Chuyện Yêu Đương
-
Chương 32: Có cậu bên cạnh, như thế nào cũng tốt
Du lịch sau tốt nghiệp.
Trước khi thi đại học Giản Ninh và Nhậm Nguyên đã từng bàn nhau thử đi du lịch sau tốt nghiệp một lần, nhưng vẫn chưa quyết định đi đâu, hai người trao đổi một hồi, cuối cùng quyết định đi núi Thái Sơn, tiện đường ghé vào Khúc Phụ(1), quang cảnh thiên nhiên lẫn di sản nhân văn đều được đến, có thể mãn nhãn một lần.
Sau khi trao đổi với người nhà, hai chàng trai cũng không có gì không yên lòng, ai cũng giống như người theo chồng đi theo đoàn du lịch đến núi Thái Sơn, còn Khúc Phụ cũng đã thương lượng xong với bên đoàn du lịch, nhờ bọn họ trông nom hai thằng nhóc, đến được bên kia hai đứa sẽ báo cho đoàn biết, đi tiếp.
Hiện tại là thời kỳ Tân Trung Hoa cải cách, đất nước ngày càng phát triển, khiến cho mọi người nhiệt tình và trung hậu hơn rất nhiều, thấy hai chàng trai dương quang rực rỡ đẹp trai đơn thuần, khiến cho cô dì chú bác tự nhiên đồng ý.
Thu dọn hành lý, đeo gói to gói nhỏ lên đường, hai người bắt đầu một mình đi theo đoàn du lịch.
Bởi vì đi theo đoàn, nên xe đò chạy thẳng một đường đến Thái An(2), trên đường đi sẽ có thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, nhưng thật ra phần lớn thời gian đều ngồi trên xe.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới, Giản Ninh nói, lúc đó mọi người giống như người một nhà, cùng trò chuyện trên xe, người lớn có gì ăn đều hỏi bạn có ăn hay không, cười cười nói nói suốt đường đi, mặc dù ngồi rất lâu, eo mỏi lưng đau nhưng cũng không quá khó chịu.
“Cũng may cậu không say xe, không thì suốt đường đi cậu chịu khổ rồi.” Nhậm Nguyên bỏ múi quýt vào miệng, nhìn Giản Ninh bên cạnh ăn hạt dưa, không khỏi cảm thấy vui mừng.
Vừa rồi bọn họ thấy có người say xe, sắc mặt trắng bệch, trông rất đáng thương, Nhậm Nguyên nghĩ, may là hai người bọn họ không ai bị say xe, không thì khó chịu suốt đường đi.
Giản Ninh liếc nhìn Nhậm Nguyên, “Ưm, đổi bài hát, mình không có tay bật.” Nhậm Nguyên nghe lời lấy máy nghe nhạc ra, đổi bài hát. Đây là máy nghe nhạc di động được thưởng sau khi mua hàng khuyến mãi, khoảng mấy chục khối.
“Sau khi về, không bao lâu sẽ đăng ký, tham gia huấn luyện quân sự.”
“Ừm, chúng ta không cùng ngành, lần này đại khái chúng ta không gặp nhau mấy lần, nhưng mình không ngại tối cậu mang thức ăn đến ký túc đâu.” Giản Ninh nói xong, cười híp mắt nhìn Nhậm Nguyên, “Nhậm Nguyên, cậu nói xem, cuộc sống đại học thế nào?”
“Làm sao mình biết, mình chưa từng qua.” Nhậm Nguyên nói, chợt nhớ tới giấc mơ khi vào đại học, “Ừm, lúc vẫn chưa quen cậu, mình nghĩ đại khái là con trai mặc áo sơ-mi đơn giản đạp xe đạp, phía sau chở một cô gái tóc dài mặc váy, hai người cùng nhau ôn tập, con trai có thể chơi bóng rổ, cùng tham gia công việc xã đoàn với con gái, tóm lại là vậy, còn cậu?”
“Không khác bao nhiêu, bây giờ cũng giống vậy.”
“Ừm, nhưng phía sau mình đổi thành cậu, thân cao thể trọng không giống nữ sinh thôi.”
Hai người cười đùa với nhau, hướng dẫn viên du lịch và tài xế phụ nói đến giờ xuống xe ăn cơm, nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó lên xe tiếp tục hành trình.
Hai người tài xế phụ và tài xế đổi lược cho nhau, sau cơm tối, hai người lại đổi lượt.
Nhậm Nguyên đeo túi của mình, tiền và một vài giấy tờ đều ở bên trong, Giản Ninh cũng làm giả một vài thứ để ngừa bị ăn trộm. Hai người xuống xe cuối cùng, vào quán cơm, mười người một bàn cùng nhau ăn cơm, món ăn qua loa không dinh dưỡng, cũng may ăn no cơm, muốn mua đồ uống hoặc đồ ăn nhẹ thì có siêu thị bên cạnh.
Rốt cuộc cũng có thể hít thở không khí một chút, Giản Ninh và Nhậm Nguyên dù sao cũng là hai người trẻ tuổi, ăn nhiều cơm, ăn đến ba chén cơm mới cảm thấy hơi no.
“Mình cũng muốn thi bằng lái.”
“Đến lúc đó cùng thi, nhưng số tiền đó mình phải hỏi người trong nhà vì còn phải tự để dành, tới khi thuê nhà còn phải trả tiền điện nước, chi phí không ít.” Nhậm Nguyên nghĩ mình học y, chắc chắn chương trình học nặng, tốn rất nhiều công sức, để cho Giản Ninh đi làm thêm một mình, Nhậm Nguyên cảm thấy rất đau lòng.
Giản Ninh nhìn Nhậm Nguyên, hiểu Nhậm Nguyên đang suy nghĩ gì, “Xe đến trước núi ắt có đường, tiền sinh hoạt cha mẹ mình cho một tháng sáu trăm, đủ để chi tiêu, tiết kiệm một chút cộng với cái kho nhỏ của cậu, đến năm ba chúng ta có thể dọn ra ngoài.”
“Ừm, khó khăn một chút nhưng cũng đủ cho chúng ta, hơn nữa chúng ta không phải con gái, có thể tiết kiệm tiền mua quần áo này nọ, chỉ cần cậu không mê game là được.”
“Xuỳ, cậu thì có.”
Không thể không cãi nhau, Nhậm Nguyên và Giản Ninh lên xe trước tiên, những người còn lại vẫn ở ngoài hít thở không khí, Nhậm Nguyên đột nhiên nghiêng người qua, đánh lén Giản Ninh.
“Cậu cẩn thận một chút, ở đây không như ở nhà.”
“Cậu đấy, để ý như vậy, làm mình rất đau lòng.” Nhậm Nguyên cười cười, đưa tay sờ tóc Giản Ninh, “Tuyên bố sự thật với cả thế giới, hai chúng ta bên nhau, nhưng cứ như thế này, không giấu giếm quá nhiều, cũng không quá lộ liễu là được rồi.”
Giản Ninh mỉm cười, không nói gì, tựa vào vai Nhậm Nguyên chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, Giản Ninh nghe Nhậm Nguyên thấp giọng nói một câu, ‘Có cậu bên cạnh, như thế nào cũng tốt’, mượn một chút ý thức còn tỉnh táo, Giản Ninh trả lời một câu ‘biết vậy là tốt’.
__________
CHÚ THÍCH:
(1) Khúc Phụ: Quê hương của Khổng Tử, ở đây có Khổng Miếu, Khổng Phủ, Khổng Lâm, một di sản thế giới được UNESCO công nhận.
(2)Thái An: là một địa cấp thị ở tỉnh Sơn Đông Trung Quốc.
Trước khi thi đại học Giản Ninh và Nhậm Nguyên đã từng bàn nhau thử đi du lịch sau tốt nghiệp một lần, nhưng vẫn chưa quyết định đi đâu, hai người trao đổi một hồi, cuối cùng quyết định đi núi Thái Sơn, tiện đường ghé vào Khúc Phụ(1), quang cảnh thiên nhiên lẫn di sản nhân văn đều được đến, có thể mãn nhãn một lần.
Sau khi trao đổi với người nhà, hai chàng trai cũng không có gì không yên lòng, ai cũng giống như người theo chồng đi theo đoàn du lịch đến núi Thái Sơn, còn Khúc Phụ cũng đã thương lượng xong với bên đoàn du lịch, nhờ bọn họ trông nom hai thằng nhóc, đến được bên kia hai đứa sẽ báo cho đoàn biết, đi tiếp.
Hiện tại là thời kỳ Tân Trung Hoa cải cách, đất nước ngày càng phát triển, khiến cho mọi người nhiệt tình và trung hậu hơn rất nhiều, thấy hai chàng trai dương quang rực rỡ đẹp trai đơn thuần, khiến cho cô dì chú bác tự nhiên đồng ý.
Thu dọn hành lý, đeo gói to gói nhỏ lên đường, hai người bắt đầu một mình đi theo đoàn du lịch.
Bởi vì đi theo đoàn, nên xe đò chạy thẳng một đường đến Thái An(2), trên đường đi sẽ có thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, nhưng thật ra phần lớn thời gian đều ngồi trên xe.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới, Giản Ninh nói, lúc đó mọi người giống như người một nhà, cùng trò chuyện trên xe, người lớn có gì ăn đều hỏi bạn có ăn hay không, cười cười nói nói suốt đường đi, mặc dù ngồi rất lâu, eo mỏi lưng đau nhưng cũng không quá khó chịu.
“Cũng may cậu không say xe, không thì suốt đường đi cậu chịu khổ rồi.” Nhậm Nguyên bỏ múi quýt vào miệng, nhìn Giản Ninh bên cạnh ăn hạt dưa, không khỏi cảm thấy vui mừng.
Vừa rồi bọn họ thấy có người say xe, sắc mặt trắng bệch, trông rất đáng thương, Nhậm Nguyên nghĩ, may là hai người bọn họ không ai bị say xe, không thì khó chịu suốt đường đi.
Giản Ninh liếc nhìn Nhậm Nguyên, “Ưm, đổi bài hát, mình không có tay bật.” Nhậm Nguyên nghe lời lấy máy nghe nhạc ra, đổi bài hát. Đây là máy nghe nhạc di động được thưởng sau khi mua hàng khuyến mãi, khoảng mấy chục khối.
“Sau khi về, không bao lâu sẽ đăng ký, tham gia huấn luyện quân sự.”
“Ừm, chúng ta không cùng ngành, lần này đại khái chúng ta không gặp nhau mấy lần, nhưng mình không ngại tối cậu mang thức ăn đến ký túc đâu.” Giản Ninh nói xong, cười híp mắt nhìn Nhậm Nguyên, “Nhậm Nguyên, cậu nói xem, cuộc sống đại học thế nào?”
“Làm sao mình biết, mình chưa từng qua.” Nhậm Nguyên nói, chợt nhớ tới giấc mơ khi vào đại học, “Ừm, lúc vẫn chưa quen cậu, mình nghĩ đại khái là con trai mặc áo sơ-mi đơn giản đạp xe đạp, phía sau chở một cô gái tóc dài mặc váy, hai người cùng nhau ôn tập, con trai có thể chơi bóng rổ, cùng tham gia công việc xã đoàn với con gái, tóm lại là vậy, còn cậu?”
“Không khác bao nhiêu, bây giờ cũng giống vậy.”
“Ừm, nhưng phía sau mình đổi thành cậu, thân cao thể trọng không giống nữ sinh thôi.”
Hai người cười đùa với nhau, hướng dẫn viên du lịch và tài xế phụ nói đến giờ xuống xe ăn cơm, nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó lên xe tiếp tục hành trình.
Hai người tài xế phụ và tài xế đổi lược cho nhau, sau cơm tối, hai người lại đổi lượt.
Nhậm Nguyên đeo túi của mình, tiền và một vài giấy tờ đều ở bên trong, Giản Ninh cũng làm giả một vài thứ để ngừa bị ăn trộm. Hai người xuống xe cuối cùng, vào quán cơm, mười người một bàn cùng nhau ăn cơm, món ăn qua loa không dinh dưỡng, cũng may ăn no cơm, muốn mua đồ uống hoặc đồ ăn nhẹ thì có siêu thị bên cạnh.
Rốt cuộc cũng có thể hít thở không khí một chút, Giản Ninh và Nhậm Nguyên dù sao cũng là hai người trẻ tuổi, ăn nhiều cơm, ăn đến ba chén cơm mới cảm thấy hơi no.
“Mình cũng muốn thi bằng lái.”
“Đến lúc đó cùng thi, nhưng số tiền đó mình phải hỏi người trong nhà vì còn phải tự để dành, tới khi thuê nhà còn phải trả tiền điện nước, chi phí không ít.” Nhậm Nguyên nghĩ mình học y, chắc chắn chương trình học nặng, tốn rất nhiều công sức, để cho Giản Ninh đi làm thêm một mình, Nhậm Nguyên cảm thấy rất đau lòng.
Giản Ninh nhìn Nhậm Nguyên, hiểu Nhậm Nguyên đang suy nghĩ gì, “Xe đến trước núi ắt có đường, tiền sinh hoạt cha mẹ mình cho một tháng sáu trăm, đủ để chi tiêu, tiết kiệm một chút cộng với cái kho nhỏ của cậu, đến năm ba chúng ta có thể dọn ra ngoài.”
“Ừm, khó khăn một chút nhưng cũng đủ cho chúng ta, hơn nữa chúng ta không phải con gái, có thể tiết kiệm tiền mua quần áo này nọ, chỉ cần cậu không mê game là được.”
“Xuỳ, cậu thì có.”
Không thể không cãi nhau, Nhậm Nguyên và Giản Ninh lên xe trước tiên, những người còn lại vẫn ở ngoài hít thở không khí, Nhậm Nguyên đột nhiên nghiêng người qua, đánh lén Giản Ninh.
“Cậu cẩn thận một chút, ở đây không như ở nhà.”
“Cậu đấy, để ý như vậy, làm mình rất đau lòng.” Nhậm Nguyên cười cười, đưa tay sờ tóc Giản Ninh, “Tuyên bố sự thật với cả thế giới, hai chúng ta bên nhau, nhưng cứ như thế này, không giấu giếm quá nhiều, cũng không quá lộ liễu là được rồi.”
Giản Ninh mỉm cười, không nói gì, tựa vào vai Nhậm Nguyên chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, Giản Ninh nghe Nhậm Nguyên thấp giọng nói một câu, ‘Có cậu bên cạnh, như thế nào cũng tốt’, mượn một chút ý thức còn tỉnh táo, Giản Ninh trả lời một câu ‘biết vậy là tốt’.
__________
CHÚ THÍCH:
(1) Khúc Phụ: Quê hương của Khổng Tử, ở đây có Khổng Miếu, Khổng Phủ, Khổng Lâm, một di sản thế giới được UNESCO công nhận.
(2)Thái An: là một địa cấp thị ở tỉnh Sơn Đông Trung Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook