Cinderella 12 Giờ
-
Chương 15: Đêm thứ mười lăm
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Hiện tại Giang Nhiễm rất tức giận, cái chăn lạnh này cô mới mua tháng trước đấy!
Cô cầm lấy rồi giật góc chăn trong miệng nó, nổi giận đùng đùng nhìn nó: “Con chó kia, chị thấy em muốn ăn đòn rồi!”
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm cướp được cái chăn, thật sự nghiêm khắc ra tay đánh vào cái mông chó vểnh cao: “Này thì gây sự này!”
“Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!” Phong Kính kêu lên.
Giang Nhiễm: “…”
Thôi, đêm khuya đánh chó ảnh hưởng đến hàng xóm nghỉ ngơi.
“Sáng mai sẽ tính sổ với em!” Giang Nhiễm ôm chăn, ném vào cái giỏ bên cạnh máy giặt. Lúc trở về, cô phát hiện chó con nhà cô ngậm băng dính trong suốt, đang… giúp cô đóng gói???
Chẳng lẽ Nhị Hoàng nhà cô thật sự thành tinh sao????
Bây giờ trong lòng cô rất hỗn loạn, cô cảm thấy giữa cô và Nhị Hoàng nhất định đã xảy ra vấn đề.
Phong Kính dán xong gói hàng, phát hiện băng dính trong suốt dính trên móng vuốt của mình. anh dùng móng vuốt khác đè lại băng dính, kéo cái bị dính ra, sau đó một cái khác lại bị dính vào.
“Gâu gâu gâu gâu!” Anh dùng sức vẫy móng vuốt bên phải, muốn ném băng dính xuống.
Giang Nhiễm: “…”
Cô đi qua tóm được móng vuốt của Nhị Hoàng, kéo băng dính trên đó xuống, sau đó ôm lấy Nhị Hoàng đặt ra bên ngoài, khóa cửa lại.
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm còn mấy gói hàng chưa đóng gói xong, nếu không có nó quấy rối thì cô đã làm xong lâu rồi. Đóng gói xong mấy cái đó, cô mở cửa phòng, phát hiện Nhị Hoàng còn ngồi xổm ngoài cửa chờ cô.
Thấy cô đi ra, nó vẫy vẫy cái đuôi với cô.
Trái tim Giang Nhiễm lập tức mềm nhũn, cô đoán nó nhất định vì tránh ngày mai bị đánh nên mới nghĩ ra chiến lược này.
“Nhị Hoàng, đi ngủ thôi.” Giang Nhiễm đóng cửa phòng để hàng rồi đi về phòng ngủ của mình. Phong Kính đi theo sau cô, quen đường quen lối nhảy lên bậc cửa sổ thoải mái.
Thấy rốt cuộc Giang Nhiễm cũng tắt đèn ngủ, Phong Kính nghĩ quả nhiên thân phận chó vẫn không dùng được, ngày mai anh dùng thân phận người đến trao đổi với cô lần nữa về tác hại của việc ngủ muộn vậy.
Sáng hôm sau Phong Kính ăn sáng, gửi tin nhắn WeChat cho Giang Nhiễm: “Xin hỏi cô Giang có đấy không?”
[Người order Đại Kha Kha]: Có. (đáng yêu)
[Phong]: Tôi muốn hỏi cô buổi sáng tôi có thể đến chỗ cô lấy vitamin tổng hợp không? (đáng yêu)
[Người order Đại Kha Kha]: Có thể, anh cứ xuống đây lấy là được, tôi ở nhà 703.
[Phong]: (ok)
Phong Kính sửa lại đầu tóc và quần áo của mình, rồi mới đeo khẩu trang và đội mũ ra ngoài.
Đứng trước cửa nhà 703, anh lại điều chỉnh đầu tóc của mình lại lần nữa rồi mới nhấn chuông.
“Gâu gâu gâu gâu gâu!” Rất nhanh bên trong đã truyền ra tiếng chó sủa, tiếp đến “cạch” một tiếng, cửa được mở ra. Giang Nhiễm mặc một cái áo ngủ cổ chéo màu xanh, dưới chân đi đôi dép lê có nơ con bướm mà Phong Kính quen thuộc: “A, anh Phong, anh chờ một chút, tôi đi lấy vitamin cho anh.”
Cô đi hai bước vào trong, lại quay người lại nói: “Hay là anh vào trong đợi đi.”
“Được.” Hai mắt Phong Kính sáng lên.
Vì trong nhà bình thường chỉ có người giao hàng tới lấy hàng nên Giang Nhiễm cũng không chuẩn bị đôi dép nào, đành phải lấy hai cái túi plastic bọc giày khi đi mưa: “Ngại quá, anh dùng tạm một chút.”
“Không sao.” Có thể quang minh chính đại bước vào cách cửa này, Phong Kính vốn không ngại chuyện nhỏ này.
Anh đi túi plastic, bước chân vào, Nhị Hoàng chạy quanh chân anh hai vòng, hưng phấn vẫy đuôi với anh.
Phong Kính cúi người xoa đầu nó.
Mắt Giang Nhiễm giật giật, sao anh Phong và Nhị Hoàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Cho dù Phong Kính vốn rất dễ gần nhưng Nhị Hoàng tuyệt đối không phải.
“Anh Phong là người rất dễ khiến thú cưng thích sao?” Cô vẫn không nhịn được phải hỏi một chút.
Phong Kính hơi sửng sốt rồi nói: “Cũng không phải, nhưng hình như tôi và chó nhà cô vừa gặp đã thân.”
“Gâu!” Giống như để hưởng ứng anh, Nhị Hoàng đúng lúc kêu một tiếng.
Giang Nhiễm mỉm cười không nghĩ đến chuyện này nữa, Nhị Hoàng thích anh, chứng tỏ ít nhất anh không phải người xấu: “Anh ngồi ở sofa một lát trước đã.”
“Được.” Phong Kính vô cùng quen thuộc với phòng khách này, nhưng lần đầu tiên dùng thị giác của người để nhìn nên vẫn có phần mới lạ. Phong cách trang trí nhà cửa của Giang Nhiễm là phong cách Bắc Âu đang thịnh hành bây giờ, sofa màu trắng với màu xám tương phản, vừa gọn gàng vừa có cảm giác nghệ thuật.
Bàn trà thủy tinh trước sofa có đặt một vài quả lựu còn tươi, có một quả vừa bóc được một nửa, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào đó.
“Cô thích ăn lựu sao?” Phong Kính hỏi.
Giang Nhiễm nói: “Cũng bình thường, lựu này được một ông cụ đẩy xe bán, lựu nhà ông ấy cực kỳ ngọt, hôm qua đúng lúc gặp được nên mua luôn.”
Phong Kính nhìn hạt lựu óng ánh trên bàn, gật đầu nói: “Nhìn qua quả thật không tồi, rất no đủ.”
“Đúng vậy, chỉ là bóc khá phiền phức.” Nói xong Giang Nhiễm đi vào phòng lấy sáu túi vitamin tổng hợp đưa cho Phong Kính, “Bên trong mỗi túi có ba mươi gói, nếu mỗi ngày ăn một gói thì có thể ăn được nửa năm.”
Phong Kính ôm lấy mấy cái túi đóng gói màu hồng nhạt từ tay cô rồi nói cảm ơn với cô.
Giao dịch đến đây là chấm dứt, nhưng Phong Kính cũng không định ra về mà nói chuyện với cô về chuyện thức đêm: “Đúng rồi, hôm qua tôi xem trên Weibo thấy có người hay thức đêm bị xuất huyết não, bình thường cô phải chú ý ít thức đêm lại đấy.”
Giang Nhiễm sửng sốt: “Nghiêm trọng thế sao?” Mấy ngày nay cô không lên Weibo, hình như đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Phong Kính nói: “Nguyên nhân chắc chỉ vì thức đêm thôi, ngoài nghỉ ngơi sớm hơn ra, bình thường vẫn phải chú ý rèn luyện. Nhưng tôi thấy mỗi ngày cô đều dắt chó đi dạo, vẫn có thể tính đó thành một chút vận động.”
Cái này Giang Nhiễm không phục: “Anh có biết Nhị Hoàng hiếu động lắm không, đâu chỉ là một chút vận động chứ?”
Phong Kính cười nói: “Vậy là tốt rồi, thật ra nếu có thời gian nên đi tập gym thì càng tốt, tôi cũng luôn luôn tập thể hình.”
Giang Nhiễm buột miệng thốt ra: “À, chẳng trách tôi cảm thấy dáng người anh rất chuẩn.” Mặc dù cách quần áo cô vẫn có thể cảm nhận thân hình rắn chắc mạnh mẽ dưới lớp vải!
Cô nói xong lời này thì không khí bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Giang Nhiễm há miệng thở dốc, muốn tìm đề tài để cứu vãn lại, nhưng trong lòng bối rối không thể nghĩ được đề tài gì thích hợp. Cũng may tiếng di động vang lên như chúa cứu thế.
“Ngại quá, tôi đi vào nghe điện thoại.”
“Được.”
Điện thoại của lớp trưởng đại học Giang Nhiễm gọi tới, nói cuối tuần có tổ chức họp mặt bạn học, hỏi Giang Nhiễm có muốn tham gia không. Vì lâu rồi cũng không liên lạc với bạn học cũ, hai người nói chuyện mãi, lúc Giang Nhiễm cúp điện thoại mới phát hiện các cô tán gẫu hơn 20 phút.
Trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, Giang Nhiễm chạy nhanh ra phòng khách.
Phong Kính đã đi rồi nhưng trên bàn còn để lại một bát hạt lựu đã bóc xong.
Giang Nhiễm đứng tại chỗ một lúc mới đi qua xoa đầu Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng à, lựu này có phải do anh Phong bóc không?”
“Gâu!” Nhị Hoàng vẫy đuôi với cô.
“À, thật sự là anh ấy.” Giang Nhiễm vuốt lông Nhị Hoàng, khẽ nở nụ cười.
Buổi tối hôm nay lúc Phong Kính và Nhị Hoàng hoán đổi thì phát hiện Giang Nhiễm hiếm có khi đi ngủ sớm như thế. Xem ra con người giao tiếp với con người vẫn tương đối hiệu quả.
Hôm sau Michelle tới đón Phong Kính đến phòng tập gym. Anh nói anh vẫn luôn tập thể hình cũng không phải cho có, anh có một huấn luyện viên riêng, xây dựng lộ trình tập thể hình hoàn thiện cho anh.
Tuy rằng ngày thường Phong Kính cũng rất nghiêm túc, nhưng huấn luyện viên cảm thấy hôm nay anh… lại cực kỳ nghiêm túc.
“Sắp tới cậu Phong nhận phim mới sao?” Huấn luyện viên không khỏi tò mò, lúc trước Phong Kính cũng vì một cảnh quay trong “Biệt hiệu Omega” mà bế quan tu luyện các thế võ với huấn luyện viên suốt một tháng, biểu hiện của anh hôm nay rất giống để chuẩn bị cho quay phim.
Phong Kính nói: “Không có, khoảng thời gian này tôi đang nghỉ ngơi.”
Huấn luyện viên nhướng mày, lặng lẽ truyền đạt nghi vấn của mình, Phong Kính mỉm cười, không đáp lại gì cả.
Anh sẽ không nói với huấn luyện viên, vì hôm qua Giang Nhiễm khen dáng người anh chuẩn.
Sau khi kết thúc vẫn là Michelle lái xe đưa anh về, Michelle ôm ấp một chút hy vọng, cố ý hỏi: “Phong tổng về Hoa Đô sao?”
Phong Kính ngồi ở phía sau, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chút nào: “Về Chẩm Thủy Hương.”
Michelle: “…”
Rốt cuộc anh còn định ở đó bao lâu nữa?
Anh ta quyết định khuyên nhủ Phong Kính: “Phong tổng, giấy chắc chắn không gói được lửa đâu, ở lâu chỗ đó, giám đốc Tần chắc chắn sẽ phát hiện ra.” Đừng nói Tần Phàm, anh ta còn nghi ngờ nếu tiếp tục ở đó thì ngay cả truyền thông cũng moi ra được.
“Chờ cái ngày không gói được kia rồi hẵng nói.”
Michelle: “…”
Về đến tiểu khu, Phong Kính vô cùng may mắn lại gặp Giang Nhiễm.
Hôm nay cô không phải xuống nhà đi dạo mà cầm theo một túi rau lớn. Thấy Phong Kính, Giang Nhiễm chủ động chào hỏi anh: “Anh Phong, khéo quá.”
Phong Kính nói: “Ừ, tôi vừa đi tập thể hình về, cô đi siêu thị mua thức ăn sao?”
“Không phải đâu.” Giang Nhiễm cười tủm tỉm lắc đầu, “Những thứ này đều là tôi tự trồng đấy.”
Phong Kính có phần bất ngờ nhìn cô: “Cô tự trồng á?”
“Vâng, tôi thuê một mảnh đất nhỏ ở nông trại Tinh Quang, trồng một ít rau củ, mỗi tuần qua đó xử lý một lần, tiện thể thu hoạch rau củ luôn.”
Phong Kính biết nông trại Tinh Quang, ở cùng một nơi với công viên Tinh Quang, năm nay mới quy hoạch nông trường sinh thái. Trong đó có cho bên ngoài thuê, họ còn cung cấp hạt giống các loại rau quả, ai muốn trồng gì thì trồng đấy.
Cô Giang không những xinh đẹp mà còn cần cù lao động! Thiện cảm của Phong Kính với cô lại tăng lên một bậc: “Bình thường cô đều ăn rau củ mình trồng sao?”
“Đúng vậy, ngày thường người ở nông trại sẽ giúp tôi xử lý, từng đó rau tôi ăn vẫn dư dả.” Nói xong Giang Nhiễm mở túi trong tay ra, cho Phong Kính xem thành quả của mình: “Lần này thu hoạch ớt cay, mướp đắng, sen trắng và cà chua.”
Phong Kính khen ngợi: “Nhìn ngon thật đấy.”
“Ha ha.” Giang Nhiễm bật cười, cô đưa một ít rau bên trong cho Phong Kính, “Cái này cho anh, anh cũng dùng thử đi.”
Phong Kính vui vẻ nhận rau: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí, coi như cảm ơn anh đã giúp tôi bóc lựu.”
Động tác của Phong Kính ngừng lại, anh nói với Giang Nhiễm: “Tôi còn biết bóc vỏ tôm cua sò, cô xem cô có cần không?”
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phong Kính: Vỗ mông anh thì chính là người của anh
Giang Nhiễm:?????
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊
Beta: Mạc Y Phi
Hiện tại Giang Nhiễm rất tức giận, cái chăn lạnh này cô mới mua tháng trước đấy!
Cô cầm lấy rồi giật góc chăn trong miệng nó, nổi giận đùng đùng nhìn nó: “Con chó kia, chị thấy em muốn ăn đòn rồi!”
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm cướp được cái chăn, thật sự nghiêm khắc ra tay đánh vào cái mông chó vểnh cao: “Này thì gây sự này!”
“Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!” Phong Kính kêu lên.
Giang Nhiễm: “…”
Thôi, đêm khuya đánh chó ảnh hưởng đến hàng xóm nghỉ ngơi.
“Sáng mai sẽ tính sổ với em!” Giang Nhiễm ôm chăn, ném vào cái giỏ bên cạnh máy giặt. Lúc trở về, cô phát hiện chó con nhà cô ngậm băng dính trong suốt, đang… giúp cô đóng gói???
Chẳng lẽ Nhị Hoàng nhà cô thật sự thành tinh sao????
Bây giờ trong lòng cô rất hỗn loạn, cô cảm thấy giữa cô và Nhị Hoàng nhất định đã xảy ra vấn đề.
Phong Kính dán xong gói hàng, phát hiện băng dính trong suốt dính trên móng vuốt của mình. anh dùng móng vuốt khác đè lại băng dính, kéo cái bị dính ra, sau đó một cái khác lại bị dính vào.
“Gâu gâu gâu gâu!” Anh dùng sức vẫy móng vuốt bên phải, muốn ném băng dính xuống.
Giang Nhiễm: “…”
Cô đi qua tóm được móng vuốt của Nhị Hoàng, kéo băng dính trên đó xuống, sau đó ôm lấy Nhị Hoàng đặt ra bên ngoài, khóa cửa lại.
Phong Kính: “…”
Giang Nhiễm còn mấy gói hàng chưa đóng gói xong, nếu không có nó quấy rối thì cô đã làm xong lâu rồi. Đóng gói xong mấy cái đó, cô mở cửa phòng, phát hiện Nhị Hoàng còn ngồi xổm ngoài cửa chờ cô.
Thấy cô đi ra, nó vẫy vẫy cái đuôi với cô.
Trái tim Giang Nhiễm lập tức mềm nhũn, cô đoán nó nhất định vì tránh ngày mai bị đánh nên mới nghĩ ra chiến lược này.
“Nhị Hoàng, đi ngủ thôi.” Giang Nhiễm đóng cửa phòng để hàng rồi đi về phòng ngủ của mình. Phong Kính đi theo sau cô, quen đường quen lối nhảy lên bậc cửa sổ thoải mái.
Thấy rốt cuộc Giang Nhiễm cũng tắt đèn ngủ, Phong Kính nghĩ quả nhiên thân phận chó vẫn không dùng được, ngày mai anh dùng thân phận người đến trao đổi với cô lần nữa về tác hại của việc ngủ muộn vậy.
Sáng hôm sau Phong Kính ăn sáng, gửi tin nhắn WeChat cho Giang Nhiễm: “Xin hỏi cô Giang có đấy không?”
[Người order Đại Kha Kha]: Có. (đáng yêu)
[Phong]: Tôi muốn hỏi cô buổi sáng tôi có thể đến chỗ cô lấy vitamin tổng hợp không? (đáng yêu)
[Người order Đại Kha Kha]: Có thể, anh cứ xuống đây lấy là được, tôi ở nhà 703.
[Phong]: (ok)
Phong Kính sửa lại đầu tóc và quần áo của mình, rồi mới đeo khẩu trang và đội mũ ra ngoài.
Đứng trước cửa nhà 703, anh lại điều chỉnh đầu tóc của mình lại lần nữa rồi mới nhấn chuông.
“Gâu gâu gâu gâu gâu!” Rất nhanh bên trong đã truyền ra tiếng chó sủa, tiếp đến “cạch” một tiếng, cửa được mở ra. Giang Nhiễm mặc một cái áo ngủ cổ chéo màu xanh, dưới chân đi đôi dép lê có nơ con bướm mà Phong Kính quen thuộc: “A, anh Phong, anh chờ một chút, tôi đi lấy vitamin cho anh.”
Cô đi hai bước vào trong, lại quay người lại nói: “Hay là anh vào trong đợi đi.”
“Được.” Hai mắt Phong Kính sáng lên.
Vì trong nhà bình thường chỉ có người giao hàng tới lấy hàng nên Giang Nhiễm cũng không chuẩn bị đôi dép nào, đành phải lấy hai cái túi plastic bọc giày khi đi mưa: “Ngại quá, anh dùng tạm một chút.”
“Không sao.” Có thể quang minh chính đại bước vào cách cửa này, Phong Kính vốn không ngại chuyện nhỏ này.
Anh đi túi plastic, bước chân vào, Nhị Hoàng chạy quanh chân anh hai vòng, hưng phấn vẫy đuôi với anh.
Phong Kính cúi người xoa đầu nó.
Mắt Giang Nhiễm giật giật, sao anh Phong và Nhị Hoàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Cho dù Phong Kính vốn rất dễ gần nhưng Nhị Hoàng tuyệt đối không phải.
“Anh Phong là người rất dễ khiến thú cưng thích sao?” Cô vẫn không nhịn được phải hỏi một chút.
Phong Kính hơi sửng sốt rồi nói: “Cũng không phải, nhưng hình như tôi và chó nhà cô vừa gặp đã thân.”
“Gâu!” Giống như để hưởng ứng anh, Nhị Hoàng đúng lúc kêu một tiếng.
Giang Nhiễm mỉm cười không nghĩ đến chuyện này nữa, Nhị Hoàng thích anh, chứng tỏ ít nhất anh không phải người xấu: “Anh ngồi ở sofa một lát trước đã.”
“Được.” Phong Kính vô cùng quen thuộc với phòng khách này, nhưng lần đầu tiên dùng thị giác của người để nhìn nên vẫn có phần mới lạ. Phong cách trang trí nhà cửa của Giang Nhiễm là phong cách Bắc Âu đang thịnh hành bây giờ, sofa màu trắng với màu xám tương phản, vừa gọn gàng vừa có cảm giác nghệ thuật.
Bàn trà thủy tinh trước sofa có đặt một vài quả lựu còn tươi, có một quả vừa bóc được một nửa, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào đó.
“Cô thích ăn lựu sao?” Phong Kính hỏi.
Giang Nhiễm nói: “Cũng bình thường, lựu này được một ông cụ đẩy xe bán, lựu nhà ông ấy cực kỳ ngọt, hôm qua đúng lúc gặp được nên mua luôn.”
Phong Kính nhìn hạt lựu óng ánh trên bàn, gật đầu nói: “Nhìn qua quả thật không tồi, rất no đủ.”
“Đúng vậy, chỉ là bóc khá phiền phức.” Nói xong Giang Nhiễm đi vào phòng lấy sáu túi vitamin tổng hợp đưa cho Phong Kính, “Bên trong mỗi túi có ba mươi gói, nếu mỗi ngày ăn một gói thì có thể ăn được nửa năm.”
Phong Kính ôm lấy mấy cái túi đóng gói màu hồng nhạt từ tay cô rồi nói cảm ơn với cô.
Giao dịch đến đây là chấm dứt, nhưng Phong Kính cũng không định ra về mà nói chuyện với cô về chuyện thức đêm: “Đúng rồi, hôm qua tôi xem trên Weibo thấy có người hay thức đêm bị xuất huyết não, bình thường cô phải chú ý ít thức đêm lại đấy.”
Giang Nhiễm sửng sốt: “Nghiêm trọng thế sao?” Mấy ngày nay cô không lên Weibo, hình như đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Phong Kính nói: “Nguyên nhân chắc chỉ vì thức đêm thôi, ngoài nghỉ ngơi sớm hơn ra, bình thường vẫn phải chú ý rèn luyện. Nhưng tôi thấy mỗi ngày cô đều dắt chó đi dạo, vẫn có thể tính đó thành một chút vận động.”
Cái này Giang Nhiễm không phục: “Anh có biết Nhị Hoàng hiếu động lắm không, đâu chỉ là một chút vận động chứ?”
Phong Kính cười nói: “Vậy là tốt rồi, thật ra nếu có thời gian nên đi tập gym thì càng tốt, tôi cũng luôn luôn tập thể hình.”
Giang Nhiễm buột miệng thốt ra: “À, chẳng trách tôi cảm thấy dáng người anh rất chuẩn.” Mặc dù cách quần áo cô vẫn có thể cảm nhận thân hình rắn chắc mạnh mẽ dưới lớp vải!
Cô nói xong lời này thì không khí bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Giang Nhiễm há miệng thở dốc, muốn tìm đề tài để cứu vãn lại, nhưng trong lòng bối rối không thể nghĩ được đề tài gì thích hợp. Cũng may tiếng di động vang lên như chúa cứu thế.
“Ngại quá, tôi đi vào nghe điện thoại.”
“Được.”
Điện thoại của lớp trưởng đại học Giang Nhiễm gọi tới, nói cuối tuần có tổ chức họp mặt bạn học, hỏi Giang Nhiễm có muốn tham gia không. Vì lâu rồi cũng không liên lạc với bạn học cũ, hai người nói chuyện mãi, lúc Giang Nhiễm cúp điện thoại mới phát hiện các cô tán gẫu hơn 20 phút.
Trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, Giang Nhiễm chạy nhanh ra phòng khách.
Phong Kính đã đi rồi nhưng trên bàn còn để lại một bát hạt lựu đã bóc xong.
Giang Nhiễm đứng tại chỗ một lúc mới đi qua xoa đầu Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng à, lựu này có phải do anh Phong bóc không?”
“Gâu!” Nhị Hoàng vẫy đuôi với cô.
“À, thật sự là anh ấy.” Giang Nhiễm vuốt lông Nhị Hoàng, khẽ nở nụ cười.
Buổi tối hôm nay lúc Phong Kính và Nhị Hoàng hoán đổi thì phát hiện Giang Nhiễm hiếm có khi đi ngủ sớm như thế. Xem ra con người giao tiếp với con người vẫn tương đối hiệu quả.
Hôm sau Michelle tới đón Phong Kính đến phòng tập gym. Anh nói anh vẫn luôn tập thể hình cũng không phải cho có, anh có một huấn luyện viên riêng, xây dựng lộ trình tập thể hình hoàn thiện cho anh.
Tuy rằng ngày thường Phong Kính cũng rất nghiêm túc, nhưng huấn luyện viên cảm thấy hôm nay anh… lại cực kỳ nghiêm túc.
“Sắp tới cậu Phong nhận phim mới sao?” Huấn luyện viên không khỏi tò mò, lúc trước Phong Kính cũng vì một cảnh quay trong “Biệt hiệu Omega” mà bế quan tu luyện các thế võ với huấn luyện viên suốt một tháng, biểu hiện của anh hôm nay rất giống để chuẩn bị cho quay phim.
Phong Kính nói: “Không có, khoảng thời gian này tôi đang nghỉ ngơi.”
Huấn luyện viên nhướng mày, lặng lẽ truyền đạt nghi vấn của mình, Phong Kính mỉm cười, không đáp lại gì cả.
Anh sẽ không nói với huấn luyện viên, vì hôm qua Giang Nhiễm khen dáng người anh chuẩn.
Sau khi kết thúc vẫn là Michelle lái xe đưa anh về, Michelle ôm ấp một chút hy vọng, cố ý hỏi: “Phong tổng về Hoa Đô sao?”
Phong Kính ngồi ở phía sau, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chút nào: “Về Chẩm Thủy Hương.”
Michelle: “…”
Rốt cuộc anh còn định ở đó bao lâu nữa?
Anh ta quyết định khuyên nhủ Phong Kính: “Phong tổng, giấy chắc chắn không gói được lửa đâu, ở lâu chỗ đó, giám đốc Tần chắc chắn sẽ phát hiện ra.” Đừng nói Tần Phàm, anh ta còn nghi ngờ nếu tiếp tục ở đó thì ngay cả truyền thông cũng moi ra được.
“Chờ cái ngày không gói được kia rồi hẵng nói.”
Michelle: “…”
Về đến tiểu khu, Phong Kính vô cùng may mắn lại gặp Giang Nhiễm.
Hôm nay cô không phải xuống nhà đi dạo mà cầm theo một túi rau lớn. Thấy Phong Kính, Giang Nhiễm chủ động chào hỏi anh: “Anh Phong, khéo quá.”
Phong Kính nói: “Ừ, tôi vừa đi tập thể hình về, cô đi siêu thị mua thức ăn sao?”
“Không phải đâu.” Giang Nhiễm cười tủm tỉm lắc đầu, “Những thứ này đều là tôi tự trồng đấy.”
Phong Kính có phần bất ngờ nhìn cô: “Cô tự trồng á?”
“Vâng, tôi thuê một mảnh đất nhỏ ở nông trại Tinh Quang, trồng một ít rau củ, mỗi tuần qua đó xử lý một lần, tiện thể thu hoạch rau củ luôn.”
Phong Kính biết nông trại Tinh Quang, ở cùng một nơi với công viên Tinh Quang, năm nay mới quy hoạch nông trường sinh thái. Trong đó có cho bên ngoài thuê, họ còn cung cấp hạt giống các loại rau quả, ai muốn trồng gì thì trồng đấy.
Cô Giang không những xinh đẹp mà còn cần cù lao động! Thiện cảm của Phong Kính với cô lại tăng lên một bậc: “Bình thường cô đều ăn rau củ mình trồng sao?”
“Đúng vậy, ngày thường người ở nông trại sẽ giúp tôi xử lý, từng đó rau tôi ăn vẫn dư dả.” Nói xong Giang Nhiễm mở túi trong tay ra, cho Phong Kính xem thành quả của mình: “Lần này thu hoạch ớt cay, mướp đắng, sen trắng và cà chua.”
Phong Kính khen ngợi: “Nhìn ngon thật đấy.”
“Ha ha.” Giang Nhiễm bật cười, cô đưa một ít rau bên trong cho Phong Kính, “Cái này cho anh, anh cũng dùng thử đi.”
Phong Kính vui vẻ nhận rau: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí, coi như cảm ơn anh đã giúp tôi bóc lựu.”
Động tác của Phong Kính ngừng lại, anh nói với Giang Nhiễm: “Tôi còn biết bóc vỏ tôm cua sò, cô xem cô có cần không?”
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phong Kính: Vỗ mông anh thì chính là người của anh
Giang Nhiễm:?????
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook