Chuyện Xấu Nhiều Ma
-
Quyển 4 - Chương 24: Chẳng được chẳng mất (Thượng)
Ngày hè, sắc trời nhanh sáng, chưa tới giờ Mẹo, đã có ánh mặt trời nhàn nhạt. Nhưng dưới địa thất của tửu quán nơi sơn thôn này, tự nhiên là không nhìn thấy một tia ánh nắng mặt trời nào.
Lúc Ôn Túc chậm rãi mở to hai mắt, thứ nhìn thấy cũng chỉ là một ánh đèn mỏng manh lay động, khiến hắn hốt hoảng nóng lòng.
Một tiếng “Ta muốn quy thuận triều đình” kia, kiên định thiết thực như thế, quanh quẩn thật lâu bên tai hắn, khiến hắn quên đi đau đớn do thương thế, quên đi khúc mắc giữa Đông Nam Hải, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng đình trệ lại.
Hắn đột nhiên nhớ lại lúc trên hỏn đào vắng kia, nàng nằm ở trong lòng hắn, từng đã nói, “… Từ nay về sau, hắn sẽ chỉ vì hoàng mệnh mà tới tìm ta, mà ta, cũng sẽ ngoan ngoãn chặt đứt tâm niệm, an tâm ở lại Đông Hải… Ta sẽ nghe lời ngươi nói, ngoan ngoãn hiếu thuận với ngươi, cuối cùng… Sẽ không bao giờ chọc giận ngươi nữa…”
Nếu thời gian có thể dừng lại ở một khắc kia, vậy thì tốt biết bao nhiêu. Chỉ là, hắn dần dần hiểu được, niệm tưởng của nàng chưa từng bao giờ đứt đoạn… Hàng đêm nàng vẫn ra bờ biển ngồi hát. Người mà nàng dùng hết sức muốn bảo hộ, không đành lòng gây tổn hại và cô phụ, chỉ có mình Liêm Chiêu. Mà nếu không phải do hắn cố tình chia rẽ, bọn họ đã sớm kết làm vợ chồng, cũng miễn đi những ngày sau đầy đau khổ này.
Hắn có tư cách gì bảo nàng đi cùng với hắn? Võ nghệ, tín ngưỡng, cuộc sống yên ổn… Những thứ hắn vốn có được, đã mất đi từ lâu rồi. Hắn bắt chước cách sống của một người khác trên thế gian này, cho nên tất cả thuộc về hắn đều là hư vô, đến hiện tại, ngay cả tính mạng cũng chỉ như nến tàn trước gió.
Lạc Nguyên Thanh nói không sai. Hiện tại, hắn ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể an trí cuộc sống tốt đẹp cho người khác chứ.
Chỉ là, hắn không thể khống chết chính mình nhớ lại, nhớ lại đủ loại chuyện đã xảy ra trên Đông Hải. Nhớ đến đêm đầy sao đó, vân nhai mù sương, thanh âm của đàn tam huyền…
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng dứt bỏ những suy nghĩ này. Một lát sau, hắn đứng dậy, đi ra phía ngoài thạch thất.
Trong sân, chỉ còn lại đám đệ tử của Đông Nam Hải.
Lạc Nguyên Thanh ngồi bên bờ hồ, phờ phạc ỉu xìu nhìn cá chép trong ao. Lâm Chấp đứng ở phía xa, đang cùng đệ tử đồng môn của Đông Hải nói gì đó.
Phát hiện Ôn Túc đi ra, Lâm Chấp lập tức ngừng nói chuyện, nghênh đón.
“Sư huynh…” Lâm Chấp mở miệng gọi một tiếng, lại không biết nên nói tiếp cái gì, liền mất tự nhiên trầm mặc.
Ôn Túc nhìn khắp nơi, nhẹ giọng mở miệng, “Những người khác đâu?”
Lạc Nguyên Thanh đi lên vài bước, nói: “Bọn họ đều đi đối phó với Thần Nông thế gia và Thần Tiêu phái… Còn nữa, tiểu sư điệt của ngươi đã chạy tới quy thuận triều đình rồi…”
Ôn Túc liếc nàng một cái, không nói chuyện, biểu cảm hình như có chút không vui.
Lâm Chấp thấy thế, nói: “Đông Hải chúng ta nói chuyện, ngươi xen miệng vào làm gì.”
Lạc Nguyên Thanh hoàn toàn không tức giận, nhưng đám nữ đệ tử phía sau lại đã rút binh khí sáng loáng, sát khí đằng đằng.
Đệ tử Đông Hải cũng không yếu thế, vũ khí ào ào rút ra khỏi vỏ, người trong hai phái đều ở trong sân này bắt đầu giằng co.
“Hừ! Ngươi cho là cô nương ta thích xen mồm vào hay sao?” Mày liễu của Lạc Nguyên Thanh nhăn lại, nói, “Cái gì Thần Tiêu phái với chả Thần Nông thế gia, Cửu Hoàng thần khí, có quan hệ gì tới ta nào! Ta cũng chỉ chờ hắn gật đầu một cái! Bằng không, ai mà muốn đứng ở cái chỗ quái quỷ không biết ngày hay đêm này!”
Lâm Chấp có chút nghi hoặc, nhìn Ôn Túc, không hiểu nàng nói gì.
Sắc mặt Ôn Túc lạnh như băng, trầm mặc như cũ.
Lạc Nguyên Thanh tiến lên, nhìn thẳng vào Ôn Túc, “Nói chuyện với ngươi đó! Cùng lắm thì ngươi nói muốn chết đi, ta lập tức dẫn người quay về Nam Hải, từ nay về sau không thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của Đông Hải các ngươi nữa!”
Ôn Túc cúi mắt, xoay người trở về.
Lạc Nguyên Thanh thấy thế, hô to một tiếng, “Lời ta nói vừa rồi không tính!”
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, đột nhiên, tiếng cười nổi lên khắp bốn phía, đám nữ đệ tử Nam Hải ào ào thu lại binh khí, cười thành một đám.
Lạc Nguyên Thanh mang theo uất giận, hung hăng trừng mắt nhìn về phía những nữ đệ tử này.
Lúc này, trần địa thất đột nhiên hơi hơi chấn động, tiếng người xuyên thấu qua mặt đất, ẩn ẩn truyền xuống.
“Xem ra, người của ‘Huyền Linh Đạo’ và ‘Tụ Phong trại’ đã tới…” Lâm Chấp ngẩng đầu, nhìn lên trần địa thất.
Sau đó, cửa vào của địa thất mở ra, vài tia sáng mặt trời chiếu vào. Một đệ tử Nam Hải nhanh chóng chạy xuống, nói: “Thiếu cung chủ, binh mã Liêm gia đã bắt đầu hành động, đi về phía đặt ‘Thiên Quan’. Nhân mã của ‘Huyền Linh Đạo’ và ‘Tụ Phong trại’ đã tiến hết lên ngăn chặn.”
“Không phải đã nói là binh mã Liêm gia sẽ không tham dự vào chuyện tranh đấu giang hồ này hay sao? Tại sao…” Lạc Nguyên Thanh có chút kinh ngạc.
“Đệ tử nghe nói, là mệnh lệnh của Liêm gia công tử. Sợ là hắn đã nhìn thấu kế hoạch của Hạ Lan phường chủ.” Đệ tử nói.
“Liêm Chiêu này cũng có chút hiểu biết đó. Hạ Lan Kỳ Phong là lão hồ ly, nếu lần này lại thua trên tay Liêm Chiêu, vậy thật sự rất đáng chê cười rồi.” Lạc Nguyên Thanh vui vẻ nói.
Lâm Chấp nghe được đủ loại chuyện về Liêm gia, không khỏi sinh ra hận ý. Hắn quay đầu, nhìn Ôn Túc đang dừng chân, muốn nói lại thôi.
Ôn Túc lẳng lặng đứng nguyên ở đó. Liêm Chiêu… Đây chính là người hắn luôn luôn muốn giết. Từ lần đầu tiên gặp mặt trên sông Trường Giang kia, hắn lập trăm phương ngàn kế, mấy lần xếp đặt bố cục, nhưng mà đến cuối cùng vẫn không thể giết được hắn… Đây là vận xấu hay là thiên ý? Cho tới nay, người chiếm thế thượng phong, luôn luôn là mình. Kết quả, làm sao lại rơi xuống tình thế như hôm nay?
Đó là tia cảm xúc kịch liệt cuối cùng còn lại trong lòng hắn, đảo loạn nỗi lòng vốn đã yên lặng lại. Hắn chỉ cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, kéo theo đó là hô hấp loạn nhịp.
“Lạc Nguyên Thanh…”
Lạc Nguyên Thanh vốn đang cùng đồng môn nói giỡn, bất thình lình Ôn Túc lại mở miệng gọi khiến nàng phát hoàng. Nàng quay đầu, nhìn Ôn Túc, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Thần sắc Ôn Túc lạnh lùng, ngữ khí lại lạnh băng giống hệt ngày thường, “Chuyện lúc trước ngươi nói với ta…”
Lạc Nguyên Thanh không đợi hắn nói xong, hưng phấn nói: “Ngươi đáp ứng rồi?”
Ôn Túc thoáng trầm mặc, nói: “Nhưng trước đó, ta có một thỉnh cầu.”
Lạc Nguyên Thanh vốn định phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại lời hắn nói, lại kinh ngạc phát hiện, hắn nói là “Thỉnh cầu”, mà không phải là “Điều kiện”… Vì thế, nàng cố gắng cứng rắn nuốt xuống cổ lời định nói, mở miệng, “Ngươi nói đi.”
“Giúp ta vận công lưu thông khí huyết, sau đó…” Ôn Túc biến sắc, giữa mi mày, sát khí hiện lên, “Triệt hạ binh mã Liêm gia…”
Lạc Nguyên Thanh nghe xong, trả lời, “Cho dù ta giúp ngươi vận công điều tức, ngươi cũng chỉ có thể chống đỡ được hơn nửa canh giờ…”
“Ngươi chỉ cần trả lời ta, được hay không được?”
Lạc Nguyên Thanh thở dài, “Được..” Nàng xoay người, thấp giọng oán giận, “Thật sự là thiếu nợ ngươi mà…”
………..
~~~~~~~~~~~~~ “Nơi này có mai phục” phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~
Đi về hướng nam của Thần Nông thế gia khoảng mười hai, mười ba dặm, có một sơn cốc kín đáo. Trong cốc, hoàng trúc mọc thành từng bụi, xanh um tươi tốt.
Nơi này, mặc dù là địa giới của Thần Nông, nhưng ngày thường ít có người qua lại. Hoàng trúc dày đặc, trong rừng quanh năm tràn ngập sương mù xanh trắng. Lúc gió thổi qua, hoàng trúc lay động, giống như tiếng khóc nức nở nhớ thương. Địa thế trong rừng phức tạp, lữ khách lui tới, nếu ngẫu nhiên bước vào rừng trúc này, đều chỉ có đi mà không có về, làm oan hồn vất vưởng. Vì thế, sau một thời gian, nơi này liền có rất ít người tiếp cận.
Nắng ngày hè chói chang, vậy mà trong rừng lại chỉ có từng đợt từng tia ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên thấu, cộng với sương mù, tạo nên một cảm giác vô cùng u ám thâm tịch. Nhưng mà, chính trong cái nơi u ám thâm tịch này, thanh âm bất mãn lại liên tiếp truyền đến.
“Vô liêm sỉ! Nha đầu chết tiệt kia, cái gì không giỏi, cố tình lại luyện được khinh công tốt như vậy! Trái trốn phải tránh, trơn như cá trạch! Nếu không phải sợ kinh động đến truy binh, cho dù ta có mất đi cả cái danh ‘Ngân Kiêu’ này cũng phải tóm cho được nàng! Quả thực là vô cùng nhục nhã!” Ngân Kiêu tùy tiện ngồi lên một lùm rễ trúc thô to, vẻ mặt phẫn nộ, “Nha đầu chết tiệt kia, có bản lĩnh thì đừng trở về, nếu như bị ta tóm được, nhất định phải trừng trị ngươi!”
“Uy… Ngươi có thể nghỉ một lát được hay không?” Một bên, Thẩm Diên liếc mắt nhìn hắn, bất mãn.
“Nghỉ nghỉ cái gì a! Tức chết ta! Quy thuận triều đình?! Vậy mà nàng cũng có thể nghĩ ra?!” Ngân Kiêu đứng lên khỏi mặt đất, “Ham hố vinh hoa phú quý, trầm mê nam sắc! Vậy mà nàng cũng có thể làm ra! Ta thực thay nàng mất mặt! ! ! Tiểu tử Liêm Chiêu kia bụng dạ khó lường, có thể đối xử thật tình với nàng mới là kỳ quái, ta xem nàng có khóc quay về hay không! ! !”
“Ai! Ngươi nói đủ chưa!” Thẩm Diên không nghe nổi nữa. Nàng đứng dậy, “Liêm đại ca đối với Tả cô nương là thật lòng thật dạ, sẽ không bao giờ làm ra cái loại chuyện này!”
“Ta mắng kệ ta, liên quan gì đến ngươi a?!” Ngân Kiêu nhíu mày.
“Ta nghe không quen, nói tiếp thì, liên quan gì đến ngươi a?!” Thẩm Diên cũng không cam lòng yếu thế.
“Ngươi cũng thanh tỉnh một chút cho ta đi!” Ngân Kiêu vươn tay, búng một cái lên trán Thẩm Diên, “Liêm đại ca dài, Liêm đại ca ngắn, ngươi giúp chúng ta rồi, lại còn muốn làm người của cả hai bên hay sao? Ngươi cẩn thận, nếu hắn không bắt được ngươi, lại quay ra trả thù người nhà ngươi đó!”
Thầm Diên dậm chân, nói: “Liêm đại ca công tư phân minh, sẽ không bao giờ làm ra cái loại chuyện giận chó đánh mèo với người nhà ta đâu! Ngươi đừng có đem hắn gộp lại làm một với ngươi!”
“Ha, hay cho một cái Liêm đại ca. Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì?! Giống như nha đầu kia, chạy tới quy thuận triều đình đi a!”
“Ngươi là người không hiểu đạo lý!”
“Ngươi định nói đạo lý với cường đạo? Chê cười!”.
……..
Hai người ầm ỹ, khí thế ngất trời, một đám người đứng xem chung quanh đều hoàn toàn không có ý tưởng.
Diệp Ly cắn một quả đào, mở miệng, “Lí Ti tỷ, bọn họ thật sự biết chúng ta đang mai phục sao?”
Lí Li chậm rãi xoa xoa vỏ quả đào, đáp, “Cứ để thế đi, đợi tới thời điểm thích hợp, ta sẽ giết bọn họ…”
Diệp Ly cả kinh, quả đào trong miệng suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Lí Ti quay đầu, nhìn Diệp Ly, âm hiểm cười, “Nếu muốn yên tĩnh, làm vậy là nhanh nhất, không phải sao?”
Diệp Ly nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi lùi ra xa.
Lúc này, gió thổi qua hoàng trúc, thanh âm xào xạc vang lên, giống như tiếng nức nở thê lương.
Hạ Lan Kỳ Phong chậm rãi thong thả bước đến, nói: “Được rồi, được rồi, khách nhân đã đến, đừng quá thất lễ a.”
Lời này vừa nói ra, Ngân Kiêu và Thẩm Diên liền ngừng tranh cãi, nhìn đối phương một lát, đều tự tránh ra. Đám người vốn đang xem náo nhiệt cũng thu lại vẻ trêu tức, lui ra bốn phía, biến mất trong sương mù mung lung của rừng hoàng trúc.
………
………
Trong rừng hoàng trúc rậm rạp, ánh sáng nhạt nhòa từ ngọn đuốc chiếu từ xa lại gần. Nữ đồng cầm đèn cung đình đi trước dò đường, không khỏi dừng bước chân, mày nhăn lại chặt chẽ.
“Bỉ Tử, sao vậy?” Phía sau nữ đồng, có người mở miệng nói.
Nữ đồng kia đúng là Bỉ Tử luôn đi bên người Thạch Mật. Nàng nghe vậy, xoay người, nói: “Tông chủ, người xem…”
Phía sau Bỉ Tử, Thạch Mật chậm rãi đi lên, ngước mắt nhìn con đường phía trước, cảm xúc trong đôi mắt, chợt lóe lên.
Lúc này, Hi Viễn và Liêm Doanh cũng đi lên theo, nhìn đến tình trạng phía trước, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Trên con đường phía trước, thi thể che kín. Có người bị sào trúc nhọn chọc xuyên thân hình, có người bị tên sắt bắn thành tổ ong, cũng có người bị sợi tơ mảnh chia làm hai khối…
“May mà dùng Hành Thi mở đường, bằng không, nằm ở nơi đó, chính là chúng ta…” Hi Viễn mở miệng, có chút sợ hãi, nói.
Thạch Mật không cho là đúng, hờ hững cất bước, dẫm lên thi thể, tao nhã đi về phía trước.
Liêm Doanh cũng chậm rãi đi theo, chỉ cảm thấy trong bụng dần dần khó chịu. Nàng chính là con cháu Liêm gia, trên chiến trường tàn khốc, cũng không phải chưa từng nhìn thấy cảnh này. Chỉ là, hành vi dùng thi thể mở đường như vậy, không hiểu vì sao lại khiến nàng cảm thấy không khỏe. Trong không khí, mùi thối rữa của thi thể hòa lẫn với mùi của “Dẫn cổ hương”, chui vào trong khoang mũi, đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng, khiến chúng nhộn nhạo cả lên.
“Tông chủ, ngươi xác định ‘Thiên Quan’ ở chỗ này sao?” Hi Viễn mở miệng, hỏi.
Thạch Mật khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Nếu là cạm bẫy…” Hi Viễn đang muốn hỏi lại, đã thấy Thạch Mật nâng tay, chỉ vào mặt đất phía trước.
Hi Viễn nâng mày nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất nở đầy hoa dại, cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ. Nhưng mà, đợi sau khi Thạch Mật bước qua, nàng lại cảm thấy sợ hãi.
Hoa dại non nớt xinh đẹp này, rõ ràng đã bị giẫm nát dưới chân, lại vẫn như cũ, không hề hư hại chút gì, nở rộ như trước.
“Theo truyền thuyết, thời thượng cổ, viêm đế của bộ tộc Thần Nông và hoàng đế của bộ tộc Hiên Viên tranh thần. Viêm đế đại bại, máu tươi thấm vào mặt đất hóa thành nham thạch. Người đời sau lấy khối nham thạch này làm thành giường đá, khi nằm ngủ trên nó, phát hiện giường này có thể khiến cho thân thể con người không bị lão hóa, râu tóc không bạc, kéo dài tuổi thọ. Mà nếu như để thi thể người đã chết lên trên nó, cho dù trải qua trăm năm sau, dung mạo vẫn không hề thay đổi, da thịt không suy tàn. Giường này được gọi là ‘Thiên Quan’…” Đi theo phía sau Thạch Mật, Quỷ Cữu mở miệng, giải thích nói, “Cỏ cây nơi này không tàn, nhất định là do ảnh hưởng từ thần lực của ‘Thiên Quan’…”
Hi Viễn không khỏi sinh ra tán thưởng trong lòng.
Nghi hoặc được giải, mọi người liền tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong rừng trúc, đường đi khúc chiết phức tạp, lại còn bị sương mù che kín tầm nhìn, không phân biệt được phương hướng. Tuy có Hành Thi mở đường, nhưng càng xâm nhập sâu vào trong rừng, sương mù càng đậm, trong phạm vi mười bước liền không nhìn rõ vật gì. Mọi người tiến lên, vô cùng cẩn thận cất bước.
Đột nhiên, một tiếng động kỳ dị vang lên từ dưới chân, mặt đất trong rừng ầm ầm sụp đổ, Hành Thi mở đường không kịp thoát hiểm, toàn bộ rơi xuống cạm bẫy. Mọi người nguy hiểm tránh thoát, đang định thở dốc. Chợt thấy trong rừng trúc, cây cối đột nhiên di dộng, tình hình vô cùng quỷ dị, khiến người ta không rét mà run. Vô số ám khí rất nhỏ xen lẫn với lá trúc bắn nhanh đến. Người nào võ công yếu kém liền không thể tránh được việc tập kích bất ngờ như vậy, ào ào bị thương.
Liêm Doanh né trái né phải, đột nhiên phát hiện ra điều gì. “Nhật xuất phù tang, nguyệt nhập lôi môn… Cửu cung trận pháp?!” Nàng nghĩ đến đây, lập tức kéo cung, phát hiện trong đám trúc đang di dộng kia có điểm khác thường. Một gốc trúc thô to từ đầu tới cuối chưa từng lay động. Nàng nới tay nắm dây cung, tên dài bắn ra, thân trúc không chịu nổi xung lực từ mũi tên, vỡ tan ra thành từng mảnh. Đám trúc lập tức dừng di động, ám khí cũng không bắn ra nữa.
Liêm Doanh thở ra, đợi đến khi nhìn khắp mọi nơi lại kinh ngạc phát hiện, bên người chỉ còn lại mấy người gia tướng ít ỏi, cbao gồm Thạch Mật, Quỷ Cữu và Bỉ Tử. Nàng rùng mình một cái, thầm cảm thấy đây là điềm xấu. Nàng đang định lấy tên nổ ra, gửi thư tín thông báo cho bên ngoài biết, cũng không đề phòng trong rừng đột nhiên có ngân quang chợt lóe, đánh thẳng đến.
Gia tướng bên cạnh thấy thế, thả người nhảy lên, thay nàng chắn lại.
Liêm Doanh cả kinh, lúc này mới nhìn rõ ngân quang kia. Nàng nhíu mày, “Tôi Tuyết Ngân Quang.”
Chỉ nghe thấy một thanh âm đáp lại, “Chuyện trên giang hồ, Thần Tiễn Liêm gia tội gì nhúng tay vào?”
Sương mù trong rừng dần tan, vô số thân ảnh chậm rãi hiện ra. Chính là Hạ Lan Kỳ Phong dẫn dắt đám đệ tử của khúc phường, vài vị trưởng lão của Thần Nông, còn có Ngân Kiêu và đám người Lí Ti.
Liêm Doanh cả giận nói: “Tặc nhân lớn mật, dám thiết lập mai phục, quá ti bỉ!”
Ngân Kiêu tiến lên một bước, nói: “Ta ti bỉ, nhưng cũng vẫn tốt hơn đám ngụy quân tử khinh nhờn người đã mất, coi rẻ mạng người các ngươi!”
Hạ Lan Kỳ Phong tiến lên, nhẹ nhàng vươn tay ngăn Ngân Kiêu lại, mở miệng nói: “Thần Tiễn Liêm gia là trụ cột triều đình, tội gì lại ở đây dây dưa không rõ với đám người thô kệch chúng ta?”
“Không sai. Hôm nay Thần Nông thế gia ta thanh lý môn hộ, những ai không liên quanh xin nhanh chóng rời đi!” Trong đám trưởng lão của Thần Nông, có người tiến lên, nói như thế.
“Làm càn! Tất cả các ngươi đều là bại tướng dưới tay tông chủ, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn!” Quỷ Cữu giận dữ, ám khí trên cánh tay bật ra, cương trảo nhọn hoắt lãnh liệt, sát khí bức người.
Thạch Mật lấy Từ Dẫn và Tam Thi Thần Châm ra, đang định phát động. Đột nhiên, mấy cây thần châm màu đen này lại mất đi lực tác động, suy sụp rơi xuống đất.
“ ‘Sao Nam Đẩu Diên Thọ’ là Cửu Hoàng thần khí, tất nhiên là lợi hại phi thường. Chỉ tiếc, nơi này đã bày cửu cung trận pháp, những cây thần châm này của ngươi hoàn toàn vô dụng tại đây.” Hạ Lan Kỳ Phong nhìn Thạch Mật, thản nhiên cười nói, “Năm đó, viêm hoàng và nhị đế tranh thần. Hoàng đế bị Xi Vưu đẩy vào tuyệt cảnh, may mắn nhờ Cửu Thiên Huyền Nữ tương trợ, truyền thụ cho phương pháp kỳ môn độn giáp, đánh bại Xi Vưu, thống nhất trung nguyên… Tuy rằng, có chút thất lễ đối với chư vị trưởng lão, nhưng thuật kỳ môn độn giáp này, chính là khắc tinh của Thần Nông thế gia các ngươi!”
Thạch Mật cười cười, “Ta nhất định phải lấy cho bằng được ‘Thiên Quan’, có hay không có thần châm cũng vậy!”
Nàng nói xong, lấy ra mấy cây thần châm, tự đâm vào huyệt đạo trên người mình.
“Thần châm khai huyệt…” Ba Kích Thiên đứng ở một bên nhẹ thở dài một hơi, “Thạch Mật, thần châm khai huyệt sẽ để lại di chứng, điều này ngươi rõ hơn ai hết mà…”
Hắn còn chưa dứt lời, Thạch Mật đã rút thần châm ra, một lời không nói, thả người công kích.
Gió thổi qua, hoàng trúc xào xạc, lại không giấu nổi tiếng rống giận kêu giết, chiến ý sôi trào…
Lúc Ôn Túc chậm rãi mở to hai mắt, thứ nhìn thấy cũng chỉ là một ánh đèn mỏng manh lay động, khiến hắn hốt hoảng nóng lòng.
Một tiếng “Ta muốn quy thuận triều đình” kia, kiên định thiết thực như thế, quanh quẩn thật lâu bên tai hắn, khiến hắn quên đi đau đớn do thương thế, quên đi khúc mắc giữa Đông Nam Hải, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng đình trệ lại.
Hắn đột nhiên nhớ lại lúc trên hỏn đào vắng kia, nàng nằm ở trong lòng hắn, từng đã nói, “… Từ nay về sau, hắn sẽ chỉ vì hoàng mệnh mà tới tìm ta, mà ta, cũng sẽ ngoan ngoãn chặt đứt tâm niệm, an tâm ở lại Đông Hải… Ta sẽ nghe lời ngươi nói, ngoan ngoãn hiếu thuận với ngươi, cuối cùng… Sẽ không bao giờ chọc giận ngươi nữa…”
Nếu thời gian có thể dừng lại ở một khắc kia, vậy thì tốt biết bao nhiêu. Chỉ là, hắn dần dần hiểu được, niệm tưởng của nàng chưa từng bao giờ đứt đoạn… Hàng đêm nàng vẫn ra bờ biển ngồi hát. Người mà nàng dùng hết sức muốn bảo hộ, không đành lòng gây tổn hại và cô phụ, chỉ có mình Liêm Chiêu. Mà nếu không phải do hắn cố tình chia rẽ, bọn họ đã sớm kết làm vợ chồng, cũng miễn đi những ngày sau đầy đau khổ này.
Hắn có tư cách gì bảo nàng đi cùng với hắn? Võ nghệ, tín ngưỡng, cuộc sống yên ổn… Những thứ hắn vốn có được, đã mất đi từ lâu rồi. Hắn bắt chước cách sống của một người khác trên thế gian này, cho nên tất cả thuộc về hắn đều là hư vô, đến hiện tại, ngay cả tính mạng cũng chỉ như nến tàn trước gió.
Lạc Nguyên Thanh nói không sai. Hiện tại, hắn ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể an trí cuộc sống tốt đẹp cho người khác chứ.
Chỉ là, hắn không thể khống chết chính mình nhớ lại, nhớ lại đủ loại chuyện đã xảy ra trên Đông Hải. Nhớ đến đêm đầy sao đó, vân nhai mù sương, thanh âm của đàn tam huyền…
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng dứt bỏ những suy nghĩ này. Một lát sau, hắn đứng dậy, đi ra phía ngoài thạch thất.
Trong sân, chỉ còn lại đám đệ tử của Đông Nam Hải.
Lạc Nguyên Thanh ngồi bên bờ hồ, phờ phạc ỉu xìu nhìn cá chép trong ao. Lâm Chấp đứng ở phía xa, đang cùng đệ tử đồng môn của Đông Hải nói gì đó.
Phát hiện Ôn Túc đi ra, Lâm Chấp lập tức ngừng nói chuyện, nghênh đón.
“Sư huynh…” Lâm Chấp mở miệng gọi một tiếng, lại không biết nên nói tiếp cái gì, liền mất tự nhiên trầm mặc.
Ôn Túc nhìn khắp nơi, nhẹ giọng mở miệng, “Những người khác đâu?”
Lạc Nguyên Thanh đi lên vài bước, nói: “Bọn họ đều đi đối phó với Thần Nông thế gia và Thần Tiêu phái… Còn nữa, tiểu sư điệt của ngươi đã chạy tới quy thuận triều đình rồi…”
Ôn Túc liếc nàng một cái, không nói chuyện, biểu cảm hình như có chút không vui.
Lâm Chấp thấy thế, nói: “Đông Hải chúng ta nói chuyện, ngươi xen miệng vào làm gì.”
Lạc Nguyên Thanh hoàn toàn không tức giận, nhưng đám nữ đệ tử phía sau lại đã rút binh khí sáng loáng, sát khí đằng đằng.
Đệ tử Đông Hải cũng không yếu thế, vũ khí ào ào rút ra khỏi vỏ, người trong hai phái đều ở trong sân này bắt đầu giằng co.
“Hừ! Ngươi cho là cô nương ta thích xen mồm vào hay sao?” Mày liễu của Lạc Nguyên Thanh nhăn lại, nói, “Cái gì Thần Tiêu phái với chả Thần Nông thế gia, Cửu Hoàng thần khí, có quan hệ gì tới ta nào! Ta cũng chỉ chờ hắn gật đầu một cái! Bằng không, ai mà muốn đứng ở cái chỗ quái quỷ không biết ngày hay đêm này!”
Lâm Chấp có chút nghi hoặc, nhìn Ôn Túc, không hiểu nàng nói gì.
Sắc mặt Ôn Túc lạnh như băng, trầm mặc như cũ.
Lạc Nguyên Thanh tiến lên, nhìn thẳng vào Ôn Túc, “Nói chuyện với ngươi đó! Cùng lắm thì ngươi nói muốn chết đi, ta lập tức dẫn người quay về Nam Hải, từ nay về sau không thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của Đông Hải các ngươi nữa!”
Ôn Túc cúi mắt, xoay người trở về.
Lạc Nguyên Thanh thấy thế, hô to một tiếng, “Lời ta nói vừa rồi không tính!”
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, đột nhiên, tiếng cười nổi lên khắp bốn phía, đám nữ đệ tử Nam Hải ào ào thu lại binh khí, cười thành một đám.
Lạc Nguyên Thanh mang theo uất giận, hung hăng trừng mắt nhìn về phía những nữ đệ tử này.
Lúc này, trần địa thất đột nhiên hơi hơi chấn động, tiếng người xuyên thấu qua mặt đất, ẩn ẩn truyền xuống.
“Xem ra, người của ‘Huyền Linh Đạo’ và ‘Tụ Phong trại’ đã tới…” Lâm Chấp ngẩng đầu, nhìn lên trần địa thất.
Sau đó, cửa vào của địa thất mở ra, vài tia sáng mặt trời chiếu vào. Một đệ tử Nam Hải nhanh chóng chạy xuống, nói: “Thiếu cung chủ, binh mã Liêm gia đã bắt đầu hành động, đi về phía đặt ‘Thiên Quan’. Nhân mã của ‘Huyền Linh Đạo’ và ‘Tụ Phong trại’ đã tiến hết lên ngăn chặn.”
“Không phải đã nói là binh mã Liêm gia sẽ không tham dự vào chuyện tranh đấu giang hồ này hay sao? Tại sao…” Lạc Nguyên Thanh có chút kinh ngạc.
“Đệ tử nghe nói, là mệnh lệnh của Liêm gia công tử. Sợ là hắn đã nhìn thấu kế hoạch của Hạ Lan phường chủ.” Đệ tử nói.
“Liêm Chiêu này cũng có chút hiểu biết đó. Hạ Lan Kỳ Phong là lão hồ ly, nếu lần này lại thua trên tay Liêm Chiêu, vậy thật sự rất đáng chê cười rồi.” Lạc Nguyên Thanh vui vẻ nói.
Lâm Chấp nghe được đủ loại chuyện về Liêm gia, không khỏi sinh ra hận ý. Hắn quay đầu, nhìn Ôn Túc đang dừng chân, muốn nói lại thôi.
Ôn Túc lẳng lặng đứng nguyên ở đó. Liêm Chiêu… Đây chính là người hắn luôn luôn muốn giết. Từ lần đầu tiên gặp mặt trên sông Trường Giang kia, hắn lập trăm phương ngàn kế, mấy lần xếp đặt bố cục, nhưng mà đến cuối cùng vẫn không thể giết được hắn… Đây là vận xấu hay là thiên ý? Cho tới nay, người chiếm thế thượng phong, luôn luôn là mình. Kết quả, làm sao lại rơi xuống tình thế như hôm nay?
Đó là tia cảm xúc kịch liệt cuối cùng còn lại trong lòng hắn, đảo loạn nỗi lòng vốn đã yên lặng lại. Hắn chỉ cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, kéo theo đó là hô hấp loạn nhịp.
“Lạc Nguyên Thanh…”
Lạc Nguyên Thanh vốn đang cùng đồng môn nói giỡn, bất thình lình Ôn Túc lại mở miệng gọi khiến nàng phát hoàng. Nàng quay đầu, nhìn Ôn Túc, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Thần sắc Ôn Túc lạnh lùng, ngữ khí lại lạnh băng giống hệt ngày thường, “Chuyện lúc trước ngươi nói với ta…”
Lạc Nguyên Thanh không đợi hắn nói xong, hưng phấn nói: “Ngươi đáp ứng rồi?”
Ôn Túc thoáng trầm mặc, nói: “Nhưng trước đó, ta có một thỉnh cầu.”
Lạc Nguyên Thanh vốn định phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại lời hắn nói, lại kinh ngạc phát hiện, hắn nói là “Thỉnh cầu”, mà không phải là “Điều kiện”… Vì thế, nàng cố gắng cứng rắn nuốt xuống cổ lời định nói, mở miệng, “Ngươi nói đi.”
“Giúp ta vận công lưu thông khí huyết, sau đó…” Ôn Túc biến sắc, giữa mi mày, sát khí hiện lên, “Triệt hạ binh mã Liêm gia…”
Lạc Nguyên Thanh nghe xong, trả lời, “Cho dù ta giúp ngươi vận công điều tức, ngươi cũng chỉ có thể chống đỡ được hơn nửa canh giờ…”
“Ngươi chỉ cần trả lời ta, được hay không được?”
Lạc Nguyên Thanh thở dài, “Được..” Nàng xoay người, thấp giọng oán giận, “Thật sự là thiếu nợ ngươi mà…”
………..
~~~~~~~~~~~~~ “Nơi này có mai phục” phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~
Đi về hướng nam của Thần Nông thế gia khoảng mười hai, mười ba dặm, có một sơn cốc kín đáo. Trong cốc, hoàng trúc mọc thành từng bụi, xanh um tươi tốt.
Nơi này, mặc dù là địa giới của Thần Nông, nhưng ngày thường ít có người qua lại. Hoàng trúc dày đặc, trong rừng quanh năm tràn ngập sương mù xanh trắng. Lúc gió thổi qua, hoàng trúc lay động, giống như tiếng khóc nức nở nhớ thương. Địa thế trong rừng phức tạp, lữ khách lui tới, nếu ngẫu nhiên bước vào rừng trúc này, đều chỉ có đi mà không có về, làm oan hồn vất vưởng. Vì thế, sau một thời gian, nơi này liền có rất ít người tiếp cận.
Nắng ngày hè chói chang, vậy mà trong rừng lại chỉ có từng đợt từng tia ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên thấu, cộng với sương mù, tạo nên một cảm giác vô cùng u ám thâm tịch. Nhưng mà, chính trong cái nơi u ám thâm tịch này, thanh âm bất mãn lại liên tiếp truyền đến.
“Vô liêm sỉ! Nha đầu chết tiệt kia, cái gì không giỏi, cố tình lại luyện được khinh công tốt như vậy! Trái trốn phải tránh, trơn như cá trạch! Nếu không phải sợ kinh động đến truy binh, cho dù ta có mất đi cả cái danh ‘Ngân Kiêu’ này cũng phải tóm cho được nàng! Quả thực là vô cùng nhục nhã!” Ngân Kiêu tùy tiện ngồi lên một lùm rễ trúc thô to, vẻ mặt phẫn nộ, “Nha đầu chết tiệt kia, có bản lĩnh thì đừng trở về, nếu như bị ta tóm được, nhất định phải trừng trị ngươi!”
“Uy… Ngươi có thể nghỉ một lát được hay không?” Một bên, Thẩm Diên liếc mắt nhìn hắn, bất mãn.
“Nghỉ nghỉ cái gì a! Tức chết ta! Quy thuận triều đình?! Vậy mà nàng cũng có thể nghĩ ra?!” Ngân Kiêu đứng lên khỏi mặt đất, “Ham hố vinh hoa phú quý, trầm mê nam sắc! Vậy mà nàng cũng có thể làm ra! Ta thực thay nàng mất mặt! ! ! Tiểu tử Liêm Chiêu kia bụng dạ khó lường, có thể đối xử thật tình với nàng mới là kỳ quái, ta xem nàng có khóc quay về hay không! ! !”
“Ai! Ngươi nói đủ chưa!” Thẩm Diên không nghe nổi nữa. Nàng đứng dậy, “Liêm đại ca đối với Tả cô nương là thật lòng thật dạ, sẽ không bao giờ làm ra cái loại chuyện này!”
“Ta mắng kệ ta, liên quan gì đến ngươi a?!” Ngân Kiêu nhíu mày.
“Ta nghe không quen, nói tiếp thì, liên quan gì đến ngươi a?!” Thẩm Diên cũng không cam lòng yếu thế.
“Ngươi cũng thanh tỉnh một chút cho ta đi!” Ngân Kiêu vươn tay, búng một cái lên trán Thẩm Diên, “Liêm đại ca dài, Liêm đại ca ngắn, ngươi giúp chúng ta rồi, lại còn muốn làm người của cả hai bên hay sao? Ngươi cẩn thận, nếu hắn không bắt được ngươi, lại quay ra trả thù người nhà ngươi đó!”
Thầm Diên dậm chân, nói: “Liêm đại ca công tư phân minh, sẽ không bao giờ làm ra cái loại chuyện giận chó đánh mèo với người nhà ta đâu! Ngươi đừng có đem hắn gộp lại làm một với ngươi!”
“Ha, hay cho một cái Liêm đại ca. Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì?! Giống như nha đầu kia, chạy tới quy thuận triều đình đi a!”
“Ngươi là người không hiểu đạo lý!”
“Ngươi định nói đạo lý với cường đạo? Chê cười!”.
……..
Hai người ầm ỹ, khí thế ngất trời, một đám người đứng xem chung quanh đều hoàn toàn không có ý tưởng.
Diệp Ly cắn một quả đào, mở miệng, “Lí Ti tỷ, bọn họ thật sự biết chúng ta đang mai phục sao?”
Lí Li chậm rãi xoa xoa vỏ quả đào, đáp, “Cứ để thế đi, đợi tới thời điểm thích hợp, ta sẽ giết bọn họ…”
Diệp Ly cả kinh, quả đào trong miệng suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Lí Ti quay đầu, nhìn Diệp Ly, âm hiểm cười, “Nếu muốn yên tĩnh, làm vậy là nhanh nhất, không phải sao?”
Diệp Ly nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi lùi ra xa.
Lúc này, gió thổi qua hoàng trúc, thanh âm xào xạc vang lên, giống như tiếng nức nở thê lương.
Hạ Lan Kỳ Phong chậm rãi thong thả bước đến, nói: “Được rồi, được rồi, khách nhân đã đến, đừng quá thất lễ a.”
Lời này vừa nói ra, Ngân Kiêu và Thẩm Diên liền ngừng tranh cãi, nhìn đối phương một lát, đều tự tránh ra. Đám người vốn đang xem náo nhiệt cũng thu lại vẻ trêu tức, lui ra bốn phía, biến mất trong sương mù mung lung của rừng hoàng trúc.
………
………
Trong rừng hoàng trúc rậm rạp, ánh sáng nhạt nhòa từ ngọn đuốc chiếu từ xa lại gần. Nữ đồng cầm đèn cung đình đi trước dò đường, không khỏi dừng bước chân, mày nhăn lại chặt chẽ.
“Bỉ Tử, sao vậy?” Phía sau nữ đồng, có người mở miệng nói.
Nữ đồng kia đúng là Bỉ Tử luôn đi bên người Thạch Mật. Nàng nghe vậy, xoay người, nói: “Tông chủ, người xem…”
Phía sau Bỉ Tử, Thạch Mật chậm rãi đi lên, ngước mắt nhìn con đường phía trước, cảm xúc trong đôi mắt, chợt lóe lên.
Lúc này, Hi Viễn và Liêm Doanh cũng đi lên theo, nhìn đến tình trạng phía trước, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Trên con đường phía trước, thi thể che kín. Có người bị sào trúc nhọn chọc xuyên thân hình, có người bị tên sắt bắn thành tổ ong, cũng có người bị sợi tơ mảnh chia làm hai khối…
“May mà dùng Hành Thi mở đường, bằng không, nằm ở nơi đó, chính là chúng ta…” Hi Viễn mở miệng, có chút sợ hãi, nói.
Thạch Mật không cho là đúng, hờ hững cất bước, dẫm lên thi thể, tao nhã đi về phía trước.
Liêm Doanh cũng chậm rãi đi theo, chỉ cảm thấy trong bụng dần dần khó chịu. Nàng chính là con cháu Liêm gia, trên chiến trường tàn khốc, cũng không phải chưa từng nhìn thấy cảnh này. Chỉ là, hành vi dùng thi thể mở đường như vậy, không hiểu vì sao lại khiến nàng cảm thấy không khỏe. Trong không khí, mùi thối rữa của thi thể hòa lẫn với mùi của “Dẫn cổ hương”, chui vào trong khoang mũi, đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng, khiến chúng nhộn nhạo cả lên.
“Tông chủ, ngươi xác định ‘Thiên Quan’ ở chỗ này sao?” Hi Viễn mở miệng, hỏi.
Thạch Mật khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Nếu là cạm bẫy…” Hi Viễn đang muốn hỏi lại, đã thấy Thạch Mật nâng tay, chỉ vào mặt đất phía trước.
Hi Viễn nâng mày nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất nở đầy hoa dại, cũng không thấy có chỗ nào kỳ lạ. Nhưng mà, đợi sau khi Thạch Mật bước qua, nàng lại cảm thấy sợ hãi.
Hoa dại non nớt xinh đẹp này, rõ ràng đã bị giẫm nát dưới chân, lại vẫn như cũ, không hề hư hại chút gì, nở rộ như trước.
“Theo truyền thuyết, thời thượng cổ, viêm đế của bộ tộc Thần Nông và hoàng đế của bộ tộc Hiên Viên tranh thần. Viêm đế đại bại, máu tươi thấm vào mặt đất hóa thành nham thạch. Người đời sau lấy khối nham thạch này làm thành giường đá, khi nằm ngủ trên nó, phát hiện giường này có thể khiến cho thân thể con người không bị lão hóa, râu tóc không bạc, kéo dài tuổi thọ. Mà nếu như để thi thể người đã chết lên trên nó, cho dù trải qua trăm năm sau, dung mạo vẫn không hề thay đổi, da thịt không suy tàn. Giường này được gọi là ‘Thiên Quan’…” Đi theo phía sau Thạch Mật, Quỷ Cữu mở miệng, giải thích nói, “Cỏ cây nơi này không tàn, nhất định là do ảnh hưởng từ thần lực của ‘Thiên Quan’…”
Hi Viễn không khỏi sinh ra tán thưởng trong lòng.
Nghi hoặc được giải, mọi người liền tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong rừng trúc, đường đi khúc chiết phức tạp, lại còn bị sương mù che kín tầm nhìn, không phân biệt được phương hướng. Tuy có Hành Thi mở đường, nhưng càng xâm nhập sâu vào trong rừng, sương mù càng đậm, trong phạm vi mười bước liền không nhìn rõ vật gì. Mọi người tiến lên, vô cùng cẩn thận cất bước.
Đột nhiên, một tiếng động kỳ dị vang lên từ dưới chân, mặt đất trong rừng ầm ầm sụp đổ, Hành Thi mở đường không kịp thoát hiểm, toàn bộ rơi xuống cạm bẫy. Mọi người nguy hiểm tránh thoát, đang định thở dốc. Chợt thấy trong rừng trúc, cây cối đột nhiên di dộng, tình hình vô cùng quỷ dị, khiến người ta không rét mà run. Vô số ám khí rất nhỏ xen lẫn với lá trúc bắn nhanh đến. Người nào võ công yếu kém liền không thể tránh được việc tập kích bất ngờ như vậy, ào ào bị thương.
Liêm Doanh né trái né phải, đột nhiên phát hiện ra điều gì. “Nhật xuất phù tang, nguyệt nhập lôi môn… Cửu cung trận pháp?!” Nàng nghĩ đến đây, lập tức kéo cung, phát hiện trong đám trúc đang di dộng kia có điểm khác thường. Một gốc trúc thô to từ đầu tới cuối chưa từng lay động. Nàng nới tay nắm dây cung, tên dài bắn ra, thân trúc không chịu nổi xung lực từ mũi tên, vỡ tan ra thành từng mảnh. Đám trúc lập tức dừng di động, ám khí cũng không bắn ra nữa.
Liêm Doanh thở ra, đợi đến khi nhìn khắp mọi nơi lại kinh ngạc phát hiện, bên người chỉ còn lại mấy người gia tướng ít ỏi, cbao gồm Thạch Mật, Quỷ Cữu và Bỉ Tử. Nàng rùng mình một cái, thầm cảm thấy đây là điềm xấu. Nàng đang định lấy tên nổ ra, gửi thư tín thông báo cho bên ngoài biết, cũng không đề phòng trong rừng đột nhiên có ngân quang chợt lóe, đánh thẳng đến.
Gia tướng bên cạnh thấy thế, thả người nhảy lên, thay nàng chắn lại.
Liêm Doanh cả kinh, lúc này mới nhìn rõ ngân quang kia. Nàng nhíu mày, “Tôi Tuyết Ngân Quang.”
Chỉ nghe thấy một thanh âm đáp lại, “Chuyện trên giang hồ, Thần Tiễn Liêm gia tội gì nhúng tay vào?”
Sương mù trong rừng dần tan, vô số thân ảnh chậm rãi hiện ra. Chính là Hạ Lan Kỳ Phong dẫn dắt đám đệ tử của khúc phường, vài vị trưởng lão của Thần Nông, còn có Ngân Kiêu và đám người Lí Ti.
Liêm Doanh cả giận nói: “Tặc nhân lớn mật, dám thiết lập mai phục, quá ti bỉ!”
Ngân Kiêu tiến lên một bước, nói: “Ta ti bỉ, nhưng cũng vẫn tốt hơn đám ngụy quân tử khinh nhờn người đã mất, coi rẻ mạng người các ngươi!”
Hạ Lan Kỳ Phong tiến lên, nhẹ nhàng vươn tay ngăn Ngân Kiêu lại, mở miệng nói: “Thần Tiễn Liêm gia là trụ cột triều đình, tội gì lại ở đây dây dưa không rõ với đám người thô kệch chúng ta?”
“Không sai. Hôm nay Thần Nông thế gia ta thanh lý môn hộ, những ai không liên quanh xin nhanh chóng rời đi!” Trong đám trưởng lão của Thần Nông, có người tiến lên, nói như thế.
“Làm càn! Tất cả các ngươi đều là bại tướng dưới tay tông chủ, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn!” Quỷ Cữu giận dữ, ám khí trên cánh tay bật ra, cương trảo nhọn hoắt lãnh liệt, sát khí bức người.
Thạch Mật lấy Từ Dẫn và Tam Thi Thần Châm ra, đang định phát động. Đột nhiên, mấy cây thần châm màu đen này lại mất đi lực tác động, suy sụp rơi xuống đất.
“ ‘Sao Nam Đẩu Diên Thọ’ là Cửu Hoàng thần khí, tất nhiên là lợi hại phi thường. Chỉ tiếc, nơi này đã bày cửu cung trận pháp, những cây thần châm này của ngươi hoàn toàn vô dụng tại đây.” Hạ Lan Kỳ Phong nhìn Thạch Mật, thản nhiên cười nói, “Năm đó, viêm hoàng và nhị đế tranh thần. Hoàng đế bị Xi Vưu đẩy vào tuyệt cảnh, may mắn nhờ Cửu Thiên Huyền Nữ tương trợ, truyền thụ cho phương pháp kỳ môn độn giáp, đánh bại Xi Vưu, thống nhất trung nguyên… Tuy rằng, có chút thất lễ đối với chư vị trưởng lão, nhưng thuật kỳ môn độn giáp này, chính là khắc tinh của Thần Nông thế gia các ngươi!”
Thạch Mật cười cười, “Ta nhất định phải lấy cho bằng được ‘Thiên Quan’, có hay không có thần châm cũng vậy!”
Nàng nói xong, lấy ra mấy cây thần châm, tự đâm vào huyệt đạo trên người mình.
“Thần châm khai huyệt…” Ba Kích Thiên đứng ở một bên nhẹ thở dài một hơi, “Thạch Mật, thần châm khai huyệt sẽ để lại di chứng, điều này ngươi rõ hơn ai hết mà…”
Hắn còn chưa dứt lời, Thạch Mật đã rút thần châm ra, một lời không nói, thả người công kích.
Gió thổi qua, hoàng trúc xào xạc, lại không giấu nổi tiếng rống giận kêu giết, chiến ý sôi trào…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook