Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 4 - Chương 22: Hạnh phúc vô bờ

Giờ mẹo (5h – 7h) vừa qua, bầu trời đã hoàn toàn sáng rõ, tiếng chim chóc côn trùng kêu vang dần dần yên tĩnh lại.

Liêm Chiêu chậm rãi đi tới, chỉ cảm thấy nặng nề, từ tâm đến thân đều trì độn cả lên. Hắn dừng chân lại, do dự, cuối cùng vẫn quay đầu lại.

Phía sau, chỉ còn lại cây cỏ um tùm, hoa dại thưa thớt. Hắn cứ lẳng lặng nhìn như vậy hồi lâu, mãi đến khi đau đớn trên cánh tay phải dần dần rõ rệt, mới hồi phục lại tinh thần.

Tối hôm qua giao thủ với Hi Viễn tiêm chủ, từng trúng phải ba cây Phong Mạch châm của nàng. Châm kia vẫn chưa gây tổn thương đến huyệt đạo, cho nên hắn cũng không để ý lắm. Mà một đường vội vàng này, khiến hắn lại càng không chú ý đến thương thế.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy đau đớn kia không bình thường, liền kéo tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay phải có ba chấm màu xanh đen, da thịt chung quanh đã bị phù thũng, luôn luôn đau đớn.

Hắn lập tức đem chiếc khăn che mặt vừa rồi cởi xuống xoắn lại, buộc chặt trên cánh tay. Vừa làm xong tất cả những chuyện này, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, xen lẫn với tiếng bước chân, vội vàng tới gần. Hắn buông tay áo xuống, dâng lên đề phòng. Chung quanh cũng không có chỗ để ẩn nấp, hắn còn chưa nghĩ ra đối sách, một đội nhân mã đã đuổi tới, vây quanh hắn.

“Liêm công tử? Thật sự ngạc nhiên, sao ngài lại ở chỗ này?” Một con ngựa đi lên, Hi Viễn ngồi trên nó, mìm cười nói với Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu trấn định nói: “Ta tự có đạo lý của ta, ngươi không cần hỏi nhiều.”

Hi Viễn xuống ngựa, giả bộ đánh giá Liêm Chiêu một phen, nói: “Liêm công tử, bộ y phục dạ hành này thật quen mắt. Lại nói tiếp, mới vừa rồi ở Thần Nông thế gia có một chuyện rất lớn xảy ra. Có người xông vào, thả chạy đám tội phạm quan trọng, lại còn phóng hỏa. Trong đó có một hắc y nhân cũng mặc trang phục y hệt như Liêm công tử vậy.”

Liêm Chiêu tự nhiên biết trong lời nói của nàng có vấn đề, rõ ràng là trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra miệng. Hắn lại vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Chuyện này ta cũng đã biết. Ta cũng vì truy tung đào phạm mới đuổi đến nơi này. Đáng tiếc, tặc nhân gian xảo, đã biến mất vô tung vô ảnh.” Hắn nói xong, cất bước, “Cứ mù quáng truy tìm, không bằng tạm trời quay về, bàn bạc kỹ hơn.”

“Lời Liêm công tử nói rất đúng…” Trong lúc Hi Viễn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hành động của Liêm Chiêu. Đáy mắt nàng lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên ra tay, tóm lấy cánh tay phải của Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu đã sớm có phòng bị, nhanh nhẹn tránh đi. Hắn nhíu mày, “Tiêm chủ đây là có ý tứ gì?”

Hi Viễn thất thủ, lại cũng không giận. Nàng vẫn tươi cười như cũ, nói: “A, Liêm công tử đừng hiểu nhầm. Vừa nãy ta có thấy ta của ngài hình như có chút cổ quái, sợ ngài bị thương, nhất thời rốt ruột thôi.”

Liêm Chiêu nói: “Đa tạ tiêm chủ quan tâm.”

Hi Viễn nói: “Không dối gạt Liêm Công tử, mới vừa rồi trên cánh tay phải của hắc y nhân kia đã trúng ba cây Phong Mạch châm của ta. Ngài cũng biết đấy, ở trong Thần Nông thế gia, mỗi ngày nhìn mấy thứ độc dược kia, khó tránh khỏi có chút tò mò. Ta liềm bôi lên mấy cây châm này một vài thứ. Chỉ là nhất thời chơi đùa thôi, nên ta cũng không biết mình đã bôi cái gì. Sợ là người trúng châm kia phải chịu khổ sở rồi. Nếu mà bất hạnh mất đi cánh tay, sợ là không thể kéo cung bắn tên được nữa.”

Liêm Chiêu nghe vậy, nhìn nàng, nói: “Tiêm chủ nói những câu này đều có thâm ý, chẳng lẽ hoài nghi ta là hắc y nhân kia?”

“Hi Viễn không dám. Liêm công tử chính là đương gia của Thần Tiễn Liêm gia, là người tâm phúc trước mặt thánh thượng, làm sao có thể làm ra cái chuyện cãi lại thánh mệnh, vụng trộm thả đám tội phạm quan trọng, đại nghịch bất đạo như vậy chứ?” Hi Viễn cúi đầu, nói như thế.

Liêm Chiêu khẽ nhíu mày, vây quanh hắn đều là người của Thần Tiêu phái. Ngữ khí của Hi Viễn bức người, không hề có chút ý tứ thả lỏng nào. Xem ra, hắn khó mà thoát thân rồi…

“Tiêm chủ nói không sai.” Một tiếng nữ tử trong sáng vang lên. Chỉ thấy mười mấy cung thủ giục ngựa đi đến, đi đầu là Liêm Doanh. Nàng đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống Hi Viễn, nói, “Liêm gia ta là người làm quan, trung quân ái quốc, sao có thể làm ra hành động khi quân như thế được?” Nàng nói xong, ánh mắt nhìn thẳng vào Liêm Chiêu.

Trong lòng Liêm Chiêu không yên, thậm chí không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của Liêm Doanh. Hắn buông xuống hàng mi, không nói một lời.

“Chư vị bận rộn một đêm, chắc đã mệt mỏi, xin mời về Thần Nông thế gia nghỉ ngơi đã. Chuyện lùng bắt phạm nhân cứ giao cho chúng ta đi.” Liêm Doanh nói.

Hi Viễn nhìn đội cung thủ kia, lập tức cười phụ họa, mang theo nhân mã của mình rời đi.

Liêm Doanh nhìn Liêm Chiêu, nói từng chữ từng chữ: “Đương gia, ngươi cũng theo ta trở về đi.”

Liêm Chiêu lúc này mới ngước mắt nhìn nàng, gật đầu.

………

Ban đêm vì chuyện phòng hỏa, Thần Nông thế gia bận rộn hồi lâu, vất vả lắm mới bình ổn lại, liền vội vàng truy kích tù phạm chạy trốn. May mà binh mã Liêm gia đã đuổi tới, mới khiến mọi người đỡ mỏi mệt.

Liêm gia là khách quý, Thần Nông thế gia liền chuẩn bị một cái biệt uyển để mọi người ở đó nghỉ ngơi. Liêm Doanh và Liêm Chiêu sau khi đi vào Thần Nông thế gia, liền sai phái gia tướng tầng tầng canh gác, đem biệt uyển này ngăn cách hẳn với bên ngoài.

Liêm Doanh và Liêm Chiêu đi vào phòng. Gia tướng đóng cửa phòng lại, nghiêm trang đứng ở ngoài cửa.

Liêm Doanh đứng lại trong phòng, quay đầu nhìn Liêm Chiêu, sau đó, bắt lấy cổ tay phải của hắn.

Đau đớn khiến cho Liêm Chiêu hơi hơi nhíu mày.

Liêm Doanh kéo tay áo của hắn lên, lúc nhìn thấy vết thương màu xanh đen kia, trên mặt lập tức hiện lên tức giận, “Quả nhiên là con…”

“Cô cô…” Liêm Chiêu định giải thích gì đó, nhưng lại bị Liêm Doanh cắt ngang.

“Lần trước những lời con nói với ta, đều là nói dối! Cái gì mà cố gắng trấn an để lợi dụng, khiến nàng quy thuận triều đình… Tất cả đều là nói bậy hết!” Liêm Doanh buông tay hắn ra, nói, “Ta là cô cô của con, vậy mà con lại vì nàng ta mà ngay cả ta cũng lừa!”

Liêm Chiêu không lời chống đỡ, chỉ đành trầm mặc.

“Con đối với nàng tình thâm ý trọng như vậy a, ngay cả đám tội phạm kia cũng dám giúp nàng thả ra.” Ngữ khí của Liêm Doanh lạnh lẽo như băng, “Liêm gia không tập hợp binh lực, không kể công, không cậy sủng. Có thể sống yên trong triều đều nhờ vào một chữ “Trung”. Hiện tại, con thả chạy tội phạm quan trọng, phạm tội khi quân. Con muốn cả Liêm gia vì đoạn nghiệt duyên này của con mà chôn cùng hay sao?!”

Liêm Chiêu nghe vậy, mở miệng nói: “Tất cả tội trạng, Liêm Chiêu nhất định sẽ tự mình gánh chịu, quyết không dám liên lụy đến người nhà.”

“Giỏi, giỏi cho một phần tình thâm ý trọng!” Cảm xúc của Liêm Doanh đã gần đến mức bi phẫn, “Con vì nàng, ngay cả mạng cũng không cần phải không? Chẳng lẽ con đã quên, mười bảy năm trước Quỷ Sư đã làm những chuyện gì?! Chẳng lẽ cũng đã quên, dượng con vì cái gì mà cả đời này chỉ có thể sống trong bóng tối?!”

“Cô cô, người xông vào Liêm gia là Quỷ Sư, không phải nàng! Quỷ Sư đã chết rồi!” Liêm Chiêu nói lớn, mang theo đau đớn kịch liệt phản bác.

Liêm Doanh hơi hơi sửng sốt, “Quỷ Sư đã chết?”

Liêm Chiêu gật đầu, “Mùng ba tháng ba, bị người giết chết…” Hắn mở miệng, chậm rãi nói, “Hắn đã chết, chúng ta còn có thể tìm ai báo thù?”

Liêm Doanh nhìn hắn, hình như có chút rối loạn.

“Cô cô, Tiểu Tiểu không có sai… Mười bảy năm trước, nàng còn chưa sinh ra nữa kia. Sao người có thể đem đoạn cừu oán này tính lên đầu nàng được?” Liêm Chiêu tiến lên một bước, nói.

Liêm Doanh do dự một lát, lui lại mấy bước, giận giữ nói: “Ta không tính đoạn tư oán này với con! Con thả chạy tội phạm quan trọng của triều đình, chẳng lẽ cũng là vì tình mà tha thứ tất cả?!”

“Cô cô, Liêm Chiêu cả gan hỏi một câu… Chuyện trong Tê Vũ sơn trang, chẳng lẽ người hoàn toàn không biết gì cả hay sao?” Liêm Chiêu nói, “Thần Tiêu phái, Tiêm Ti tú trang, còn cả tông chủ Thần Nông Thạch Mật. Hành động của những người này, ở trong mắt người, chẳng lẽ là đúng?… Liêm gia phụng hoàng mệnh mới kết minh cùng Thần Tiêu phái, nhưng cũng không thể vì thế mà chính tà bất phân, đổi trắng thay đen!”

“Con…” Suy nghĩ trong lòng Liêm Doanh hỗn loạn, không thể phản bác. Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại mang theo tức giận, nói, “Ta khinh thường tranh cãi cùng con. Ta sẽ truyền thư cho đại ca, hết thảy giao lại cho huynh ấy định đoạt! Từ hôm nay trở đi, binh mã Liêm gia nghe theo hiệu lệnh của ta, con không được nhúng tay vào!”

Nàng nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong lòng Liêm Chiêu cũng rối rắm, miệng vết thương càng lúc càng đau đớn. Hắn vịn tay vào bàn, chậm rãi ngồi xuống, nhanh chóng cau mày.

Lúc này, gia tướng bưng một chiếc khay tới. Trên khay để một cái ống mở lỗ bằng sừng trâu, còn cả đế nến, băng gạc, kim sang dược và một chén nước trong. Gia tướng buông khay, xoay người đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Liêm Doanh quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Độc trên cánh tay của con không thể lưu lại, mau chóng hút máu độc ra.”

Liêm Chiêu nghĩ muốn gật đầu, nhưng cửa phòng đã lạnh tanh đóng lại. Hắn nhìn dụng cụ trên bàn, thở dài thật sâu.

………..

Liêm Doanh đi ra khỏi cửa, vẻ mặt lạnh băng đi ra ngoài. Vừa ra khỏi biệt uyển, liền nghe thấy tiếng ồn ào.

Trong lòng nàng không vui, càng thêm tức giận. Nàng mang theo gia tướng, đi nhanh đến chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy bên ngoài biệt uyển, trong phòng khách, trên đại đường, có một người đang đứng. Một đám đệ tử Thần Tiêu chen chúc xung quanh, nhưng không ai chịu tiến lên.

Lúc Liêm Doanh nhìn thấy người nọ, kinh ngạc không thôi.

Đó cũng chỉ là một nữ tử khoảng mười mười sáu tuổi, trên người mặc quần áo đã nhạt màu, gương mặt ửng đỏ. Nàng đứng trong phòng khách, nhìn người vây quanh mình, trên mặt rõ ràng có chút khiếp ý.

Liêm Doanh nhíu mày, bước lên, quát: “Tả Tiểu Tiểu, ngươi thật to gan! Dám đơn thương độc mã đi đến Thần Nông thế gia!’

Tiểu Tiểu giật mình kinh hãi, lúc nhìn thấy Liêm Doanh, thoáng lùi lại mấy bước, sợ hãi trên mi mày càng sâu.

“Ta…” Nàng cố lấy dũng khí, nói, “Ta… Ta tới để quy thuận triều đình.”

Liêm Doanh cực kỳ không hiểu. Mà lúc này, Hi Viễn và Thạch Mật cũng đã chạy tới. Nhìn thấy tình trạng như vậy, Hi Viễn lạnh lùng nói: “Ngươi cho là chúng ta sẽ còn tin tưởng ngươi nữa sao?”

Tiểu Tiểu nhìn Hi Viễn và Thạch Mật, lại nhìn Liêm Doanh, nghiêm túc nói: “Lần này là thật!”

“Hừ! Ngươi cho chúng ta là trẻ con ba tuổi hả?!” Hi Viễn lấy Phong Mạch châm ra, làm tư thế chuẩn bị công kích.

Nhưng mà, ngay sau đó, Liêm Doanh rút bội đao ra, ngăn trở công kích của nàng.

Mặc dù Hi Viễn có bất mãn, nhưng ngại vấn đề tôn ti, chỉ đành thu lại vũ khí, không lên tiếng nữa.

Liêm Doanh cầm đao, đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, đầu đao chỉ thẳng vào chóp mũi Tiểu Tiểu.

“Hiện tại là ngươi tự chui đầu vào lưới, còn dám nói quy thuận cái gì.”Trong giọng nói của Liêm Doanh, mang theo hận ý lạnh lẽo, “Nợ nần của chúng ta, nên tính toán cho xong đi!”

Trong lòng Tiểu Tiểu sợ hãi, nhưng không thể lui về phía sau một bước. Nàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn đầu đao sắc bén kia, nhẹ nhàng lặp lại, “Ta thật sự quy thuận…”

Bộ dáng nàng dè dặt cẩn trọng, khiến Liêm Doanh chần chờ. Mười bảy năm trước… Mười bảy năm trước, nàng còn chưa sinh ra…

Ý niệm này vừa hiện lên, Liêm Doanh liền nhíu mày, cắn chặt răng, lập tức, buông bội đao xuống. Nàng túm lấy bả vai Tiểu Tiểu, không thèm giải thích liền lôi nàng đi.

Tiểu Tiểu bị đau, lại biết không thể phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo.

Liêm Doanh bước vào biệt uyển, đi đến trước một gian sương phòng, mở cửa phòng ra, đẩy Tiểu Tiểu vào.

Tiểu Tiểu lảo đảo vài bước, còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe Liêm Doanh lạnh băng mở miệng, phân phó gia tướng, “Khóa chặt cửa phòng, nghiêm chỉnh trông giữ!”

Tiểu Tiểu quá sợ hãi, nhảy tới cửa, nhưng cửa phòng đã đóng lại. Nàng dùng sức quá mạnh, không thể thu thế, mặt trực tiếp đập vào trên ván cửa. Nàng rưng rưng xoa xoa cái mũi của mình, ai oán nói: “Đợi chút a… Ta… Ta muốn gặp…”

Nàng còn chưa nói xong cái tên kia, lại kinh hãi cảm thấy phía sau lưng mình có người. Nàng mạnh mẽ xoay người, dán lưng vào cửa phòng. Nhưng mà, lúc nàng nhìn thấy người nọ, hoảng sợ liền tan thành mây khói.

Liêm Chiêu ngồi trước cái bàn trong phòng, kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu.

Lưng Tiểu Tiểu chậm rãi rời khỏi ván cửa, sợ hãi mở miệng, cười gọi một tiếng, “… Liêm Chiêu…”

Liêm Chiêu đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc trên mặt còn chưa tiêu biến, “Làm sao nàng có thể…”

Tiểu Tiểu lập tức lớn tiếng trả lời, “Ta tới quy thuận triều đình!”

Liêm Chiêu càng thêm kinh ngạc. Một lúc lâu sau, hắn mới bình ổn cảm xúc, thấp giọng nói: “Lúc này đây… Nàng lại muốn làm cái gì nữa?”

Lúc Tiểu Tiểu nghe thấy câu đó, cảm thấy áy náy xấu hổ vô cùng. Mỗi một lần, nàng đều lấy lý do “Quy thuận” này làm giao dịch, hoặc là cứu người, hoặc là tự cứu. Trong lúc đó, bất tri bất giác, nàng đã làm tổn thương hắn bao nhiêu đây?

Tiểu Tiểu cúi đầu, nói, “Thực xin lỗi…”

Liêm Chiêu nhẹ thở dài một hơi, “Lần này… Ta không có biện pháp để giúp nàng…” Hắn cúi đầu, nhìn dụng cụ chữa thương trên bàn, ngữ khí thoáng tối tăm, “Sợ là nàng không đi nổi…”

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, “A? Ta không định đi a. Ta thật sự muốn quy thuận triều đình.”

Liêm Chiêu liền cảm thấy không hiểu. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu, chờ mong mỏng manh chậm rãi nảy sinh trong lòng, nhưng lại bị lý trí hung hăng đè xuống. Hắn muốn tâm vô tạp niệm, nhưng dường như lại rất muốn biết cái gì đó.

Tiểu Tiểu chậm rãi đi qua, không biết là khiếp đảm hay là vội vàng, khiến tim nàng đập dần dần nhanh lên, nhưng tiết tấu này lại vững vàng đến khó tin.

“Ta…” Nàng hít sâu một hơi, nói, “Ta muốn ở lại bên cạnh người trong lòng, có được không?”

Liêm Chiêu không biết bản thân đã nghe được cái gì, kinh ngạc, không thể phản ứng.

Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dồn hết lên trên, gò má nóng bừng.

“… Ta biết, ta lừa huynh rất nhiều lần… Huynh…” Tay Tiểu Tiểu nắm chặt vạt áo, thanh âm nói chuyện khẽ run, “Huynh có thể ta thứ cho ta lần nữa, được không?”

Liêm Chiêu ngơ ngác nhìn nàng, trong đầu là một mảnh trống rỗng. Nàng đứng ở trước mắt hắn, rõ ràng như thế, khoảng cách giữa hai người chỉ là một bước dài. Tất cả tối tăm và đè nén, hóa thành mừng rỡ như điên, trong nháy mắt đó sôi trào hừng hực, chiếm lấy toàn bộ lý trí.

Nàng lo lắng không yên chờ hắn trả lời, lại chỉ thấy trầm mặc vờn quanh bốn phía. Nàng bất an ngước mắt, đã thấy hắn đột nhiên bước lên một bước, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, hơi hơi nghiêng người, hôn lên môi nàng.

Trong giây phút điện quang hỏa thạch đó, người Tiểu Tiểu cứng lại, suy nghĩ hoàn toàn đình chỉ. Nàng mở to hai mắt, không biết phản ứng thế nào.

Dần đần, nàng lại nghe thấy, tiếng tim đập luống cuống bất an của hắn. Nhiệt độ cơ thể, hô hấp, mạch đập, đều rõ ràng như thế, khiến cho tất cả cảm giác đều trở nên sâu sắc. Lúc này nàng mới phát hiện, môi hắn mềm mại ấm áp như vậy, thậm chí còn hơi hơi run rẩy.

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp cảm thụ xong, hắn liền vội vã thối lui, thanh âm có chút khó khăn, nói, “Thật có lỗi… Đường đột…”

Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy gò má của hắn đỏ ửng, trong đôi mắt còn hiện lên lệ quang, trong lúc nói chuyện, nước mắt dĩ nhiên hạ xuống, thấm ướt gò má.

Lần đầu tiên nàng biết, một người nam tử, có thể khiến người ta thương tiếc đến thế.

Nàng vươn tay, chạm lên gương mặt hắn, kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn. Nước mắt mặn đắng, chậm rãi nhiễm trên đầu lưỡi. Cái loại tư vị này khiến cho trái tim nàng ẩn ẩn đau nhức. Nàng nhắm mắt lại, buông bỏ tất cả dè dặt, hôn sâu xuống.

Trong lúc đó, hắn kinh ngạc, môi hơi hé mở. Nàng cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng theo tâm ý, liếm lên đầu lưỡi hắn. Trong khoảnh khắc đó, tưởng niệm như lửa nóng dâng trào, vô pháp khống chế.

Một khắc kia, cảm giác hạnh phúc tràn đầy, khiến Tiểu Tiểu gần như hoa mắt choáng váng. Nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó, nàng bị người ta mạnh mẽ đẩy ra. Nàng giật mình cả kinh, trong lòng sinh ra sợ hãi, lo sợ nghi hoặc ngước mắt nhìn Liêm Chiêu.

Một tay Liêm Chiêu đẩy nàng ra, tay kia thì che lại miệng mình. Hắn cau mày, ánh mắt có chút buồn bực, mở miệng, “… Nàng… Này… Đây là chuyện chỉ có thể làm sau khi thành thân…” Thanh âm của hắn nghiêm túc vô cùng, hơi thở dồn dập, rõ ràng là kinh hoảng chưa yên.

Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, một lúc sau, nàng không khống chế được bật cười. Nàng lấy tay vòng lên cổ hắn, thực sự ôm lấy hắn, nói: “Ta phụ trách…”

Liêm Chiêu cũng bật cười, chần chờ vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Liêm Chiêu…” Tiểu Tiểu mở miệng, “Thật ra, trời cao biển rộng, tự do tự tại, không phải là chí hướng của ta…” Nàng cười, vui vẻ nói, “Ta rõ ràng chỉ muốn lừa gạt một vị lương gia công tử, hỗn ăn lừa uống mới đúng. Cho nên… Ta sẽ không rời bỏ huynh… Mặc kệ huynh có tha thứ cho ta hay không, ta cũng sẽ không rời đi nữa…”

Cánh tay của Liêm Chiêu dùng sức một chút, cúi đầu đáp: “Ân.”

Hai người cứ ôm đối phương như vậy, không ai nói thêm một lời. Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mặt trời mãnh liệt ngày hè, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên trên người hai người.

Một lát sau, Tiểu Tiểu sợ hãi mở miệng, nói: “Liêm Chiêu… Huynh có thấy là… Ách… hơi nóng không?”

“Ân.” Liêm Chiêu trả lời. Hắn dừng lại một chút, nói tiếp, “Tiểu Tiểu, thật ra… Nàng đè lên miệng vết thương của ta…”

“A?!” Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, buông lỏng tay ra, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không có việc gì chứ?”

Liêm Chiêu cười nhẹ, vỗ về cánh tay phải của mình. Hắn lắc đầu, mở miệng nói: “Không có việc gì. Ta tha thứ cho nàng.”

Lúc Tiểu Tiểu nghe được câu đó, hơi hơi sủng sốt, sau đó, hạnh phúc tràn đầy dâng lên lập tức nhiễm lên tươi cười của nàng, rạng rỡ tỏa ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương