Chuyện Xưa Vị Mật Ong
-
Chương 39
Chương 39: kĩ năng mới
Yến Hồi Ôn sợ bản thân vừa mở miệng, sẽ làm cho tâm tình của ông nội Lục càng thêm không ổn định, từ lúc bắt đầu cúp điện thoại, cô thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng dạ dạ vài cái trả lời, đại khái đại não chạy theo không kịp.
Cô vẫn là chờ Lục Sơ Dương trở lại rồi thương lượng...
Cuối cùng, nhà họ Lục nhiều lần xin lỗi mới ra khỏi cửa. Chờ người đi rồi, mẹ Yến cũng tính tình tốt mà không nhiều lời, đơn giản thu dọn bàn trà. Trong chớp mắt, bọn họ trái phải đều không thấy Yến Hồi Ôn.
Hai người ngồi xuống nói chuyện, ba Yến cảm khái mà thở một hơi, nhẹ nhàng vỗ tay mẹ Yến: "Em từng hối hận không?"
"Đã trải qua hơn nửa đời người rồi, vẫn còn nói lời này."
Mẹ Yến từ trên sô pha từ từ đứng dậy, lên lầu, gõ cửa phòng của Yến Hồi Ôn, đi vào bên trong: "Hồi Ôn..."
Nhưng mà chưa nhìn thấy người, mẹ Yến liền nghe thấy tiếng khóc thút thít ở bên trong chăn truyền ra. Bà đóng nhẹ cửa phòng, xoay người đi đến ngồi bên đầu giường, lại xốc lên một góc chăn, để Yến Hồi Ôn lộ mặt ra.
Đột nhiên sáng lên, Yến Hồi Ôn che mắt lại một chút, đem đầu chôn vào trong gối. Trong căn phòng màu xanh lam cùng với ánh đèn ấm áp, vành mắt của cô đỏ giống như một chú thỏ, người vẫn còn đang khóc nấc lên.
Mẹ Yến nhìn một hồi dáng vẻ ủy khuất của con gái, đau lòng duỗi tay đẩy những lọn tóc bị nước mắt làm ướt của cô:"Hồi Ôn, có suy nghĩ gì thì nói với mẹ, đừng một mình buồn bực."
"Con không sao..." Yến Hồi Ôn gần như dùng giọng hơi để nói ra, cô chính là một chút để tâm vụn vặt.
Mẹ Yến vỗ nhẹ lưng cô, qua một hồi lâu.
Yến Hồi Ôn bình tĩnh xuống.
"Vậy con muốn nghe, chuyện của ba mẹ không?" Lúc này, mẹ Yến nhẹ giọng hỏi.
Yến Hồi ôn cuối cùng chịu xoay đầu lại, hai mắt đẫm lệ mà nhìn mẹ Yến.
Sau đó, cô nói: "Dạ...."
Mẹ Yến nâng tay, vuốt ve mái tóc của cô, gần như nghiêm túc hồi tưởng một hồi: "Lúc mẹ cùng cha con quen biết, ông ấy vừa mới tốt nghiệp, bởi vì quân đội điều động, chúng ta trong vài năm di chuyển qua ba thành phố, xa nhất là ở qua một trấn nhỏ ở biên giới. Lúc đó nha, ba của con vẫn có thể xin để mẹ theo quân, nhưng mẹ lại sống một mình ở bên ngoài."
Đây là chuyện mà Yến Hồi Ôn chưa từng nghe qua, ở trong ấn tượng của cô, ba mẹ hàng năm sống ở đây, ổn định, yên bình.
Mẹ Yến thấy con gái ngây người, liền kéo cô ngồi dậy.
"......Về sau thì sao ạ?" Yến Hồi Ôn hít mũi hỏi.
"Sau đó cuối cùng có thể kết hôn theo quân rồi, mẹ có thai anh con, nhưng cha con ông ấy ngày nào cũng bận đến rất khuya, lại không thể thường xuyên về nhà. Mẹ lúc đó liền hình thành một thói quen buổi tối khi đi ngủ, bất kể khuya thế nào, luôn sẽ đợi được điện thoại của cha con. Chúng ta liền nói về công việc của ông ấy, nói lúc quay về trong bụng có bao nhiêu nghe lời."
Mẹ Yến mặt mày dịu dàng cười.
Yến Hồi Ôn kinh ngạc mở miệng: "Vậy.... mẹ hối hận không?" Cô nắm chặt lấy một góc chăn bông, chờ đáp án của bà.
"Hồi Ôn, có thể không chút khoa trương cùng con nói, lúc đầu mẹ ở trong ngăn kéo của cha con, thấy qua rất nhiều lần đơn chuyển nghề, nhưng ông ấy không rời đi." Mẹ Yến ngừng lại.
"Sau đó, mỗi năm đến mùa xuất ngũ, khi lính của ông không thể không rời đi, mọi người đều nhất định là ha ha mà đi, ai cũng không được khóc. Nhưng thật sự rời đi, so sánh với khóc bọn họ càng thêm đau lòng, bao gồm cả ba của con."
Nói đến đây.
Mẹ Yến bỗng nhiên lại gần đôi mắt của con gái, lại cười sùng bái: "Kỳ thật, ba con năm đó có một loại trách nhiệm, là có một tổ quốc lớn mạnh và hòa bình, nhưng bởi vì con và mẹ, hôm nay có thể tùy tâm sở dục mà sống ở thành phố này."
Quả nhiên, đây chính là đáp án của mẹ cô....
Yến Hồi Ôn thở một hơi.
"Mẹ tại sao lúc trước không nói cho chúng con những chuyện này?" Cô hỏi.
"Đương nhiên, hôm nay mẹ cũng không phải muốn con quyết định cái gì." Mẹ Yến vỗ tay cô, lắc đầu,"Các con là bảo bối trong mắt ba mẹ, chúng ta chỉ mong các con có thể sống tốt. Cho nên.... Hồi Ôn, con hoặc là không chọn cậu ta, nhưng chọn quân nhân rồi, liền cần phải có một phần kiên cường giữ vững."
Không chọn, hoặc là kiên cường giữ vững?
A với B.
Đầu óc Yến Hồi Ôn cuối cùng kịp thời trở lại cúi thấp đầu, hít nước mũi, Lục Sơ Dương tốt như vậy, cô tuyệt đối muốn ở bên anh cả đời.
Vừa nghĩ tới Lục Sơ Dương....
Yến Hồi Ôn lại biến thành bao nước mắt, nắm chặt góc chăn yếu ớt căm phẫn: "Cũng không biết, anh ấy bây giờ ở nơi nào dầm mưa giải nắng, hoặc là trèo đồi lội suối?"
Có hay không ăn cơm chưa?
Nếu không phải trách nhiệm của quân nhân, ai không muốn ngày ngày lót đầy bụng, sống thoải mái chứ.
Lục Sơ Dương cực khổ như vậy.... Nhưng mà, cũng may anh ấy còn có cô.
Mẹ Yến im lặng, không bất ngờ con gái sẽ đưa ra quyết định như vậy, bà không biết nên thở phào hay là đau lòng.
"Hồi Ôn, là một quân nhân, cần phải có sự dũng cảm đi trước rèn luyện, con cũng vậy." Mẹ Yến duỗi tay, từ trong hộp khăn giấy rút ra khăn giấy, lau đi nước mắt của con gái,"Cho nên sau này, việc hai người có thể cùng giải quyết, đừng nên bản thân một mình rơi nước mắt.
"Dạ..."
Yến Hồi Ôn dẩu môi lên, nhịn xuống khóc thút thít, lúc này bổ vào lòng mẹ Yến ôm lấy bà cọ xát: "Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại, cảm ơn mẹ."
Quả thật chỉ qua hai ngày.
Lục Sơ Dương liền quay lại, nhưng vẫn chưa chờ anh ở trên máy bay trực thăng xuống, ông nội Lục liền tự mình đứng ở trên sân bay, bắt người.
Lúc máy bay trực thăng đáp xuống lực ảnh hưởng vô cùng lớn, ông cụ cũng không để ý, nắm lấy cây gậy, trước sau đứng ở một chỗ nhìn lên trời. Lúc này, dọa chi đội trưởng cùng với lãnh đạo trong căn cứ kinh hồn bạt vía, đều cắm chân ở bên cạnh không dám rời đi nửa bước.
Chờ cho máy bay trực thăng dừng lại ổn định, khoang máy bay từ từ mở ra.
Lục Sơ Dương nhảy xuống, ngẩn ra một cái.
Anh coi như còn tốt, đội viên đội đặc chiến ở phía sau vừa nhìn các lãnh đạo trùng điệp xếp hàng ở nơi này, hoảng sợ đến rơi cằm. Từ lúc nào....được nghênh đón qua như vậy, nhanh chóng xếp thành hàng cúi chào.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy, đội trưởng của bọn họ chỉ kịp tới đem súng đang treo trên người đưa cho Lâm Tại Ngôn, liền bị ông cụ ở chính giữa gõ gậy dẫn đi.
Trời! Đội trưởng phạm tội gì rồi?
Chi đội trưởng nhìn cánh cửa đó đóng bịch một cái, lo lắng trả lời: "Chuyện nhà, đừng có nhọc lòng đoán mò." Sau đó, đem một nhóm tiểu tử trở về.
"....."
Chuyện nhà?!
Vị cựu lãnh đạo đó, bọn họ biết nha!
Chờ chút.....đội trưởng ngày thường như thế nào lừa dối bọn họ, nói bản thân là cọng cỏ!
Từ xa nhìn, xe của ông cụ nghênh ngang rời đi.
Ông nội Lục đem Lục Sơ Dương ném lên xe, lúc trực tiếp dẫn người đến nhà họ Yến, Lục Sơ Dương thậm chí vẫn mang một thân trang bị đặc chiến dính bùn.
Biết phải gặp cha mẹ vợ cùng bạn gái nhỏ, anh sợ cô gái nhỏ lại đau lòng mà khóc, ở trên đường không nói lời nào, lưu loát gỡ bao tay tác chiến cùng áo chống đạn xuống.
Sau đó, anh cởi bỏ thắt lưng vũ trang ở ngay hông ra, lại cởi áo khoác rằn ri, chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen tay ngắn. Áo thun cũng là của đội đặc chiến, đơn giản một màu đen, nơi trái tim có một cờ đỏ năm sao to bằng ngón cái.
Chờ làm xong những thứ này, cảnh vệ của ông nội Lục nhanh chóng đưa cho Lục Sơ Dương một bình nước.
Lục Sơ Dương rửa mặt đơn giản, cũng xem là sạch sẽ.
"Ông nội." Lúc gần đến, anh do dự một lát, cuối cùng thấp giọng hỏi ra miệng: "Bạn gái cháu..... cùng cha mẹ vợ, có phải rất tức giận không?"
Ông nội Lục hừ anh một tiếng, không đáp lại.
Lục Sơ Dương chậm rãi dựa vào sau ghế, xoay đầu nhìn bên ngoài cửa, lúc xuống trực thăng ông nội liền hạ thông điệp cuối cùng cho anh, để anh rời đội. Anh nhịn không được mà dùng tay lung tung xoa tóc, sau đó bó tay không có biện pháp lại đem tay rũ xuống.
Anh lại nghĩ tới....nếu như cô gái nhỏ ghét anh rồi, không muốn cùng anh kết hôn thì làm thế nào?
Nhớ tới đây, trong lòng anh nhưng lại hiện lên sự đắng chát.
Bó tay không có biện pháp, cay đắng......
Một người mạnh mẽ như anh, hiếm thấy loại cảm giác này, liên tiếp hiện ra, làm anh vắng lặng.
Xe lái vào trong đại viện, dừng ngay trước cửa nhà họ Yến, ông nội Lục dẫn theo Lục Sơ Dương tiến vào cửa, ánh mắt đầu tiên, Lục Sơ Dương liền dùng để tìm Yến Hồi Ôn.
Nhìn thấy rồi.
Cô từ trên lầu chạy xuống, bốn mắt nhìn nhau.
Trong vài giây ngắn ngủi, hai người im lặng lại giống như đã nói thiên ngôn vạn ngữ.
Lúc này, mới có hai ngày không gặp, mũi của Yến Hồi Ôn lại bắt đầu chua xót. Lúc cô xoa xoa mũi nhỏ, Lục Sơ Dương chăm chú nhìn cô, dùng ánh mắt dỗ: "Nghe lời, đừng khóc."
Sau đó ba mẹ Lục cũng tới.
Thế là ở nhà họ Yến, Lục Sơ Dương cung kính ngồi ở sô pha, nghe ông nội giáo huấn. Sau đó, người hai nhà lại ăn cơm, dù sao trưởng bối đều ở đó, anh thu liễm lại gần như không có cơ hội gì đơn độc ở cùng với Yến Hồi Ôn.
Hơn nữa Yến Hồi Thử luôn luôn thêm một chút loạn, cho đến khi buổi tối nên trở về, Lục Sơ Dương cũng không tốt ở lại lâu, chỉ đành dùng ngón cái cùng ngón út để lên tai, ở phía xa nói với Yến Hồi Ôn, gọi điện.
Yến Hồi Ôn trở về phòng ngủ, kéo một chiếc ghế dài ngồi xếp bằng lên, nắm chặt lấy di động phát ngốc. Nửa tiếng sau, tiếng di động vang lên, sau khi nhận là Lục Sơ Dương.
Là giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn mà cô không thể quen thuộc hơn nữa.
"Hồi Ôn." Lục Sơ Dương ngừng một chút, gọi tên cô.
Cô ngồi thẳng:" Vâng...."
"Đang ở trong phòng sao?" Trong điện thoại, anh hỏi.
Yến Hồi Ôn liếc nhìn căn phòng: "Vâng..."
"Anh ở dưới lầu nhà em."
. . . . .
Yến Hồi Ôn kinh ngạc phát ra tiếng "ah", anh ở dưới lầu, anh vẫn chưa đi?
Cô căn bản không để ý mang giày, nhảy hai bước vừa kéo rèm cửa sổ liền trèo lên cửa sổ hóng mát, quỳ xuống nhìn xung quanh. Lúc cô đang ló đầu thăm dò, đột nhiên cảm thấy có bóng người lóe một cái, ngay sau đó lưng cùng với khuỷu chân bị đôi cánh tay hữu lực chộp lấy.
Lục Sơ Dương đem cô bế xuống khỏi cửa sổ hóng mát
Yến Hồi Ôn ngây người ước chừng vài giây, cho nên.... vừa nãy phát sinh chuyện gì?
Cô xoay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ lầu hai, đại khái não của cô không theo kịp tốc độ leo tường tiến vào cửa sổ của Lục Sơ Dương....
"Hồi Ôn." Lục Sơ Dương ôm cô ngồi lên chiếc ghế, đem cô bỏ lên đùi mình. Vừa mở miệng, loại giọng nói nhung nhớ, đặc biệt đè thấp bên tai cô.
Tim của Yến Hồi Ôn đập bùm bụp bùm bụp.
Ngay cả trái tim cũng không chịu nghe lời rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook