Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 22: Câu chuyện ma thứ năm - Những vòng lặp vô tận (4)

Chương 22: Câu chuyện ma thứ năm - Những vòng lặp vô tận (4)

 

"Lần này cũng thế! Những tên khốn Nhật Bản đó sẽ định cư trên đất nước chúng ta và làm chúng ta nhụt chí! Mọi người cùng tham gia vào chiến dịch ‘Nói không với người Nhật Bản’! Mọi người tẩy chay lũ người Nhật đi nào?! Hãy tẩy chay lũ người đểu cáng đó……”

___

T/N: Chiến dịch ‘Nói không với người Nhật Bản’ là một cuộc tẩy chay có tổ chức đối với hàng hóa Nhật Bản được bắt đầu vào mùa hè năm 2019 bởi người dân Hàn Quốc.

___

Trong khi giáo viên Lịch sử Quốc gia đang hét lên trong bộ hanbok, quá phấn khích đến mức nước bọt phun ra khỏi miệng, tôi lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ.

‘Lần này cậu ấy bảo mình phải nghĩ ra giải pháp……’

'Có cách nào có thể giúp tôi giải quyết chuyện này đây?'

Một lần nữa, tôi cần buộc cậu ấy phải nghĩ ra một giải pháp ngay từ đầu.

‘Fuuu.’

Không cần biết giáo viên có nhìn thấy tôi hay không, tôi vươn vai thở dài.

Ahn GyeongWon.

Khi tôi có cơ hội, tôi sẽ đấm cậu ta một trận mới được.

‘Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Mình không biết bất kỳ câu chuyện ma nào.’

Đó là điều mà GyeongWon, người đã ở bên cạnh tôi suốt khoảng thời gian này, biết rất rõ.

Cậu ấy rốt cuộc đang hy vọng sẽ nhận được điều gì khi đưa ra phép thử này với tôi, mặc dù đã biết rõ sự thật rồi?

Đây có phải là tình huống có thể được giải quyết bằng logic thông thường không?

Ngoài ra, cậu ấy đã nói rằng tôi đã sai ngay từ đầu.

Tất cả các giả định mà tôi đã đưa ra cho đến nay là không chính xác. Tôi bắt đầu nghĩ lại những gì tôi đã nói về tình hình này từ lúc đầu cho đến thời điểm hiện tại.

Đầu tiên, tôi nói rằng đồng hồ đã dừng lại. Sau đó, tôi nói rằng cả lớp đã biến mất. Những câu chuyện ma sẽ xuất hiện một cách ngẫu nhiên, và khi chúng ta chết đi, thời gian sẽ quay trở lại lúc ban đầu.

Vậy nếu tôi nghĩ ngược lại, theo cách khác thì sao nhỉ? Đồng hồ không dừng lại. Cả lớp không biến mất, và thời gian không quay ngược lại khi chúng ta chết?

'Sao có thể như thế được?'

Không giả định nào trong số đó có ý nghĩa. Không, đó không phải là điều duy nhất không có ý nghĩa. Chúa Quỷ sẽ được hồi sinh sau ba năm nữa, trong buổi lễ tốt nghiệp của chúng tôi. Lẽ ra tôi sẽ phải sống sót khi chúng tôi chỉ đang ngồi trong lớp học trong thời gian ngôi trường mất điện. Và Người phụ nữ đang cười xuất hiện từ đâu?

Ngoài ra, tại sao cả bốn chúng tôi đều hồi quy thay vì chỉ một mình tôi như trước đây……?

‘Không, đây không phải hồi quy.’

Xem xét những gì GyeongWon đã nói, tôi đã cố gắng suy nghĩ về nó từ một góc độ khác.

Đúng là thế rồi. Mặc dù tôi không chắc tại sao hoặc bằng cách nào, nhưng chúng tôi không hồi quy.

Tôi còn nói gì nữa trong khi túm lấy cổ áo tên khốn đó?

'Không đời nào.'

Tôi đứng bật dậy tại chỗ.

“Hãy phá hủy Nintendo… Hả? Gì vậy?"

“……”

"… Này em học sinh?"

Giáo viên giật mình trước hành động đột ngột của tôi trong lúc đang nói. Sự chú ý của tất cả các bạn học sinh trong lớp đều đổ dồn vào tôi.

"Cậu ta là ai thế?"

“Tôi nghĩ tên cậu ta là Lee Joon?”

“Tại sao cậu ta lại đột nhiên đứng dậy và hét lớn như thế nhỉ?”

"Sao tôi biết được." Các học sinh tiếp tục xì xầm. Tôi không quan tâm họ đang nói gì và đi dọc giữa các bàn lên phía trước, nơi GyeongWon đang ngồi.

“Xin lỗi, em học sinh kia? Em học sinh kia?”

 Phớt lờ giáo viên, tôi dừng lại ngay chỗ GyeongWon và bắt đầu nói với cậu ấy, mặc dù cậu ấy đang quay lưng lại với tôi.

"Tức là. Đây không phải là thực tế, phải không?”

“…Keke.”

GyeongWon bắt đầu cười khúc khích khi tiếp tục nhìn về phía trước.

"Thì sao? Nếu nó không phải là thực tế thì sao?

Tôi hít một hơi thật sâu và trả lời.

“Đây… Nó là một giấc mơ. Giáo viên này cũng vậy. Ngôi trường, học sinh, tất cả đều chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ của chúng ta.”

“Keke.”

“Trừ cậu, tôi, SunAh và HaYoon. Tất cả chúng ta chỉ là con rối trong giấc mơ này.”

"Cậu có thể chứng minh điều đó không?"

"Tất nhiên là tôi có thể chứng minh rồi."

Tên khốn đó vẫn tiếp tục cười khúc khích, lưng vẫn quay về phía tôi.

“Chứng minh đi.”

“……”

Tôi sẽ chứng minh điều đó theo cách buộc cậu ta phải chấp nhận tôi. Ngay cả khi cậu hoàn toàn coi thường mọi thứ tôi đã trải qua trước đây, tôi có những khả năng mà cậu ta không có. Một người như cậu ta, kiểu người đối mặt với mọi thứ bằng logic và lý trí, không thể làm những gì mà tôi đã làm trước đây.

“… Xin lỗi, cậu học sinh kia?”

Các học sinh khác tiếp tục thì thầm khi họ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cậu học sinh kia? Đây không phải là một giấc mơ. Mau đi về chỗ và ngồi xuống đi. Ahem.”

Giáo viên tỏ ra khuôn mặt xấu hổ khi nói mấy câu này.

“Cho dù em có ghét học môn này của tôi đến mức nào đi chăng nữa, thì tại sao em lại nói rằng tất cả chỉ là một giấc mơ… Huhu, bài giảng của tôi đã bị gián đoạn một khoảng thời gian dài rồi đấy… Em đang làm điều vớ vẩn gì vậy? Hãy ngồi xuống và chúng ta sẽ tiếp tục bài học nhanh.”
Những lời xì xào vẫn tiếp tục.

Các sinh viên khác bắt đầu nhìn tôi với vẻ khó chịu. SunAh nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Bên cạnh cô ấy, HaYoon dường như cũng đang tập trung nhìn vào tôi.

“Đừng đứng đó nữa và trở về chỗ ngồi của mình đi. Và bình tĩnh lại. Chúng ta cần kết thúc bài giảng về Nhật Bản.”

“Tại sao em phải quay trở lại chỗ ngồi của mình khi tất cả chỉ là một giấc mơ? Em sẽ làm bất cứ điều gì em muốn, vì đây là một giấc mơ.”

“Tôi đã nói là đây không phải là một giấc mơ, vì vậy hãy quay trở lại chỗ ngồi của em đi.”

Giáo viên đang rất bình tĩnh, cố gắng để tôi trở lại chỗ ngồi của mình. Tôi quyết định chơi đùa một chút, và giả vờ bị sốc.

"Hóa ra là em đã bị nhầm sao? Đây không phải là một giấc mơ sao?”

"Ừ đúng thế. Đây không phải là một giấc mơ. Tôi không chắc tại sao em lại có suy nghĩ như vậy, nhưng xin vui lòng quay trở lại chỗ ngồi của em đi.

“Thật sự không phải giấc mơ sao?”

“Tôi đã nói với em rất nhiều lần rằng là đây không phải giấc mơ.”

Các sinh viên khác từ xì xào đến cười nhạo tôi.

"Hãy nhìn cậu ta mà xem."

"Cậu ta đang nói cái quái gì thế này, đúng là một người kì lạ."

“Thầy đang nói với em đây là thực tế? Chứ đây không phải là một giấc mơ sao?”

“Em đang bắt đầu làm phiền tôi đấy! Đây không phải là một giấc mơ, mà là thực tế đang diễn ra! Thực tế, em hiểu không! Làm ơn ngồi đi!”

“Nhưng nếu đó là một giấc mơ thì sao? Em không muốn học trong mơ!”

“Đồ khốn! Nếu đây là sự thật thì sao? Đây là thực tế, vì vậy hãy quay trở lại chỗ ngồi của em ngay lập tức!

“Thầy chỉ khăng khăng rằng đây là thực tế bởi vì thầy là người trong giấc mơ thôi!!”

“Này, đồ khốn kiếp! Tôi nói thế bởi vì tôi có thật! Quay trở lại chỗ ngồi của em đi, ngay lập tức!”

“Em không muốn! Em tin rằng đây là một giấc mơ!”

“Quay về chỗ ngồi đi! Em đã là một người 17 tuổi rồi đấy, đừng hành động như một đứa trẻ như vậy nữa!”

"Đây thực sự không phải là một giấc mơ, mà đây là thực tế?"

“ĐÚNGGGGGGG! ĐÂY LÀ THỰC TẾ!"

"Thầy khẳng định thầy đang nói sự thật chứ?"

“Có, tôi đảm bảo.”

"Có thật không?"

“Tôi thề đấy! Đây không phải là một giấc mơ mà là sự thật!”

“Vậy mấy giờ rồi ạ?”

“Không phải rõ ràng là ba mươi sáu nghìn năm trăm tám mươi giờ sao?!!!!!!”

"Mấy giờ ạ?"

“Hai mươi tám nghìn chín trăm ba mươi sáu giờ! Tôi có thể nói với em điều này bao nhiêu lần tùy thích.”

"Em hiểu rồi. Vậy thì, thầy có thể cho em biết ngày và năm không? Em hình như có trí nhớ không tốt.”

"Tất nhiên là tôi có thể!"

Thầy giáo bắt đầu la hét lớn, đến mức khuôn mặt của thầy ấy đỏ bừng

“Là ngày không sáu bảy mươi chín trăm, một trăm hai mươi bốn tháng và là năm thứ ba mươi mốt nghìn năm trăm hai mươi ba!!!!”

“……”

Đột nhiên, sự im lặng bao trùm toàn bộ căn phòng. HaYoon sau đó giơ tay và nói với giọng rõ ràng.

"Em thưa thầy, các con số mà thầy đọc nghe có vẻ khá kỳ lạ."

Sau đó, thầy ấy bắt đầu nhìn xa xăm.

"Là vậy sao? Tôi đoán tôi đã bị phát hiện rồi.”

Tap, tap, tap.

Quay.

Thầy giáo chỉ thu dọn sách giáo khoa và bỏ đi không nói một lời.

“……”

SunAh nhìn cánh cửa lớp đang mở với vẻ mặt chết lặng.

“Chà.”

Tôi thở dài và di chuyển đến chỗ ngồi cạnh GyeongWon.

"Cậu. Xê sang bên kia được không."

"Được thôi."

Lớp trưởng xê sang một bên với vẻ mặt hết sức bình thản.

"Thế đã đủ chưa hả?"

“… Chủ tịch Câu Lạc Bộ.”

GyeongWon mỉm cười với vẻ hài lòng.

"Tôi thấy cậu đã sử dụng trí thông minh của mình rất tốt đấy."

HaYoon và SunAh cũng đứng dậy và đi đến chỗ chúng tôi đang ngồi.

HaYoon ra hiệu cho hai học sinh ngồi phía sau tôi và GyeongWon di chuyển sang chỗ khác ngồi. Cả hai ngơ ngác rời đi, nhường ghế cho các cô gái. GyeongWon và tôi xoay ghế lại để tất cả thành viên có thể nói chuyện cùng nhau.

Những học sinh khác tiếp tục ngây người nhìn bốn người chúng tôi.

“Uhhh, chính xác thì chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình không hiểu cho lắm……”

SunAh cảm thấy rất ngại về những cái nhìn chằm chằm của các học sinh khác dành cho cô ấy, đến mức cô toát mồ hôi hột. Tôi cố gắng giải thích thật rõ ràng cho SunAh, bằng cách từ từ khiến cô ấy nghĩ lại về những gì đã xảy ra.

“SunAh, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta nhận thấy có điều gì đó không ổn không?”

“Đó là… Trong khi chúng ta đang trao đổi những câu chuyện rùng rợn trong phòng câu lạc bộ, chúng ta đã nhìn đồng hồ và thấy rằng đồng hồ đã dừng lại……”

Tôi gật đầu.

“Và chúng ta đến phòng câu lạc bộ đó bằng cách nào?”

SunAh nghiêng đầu, có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng câu hỏi của tôi thật kỳ lạ

“Sau khi chúng ta ăn xong, đó là tiết Sinh hoạt Câu lạc bộ… Vì vậy, không phải chúng ta đã lên lầu sao?”

"Không."

“……?”

“Nếu chúng ta đi lên vì đó là tiết Sinh hoạt Câu lạc bộ, thì có điều gì đó không ổn.”

SunAh đã dành một chút thời gian để suy ngẫm nhưng dường như không thể hiểu được. Với một biểu hiện tò mò, cô ấy hỏi.

“Một điểm kỳ quái? Nó là gì?"

“Các thành viên khác.”

"Các… thành viên khác? … Ah!"

Nhận ra ý của tôi, đôi mắt cô ấy mở to.

“Jin Hee!”

"Đúng."

Tôi gật đầu và đề cập đến một người khác.

“Chưa kể đến giáo viên cố vấn cho câu lạc bộ của chúng ta, Cố vấn Jang HwaEun.”

Đúng là như thế. Mặc dù chúng tôi chưa gặp nhau, nhưng người đó đã chính thức được mời làm cố vấn cho câu lạc bộ của chúng tôi.

Đối với cuộc họp câu lạc bộ đầu tiên của chúng tôi, cô ấy chắc chắn phải xuất hiện và kiểm tra xem chúng tôi đang làm gì.

Ngoài ra, JinHee. Ngay cả khi cô ấy được bí mật thêm vào danh sách của chúng tôi, trừ những người có ngoại lệ đặc biệt—như HaYoon—thì cô ấy cũng nên xuất hiện trong các hoạt động của câu lạc bộ.

Tuy nhiên, cả hai đều không xuất hiện.

Ban đầu chúng tôi không để ý, vì cả ba chúng tôi đã làm bạn với nhau từ cả tuần trước rồi. Nhưng khi câu lạc bộ chính thức bắt đầu hoạt động, JinHee và cô Cố vấn HwaEun không xuất hiện chắc chắn là điều bất thường.

"Nó giống như một giấc mơ trong một giấc mơ."

Tôi đã cố gắng giải thích nó một cách đơn giản.

“Cậu đã xem bộ phim Inception chưa?”

"Mình chưa xem."

“Đó là một bộ phim mà nội dung chính của nó là về những giấc mơ trong giấc mơ. Có lẽ nó vẫn hơi trừu tượng nhỉ… Vậy, cậu đã bao giờ bị tê liệt khi ngủ chưa?”

“Ừ, mình có đôi lần bị như thế……”

“Trong trường hợp đó, cậu đã bao giờ có một giấc mơ mà cậu nghĩ rằng mình đã thức dậy, nhưng mà cậu nhận ra rằng cậu vẫn đang mơ chưa?”

“Mơ… trong một giấc mơ sao?”

SunAh nhìn lên trần nhà trong khi suy nghĩ, sau đó cô ấy trả lời.

“Vài lần… Không, rất thường xuyên. Mình đã có trường hợp thức dậy, rửa mặt… Thậm chí đánh răng. Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ… Và trong khi mình đang gấp rút chuẩn bị, thì nó lại là một giấc mơ……”

Sau khi nói với chúng tôi điều đó, SunAh bắt đầu đỏ mặt. Bởi vì chu kỳ giấc ngủ của cô ấy rất lộn xộn, nên đối với SunAh luôn đến muộn, đó hẳn là chuyện thường xảy ra.

“Những gì chúng ta đang trải qua lúc này chính là như vậy. Mỗi khi chúng ta thức dậy từ một giấc mơ, chúng ta đang trở lại điểm xuất phát. Cách dễ nhất để thức dậy khỏi một giấc mơ là chết trong một giấc mơ.”

“……?”

“Chúng ta đã chết nhiều lần, nghĩ rằng mình đã quay ngược thời gian sau mỗi lần chết, nhưng điều đó không đúng. Chúng ta đang thực sự thức dậy từ mỗi giấc mơ sau khi chết, và mơ lại cùng một giấc mơ.”

“……!”

SunAh há hốc mồm.

Chúng tôi đã không hồi quy trở lại. Bằng chứng dứt khoát là hệ thống của tôi đã không hoạt động.

 

“[Bạn sẽ khởi động lại tại điểm bắt đầu trước đó của mình.]

[Đang tải…]”

Tôi mơ hồ nhớ đã nhìn thấy dòng chữ đó xuất hiện trên màn hình hệ thống trước mỗi lần tôi hồi quy sau khi chết. Tuy nhiên, nó đã không xuất hiện lần nào trong suốt khoảng thời gian này, mặc dù tôi đã chết nhiều lần.

"Một giấc mơ? Cùng nhau? Làm thế quái nào mà chuyện đó lại xảy ra được……?”

"Xin lỗi. Nhưng mình không chắc lắm về điều đó.”

Tôi nhún vai và nhìn GyeongWon. GyeongWon gật đầu, như thể cậu ấy đang rất hài lòng.

“Hừ hừ. Chủ tịch Câu Lạc Bộ, lời giải thích hay đấy.”

Sau đó, như thể đã hài lòng sau khi thử thách tôi, cậu ta chỉnh lại kính để chuẩn bị kết thúc phần giải thích.

“Việc nhìn thấy đồng hồ dừng lại và những hành động kỳ lạ của giáo viên trước đó, chúng được gọi là RC.”

"RC?"

“Đó là từ tiếng Anh viết tắt của ‘Reality Check’ dịch ra là ‘Kiểm tra Thực tế’. Nó đề cập đến những khoảnh khắc được sử dụng để kiểm tra xem tình huống của chúng ta xem nó có thật không.”

Khi bản năng thực sự của nhân vật giải thích bắt đầu lộ ra, tôi gần như có thể thấy cặp kính của cậu ta bắt đầu sáng lên.

“Khi bộ não đi vào giấc ngủ, các khía cạnh khác nhau của nó bắt đầu nghỉ ngơi. Trong số đó, sự nhận thức tình huống ở tại thời điểm đó là không chính xác nhất. Bất kể mọi thứ có vẻ hợp lý như thế nào khi cậu đang mơ, khi cậu nghĩ lại giấc mơ của mình sau khi thức dậy, thì sẽ không có điều gì hợp lý cả.”

"… Cho nên?"

“Khía cạnh mà thể hiện điều này thường xuyên nhất là những con số. Sử dụng những con số, cậu có thể kiểm tra xem những gì cậu đang trải qua là một giấc mơ hay thực tế.”

GyeongWon tiếp tục lấy điện thoại ra khỏi túi.

"Bây giờ là mấy giờ?"

Đồng hồ điện thoại hiển thị thời gian là 11:35.

“11:35… Đúng như dự đoán, thời gian đã ngừng trôi.”

“Không phải là thời gian ngừng lại. Lần này, hãy thử kiểm tra nó liên tục.”

GyeongWon chỉ che các con số rồi cho xem lại.

“……!”

Đồng hồ chỉ 12:28. Và đó không phải là tất cả.

05:73.

13:24.

75:52.

Mỗi lần tôi nhìn đi chỗ khác và kiểm tra lại thời gian, các con số lại thay đổi.

"Các cậu có nhận ra được điều mà tôi đang muốn nói đến không? Khi chúng ta  đang ngủ, bộ não trở nên đặc biệt yếu trước những con số. Trong khi dòng cảm xúc cảm thấy rất giống nhau giữa giấc mơ và thực tế, thì bất cứ điều gì mang tính toán học đều trở nên rất không chính xác trong giấc mơ.”

“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra được……?”

Như thể không thể tin vào những gì đang xảy ra, cô ấy liên tục chớp mắt trong khi kiểm tra đồng hồ.

“11:35 có lẽ là lần cuối cùng ai đó nhìn thấy trước khi bước vào giấc mơ. Bởi vì thời gian đó nằm trong ký ức của ai đó, nên nó là thứ đầu tiên hiển thị khi cậu kiểm tra đồng hồ. Nếu cậu liên tục kiểm tra nó, các con số sẽ bắt đầu thay đổi.”

“Thật thú vị.”

“Đó là lý do tại sao cậu lại thường thấy rằng mình không thể nhớ số điện thoại của các thành viên trong gia đình hoặc nhớ mật khẩu để vào nhà khi đang mơ.”

"Ồ!"

SunAh lắng nghe lời giải thích với rất nhiều hứng thú.

“Những gì Chủ tịch Câu Lạc Bộ đã làm để đuổi giáo viên vừa rồi là sử dụng phương pháp RC này. Khá ấn tượng, thực sự là ấn tượng. Tôi không thể không thừa nhận điều đó.”

“Vậy là Joon cũng biết chuyện này……”

Sau khi GyeongWon nói điều này một cách vui vẻ, SunAh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt kính trọng.

HaYoon cũng nhìn về phía tôi với tay chống cằm.

Tôi bẽn lẽn đáp lại sự chú ý.

“Chà, nó không đáng là gì cả đâu. Điều thực sự quan trọng là chúng ta sẽ làm gì từ giờ trở đi.”

“Chính xác là như thế, đó mới là vấn đề quan trọng đối với chúng ta lúc này.”

Sau đó GyeongWon thở dài.

“Chúng ta nên làm gì đây, Chủ tịch Câu Lạc Bộ?”

"Gì?"

Nghe những lời của GyeongWon, mọi sự chú ý đổ dồn vào tôi. Chúng tôi sẽ phải làm gì? Tại sao cậu ta lại hỏi tôi?

"Tại sao cậu lại hỏi tôi? Cậu đã biết trước rằng đó là một giấc mơ. Cậu đã thử tôi, nói rằng tôi nên tự tìm hiểu. Chẳng phải cậu cũng biết phương pháp để giải quyết chuyện này sao?”

"Cậu cũng đã thấy rồi đấy…"

Cậu ta lại tiếp tục thở dài.

“Tất cả những câu chuyện ma liên quan đến giấc mơ trong giấc mơ mà tôi biết chỉ có kết thúc là họ tình cờ trốn thoát.”

"Huh?"

Trước vẻ mặt kinh ngạc của chúng tôi, GyeongWon bắt đầu chạm vào kính của mình.

“Khi đang lang thang trong những cơn ác mộng, tôi tỉnh dậy. Tất cả các kết thúc là đều kiểu vậy.”

“… Đồ khốn.”

Tôi thực sự bắt đầu bực mình. Cậu ấy đang thử tôi mặc dù chính cậu ấy cũng không biết câu trả lời!

“Và cậu định bảo tôi tự mình tìm ra giải pháp đấy à.”

“… Tôi xin lỗi, Chủ tịch Câu Lạc Bộ. Xin lỗi vì tôi đã quá cao ngạo mà đưa ra thử thách cho cậu.”

“Đó không phải là cách mà cậu đưa ra lời xin lỗi.”

Tôi bắt đầu xắn tay áo lên.

“Tháo kính ra và nghiến chặt quai hàm vào.”

“……!”

Sau khi thu hết quyết tâm, cậu ta đã tháo kính ra và nhắm mắt lại.

"Tôi đến đây!"

“Joon……!”

Ngay cả trước khi SunAh có thể ngăn tôi lại, tôi đã vung tay về phía tên khốn đó.

Vút-

Vuốt-!

“Ối!”

Sau khi nao núng, GyeongWon bắt đầu xoa trán với vẻ mặt bối rối.

Cậu ta hẳn đã nghĩ rằng tôi sẽ thực sự đánh cậu ta một cú rất mạnh.

“Hãy ngừng thử thách lẫn nhau và hòa thuận với nhau đi, GyeongWon. Chúng ta là bạn."

“……”

Cậu chủ trẻ đó đang nhìn tôi một cách bình tĩnh. Một người lười biếng nhưng hóm hỉnh sẽ luôn hơn một tên mọt sách không có kinh nghiệm sống về việc đối xử với người khác, vì vậy tôi chắc chắn mình sẽ không thua. Nhưng nếu chúng tôi tiếp tục chiến đấu như vậy, sẽ không có cách nào để nhóm của chúng tôi có thể làm việc cùng nhau đúng cách. Tốt nhất là nên chấm dứt chuyện này ở đây.

“Hãy bắt tay và kết thúc chuyện này.”

“……”

"Đây."

Khi tôi đưa tay ra, cậu ấy bình tĩnh nhìn tôi trước khi từ từ đưa tay phải ra và bắt tay tôi.

“Mọi chuyện kết thúc ở đây.”

“……”

“Hãy tiếp tục suy nghĩ. Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi sẽ biết câu trả lời?

"Ừ. Vậy, lý do là……”

Mặc dù cậu ấy đã nhìn chằm chằm một cách vô hồn, nhưng đến lúc cậu ấy giải thích, cậu ấy lại đeo kính vào và bắt đầu lên tiếng, như thể cậu ấy đã bình tĩnh trở lại.

“… Tôi nghĩ rằng, nếu đó là Chủ tịch Câu Lạc Bộ, thì cậu sẽ biết phải làm gì. Đó là vì tất cả các câu hỏi mà Chủ tịch Câu Lạc Bộ đã hỏi tôi cho đến nay. Cách mà cậu suy nghĩ sáng tạo khi đặt những câu hỏi đó, đó là điều khiến tôi nghĩ rằng cậu sẽ tìm ra câu trả lời.”

“……?”

Câu hỏi? Là nó à? Trong câu chuyện 'Loa phát thanh' và 'Người mẹ Kỳ lạ', cũng như với 'Người phụ nữ đang cười' - mặc dù cậu ấy không nhớ câu chuyện đó - tôi đã hỏi cậu ấy rất nhiều câu hỏi khác nhau về những câu chuyện ma. Ý tôi là, tôi là người không hiểu gì về thể loại kinh dị.

“Tôi là kiểu người chỉ đơn giản là tiếp nhận bất kỳ thông tin nhất định nào, sau đó sử dụng thông tin đó và một số lý luận để thử và giải quyết mọi việc. Đó là lý do tại sao, khi Chủ tịch Câu Lạc Bộ đặt câu hỏi về một số phần còn thiếu trong các câu chuyện ma, tôi đã thực sự bối rối.”

“……”

“Không giống như những người như tôi, những người chỉ chấp nhận thông tin được cung cấp nguyên trạng, tôi nghĩ rằng Chủ tịch Câu Lạc Bộ có thể nghĩ về cùng thông tin đó từ một góc nhìn mới mẻ mà những người khác thậm chí không thể nghĩ tới. Tôi đã hy vọng rằng cậu sẽ có thể sử dụng kiểu suy nghĩ này để tìm ra câu trả lời.”

Sau khi lấy lại nhịp độ, cậu ấy chỉnh lại kính của mình, vô tình làm cho ánh sáng phản chiếu khiến nó trông giống như kính của cậu ấy đã sáng lên.

Mặc dù lòng tự trọng rất cao, nhưng một khi đã thừa nhận ai đó, cậu ta sẽ rất nhanh chóng tiếp nhận họ.

“Thông tin chúng ta cần đều có ở đó. Chúng ta biết danh tính, hoàn cảnh và câu chuyện cho câu chuyện ma này. Sử dụng những yếu tố đó, tôi đã hy vọng rằng cậu sẽ trộn chúng thành một giải pháp thích hợp để giải quyết câu chuyện này.”

“……”

“Có thể sẽ có một chút áp lực, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ làm được. Hãy suy nghĩ thật kỹ.”

"Tôi sao?"

"Tôi nghĩ cậu có thể làm được! Tôi có cảm giác rằng cậu có thể.”

“……”

Vậy đó là những gì cậu ta nghĩ sau khi điều tra thông tin về câu chuyện này?

‘Nếu là mình, mình có thể làm được, huh……?’

Tôi nuốt nước bọt và nhìn lên khi tôi bắt đầu cân nhắc.

SunAh đang nhìn tôi với vẻ mặt mong đợi. HaYoon cũng đang nhìn tôi với vẻ mặt thích thú. Những gì cậu ấy gợi ý là góc nhìn độc đáo của tôi có lẽ là những điều tôi nghĩ ra bằng cách sử dụng trí thông minh bẩm sinh của mình.

Được khen đột ngột như vậy khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

Tuy nhiên, có vẻ như cậu ấy đã không sai. Trong một tình huống như thế này, khi chúng tôi đã biết mọi thứ mình cần, chúng tôi không còn cần thêm thông tin nữa. Tại thời điểm đó, chúng tôi cần một người có thể lấy thông tin đã cho và trộn lại, kết hợp và xoắn nó để tìm ra giải pháp.

'Và cậu ấy nói rằng mình sẽ là người đóng vai đó.'

Hừm. Tôi nên làm gì? Một giấc mơ lặp đi lặp lại. Làm thế nào để chúng ta thức dậy? Chết không phải là câu trả lời. Ngay cả khi chúng ta chết, chúng ta sẽ thức dậy trong một giấc mơ khác. Ngoài ra, làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn cũng không hiệu quả.

Chúng tôi đã chạy rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều cú sốc và thậm chí còn bị chia cắt trong những giấc mơ, nhưng chúng tôi vẫn chưa tỉnh dậy.

Chỉ có duy nhất một giải pháp.

“Có lẽ như cách này sẽ có hiệu quả chăng?”

"Nó là gì?"

SunAh là người hỏi, tò mò về câu trả lời. Ba người họ cũng đang nhìn tôi.

“Mình nghĩ chúng ta phải bắt đầu nghĩ ngược lại.”

____

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương