triển nào.
Thật là, rõ ràng gần như vậy rồi, như thế nào lại cái gì cũng không nắm chắc.
Bảy ngày nghỉ thực mau qua đi, sự thay đổi suy nhất trong cuộc sống của Diệp Hoài chính là, cậu trở thành bạn trai Thiệu Dịch Vĩ.
Tuy rằng, chỉ là ngoài miệng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Blueberry Mousse
—————-
* Bánh su kem
——————
* Bánh coke ( còn gọi là thịt viên chiên)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook