Chuyện Xưa Vị Mật Ong
-
Chương 11-12
Lục Sơ Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Cánh tay vô cùng hữu lực của anh dừng trên eo Yến Hồi Ôn, có lòng tốt đỡ cô, không để cô hoàn toàn ngã sấp xuống.
Yến Hồi Ôn không dễ dàng mới đứng được vững, mở to mắt hơi cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy huy hiệu vũ cảnh trên ngực phải của Lục Sơ Dương, trong lúc hô hấp, huy hiệu trên ngực cọ xát với chóp mũi của cô.
Sau đó, chóp mũi cô liền ầm một cái nóng đến bốc cháy.
Tiếp theo đó, độ nóng liền nhanh chóng lan đến trên gò má, vành tai cô, nóng đến làm cho đầu óc cô có chút mơ màng.
Hình như Lục Sơ Dương đang nói gì đó trên đỉnh đầu cô?
…...
Cô chưa ý thức được, liền cảm thấy một giọng nói trầm thấp thổi qua bên tai, tai cô sau đó liền bốc lửa.
Bây giờ trong tai và trong đầu Yến Hồi Ôn tràn ngập tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cô khó khăn cắn môi, sau đó lùi lại phía sau. Nhưng xúc cảm tiếp xúc với lồng ngực của Lục Sơ Dương đang điên cuồng xui khiến cô: Đến đây đi, lồng ngực rắn chắc tràn ngập khí chất đàn ông.
Vậy nên Yến Hồi Ôn nâng cánh tay, mềm nhũn mà ôm lấy anh.
Lục Sơ Dương vốn muốn nhắc nhở cô, chân lùi lại một bước duy trì khoảng cách. Lúc này, anh lập tức kéo cô ra một bước: "Đứng vững."
"Hả em, cái đó...." Yến Hồi Ôn cà lăm giải thích, cô lại làm gì rồi?!
"Xin xin lỗi…"
"Em không phải..."
…...
Cô bối rối đứng vững, vẻ mặt đáng thương tuyệt vọng nhìn như sắp khóc vậy. Xong rồi, cô cho rằng Lục Sơ Dương sẽ mắng cô, không nghĩ tới anh chỉ nhìn cô một chút, liền không nói lời nào rời đi.
Hôm nay tâm tình của Lục Sơ Dương thật sự không tốt, làm anh không thể nào nói chuyện dịu dàng với Yến Hồi Ôn, nên anh dứt khoát rời đi. Nhưng anh vừa xoay người, chân nhấc lên đang hạ xuống, thân ảnh nhỏ bé đó lại khập khiễng nhảy chắn trước mặt anh.
"Em không phải cố ý muốn ôm anh."
Lục Sơ Dương: …
Cô vẫn đang giải thích.
"Em chính là... Hôm nay em đi đến đội đặc chiến." Yến Hồi Ôn lo lắng không yên dùng ánh mắt lén nhìn anh, đánh giá sắc mặt của anh, "Sau đó anh đang bận, em thì có việc nên về trước, vốn muốn..."
Cô ngừng lại, thật khẩn trương.
Qua mấy giây sau.
Lục Sơ Dương nghi hoặc, anh "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đang nghe, em cứ tiếp tục.
"Vốn là muốn...." Hay tay Yến Hồi Ôn để ở sau lưng, ra sức đảo loạn, "Chính là... Có thứ quan trọng muốn tặng anh, anh có thể chờ một chút không?"
"Hửm?" Lục Sơ Dương quan sát hai tay trống không của cô, "Có thứ tặng tôi?"
Cô gật đầu: "Có một cuốn truyện tranh."
"Ở đâu?"
"Ở trên xe."
"Xe đâu?"
…
Xe đâu?! Yến Hồi Ôn suýt nữa một tát tát chết bản thân.
Xe dừng ở bên cạnh xe hiến máu bên ngoài hai con đường, mà bây giờ muốn đi đến đó phải đi qua đoạn đường đang thi công, dựa vào mức độ "thương tật" hiện giờ của cô, ai có thời gian chờ cô đây?
Yến Hồi Ôn uể oải cúi đầu: "Xe ở trên đường Thảo Ô..."
Lục Sơ Dương vốn cho rằng anh sẽ giống lúc sáng, nhìn thấy những “thứ” mềm mại như bông thế này, sẽ chẳng thể kiên nhẫn nổi một giây. Nhưng Yến Hồi Ôn thật sự quá ngoan, ngoan tới mức anh cuối cùng không nỡ nhẫn tâm: "Được, cô gái nhỏ, vậy lần sau đi."
"Vâng vâng…"
Lúc Lục Sơ Dương xoay người, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, bất đắc dĩ dừng lại: "Cô gái nhỏ, em không phải muốn tôi đi cùng em lấy đồ chứ?"
Cô mãnh liệt ngẩng đầu: "Vậy.... có được không?"
"..."
Lúc Lục Sơ Dương đi cùng cô tới đoạn đường thi công đã là 15 phút sau.
Trước mắt Yến Hồi Ôn là một cái hố cạn thật lớn, thật ra chiều dài của hố này người bình thường nhảy qua không có vấn đề. Nhưng cô dừng lại bước chân tập tễnh, đứng đó suy nghĩ một chút.
Lục Sơ Dương chân dài, lưu loát bước qua.
Anh thấy người phía sau không theo kịp, xoay đầu nhìn hai giây hành động khó khăn của Yến Hồi Ôn, thật sự vô phương chống đỡ mà lại bước trở về, để cô nâng tay. Sau đó, anh nâng hai cánh tay của cô, nhấc một cái, cả hai cùng đi qua rồi.
Vừa chạm đất, Yến Hồi Ôn nhanh chóng đứng vững tỏ ý: "Em, em có thể tự mình đi rồi."
Lục Sơ Dương nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô: "Quá chậm."
....
Cuối cùng Yến Hồi Ôn cũng có thể ngập ngừng lấy ra tập tranh từ trong chiếc Con Bọ, vừa thở một hơi cô lại bắt đầu khẩn trương. Mùa đông, đứng ở bên đường, không khí rất lạnh, ánh nắng có chút nhức mắt.
Yến Hồi Ôn ngẩng đầu híp mắt một chút, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Lục Sơ Dương.
Đột nhiên, cô lại cảm thấy khẩn trương.
"Tặng anh..." Yến Hồi Ôn thấp thỏm đưa tập tranh qua.
Lục Sơ Dương cầm lấy, vừa mở ra liền sững sờ. Một sinh vật kỳ quái, có chút giống quả mìn tìm được khi làm nhiệm vụ, hoặc là....củ khoai tây?
"Đây là khi lần đầu gặp mặt." Yến Hồi Ôn vừa nhìn anh vừa giải thích cho anh xem.
Lục Sơ Dương bật cười: "Cho nên, đây là vẽ tôi?"
Cô nhỏ giọng trả lời: "Chính là lần anh bắt tội phạm trong núi, một trang này là vẽ trên giấy ô vuông, ừm... bởi vì tình tiết khá đơn giản, về sau sẽ dễ triển khai thêm."
Lục Sơ Dương gật đầu một cách tượng trưng.
"..... Anh không thích sao?" Yến Hồi Ôn cúi thấp đầu, cọ xát mũi chân thương tâm hai giây. Nhưng rất nhanh, cô lại lạc quan giành trước giúp anh lật trang sau, "Vậy xem cái này, lúc bắt cướp?"
Ánh mắt Lục Sơ Dương chầm chậm liếc qua, không đáp lại.
"Xem, xem mắt thì sao?"
Lục Sơ Dương xem hoàn toàn không hiểu, anh cũng lười ứng phó, vì vậy cầm lấy cuốn truyện tranh, vô cùng lịch sự lật xem toàn bộ, khép lại, hỏi cô: "Vẽ mất bao lâu?"
Lưng Yến Hồi Ôn đều căng cứng rồi: "Không, không lâu lắm."
"Một tháng?"
"Hai tháng..."
"Không tệ." Lục Sơ Dương đem cuốn truyện tranh trả lại cô, "Nhưng đừng vẽ nữa, tôi xem không hiểu."
"Hả?"
Hai người mặt đối mặt, đứng dưới ánh mặt trời, bốn mắt nhìn nhau. Yến Hồi Ôn nhìn thấy con ngươi màu đen bình tĩnh của anh, cô ngẩn người: "Vậy có lẽ là do em biểu đạt không rõ ràng."
Lục Sơ Dương gật đầu để cô nói.
"Ý của em là..." Yến Hồi Ôn lo lắng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, càng nói càng nhỏ giọng: "Chính là.... Em thích anh."
Lục Sơ Dương im lặng không lên tiếng.
Thời gian rất lâu, Yến Hồi Ôn cho rằng có phải anh tức giận rồi. Ngay lúc cô lo lắng không biết làm sao, Lục Sơ Dương cuối cùng mở miệng, vô cùng bình tĩnh nói với cô: "Cô gái nhỏ, em suy nghĩ lại cho kỹ."
Sau đó, anh xoay người rời đi.
Yến Hồi Ôn nháy mắt hai cái.
Cho nên, ý của anh là: Chúng ta là người không cùng một thế giới, em suy nghĩ lại cho kỹ, đừng thích tôi - Chính là ý này sao?
Yến Hồi Ôn dẩu môi, nghĩ lại: Lục Sơ Dương từ chối cô có lẽ là có lý do, cũng có lẽ anh ấy cho rằng cô là người kì quái. Nhưng ngoài vẽ tranh ra, cô bình thường cũng rất yêu thích vận động, đọc sách, cô cũng yêu quốc gia, thích lao động... Tuyệt đối là một đồng chí tốt theo kịp thời đại mà.
Chờ chút.
Lại nói, Lục Sơ Dương cũng không rõ ràng từ chối cô, anh cũng do dự không phải sao?
Chương 12: Yến tiệc
Lục Sơ Dương đi ra, đáy lóng mơ hồ sinh ra một chút khác thường, tuy anh cũng không thể lý giải sự khác thường này từ đâu mà có, nhưng xác định là bởi vì sự xuất hiện thường xuyên của cô gái nhỏ.
Cô sợ nguy hiểm, sợ đau, sợ rắn,.... ngoài những tình huống thường gặp khi đi xa nhà, thì bình thường cô sống lạc quan trong một thế giới được bảo vệ tốt. Có lẽ mối nguy hiểm lớn nhất mà cô gặp phải là đụng phải anh đang bắt tội phạm.
Lục Sơ Dương nhìn mặt cờ đỏ năm sao được dán trên cánh tay phải, anh là loại người đang đối diện trực tiếp với nguy hiểm.
Anh trở về đi vòng quanh khu phố hai vòng, nhiệm vụ hôm nay vậy là kết thúc.
Lục Sơ Dương kêu đội viên của anh đem dụng cụ dọn lên xe, anh lại cùng với người dân đơn giản nói vài câu, lúc này mới xuyên qua con hẻm, đi về bên cạnh xe.
Vừa vặn trông thấy, hình như có một người đang nằm bò lên chiếc Jeep vũ cảnh của anh.
Cô gái nhỏ đó, đưa lưng về phía anh, hai cánh tay đều bám lên cửa sổ xe anh, đang dùng mặt dán lên. Bên cạnh cô, Lâm Tại Ngôn đang xoay người ngoảnh đầu lại, vừa chống lại ánh mắt của Lục Sơ Dương, liền như được đại xá mà khóc gọi câu: "Đội trưởng!"
Lục Sơ Dương nhẹ nhíu mày, anh nhìn thấy, cô gái nghe thấy âm thanh cũng không xoay đầu lại, cô không lên tiếng, cứ như vậy im lặng nằm bò.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Sơ Dương đi qua, nhìn chằm chằm Lâm Tại Ngôn hỏi.
Lâm Tại Ngôn đứng nghiêm trả lời: "Đều đã thu dọn xong, mọi người theo yêu cầu của anh rời đi trước rồi, tôi ở lại chờ anh."
"Đây là chuyện gì?" Lục Sơ Dương dùng cằm chỉ lên trên xe.
Lâm Tại Ngôn cũng xoay đầu theo, tại sao lại hỏi anh ta, anh ta cũng không biết là chuyện gì nha, vì vậy trả lời: "Tôi vừa đi qua, đối tượng của anh... À không không, em ấy vừa mới đi qua, sau đó đột nhiên! Nằm bẹp lên trên xe anh."
Trong đôi mắt rõ ràng có ý là: Tại sao cố tình nằm bò lên xe của anh, vậy khẳng định là tới tìm anh rồi! Anh đã làm gì, anh ta làm sao biết được.
Lục Sơ Dương ngừng một chút, chậm rãi đi về hướng của Yến Hồi Ôn, anh nén lại tính tình, cố gắng bình tĩnh hòa nhã: "Cô gái nhỏ, em không cần ở trên xe anh chơi xấu."
Yến Hồi Ôn ở bên cạnh anh, trong lòng có hai hàng nước mắt, cô không có... Cô bây giờ đứng dậy không được.
Lúc này, khuôn mặt có chút trắng của cô chiếu lên cửa kính thủy tinh của xe, Lục Sơ Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt không thoải mái lại đáng thương của cô trong hai giây, nhẹ giọng hỏi: "Vậy là tìm tôi có việc?"
"Không có, em không phải tìm anh, tuyệt đối không phải." Yến Hồi Ôn thề thốt phủ nhận, chờ tới lúc không dễ dàng trở mình lại, dựa vào cửa xe đối mặt với Lục sơ Dương, lại bị ánh mắt nhìn chằm chú mang theo phán quyết của anh đánh bại.
Tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng nghe xong cảm thấy không có độ tin cậy.
Cô chỉ có thể nỗ lực giải thích: "Em vừa hiến máu xong..."
Yến Hồi Ôn lấy ra giấy chứng nhận hiến máu: " Tằng tắng tăng! Anh xem."
Khóe mắt Lục Sơ Dương co rút.
"Em vô cùng chóng mặt." Cô yếu ớt cúi đầu, xoay người chuyển động chậm chạp và ôm lấy gương chiếu hậu của chiếc xe jeep của anh, lẩm bẩm: "Trên đỉnh đầu của em đều xuất hiện những ngôi sao rồi, cần nghỉ ngơi một chút, dù sao.... em cũng không phải tới tìm anh."
Lục Sơ Dương gỡ cánh tay cô, kéo về phía trước người, rũ mắt nhìn cô: "Cô gái nhỏ!"
Xong rồi, Yến Hồi Ôn hoảng hốt yếu đuối trên người anh, bị anh gắt gao chế trụ tay của cô. Từ ánh mắt của Lục Sơ Dương, cô cảm thấy bản thân sắp bị vứt ra ngoài rồi.
Không nghĩ đến, Lục Sơ Dương chỉ nhẫn nại; "Không nên giở trò chơi xấu với tôi."
Cô lo lắng gật đầu: "Em không có..."
"Nhớ chưa?"
"Nhớ rồi!"
Lục Sơ Dương để cô lần nữa dựa vào cửa xe, quét mắt nhìn quanh: "Bọn tôi chuẩn bị đi rồi."
Cô ngoan ngoãn đáp ứng, khó khăn nhường đường.
"Chờ chút." Lúc này, Lục Sơ Dương ngừng lại một chút, gọi cô lại, "Đem chìa khóa xe đưa tôi."
"Hả?..."
"Chìa khóa xe của em." Anh lặp lại.
Chìa khóa xe cô? Trong đầu Yến Hồi Ôn xoay nhanh, tỉnh ngộ, Lục Sơ Dương đây là muốn đưa cô về nhà sao? Cô lập tức lấy ra, lo sợ đưa qua bằng hai tay.
Cầm lấy chìa khóa, Lục Sơ Dương liền đi ra. Yến Hồi Ôn vừa muốn nhấc chân, tiếp đó bị hai tiếng "xùy xùy" của Lâm Tại Ngôn âm thầm gọi lại.
"Đội trưởng của bọn anh hôm nay tâm tình không tốt lắm." Lâm Tại Ngôn cùng Yến Hồi Ôn tụ lại một chỗ, lặng lẽ trao đổi.
"Hả? Anh ấy.... sao vậy?"
Lâm Tại Ngôn xua tay biểu thị đây không phải trọng điểm, anh ta nhìn bóng lưng Lục Sơ Dương một chút, tranh thủ thời gian nói: "Chúng tôi cảm thấy đội trưởng đối với em có ý tứ nha."
Yến Hồi Ôn cũng nhìn bóng lưng kia, ngượng ngùng: "Nhưng anh ấy kêu em suy nghĩ kỹ."
"Kêu em suy nghĩ lại không phải rõ ràng từ chối." Lâm Đại Ngôn nhướng mày, dùng lời hay khuyên bảo: "Đội trưởng của bọn anh bình thường tuyệt đối không để người khác tới gần, càng khỏi nói đến chủ động đưa người về nhà, em nghĩ xem có đúng không?"
Yến Hồi Ôn nghiền ngẫm kỹ càng ý của anh ta.
Cuối cùng, Lâm Tại Ngôn cười híp mắt: "Đội trưởng bọn anh chính là quá cứng rắn, thật nha, em phải cố gắng lên!"
"Ừm ừm..."
Về đến nhà, Yến Hồi Ôn lại bắt đầu cân nhắc chuyện này. Cô chân không trở mình xuống giường, không quan tâm tới chiếc mũ quần áo ở nhà màu hồng đang phủ lên đầu, nhảy xuống đi mở cửa dẫn Sôcôla tiến vào.
"Đừng cười chị, mày cũng bị Lục Sơ Dương chinh phục mà." Yến Hồi Ôn bắt lấy móng của Sôcôla nắm lấy, "Có nhớ anh ấy không?"
Cô xoa đầu Sôcôla, ngồi xếp bằng trên thảm suy nghĩ.
Chờ trong đầu chầm chậm di chuyển một vòng, cô sáng suốt nhận ra, không thể tiếp tục cho Lục Sơ Dương nhìn thấy những thứ như truyện tranh giả tưởng nữa, cô phải làm thứ gì đó mà anh hiểu được.
Vậy thì.... bắt đầu từ việc này đi?
Yến Hồi Ôn rất vừa ý với suy nghĩ của bản thân, gấp lại chiếc chăn của mình một cách vuông vắn, lại khập khiễng bước ra ngoài, ở chỗ ông nội tiện lấy một chiếc cốc sứ to màu xanh lục, dùng để uống nước.
Cuối cùng, cô đem ly nước Doraemon đổi thành bình nước quân dụng.…
Lúc mẹ Yến gõ cửa đi vào, Yến Hồi Ôn đang ngồi vẽ lên bình nước. Lần này cô thông minh hơn, không vẽ những thứ đa chiều nữa, chỉ thêm vào hai con rồng và chó, là con giáp của hai người.
"Tại sao lại đổi thành những thứ này?" Mẹ Yến vuốt tóc cô hỏi.
Yến Hồi Ôn chớp mắt chăm chú vẽ, ánh mắt có chút không được tự nhiên, cô nhỏ giọng trả lời: "Chính là.... khá thích ạ."
Mẹ Yến thấy cô chăm chú, cũng không để ý, cười hỏi cô: "Hồi Ôn, tháng sau con giúp mẹ một việc."
Yến Hồi Ôn vừa nghe liền đặt bút vẽ xuống, dựa qua nắm lấy tay bà, ngửa mặt lên nhìn: "Con là ai nha, là áo bông nhỏ của mẹ, trực tiếp dặn dò con là được rồi."
Mẹ Yến cười chỉ chỉ vào người cô, hai người đi qua ngồi lên ghế sofa.
"Tháng sau, bác Tiền của con có một hạng mục cần tiến hành." Mẹ Yến nghiêm nghị nói: "Hạng mục này quan hệ khá lớn, bác Tiền dự định là nhà chúng ta mở tiệc chiêu đãi một số người ở khu nghỉ mát Tây Lâu tại ngoại ô phía đông. Vừa đúng lúc, mẹ phải đi một chuyến đến Chu gia ở Hội Thành, làm lễ truy điệu cho bà ngoại con."
Yến Hồi Ôn nghiêm túc gật đầu, khu nghỉ mát Tây Lâu là sản nghiệp tổ tiên bà ngoại cô để lại, sau này vẫn luôn ở trên danh nghĩa của anh trai cô Yến Hồi Thời.
Yến Hồi Thời gần đây bận việc nghiên cứu việc ở Sở, cô vẫn còn một cậu em trai, đang đóng phim.
Vì vậy, Yến Hồi Ôn nhẹ giọng hỏi: "Vậy cần con đi đúng không ạ?"
Mẹ Yến biết cô không thích những thứ như tiệc xã giao, vỗ tay cô: "Như vậy đi, con thay mẹ tham dự tượng trưng một lát, sau đó con liền ở đó chơi cho khuây khỏa, được không?"
"Không sao ạ." Yến Hồi Ôn thấy mẹ Yến lo lắng cho cô, cười chui vào lòng bà, lại giơ tay thể hiện quyết tâm, "Mẹ yên tâm, con bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
…
Một tháng sau.
Trong phòng chỉ huy tác chiến của đội đặc chiến, ánh đèn u ám, đôi mắt của mọi người phản chiếu ánh sáng của màn hình lớn, âm thanh của máy móc vang lên không ngừng, cho thấy rằng ở đây đang bố trí một nhiệm vụ quan trọng.
Cảnh tượng trong màn hình lớn không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng trên một xấp ảnh rõ ràng. Trong ảnh là khu nghỉ mát Tây Lâu, còn có Tiền tiên sinh và thủ lĩnh của hai tên phần tử phạm pháp.
Lục Sơ Dương mang đội ngồi xuống, vẻ mặt anh nghiêm túc sắc bén.
Trưởng chi đội đứng lên, sau đó nhấn mạnh nhiệm vụ: "Thứ nhất, bảo vệ Tiền lão. Thứ hai, lấy được đĩa cứng giao dịch của hai tên tội phạm và bắt giữ tất cả bọn tội phạm. "
…...
Ba giờ sau, Lục Sơ Dương cùng đội đặc chiến, mang thường phục trà trộn vào khu nghỉ mát Tây Lâu.
Lúc này, cách tiệc rượu buổi tối vẫn còn hai tiếng, bởi vì hạng mục quan hệ khá quan trọng, lần này không ít danh nhân trong các giới đều tới.
Đội đặc chiến đã thuộc nằm lòng bản đồ của khu nghỉ mát Tây Lâu. Lục Sơ Dương chỉ vài vị trí để các đội viên vào chỗ, trước tiên âm thầm quan sát, không nên bứt dây động rừng.
Anh dẫn theo Lâm Tại Ngôn cùng Triệu Nhiên leo từ cửa sổ biệt thự của một tên tội phạm. Rất nhanh, Lục Sơ Dương thăm dò, đĩa cứng ở trong két sắt trên một căn phòng trên lầu hai.
Lục Sơ Dương khoát tay, để Triệu Nhiên đi lên, anh dán người lên cửa phòng canh gác.
Triệu Nhiên khẩn trương gỡ bỏ khóa điện tử, tay run liên tục, gỡ một chút cậu ta liền chùi mồ hôi.
Lục Sơ Dương ở ngay cửa nghe thấy động tĩnh, quay đầu hỏi cậu ta: "Cậu khẩn trương cái gì?"
"Đội trưởng, tôi, tôi là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ." Giọng của cậu ta cũng thay đổi rồi.
Lục Sơ Dương cảnh cáo:"Không được khóc."
"Vâng, vâng."
Triệu Nhiên đang làm vẻ mặt quyết tâm, lúc này, Lâm Tại Ngôn kề sát vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Người đến rồi."
"Cậu còn cần bao lâu?"
"Hai phút."
…...
Tiếng bước chân dưới cầu thang dần dần tăng lên, cánh cửa kêu cót két, theo sau là tiếng bước chân lộn xộn đi qua cầu thang, đang tiến về hướng bọn họ.
Lục Sơ Dương phán đoán, quyết định khôi phục hiện trường: "Rút lui."
Ngay khi bọn họ từ cửa sổ nhảy ra, những người đó ngay sát phía sau mở cửa bước vào, lấy ổ cứng từ trong két sắt ra.
Lúc này trời đã về chiều tối, đầu mùa xuân, mặt trời vẫn lặn sớm, phía chân trời chỉ có một màu đỏ sẫm mờ nhạt. Nhìn lên, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy viền vàng.
Lục Sơ Dương đoán rằng bọn tội phạm có thể lấy ổ cứng trực tiếp đến phòng tiệc. Bên cạnh đài phun nước kiểu châu Âu trước sảnh tiệc, những chiếc xe màu đen chạy vòng qua. Sau đó, tất cả các đại lão đều ra khỏi xe, lấy ra thiệp mời bước vào sảnh tiệc.
Lâm Tại Ngôn cau mày: "Đội trưởng, chúng ta vào bằng cách nào?"
Hiển nhiên, Lục Sơ Dương có cách của anh.
Hai phút sau, bọn họ lặng lẽ đứng trước cửa một biệt thự khác. Lâm Tại Ngôn nhớ lại bản đồ, sực nhớ ra đây là nơi thuộc về đội bóng rổ thành phố này của bọn họ, được gọi là Thập Nhị Cung.
Lâm Tại Ngôn suýt nữa quên đi nghi hoặc khi trên xe: "Tại sao đội bóng rổ phải đến?"
"Bởi vì ông chủ Thập Nhị Cung cũng đầu tư hạng mục này." Triệu Nhiên vẫn cho rằng ý của Lục Sơ Dương là từ cửa sổ nhảy vào trong, hai tay cậu ta bám lên cửa sổ, leo lên.
"Làm gì vậy hả?" Lâm Tại Ngôn kéo lại cậu ta, chỉ vào Lục Sơ Dương đang gõ cửa, "Nhưng tại sao ông chủ này không chi nhiều tiền hơn để đầu tư vào đội bóng? Thập Nhị Cung cũng suy bại thành dạng này rồi."
Triệu Nhiên: "Thập Nhị Cung rất có tiền được không."
…
Lúc này, Lục Sơ Dương xoay đầu nhìn chằm chằm các cậu. Trong màn đêm, đôi mắt của anh bình tĩnh lạnh lùng.
Lâm Tại Ngôn vừa nhìn, sợ tới nhanh chóng khóa miệng lại: "Đừng nổi giận nha đội trưởng, sợ một chút quá căng thẳng, làm sôi nổi một chút không khí ấy mà."
Đột nhiên cót két một tiếng, cửa mở ra.
Người mở cửa là đội trưởng Thập Nhị Cung, hơn ba mươi tuổi, mặt mày khoan dung.
Lục Sơ Dương trước tiên cùng anh ta nói: "Đội trưởng Khổng, xin lỗi vì thời gian không có nhiều, để tôi nói ngắn gọn..."
…
Cuối cùng, Lục Sơ Dương cầm lấy ba bộ đồng phục màu đỏ của Thập Nhị Cung, bọn họ trong chớp mắt thay vào, cùng với những người mới của đội bóng rổ vào sảnh tiệc.
Trong sảnh rất sang trọng, vì chưa chính thức bắt đầu, các đại lão đang tùy ý xã giao. Đôi mắt của Lục Sơ Dương lặng lẽ quét một vòng, anh nhanh chóng xác định mục tiêu.
Nhưng trong những bóng người này, dường như có một người khác.
Cô gái đứng nghiêng người với Lục Sơ Dương, mặc một bộ lễ phục màu trắng dài đến đầu gối, tóc cô được buộc một nửa trượt trên vai phải, rất xinh đẹp. Cô đang đứng nói chuyện với Tiền tiên sinh, cười lên ngọt đến tâm khảm người khác.
Lâm Tại Ngôn liếc nhìn bọn tội phạm đang lẩn trốn trên tầng hai, mơ hồ lo lắng: "Đội trưởng, nếu em ấy nhìn thấy anh, sẽ không đến chào chứ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook