“Đây là bài hình gì?” Lăng Tử Trần phẩy năm lá bài trước mặt Nhạc Ức Tâm, muốn nàng nhận biết từng loại.

Nhạc Ức Tâm cúi đầu nhìn năm lá bài kia, tam trương J, còn hé ra hắc đào A, và quân K nữa.

Bài hình này là hồ lô sao? Không! Không đúng! Hồ lô và tam trương giống nhau, hơn nữa tam trương có hai hình. “Tam điều.” Cuối cùng nàng cũng nói chính xác tên lá bài.

Nghe được đáp án chính xác xong, Lăng Tử Trần hôn vào đôi môi anh đào của nàng, coi như là một thứ “phần thưởng”.

Nhạc Ức Tâm tham lam liếm lấy hơi ấm còn vương lại trên cánh môi. Chỉ khi nàng trả lời đúng vấn đề này, hắn mới có thể ôn nhu như vậy! Cẩn thận hồi tưởng lại mấy ngày qua, hắn đối xử với nàng dường như càng ngày càng phai nhạt……

“Nhìn lại, đây là bài hình gì?” Lăng Tử Trần không chú ý tới nàng còn đang ngẩn người, lại tiếp tục đưa nàng năm quân bài khác để nàng nhận biết tiếp.

Hoa mai 2, 4, 7, 9, 10? Đây là cái bài hình gì vậy?

Tự hỏi trong chốc lát, nàng mới cố lấy dũng khí đoán: “Là thuận.” “Là cùng hoa.” Lăng Tử Trần không chút nào che giấu sự phẫn nộ của hắn, lấy ngữ khí lạnh nhạt, lạnh lùng đáp lại nàng.

Chuyện gì xảy ra với nàng vậy? Đã bao nhiêu ngày trôi qua, đến nhận biết những lá bài nàng cũng không thể làm, hắn phải huấn luyện như thế nào mới được đây?

May mắn là nàng còn có tiềm lực đầu tư đáng giá, nếu không, cho dù thân thể của nàng có mị lực hấp dẫn hắn đến mức nào, hắn cũng sẽ đuổi nàng ra khỏi thuyền.

Long Dương Hào không chất chứa những người vô dụng! Đây là phương châm làm việc nhất quán của hắn.

Nhạc Ức Tâm đương nhiên không nhìn ra những ý nghĩ trong đôi mắt của Lăng Tử Trần. Nàng chỉ hiểu rằng sai lầm của mình đã làm mất nụ hôn cổ vũ!

Thật sự là thất vọng cực kỳ! Nàng sâu kín thở dài một hơi, đầu lưỡi vẫn không muốn rời khỏi cánh môi của mình, lại trở về chỗ cũ mà hắn vừa lưu lại vị ngọt.

Từ sau lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với hắn xong, hắn liền bắt đầu có thái độ như gần như xa đôố với nàng, vài tuần lễ gần đây, nàng cũng không được tiến vào phòng của hắn.

Sau này nàng mới biết được, mình chỉ là một trong phần đông “Biểu muội” của hắn, nàng phải cùng những người đàn bà khác thay phiên nhau “chia xẻ” hắn.

Đôi khi nhìn thấy hắn ôm người con gái khác, nàng giống như một người đàn bà hay ghen, sự bất mãn không thể giấu được. Tuy rằng nàng mới mười bảy tuổi, nhưng nàng cũng hiểu được loại biểu hiện ghen tuông này được gọi là “Ghen tị”.

Nhưng mà, tình yêu có một sức mạnh vô cùng thần kỳ, làm cho nàng ở bất tri bất giác rơi vào cơn nghiện, cho nên dù lòng nàng đã sớm vỡ nát, vết thương đang ngày càng khía sâu, chỉ cần hắn nhẹ nhàng gọi nàng, tới gần nàng, nàng vẫn không thể kháng cự được mị lực của hắn.

“Ngũ trương giống nhau, màu sắc bài giống nhau thì gọi là Đồng hoa, ngũ trương liên tục trùng số thì gọi là thuận, ngũ trương vừa có màu sắc và số giống nhau thì gọi là Đồng hoa thuận, như vậy đã hiểu được chưa?” Lăng Tử Trần kiềm chế bất mãn trong lòng, một lần nữa lại cự tế mĩ di1 (1quay lại từ đầu, chax thế) hướng nàng giảng giải bài hình. [*Vanila: 1 lần nữa, chị k fải là người duy nhứt k hỉu *uỷ khuất*]

Sự tình đơn giản như vậy chắc chắn nàng sẽ học được chứ? Nên không thì chẳng lẽ nàng đang cố ý giả ngu?

“Vâng.” Nhạc Ức Tâm gật gật đầu. Kỳ thực bài hình này nghe thì rất đơn giản, nhưng đến lúc thực sự phải nhận biết bài, nàng lại không thể phân biệt rõ.

Không có biện pháp, đều do gia giáo của cha mẹ rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã không cho nàng chạm vào mấy thứ bài bạc này. Lúc chơi ở Long Dương Hào lần trước, nàng đều dựa vào trực giác để phân biệt khái niệm các bài hình.

“Tôi sẽ đem trình tự lớn nhỏ nói lại một lần cho em, trình tự lớn nhỏ của màu sắc là hắc đào, hồng tâm, phương khối, hoa mai; trình tự lớn nhỏ của bài hình là cùng hoa thuận, liễu đinh, hồ lô……” Lăng Tử Trần không nề hà nhắc nhở, lặp đi lặp lại, hy vọng nàng in sâu vào trong trí nhớ.

Ai! Vì sao dù thế nào nàng cũng phải biết mấy thứ này? Nhạc Ức Tâm thầm than ở trong lòng. “Đều nhớ hết rồi sao?” Lăng Tử Trần nói xong một lần rồi hỏi lại.

“Rồi ạ.” Nhạc Ức Tâm gật gật đầu cho có lệ. Dù sao hiện tại hắn sẽ không lôi nàng ra sòng bạc trắc nghiệm thử, lời nói dối này sẽ không bị vạch trần.

“Vậy tôi hỏi lại em, con bài lớn nhất mà Harry vừa hé ra là bài hình gì?” Lăng Tử Trần lập tức đưa ra vấn đề.

“Là……” Hình như là đồng hoa thuận? Nhạc Ức Tâm đang muốn mở miệng trả lời thì đột nhiên lại không xác định được, sững sờ ngồi yên ở nơi đó.

Không xong, đồng hoa thuận là bài hình lớn nhất, vậy cái bài hình lớn nhất hé ra là gì?

Đợi một lát nhưng vẫn không nhận được đáp án chính xác, Lăng Tử Trần rốt cục không nhịn được, lấy ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Nhạc Ức Tâm . “Tôi nói rồi, chỉ có nhân tài hữu dụng mới có thể ở lại trên Long Dương Hào.”

Nhạc Ức Tâm khổ sở cúi đầu, thì ra ở trong lòng hắn nàng vô dụng như vậy…… Vấn đề đơn giản như vậy, vì sao nàng mãi vẫn không nhớ được?

Lăng Tử Trần thấy biểu tình bị thương trên mặt nàng, trong lòng cũng cảm thấy đau nhói, hắn nhanh chóng sửa miệng an ủi nàng, nói: “Em hãy cố lên, tôi luôn rất tin tưởng em.”

Dù nàng làm không tốt cũng cổ vũ ư, Nhạc Ức Tâm ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn, cũng tự nhiên đứng lên mỉm cười theo.

Chỉ cần nàng cố lên một chút, là có thể ở lại bên người hắn rồi! Sau đó, nàng hy vọng hắn chỉ yêu một người là nàng, mỗi buổi tối chỉ có nàng mới có thể đi vào phòng của hắn.

Hy vọng ngày đó có thể đến thật nhanh! Nàng âm thầm cầu nguyện trong lòng. Cho dù đêm nay nàng lại như trước trở về phòng của chính mình, mặc hắn đang ôm người phụ nữ khác……

★※★※★※

Vừa mới chấm dứt một hồi kích tình nam nữ hoan ái, Lăng Tử Trần đã không chút quyến luyến nào đứng dậy, rút một cây thuốc lá ra châm.

“Lão bản, anh yêu cô ta sao?” Cô gái ngồi bên cạnh ôm lấy vai hắn, trên da thịt vẫn còn đọng lại một tầng mồ hôi.

“Cái gì?” Lăng Tử Trần giật mình. Hắn yêu thương ai, khi nào cơ?

“Chính là cái tên tiểu quỷ Nhạc Ức Tâm kia đó thôi!” Cô nàng bĩu môi nói: “Cái con tiểu quỷ kia căn bản không xứng được làm người phụ nữ bên cạnh lão bản!”

Lăng Tử Trần nghe đến câu đó, lập tức đẩy cô ta ra, lấy ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn. “Chuyện của tôi từ khi nào đến phiên cô quản?”

“Thực xin lỗi.” Cô nàng biết mình tự nói sai, lập tức nơm nớp lo sợ tránh sang chuyện khác. “Cút!” Lăng Tử Trần đá quần áo của cô ta một bên, ý bảo ả hãy rời đi.

Khi trong phòng chỉ còn lại một người là hắn, hắn trầm tư nhìn theo màn sương khói màu trắng kia. Hắn yêu Nhạc Ức Tâm sao?

Thật sự đáng cười! Hắn chẳng qua chỉ coi trọng vẻ đẹp non nớt trời ban của nàng thôi, cái loại cảm giác này tuyệt đối không phải là yêu!

Bất quá…… Thật sự là như vậy sao? Nếu thật sự là như thế, thì tại sao khi nàng chu cái mịêng phấn nộn ra, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn, tim hắn lại đập nhanh hơn hẳn? Hơn nữa, khi thấy nàng thương tâm, hắn cũng luôn không kìm lòng được muốn an ủi nàng……

Ai! Hắn không thể có cảm giác đối với nàng được, không phải ngay từ đầu hắn đã biết sao? Nhưng hắn lại lơ đãng tự mình rơi vào cạm bẫy tình yêu, không thể thoát ra được.

Chẳng lẽ đây là thứ gọi là “Yêu”? Không biết đã trầm tư mất bao lâu, âm thanh gõ cửa đột ngột làm hắn tỉnh lại. “Ai?”

“Lão bản, có người truyền tin vội tới.” Lăng Tử Trần lúc này mới quay đầu lại liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, thì ra bất tri bất giác trời đã sáng rồi.

Hắn nhanh chóng mặc xong quần áo, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.

★※★※★※

Người phụ trách Long Dương Hào:

“Chào ngài, tôi là người phụ trách Bột Hải Hào – Nhậm Khả Ứng, tục ngữ nói: “Nhất sơn khó chứa nhị hổ, nhất tai nạn trên biển dung nhị thuyền”2 (2Câu này khá dễ hiểu, tức là một khu rừng không thể chứa hai hổ, một vùng biển không thể chứa hai thuyền), vì muốn độc bá sự nghiệp sòng bạc trên biển, hôm nay tôi đến đây thăm hỏi, xin thỉnh giáo.

Lăng Tử Trần chờ Nhậm Khả Ứng nói hết lời, phẫn nộ gói lời nói của hắn thành một nắm, ném vào thùng rác. [*Vanila: So sánh kỳ lạ... ]

Bây giờ người mới vào giới đều như thế này sao? Dám tùy tiện khiêu chiến quyền uy của bậc tiền bối?

Cho dù thời gian hắn kế thừa Long Dương Hào vẫn chưa được vài năm, nhưng ít nhất hắn kinh doanh cũng rất tốt, làm sao có thể bị một tên tiểu tử chưa hề nghe qua danh xem thường?

Đúng lúc hắn đang hờn dỗi, Nhạc Ức Tâm lại đến gần bên người hắn. “Hôm nay không cần đi học sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

“Không cần!” Lăng Tử Trần hét lớn một tiếng, cơn tức giận đổ dồn sang hết người nàng.

Nhạc Ức Tâm nhất thời mở to hai mắt nhìn, không biết mình đã làm chuyện gì mà hắn lại mất hứng như vậy?

Lăng Tử Trần hiểu rằng mình không nên giận chó đánh mèo với Nhạc Ức Tâm, hắn liếc nhìn nàng, nhưng không nói nổi lời xin lỗi. “Hôm nay em nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục đi học.”

Giải quyết xong việc của nàng, hắn lại nhanh chóng đi về phía văn phòng, trước mắt việc quan trọng nhất là dự phòng việc thi thố, tránh để cái tên Nhậm Khả Ứng kia thật sự chạy tới đây phá hoại.

“Cho nên, từ giờ trở đi mọi người đều phải đề cao cảnh giác…… Khoan, Tiểu Ngô đâu?” Tuyên bố biện pháp với mọi người xong, Lăng Tử Trần mới phát hiện ra hắn cả ngày hôm nay đều không gặp vai chính Tiểu Ngô – người phụ trách các toa.

“Lão bản, hôm nay Tiểu Ngô xin nghỉ, ngày hôm qua đã xuống thuyền rồi. Vậy?” Lăng Tử Trần nhíu mày. Cứ như vậy, toa đánh bóng bàn sẽ không có ai quản lí mất!

Quên đi, dù sao hôm nay khai trương trò kia cũng không tốt lắm. “Mục đích của chúng ta hôm nay là gì?” Lăng Tử Trần lại hỏi. “Cao Hùng.”

“Được, tan họp.” Lăng Tử Trần có ý bảo mọi người rời đi.

★※★※★※

Nhạc Ức Tâm đứng trên ban công, trầm tư đón gió. Đã lâu rồi chưa được nhìn thấy ba mẹ, nàng thật sự rất nhớ bọn họ nha!

Tuy rằng nàng đều đúng hạn báo tin mình bình an, để ba mẹ có thể biết được hành tung của nàng. Nhưng nàng vẫn thường vụng trộm rời thuyền, lén về nhà liếc qua một cái.

Lăng Tử Trần phát hiện nàng đang đứng cô độc, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Tiểu Tâm?” “Lão bản.” Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Nhạc Ức Tâm quay đầu chạy nhanh đến.

“Sao vậy? Nhớ nhà sao?” Lăng Tử Trần ôm bả vai của nàng hỏi. Nàng chắc hẳn rất muốn về nhà!

“Vâng.” Nhạc Ức Tâm không chút che giấu cảm xúc nhớ nhà của mình, thành thực gật đầu.

Trong lòng Lăng Tử Trần đột nhiên có cảm giác khác thường, tuy rằng biết nàng chỉ mới rời đi có vài giờ, nhưng hắn lại cảm thấy phi thường cảm thấy không muốn nàng rời đi.

“Chẳng phải trước mười giờ tối em đều về nhà sao?” Hắn buông bả vai của nàng ra, thản nhiên hỏi.

“Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.” Trong mắt Nhạc Ức Tâm ánh lên vẻ buồn rầu. Gần đây nàng không có phương tiện giao thông, không thể dễ dàng đi tới đi lui, hơn nữa nhà nàng ở cách cảng rất xa.

“Em có thể về nhà, nhưng thời gian phải gấp, nếu không thì em phải xem lại chính mình.” Lăng Tử Trần lấy ngữ khí lạnh lùng nói.

Nhạc Ức Tâm có chút thất vọng, ý tứ của hắn là – nếu nàng không kịp trở về thì hắn sẽ không chờ nàng!

Không nghĩ tới địa vị của nàng trong cảm nhận của hắn, ngay cả đợi chút một chút giá trị cũng không có! “Không được, em không quay về!” Ai nàng cứ nhất định khăng khăng như vậy, một mực yêu thương hắn?

“Đây chính là quyết định của em, không cần hối hận!” Lăng Tử Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi vì lựa chọn của nàng, rồi lại lập tức xoay người đi, trở về khoang thuyền.

Bởi vì hắn sợ khi mình ở cạnh thân thể của nàng, sẽ nảy sinh ý đồ bất lương.

Vì sao hắn lại có loại cảm giác đặc biệt này đối với nàng? Nàng cũng không phải là một cô gái quá đặc biệt, ở toa thì không học tử tế, trước mắt vẫn chỉ có thể dựa vào vận khí để thắng tiền, thậm chí của kỹ thuật trên giường của nàng cũng kém hơn so với những cô gái khác……

Đáng chết! Hắn dùng lực đấm mạnh xuống bên cạnh khoang thuyền, mong có thể dứt bỏ được vấn đề đáng phiền lòng này.

Cả đời Lăng Tử Trần này trừ tiền ra thì cái gì cũng không yêu, phụ nữ đối với hắn mà nói, chỉ là thứ công cụ làm ấm giường thôi!

Về phần Nhạc Ức Tâm, nàng lại là một thứ công cụ có tiềm lực kiếm tiền, nên hắn mới tự nhiên đặc biệt quan tâm ưu ái nàng một chút. Đúng rồi, chính là như vậy!

Nghĩ thông suốt xong, hắn sửa sang lại chiếc nơ trên cổ, chuẩn bị để buổi tối đến toa kí hợp đồng. Buổi chiều lúc ba giờ, trên Long Dương Hào đột nhiên nổi lên một trận ồn ào.

“Vị khách này, đến buổi tối chúng tôi mới chính thức buôn bán!” Người quản lí hảo tâm giải thích.

“Tôi biết, tôi đến để lãnh giáo. Tôi là người phụ trách Bột Hải Hào Nhậm Khả Ứng, hẳn là có đủ quyền lợi chứ?” Nhậm Khả Ứng mỉm cười đầy áp bức.

“Xin chào.” Lăng Tử Trần nhận được thông báo của quản lí xong liền lập tức đi ra khoang. Hắn một bên bắt tay cùng Nhậm Khả Ứng, một bên nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trước mắt mình.

Xem bộ dáng và thần thái sáng láng của hắn thì tuổi của hắn nhiều nhất cũng không vượt qua tuổi hai mươi lăm, nhưng khóe miệng hắn lại phớt lên nụ cười quỷ quyệt, khiến người cảm thấy sự nguy hiểm thâm hậu của hắn.

Dù sao Lăng Tử Trần đã lăn lộn trên xã hội nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. “Nhậm tiên sinh, nếu anh muốn nói đùa thì xin mời đến lúc sáu giờ tối, chúng tôi sẽ tiếp đãi anh!”

“Không, tôi đến không phải để đùa, tôi đến là để lãnh giáo.” Nhậm Khả Ứng vỗ vỗ tay xong rồi quay đầu lại kêu: “Tiểu Ngô.”

Nghe thấy cái tên này xong, Lăng Tử Trần không dám tin mình vừa nhìn thủ hạ đắc lực bao năm lại xuất hiện ở phía sau Nhậm Khả Ứng, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng giả bộ trấn định.

“Tiểu Ngô, thì ra ngươi thừa dịp nghỉ ngơi để đi đầu quân cho kẻ khác à?” Hắn châm chọc.

“Hắc! Lăng lão bản, loại chuyện đổi bên này cũng không có gì là lạ, không hề đáng trách, anh nói xem có đúng không?” Nhậm Khả Ứng lại nói thêm, “Chúng ta so tài trên Toa đi!”

Sắc mặt Lăng Tử Trần nhất thời ngưng trọng. Hắn hiểu rõ ràng, tại đây, trên chiếc thuyền này, không ai có thể chơi trò Toa Ha vượt qua Tiểu Ngô!

“Lăng lão bản, nếu anh không dám đấu lại, vậy phiền anh ký vào khế ước này hộ tôi, cam đoan về sau Long Dương Hào chỉ tại lấy hàng ở phía nam Singapore, sẽ không lấy ở Bắc cảng Singapore, tránh cản trở việc buôn bán của chúng tôi!”

Lăng Tử Trần ở ngoài mặt thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, quyết định buông tay, mạo hiểm một lần. “Đi gọi Tiểu Tâm lại đây.” Hắn nói.

“Lão bản?” Quản lí có chút do dự nhìn hắn.

” Tôi nói ông đi thì ông phải đi, không cần dong dài!” Lăng Tử Trần nhếch môi dưới. Tuy rằng kỹ thuật Nhạc Ức Tâm còn chưa thuần thục, nhưng hắn chỉ có thể mạo hiểm lần này!

★※★※★※

Nhạc Ức Tâm đi theo quản lí vào sòng bạc, vừa mới bước vào, đã cảm thấy trong không khí ngưng kết một cỗ địch ý trầm trọng. Nàng hoài nghi liếc mắt nhìn Lăng Tử Trần một cái, tột cùng muốn biết chuyện gì vừa phát sinh?

“Nhậm tiên sinh, đây là đại biểu bên tôi, cô ấy tên là Nhạc Ức Tâm.”

“Tiểu Tâm, em bồi Tiểu Ngô chơi một ván đi!” Lăng Tử Trần quyết định không nói chân tướng cho nàng, để tránh tăng thêm gánh nặng.

“Được thôi.” Cuối cùng đã đến thời khắc nghiệm thu! Nhạc Ức Tâm ôn tập lại trình tự lớn nhỏ cùng phương thức sắp xếp các bài hình ở trong đầu.

“Xem ra, anh thực sự không tìm thấy ai khác rồi!” Nhậm Khả Ứng khinh thường liếc liếc mắt nhìn Nhạc Ức Tâm một cái, sau đó miệng tự tin hỏi: “Lăng lão bản, anh muốn chơi kiểu ba ván, thắng hai? Hay vẫn là chơi một trận quyết thắng thua? Đương nhiên là, tôi nghĩ mặc kệ so tài như thế nào, đều đã định là tôi thắng rồi!”

Lăng Tử Trần bị ngữ khí khiêu khích của hắn ta chọc giận, nhíu mày nói: “Chúng ta chiến một trận quyết thắng thua!”

“Lăng lão bản, anh quyết định dùng phương thức đó, không hề lo lắng một chút nào sao?” Nhậm Khả Ứng trong lòng đã tự giác nhận phần thắng.

“Đương nhiên.” Lăng Tử Trần không quan tâm đến lời khiêu khích của hắn ta, chỉ nói bên tai Nhạc Ức Tâm: “Cố hết sức là tốt rồi, thua cũng không sao, nếu em thắng, tôi sẽ đưa em một phần lễ vật.”

Cho dù chỉ có thể lấy hàng ở phía nam Singapore, hắn cũng chấp nhận. Bởi vì điều hắn muốn là đem toàn bộ tiền đồ của thuyền đặt trên vai nàng, thật sự là có quá đáng một chút.

“Vâng.” Nhạc Ức Tâm trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp ngọt ngào, tâm tình càng thêm thoải mái.

“Lão bản?” Quản lí lo lắng hỏi một tiếng. Chẳng lẽ muốn đem hết thảy đổ lên người tiểu cô nương này?

Không để ý đến kháng nghị của những người khác, Lăng Tử Trần nhún nhún vai nói: “Chia bài đi!”

Nhậm Khả Ứng lén liếc mắt nhìn con bài chưa lật thứ nhất của Tiểu Ngô, hắc đào Q. Nếu có thể lấy được đồng hoa thuận thì tốt quá rồi!

Quả nhiên, kế tiếp Tiểu Ngô lật mặt bài lên, là hắc đào K, hắc đào J và hắc đào 10. Chỉ còn thiếu mỗi hắc đào A, hy vọng con bài chưa lật cuối cùng mà Tiểu Ngô sắp hé ra chính là nó!

Nhậm Khả Ứng không ngừng cầu nguyện trong lòng, nhưng đến khi con bài chưa lật cuối cùng cũng được hé ra, hắn phát hiện sắc mặt Tiểu Ngô đã thay đổi trong nháy mắt.

Có chuyện gì vậy? Hắn vụng trộm liếc nhìn những lá bài trước mặt Nhạc Ức Tâm một cái, hoa mai K, phương khối 9, hắc chọn 7.

Bài của nàng nhìn như thế nào cũng không ra có bài hình, nhiều lắm cũng chỉ có một đôi thôi! “Mời xốc lên con bài chưa lật.”

Sau khi nhà cái nói xong, Tiểu Ngô xốc con bài chưa lật dẫn đầu lên, thì ra con bài hắn chưa lật kia là phương khối 5. Cái gì bài hình đều không có! Nhậm Khả Ứng đổ rút một hơi.

May mắn thay, lá bài lớn nhất của Tiểu Ngô chỉ là hắc đào K, nhưng nếu trên tay Nhạc Ức Tâm không có bài hình lớn hơn, thì nàng vẫn sẽ thua. “Tiểu tâm, xốc con bài chưa lật lên đi!”

Được Lăng Tử Trần nhắc nhở, Nhạc Ức Tâm mới dùng động tác gọn gàng xốc hai con bài chưa lật lên g. Hoàn hảo, bài hình gì nàng cũng không có!

Đúng lúc Nhậm Khả Ứng thở dài nhẹ nhõm một hơi thì lại nghe thấy tiếng Tiểu Ngô kinh ngạc kêu to: “Trời ạ, làm sao loại sự tình có thể xảy ra?”

“Sao vậy?” Nhậm Khả Ứng nhìn lại theo tầm mắt của hắn, mới phát hiện lá bài lớn nhất đã được hé ra — hắc đào A, đang nằm chễm chệ trên mặt bàn của Nhạc Ức Tâm.

“Nhậm tiên sinh, thắng bại rốt cuộc đã rõ, mời anh trở về!” Lăng Tử Trần khó có thể nén được hưng phấn trong lòng. Sự thật lại một lần nữa được chứng minh, Tiểu Tâm không hổ là Nữ vương, đánh bài không ai sánh bằng!

“Không công bằng, các ngươi nhất định đã tráo đổ!” Nhậm Khả Ứng không muốn chịu thua, ” Tốt lắm, vậy ván này để tôi cầm cái, chúng ta cùng so lại một lần!”

“Nhậm tiên sinh, xin anh không cần phải như vậy…… Thua không dậy nổi” Ba chữ còn chưa kịp nói hết, Nhạc Ức Tâm đã giữ chặt lấy tay hắn.

“Lão bản, nếu anh ta tưởng chúng ta ăn gian, vậy cứ cho anh ta chơi lại một hồi đi!” Quả thực, lần đầu tiên hưởng thụ thắng lợi trên mặt bàn, nàng còn muốn thắng lại thêm nhiều lần!

Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, Lăng Tử Trần đành phải gật đầu đáp ứng.

Dù sao, nếu trận này thua thì lời nói của anh ta cũng không thể rút lại, tại sao lại không nhân cơ hội này gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cho Nhạc Ức Tâm chứ?

★※★※★※

Hồi 2: Bắt đầu– “Chia bài đi!” Lăng Tử Trần có ý bảo Nhậm Khả Ứng ngừng động tác tráo bài, nhanh chóng tiến hành ván bài tiếp theo.

Hai người Tiểu Ngô cùng Nhạc Ức Tâm không lên tiếng trong suốt ván bài, đến lúc lá bài cuối cùng được hé ra, Nhạc Ức Tâm mới nhìn đến mặt bàn Tiểu Ngô.

Phương khối 7, hắc đào K, hoa mai 7, hắn ta ít nhất cũng phải có bộ bài hình tam điều.

Nàng xem xét lại bài của chính mình nằm trên mặt bàn, một đôi hồng tâm 5 hé ra, còn lá bài chưa lật là hoa mai 10.

Hy vọng tiếp theo lá bài tiếp theo là hắc đào m hoặc phương khối m, như vậy là nàng có thể thắng hắn ta.

Ngay vào lúc nàng thì thào cầu nguyện, con bài chưa lật cuối cùng cũng đồng thời được hé ra, nàng liếc mắt lén nhìn xem nó là quân bài gì.

Xong đời! Thua chắc rồi! Trên tay nàng chỉ có hai đôi, căn bản là không thể thắng được tam điều.

Nàng tuyệt vọng cầm lá bài trên tay mình, học động tác xem trong phim liều mình chà xát bài, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện. [*Vanila: Dã man, thế mà chị cũng nghĩ ra được =))] “Mời xốc lên con bài chưa lật.” Nhà cái hô.

Không có biện pháp, động tác trong phim tột cùng chỉ là cái chiêu gạt người thôi, nàng nhận mệnh xốc hai con bài chưa lật lên hết.

Chỉ thấy Tiểu Ngô kinh ngạc đứng lên hô: “Không có khả năng!” Rõ ràng phương khối 10 nằm ngay trên tay hắn, làm sao có thể tự nhiên chạy đến bên kia của cô ta được?

Nhạc Ức Tâm nghe thấy tiếng kinh hô của hắn ta xong mới mở to mắt, giật mình phát hiện vốn lúc đầu nàng chỉ định đưa tay ra chỗ có quân bài phương khối 3, nhưng vô tình lại đến tận bàn của Tiểu Ngô.

Thật sự là kỳ tích! Nàng như thế nhưng đã vô sự tự học thông xong kỹ thuật đổi bài!

“Hừ, coi như các người gặp may mắn!” Nhậm Khả Ứng lôi Tiểu Ngô quay đầu bước đi, bên miệng còn ngờ vực, “Ngươi không phải đã từng nói trên Long Dương Hào không ai có thể thắng được Toa ha của ngươi sao?”

” Tôi cũng không biết mà! Bài làm sao có thể mạc danh kỳ diệu chạy đến bên kia của cô ta……”

★※★※★※

Giải quyết nhân vật phiền toái sau, Lăng Tử Trần nắm lấy tay của Nhạc Ức Tâm cùng nhau đi ra khỏi sòng bạc.

“Tốt lắm, bây giờ em đã thắng trận trận đấu này, em hy vọng tôi đưa em thứ lễ vật gì nào?” Hắn ôn nhu hỏi.

Nhạc Ức Tâm gắt gao nắm chặt lấy cổ tay hắn, trải qua trận trận đấu này, nàng cơ hồ muốn thoát đi. “Sao vậy?” Lăng Tử Trần vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng.

“Ôm ta!” Nhạc Ức Tâm bất chấp ngượng ngùng, cầu xin. “Bây giờ?” Hiện tại mới là thời điểm chạng vạng, sòng bạc cũng chưa bắt đầu buôn bán mà!

“Chính là bây giờ.” Nhạc Ức Tâm kiên trì nói.

Lăng Tử Trần gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nếu đây là lễ vật mà nàng muốn, hắn chỉ có thể theo ý nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương