Chuyện Xấu Nhiều Ma
-
Quyển 4 - Chương 20: Không lời chống đỡ
Thẩm Diên và Lạc Nguyên Thanh ở trong phòng đợi đã hơn một canh giờ, sốt ruột trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Quá lâu rồi…” Lạc Nguyên Thanh nhẹ giọng mở miệng.
Thẩm Diên gật đầu, “Tuy nhiên, theo lời nói của Tả cô nương, nhất định không có việc gì.”
Lạc Nguyên Thanh cau mày, nói: “Trộm giải dược, thả tội phạm quan trọng, cho dù là Liêm gia công tử, cũng không thể lần nào cũng nuông chiều nàng như vậy chứ?”
Thẩm Diên đang định nói gì đó, lại nghe thấy một thanh âm suy yếu lãnh đạm vang lên.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Lạc Nguyên Thanh kinh hãi, ngước mắt liền thấy Ôn Túc đã tỉnh, đang nhíu mày nhìn các nàng.
“Nàng đi trộm giải dược?” Ôn Túc mở miệng hỏi lại một câu.
Lạc Nguyên Thanh nói: “Nàng phải đi…”
Nàng còn chưa nói hết, Ôn Túc đã bước xuống giường, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lạc Nguyên Thanh chạy đuổi theo, ngăn hắn lại, đè thấp thanh âm, nói: “Ngươi không thể đi ra! Nếu ngươi đi ra ngoài, hành tung của nàng sẽ bị bại lộ!”
Ôn Túc nhìn nàng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
“Xét đến cùng, những chuyện nàng làm, đều là vì ngươi, không phải sao?” Lạc Nguyên Thanh tiếp tục nói.
Ôn Túc kinh hãi, chậm rãi bắt đầu ý thức được một vài việc. Đau đớn trên người đã giảm bớt, hơi thở cũng thông thuận hơn nhiều. Cho dù nghĩ như thế nào, có thể làm những việc này, chỉ có Thần Nông thế gia. Nhưng mà, bằng thân phận và lập trường của hắn, làm sao có thể mời được Thần Nông ra tay…
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, sao ta lại ở chỗ này?” Hắn không tìm được đáp án, chỉ có thể mở miệng hỏi.
Lạc Nguyên Thanh thở dài, “Ngay từ đầu ngươi nên hỏi việc này trước a.”
Thẩm Diên tiến lên, nói: “Nhị vị đừng đứng trước cửa, cẩn thận…”
Nàng đang định nói: Cẩn thận thủ vệ ngoài cửa phát hiện khác thường. Đột nhiên ngoài phòng ồn ào, lại khiến nàng dừng lời lại.
Ba người còn chưa kịp kinh ngạc, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Người xông vào, dĩ nhiên là Tiểu Tiểu.
“Lạc cô nương, ăn giải dược vào!” Tiểu Tiểu đem giải dược ném cho Lạc Nguyên Thanh, vội vàng hô.
Trong lúc nàng nói chuyện, một đoàn binh lính chen chúc chạy đến, vây quanh mọi người.
Lạc Nguyên Thanh không nghĩ ngợi nhiều, mở hộp thuốc, nuốt giải dược vào. Muốn khôi phục nội lực, cần phải có thời gian vận công điều tức. Nàng nhìn đám binh lính đông đảo trước mặt, nhanh chóng cau mày.
Tiểu Tiểu đứng ở ngoài cửa, đã bị một đám binh lính vây quanh, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Ôn Túc thấy thế, hít sâu một hơi, thả người nhảy lên, dựa vào xung lực, đánh bại binh lính đứng phía trước. Hắn đoạt lấy đao của binh lính kia, nhanh chóng chém ngã vài tên khác, chạy ra khỏi vòng vây.
“Ôn Túc!” Lạc Nguyên Thanh nhìn ngây người, kinh hô một tiếng.
Giờ phút này, Thẩm Diên lại không hề do dự. Nàng cầm lấy chiếc ghế, dùng hết sức lực ném ra ngoài. Sau đó, kéo lấy Lạc Nguyên Thanh, chạy ra.
Lạc Nguyên Thanh giật mình phản ứng lại, cười từ giễu. Nàng học bộ dáng của Ôn Túc, đoạt lấy đao của binh lính, vung đao xông ra ngoài. Mặc dù không có nội lực, chiêu thức và tốc độ cũng không hề bị ảnh hưởng, chỉ là binh lính mà thôi, nàng có thể ứng phó được!
Lúc này, đã có không ít đệ tử của Thần Nông thế gia tụ tập lại đây.
Tiểu Tiểu ra sức xuyên qua đám người. Nàng đã không còn thừa sức lực để công kích, ngay cả phòng thủ cũng phải cố hết sức. Lúc này, Ôn Túc nâng đao vọt vào vòng vây, đứng ở bên người Tiểu Tiểu.
Lúc Tiểu Tiểu nhìn thấy hắn, trên mặt có ý cười, “Sư thúc.”
Ôn Túc gật đầu, cũng không kịp nói điều gì, vài tên binh lính đã tấn công tới. Một tay hắn kéo Tiểu Tiểu ra phía sau, vung đao nghênh đón.
Tiểu Tiểu khẩn trương vô cùng. Lấy thân thể của Ôn Túc, làm sao chịu nổi hành động như vậy.
Quả nhiên, không được mấy người, Ôn Túc liền quỳ xuống trên đất, vô lực thở dốc.
Tiểu Tiều ngồi xuống, đỡ lấy hắn, “Sư thúc!”
Ôn Túc lắc đầu, “Ta không sao…”
Binh linh bên cạnh thấy thế, đang định tấn công lên. Lạc Nguyên Thanh lại cầm đao vọt qua, đánh bay mấy người kia, mở miệng nói: “Tả cô nương, mang Ôn Túc đi trước.”
“Ân.” Tiểu Tiểu nghe vậy, nâng Ôn Túc dậy, chuẩn bị thoát đi.
Lạc Nguyên Thanh nắm đao, cảm giác chân khí trong cơ thể đang dần dần khôi phục, trên mặt không khỏi có ý cười.
Nhưng mà, đúng lúc này, một thanh âm không hề có tình cảm vang lên từ bên ngoài đám người.
“Tả cô nương, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Mọi người đều kinh hãi, chỉ thấy Thạch Mật đứng ở bên ngoài đám người, bên cạnh còn có Quỷ Cữu và Bỉ Tử đi theo. Thần sắc của nàng lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn đám người Tiểu Tiểu.
“Xem ra, Tả cô nương không muốn hợp tác với bổn tọa rồi.” Thạch Mật nói.
“Tông chủ, đợi thuộc hạ bắt hết bọn họ, sẽ giao lại cho ngài xử lý!” Quỷ Cữu khẽ quát một tiếng, trên cổ tay, cương trảo lập tức xuất hiện. Hắn tấn công lên, chiêu thức vô cùng mãnh liệt.
Lạc Nguyên Thanh đón được một chiêu. Nội lực còn chưa khôi phục, cổ tay nàng chịu xung lực từ một kích kia, ẩn ẩn đau nhức. Nàng biết bản thân tuyệt đối không thể đỡ nổi chiêu thứ hai, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đang lúc mọi người cảm thấy tuyệt vọng, một tiếng bùm vang lên trên không trung, chói mắt, xán lạn như hoa, rực sáng một khoảng trời.
Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Diên tái nhợt, thân thể run rẩy, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi. Nhưng trong tay nàng nắm chặt một ống trúc, hỏa tín trên trời chính là bắn từ đó mà ra.
Thế công chung quanh vì có hỏa tín này mà tạm dừng lại. Ngay trong chớp mắt đó, vài tên binh lính đột nhiên phản chiến, đánh lại đồng bạn của mình. Không chỉ có thế, trong hàng đệ tử của Thần Nông thế gia cũng có người thay đổi lập trường, canh giữ ở trước người Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu khó có thể tin nhìn sự phát triển của tình hình trước mắt, nói không nên lời.
“Các ngươi là phản đồ!” Quỷ Cữu thấy thế, giận giữ nói.
“Lời ấy sai rồi.” Từ trên cao truyền xuống một tiếng cười trả lời.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Lan Kỳ Phong đứng ở trên nóc nhà, bên cạnh còn có mười mấy người đeo mặt nạ.
“Phường chủ!” Thẩm Diên kinh hỉ nói.
Hạ Lan Kỳ Phong cười cười, “Diên nhi, lần sau đừng làm bậy nữa nha. Không phải lần nào cũng có người đuổi kịp tới đâu.”
Thẩm Diên cười, phúc thân hành lễ, nói, “Ta đã biết.”
Hạ Lan Kỳ Phong thả người một cái, nhảy xuống khỏi nóc nhà, cười nhìn Thạch Mật, “Tông chủ Thần Nông, hạnh ngộ. Tại hạ là phường chủ ‘Khúc phường’ Hạ Lan Kỳ Phong.” Hắn xoay người, nhìn đám binh lính và đệ tử phản chiến kia, nói, “Đúng rồi, những người này không phải là phản đồ nha…” Trong ánh mắt hắn, hiện lên một tia nhuệ quang, “Bọn họ vốn chính là đệ tử của ‘Khúc phường’ ta.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Thạch Mật lạnh lùng nói xong, liền khởi động Từ Dẫn trong tay. Thần châm tối đen trôi nổi, sát khí bức người.
Hạ Lan Kỳ Phong mỉm cười, vẫy tay. Trong lúc đó, cuộc chiến lập tức triển khai, chung quanh một mảnh hỗn loạn.
Suy nghĩ của Tiểu Tiểu vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên có người túm lấy nàng, kéo nàng tới một nơi yên tĩnh, nói: “Tiểu Tiểu!”
Lúc Tiểu Tiểu nhận ra người nọ, vui mừng nhướng lông mày, “Diệp Ly sư tỷ!”
Người tới đúng là Diệp Ly. Nàng cười cười, nói: “Hắc hắc, chính là ta!”
Tiểu Tiểu đang cao hứng, lại nhìn thấy người bên cạnh Diệp Ly. Nàng kinh ngạc không thôi, nói: “Lâm Chấp sư thúc?”
Người nọ, đúng là đệ tử Đông Hải, sư đệ Ôn Túc, Lâm Chấp.
Lâm Chấp gật đầu, xem như chào hỏi. Tiện đà, hắn nhìn Ôn Túc, mở miệng nói: “Sư huynh, huynh sao rồi?”
Ôn Túc nhìn thấy hắn, vẻ mặt dần dần phức tạp. Hắn cúi thấp đầu, trầm mặc không nói.
“Ai, hàn huyên để sau đi, chúng ta rời đi trước đã!” Diệp Ly lôi kéo Tiểu Tiểu, nói.
Lâm Chấp nghe vậy, đi qua nâng Ôn Túc dậy.
Mọi người đang định rời đi, Tiểu Tiểu chợt thấy trong tay có cái gì đó cắm vào đau nhức. Nàng mở tay ra, trong lòng bàn tay có một chùm chìa khóa. Ngay trong nháy mắt đó, nàng liền hiểu được tác dụng của những chiếc chìa khóa này. Trong cái thời khắc đó, hắn giúp nàng trộm giải dược, cho nàng chìa khóa, chỉ để làm một việc…
Trong đầu, một thứ gì đó dần dần khôi phục khiến tim nàng đập thật nhanh, ngực dần nóng lên. Người đo đưa chùm chìa khóa này cho nàng, nói hai chữ kia, hiện tại nghĩ lại, cảm thấy nặng đến cả ngàn cân. “Đi thôi”… Phải dùng bao nhiêu dũng khí, hạ bao nhiêu quyết tâm, mới có thể làm đến mức này chứ?
Nàng ngẩng đầu, nói: “Đám người Tề đại ca còn đang ở trong địa lao. Đây là giải dược và chìa khóa. Còn nữa, ta… Còn một người nữa ta muốn cứu…”
“Ai a?”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, nói: “Ân công của ta…”
…….
~~~~~~~~~~ Phía dưới là thời gian rối rắm phân cách tuyến ~~~~~~~~~
Bên ngoài phòng dược, hắc y nhân kia đã bị bao vây lại, có chạy đằng trời.
Hi Viễn tiến lên một bước, chất vấn nói: “Ngươi là ai?”
Hắc y nhân cũng không trả lời, trường kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, hiển nhiên là muốn liều đánh.
Hi Viễn đánh giá hắn một phen, “Ở Đông Hải, từ trên tay Thạch Mật tông chủ, mang Tả Tiểu Tiểu đi, có phải cũng là ngươi?”
Hắc y nhân trầm mặc, tấn công lên.
Trong tay Hi Viễn, Phong Mạch châm lập tức xuất hiện. Nàng nghênh đón, ngăn lại chiêu kiếm, đồng thời vươn tay túm lấy mảnh khăn che mặt của hắc y nhân kia.
Người nọ nhanh nhẹn tránh đi, chiêu thức có chút vội vàng xao động.
“Xem ra ta có biết ngươi.” Hi Viễn hiểu ý, trong ánh mắt mang theo một tia khoái ý, “Ta thật sự muốn nhìn, ngươi có thể trốn được bao lâu!”
Hi Viễn đang định tấn công lần nữa, đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, hỏa tín chói mắt. Nàng dừng lại thế công, không hiểu.
Ngay trong khoảnh khắc đó, trong đám cấp dưới đứng cạnh nàng, đột nhiên có người phản chiến.
Hi Viễn kinh ngạc không thôi, bên cạnh đã thành một mảnh chiến loạn, không phân rõ đâu là bằng hữu.
Hắc y nhân kia thấy thế rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lại buông lỏng cảnh giác.
Hi Viễn rất nhanh đã phản ứng lại, lúc nhìn thấy khe hở này, không cần nghĩ ngợi, lập tức cầm lấy Phong Mạch châm, đánh úp về phía huyệt đạo trên ngực hắc y nhân.
Hắc y nhân giật mình hoàn hồn, vung kiếm đón đỡ.
Ngón tay Hi Viễn dùng sức, đem châm này bắn ra ngoài.
Hắc y nhân thu kiếm, lui lại mấy bước, nghiêng người tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn chậm mất nửa phân, trên cánh tay phải đã trúng ba châm.
Hi Viễn thấy thế, lại cầm lấy vài cây Phong Mạch châm, đang định công kích tiếp.
Nhưng mà, một loại thanh âm quỷ dị đột nhiên vang lên ngay trong khoảnh khắc đó, nhiễu loạn tâm trí mọi người.
“Mị Hải Thần Âm!” Lúc Hi Viễn ý thức được điều này, lập tức ổn định chân khí.
Hắc y nhân kia cũng bị thanh âm kia nhiễu loạn nội tức. Hắn cố gắng ổn định tinh thần, rút ba cây Phong Mạch châm trên tay phải ra, xoay người định đi.
Hi Viễn đang định đuổi theo, đã thấy mấy thân ảnh xâm nhập vào cuộc hỗn chiến, cản trở thế tấn công của nàng.
Chung quanh loạn thành một đống. Hắc y nhân kia đi được vài bước lại nổi lên do dự.
Lúc này, có người kéo lấy cổ tay hắn. Hắn định ra tay công kích, đợi đến khi nhìn thấy người nọ, lại ngơ ngác không hành động nữa.
Tiểu Tiểu lôi kéo tay hắn, còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn.
Ngay tại một khắc đó, trong Thần Nông thế gia sáng lên ánh lửa, khói đặc lan tràn, từ rất xa đã nghe thấy tiếng người hô lửa.
Ồn ào náo động và loạn đấu, che lại tầm mắt của mọi người, che đi tất cả tung tích.
…….
Tiểu Tiểu nhân dịp hỗn loạn chạy ra khỏi Thần Nông thế gia. Mặc dù nàng không biết nên chạy theo hướng nào, nhưng cũng không hề ngừng chân lại. Nàng lôi kéo hắn, dùng hết sức lực bỏ chạy. Nàng tinh tường càm giác được từ trên tay hắn truyền đến độ ấm, còn cả rung động nhè nhẹ của mạch đập.
Chung quanh, đom đóm bay đầy trời, lóng lánh như sao, phá tan đi sự tĩnh lặng tối tăm của màn đêm.
Cứ như vậy chạy mãi đi, tới chân trời góc bể… Một khắc kia, nàng không nhịn được mà nghĩ như vậy…
Nhưng mà, người phía sau đột nhiên đứng lại, mặc cho nàng lôi kéo thế nào cũng không thể khiến hắn di chuyển nửa bước.
Tâm Tiểu Tiểu trùng xuống, sợ hãi quay người.
Hắn cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, sau đó, ngón tay chậm rãi buông ra.
Tiểu Tiểu cũng chỉ đành buông lỏng tay ra, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hắn trầm mặc một lát, sau khi ôm quyền hành lễ, xoay người cất bước.
Tay Tiểu Tiểu vẫn đứng nguyên ở vị trí đó, ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn.
Màn đêm tối đen dần dần có chút ánh sáng, hóa thành màu xám thâm trầm. Cảnh vật chung quanh nhờ ánh sáng mà dần dần sáng rõ lên. Đom đóm tốp năm tốp ba bay đi, chui vào trong bụi cây, ẩn ẩn sáng lên.
Nàng nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim đập của bản thân, một đường chạy trốn, hai thanh âm này vô cùng ồn ào, tràn ngập bên tai nàng, khiến nàng không thể an tĩnh suy nghĩ, lại càng không thể bình ổn tâm tình, nhưng lại giống như thúc giục một điều gì đó.
Nàng há mồm, muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân không thể phát ra thanh âm nào. Bóng lưng của hắn trở nên mông lung trong nắng sớm, càng lúc càng xa. Trong chốc lát, có cái gì đó bị giải phóng ra, thanh âm bị đè nén hồi lâu kia, quanh quẩn bốn phía.
“Liêm Chiêu!”
Bước chân của hắn đột ngột ngừng lại, mạnh mẽ quay người.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như thế. Thân thể không tự giác buộc chặt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ còn lại nhịp tim luống cuống bất an đập trong lồng ngực. Nàng nhìn hắn, chờ đợi đáp án cuối cùng.
Hắn tránh đi ánh mắt nàng, do dự một lát, nâng tay, kéo chiếc khăn đen che mặt xuống.
Nàng không hiểu vì sao lại bật cười, thấp giọng gọi một tiếng: “Liêm Chiêu…”
Liêm Chiêu lúc này mới ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng. Một lúc lâu sau, dùng thanh âm gần như bất đắc dĩ, nói: “Tiểu Tiểu.”
Trong trí nhớ, đã rất lâu rất lâu rồi hắn chưa từng kêu nàng như vậy. Tất cả tưởng niệm, liền nhờ vào tiếng kêu kia mà thức tỉnh, cuồn cuộn dâng lên trong đầu.
“Thật sự là ngươi…” Nàng cười, nói.
Thần sắc của hắn vẫn bất đắc dĩ như cũ, thậm chí còn có cả một tia bi thương. Hắn miễn cưỡng gạt bỏ ý cười, gật đầu.
Tiểu Tiểu chậm rãi đi lên phía trước, nhưng mà, đến lúc đi tới trước mặt hắn, hắn lại lui về sau.
“… Truy binh của Thần Nông hơn nửa khắc nữa sẽ đuổi tới. Vậy ta cáo từ trước.” Liêm Chiêu cúi mắt xuống, nói.
“Ngươi phải đi về?” Tiểu Tiểu vội vàng hỏi.
Liêm Chiêu trầm mặc , gật gật đầu.
“Nhưng mà…” Tiểu Tiểu nhìn hắn, nói, “Ngươi… Ngươi trở về sẽ có nguy hiểm…”
Liêm Chiêu trả lời: “Ta thân là đương gia của Thần Tiễn Liêm gia, cho dù như thế nào, ta cũng phải trở về.”
“Nếu ngươi trở về, bị người ta nhìn thấu thân phận, nên làm cái gì bây giờ?” Cảm xúc của nàng vội vàng xao động lên, nói chuyện cũng dần dần kích động, “Trên Đông Hải, là ngươi cứu ta. Sau đó, vụng trộm thả ta ra khỏi thành, giúp ta đánh lui đám Ninja Nhật Bản. Tối nay, trộm giải dược của Thần Nông thế gia, lại còn đưa chìa khóa địa lao cho ta… Việc này, có thể hủy đi tiền đồ của ngươi! Càng có thể khiến ngươi rước lấy họa sát thân a! Cho dù ngươi là người của Thần Tiễn Liêm gia đi nữa, phạm vào tội khi quân, cũng đều là tru di cửu tộc!”
“Nếu ta đi, cũng là khi quân.” Liêm Chiêu mở miệng, bình tĩnh nói.
Tiểu Tiểu không thể phản bác, á khẩu không trả lời được.
“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu cười đến ôn nhu, trong thanh âm, mang theo chân thành, “Những điều ta có thể làm vì nàng, cũng chỉ có vậy thôi…”
(Bắt đầu từ đây ta sẽ đổi xưng hô của hai người này)
Tiểu Tiểu gấp đến độ muốn khóc, lại cố tình không biết nên nói cái gì để đáp lại.
“Thật ra, ta đã sớm biết, để nàng rời đi là tốt nhất cho ta.” Trong giọng nói của Liêm Chiêu ẩn chứa nét thoải mái.
Tiểu Tiểu nhìn hắn, không biết hắn muốn nói gì.
Liêm Chiêu thở dài, ngước mắt, cười mở miệng: “Ta không có khả năng buông tha cho hoàng mệnh mà rời đi, cũng không có khả năng vứt bỏ Liêm gia, từ đây mai danh ẩn tích, lại càng không thể xóa đi thù hận của người nhà, cưới nàng vào cửa… Hiện tại, thậm chí ngay cả việc quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng, ta cũng không làm được…”
Tiểu Tiểu ngây dại, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
“Khi nàng nói muốn quy thuận triều đình, ta thật sự rất cao hứng. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối đó cũng chỉ là ta đơn phương tình nguyện…” Hắn nói xong, thanh âm trầm xuống, “Chỉ là, tuy rằng ta hiểu rõ những điều này, lại vẫn…”
Hắn không nói thêm gì nữa. Sau khi trầm mặc một lát, hắn mang vẻ mặt thản nhiên, thanh âm cũng trở về vẻ trong sáng.
Hắn thoải mái mở miệng: “Tiểu Tiểu, trời cao biển rộng, không ai có thể khóa được tự do của nàng… Đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm được vì nàng…” Hắn cười cười, “Bảo trọng.”
Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, nhìn hắn rời đi. Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Xa xa truyền đến tiếng người, giống như đang kêu gọi tên nàng, nhưng nàng lại không muốn để ý đến.
Trời cao biển rộng?
Nàng ngẩng đầu, nhìn nắng sớm đầy trời, trong lòng lại không có một tia vui sướng…
“Quá lâu rồi…” Lạc Nguyên Thanh nhẹ giọng mở miệng.
Thẩm Diên gật đầu, “Tuy nhiên, theo lời nói của Tả cô nương, nhất định không có việc gì.”
Lạc Nguyên Thanh cau mày, nói: “Trộm giải dược, thả tội phạm quan trọng, cho dù là Liêm gia công tử, cũng không thể lần nào cũng nuông chiều nàng như vậy chứ?”
Thẩm Diên đang định nói gì đó, lại nghe thấy một thanh âm suy yếu lãnh đạm vang lên.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Lạc Nguyên Thanh kinh hãi, ngước mắt liền thấy Ôn Túc đã tỉnh, đang nhíu mày nhìn các nàng.
“Nàng đi trộm giải dược?” Ôn Túc mở miệng hỏi lại một câu.
Lạc Nguyên Thanh nói: “Nàng phải đi…”
Nàng còn chưa nói hết, Ôn Túc đã bước xuống giường, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lạc Nguyên Thanh chạy đuổi theo, ngăn hắn lại, đè thấp thanh âm, nói: “Ngươi không thể đi ra! Nếu ngươi đi ra ngoài, hành tung của nàng sẽ bị bại lộ!”
Ôn Túc nhìn nàng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
“Xét đến cùng, những chuyện nàng làm, đều là vì ngươi, không phải sao?” Lạc Nguyên Thanh tiếp tục nói.
Ôn Túc kinh hãi, chậm rãi bắt đầu ý thức được một vài việc. Đau đớn trên người đã giảm bớt, hơi thở cũng thông thuận hơn nhiều. Cho dù nghĩ như thế nào, có thể làm những việc này, chỉ có Thần Nông thế gia. Nhưng mà, bằng thân phận và lập trường của hắn, làm sao có thể mời được Thần Nông ra tay…
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, sao ta lại ở chỗ này?” Hắn không tìm được đáp án, chỉ có thể mở miệng hỏi.
Lạc Nguyên Thanh thở dài, “Ngay từ đầu ngươi nên hỏi việc này trước a.”
Thẩm Diên tiến lên, nói: “Nhị vị đừng đứng trước cửa, cẩn thận…”
Nàng đang định nói: Cẩn thận thủ vệ ngoài cửa phát hiện khác thường. Đột nhiên ngoài phòng ồn ào, lại khiến nàng dừng lời lại.
Ba người còn chưa kịp kinh ngạc, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Người xông vào, dĩ nhiên là Tiểu Tiểu.
“Lạc cô nương, ăn giải dược vào!” Tiểu Tiểu đem giải dược ném cho Lạc Nguyên Thanh, vội vàng hô.
Trong lúc nàng nói chuyện, một đoàn binh lính chen chúc chạy đến, vây quanh mọi người.
Lạc Nguyên Thanh không nghĩ ngợi nhiều, mở hộp thuốc, nuốt giải dược vào. Muốn khôi phục nội lực, cần phải có thời gian vận công điều tức. Nàng nhìn đám binh lính đông đảo trước mặt, nhanh chóng cau mày.
Tiểu Tiểu đứng ở ngoài cửa, đã bị một đám binh lính vây quanh, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Ôn Túc thấy thế, hít sâu một hơi, thả người nhảy lên, dựa vào xung lực, đánh bại binh lính đứng phía trước. Hắn đoạt lấy đao của binh lính kia, nhanh chóng chém ngã vài tên khác, chạy ra khỏi vòng vây.
“Ôn Túc!” Lạc Nguyên Thanh nhìn ngây người, kinh hô một tiếng.
Giờ phút này, Thẩm Diên lại không hề do dự. Nàng cầm lấy chiếc ghế, dùng hết sức lực ném ra ngoài. Sau đó, kéo lấy Lạc Nguyên Thanh, chạy ra.
Lạc Nguyên Thanh giật mình phản ứng lại, cười từ giễu. Nàng học bộ dáng của Ôn Túc, đoạt lấy đao của binh lính, vung đao xông ra ngoài. Mặc dù không có nội lực, chiêu thức và tốc độ cũng không hề bị ảnh hưởng, chỉ là binh lính mà thôi, nàng có thể ứng phó được!
Lúc này, đã có không ít đệ tử của Thần Nông thế gia tụ tập lại đây.
Tiểu Tiểu ra sức xuyên qua đám người. Nàng đã không còn thừa sức lực để công kích, ngay cả phòng thủ cũng phải cố hết sức. Lúc này, Ôn Túc nâng đao vọt vào vòng vây, đứng ở bên người Tiểu Tiểu.
Lúc Tiểu Tiểu nhìn thấy hắn, trên mặt có ý cười, “Sư thúc.”
Ôn Túc gật đầu, cũng không kịp nói điều gì, vài tên binh lính đã tấn công tới. Một tay hắn kéo Tiểu Tiểu ra phía sau, vung đao nghênh đón.
Tiểu Tiểu khẩn trương vô cùng. Lấy thân thể của Ôn Túc, làm sao chịu nổi hành động như vậy.
Quả nhiên, không được mấy người, Ôn Túc liền quỳ xuống trên đất, vô lực thở dốc.
Tiểu Tiều ngồi xuống, đỡ lấy hắn, “Sư thúc!”
Ôn Túc lắc đầu, “Ta không sao…”
Binh linh bên cạnh thấy thế, đang định tấn công lên. Lạc Nguyên Thanh lại cầm đao vọt qua, đánh bay mấy người kia, mở miệng nói: “Tả cô nương, mang Ôn Túc đi trước.”
“Ân.” Tiểu Tiểu nghe vậy, nâng Ôn Túc dậy, chuẩn bị thoát đi.
Lạc Nguyên Thanh nắm đao, cảm giác chân khí trong cơ thể đang dần dần khôi phục, trên mặt không khỏi có ý cười.
Nhưng mà, đúng lúc này, một thanh âm không hề có tình cảm vang lên từ bên ngoài đám người.
“Tả cô nương, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Mọi người đều kinh hãi, chỉ thấy Thạch Mật đứng ở bên ngoài đám người, bên cạnh còn có Quỷ Cữu và Bỉ Tử đi theo. Thần sắc của nàng lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn đám người Tiểu Tiểu.
“Xem ra, Tả cô nương không muốn hợp tác với bổn tọa rồi.” Thạch Mật nói.
“Tông chủ, đợi thuộc hạ bắt hết bọn họ, sẽ giao lại cho ngài xử lý!” Quỷ Cữu khẽ quát một tiếng, trên cổ tay, cương trảo lập tức xuất hiện. Hắn tấn công lên, chiêu thức vô cùng mãnh liệt.
Lạc Nguyên Thanh đón được một chiêu. Nội lực còn chưa khôi phục, cổ tay nàng chịu xung lực từ một kích kia, ẩn ẩn đau nhức. Nàng biết bản thân tuyệt đối không thể đỡ nổi chiêu thứ hai, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đang lúc mọi người cảm thấy tuyệt vọng, một tiếng bùm vang lên trên không trung, chói mắt, xán lạn như hoa, rực sáng một khoảng trời.
Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Diên tái nhợt, thân thể run rẩy, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi. Nhưng trong tay nàng nắm chặt một ống trúc, hỏa tín trên trời chính là bắn từ đó mà ra.
Thế công chung quanh vì có hỏa tín này mà tạm dừng lại. Ngay trong chớp mắt đó, vài tên binh lính đột nhiên phản chiến, đánh lại đồng bạn của mình. Không chỉ có thế, trong hàng đệ tử của Thần Nông thế gia cũng có người thay đổi lập trường, canh giữ ở trước người Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu khó có thể tin nhìn sự phát triển của tình hình trước mắt, nói không nên lời.
“Các ngươi là phản đồ!” Quỷ Cữu thấy thế, giận giữ nói.
“Lời ấy sai rồi.” Từ trên cao truyền xuống một tiếng cười trả lời.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Lan Kỳ Phong đứng ở trên nóc nhà, bên cạnh còn có mười mấy người đeo mặt nạ.
“Phường chủ!” Thẩm Diên kinh hỉ nói.
Hạ Lan Kỳ Phong cười cười, “Diên nhi, lần sau đừng làm bậy nữa nha. Không phải lần nào cũng có người đuổi kịp tới đâu.”
Thẩm Diên cười, phúc thân hành lễ, nói, “Ta đã biết.”
Hạ Lan Kỳ Phong thả người một cái, nhảy xuống khỏi nóc nhà, cười nhìn Thạch Mật, “Tông chủ Thần Nông, hạnh ngộ. Tại hạ là phường chủ ‘Khúc phường’ Hạ Lan Kỳ Phong.” Hắn xoay người, nhìn đám binh lính và đệ tử phản chiến kia, nói, “Đúng rồi, những người này không phải là phản đồ nha…” Trong ánh mắt hắn, hiện lên một tia nhuệ quang, “Bọn họ vốn chính là đệ tử của ‘Khúc phường’ ta.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi.” Thạch Mật lạnh lùng nói xong, liền khởi động Từ Dẫn trong tay. Thần châm tối đen trôi nổi, sát khí bức người.
Hạ Lan Kỳ Phong mỉm cười, vẫy tay. Trong lúc đó, cuộc chiến lập tức triển khai, chung quanh một mảnh hỗn loạn.
Suy nghĩ của Tiểu Tiểu vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên có người túm lấy nàng, kéo nàng tới một nơi yên tĩnh, nói: “Tiểu Tiểu!”
Lúc Tiểu Tiểu nhận ra người nọ, vui mừng nhướng lông mày, “Diệp Ly sư tỷ!”
Người tới đúng là Diệp Ly. Nàng cười cười, nói: “Hắc hắc, chính là ta!”
Tiểu Tiểu đang cao hứng, lại nhìn thấy người bên cạnh Diệp Ly. Nàng kinh ngạc không thôi, nói: “Lâm Chấp sư thúc?”
Người nọ, đúng là đệ tử Đông Hải, sư đệ Ôn Túc, Lâm Chấp.
Lâm Chấp gật đầu, xem như chào hỏi. Tiện đà, hắn nhìn Ôn Túc, mở miệng nói: “Sư huynh, huynh sao rồi?”
Ôn Túc nhìn thấy hắn, vẻ mặt dần dần phức tạp. Hắn cúi thấp đầu, trầm mặc không nói.
“Ai, hàn huyên để sau đi, chúng ta rời đi trước đã!” Diệp Ly lôi kéo Tiểu Tiểu, nói.
Lâm Chấp nghe vậy, đi qua nâng Ôn Túc dậy.
Mọi người đang định rời đi, Tiểu Tiểu chợt thấy trong tay có cái gì đó cắm vào đau nhức. Nàng mở tay ra, trong lòng bàn tay có một chùm chìa khóa. Ngay trong nháy mắt đó, nàng liền hiểu được tác dụng của những chiếc chìa khóa này. Trong cái thời khắc đó, hắn giúp nàng trộm giải dược, cho nàng chìa khóa, chỉ để làm một việc…
Trong đầu, một thứ gì đó dần dần khôi phục khiến tim nàng đập thật nhanh, ngực dần nóng lên. Người đo đưa chùm chìa khóa này cho nàng, nói hai chữ kia, hiện tại nghĩ lại, cảm thấy nặng đến cả ngàn cân. “Đi thôi”… Phải dùng bao nhiêu dũng khí, hạ bao nhiêu quyết tâm, mới có thể làm đến mức này chứ?
Nàng ngẩng đầu, nói: “Đám người Tề đại ca còn đang ở trong địa lao. Đây là giải dược và chìa khóa. Còn nữa, ta… Còn một người nữa ta muốn cứu…”
“Ai a?”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, nói: “Ân công của ta…”
…….
~~~~~~~~~~ Phía dưới là thời gian rối rắm phân cách tuyến ~~~~~~~~~
Bên ngoài phòng dược, hắc y nhân kia đã bị bao vây lại, có chạy đằng trời.
Hi Viễn tiến lên một bước, chất vấn nói: “Ngươi là ai?”
Hắc y nhân cũng không trả lời, trường kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, hiển nhiên là muốn liều đánh.
Hi Viễn đánh giá hắn một phen, “Ở Đông Hải, từ trên tay Thạch Mật tông chủ, mang Tả Tiểu Tiểu đi, có phải cũng là ngươi?”
Hắc y nhân trầm mặc, tấn công lên.
Trong tay Hi Viễn, Phong Mạch châm lập tức xuất hiện. Nàng nghênh đón, ngăn lại chiêu kiếm, đồng thời vươn tay túm lấy mảnh khăn che mặt của hắc y nhân kia.
Người nọ nhanh nhẹn tránh đi, chiêu thức có chút vội vàng xao động.
“Xem ra ta có biết ngươi.” Hi Viễn hiểu ý, trong ánh mắt mang theo một tia khoái ý, “Ta thật sự muốn nhìn, ngươi có thể trốn được bao lâu!”
Hi Viễn đang định tấn công lần nữa, đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, hỏa tín chói mắt. Nàng dừng lại thế công, không hiểu.
Ngay trong khoảnh khắc đó, trong đám cấp dưới đứng cạnh nàng, đột nhiên có người phản chiến.
Hi Viễn kinh ngạc không thôi, bên cạnh đã thành một mảnh chiến loạn, không phân rõ đâu là bằng hữu.
Hắc y nhân kia thấy thế rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời lại buông lỏng cảnh giác.
Hi Viễn rất nhanh đã phản ứng lại, lúc nhìn thấy khe hở này, không cần nghĩ ngợi, lập tức cầm lấy Phong Mạch châm, đánh úp về phía huyệt đạo trên ngực hắc y nhân.
Hắc y nhân giật mình hoàn hồn, vung kiếm đón đỡ.
Ngón tay Hi Viễn dùng sức, đem châm này bắn ra ngoài.
Hắc y nhân thu kiếm, lui lại mấy bước, nghiêng người tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn chậm mất nửa phân, trên cánh tay phải đã trúng ba châm.
Hi Viễn thấy thế, lại cầm lấy vài cây Phong Mạch châm, đang định công kích tiếp.
Nhưng mà, một loại thanh âm quỷ dị đột nhiên vang lên ngay trong khoảnh khắc đó, nhiễu loạn tâm trí mọi người.
“Mị Hải Thần Âm!” Lúc Hi Viễn ý thức được điều này, lập tức ổn định chân khí.
Hắc y nhân kia cũng bị thanh âm kia nhiễu loạn nội tức. Hắn cố gắng ổn định tinh thần, rút ba cây Phong Mạch châm trên tay phải ra, xoay người định đi.
Hi Viễn đang định đuổi theo, đã thấy mấy thân ảnh xâm nhập vào cuộc hỗn chiến, cản trở thế tấn công của nàng.
Chung quanh loạn thành một đống. Hắc y nhân kia đi được vài bước lại nổi lên do dự.
Lúc này, có người kéo lấy cổ tay hắn. Hắn định ra tay công kích, đợi đến khi nhìn thấy người nọ, lại ngơ ngác không hành động nữa.
Tiểu Tiểu lôi kéo tay hắn, còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn.
Ngay tại một khắc đó, trong Thần Nông thế gia sáng lên ánh lửa, khói đặc lan tràn, từ rất xa đã nghe thấy tiếng người hô lửa.
Ồn ào náo động và loạn đấu, che lại tầm mắt của mọi người, che đi tất cả tung tích.
…….
Tiểu Tiểu nhân dịp hỗn loạn chạy ra khỏi Thần Nông thế gia. Mặc dù nàng không biết nên chạy theo hướng nào, nhưng cũng không hề ngừng chân lại. Nàng lôi kéo hắn, dùng hết sức lực bỏ chạy. Nàng tinh tường càm giác được từ trên tay hắn truyền đến độ ấm, còn cả rung động nhè nhẹ của mạch đập.
Chung quanh, đom đóm bay đầy trời, lóng lánh như sao, phá tan đi sự tĩnh lặng tối tăm của màn đêm.
Cứ như vậy chạy mãi đi, tới chân trời góc bể… Một khắc kia, nàng không nhịn được mà nghĩ như vậy…
Nhưng mà, người phía sau đột nhiên đứng lại, mặc cho nàng lôi kéo thế nào cũng không thể khiến hắn di chuyển nửa bước.
Tâm Tiểu Tiểu trùng xuống, sợ hãi quay người.
Hắn cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, sau đó, ngón tay chậm rãi buông ra.
Tiểu Tiểu cũng chỉ đành buông lỏng tay ra, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hắn trầm mặc một lát, sau khi ôm quyền hành lễ, xoay người cất bước.
Tay Tiểu Tiểu vẫn đứng nguyên ở vị trí đó, ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn.
Màn đêm tối đen dần dần có chút ánh sáng, hóa thành màu xám thâm trầm. Cảnh vật chung quanh nhờ ánh sáng mà dần dần sáng rõ lên. Đom đóm tốp năm tốp ba bay đi, chui vào trong bụi cây, ẩn ẩn sáng lên.
Nàng nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim đập của bản thân, một đường chạy trốn, hai thanh âm này vô cùng ồn ào, tràn ngập bên tai nàng, khiến nàng không thể an tĩnh suy nghĩ, lại càng không thể bình ổn tâm tình, nhưng lại giống như thúc giục một điều gì đó.
Nàng há mồm, muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân không thể phát ra thanh âm nào. Bóng lưng của hắn trở nên mông lung trong nắng sớm, càng lúc càng xa. Trong chốc lát, có cái gì đó bị giải phóng ra, thanh âm bị đè nén hồi lâu kia, quanh quẩn bốn phía.
“Liêm Chiêu!”
Bước chân của hắn đột ngột ngừng lại, mạnh mẽ quay người.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như thế. Thân thể không tự giác buộc chặt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ còn lại nhịp tim luống cuống bất an đập trong lồng ngực. Nàng nhìn hắn, chờ đợi đáp án cuối cùng.
Hắn tránh đi ánh mắt nàng, do dự một lát, nâng tay, kéo chiếc khăn đen che mặt xuống.
Nàng không hiểu vì sao lại bật cười, thấp giọng gọi một tiếng: “Liêm Chiêu…”
Liêm Chiêu lúc này mới ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng. Một lúc lâu sau, dùng thanh âm gần như bất đắc dĩ, nói: “Tiểu Tiểu.”
Trong trí nhớ, đã rất lâu rất lâu rồi hắn chưa từng kêu nàng như vậy. Tất cả tưởng niệm, liền nhờ vào tiếng kêu kia mà thức tỉnh, cuồn cuộn dâng lên trong đầu.
“Thật sự là ngươi…” Nàng cười, nói.
Thần sắc của hắn vẫn bất đắc dĩ như cũ, thậm chí còn có cả một tia bi thương. Hắn miễn cưỡng gạt bỏ ý cười, gật đầu.
Tiểu Tiểu chậm rãi đi lên phía trước, nhưng mà, đến lúc đi tới trước mặt hắn, hắn lại lui về sau.
“… Truy binh của Thần Nông hơn nửa khắc nữa sẽ đuổi tới. Vậy ta cáo từ trước.” Liêm Chiêu cúi mắt xuống, nói.
“Ngươi phải đi về?” Tiểu Tiểu vội vàng hỏi.
Liêm Chiêu trầm mặc , gật gật đầu.
“Nhưng mà…” Tiểu Tiểu nhìn hắn, nói, “Ngươi… Ngươi trở về sẽ có nguy hiểm…”
Liêm Chiêu trả lời: “Ta thân là đương gia của Thần Tiễn Liêm gia, cho dù như thế nào, ta cũng phải trở về.”
“Nếu ngươi trở về, bị người ta nhìn thấu thân phận, nên làm cái gì bây giờ?” Cảm xúc của nàng vội vàng xao động lên, nói chuyện cũng dần dần kích động, “Trên Đông Hải, là ngươi cứu ta. Sau đó, vụng trộm thả ta ra khỏi thành, giúp ta đánh lui đám Ninja Nhật Bản. Tối nay, trộm giải dược của Thần Nông thế gia, lại còn đưa chìa khóa địa lao cho ta… Việc này, có thể hủy đi tiền đồ của ngươi! Càng có thể khiến ngươi rước lấy họa sát thân a! Cho dù ngươi là người của Thần Tiễn Liêm gia đi nữa, phạm vào tội khi quân, cũng đều là tru di cửu tộc!”
“Nếu ta đi, cũng là khi quân.” Liêm Chiêu mở miệng, bình tĩnh nói.
Tiểu Tiểu không thể phản bác, á khẩu không trả lời được.
“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu cười đến ôn nhu, trong thanh âm, mang theo chân thành, “Những điều ta có thể làm vì nàng, cũng chỉ có vậy thôi…”
(Bắt đầu từ đây ta sẽ đổi xưng hô của hai người này)
Tiểu Tiểu gấp đến độ muốn khóc, lại cố tình không biết nên nói cái gì để đáp lại.
“Thật ra, ta đã sớm biết, để nàng rời đi là tốt nhất cho ta.” Trong giọng nói của Liêm Chiêu ẩn chứa nét thoải mái.
Tiểu Tiểu nhìn hắn, không biết hắn muốn nói gì.
Liêm Chiêu thở dài, ngước mắt, cười mở miệng: “Ta không có khả năng buông tha cho hoàng mệnh mà rời đi, cũng không có khả năng vứt bỏ Liêm gia, từ đây mai danh ẩn tích, lại càng không thể xóa đi thù hận của người nhà, cưới nàng vào cửa… Hiện tại, thậm chí ngay cả việc quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng, ta cũng không làm được…”
Tiểu Tiểu ngây dại, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
“Khi nàng nói muốn quy thuận triều đình, ta thật sự rất cao hứng. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối đó cũng chỉ là ta đơn phương tình nguyện…” Hắn nói xong, thanh âm trầm xuống, “Chỉ là, tuy rằng ta hiểu rõ những điều này, lại vẫn…”
Hắn không nói thêm gì nữa. Sau khi trầm mặc một lát, hắn mang vẻ mặt thản nhiên, thanh âm cũng trở về vẻ trong sáng.
Hắn thoải mái mở miệng: “Tiểu Tiểu, trời cao biển rộng, không ai có thể khóa được tự do của nàng… Đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm được vì nàng…” Hắn cười cười, “Bảo trọng.”
Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, nhìn hắn rời đi. Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Xa xa truyền đến tiếng người, giống như đang kêu gọi tên nàng, nhưng nàng lại không muốn để ý đến.
Trời cao biển rộng?
Nàng ngẩng đầu, nhìn nắng sớm đầy trời, trong lòng lại không có một tia vui sướng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook