Chuyện Xưa Vị Mật Ong
-
Chương 52: Phúc lợi nhỏ
Hai người đẩy cửa tiến vào trong phòng chỉ huy tác chiến mờ tối. Hai tháng trở lại đây, ở trong phòng chỉ huy này, một lúc ở lại đây vài tiếng đồng hồ đã thành chuyện cơm bữa.
"Căn cứ vào điều tra của cấp trên, mục đích của Cách Nhĩ đã phơi bày." Giọng nói nghiêm túc của chi đội trưởng truyền đến, theo đó là âm thanh của máy móc tinh vi căng thẳng kêu tích tắc. Ông thay đổi hình chiếu, lần này là bên cạnh ảnh lạnh lùng của Sơn Ưng nhiều thêm một người đàn ông người lai vô cùng xinh đẹp.
"Cách Nhĩ lấy hành động khủng bố gần nhất dương đông kích tây, thật sự mục tiêu là sở nghiên cứu sinh vật phía bắc thành phố."
"Chúng ta đã sắp xếp hai đội viên tiến vào sở nghiên cứu, nhưng nhân vật số một số hai hành động vô cùng cẩn thận, từ đầu đến cuối không có lộ diện. Mọi người luôn luôn chuẩn bị, tranh thủ tới cơ hội một lưới đánh gọn."
.....
Sau khi họp xong, Lục Sơ Dương đẩy mở cánh cửa văn phòng của chi đội trưởng, chi đội trưởng bình tĩnh để anh ngồi xuống, ném cho anh một hộp thuốc lá, thu dọn xong công việc trong tay mới ngẩng đầu hỏi: "Muốn đến tranh thủ một chút ngày nghỉ đi tham gia hôn lễ đi?"
Lục Sơ Dương cười, không hổ là được ông ấy một tay dẫn dắt, ngay cả chuyện nhỏ nhặt trong lòng cũng rõ ràng.
Chi đội trưởng nói: "Phê duyệt cho các cậu 3 người, cộng thêm cậu."
"3 người có chút ít đi?" Lục Sơ Dương ngập ngừng hỏi.
"Thế nào, còn muốn toàn đội đều đi?"
Lục Sơ Dương nhướng mày, giống như mặc nhận.
"Cậu mở miệng nói xem." Chi đội trưởng trấn tĩnh nói.
"6 người, thêm tôi là 6 người." Lục Sơ Dương đương nhiên không dám kéo lên toàn đội, anh dự tính một chút, cố gắng tối đa hóa phúc lợi.
"Có thể." Chi đội trưởng phê duyệt, "Đi lại 2 ngày, vé máy bay không cần báo."
"2 ngày nha, có chút gấp...."
"Đồng chí Lục Sơ Dương, cậu không nên được voi đòi tiên."
Lục Sơ Dương cười lên, đứng lên cúi chào.
******
Hội Thành.
Ở trong một tứ hợp viện cầu nhỏ nước chảy, cũng không bởi vì trời đông giá rét đã đến mà mất đi màu sắc. Cách Nhĩ trêu đùa một con chim ưng, ở trên bàn đồng thời bày ra 3 tấm hình.
"Người giám sát đến đâu rồi?" Hắn ta nhàn nhạt hỏi.
"Ông chủ, đều đã nắm vững trong tay." Thuộc hạ nhìn ông già cùng đứa trẻ trong bức hình, đến phiên cô gái lại có chút khó xử: "Người này không dám lại quá gần, đội trưởng đội đặc chiến kia quá nguy hiểm, chúng tôi sợ bứt dây động rừng."
Cách Nhĩ không nói chuyện.
"Ông chủ, bọn tôi tiếp tục nghĩ cách." Thuộc hạ đổ mồ hôi lạnh.
"Không cần, cô ta không cần nữa." Ngón tay dài của Cách Nhĩ chỉ vào ông già ở trong hình,"Tao chỉ muốn người này."
"Giáo sư sinh vật sao." Cách Nhĩ lại cười nhẹ, giống như nghi hoặc,"Đem về đây, là cha vợ của ai nhỉ?"
Thuộc hạ nhanh chóng gật đầu lui xuống.
Lại bị Sơn Ưng vừa lau xong dao găm, đứng dậy lạnh lùng đè lại bả vai: "Tôi tự mình đi làm."
"Sơn Ưng." Cách Nhĩ xoay đầu lại,"Hữu nghị một tý, để người trẻ tuổi làm xong hôn lễ, lại "mời" khách mà tôi muốn."
******
Lúc về nhà Lục Sơ Dương phát hiện trong nhà không có người, nhớ lại Yến Hồi Ôn muốn về nhà xem ông nội. Ấn sáng di động, trong wechat cô nói 8 giờ trở lại, anh cởi áo thun ra đi tắm.
Tắm được một nửa thì Yến Hồi Ôn về tới.
Cô bọc lấy áo lông dày nặng tiến vào cửa, một tay xốc chiếc mũ áo xuống, trên lông áo run rẩy rớt xuống những hạt tuyết nhỏ.
Cởi giày nửa quỳ ở trên sàn nhà, Yến Hồi Ôn dùng sàn nhà bức xạ nhiệt ôm lấy chân tay, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được xoa dịu, hận không thể đem mặt trực tiếp dán lên trên sàn nhà.
Ngây người hai ba giây, cô bật dậy với lấy dép lê, chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Đẩy cửa mà vào.
Lập tức, hơi nước mờ mịt xông vào mặt cô.
Đại khái....não bị đông lại đến ngốc, còn chưa theo kịp tốc độ hành động của cô đi!
Bên trong, Lục Sơ Dương cũng lười đi đóng lại đai lưng quần rằn ri, liền để nó nới lỏng như vậy khoác ở ngay hông. Trên thân gầy gò còn đọng nước, Yến Hồi Ôn từng sờ qua cơ bắp nơi đó, căng chặt đến mức thậm chí da cũng không véo được, ngay cả xương cũng dễ coi như vậy.
Anh đem khăn lông từ trên mặt lấy xuống vắt lên trên cổ.
Yến Hồi Ôn nhìn một hồi mới ngửa mặt đối mắt nhìn anh.
Tóc ở ngay trán Lục Sơ Dương nước đang nhỏ giọt xuống, đường cong lưu loát nơi cằm vừa ngẩng lên: "Ra ngoài một chuyến, làm sao còn ngốc rồi?" Yến Hồi Ôn bị anh kéo vào.
Đồng thời, anh cảm nhận được luồng khí lạnh bức người, lại sờ tay nhỏ của cô. Quả nhiên, không gì hơn băng lạnh ngày đông chí.
"Không lái xe?" Lục Sơ Dương không vui hỏi, đem tay cô đặt lên hông mình ôm lấy. Lập tức hai người đều giật mình một cái, Yến Hồi Ôn thuần túy là bị ấm mà giật mình.
"Ngày hạn chế lái xe." Cô đáp, "Em ngồi xe buýt, lại đi bộ vào nhà."
Lục Sơ Dương đi cởi quần áo của cô: "Em tắm trước đi."
"Em tắm em tắm, anh làm sao chưa ra ngoài?" Yến Hồi Ôn trốn tránh đầu hàng, áo lông đã bị kéo ra một bên tay rồi.
Lục Sơ Dương nhìn một chút khuôn mặt đỏ chín như quả táo của cô, xốc lấy khăn lông ra cửa, đi đến bên cửa anh lại lộn trở lại.
Không được rất muốn hôn cô.
Tay đang cầm khăn lông kéo gáy của cô lại, Lục Sơ Dương cúi đầu, hôn xuống. Vừa lên liền dùng cách hôn mãnh liệt, đem cô đẩy lên bức tường gạch men, sợ cô bị lạnh, mở nước.
Nước nóng đã điều chỉnh xong từ trên đầu chảy xuống, Yến Hồi Ôn thoải mái đến muốn thở một hơi sâu, nhưng bị anh chặn miệng lại, chỉ có thể ôm lấy bờ vai anh lầu bầu: "Anh phạm quy....."
Ngay cả giọng nói cũng kí.ch tình.
Lục Sơ Dương đem cô xoay lại chống lên trên tường, giọng nói rơi xuống bên tai cô bịn rịn: "Vợ ơi, em trước tiên đừng nói chuyện."
Sau đó lúc sau lưng dán lên thân thể vốn nóng rực đó, Yến Hồi Ôn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại...
Quần áo đâu?
Cô rất nhanh liền không thể suy nghĩ.
Hai tay Lục Sơ Dương đang từ dưới nách cô vòng lên phía trước sờ bóp, không quan tâm mái tóc dài ướt sũng đang lả tả tản ra, tỉ mỉ hôn lên cổ cùng bờ vai cô, lòng bàn tay nóng ấm hết lần này lần khác xoa nhào nặn người cô.
Lục Sơ Dương dùng đầu gối tách thâ.n dưới của cô ra.
Hô hấp nặng nề, Yến Hồi Ôn đem môi cắn đỏ lên, chống đỡ gạch men sứ ẩm ướt trơn nhẵn, vẫn mềm yếu không dùng lực.
Nhìn thấy cô sắp đem môi mình cắn ra máu, Lục Sơ Dương nâng mặt nhỏ của cô lên hôn xuống, triền miên quấn đến gốc lưỡi. Hai người giành giật hô hấp, nặng nề giống như tiết tấu phía dưới của anh.
....
Yến Hồi Ôn nằm ở trên giường đem bản thân co lại trong chăn, đem chăn phủ lên chóp mũi, cuối cùng đã biết cái gì gọi là nóng từ trên xuống dưới.
Sau đó, cô đối diện với một đôi mắt.
Lục Sơ Dương xoa tóc cô, xốc mở một góc chăn tiến vào, cánh tay chụp tới đem cô ôm vào trong ngực, nói ra quá trình ăn tết. Chẳng qua chính là vào buổi tối trước đó một ngày Giang Châu dẫn người qua, đêm ngày hôm sau trở về.
Mà Yến Hồi Ôn mùng 2 tết cùng cha mẹ trở về Chu gia ở Hội Thành, sớm hơn anh ta hai ngày.
"6 người? Em đi đón bọn anh." Cô cũng tính là nửa người địa phương.
******
Mùng 3 tết, dựa vào điều kiện đã đáp ứng, Yến Hồi Ôn đi nhà thi đấu bóng rổ Hoa Viên ở Hội Thành cổ vũ cho Yến Hồi Thử, cậu tham gia một trận thách đấu bóng rổ liên ngành. Theo tính khí của tiểu bá vương, rất ít phối hợp hoạt động ngoài giới, có sức thà rằng đi quay phim.
Nhưng, cậu vừa nghe nói, huấn luyện viên là Tống Gia Cửu.
Đây còn phải nói.
Yến Hồi Ôn nhìn sân bóng, cảm thấy buồn chán, cuối cùng chờ tới thời gian ăn cơm chưa, vội vàng không ngừng gọi điện cho Lục Sơ Dương.
Mượn cớ là, xác định thông tin chuyến bay của bọn họ có hay không có sai sai sót.
Chút suy tính đó trong lòng cô, Lục Sơ Dương thật sự lười đâm thủng, liền ở bên kia hỏi: "Có nguyện vọng gì trong năm mới không?"
Yến Hồi Ôn nhìn sân bóng lắc đầu: "Nhất thời nghĩ không ra."
"Muốn ăn cái gì?" Nghe trong máy, giọng của anh liền kèm theo một tiếng kèn xe hơi.
Sau đó tiếp tục hỏi:"Bánh quy matcha của Wu yutai*? Hay là bánh quy hoa nhài?"
*Wu yutai: một tiệm trà ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
"Bánh kem cuộn matcha muốn không?"
"Anh đang ở đâu vậy?" Yến Hồi Ôn nhịn không được cười thành tiếng, nhất định lái xe đi mua rồi.
Quả nhiên, buổi tối ngày hôm sau, lúc cô cùng với tài xế Chu gia lái xe đến sân bay đón Lục Sơ Dương bọn họ....
Mấy người bọn họ không nói là dễ phân biệt nhất, nhưng khí tràng bước chân mạnh mẽ đó tuyệt đối ưu việt như được trời ưu ái. Bọn họ mặc quần áo bình thường cùng nhau đi ra, dẫn đến vài cô gái liên tiếp ghé mắt nhìn.
Lục Sơ Dương đi ở cuối cùng, nhìn thấy cô, sau khi từ xa từng bước đến gần liền đưa túi giấy trên tay qua.
Yến Hồi Ôn mở ra xem, thứ hôm qua nói mua anh đều mua rồi.
Lâm Tại Ngôn bọn họ chế nhạo hướng về bên này liếc nhìn, lúc này rõ ràng cô là người bản địa, ngược lại ở tại chỗ ngại ngùng.
Bởi vì Triệu Nhiên được phái đến phía nam đi học tập, máy bay đến trễ hơn bọn họ hai tiếng, Yến Hồi Ôn dẫn bọn họ tiến vào một tiệm cà phê, trước tiên ngồi xuống đợi.
Không ngờ rằng, lúc chọn món lại gặp khó khăn.
Trừ bỏ Lâm Tại Ngôn đầu tiên không khách sáo cái gì có phong cách liền chọn cái đó, mà Yến Hồi Ôn ngoại trừ biết khẩu vị của Lục Sơ Dương. Còn lại ba người đều là đại nam nhân qua loa đến có thể nuốt sống con chuột, làm gì biết gọi những món tinh xảo như vậy, ngây người ở ghế da dài nhìn thực đơn.
Yến Hồi Ôn nhất thời có hai người trong đầu đánh nhau.
Là đợi bọn họ chọn, hay là bản thân tự chủ trương đây?
Lục Sơ Dương hướng về phía cô gõ bàn, ngón tay ở trên thực đơn vẽ một cái, chưa tới nửa giây, quyết định xong cho bọn họ rồi.
Yến Hồi Ôn chớp mắt....tùy ý như vậy, có được không?
Ai biết Lâm Tại Ngôn trước tiên cười một bước: "Chị dâu, em chính là giúp bọn họ gọi ra bông hoa, ăn vào chắc chắn vẫn là vị chuột ở trong núi, không cần tốn sức."
Trời sinh không phải số được hưởng phúc nha!
Nam sinh vò đầu, hì hì cười: "Cảm ơn chị dâu."
Lục Sơ Dương ở trong túi mò ra túi tiền đưa cô, Yến Hồi Ôn tuân lệnh, với tư cách là người nơi này, giống như tiểu ong mật cần cừ chạy ra ngoài. Chờ lúc Triệu Nhiên tới, bọn họ không quên gói lại một phần cho cậu ta mang đi.
Nửa tháng không gặp người trong đội, cậu ta cảm động đến suýt nữa nhào về phía trước.
Lâm Tại Ngôn giả vờ giả vịt đẩy cậu ta ra: "Đừng làm loạn tạo hình của phụ rể, đêm hôm nay đều đừng ngủ nữa, mai có chính sự."
"Phụ rể không thể làm nhiều lần." Triệu Nhiên nghiêm túc nói.
"Ai biểu tôi là bông hoa trong đội chứ." Lâm Tại Ngôn vỗ vai cậu ta,"Như vậy đi tiểu đệ, tôi kết hôn để cậu làm."
"Tôi căng thẳng."
"Vậy đổi người."
"Lâm ca.....Tôi, sẽ hết sức khống chế!"
.....
Yến Hồi Ôn cùng Lục Sơ Dương rơi lại phía sau, mỉm cười nhìn bọn họ ồn ào, có anh em vào sinh ra tử như vậy, thật tốt. Cô đem bàn tay nhét vào trong lòng bàn tay của Lục Sơ Dương, anh nắm chặt lấy, nhét vào trong túi quần.
Chiếc xe tiến vào trong màn đêm ẩm ướt lạnh lẽo, tài xế đem bọn họ chở tới khách sạn mà Giang Châu kết hôn
"Căn cứ vào điều tra của cấp trên, mục đích của Cách Nhĩ đã phơi bày." Giọng nói nghiêm túc của chi đội trưởng truyền đến, theo đó là âm thanh của máy móc tinh vi căng thẳng kêu tích tắc. Ông thay đổi hình chiếu, lần này là bên cạnh ảnh lạnh lùng của Sơn Ưng nhiều thêm một người đàn ông người lai vô cùng xinh đẹp.
"Cách Nhĩ lấy hành động khủng bố gần nhất dương đông kích tây, thật sự mục tiêu là sở nghiên cứu sinh vật phía bắc thành phố."
"Chúng ta đã sắp xếp hai đội viên tiến vào sở nghiên cứu, nhưng nhân vật số một số hai hành động vô cùng cẩn thận, từ đầu đến cuối không có lộ diện. Mọi người luôn luôn chuẩn bị, tranh thủ tới cơ hội một lưới đánh gọn."
.....
Sau khi họp xong, Lục Sơ Dương đẩy mở cánh cửa văn phòng của chi đội trưởng, chi đội trưởng bình tĩnh để anh ngồi xuống, ném cho anh một hộp thuốc lá, thu dọn xong công việc trong tay mới ngẩng đầu hỏi: "Muốn đến tranh thủ một chút ngày nghỉ đi tham gia hôn lễ đi?"
Lục Sơ Dương cười, không hổ là được ông ấy một tay dẫn dắt, ngay cả chuyện nhỏ nhặt trong lòng cũng rõ ràng.
Chi đội trưởng nói: "Phê duyệt cho các cậu 3 người, cộng thêm cậu."
"3 người có chút ít đi?" Lục Sơ Dương ngập ngừng hỏi.
"Thế nào, còn muốn toàn đội đều đi?"
Lục Sơ Dương nhướng mày, giống như mặc nhận.
"Cậu mở miệng nói xem." Chi đội trưởng trấn tĩnh nói.
"6 người, thêm tôi là 6 người." Lục Sơ Dương đương nhiên không dám kéo lên toàn đội, anh dự tính một chút, cố gắng tối đa hóa phúc lợi.
"Có thể." Chi đội trưởng phê duyệt, "Đi lại 2 ngày, vé máy bay không cần báo."
"2 ngày nha, có chút gấp...."
"Đồng chí Lục Sơ Dương, cậu không nên được voi đòi tiên."
Lục Sơ Dương cười lên, đứng lên cúi chào.
******
Hội Thành.
Ở trong một tứ hợp viện cầu nhỏ nước chảy, cũng không bởi vì trời đông giá rét đã đến mà mất đi màu sắc. Cách Nhĩ trêu đùa một con chim ưng, ở trên bàn đồng thời bày ra 3 tấm hình.
"Người giám sát đến đâu rồi?" Hắn ta nhàn nhạt hỏi.
"Ông chủ, đều đã nắm vững trong tay." Thuộc hạ nhìn ông già cùng đứa trẻ trong bức hình, đến phiên cô gái lại có chút khó xử: "Người này không dám lại quá gần, đội trưởng đội đặc chiến kia quá nguy hiểm, chúng tôi sợ bứt dây động rừng."
Cách Nhĩ không nói chuyện.
"Ông chủ, bọn tôi tiếp tục nghĩ cách." Thuộc hạ đổ mồ hôi lạnh.
"Không cần, cô ta không cần nữa." Ngón tay dài của Cách Nhĩ chỉ vào ông già ở trong hình,"Tao chỉ muốn người này."
"Giáo sư sinh vật sao." Cách Nhĩ lại cười nhẹ, giống như nghi hoặc,"Đem về đây, là cha vợ của ai nhỉ?"
Thuộc hạ nhanh chóng gật đầu lui xuống.
Lại bị Sơn Ưng vừa lau xong dao găm, đứng dậy lạnh lùng đè lại bả vai: "Tôi tự mình đi làm."
"Sơn Ưng." Cách Nhĩ xoay đầu lại,"Hữu nghị một tý, để người trẻ tuổi làm xong hôn lễ, lại "mời" khách mà tôi muốn."
******
Lúc về nhà Lục Sơ Dương phát hiện trong nhà không có người, nhớ lại Yến Hồi Ôn muốn về nhà xem ông nội. Ấn sáng di động, trong wechat cô nói 8 giờ trở lại, anh cởi áo thun ra đi tắm.
Tắm được một nửa thì Yến Hồi Ôn về tới.
Cô bọc lấy áo lông dày nặng tiến vào cửa, một tay xốc chiếc mũ áo xuống, trên lông áo run rẩy rớt xuống những hạt tuyết nhỏ.
Cởi giày nửa quỳ ở trên sàn nhà, Yến Hồi Ôn dùng sàn nhà bức xạ nhiệt ôm lấy chân tay, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được xoa dịu, hận không thể đem mặt trực tiếp dán lên trên sàn nhà.
Ngây người hai ba giây, cô bật dậy với lấy dép lê, chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.
Đẩy cửa mà vào.
Lập tức, hơi nước mờ mịt xông vào mặt cô.
Đại khái....não bị đông lại đến ngốc, còn chưa theo kịp tốc độ hành động của cô đi!
Bên trong, Lục Sơ Dương cũng lười đi đóng lại đai lưng quần rằn ri, liền để nó nới lỏng như vậy khoác ở ngay hông. Trên thân gầy gò còn đọng nước, Yến Hồi Ôn từng sờ qua cơ bắp nơi đó, căng chặt đến mức thậm chí da cũng không véo được, ngay cả xương cũng dễ coi như vậy.
Anh đem khăn lông từ trên mặt lấy xuống vắt lên trên cổ.
Yến Hồi Ôn nhìn một hồi mới ngửa mặt đối mắt nhìn anh.
Tóc ở ngay trán Lục Sơ Dương nước đang nhỏ giọt xuống, đường cong lưu loát nơi cằm vừa ngẩng lên: "Ra ngoài một chuyến, làm sao còn ngốc rồi?" Yến Hồi Ôn bị anh kéo vào.
Đồng thời, anh cảm nhận được luồng khí lạnh bức người, lại sờ tay nhỏ của cô. Quả nhiên, không gì hơn băng lạnh ngày đông chí.
"Không lái xe?" Lục Sơ Dương không vui hỏi, đem tay cô đặt lên hông mình ôm lấy. Lập tức hai người đều giật mình một cái, Yến Hồi Ôn thuần túy là bị ấm mà giật mình.
"Ngày hạn chế lái xe." Cô đáp, "Em ngồi xe buýt, lại đi bộ vào nhà."
Lục Sơ Dương đi cởi quần áo của cô: "Em tắm trước đi."
"Em tắm em tắm, anh làm sao chưa ra ngoài?" Yến Hồi Ôn trốn tránh đầu hàng, áo lông đã bị kéo ra một bên tay rồi.
Lục Sơ Dương nhìn một chút khuôn mặt đỏ chín như quả táo của cô, xốc lấy khăn lông ra cửa, đi đến bên cửa anh lại lộn trở lại.
Không được rất muốn hôn cô.
Tay đang cầm khăn lông kéo gáy của cô lại, Lục Sơ Dương cúi đầu, hôn xuống. Vừa lên liền dùng cách hôn mãnh liệt, đem cô đẩy lên bức tường gạch men, sợ cô bị lạnh, mở nước.
Nước nóng đã điều chỉnh xong từ trên đầu chảy xuống, Yến Hồi Ôn thoải mái đến muốn thở một hơi sâu, nhưng bị anh chặn miệng lại, chỉ có thể ôm lấy bờ vai anh lầu bầu: "Anh phạm quy....."
Ngay cả giọng nói cũng kí.ch tình.
Lục Sơ Dương đem cô xoay lại chống lên trên tường, giọng nói rơi xuống bên tai cô bịn rịn: "Vợ ơi, em trước tiên đừng nói chuyện."
Sau đó lúc sau lưng dán lên thân thể vốn nóng rực đó, Yến Hồi Ôn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại...
Quần áo đâu?
Cô rất nhanh liền không thể suy nghĩ.
Hai tay Lục Sơ Dương đang từ dưới nách cô vòng lên phía trước sờ bóp, không quan tâm mái tóc dài ướt sũng đang lả tả tản ra, tỉ mỉ hôn lên cổ cùng bờ vai cô, lòng bàn tay nóng ấm hết lần này lần khác xoa nhào nặn người cô.
Lục Sơ Dương dùng đầu gối tách thâ.n dưới của cô ra.
Hô hấp nặng nề, Yến Hồi Ôn đem môi cắn đỏ lên, chống đỡ gạch men sứ ẩm ướt trơn nhẵn, vẫn mềm yếu không dùng lực.
Nhìn thấy cô sắp đem môi mình cắn ra máu, Lục Sơ Dương nâng mặt nhỏ của cô lên hôn xuống, triền miên quấn đến gốc lưỡi. Hai người giành giật hô hấp, nặng nề giống như tiết tấu phía dưới của anh.
....
Yến Hồi Ôn nằm ở trên giường đem bản thân co lại trong chăn, đem chăn phủ lên chóp mũi, cuối cùng đã biết cái gì gọi là nóng từ trên xuống dưới.
Sau đó, cô đối diện với một đôi mắt.
Lục Sơ Dương xoa tóc cô, xốc mở một góc chăn tiến vào, cánh tay chụp tới đem cô ôm vào trong ngực, nói ra quá trình ăn tết. Chẳng qua chính là vào buổi tối trước đó một ngày Giang Châu dẫn người qua, đêm ngày hôm sau trở về.
Mà Yến Hồi Ôn mùng 2 tết cùng cha mẹ trở về Chu gia ở Hội Thành, sớm hơn anh ta hai ngày.
"6 người? Em đi đón bọn anh." Cô cũng tính là nửa người địa phương.
******
Mùng 3 tết, dựa vào điều kiện đã đáp ứng, Yến Hồi Ôn đi nhà thi đấu bóng rổ Hoa Viên ở Hội Thành cổ vũ cho Yến Hồi Thử, cậu tham gia một trận thách đấu bóng rổ liên ngành. Theo tính khí của tiểu bá vương, rất ít phối hợp hoạt động ngoài giới, có sức thà rằng đi quay phim.
Nhưng, cậu vừa nghe nói, huấn luyện viên là Tống Gia Cửu.
Đây còn phải nói.
Yến Hồi Ôn nhìn sân bóng, cảm thấy buồn chán, cuối cùng chờ tới thời gian ăn cơm chưa, vội vàng không ngừng gọi điện cho Lục Sơ Dương.
Mượn cớ là, xác định thông tin chuyến bay của bọn họ có hay không có sai sai sót.
Chút suy tính đó trong lòng cô, Lục Sơ Dương thật sự lười đâm thủng, liền ở bên kia hỏi: "Có nguyện vọng gì trong năm mới không?"
Yến Hồi Ôn nhìn sân bóng lắc đầu: "Nhất thời nghĩ không ra."
"Muốn ăn cái gì?" Nghe trong máy, giọng của anh liền kèm theo một tiếng kèn xe hơi.
Sau đó tiếp tục hỏi:"Bánh quy matcha của Wu yutai*? Hay là bánh quy hoa nhài?"
*Wu yutai: một tiệm trà ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
"Bánh kem cuộn matcha muốn không?"
"Anh đang ở đâu vậy?" Yến Hồi Ôn nhịn không được cười thành tiếng, nhất định lái xe đi mua rồi.
Quả nhiên, buổi tối ngày hôm sau, lúc cô cùng với tài xế Chu gia lái xe đến sân bay đón Lục Sơ Dương bọn họ....
Mấy người bọn họ không nói là dễ phân biệt nhất, nhưng khí tràng bước chân mạnh mẽ đó tuyệt đối ưu việt như được trời ưu ái. Bọn họ mặc quần áo bình thường cùng nhau đi ra, dẫn đến vài cô gái liên tiếp ghé mắt nhìn.
Lục Sơ Dương đi ở cuối cùng, nhìn thấy cô, sau khi từ xa từng bước đến gần liền đưa túi giấy trên tay qua.
Yến Hồi Ôn mở ra xem, thứ hôm qua nói mua anh đều mua rồi.
Lâm Tại Ngôn bọn họ chế nhạo hướng về bên này liếc nhìn, lúc này rõ ràng cô là người bản địa, ngược lại ở tại chỗ ngại ngùng.
Bởi vì Triệu Nhiên được phái đến phía nam đi học tập, máy bay đến trễ hơn bọn họ hai tiếng, Yến Hồi Ôn dẫn bọn họ tiến vào một tiệm cà phê, trước tiên ngồi xuống đợi.
Không ngờ rằng, lúc chọn món lại gặp khó khăn.
Trừ bỏ Lâm Tại Ngôn đầu tiên không khách sáo cái gì có phong cách liền chọn cái đó, mà Yến Hồi Ôn ngoại trừ biết khẩu vị của Lục Sơ Dương. Còn lại ba người đều là đại nam nhân qua loa đến có thể nuốt sống con chuột, làm gì biết gọi những món tinh xảo như vậy, ngây người ở ghế da dài nhìn thực đơn.
Yến Hồi Ôn nhất thời có hai người trong đầu đánh nhau.
Là đợi bọn họ chọn, hay là bản thân tự chủ trương đây?
Lục Sơ Dương hướng về phía cô gõ bàn, ngón tay ở trên thực đơn vẽ một cái, chưa tới nửa giây, quyết định xong cho bọn họ rồi.
Yến Hồi Ôn chớp mắt....tùy ý như vậy, có được không?
Ai biết Lâm Tại Ngôn trước tiên cười một bước: "Chị dâu, em chính là giúp bọn họ gọi ra bông hoa, ăn vào chắc chắn vẫn là vị chuột ở trong núi, không cần tốn sức."
Trời sinh không phải số được hưởng phúc nha!
Nam sinh vò đầu, hì hì cười: "Cảm ơn chị dâu."
Lục Sơ Dương ở trong túi mò ra túi tiền đưa cô, Yến Hồi Ôn tuân lệnh, với tư cách là người nơi này, giống như tiểu ong mật cần cừ chạy ra ngoài. Chờ lúc Triệu Nhiên tới, bọn họ không quên gói lại một phần cho cậu ta mang đi.
Nửa tháng không gặp người trong đội, cậu ta cảm động đến suýt nữa nhào về phía trước.
Lâm Tại Ngôn giả vờ giả vịt đẩy cậu ta ra: "Đừng làm loạn tạo hình của phụ rể, đêm hôm nay đều đừng ngủ nữa, mai có chính sự."
"Phụ rể không thể làm nhiều lần." Triệu Nhiên nghiêm túc nói.
"Ai biểu tôi là bông hoa trong đội chứ." Lâm Tại Ngôn vỗ vai cậu ta,"Như vậy đi tiểu đệ, tôi kết hôn để cậu làm."
"Tôi căng thẳng."
"Vậy đổi người."
"Lâm ca.....Tôi, sẽ hết sức khống chế!"
.....
Yến Hồi Ôn cùng Lục Sơ Dương rơi lại phía sau, mỉm cười nhìn bọn họ ồn ào, có anh em vào sinh ra tử như vậy, thật tốt. Cô đem bàn tay nhét vào trong lòng bàn tay của Lục Sơ Dương, anh nắm chặt lấy, nhét vào trong túi quần.
Chiếc xe tiến vào trong màn đêm ẩm ướt lạnh lẽo, tài xế đem bọn họ chở tới khách sạn mà Giang Châu kết hôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook