Năm năm sau

Trong nhà ăn được trang hoàng xa hoa của buổi yến tiệc long trọng, ánh mắt mọi người đều lần lượt thay đổi, hướng theo một vị tiểu thư xinh đẹp đi xuyên qua từng đám người.

Mái tóc của nàng cuộn sóng tựa như làn sóng biển phập phồng, khuôn mặt trắng nõn với đôi má phớt hồng càng thêm quyến rũ, dáng người thon thả, khiến nàng trở thành tiêu điểm truy đuổi của ánh mắt mọi người.

Đối với cái nhìn chăm chú của những người đàn ông xung quanh, nàng luôn đáp lại bằng nụ cười tươi, thỉnh thoảng còn nâng chén rượu đến thăm hỏi bọn họ.

Tham gia yến tiệc này thực ra không phải mục đích của nàng, mục đích chính của nàng là tới tìm kiếm một người. “Tiểu tâm.”

Lăng Tử Trần đi đến từ phía sau nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Hắn đã sớm chú ý tới nàng, từ lâu đã lặng lẽ đi theo sau thân thể của nàng.

Là ai biết biệt danh của nàng là “Tiểu tâm”? Nhạc Ức Tâm giật mình quay đầu. Quả nhiên là hắn!

“Dạo này anh khoẻ không?” Nàng thản nhiên tiếp đón, trên mặt cũng không có nhiều cảm xúc lắm. Năm năm đã trôi qua, hận ý của nàng đối với hắn đã biến mất rồi sao?

Trong lòng Lăng Tử Trần trong thoáng chốc dâng lên cảm giác rung động khó có thể diễn tả bằng lời. Hắn mong muốn ôm nàng vào trong lòng đến cỡ nào, chỉ muốn đem hết nỗi nhớ mong da diết của hắn bày tỏ cho nàng biết.

Nàng đã rời khỏi hắn được năm năm nay, trong năm năm này thỉnh thoảng hắn vẫn tìm hiểu tin tức của nàng, nhưng cho dù biết nàng đang ở nơi nào, hắn cũng không có đủ dũng khí để đến thăm, chỉ biết đứng từ xa nhìn thân ảnh của nàng.

Hắn vẫn tưởng rằng chỉ cần được nhìn nàng từ xa là có thể thỏa mãn, nhưng sau này hắn mới biết được nỗi nhớ thương một người là một điều phải khắc cốt ghi tâm, khiến cho hắn ngày đêm ngậm quả đắng.

Tuy rằng như thế, trong lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, chờ đợi nàng có thể quay đầu đến tìm hắn. “Mấy năm nay em vẫn ổn chứ?” Hắn cắn nhanh môi dưới, áp lực bốc lên che mờ suy nghĩ.

Khóe miệng Nhạc Ức Tâm nhếch lên một chút, mỉm cười đùa cợt. Trong tâm lúc nào cũng day dứt muốn báo thù, nàng có thể “ổn” đến mức nào?

“Nhờ phúc của anh, em quả thực sống rất khá.” Nàng tà liếc nhìn hắn một cái, trong giọng nói bình tĩnh không mang theo một tia hận ý nào.

Xem ra, cảm tình của nàng đối với hắn tựa hồ đã phai nhạt, nếu không tại sao đến nỗi thù hận hắn nàng cũng không còn nữa?

Ai! Lăng Tử Trần thở dài lắc đầu. Những năm gần đây, tuy rằng hắn vẫn là người phụ trách trên danh nghĩa, nhưng chuyện trên thuyền hắn sớm đã không hỏi đến.

Việc này tất yếu có nên nói cho nàng không? Nếu Hắn kể ra của sự hối hận của hắn, nàng sẽ nghe sao? Nàng còn có thể để ý đến hắn sao?

Ai! Quên đi, chỉ cần biết rằng nàng sống cũng không tệ lắm, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nhạc Ức Tâm dùng con mắt tinh tưởng lặng lẽ quan sát biểu tình phức tạp trên mặt hắn, thấy được ánh mắt thâm thúy của hắn trong có giấu một chút loại tình cảm mong nhớ.

Hắn như thế nhưng lại mong nhớ nàng? Đại khái là Long Dương Hào không kiếm được tiền, cho nên hắn mới có thể nghĩ đến ” công cụ kiếm tiền” là nàng sao?

Dù sao, ý nghĩa của nàng đối với hắn cũng chỉ có như vậy, không phải sao? Giờ phút khúc nhạc khiêu vũ du dương vang lên, Lăng Tử Trần đưa tay về phía nàng.

“Cùng anh nhảy một điệu được không?” “Được.”

Nhạc Ức Tâm kéo tay hắn đi vào sân nhảy, theo giai điệu thong thả, thân hình hai người dần dần tiến sát vào nhau.

Hắn rất nhớ nàng! Lăng Tử Trần làm càn ôm mạnh lấy nàng, môi cũng tiến đến gần sát bên tai nàng thở nhẹ.

Hành động của hắn khiến Nhạc Ức Tâm có chút rung động, nàng lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nàng không nên lại có cảm giác với hắn, cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn không hề yêu thương bất cứ kẻ nào khác, nhưng nàng tuyệt đối không được phép tồn tại bất kỳ thứ tình cảm đối với hắn.

Sau khi nốt nhạc cuối cùng đã chấm dứt, Nhạc Ức Tâm nhanh chóng rời khỏi cái ôm ấp của hắn, lễ phép mỉm cười thăm hỏi hắn.

Bọn họ không có khả năng trở lại như trước! Lăng Tử Trần cũng đã sáng tỏ được điểm này, chỉ có thể gật gật đầu với nàng, đáp lại nàng bằng một cái mỉm cười chua xót.

★※★※★※

Nhạc Ức Tâm rời khỏi sân nhảy xong, trốn trong góc phòng, ngồi ở quán gọi một ly rượu vang. Nàng biết dù là cồn hay ma tuý cũng không thể giúp được mình, hắn là mối tình đầu của nàng, muốn quên cũng không dễ dàng được!

“Vì sao em lại phải uống rượu giải sầu một mình ở trong này?” Cái chén trên tay nàng đột nhiên bị người khác cầm lấy, nàng nâng đôi mắt lên liếc mắt nhìn người vừa đi tới một cái, phát hiện ra Lăng Tử Trần đang đứng ở ngay trước mặt nàng.

Làm sao hắn có thể tìm được nàng?” “Rượu này cũng không tệ, anh cũng uống một chút đi!” Nhạc Ức Tâm miễn cưỡng tươi cười bài trừ một chút, cố che giấu nội tâm đang bất an.

Lăng Tử Trần không để ý đến lời của nàng mà đi thẳng về phía quầy phục vụ rượu, dùng đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhốt nàng vào chỗ sâu nhất ở trong đôi mắt.

Nhạc Ức Tâm rất nhanh quay đầu đi chỗ khác, lảng tránh cái nhìn chăm chú của hắn, nàng không muốn phải bốn mắt giao tiếp cùng hắn. “Em muốn anh sao?”

Lời nói đầy nhu tình từ miệng Lăng Tử Trần làm cho lòng nàng lại dậy lên từng đợt rung động, nhưng nàng thật sự không muốn dây dưa với hắn. “Không có.” Nàng khẩu thị tâm phi1 (1Lời nói ngược lại với ý nghĩ trong lòng) trả lời.

“Không phải à? Nhưng anh lại thật sự rất nhớ em!” Lăng Tử Trần nhún nhún vai, rất thành thật nói ra ý nghĩ của mình.

Hắn nhớ nàng?! Nhạc Ức Tâm chua xót nghĩ, vì sao phải chờ tới khi nàng đã rời khỏi rồi, hắn mới biết quý trọng nàng? Vì sao lúc trước có được tình cảm chân thành của nàng, lại đối xử tàn nhẫn đối với nàng như thế?

Đã quá muộn! Mọi việc đều đã quá muộn! Nàng hung hăng tô lại son môi xong, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi khỏi quầy rượu.

“Chờ một chút.” Lăng Tử Trần đứng chắn trước mặt nàng. Hắn sao có thể để nàng rời đi như vậy được chứ?

“Lăng tiên sinh, mời anh tránh ra.” Nhạc Ức Tâm miễn cưỡng giả bộ như đang trấn định, bổ sung nói tiếp: “Nếu để vị hôn phu của em nhìn thấy, mọi chuyện sẽ không tốt đâu.”

“Em đã đính hôn?” Lăng Tử Trần trừng mắt lớn, kinh ngạc hỏi.

Nàng xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ có cả đám sứ giả đến vây xung quanh nàng, mong được giữ gìn, bảo vệ đoá hoa này! Lăng Tử Trần cười thầm trách mình không nên ngạc nhiên như thế.

“Đúng vậy!” Nhạc Ức Tâm chột dạ cười nói. Tên kia thực chất chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, chờ đến ngày mai, nàng và hắn sẽ không còn quan hệ gì nữa.

“Chúc mừng em.” Lăng Tử Trần vẫn cực lực cố duy trì phong độ, lại giấu không được nỗi thất vọng nồng đậm trong mắt.

Hắn đã bị tổn thương nặng sau lời nói đầy ác ý của nàng, làm sao nàng có thể khoác tay người đàn ông khác được chứ. Nhưng mà hắn vẫn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ muốn ôm nàng vào lòng……

Hắn lấy ra từ trong túi tiền một cái chìa khóa. Tiếng vang thanh thúy truyền đến trong phút chốc, khiến Nhạc Ức Tâm giật mình hoảng sợ.

“Đây là cái gì?” Nàng mở to hai mắt hỏi.

“Đây là chìa khóa phòng anh, trên móc chìa khoá có địa chỉ của anh. Bây giờ anh đưa chiếc chìa khoá này cho em, hoan nghênh em đến nhà anh tìm anh.”

“Không! Em sắp kết hôn rồi!” Nhạc Ức Tâm không muốn nhận chìa khóa của hắn, sợ hãi xoay người rời đi.

Lăng Tử Trần lập tức chạy vọt tới trước mặt nàng, bắt nhét chiếc chìa khoá vào trong tay nàng. “Anh chỉ muốn đưa nó cho em, về phần em muốn làm như thế nào, anh không có quyền can thiệp.”

Nhạc Ức Tâm nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được một chút hơi ấm của hắn. Đáng chết! Vì sao hắn cứ phải trêu chọc tâm tình của nàng vậy?

“Cho dù em muốn lẻn vào nhà anh, tới tìm anh báo thù, anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.” Lăng Tử Trần nói xong câu đó sau liền xoay người rời đi, để lại nàng đứng tại chỗ sững sờ.

Nàng nắm chặt chiếc chìa khóa gắt gao trong tay. Dù sao, đến ngày mai, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt, khi đó quăng chiếc chìa khoá trả lại cho hắn cũng được!

★※★※★※

Gửi Người phụ trách Long Dương Hào: Chào ngài, tôi là người phụ trách Bột Hải Hào Nhậm Khả Ứng, năm năm trước cùng ngài lãnh giáo không may đã bại trận, mùng năm tháng tư xin được quay lại thuyền lãnh giáo lần thứ hai.

Lăng Tử Trần về đến nhà, mở lá thư của tên Nhậm Khả Ứng ra, nhìn một lần rồi thở dài.

Thật mệt mỏi! Hắn đã bỏ mặc giới bài bạc từ lâu, vì sao tên tiểu tử Nhậm Khả Ứng này vẫn không chịu buông tha?

Không hiểu được người này muốn ra cái chiêu gì lúc này? Vô luận như thế nào, hắn vẫn phải dặn dò bọn họ cẩn thận một chút!

Hắn đang ngồi trên sô pha, thân ảnh xinh đẹp của Nhạc Ức Tâm lại hiện lên ở trong đầu hắn.

Vì sao đến bây giờ hắn vẫn quyến luyến nàng như vậy? Là vì nàng xinh đẹp? Hay vì giọng nói ôn nhu của nàng? Hoặc là vẫn luôn ôm ấp cảm giác áy náy tội lỗi đối với nàng?

Hắn lắc lắc đầu, vấn đề này thật khó giải. Đi tắm rửa sạch sẽ đã, ngày mai còn phải hồi đáp lại lời khiêu chiến Long Dương Hào của Nhậm Khả Ứng nữa!

★※★※★※

Nhạc Ức Tâm đứng trước cửa nhà Lăng Tử Trần, suy tư về cuộc sống những năm gần đây của hắn?

Vì sao hắn không đợi ở trên Long Dương Hào, mà lại lựa chọn toà chung cư này? Hơn nữa, vì sao chỗ ở của hắn lại dễ dàng tiếp cận nhà nàng như vậy?

Nàng lập tức lắc lắc đầu. Cho dù hắn có hối hận cũng chỉ vô bổ thôi, bởi vì nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy đâu!

Nhưng mà, nàng vẫn đang thập phần tò mò, vì muốn biết rõ ràng những hoài nghi trong lòng nên hiện giờ nàng mới đứng ở chỗ này, lo lắng không biết có nên đi vào hay không?

Vẫn là vào đi thôi! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, có một số việc phải nhờ vào chính bản thân mình, mới có thể phát hiện chân tướng.

Nàng hít sâu một hơi xon, đút chiếc chìa khoá vào trong ổ khóa, “Cách!” Tiếng cửa mở ra truyền đến.

Vào trong nhà xong, nàng liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tường một cái, đã là rạng sáng hai giờ rồi.

Mục đích nàng đến đây hôm nay rốt cuộc là vì cái gì? Nhạc Ức Tâm cắn môi dưới mạnh thêm, trên thực tế, nàng biết xem xét tình hình gần đây của hắn chỉ là cái cớ, ở sâu trong nội tâm nàng vẫn khát vọng được hưởng thụ sự ôn nhu của hắn.

Lăng Tử Trần nằm trên giường, nhìn chằm chằm Nhạc Ức Tâm đang lặng lẽ đến gần, trải qua mấy ngày, nàng từ một cô bé còn chưa phát triên hết đã trở thành một người phụ nữ với dáng người đầy đặn thon thả xinh đẹp, nhờ ngọn đèn mờ ảo, hắn có thể nhìn thấy rõ bầu ngực đầy tròn của nàng.

Đối với bàn bạch ngọc đẫy đà kia, cùng dáng đi kiều mị thiết tha của nàng, càng làm hắn khó có thể khắc chế.

Nàng thật sự đã trưởng thành, không còn giống với hình ảnh mềm mại trong trí nhớ của hắn nữa!

Tầm mắt hắn chuyển xuống phía dưới, thấy làn váy nàng khẽ bay nhẹ, tư thế yêu kiều thuần thục, đôi tất chân trong suốt kéo dài về phía trước, làm cho hắn không khỏi tưởng tượng cảm giác khi chạm được vào da thịt bóng loáng của nàng.

Nàng đã biến thành một người con gái có sức hấp dẫn trí mạng! Nhạc Ức Tâm đứng ở trước giường Lăng Tử Trần, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

“Còn nhớ rõ lần hoan ái cuối cùng của chúng ta năm năm trước sao?” Lăng Tử Trần ngồi dậy, thấp giọng hỏi. Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy nàng từng hỏi: Hắn có yêu nàng hay không?

“Anh nói xem?” Nàng nhẹ giọng hỏi lại. Nàng đương nhiên nhớ rõ!

“Anh muốn em.” Lăng Tử Trần bật thốt lên nói ra những lời chứa đầy dục vọng hỏa lạt, sau đó tiến đến thân thể nàng, ôm lấy nàng bế lên giường.

Lại thêm một lần nữa sao? Nhạc Ức Tâm nhìn chăm chú vào đáy mắt lóe ra dục vọng của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Hắn vẫn giống hệt năm năm trước, luôn coi nàng là bạn giường sao?

“Tiểu Tâm, vị hôn phu của em có đối xử tốt với em không” Lăng Tử Trần cởi áo ngủ xong rồi hỏi. Nhạc Ức Tâm nghe thấy vấn đề đó thì sửng sốt một chút, vị hôn phu của nàng?

Nàng lập tức nhớ tới người nói là ai, vì thế khóe môi gợi lên chút mỉm cười nhợt nhạt. “Không chỉ anh ta, còn có rất nhiều đàn ông đối xử tốt với em lắm — nhất là ở trên giường.”

Sau khi nói xong, nàng không khỏi cảm thấy hơi hối hận, bởi vì trên thực tế nàng chưa bao giờ qua lại với người đàn ông khác!

Bởi vì, nàng vẫn đang khắc sâu cảm tình đối với hắn, nàng không cho người đàn ông nào khác có cơ hội tiếp xúc với nàng.

Thì ra, nàng đã không còn là Tiểu Tâm của riêng mình hắn nữa! Lăng Tử Trần nhất thời thấy đau nhói ở tim, ghen tị làm cho cả người mất đi khống chế.

Hắn dùng lực ôm chặt nàng vào trong lòng, đem thân hình hai người gắn sát lại vào nhau. “Tiểu Tâm, anh yêu em.”

Nghe được những lời này, Nhạc Ức Tâm giật mình nghĩ rằng mình vừa mới nghe lầm. Không! Hắn nhất định không yêu nàng, hắn chẳng qua chỉ là nói chơi thôi, nàng thầm nghĩ. Nhưng…… Nếu là thật thì sao?

Quên đi, ngay cả như vậy, tất cả hết thảy đều đã quá muộn, hãy biến đêm nay trở thành một kỉ niệm xinh đẹp để nhớ lại sau này đi!

“Em cũng yêu anh.” Nàng ôn nhu nhìn hắn, nhẹ giọng trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương