Chuyện Yêu Đương
-
Chương 19: Người này thật sự rất khó hầu hạ, chỉ có mỗi Nhậm Nguyên kia chịu nổi
Mãi cho đến ngày kết thúc chuyến dã ngoại, về đến nhà, trả lời vài câu hỏi của ông ngoại, Giản Ninh vẫn luôn trong tình trạng mất hồn, uể oải trả lời vài câu hỏi xong, Giản Ninh nói mình mới về còn mệt nên muốn ngủ một giấc trước, tối sẽ kể thêm cho ông nghe về những gì mình đã trải qua.
Buồn bã nằm lì trên giường, trong đầu Giản Ninh không chứa nổi cái gì nữa, những thứ còn lại chỉ là lời mà Nhậm Nguyên đã nói với cậu vào ngày hôm đó.
Đúng vậy sao? Mình sớm đã phát hiện sao? Cố giả vờ không biết sao? Nếu như… lục tục bò dậy khỏi giường, Giản Ninh ảo não vỗ đầu mình.
Nhậm Nguyên nói không sai, cậu thật sự yên tâm nhận lấy sự chăm sóc quan tâm của Nhậm Nguyên bằng chính sở thích làm xằng làm bậy của mình! Nhưng mà, vì sao nhất định phải xé toạc lớp cửa sổ giấy này ra?! Nếu như không xé ra, không phải mọi người vẫn sẽ làm anh em tốt sao? Nhưng Giản Ninh hiểu Nhậm Nguyên, chuyện mà Nhậm Nguyên đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi, huống chi còn là một chuyện như thế này.
Nhưng mà, đồng ý, rồi đối mặt với chuyện đó, Giản Ninh lại không có dũng khí.
Buổi tối, lúc ăn cơm, cha mẹ lẫn ông ngoại Giản Ninh đều cảm thấy cậu khác thường, buông chén đũa xuống, mẹ Giản Ninh hỏi, “Con trai, con sao vậy? Dáng vẻ mệt mỏi thế.”
Giản Ninh cắn đũa, nhìn mẹ mình, món cậu thích ăn nhất chỉ ăn vài đũa, xem ra là quá rõ ràng rồi, “Ưm, có hơi mệt, chắc là lúc đi cắm trại chơi đùa nhiều quá nên mất sức.”
“Hừm! Mẹ thấy con không ổn! Nhìn Nhậm Nguyên nhà người ta kìa, buổi chiều con còn đang ngủ trong phòng thì người ta đã theo dì Chu về quê.”
Giản Ninh vốn đang thờ ơ đột nhiên nghe thấy câu này, mở to mắt, “Hả? Nhậm Nguyên về quê?”
“Đúng vậy, đi lúc chiều, hai đứa về chung mà không biết sao?”
“Không không không, cậu ấy nói rồi, chỉ là không nói đi bao lâu thôi.” Giản Ninh biết thái độ của mình khác thường nên thành thật cầm chén lên ăn hết cơm, “Cha, mẹ, ông ngoại, con về phòng đây, các người từ từ ăn.”
“Thằng này!”
“Quên đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn tiếp đi!”
A a a——!!!!!
Giản Ninh gào thét trong lòng, hoàn toàn là gào thét, bởi vì cậu rất bực bội! Vì sao tên chết tiệt đó có thể quăng câu hỏi khó giải kia cho mình cậu rồi tự do đi chơi!
Tên chết tiện, chết tiệt từ chân đến đầu!
Đến trước khai giảng mới về sao? Giản Ninh suy nghĩ trong đầu, ý nghĩ bắt đều trở nên rõ ràng hơn. Cậu không phải là một đứa học sinh ngu ngốc, những việc mà một học sinh cao trung nên biết cậu đều biết, đối mặt với tình cảm của Nhậm Nguyên, cậu cần thời gian để tiếp nhận.
“Nhậm Nguyên…”
Giản Ninh cũng không bị mất ngủ, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó bắt đầu ra ngoài chơi đùa với bạn bè vào ban ngày, chiều về nhà làm bài tập, thoạt nhìn không khác gì so với những ngày nghỉ lúc trước, nếu có cũng chỉ là bên cạnh cậu thiếu một người tên Nhậm Nguyên. Vì thế mọi người cũng hỏi cậu, ‘Này, Nhậm Nguyên đâu, không đi chung với cậu sao?’ Giản Ninh cũng không ngại phiền phức trả lời, ‘Cậu ấy về chỗ ông bà rồi, trước khai giảng một tuần mới quay về.’
Vì sao Nhậm Nguyên không ở đây, Giản Ninh cậu đang muốn quên Nhậm Nguyên mà mọi người xung quanh đều nhắc nhở cậu rằng, Nhậm Nguyên vẫn còn tồn tại.
Nhàm chán đi trên đường cái, dùng chân đá hòn đá phía dưới, Giản Ninh nghĩ, có lẽ nên nghĩ đến chuyện làm sao có thể duy trì quan hệ với Nhậm Nguyên.
Quen nhau? Nhưng kết quả sẽ ra sao? Cậu có cảm giác gì với…Nhậm Nguyên? Ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết, đúng là đồ thất bại! Không bên nhau? Từ nay về sau Nhậm Nguyên đi trên con đường đó, không để ý đến cậu nữa, rồi ở bên cạnh một người đàn ông khác, vậy mình cũng không chịu được…
“Giản Ninh.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Giản Ninh quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy hai người Tần Quyên và Đinh Lượng, chậc, tình cảm của hai người này thật sự bền chắc còn hơn cả kim loại.
Tần Quyên ném đồ trong tay xuống, đi tới chỗ Giản Ninh, “A, sao không thấy Nhậm Nguyên luôn gắn bó như hình với bóng bên cậu? Giản Ninh, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu rất giống bị người ta đá đấy!” Tần Quyên độc miệng không chỉ mới ngày một ngày hai.
Đinh Lượng ở phía sau nghe thấy lời của Tần Quyên, nhíu mày, đi tới kéo cô, “Giản Ninh, cậu là bạn của Nhậm Nguyên, lần trước may mắn nhờ vào tiền của các cậu nên lần này tôi dẫn cậu đến một chỗ chơi, thế nào?”
Đi chơi? Được, cậu vẫn chưa đi lần nào, không biết…
“Không thành vấn đề, đi thôi, hai người dẫn đường.” Tuổi trẻ mà, dù sao phóng túng một lần cũng không tệ.
Tần Quyên và Đinh Lượng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Giản Ninh thoải mái đồng ý như thế. Bọn họ còn nghĩ rằng Giản Ninh là cậu ấm được nuông chiều từ bé, mỗi lần nhìn cậu và Nhậm Nguyên cùng ra cùng vào, cảm giác giống hệt như người yêu, không sai, chính là người yêu, nếu không phải nam…
Nam, hình như cũng không phải không thể ở bên nhau.
“Hai người các cậu làm gì mà ngớ ra đấy, đi thôi.” Giản Ninh đi được một đoạn, phát hiện hai người phía sau vẫn còn đứng ngẩn ngơ, quay đầu lại kêu một câu, Tần Quyên và Đinh Lượng theo sau, có chút ân hận với lời mời vừa rồi.
Người này thật sự rất khó hầu hạ, chỉ có mỗi Nhậm Nguyên kia chịu nổi.
Chỗ họ đến cũng chỉ là một quán rượu nhỏ, tiếng người ồn ào, dựa theo bối cảnh và một số người quen biết của Đinh Lượng, muốn dẫn bọn họ vào không phải vấn đề, chỉ cần tránh được kiểm tra thì OK.
“Lần đầu tới đây?”
“Ừ.” Thành thật gật đầu, Giản Ninh quan sát chung quanh, tò mò nghĩ, lẽ nào đây chính là quán bar sao? Thật ra cũng không tồi, nhưng mà, cả trai lẫn gái ở đây đều có chút trưởng thành hơn so với cậu, open (cởi mở) hơn rất nhiều.
Giản Ninh ngồi trên ghế salon trong một góc với Tần Quyên, nhìn người đến người đi.
“Cậu và Đinh Lượng định kết hôn sao?” Sau khi hỏi vấn đề này xong, Giản Ninh cảm thấy có chút đường đột, nhưng hỏi vì thật sự tò mò, trông quan hệ của bọn họ rất tốt.
Không biết Tần Quyên đã bỏ thuốc lá từ khi nào, nhìn Giản Ninh, “Ừm, không có gì ngạc nhiên cả.” Hứng thú nhìn Giản Ninh, “Còn cậu, thích kiểu con gái như thế nào?”
“Không biết.”
“Như Nhậm Nguyên?”
“Cậu!”
“Hai người các cậu như thế rất khó khiến cho người ta không hiểu lầm, đương nhiên, chỉ những người có tâm mới thấy, còn người thường chỉ cảm thấy các cậu như anh em tốt mà thôi, nhưng mà…” Nói, ngón tay của Tần Quyên chỉ vào một hướng, ý bảo Giản Ninh nhìn sang.
Giản Ninh nhìn sang, thấy hai người đàn ông đang đứng với nhau, nghi ngờ nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên đùa, “Không nhìn thấy nhẫn trên tay họ thì chắc là trên cổ sẽ có dây chuyền.” Nói xong đưa cổ tay mình lên để Giản Ninh nhìn, “Giống như cái của Đinh Lượng.”
Nghe vậy, Giản Ninh nhìn về phía hai người đàn ông kia, dáng vẻ là kiểu trưởng thành chín chắn, chắc là người thành công có công danh sự nghiệp, nhưng… Âm thầm nắm chặt mười ngón tay dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trước mắt khiến con tim Giản Ninh ‘bộp’ một tiếng, đờ người nghiêng đầu nhìn Tần Quyên.
Cô gái này, thật kinh khủng.
Vậy… cậu và Nhậm Nguyên, rốt cuộc là…
Ra khỏi quán bar với đầu óc hỗn loạn, cơn gió mát của đêm hè khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảnh tượng vừa nãy giống hệt như một quả ngư lôi nổ ra khiến cậu thương tích đầy người.
Buồn bã nằm lì trên giường, trong đầu Giản Ninh không chứa nổi cái gì nữa, những thứ còn lại chỉ là lời mà Nhậm Nguyên đã nói với cậu vào ngày hôm đó.
Đúng vậy sao? Mình sớm đã phát hiện sao? Cố giả vờ không biết sao? Nếu như… lục tục bò dậy khỏi giường, Giản Ninh ảo não vỗ đầu mình.
Nhậm Nguyên nói không sai, cậu thật sự yên tâm nhận lấy sự chăm sóc quan tâm của Nhậm Nguyên bằng chính sở thích làm xằng làm bậy của mình! Nhưng mà, vì sao nhất định phải xé toạc lớp cửa sổ giấy này ra?! Nếu như không xé ra, không phải mọi người vẫn sẽ làm anh em tốt sao? Nhưng Giản Ninh hiểu Nhậm Nguyên, chuyện mà Nhậm Nguyên đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi, huống chi còn là một chuyện như thế này.
Nhưng mà, đồng ý, rồi đối mặt với chuyện đó, Giản Ninh lại không có dũng khí.
Buổi tối, lúc ăn cơm, cha mẹ lẫn ông ngoại Giản Ninh đều cảm thấy cậu khác thường, buông chén đũa xuống, mẹ Giản Ninh hỏi, “Con trai, con sao vậy? Dáng vẻ mệt mỏi thế.”
Giản Ninh cắn đũa, nhìn mẹ mình, món cậu thích ăn nhất chỉ ăn vài đũa, xem ra là quá rõ ràng rồi, “Ưm, có hơi mệt, chắc là lúc đi cắm trại chơi đùa nhiều quá nên mất sức.”
“Hừm! Mẹ thấy con không ổn! Nhìn Nhậm Nguyên nhà người ta kìa, buổi chiều con còn đang ngủ trong phòng thì người ta đã theo dì Chu về quê.”
Giản Ninh vốn đang thờ ơ đột nhiên nghe thấy câu này, mở to mắt, “Hả? Nhậm Nguyên về quê?”
“Đúng vậy, đi lúc chiều, hai đứa về chung mà không biết sao?”
“Không không không, cậu ấy nói rồi, chỉ là không nói đi bao lâu thôi.” Giản Ninh biết thái độ của mình khác thường nên thành thật cầm chén lên ăn hết cơm, “Cha, mẹ, ông ngoại, con về phòng đây, các người từ từ ăn.”
“Thằng này!”
“Quên đi, chúng ta ăn cơm trước, ăn tiếp đi!”
A a a——!!!!!
Giản Ninh gào thét trong lòng, hoàn toàn là gào thét, bởi vì cậu rất bực bội! Vì sao tên chết tiệt đó có thể quăng câu hỏi khó giải kia cho mình cậu rồi tự do đi chơi!
Tên chết tiện, chết tiệt từ chân đến đầu!
Đến trước khai giảng mới về sao? Giản Ninh suy nghĩ trong đầu, ý nghĩ bắt đều trở nên rõ ràng hơn. Cậu không phải là một đứa học sinh ngu ngốc, những việc mà một học sinh cao trung nên biết cậu đều biết, đối mặt với tình cảm của Nhậm Nguyên, cậu cần thời gian để tiếp nhận.
“Nhậm Nguyên…”
Giản Ninh cũng không bị mất ngủ, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó bắt đầu ra ngoài chơi đùa với bạn bè vào ban ngày, chiều về nhà làm bài tập, thoạt nhìn không khác gì so với những ngày nghỉ lúc trước, nếu có cũng chỉ là bên cạnh cậu thiếu một người tên Nhậm Nguyên. Vì thế mọi người cũng hỏi cậu, ‘Này, Nhậm Nguyên đâu, không đi chung với cậu sao?’ Giản Ninh cũng không ngại phiền phức trả lời, ‘Cậu ấy về chỗ ông bà rồi, trước khai giảng một tuần mới quay về.’
Vì sao Nhậm Nguyên không ở đây, Giản Ninh cậu đang muốn quên Nhậm Nguyên mà mọi người xung quanh đều nhắc nhở cậu rằng, Nhậm Nguyên vẫn còn tồn tại.
Nhàm chán đi trên đường cái, dùng chân đá hòn đá phía dưới, Giản Ninh nghĩ, có lẽ nên nghĩ đến chuyện làm sao có thể duy trì quan hệ với Nhậm Nguyên.
Quen nhau? Nhưng kết quả sẽ ra sao? Cậu có cảm giác gì với…Nhậm Nguyên? Ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết, đúng là đồ thất bại! Không bên nhau? Từ nay về sau Nhậm Nguyên đi trên con đường đó, không để ý đến cậu nữa, rồi ở bên cạnh một người đàn ông khác, vậy mình cũng không chịu được…
“Giản Ninh.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Giản Ninh quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy hai người Tần Quyên và Đinh Lượng, chậc, tình cảm của hai người này thật sự bền chắc còn hơn cả kim loại.
Tần Quyên ném đồ trong tay xuống, đi tới chỗ Giản Ninh, “A, sao không thấy Nhậm Nguyên luôn gắn bó như hình với bóng bên cậu? Giản Ninh, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu rất giống bị người ta đá đấy!” Tần Quyên độc miệng không chỉ mới ngày một ngày hai.
Đinh Lượng ở phía sau nghe thấy lời của Tần Quyên, nhíu mày, đi tới kéo cô, “Giản Ninh, cậu là bạn của Nhậm Nguyên, lần trước may mắn nhờ vào tiền của các cậu nên lần này tôi dẫn cậu đến một chỗ chơi, thế nào?”
Đi chơi? Được, cậu vẫn chưa đi lần nào, không biết…
“Không thành vấn đề, đi thôi, hai người dẫn đường.” Tuổi trẻ mà, dù sao phóng túng một lần cũng không tệ.
Tần Quyên và Đinh Lượng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Giản Ninh thoải mái đồng ý như thế. Bọn họ còn nghĩ rằng Giản Ninh là cậu ấm được nuông chiều từ bé, mỗi lần nhìn cậu và Nhậm Nguyên cùng ra cùng vào, cảm giác giống hệt như người yêu, không sai, chính là người yêu, nếu không phải nam…
Nam, hình như cũng không phải không thể ở bên nhau.
“Hai người các cậu làm gì mà ngớ ra đấy, đi thôi.” Giản Ninh đi được một đoạn, phát hiện hai người phía sau vẫn còn đứng ngẩn ngơ, quay đầu lại kêu một câu, Tần Quyên và Đinh Lượng theo sau, có chút ân hận với lời mời vừa rồi.
Người này thật sự rất khó hầu hạ, chỉ có mỗi Nhậm Nguyên kia chịu nổi.
Chỗ họ đến cũng chỉ là một quán rượu nhỏ, tiếng người ồn ào, dựa theo bối cảnh và một số người quen biết của Đinh Lượng, muốn dẫn bọn họ vào không phải vấn đề, chỉ cần tránh được kiểm tra thì OK.
“Lần đầu tới đây?”
“Ừ.” Thành thật gật đầu, Giản Ninh quan sát chung quanh, tò mò nghĩ, lẽ nào đây chính là quán bar sao? Thật ra cũng không tồi, nhưng mà, cả trai lẫn gái ở đây đều có chút trưởng thành hơn so với cậu, open (cởi mở) hơn rất nhiều.
Giản Ninh ngồi trên ghế salon trong một góc với Tần Quyên, nhìn người đến người đi.
“Cậu và Đinh Lượng định kết hôn sao?” Sau khi hỏi vấn đề này xong, Giản Ninh cảm thấy có chút đường đột, nhưng hỏi vì thật sự tò mò, trông quan hệ của bọn họ rất tốt.
Không biết Tần Quyên đã bỏ thuốc lá từ khi nào, nhìn Giản Ninh, “Ừm, không có gì ngạc nhiên cả.” Hứng thú nhìn Giản Ninh, “Còn cậu, thích kiểu con gái như thế nào?”
“Không biết.”
“Như Nhậm Nguyên?”
“Cậu!”
“Hai người các cậu như thế rất khó khiến cho người ta không hiểu lầm, đương nhiên, chỉ những người có tâm mới thấy, còn người thường chỉ cảm thấy các cậu như anh em tốt mà thôi, nhưng mà…” Nói, ngón tay của Tần Quyên chỉ vào một hướng, ý bảo Giản Ninh nhìn sang.
Giản Ninh nhìn sang, thấy hai người đàn ông đang đứng với nhau, nghi ngờ nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên đùa, “Không nhìn thấy nhẫn trên tay họ thì chắc là trên cổ sẽ có dây chuyền.” Nói xong đưa cổ tay mình lên để Giản Ninh nhìn, “Giống như cái của Đinh Lượng.”
Nghe vậy, Giản Ninh nhìn về phía hai người đàn ông kia, dáng vẻ là kiểu trưởng thành chín chắn, chắc là người thành công có công danh sự nghiệp, nhưng… Âm thầm nắm chặt mười ngón tay dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trước mắt khiến con tim Giản Ninh ‘bộp’ một tiếng, đờ người nghiêng đầu nhìn Tần Quyên.
Cô gái này, thật kinh khủng.
Vậy… cậu và Nhậm Nguyên, rốt cuộc là…
Ra khỏi quán bar với đầu óc hỗn loạn, cơn gió mát của đêm hè khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảnh tượng vừa nãy giống hệt như một quả ngư lôi nổ ra khiến cậu thương tích đầy người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook