Chuyện Yêu Đương
Chương 3: Nghĩ, hoa khôi này thật sự là người đẹp

Dọc đường về nhà, Nhậm Nguyên và Giản Ninh đều không nói gì, cả hai người đều mang theo tâm sự của riêng mình, đều suy nghĩ đến chuyện hôm nay nhận được thư tình.

Bọn họ mới tuổi này đã nói chuyện yêu đương, sẽ bị người khác nói là yêu sớm, thế nhưng, có người nói tình yêu của độ tuổi cao trung đều rất trong sáng, hơn nữa, nếu học cao trung mà không yêu lần nào thì mỗi khi nhắc đến với bạn bè sẽ có chút mất mặt, ừm, các nam sinh thích nhất là ‘tám’ về mấy chuyện này.

Ừ, vậy cuối cùng là có muốn nói chuyện yêu đương một lần không?

“Này, cậu chạy đi đâu đấy, hôm nay tới nhà mình ăn cơm mà, thật tình, dọc đường cũng không tập trung, người không biết còn tưởng cậu làm kiểm tra bị điểm kém!” Giản Ninh không nhịn nổi nói vài câu để ‘đáp’ lại mũi tên thù hằn không gọi cậu dậy của Nhậm Nguyên, nhưng hình như Giản Ninh cậu lại quên mất cái người  lấy cơm trưa cho cậu luôn là Nhậm Nguyên.

Cái đồ ký cừu bất ký ân(1).

Nhậm Nguyên hiếm khi không đáp trả lại, chỉ trả lời một câu, sau đó đẩy xe lên trước vài bước, cùng vào sân với Giản Ninh, mẹ Giản Ninh thấy liền chạy ra từ trong phòng khách, nhìn hai người, vội vàng bắt chuyện.

“Ấy, Nhậm Nguyên này, dì Trương có rửa táo cho con, để ở mâm trái cây trong phòng khách đấy, dì phải nấu cơm chút nữa, con trước vào xem tivi đi.” Những lời của mẹ Giản Ninh làm Nhậm Nguyên nở một nụ cười, ngoan ngoãn trả lời, “Vâng, dì trương” chọc cho mẹ Giản Ninh cười ha ha không ngừng.

Giản Ninh đỏ mắt nhìn hai người, thầm nghi ngờ mẹ có phải mẹ ruột của mình không, sao lại đối xử với hai đứa chêch lệch xa như vậy chứ!

“Mẹ, con mới là con ruột của mẹ, Nhậm Nguyên là do dì Tần nhà bên sinh ra mà, mẹ nhận nhầm rồi, con trai của mẹ là Giản Ninh con!” Giản Ninh bất mãn hét lên một tiếng, sau đó ——

Mẹ Giản Ninh đi ra khỏi phòng bếp, định tiến đến nhéo tai Giản Ninh, Giản Ninh thấy thế vội vã trốn ra sau lưng Nhậm Nguyên, hô to, “A a a, mẹ, con sai rồi, con chắc chắn là con ruột của mẹ!”

“Thằng ranh, suốt ngày chỉ biết nói bậy, không học tập được gì từ Nhậm Nguyên, học hành không bằng người ta, lễ độ phép tắc cũng không bằng người ta!” Mẹ Giản Ninh vừa nói vừa lắc đầu, dáng vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép, xoay người quay lại phòng bếp.

Mãi đến khi mẹ Giản Ninh dần dần biến mất sau cánh cửa phòng bếp, Giản Ninh mới ló ra từ sau lưng Nhậm Nguyên, sau đó mặt đầy khinh bỉ nhìn Nhậm Nguyên, “Cậu nói xem, hồi nhỏ cậu làm nhiều việc xấu như vậy mà sao mẹ mình vẫn luôn thích cậu?!”

Nhậm Nguyên khó hiểu, nhờ vào dáng người cao ráo làm ưu thế, bắt nạt cái người thấp hơn mình năm centimet, “Người hiểu rõ cậu nhất là mẹ cậu, chuyện chúng ta làm việc xấu khi còn nhỏ khẳng định không phải chỉ một mình mình, mình nhận lỗi chính là tự thú, cậu không nhận chính là không biết ăn năn hối cải, chỉ mỗi chuyện này lập tức xuất hiện sự khác biệt, tự nhiên mà nói, cha mẹ cậu cảm thấy mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết sai liền sửa, còn cậu là đứa biết sai cũng không đổi.”

“Thì ra toàn là âm mưu của cậu, hèn chi mỗi lần bị phát hiện làm việc xấu, cậu là người đầu tiên đứng ra nhận lỗi, cậu cũng biết tính thật đấy!” Giản Ninh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cho Nhậm Nguyên một cái nhìn khinh bỉ.

Nhậm Nguyên nhún vai, vào trong phòng khách cầm quả táo đã được rửa xong lên ăn.

“Giản Ninh, mở tivi.”

“Cậu không có tay à?” Giản Ninh đang cầm quả táo chưa ăn đã bị người khác sai sử, bất mãn trả lời.

Nhậm Nguyên nhàn nhã tựa lưng vào ghế salon, ra vẻ ông lớn chậm rãi nói, “Cậu có mở hay không, nếu không…” dù không nói ra, nhưng Nhậm Nguyên có cách để Giản Ninh ngoan ngoãn nghe lời.

“Không đi, cậu làm gì được mình?!”

“Vậy mình —— dì Tr——“  chữ cuối cùng chưa kịp nói ra đã bị Giản Ninh lấy tay che nghẹn lại trong miệng. Giản Ninh trừng mắt nhìn Nhậm Nguyên, trong lòng thầm mắng tên này thật hèn!

Thấy ánh mắt đắc ý của Nhậm Nguyên, Giản Ninh âm thầm khinh bỉ, chịu đựng đi mở tivi, lần đầu tiên cảm thấy mở tivi là việc khiến người ta ghét nhất!

Rõ ràng có cái gì tốt đâu!

Nhưng mà ——

“Ầy, nhà cậu sắp đổi tivi đúng không?” Giản Ninh nịnh bợ chạy đến bên cạnh Nhậm Nguyên, lấy đôi mắt mèo ươn ướt nhìn Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên cố ý mặc kệ hứng thú của cậu, chần chừ cả buổi mới nói chuyện, “Ừm, lần nghỉ ngơi này cha mẹ mình sẽ đi mua ngay, ngang với Changhong(2) đấy.”

“Tốt thật, không biết chừng nào nhà mình mới đổi!”

“Gấp cái gì, một hôm cha mình nói, con đừng lo lắng, bánh mì sẽ có, nhà ở sẽ có, xe đạp cũng sẽ có.” Nhậm Nguyên nhớ đến lúc nói về chuyện nhà chuyện cửa thì cha mẹ mình thích nói những câu này nhất, cũng không nhịn được mà tự nói ra khỏi miệng.

Giản Ninh nghĩ, cái này cũng đúng, mọi thứ rồi cũng sẽ có, nhưng mà ——

CẦN PHẢI CÓ TIỀN!

“Hôm nay phải làm bài sao?” Nhậm Nguyên chợt nhớ tới hôm nay Giản Ninh được giao cho một bài tập khó, vừa ngậm táo trong miệng vừa hỏi.

Giản Ninh liếc mắt một cái, “Xong rồi, mình đã sớm giải quyết! Mình trong top năm mươi học sinh ưu tú đấy nhé!”

“Mình top mười đây này!”

“Cậu——!”

Giản Ninh bị nghẹn họng, chỉ cầm quả táo lên nhai ‘rột rột’, tưởng tượng quả táo là Nhậm Nguyên, ăn vô bụng một cái rồi sẽ không lộn xộn với cậu ta nữa.

Nửa tiếng sau, mẹ Giản Ninh gọi hai người ra ăn cơm, vào phòng bếp, hai người đi rửa tay, hăng hái cầm chén đũa xới cơm, giành nhau làm người siêng năng. Thức ăn trên bàn không hề khác so với nhưng gì Giản Ninh đã nói lúc sáng, mùi sườn kho bay xộc vào mũi.

“Tay nghề của dì cao thật, ăn ngon lắm.”

“Thằng nhóc này thật biết cách nói chuyện, ngon thì ăn nhiều một chút, coi con kìa, học cao trung rồi mà nhìn giống sơ trung hơn, thành tích của con tốt như vậy, chắc hao tốn thể lực và sức trí tuệ lắm, ăn nhiều một chút.” Mẹ Giản Ninh cười híp mặt gắp một miếng sườn lợn cho Nhậm Nguyên, trên mặt nở ra một nụ cười như hoa.

Giản Ninh cắn đũa nhìn hai người, thật sự nghi ngờ Nhậm Nguyên mới là con ruột của mẹ, còn bản thân cậu là được mẹ nhặt bên ngoài. Nhưng vì mới bị mắng nên Giản Ninh chỉ im lặng giả vờ không thấy, lấy việc ăn để phát tiết tâm sự.

Hừ, hai người cứ nói đi, tôi đây ăn thôi cũng được!

Chín giờ hơn, Nhậm Nguyên lưu luyến nói tạm biệt với mẹ Giản Ninh rồi về nhà. Trong nhà tối đen không có ai, Nhậm Nguyên mở cửa, sau đó về phòng mình ném cặp xuống, lấy lá thư tình được nhận vào hôm nay ra, định xem một chút.

Lá thư tình của hoa khôi này cũng không có gì khác biệt.

Phần đầu giống hệt như đa số những lá thư tình khác, ‘Bạn Nhậm Nguyên, chào bạn, mình là Phương Linh Linh ở lớp hai, bọn mình đã từng gặp nhau vào hôm sinh nhật của Hàn Nhã Cầm…’, phần sau là đủ loại chuyện khác nhau bla bla nói về sở thích của mình và cảm giác của mình với Nhậm Nguyên, ‘Mình thích bạn, nếu bạn đồng ý, trưa mai đến trước lớp mình chờ mình cùng đi ăn cơm.’

Phương Linh Linh? Trong ấn tượng là mái tóc đen dài, lúc nào cũng được cột cao kiểu đuôi ngựa, gương mặt thanh tú, làn da trắng, mặc đồng phục trắng xanh trên người trông vô cùng thuần khiết.

Nghĩ, hoa khôi này thật sự là người đẹp.

__

CHÚ THÍCH

(1) Ký cừu bất ký ân –  记仇不记恩 – chỉ ghi thù mà không nhớ ân.

(2) Changhong: Hàng điện tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương