Chuyện Xấu Nhiều Ma
-
Quyển 4 - Chương 12: Không đạt được gì
Ôn Túc buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Tiểu Tiểu ra, thuận thế nhẹ nhàng đẩy một cái, ý bảo nàng rời đi.
Động tác này, Ôn Tĩnh nhìn thấy hết. Vẻ mặt hắn thoáng khinh thường, “Thế nào, chẳng lẽ đúng như lời vi sư đã nói, ngươi muốn phản bội sư môn?”
Ôn Túc tiến lên một bước, nói: “Sư phụ, đồ nhi tuyệt không có ý định phản bội. Nàng thật sự cái gì cũng không biết, mong người buông tha cho nàng đi!”
Ôn Tĩnh nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt thản nhiên, “Hàn Khanh cũng đã từng nói: Ta chết, bí mật sẽ vĩnh viễn là bí mật…” Hắn than nhẹ, “Xem ra, lời nói của hắn không hề sai. Trên đời này đúng là không còn người thứ hai biết được bí mật về Cửu Hoàng thần khí.”
Ôn Túc nghe thấy lời nói kia, trong thần sắc có chút vui sướng.
Nhưng mà, ngay sau đó, Ôn Tĩnh lại lắc đầu, nói: “Tuy nhiên, vi sư nghĩ rằng. Nha đầu này liên quan sâu rộng, có nàng trong tay, chỉ ích không hại.”
“Sư phụ…” Ôn Túc muốn nói gì đó, nhưng bị Ôn Tĩnh cắt ngang.
“Ôn Túc a, ta vốn tưởng rằng ngươi có thể thay ta tìm được Cửu Hoàng thần khí, cùng ta mưu nghiệp lớn, đáng tiếc… Ngươi cũng chỉ sống được không tới ba tháng nữa, có thể làm được cái gì?” Khi Ôn Tĩnh nói chuyện, ngữ khí càng lúc càng lạnh.
Tiểu Tiểu nghe thấy thế, liền biết Ôn Tĩnh nổi lên sát tâm. Nàng đột nhiên kéo lấy tay Ôn Túc, bỏ chạy.
Ôn Túc kinh hãi, bị lôi đi mấy bước.
Ôn Tĩnh thấy thế, cất bước đi lên, vung chưởng công kích, đối tượng, chính là Ôn Túc.
Ôn Túc phát hiện chưởng phong kia, nghiêng người sang bên, tránh được sát chiêu. Vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, cảm thấy khó có thể tin.
Ôn Tĩnh thu nội lực, đứng lại, nhìn Ôn Túc: “Vi sư cho ngươi một cơ hội nữa, đem nha đầu kia giao lại cho ta, ta đồng ý cho ngươi tự sinh tự diệt!”
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, chỉ cảm thấy trái tim băng giá. Lấy võ công của Ôn Tĩnh, muốn đoạt nàng từ tay Ôn Túc dễ như trở bàn tay, khi không lại hạ sát chiêu như vậy. Cho dù nhìn kiều gì cũng thấy, căn bản là ngay từ đầu hắn đã nổi lên sát tâm, muốn đẩy Ôn Túc vào chỗ chết rồi mới đúng! Bao năm thầy trò, thân như cha con, sao lại có thể tuyệt tình như vậy?
Ôn Túc lại dần bình tĩnh lại. Hắn mở miệng, nói: “Mạng của đồ nhi vốn là do sư phụ cứu, mặc cho sư phụ xử trí…”
Ôn Tĩnh nghe câu đó, trên vẻ mặt bắt đầu nổi lên tức giận, dữ tợn như vậy, làm cho người ta khiếp sợ.
“Nghiệp chướng! Muốn chết!”
Trong lúc hắn nói, liền xuất chưởng tấn công. Ôn Túc đẩy Tiểu Tiểu ra, đón nhận công kích.
Tiểu Tiểu lảo đảo vài bước, biết lúc này nên chạy đi, nhưng mà, nhìn tình hình trước mắt, cho dù nàng làm gì cũng không thể nhấc nổi bước chân.
Ôn Túc tránh khỏi chưởng lực, nâng tay, chặn lại chiêu thức của Ôn Tĩnh, quay đầu quát Tiểu Tiểu: “Còn không đi!”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nhíu mi. Nàng xông lên phía trước, rút từ trong lòng ra một cây “Tôi Tuyết Ngân Mang”, đâm thẳng vào huyệt Kiên Tỉnh* của Ôn Tĩnh.
(* Huyệt Kiên Tỉnh: Huyệt ở chỗ lõm trên bả vai)
Ôn Tĩnh thấy châm, lập tức đẩy Ôn Túc ra, lui lại vài bước.
Tiểu Tiểu cầm châm đâm qua, nhân dịp có khe hở, kéo Ôn Túc, tâm vô tạp niệm trốn đi.
Ôn Túc ngây ngẩn cả người, lại một lần nữa bị nàng kéo chạy.
Ôn Tĩnh tránh khỏi cây ngân châm kia, mang theo chê cười, tự nói: “Giống nhau như đúc.”
Giờ phút này, tức giận trong lòng đã không còn cách nào có thể áp chế, bất tri bất giác vận lên bảy thành chân khí, tụ lực ở hai tay. Hắn khẽ quát một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, một chưởng đánh tới.
Tiểu Tiểu biết hắn sẽ đuổi theo, quay người, ném ra một cây ngân châm.
Ôn Tĩnh xoay người tránh đi, lại một lần nữa khởi chưởng, quát: “Xú nha đầu, ngươi cho là lão phu không dám giết ngươi?!”
Tiểu Tiểu vốn tưởng bản thân mình còn có giá trị lợi dụng, nên Ôn Tĩnh sẽ không dám hạ sát tâm với nàng. Nhưng giờ phút này, một chưởng dùng toàn lực kia, rõ ràng đang đánh về phía nàng. Nàng kinh hãi, cuống quít tránh đi.
Ôn Túc thấy thế, xuất chưởng ngăn lại.
Chưởng lực hai người đối kháng, Ôn Tĩnh nhíu mi, nói: “Ngươi là kỳ tài luyện võ, nếu cho thêm thời gian, chỉ sợ ngay cả lão phu cũng không phải đối thủ của ngươi… Vậy càng không thể để ngươi sống được!” Hắn nói xong, tăng lên một phần nội lực.
Ôn Túc chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một loại kình lực âm lãnh, chưởng lực bị đánh tan, hất hắn văng ra vài bước. Hắn đứng vững thân mình, chỉ cảm thấy tay phải run lên, cố gắng điều chỉnh lại cánh tay nhưng vẫn không thể ngăn cảm giác run run đó lại.
Ôn Tĩnh không chút do dự, lại xuất chưởng.
Tiểu Tiểu kinh hãi. Nàng thả người nhảy lên, nhấc chân đá vào giữa lưng Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh cũng không trốn tránh, tiếp một chiêu này của nàng. Chỉ tiếc, Tiểu Tiểu không có nội lực, một kích này đối với Ôn Tĩnh mà nói, không đáng lo ngại, không hề có tác dụng nào.
Giây tiếp theo, Ôn Tĩnh sửa chưởng thành trảo, tóm lấy cổ chân nàng. Trong lúc Tiểu Tiểu tiến lùi đều không được, Ôn Tĩnh dùng sức kéo mạnh, lôi nàng lại gần, buông cổ chân nàng ra, sau đó tóm lấy cổ họng nàng.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổ họng bị bóp chặt, trước mắt một mảnh trống rỗng, suýt nữa thì ngất.
Ôn Túc chịu đựng đau đớn trên cánh tay, ra tay cứu giúp. Chỉ là ngay lúc đó, Ôn Tĩnh lại ngước mắt mỉm cười. Hắn buông Tiểu Tiểu ra, một chưởng đánh tới, không nghiêng không lệch, đánh thẳng vào chính giữa ngực Ôn Túc.
Tiểu Tiểu ngã xuống đất, trong lúc hoảng sợ, liền nhìn thấy Ôn Túc bị đánh văng ra mấy trượng, hộc ra mấy ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống.
“Sư thúc!” Nàng kêu lên thành tiếng, hoảng loạn đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên người Ôn Túc.
Ôn Túc đã bất tỉnh nhân sự, máu tươi bắn lên mặt hắn khiến nó càng trở nên tái nhợt. Hai mắt hắn nhắm lại, hô hấp như có như không, mạch đập vô cùng mỏng manh, không thể tìm thấy.
Tiểu Tiểu bị dọa ngốc, ôm chặt hắn trong lồng ngực, ngơ ngác không biết nên làm thế nào cho phải.
Ôn Tĩnh sửa sang lại vạt áo, đi đến trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, “Tả cô nương, ngươi muốn đi cùng lão phu, hay là muốn ở lại nơi này chôn cùng với tên đồ nhi bất tài của lão phu?”
Tiểu Tiểu nhìn Ôn Túc trong lòng, đầu cứ ong ong lên, không thể trả lời. Lúc nàng, nàng đột nhiên chú ý đến, dưới cổ áo hắn, da thịt đã biến xanh, gân mạch sưng lên, vô cùng quỷ dị.
“Minh Lôi chưởng.” Thanh âm của nàng hơi hơi run rẩy. Sao nàng có thể quên được, sư phụ nàng, cũng mang trên mình thương thế giống hệt như vậy, thống khổ lìa đời.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Tại sao, tại sao lại muốn giết sư phụ ta? Tại sao ngay cả đồ nhi của mình cũng phải giết? Tại sao?!” Tiểu Tiểu không thể ức chế cảm xúc, nghẹn ngào kêu lên.
Ôn Tĩnh lạnh lùng cười, “Tại sao?… Năm đó, khi sư phụ ngươi phá tan Đông Hải của ta, giết hại môn nhân của ta, cũng chưa từng nói cho ta biết tại sao!””
Tiểu Tiểu hơi giật mình. Quỷ Sư từng xông qua chín môn phái, cướp lấy Cửu Hoàng thần khí, chẳng lẽ, Đông Hải cũng…
“Ta chịu nhục, dâng lên thần khí, quy thuận Thần Tiêu, mới có thể bảo toàn những gì còn sót lại. Hai mươi mấy năm qua, trong lòng ta cũng chỉ có hai chữ ‘Báo thù’!”
“Ta…” Trong lòng Tiểu Tiểu đau khổ, thanh âm thê thảm vô cùng, “Sư phụ ta đã chết a… Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Ôn Tĩnh nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Một khắc kia, khi giết được sư phụ ngươi, ta mới biết được, đó căn bản không phải là ‘Báo thù’. Sư phụ ngươi cũng chỉ là một quân cờ. Có được Cửu Hoàng thần khí, thống nhất thiên hạ, đây mới là nghiệp lớn chân chính! Vì nó, cái gì ta cũng có thể vứt bỏ, người nào ta cũng có thể giết!” Ôn Tĩnh mang theo tia khoái ý tàn khốc, nhìn Ôn Túc, “Mà quân cờ này, cũng đã không còn giá trị lợi dụng nữa… Ha ha ha, quả nhiên là giống nhau như đúc a, sư phụ ngươi phản bội thiên sư, mà hắn thì phản bội ta. Cho tới bây giờ, đều chết cùng một kiểu, ha ha ha!”
Tiểu Tiểu đã không thể hỏi nữa. Người trước mắt này, đã sớm mất đi lý trí, lại càng không thể đo lường được nhân tâm.
Ôn Tĩnh thu lại ý cười, bình ổn cảm xúc, trở về với vẻ ôn thiện hàng ngày, nói: “Tả cô nương, nếu như ngươi khẳng khái hiệp trợ ta, ta tự nhiên sẽ không đả thương ngươi…”
“Giết ta đi.” Tiểu Tiểu nhịn khóc, ngẩng đầu, cười vô cùng khinh miệt, “Muốn ta trợ ngươi, còn không bằng giết ta.”
Ôn Tĩnh nghe thấy thế, sắc mặt trầm xuống, không nói một câu, ngón tay tụ lực, chộp lấy bả vai Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu không thể tránh thoát, liền không tránh nữa. Nàng nhìn thẳng vào Ôn Tĩnh, trong mắt không hề có một chút sợ hãi.
Cái loại ánh mắt này, càng làm cho tức giận của Ôn Tĩnh nổi lên, trên tay bất giác lại tăng thêm lực đạo, định bóp nát bả vai nàng.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng quát chói tai, “Ai dám động vào người của lão tử!”
Thanh âm kia hùng hậu hữu lực, khí phách mười phần. Ôn Tĩnh bị chấn trụ, sức tay chậm lại. Hắn xoay người, liền nhìn thấy Giang Tịch. Tất nhiên là hắn không biết Giang Tịch, nhưng cũng nhận ra người trước mắt này võ công không kém, liền tạm vất Tiểu Tiểu sang một bên, chuyên tâm ứng phó.
“Tại hạ là đảo chủ của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Ôn Tĩnh. Xin hỏi các hạ là?” Ôn Tĩnh theo lễ, nói.
Giang Tịch nhìn ra phía sau Ôn Tĩnh thấy Ôn Túc đang hấp hối và nước mắt trên mặt Tiểu Tiểu , liền khinh miệt nói: “Hóa ra ngươi chính là người đã vứt bỏ Đông Hải, kết minh cùng đám hải khấu Nhật Bản, Ôn Tĩnh… Lão tử gọi là giang Tịch.”
“Giang Tịch…” Ôn Tĩnh nhíu mày, suy nghĩ.
“Không cần nghĩ, tên này không có gì đáng ngạc nhiên.” Giang Tịch vận công, cười vang nói, “Nhận một chưởng của ta, ngươi liền biết ta là ai!”
Hắn nói xong, tấn công lên, đánh ra một chưởng.
Ôn Tĩnh lập tức vận nội lực, dùng “Minh Lôi chưởng” đánh trả. Hắn vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, cũng không ngờ, hai chưởng đối nhau, một cỗ kình khí cường đại bắn ra, ép mạnh về phía hắn, đẩy hắn lui lại mấy bước. Hắn bình ổn hô hấp, ngực ẩn ẩn đau, trên mi mày hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc: “Thái Nhất Tâm Quyết.”
Giang Tịch thu chưởng, sắc mặt bình tĩnh. Hắn đưa tay ra sau lưng, nói: “Lão tử không giết ngươi, ngươi cút đi.”
Ôn Tĩnh không cam lòng, hắn vẫy tay. Lập tức, chung quanh xuất hiện hơn mười tên Ninja Nhật Bản.
Nhưng đúc lúc này, một đám người đeo mặt nạ đuổi tới, thế cục trong rừng đột nhiên xoay ngược lại.
Ỗn Tĩnh thấy thế, chỉ đành thu tay lại, cùng đám người của mình rời đi.
Giang Tịch cười cười, xoay người đi tới trước mặt Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn có chút mờ mịt như cũ. Giang Tịch cũng không chần chờ, hắn ngồi xuống đất, kéo tay Ôn Túc, bắt mạch.
“Tiểu tử này còn cứu được.” Giang Tịch nói một câu, liền không chút do dự đặt tay lên đầu Ôn Túc, đem chân khí truyền vào trong cơ thể hắn.
Sau một lúc, Ôn Túc mạnh mẽ sặc ra một hơi, chậm rãi tỉnh lại.
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng, lập tức, nàng vừa cười vừa khóc, nghẹn ngào kêu: “Sư thúc…”
Ôn Túc nhìn nàng, những đã không còn khí lực để nói chuyện, chỉ có thể hơi hơi nhếch khóe miệng, muốn cười, nhưng lại không còn sức.
Giang Tịch nhìn thấy tình trạng này, ý cười hiện lên, nói: “Nha đầu, ta đã kéo hắn về quỷ môn quan. Thương thế của hắn quá nặng, chống đỡ không được bao lâu nữa. Đưa hắn tới Thần Nông thế gia, có lẽ còn có một đường hi vọng.”
Lúc Giang Tịch đổi cách xưng hô sang “Ta”, ngữ khí cũng ôn nhu hơn nhiêu. Nội tâm Tiểu Tiểu cảm động, nàng dùng sức gật đầu, vươn tay ôm lấy Ôn Túc.
Lúc này, Ngân Kiêu và Lí Ti cũng chạy tới, Lạc Nguyên Thanh mang theo môn hạ Nam Hải đi theo sau bọn họ, lúc nhìn thấy Ôn Túc, trên nét mặt có chút khác thường, chợt lóe lên rồi biến mất.
Giang Tịch nhìn thấy mấy người này, liền phân phó nói: “Đi Thần Nông thế gia, lập tức khởi hành. Lão tử giúp các ngươi chắn truy binh.”
Tuy rằng đám người Ngân Kiêu không hiểu gì, nhưng vẫn đồng ý làm theo.
Tiểu Tiểu lúc này mới có thể yên tâm, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến người đang nằm trong lòng, nàng liền nắm chặt tay lại, cố gắng làm cho bản thân mình thanh tỉnh.
Ngân Kiêu đi đến bên người nàng, cười sờ sờ đầu nàng, nói: “Nha đầu, không có việc gì. Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Tiểu trầm mặc một lát, cười gật đầu.
…….
Một phen hỗn loạn này, mãi đến lúc màn đêm hạ xuống, mới có thể yên tĩnh. Mà ánh mặt trời vừa biến mất, những người mang mặt nạ này cũng đột nhiên biến mất theo, vô tung vô ảnh.
Lúc Giang Tịch trở lại Túy Khách Cư, trên mặt còn vương ý cười. Nếu muốn chiến thắng quân đội triều đinh, tất nhiên là không thể. Nhưng dương đông kích tây, dẫn dụ bọn họ truy đuổi sai hướng, lại vô cùng đơn giản. Nhưng dù vậy, cũng nên tìm một đường thoát thân cho tốt mới được. Liêm gia, cũng không thể coi thường được.
Hắn đi vào đại sảnh trong tửu lâu, đã thấy bên trong đầy người ngồi. Giang Thành thấy hắn về, lập tức đi lên, mở miệng nói: “Cha, Hạ Lan bá bá đến.”
Giang Tịch ngước mắt, chỉ thấy chỗ chiếc bàn chính giữa đại sảnh, có một nam tử trung niên, da trắng có râu đang ngồi, nhàn nhã uống trà. Không phải ai khác, chính là chủ nhân của “Khúc phường”, Hạ Lan Kỳ Phong. Diệp Ly đang cung kính đứng bên cạnh hắn, giúp hắn xoa bóp bả vai. Bên cạnh hắn, còn có một cô nương độ tuổi thanh xuân đang ngồi. Mặc dù mặc quần áo mộc mạc không hoa mỹ, nhưng nhìn cử chỉ hào phóng, tao nhã có lễ của nàng, liền biết là tiểu thư khuê các.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giang Tịch đi lên, hỏi.
Hạ Lan Kỳ Phong ngước mắt, nói: “Ta nghe nói, Liêm gia đóng quân vây cái trấn nhỏ này, liền tự đi đến xem náo nhiệt.”
Giang Tịch hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, nói: “Ngươi muốn tới xem lão tử xấu mặt thì có.”
“Ha ha, thân là tông chủ của Phá Phong Lưu, truyền nhân duy nhất của ‘Thái Nhất Tâm Quyết’, ai có thể làm xấu mặt ngươi được nào.” Hạ Lan Kỳ Phong cười vô cùng thoải mái, “Được rồi được rồi, không tranh cãi với ngươi nữa. Ta đến tất nhiên là vì có chuyện cần tìm ngươi. Đúng rồi, ta nghe nói Ngân Kiêu, Quỷ Mối và ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ kia cũng đã đến trấn này, người đâu?”
Giang Tịch tự mình rót một chén trà, nói: “Ha, ngươi tới chậm một bước rồi. Bọn họ vốn ở đây, tuy nhiên bị Liêm gia quấy rầy, hiện tại đã đi rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu?” Hạ Lan Kỳ Phong hỏi tiếp.
“Thần Nông thế gia…” Giang Tịch thở dài, nói, “Đông Hải Ôn Tĩnh kia thật sự quá tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đồ nhi của mình cũng không buông tha. Tiểu tử kia, sợ là lành ít dữ nhiều…”
“Tiền bối, thật sao!” Có người hô lên một câu.
Giang Tịch nhíu mày, nhìn về phía người nói, hình như có chút không vui.
Nói chuyện là một nam tử còn khá trẻ. Hắn đi lên một bước, ôm quyền mở miệng: “Tiền bối, vãn bối vô tình mạo phạm. Vãn bối là đệ tử của Đông Hải, Lâm Chấp. Người vừa rồi ngài nhắc đến, là sư huynh Ôn Túc của ta sao?”
Giang Tịch gật đầu, “Đúng là cái tên này.” Hắn nhìn Hạ Lan Kỳ Phong, nói, “Sao ngay cả người Đông Hải ngươi cũng mang đến đây?”
Hạ Lan Kỳ Phong cười cười, nói: “Sau trận đánh trên Đông Hải, Ôn Tĩnh mang theo Cửu Hoàng thần khí, đi đâu không rõ. Ta liền vụng trộm đi lên đảo điều tra, phát hiện tiểu tử này bị đánh trọng thương. Khó có được một lần làm người tốt, ta liền cứu hắn và cả đám đệ tử Đông Hải còn lại.”
Hạ Lan Kỳ Phong vừa nói xong, Lâm Chấp liền vội vàng nhìn về phía Giang Tịch, hỏi tiếp: “Tiền bối, sư huynh ta hiện đang ở nơi nào?”
Giang Tịch cười cười, “Bây giờ đã lên đường tới Thần Nông thế gia rồi.”
Lâm Chấp nghe xong, lập tức xoay người nói với Hạ Lan Kỳ Phong: “Phường chủ, xin cho vãn bối cáo từ.”
Hạ Lan Kỳ Phong nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho thương thế của sư huynh ngươi, tuy nhiên, đợi một lát nữa đi. Ta nói chuyện xong, sẽ đi cùng ngươi.”
Giang Tịch nghe thấy liền không hiểu, không kiễn nhẫn nói: “Hạ Lan, ngươi có chuyện gì thì nói mau! Lão tử mệt!”
Hạ Lan Kỳ Phong cười làm lành, nói: “Được, ta không nhiều lời nữa. Ngươi cũng biết Anh Hùng Bảo chuẩn bị tiến hành luận võ, định ra bảo chủ?”
“Liên quan cái rắm gì đến lão tử!” Giang Tịch không khách khí nói.
“Vốn là không liên quan. Nhưng mà đại công tử Ngụy Khải của Anh Hùng Bảo, là môn nhân của Thần Tiêu phái.” Hạ Lan Kỳ Phong chậm rãi nói.
“Công tử của Anh Hùng Bảo lại là môn hạ của Thần Tiêu, đùa ta sao?” Giang Tịch không tin.
“Đúng là vô cùng quỷ dị. Quỷ dị đến mức, mặc dù ta rải thông tin này ra, cũng không có ai tin tưởng… Ai, nhị công tử Ngụy Thừa của Anh Hùng Bảo, mười năm trước bị trục xuất khỏi gia môn. Tam công tử Ngụy Dĩnh thì nghe người ta nói là kẻ ham mê sắc dục, không chịu làm việc đàng hoàng, ăn chơi trác táng. Hiện thời xem ra, có thể kế thừa chức vị bảo chủ này, cũng chỉ có mình đại công tử Ngụy Khải. Nhưng người này tâm tư sâu kín, lại là nanh vuốt của Thần Tiêu, nếu lên làm bảo chủ, sợ là thiên hạ đại loạn.” Ngữ khí của Hạ Lan Kỳ Phong dần trở nên ngưng trọng, “Hiện tại, ngay cả tông chủ Thạch Mật của Thần Nông thế gia kia cũng quy thuận Thần Tiêu phái, cùng với Ngụy Khải thông đồng làm bậy. Lại càng chưa nói tới, Thái Bình thành và Anh Hùng Bảo có quan hệ thông gia, một khi chức vị bảo chủ được quyết định, hai nhà lập tức có thể kết minh. Thành chủ của Thái Bình thành cũng chỉ là một nha đầu, sợ là sẽ bị Ngụy Khải bài bố. Ba đại gia lớn trên giang hồ đều rơi vào trong tay một người, mà người này bụng dạ khó lường, sao lại không khiến người ta lo lắng?”
Giang Tịch nghe xong những lời này, sắc mặt quả thật có chút lo ngại, nhưng rất nhanh sau đó lại hiện lên vẻ khinh thường, “Lão tử nói rồi, chuyện này không liên quan đến lão tử! Ngụy Khải kia có ba đầu sáu tay, thì bằng thực lực của “Khúc phường” ngươi, hơn nữa lại còn có Quỷ Mối của Huyền Linh Đạo và Ngân Kiêu của ‘Tụ Phong Trại’, cũng có thể chống lại hắn. Cần gì phải tìm lão tử gây phiền toái làm gì?”
Hạ Lan Kỳ Phong gật đầu, “Được, Ngụy Khải giao cho ta đối phó. Vậy còn Thần Tiêu phái thì sao?” Hắn buông chén trà, nói, “Thần Tiêu phái hồi triều, một lần nữa đi tìm Cửu Hoàng thần khí. Hiện tại, Ngụy Khải cũng chỉ là một quân cờ của Thần Tiêu. Đến lúc đó, ba nhà gộp lại, dựa vào Thần Tiêu, sợ là chuyện mười bảy năm về trước sẽ lại tái hiện lần nữa.” Hắn nhìn Giang Tịch, nói, “Nếu một ngày nào đó, Vương Văn Khanh trọng xuất giang hồ, trong thiên hạ này, người có thể đánh bại hắn, cũng chỉ có mình ngươi…”
Giang Tịch trầm mặc một lát, nói: “Thắng thì sao, bại thì sao. Mà võ công của lão tử là đệ nhất thiên hạ thì sao? Lão tử đã rửa tay chậu vàng*, trấn này là thiên hạ của lão tử… Nếu như thiên sư thật sự trọng xuất giang hồ, ngươi nên sớm quy hàng đi. Lão tử mệt rồi.”
(* Rửa tay chậu vàng: Rửa tay gác kiếm, không quan tâm chuyện giang hồ nữa.)
Hắn nói xong, bước lên lầu.
Hạ Lan Kỳ Phong thấy thế, đứng dậy, định đi lên khuyên bảo thêm. Đột nhiên, ở cửa tửu lâu xuất hiện một đội nhân mã, đúng là gia tướng của Liêm gia. Đi đầu, tất nhiên chính là Liêm Chiêu.
Hắn đến cửu tửu lâu, xoay người xuống ngựa, cất bước đi vào, mở miệng, nói đúng một câu: “Nàng ở đâu?!”
Vốn đang định lên lầu, Giang Tịch lại ngừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, “Tiểu tử nhà ngươi nói chuyện khách khí một chút.”
“Nàng ở đâu?!” Liêm Chiêu cũng không để ý đến, sự khiêm tốn có lễ vốn có đã biến mất không còn sót lại chút gì. Trên mặt hắn chỉ còn lại vội vã và luống cuống, ánh mắt lẫm lẫm phiếm quang (hơi có nước mắt).
Giang Tịch nhíu mày, nói: “Ngươi tự đánh mất người, sao lại đến chỗ lão tử đòi?! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử mang nàng đi?!”
Liêm Chiêu giận giữ nói: “Trong phạm vi trăm dặm nơi này, ngay cả chút khói mù cũng không có, chẳng lẽ ngươi muốn nói với ra, hơn trăm người đeo mặt nạ kia, là xuất hiện từ trong không khí?! Ta kính ngươi là tiền bối, nhiều lần lấy lễ đối đãi với ngươi, tại sao ngươi lúc nào cũng muốn chống đối Liêm gia?!” Thanh âm của hắn cao vút, ngữ khí kịch liệt vô cùng, “Nếu ngươi đã mặc kệ chuyện giang hồ, tại sao còn muốn hỗ trợ Đông Hải mang nàng đi?! Ngươi cũng biết nàng đã quy thuận triều đình! Cũng biết Đông Hải luôn luôn gây bất lợi cho nàng! Cũng biết nàng không có nửa phần nội lực!”
Hắn nói những lời này, nói là chỉ trích, không bằng bảo là ảo não thì hơn. Giang Tịch nghe xong, sắc mặt liền nhu hòa lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Liêm Chiêu tiến lên một bước, nói: “Nếu như hôm nay không biết được nàng đi đâu, đừng trách ta vô tình!”
“Liêm công tử, bình tĩnh một chút.” Không khí đang rất khẩn trương, lại có một thanh âm ôn nhu vang lên. Nữ tử ngồi bên cạnh Hạ Lan Kỳ Phong đứng dậy, vội vàng đi tới, ôn nhu khuyên giải an ủi.
Liêm Chiêu nhìn thấy nàng, có chút kinh ngạc, nhưng lập tức ngăn lại cảm xúc, nói: “Thẩm tiểu thư.”
Nữ từ này, đúng là đại tiểu thư của Tê Vũ sơn trang, Thẩm Diên.
Mày liễu của Thẩm Diên hơi nhíu lại, nói: “Liêm công tử, Tả cô nương hiện tại không ở trong tay Đông Hải, ngươi không cần lo lắng.”
Liêm Chiêu nghe thấy câu này, không khỏi hỏi thêm, “Ngươi có biết nàng đang ở đâu không?”
Thẩm Diên nhìn Hạ Lan Kỳ Phong, muốn nói lại thôi.
Lúc này, Giang Thành tiến lên, nói: “Liêm đại ca, Tả cô nương thật sự quy thuận triều đình?”
Liêm Chiêu nhìn hắn, trầm mặc gật đầu.
Giang Thành nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy là ‘Cửu Hoàng thần khí’ cũng…”
Liêm Chiêu có chút không kiên nhẫn, “Ta đã nói rồi, chỉ có giao ‘Cửu Hoàng thần khí’ cho triều đình, mới có thể tránh cho thiên hạ khỏi phân tranh! Đám người giang hồ các ngươi, tại sao nhất quyết không tin! Các ngươi cứ như vậy, hi vọng nhìn thiên hạ đổi chủ, giang sơn náo loạn mới vui sao?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Giang Thành hơi giật mình, sau đó, hắn lập tức mở miệng, nói: “Liêm đại ca, hiện giờ Tả cô nương đang đi tới Thần Nông thế gia.”
Người trong đại sảnh ồ lên, tất cả đều quay đầu lại nhìn Giang Thành.
Liêm Chiêu giật mình, lập tức nở nụ cười, “Đa tạ! Cáo từ!”
Hắn nói xong, xoay người rời đi, không hề do dự.
“Liêm đại ca xin dừng bước!” Giang Thành mở miệng.
Liêm Chiễu xoay người, có chút nghi hoặc.
Giang thành cầm lấy cây trường thương màu ngân bạch bên người, đi tới bên cạnh Liêm Chiêu, “Tiểu đệ xin đi cùng huynh.”
Liêm Chiêu còn đang kinh ngạc, chợt nghe thấy Giang Tịch quát lên: “Vô liêm sỉ! Ngươi dám!”
Giang Thành xoay người, mặt không đổi sắc, nói: “Vì sao ta không dám. Cha, người rời khỏi giang hồ, mặc kệ chuyện thiên hạ, cũng không thể muốn ta cũng giống như ngài. Liêm đại ca nói rất đúng, Cửu Hoàng thần khí cho dù rơi vào tay ai, cũng đều sẽ gây ra náo động trong thiên hạ. Chỉ có triều đình, mới là nơi Cửu Hoàng nên ở lại. Nhất định Tả cô nương cũng hiểu ra đạo lý này, mới có thể quy thuận triều đình…”
“Phi! Đừng có nói bậy! Thần Tiêu phái hiện đang về triều, giúp triều đình tìm lại thần khí, chính là vì muốn trợ Thần Tiêu đắc thế! Thiên hạ chẳng lẽ còn có thể thái bình!” Giang Tịch quát.
Giang Thành phản bác, “Vậy thì sao?! Người trong giang hồ luôn miệng nói là sẽ đối kháng với Thần Tiêu, cũng chỉ là vì muốn bảo hộ lợi ích của riêng mình! Cha, đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Thứ con bất hiếu!”
(* Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)
Hắn nói xong, cầm thương đi ra cửa.
Trong đại đường, một mảnh yên tĩnh.
Liêm Chiêu nhìn Giang Thành đi ra khỏi cửa, trong lòng lại có một tia vui mừng. Hắn xoay người, ôm quyền, bước chân rời đi. Thẩm Diên suy nghĩ một lát, đi theo.
Giang Tịch đứng tại chỗ, nhưng lại vô cùng mờ mịt.
Hồi lâu sau, Hạ Lan Kỳ Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Chúng ta cũng tới Thần Nông thế gia đi, đừng để cho người ta đoạt trước.”
Hắn nói xong, môn hạ liền ào ào đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc gần ra tới cửa, Hạ Lan Kỳ Phong dừng chân lại, giống như tự nói: “Cửu Hoàng… Rốt cục Cửu Hoàng là cái gì vậy. Giang hồ, lại sẽ thế nào đây…”
Hắn thở dài một tiếng, nâng chân bước vào bóng đêm.
………
Tác giả có chuyện muốn nói: Oa tung hoa, chương tiếp theo sẽ bắt đầu nói về Triệu Nhan… Quẫn… Mong mọi người nhẫn nại…
Còn nữa chính là, ta muốn nói… Uy, các vị độc giả đại nhân kia, nhân vật của chúng ta gọi là “Tiểu Tiểu”. Mọi người đem “Ngân Kiêu” đánh thành “Âm Tiếu*”, ta có thể chấp nhận, đem “Liêm Chiêu” đánh thành “Cái liềm*”, ta cũng không có ý kiến… Nhưng mà, Tiểu Tiểu ý, mọi người đánh thành “Hiểu Hiểu*” hay “Tiếu Tiếu*” còn chưa tính, tại sao lại còn xuất hiện “Tiểu Tiếu*”, “Tiểu Tiêu*”, “Tiểu Hiệu*” vậy? Cái này cũng còn chưa tính, vậy mà còn viết thành “Tiểu Kiêu*” nữa, ta thật sự không hiểu mà ~~~
(* Ngân Kiêu đọc là: yínxiāo, còn Âm Tiếu đọc là: yīnxiào
* Liêm Chiêu đọc là: lián zhāo, Cái Liềm đọc là liándāo
* Tiểu Tiểu đọc là: xiǎo xiǎo, các từ còn lại đọc theo thứ tự là: xiǎo xiǎo, xiào xiào, xiǎo xiào, xiǎo xiāo, xiǎo xiào, xiǎo xiāo)
A a a a a a a! ! ! Ta rất muốn đâm a a a a a! ! ! Mọi người cứ thay đổi tên ta đặt vậy sao… Mọi người bảo ta biết làm sao đây… Che mặt khóc lóc…
Động tác này, Ôn Tĩnh nhìn thấy hết. Vẻ mặt hắn thoáng khinh thường, “Thế nào, chẳng lẽ đúng như lời vi sư đã nói, ngươi muốn phản bội sư môn?”
Ôn Túc tiến lên một bước, nói: “Sư phụ, đồ nhi tuyệt không có ý định phản bội. Nàng thật sự cái gì cũng không biết, mong người buông tha cho nàng đi!”
Ôn Tĩnh nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt thản nhiên, “Hàn Khanh cũng đã từng nói: Ta chết, bí mật sẽ vĩnh viễn là bí mật…” Hắn than nhẹ, “Xem ra, lời nói của hắn không hề sai. Trên đời này đúng là không còn người thứ hai biết được bí mật về Cửu Hoàng thần khí.”
Ôn Túc nghe thấy lời nói kia, trong thần sắc có chút vui sướng.
Nhưng mà, ngay sau đó, Ôn Tĩnh lại lắc đầu, nói: “Tuy nhiên, vi sư nghĩ rằng. Nha đầu này liên quan sâu rộng, có nàng trong tay, chỉ ích không hại.”
“Sư phụ…” Ôn Túc muốn nói gì đó, nhưng bị Ôn Tĩnh cắt ngang.
“Ôn Túc a, ta vốn tưởng rằng ngươi có thể thay ta tìm được Cửu Hoàng thần khí, cùng ta mưu nghiệp lớn, đáng tiếc… Ngươi cũng chỉ sống được không tới ba tháng nữa, có thể làm được cái gì?” Khi Ôn Tĩnh nói chuyện, ngữ khí càng lúc càng lạnh.
Tiểu Tiểu nghe thấy thế, liền biết Ôn Tĩnh nổi lên sát tâm. Nàng đột nhiên kéo lấy tay Ôn Túc, bỏ chạy.
Ôn Túc kinh hãi, bị lôi đi mấy bước.
Ôn Tĩnh thấy thế, cất bước đi lên, vung chưởng công kích, đối tượng, chính là Ôn Túc.
Ôn Túc phát hiện chưởng phong kia, nghiêng người sang bên, tránh được sát chiêu. Vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc, cảm thấy khó có thể tin.
Ôn Tĩnh thu nội lực, đứng lại, nhìn Ôn Túc: “Vi sư cho ngươi một cơ hội nữa, đem nha đầu kia giao lại cho ta, ta đồng ý cho ngươi tự sinh tự diệt!”
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, chỉ cảm thấy trái tim băng giá. Lấy võ công của Ôn Tĩnh, muốn đoạt nàng từ tay Ôn Túc dễ như trở bàn tay, khi không lại hạ sát chiêu như vậy. Cho dù nhìn kiều gì cũng thấy, căn bản là ngay từ đầu hắn đã nổi lên sát tâm, muốn đẩy Ôn Túc vào chỗ chết rồi mới đúng! Bao năm thầy trò, thân như cha con, sao lại có thể tuyệt tình như vậy?
Ôn Túc lại dần bình tĩnh lại. Hắn mở miệng, nói: “Mạng của đồ nhi vốn là do sư phụ cứu, mặc cho sư phụ xử trí…”
Ôn Tĩnh nghe câu đó, trên vẻ mặt bắt đầu nổi lên tức giận, dữ tợn như vậy, làm cho người ta khiếp sợ.
“Nghiệp chướng! Muốn chết!”
Trong lúc hắn nói, liền xuất chưởng tấn công. Ôn Túc đẩy Tiểu Tiểu ra, đón nhận công kích.
Tiểu Tiểu lảo đảo vài bước, biết lúc này nên chạy đi, nhưng mà, nhìn tình hình trước mắt, cho dù nàng làm gì cũng không thể nhấc nổi bước chân.
Ôn Túc tránh khỏi chưởng lực, nâng tay, chặn lại chiêu thức của Ôn Tĩnh, quay đầu quát Tiểu Tiểu: “Còn không đi!”
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nhíu mi. Nàng xông lên phía trước, rút từ trong lòng ra một cây “Tôi Tuyết Ngân Mang”, đâm thẳng vào huyệt Kiên Tỉnh* của Ôn Tĩnh.
(* Huyệt Kiên Tỉnh: Huyệt ở chỗ lõm trên bả vai)
Ôn Tĩnh thấy châm, lập tức đẩy Ôn Túc ra, lui lại vài bước.
Tiểu Tiểu cầm châm đâm qua, nhân dịp có khe hở, kéo Ôn Túc, tâm vô tạp niệm trốn đi.
Ôn Túc ngây ngẩn cả người, lại một lần nữa bị nàng kéo chạy.
Ôn Tĩnh tránh khỏi cây ngân châm kia, mang theo chê cười, tự nói: “Giống nhau như đúc.”
Giờ phút này, tức giận trong lòng đã không còn cách nào có thể áp chế, bất tri bất giác vận lên bảy thành chân khí, tụ lực ở hai tay. Hắn khẽ quát một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, một chưởng đánh tới.
Tiểu Tiểu biết hắn sẽ đuổi theo, quay người, ném ra một cây ngân châm.
Ôn Tĩnh xoay người tránh đi, lại một lần nữa khởi chưởng, quát: “Xú nha đầu, ngươi cho là lão phu không dám giết ngươi?!”
Tiểu Tiểu vốn tưởng bản thân mình còn có giá trị lợi dụng, nên Ôn Tĩnh sẽ không dám hạ sát tâm với nàng. Nhưng giờ phút này, một chưởng dùng toàn lực kia, rõ ràng đang đánh về phía nàng. Nàng kinh hãi, cuống quít tránh đi.
Ôn Túc thấy thế, xuất chưởng ngăn lại.
Chưởng lực hai người đối kháng, Ôn Tĩnh nhíu mi, nói: “Ngươi là kỳ tài luyện võ, nếu cho thêm thời gian, chỉ sợ ngay cả lão phu cũng không phải đối thủ của ngươi… Vậy càng không thể để ngươi sống được!” Hắn nói xong, tăng lên một phần nội lực.
Ôn Túc chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một loại kình lực âm lãnh, chưởng lực bị đánh tan, hất hắn văng ra vài bước. Hắn đứng vững thân mình, chỉ cảm thấy tay phải run lên, cố gắng điều chỉnh lại cánh tay nhưng vẫn không thể ngăn cảm giác run run đó lại.
Ôn Tĩnh không chút do dự, lại xuất chưởng.
Tiểu Tiểu kinh hãi. Nàng thả người nhảy lên, nhấc chân đá vào giữa lưng Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh cũng không trốn tránh, tiếp một chiêu này của nàng. Chỉ tiếc, Tiểu Tiểu không có nội lực, một kích này đối với Ôn Tĩnh mà nói, không đáng lo ngại, không hề có tác dụng nào.
Giây tiếp theo, Ôn Tĩnh sửa chưởng thành trảo, tóm lấy cổ chân nàng. Trong lúc Tiểu Tiểu tiến lùi đều không được, Ôn Tĩnh dùng sức kéo mạnh, lôi nàng lại gần, buông cổ chân nàng ra, sau đó tóm lấy cổ họng nàng.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổ họng bị bóp chặt, trước mắt một mảnh trống rỗng, suýt nữa thì ngất.
Ôn Túc chịu đựng đau đớn trên cánh tay, ra tay cứu giúp. Chỉ là ngay lúc đó, Ôn Tĩnh lại ngước mắt mỉm cười. Hắn buông Tiểu Tiểu ra, một chưởng đánh tới, không nghiêng không lệch, đánh thẳng vào chính giữa ngực Ôn Túc.
Tiểu Tiểu ngã xuống đất, trong lúc hoảng sợ, liền nhìn thấy Ôn Túc bị đánh văng ra mấy trượng, hộc ra mấy ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống.
“Sư thúc!” Nàng kêu lên thành tiếng, hoảng loạn đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên người Ôn Túc.
Ôn Túc đã bất tỉnh nhân sự, máu tươi bắn lên mặt hắn khiến nó càng trở nên tái nhợt. Hai mắt hắn nhắm lại, hô hấp như có như không, mạch đập vô cùng mỏng manh, không thể tìm thấy.
Tiểu Tiểu bị dọa ngốc, ôm chặt hắn trong lồng ngực, ngơ ngác không biết nên làm thế nào cho phải.
Ôn Tĩnh sửa sang lại vạt áo, đi đến trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, “Tả cô nương, ngươi muốn đi cùng lão phu, hay là muốn ở lại nơi này chôn cùng với tên đồ nhi bất tài của lão phu?”
Tiểu Tiểu nhìn Ôn Túc trong lòng, đầu cứ ong ong lên, không thể trả lời. Lúc nàng, nàng đột nhiên chú ý đến, dưới cổ áo hắn, da thịt đã biến xanh, gân mạch sưng lên, vô cùng quỷ dị.
“Minh Lôi chưởng.” Thanh âm của nàng hơi hơi run rẩy. Sao nàng có thể quên được, sư phụ nàng, cũng mang trên mình thương thế giống hệt như vậy, thống khổ lìa đời.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Tại sao, tại sao lại muốn giết sư phụ ta? Tại sao ngay cả đồ nhi của mình cũng phải giết? Tại sao?!” Tiểu Tiểu không thể ức chế cảm xúc, nghẹn ngào kêu lên.
Ôn Tĩnh lạnh lùng cười, “Tại sao?… Năm đó, khi sư phụ ngươi phá tan Đông Hải của ta, giết hại môn nhân của ta, cũng chưa từng nói cho ta biết tại sao!””
Tiểu Tiểu hơi giật mình. Quỷ Sư từng xông qua chín môn phái, cướp lấy Cửu Hoàng thần khí, chẳng lẽ, Đông Hải cũng…
“Ta chịu nhục, dâng lên thần khí, quy thuận Thần Tiêu, mới có thể bảo toàn những gì còn sót lại. Hai mươi mấy năm qua, trong lòng ta cũng chỉ có hai chữ ‘Báo thù’!”
“Ta…” Trong lòng Tiểu Tiểu đau khổ, thanh âm thê thảm vô cùng, “Sư phụ ta đã chết a… Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Ôn Tĩnh nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Một khắc kia, khi giết được sư phụ ngươi, ta mới biết được, đó căn bản không phải là ‘Báo thù’. Sư phụ ngươi cũng chỉ là một quân cờ. Có được Cửu Hoàng thần khí, thống nhất thiên hạ, đây mới là nghiệp lớn chân chính! Vì nó, cái gì ta cũng có thể vứt bỏ, người nào ta cũng có thể giết!” Ôn Tĩnh mang theo tia khoái ý tàn khốc, nhìn Ôn Túc, “Mà quân cờ này, cũng đã không còn giá trị lợi dụng nữa… Ha ha ha, quả nhiên là giống nhau như đúc a, sư phụ ngươi phản bội thiên sư, mà hắn thì phản bội ta. Cho tới bây giờ, đều chết cùng một kiểu, ha ha ha!”
Tiểu Tiểu đã không thể hỏi nữa. Người trước mắt này, đã sớm mất đi lý trí, lại càng không thể đo lường được nhân tâm.
Ôn Tĩnh thu lại ý cười, bình ổn cảm xúc, trở về với vẻ ôn thiện hàng ngày, nói: “Tả cô nương, nếu như ngươi khẳng khái hiệp trợ ta, ta tự nhiên sẽ không đả thương ngươi…”
“Giết ta đi.” Tiểu Tiểu nhịn khóc, ngẩng đầu, cười vô cùng khinh miệt, “Muốn ta trợ ngươi, còn không bằng giết ta.”
Ôn Tĩnh nghe thấy thế, sắc mặt trầm xuống, không nói một câu, ngón tay tụ lực, chộp lấy bả vai Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu không thể tránh thoát, liền không tránh nữa. Nàng nhìn thẳng vào Ôn Tĩnh, trong mắt không hề có một chút sợ hãi.
Cái loại ánh mắt này, càng làm cho tức giận của Ôn Tĩnh nổi lên, trên tay bất giác lại tăng thêm lực đạo, định bóp nát bả vai nàng.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng quát chói tai, “Ai dám động vào người của lão tử!”
Thanh âm kia hùng hậu hữu lực, khí phách mười phần. Ôn Tĩnh bị chấn trụ, sức tay chậm lại. Hắn xoay người, liền nhìn thấy Giang Tịch. Tất nhiên là hắn không biết Giang Tịch, nhưng cũng nhận ra người trước mắt này võ công không kém, liền tạm vất Tiểu Tiểu sang một bên, chuyên tâm ứng phó.
“Tại hạ là đảo chủ của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Ôn Tĩnh. Xin hỏi các hạ là?” Ôn Tĩnh theo lễ, nói.
Giang Tịch nhìn ra phía sau Ôn Tĩnh thấy Ôn Túc đang hấp hối và nước mắt trên mặt Tiểu Tiểu , liền khinh miệt nói: “Hóa ra ngươi chính là người đã vứt bỏ Đông Hải, kết minh cùng đám hải khấu Nhật Bản, Ôn Tĩnh… Lão tử gọi là giang Tịch.”
“Giang Tịch…” Ôn Tĩnh nhíu mày, suy nghĩ.
“Không cần nghĩ, tên này không có gì đáng ngạc nhiên.” Giang Tịch vận công, cười vang nói, “Nhận một chưởng của ta, ngươi liền biết ta là ai!”
Hắn nói xong, tấn công lên, đánh ra một chưởng.
Ôn Tĩnh lập tức vận nội lực, dùng “Minh Lôi chưởng” đánh trả. Hắn vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, cũng không ngờ, hai chưởng đối nhau, một cỗ kình khí cường đại bắn ra, ép mạnh về phía hắn, đẩy hắn lui lại mấy bước. Hắn bình ổn hô hấp, ngực ẩn ẩn đau, trên mi mày hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc: “Thái Nhất Tâm Quyết.”
Giang Tịch thu chưởng, sắc mặt bình tĩnh. Hắn đưa tay ra sau lưng, nói: “Lão tử không giết ngươi, ngươi cút đi.”
Ôn Tĩnh không cam lòng, hắn vẫy tay. Lập tức, chung quanh xuất hiện hơn mười tên Ninja Nhật Bản.
Nhưng đúc lúc này, một đám người đeo mặt nạ đuổi tới, thế cục trong rừng đột nhiên xoay ngược lại.
Ỗn Tĩnh thấy thế, chỉ đành thu tay lại, cùng đám người của mình rời đi.
Giang Tịch cười cười, xoay người đi tới trước mặt Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn có chút mờ mịt như cũ. Giang Tịch cũng không chần chờ, hắn ngồi xuống đất, kéo tay Ôn Túc, bắt mạch.
“Tiểu tử này còn cứu được.” Giang Tịch nói một câu, liền không chút do dự đặt tay lên đầu Ôn Túc, đem chân khí truyền vào trong cơ thể hắn.
Sau một lúc, Ôn Túc mạnh mẽ sặc ra một hơi, chậm rãi tỉnh lại.
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng, lập tức, nàng vừa cười vừa khóc, nghẹn ngào kêu: “Sư thúc…”
Ôn Túc nhìn nàng, những đã không còn khí lực để nói chuyện, chỉ có thể hơi hơi nhếch khóe miệng, muốn cười, nhưng lại không còn sức.
Giang Tịch nhìn thấy tình trạng này, ý cười hiện lên, nói: “Nha đầu, ta đã kéo hắn về quỷ môn quan. Thương thế của hắn quá nặng, chống đỡ không được bao lâu nữa. Đưa hắn tới Thần Nông thế gia, có lẽ còn có một đường hi vọng.”
Lúc Giang Tịch đổi cách xưng hô sang “Ta”, ngữ khí cũng ôn nhu hơn nhiêu. Nội tâm Tiểu Tiểu cảm động, nàng dùng sức gật đầu, vươn tay ôm lấy Ôn Túc.
Lúc này, Ngân Kiêu và Lí Ti cũng chạy tới, Lạc Nguyên Thanh mang theo môn hạ Nam Hải đi theo sau bọn họ, lúc nhìn thấy Ôn Túc, trên nét mặt có chút khác thường, chợt lóe lên rồi biến mất.
Giang Tịch nhìn thấy mấy người này, liền phân phó nói: “Đi Thần Nông thế gia, lập tức khởi hành. Lão tử giúp các ngươi chắn truy binh.”
Tuy rằng đám người Ngân Kiêu không hiểu gì, nhưng vẫn đồng ý làm theo.
Tiểu Tiểu lúc này mới có thể yên tâm, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến người đang nằm trong lòng, nàng liền nắm chặt tay lại, cố gắng làm cho bản thân mình thanh tỉnh.
Ngân Kiêu đi đến bên người nàng, cười sờ sờ đầu nàng, nói: “Nha đầu, không có việc gì. Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Tiểu trầm mặc một lát, cười gật đầu.
…….
Một phen hỗn loạn này, mãi đến lúc màn đêm hạ xuống, mới có thể yên tĩnh. Mà ánh mặt trời vừa biến mất, những người mang mặt nạ này cũng đột nhiên biến mất theo, vô tung vô ảnh.
Lúc Giang Tịch trở lại Túy Khách Cư, trên mặt còn vương ý cười. Nếu muốn chiến thắng quân đội triều đinh, tất nhiên là không thể. Nhưng dương đông kích tây, dẫn dụ bọn họ truy đuổi sai hướng, lại vô cùng đơn giản. Nhưng dù vậy, cũng nên tìm một đường thoát thân cho tốt mới được. Liêm gia, cũng không thể coi thường được.
Hắn đi vào đại sảnh trong tửu lâu, đã thấy bên trong đầy người ngồi. Giang Thành thấy hắn về, lập tức đi lên, mở miệng nói: “Cha, Hạ Lan bá bá đến.”
Giang Tịch ngước mắt, chỉ thấy chỗ chiếc bàn chính giữa đại sảnh, có một nam tử trung niên, da trắng có râu đang ngồi, nhàn nhã uống trà. Không phải ai khác, chính là chủ nhân của “Khúc phường”, Hạ Lan Kỳ Phong. Diệp Ly đang cung kính đứng bên cạnh hắn, giúp hắn xoa bóp bả vai. Bên cạnh hắn, còn có một cô nương độ tuổi thanh xuân đang ngồi. Mặc dù mặc quần áo mộc mạc không hoa mỹ, nhưng nhìn cử chỉ hào phóng, tao nhã có lễ của nàng, liền biết là tiểu thư khuê các.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giang Tịch đi lên, hỏi.
Hạ Lan Kỳ Phong ngước mắt, nói: “Ta nghe nói, Liêm gia đóng quân vây cái trấn nhỏ này, liền tự đi đến xem náo nhiệt.”
Giang Tịch hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, nói: “Ngươi muốn tới xem lão tử xấu mặt thì có.”
“Ha ha, thân là tông chủ của Phá Phong Lưu, truyền nhân duy nhất của ‘Thái Nhất Tâm Quyết’, ai có thể làm xấu mặt ngươi được nào.” Hạ Lan Kỳ Phong cười vô cùng thoải mái, “Được rồi được rồi, không tranh cãi với ngươi nữa. Ta đến tất nhiên là vì có chuyện cần tìm ngươi. Đúng rồi, ta nghe nói Ngân Kiêu, Quỷ Mối và ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ kia cũng đã đến trấn này, người đâu?”
Giang Tịch tự mình rót một chén trà, nói: “Ha, ngươi tới chậm một bước rồi. Bọn họ vốn ở đây, tuy nhiên bị Liêm gia quấy rầy, hiện tại đã đi rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu?” Hạ Lan Kỳ Phong hỏi tiếp.
“Thần Nông thế gia…” Giang Tịch thở dài, nói, “Đông Hải Ôn Tĩnh kia thật sự quá tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đồ nhi của mình cũng không buông tha. Tiểu tử kia, sợ là lành ít dữ nhiều…”
“Tiền bối, thật sao!” Có người hô lên một câu.
Giang Tịch nhíu mày, nhìn về phía người nói, hình như có chút không vui.
Nói chuyện là một nam tử còn khá trẻ. Hắn đi lên một bước, ôm quyền mở miệng: “Tiền bối, vãn bối vô tình mạo phạm. Vãn bối là đệ tử của Đông Hải, Lâm Chấp. Người vừa rồi ngài nhắc đến, là sư huynh Ôn Túc của ta sao?”
Giang Tịch gật đầu, “Đúng là cái tên này.” Hắn nhìn Hạ Lan Kỳ Phong, nói, “Sao ngay cả người Đông Hải ngươi cũng mang đến đây?”
Hạ Lan Kỳ Phong cười cười, nói: “Sau trận đánh trên Đông Hải, Ôn Tĩnh mang theo Cửu Hoàng thần khí, đi đâu không rõ. Ta liền vụng trộm đi lên đảo điều tra, phát hiện tiểu tử này bị đánh trọng thương. Khó có được một lần làm người tốt, ta liền cứu hắn và cả đám đệ tử Đông Hải còn lại.”
Hạ Lan Kỳ Phong vừa nói xong, Lâm Chấp liền vội vàng nhìn về phía Giang Tịch, hỏi tiếp: “Tiền bối, sư huynh ta hiện đang ở nơi nào?”
Giang Tịch cười cười, “Bây giờ đã lên đường tới Thần Nông thế gia rồi.”
Lâm Chấp nghe xong, lập tức xoay người nói với Hạ Lan Kỳ Phong: “Phường chủ, xin cho vãn bối cáo từ.”
Hạ Lan Kỳ Phong nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho thương thế của sư huynh ngươi, tuy nhiên, đợi một lát nữa đi. Ta nói chuyện xong, sẽ đi cùng ngươi.”
Giang Tịch nghe thấy liền không hiểu, không kiễn nhẫn nói: “Hạ Lan, ngươi có chuyện gì thì nói mau! Lão tử mệt!”
Hạ Lan Kỳ Phong cười làm lành, nói: “Được, ta không nhiều lời nữa. Ngươi cũng biết Anh Hùng Bảo chuẩn bị tiến hành luận võ, định ra bảo chủ?”
“Liên quan cái rắm gì đến lão tử!” Giang Tịch không khách khí nói.
“Vốn là không liên quan. Nhưng mà đại công tử Ngụy Khải của Anh Hùng Bảo, là môn nhân của Thần Tiêu phái.” Hạ Lan Kỳ Phong chậm rãi nói.
“Công tử của Anh Hùng Bảo lại là môn hạ của Thần Tiêu, đùa ta sao?” Giang Tịch không tin.
“Đúng là vô cùng quỷ dị. Quỷ dị đến mức, mặc dù ta rải thông tin này ra, cũng không có ai tin tưởng… Ai, nhị công tử Ngụy Thừa của Anh Hùng Bảo, mười năm trước bị trục xuất khỏi gia môn. Tam công tử Ngụy Dĩnh thì nghe người ta nói là kẻ ham mê sắc dục, không chịu làm việc đàng hoàng, ăn chơi trác táng. Hiện thời xem ra, có thể kế thừa chức vị bảo chủ này, cũng chỉ có mình đại công tử Ngụy Khải. Nhưng người này tâm tư sâu kín, lại là nanh vuốt của Thần Tiêu, nếu lên làm bảo chủ, sợ là thiên hạ đại loạn.” Ngữ khí của Hạ Lan Kỳ Phong dần trở nên ngưng trọng, “Hiện tại, ngay cả tông chủ Thạch Mật của Thần Nông thế gia kia cũng quy thuận Thần Tiêu phái, cùng với Ngụy Khải thông đồng làm bậy. Lại càng chưa nói tới, Thái Bình thành và Anh Hùng Bảo có quan hệ thông gia, một khi chức vị bảo chủ được quyết định, hai nhà lập tức có thể kết minh. Thành chủ của Thái Bình thành cũng chỉ là một nha đầu, sợ là sẽ bị Ngụy Khải bài bố. Ba đại gia lớn trên giang hồ đều rơi vào trong tay một người, mà người này bụng dạ khó lường, sao lại không khiến người ta lo lắng?”
Giang Tịch nghe xong những lời này, sắc mặt quả thật có chút lo ngại, nhưng rất nhanh sau đó lại hiện lên vẻ khinh thường, “Lão tử nói rồi, chuyện này không liên quan đến lão tử! Ngụy Khải kia có ba đầu sáu tay, thì bằng thực lực của “Khúc phường” ngươi, hơn nữa lại còn có Quỷ Mối của Huyền Linh Đạo và Ngân Kiêu của ‘Tụ Phong Trại’, cũng có thể chống lại hắn. Cần gì phải tìm lão tử gây phiền toái làm gì?”
Hạ Lan Kỳ Phong gật đầu, “Được, Ngụy Khải giao cho ta đối phó. Vậy còn Thần Tiêu phái thì sao?” Hắn buông chén trà, nói, “Thần Tiêu phái hồi triều, một lần nữa đi tìm Cửu Hoàng thần khí. Hiện tại, Ngụy Khải cũng chỉ là một quân cờ của Thần Tiêu. Đến lúc đó, ba nhà gộp lại, dựa vào Thần Tiêu, sợ là chuyện mười bảy năm về trước sẽ lại tái hiện lần nữa.” Hắn nhìn Giang Tịch, nói, “Nếu một ngày nào đó, Vương Văn Khanh trọng xuất giang hồ, trong thiên hạ này, người có thể đánh bại hắn, cũng chỉ có mình ngươi…”
Giang Tịch trầm mặc một lát, nói: “Thắng thì sao, bại thì sao. Mà võ công của lão tử là đệ nhất thiên hạ thì sao? Lão tử đã rửa tay chậu vàng*, trấn này là thiên hạ của lão tử… Nếu như thiên sư thật sự trọng xuất giang hồ, ngươi nên sớm quy hàng đi. Lão tử mệt rồi.”
(* Rửa tay chậu vàng: Rửa tay gác kiếm, không quan tâm chuyện giang hồ nữa.)
Hắn nói xong, bước lên lầu.
Hạ Lan Kỳ Phong thấy thế, đứng dậy, định đi lên khuyên bảo thêm. Đột nhiên, ở cửa tửu lâu xuất hiện một đội nhân mã, đúng là gia tướng của Liêm gia. Đi đầu, tất nhiên chính là Liêm Chiêu.
Hắn đến cửu tửu lâu, xoay người xuống ngựa, cất bước đi vào, mở miệng, nói đúng một câu: “Nàng ở đâu?!”
Vốn đang định lên lầu, Giang Tịch lại ngừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, “Tiểu tử nhà ngươi nói chuyện khách khí một chút.”
“Nàng ở đâu?!” Liêm Chiêu cũng không để ý đến, sự khiêm tốn có lễ vốn có đã biến mất không còn sót lại chút gì. Trên mặt hắn chỉ còn lại vội vã và luống cuống, ánh mắt lẫm lẫm phiếm quang (hơi có nước mắt).
Giang Tịch nhíu mày, nói: “Ngươi tự đánh mất người, sao lại đến chỗ lão tử đòi?! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử mang nàng đi?!”
Liêm Chiêu giận giữ nói: “Trong phạm vi trăm dặm nơi này, ngay cả chút khói mù cũng không có, chẳng lẽ ngươi muốn nói với ra, hơn trăm người đeo mặt nạ kia, là xuất hiện từ trong không khí?! Ta kính ngươi là tiền bối, nhiều lần lấy lễ đối đãi với ngươi, tại sao ngươi lúc nào cũng muốn chống đối Liêm gia?!” Thanh âm của hắn cao vút, ngữ khí kịch liệt vô cùng, “Nếu ngươi đã mặc kệ chuyện giang hồ, tại sao còn muốn hỗ trợ Đông Hải mang nàng đi?! Ngươi cũng biết nàng đã quy thuận triều đình! Cũng biết Đông Hải luôn luôn gây bất lợi cho nàng! Cũng biết nàng không có nửa phần nội lực!”
Hắn nói những lời này, nói là chỉ trích, không bằng bảo là ảo não thì hơn. Giang Tịch nghe xong, sắc mặt liền nhu hòa lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Liêm Chiêu tiến lên một bước, nói: “Nếu như hôm nay không biết được nàng đi đâu, đừng trách ta vô tình!”
“Liêm công tử, bình tĩnh một chút.” Không khí đang rất khẩn trương, lại có một thanh âm ôn nhu vang lên. Nữ tử ngồi bên cạnh Hạ Lan Kỳ Phong đứng dậy, vội vàng đi tới, ôn nhu khuyên giải an ủi.
Liêm Chiêu nhìn thấy nàng, có chút kinh ngạc, nhưng lập tức ngăn lại cảm xúc, nói: “Thẩm tiểu thư.”
Nữ từ này, đúng là đại tiểu thư của Tê Vũ sơn trang, Thẩm Diên.
Mày liễu của Thẩm Diên hơi nhíu lại, nói: “Liêm công tử, Tả cô nương hiện tại không ở trong tay Đông Hải, ngươi không cần lo lắng.”
Liêm Chiêu nghe thấy câu này, không khỏi hỏi thêm, “Ngươi có biết nàng đang ở đâu không?”
Thẩm Diên nhìn Hạ Lan Kỳ Phong, muốn nói lại thôi.
Lúc này, Giang Thành tiến lên, nói: “Liêm đại ca, Tả cô nương thật sự quy thuận triều đình?”
Liêm Chiêu nhìn hắn, trầm mặc gật đầu.
Giang Thành nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy là ‘Cửu Hoàng thần khí’ cũng…”
Liêm Chiêu có chút không kiên nhẫn, “Ta đã nói rồi, chỉ có giao ‘Cửu Hoàng thần khí’ cho triều đình, mới có thể tránh cho thiên hạ khỏi phân tranh! Đám người giang hồ các ngươi, tại sao nhất quyết không tin! Các ngươi cứ như vậy, hi vọng nhìn thiên hạ đổi chủ, giang sơn náo loạn mới vui sao?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Giang Thành hơi giật mình, sau đó, hắn lập tức mở miệng, nói: “Liêm đại ca, hiện giờ Tả cô nương đang đi tới Thần Nông thế gia.”
Người trong đại sảnh ồ lên, tất cả đều quay đầu lại nhìn Giang Thành.
Liêm Chiêu giật mình, lập tức nở nụ cười, “Đa tạ! Cáo từ!”
Hắn nói xong, xoay người rời đi, không hề do dự.
“Liêm đại ca xin dừng bước!” Giang Thành mở miệng.
Liêm Chiễu xoay người, có chút nghi hoặc.
Giang thành cầm lấy cây trường thương màu ngân bạch bên người, đi tới bên cạnh Liêm Chiêu, “Tiểu đệ xin đi cùng huynh.”
Liêm Chiêu còn đang kinh ngạc, chợt nghe thấy Giang Tịch quát lên: “Vô liêm sỉ! Ngươi dám!”
Giang Thành xoay người, mặt không đổi sắc, nói: “Vì sao ta không dám. Cha, người rời khỏi giang hồ, mặc kệ chuyện thiên hạ, cũng không thể muốn ta cũng giống như ngài. Liêm đại ca nói rất đúng, Cửu Hoàng thần khí cho dù rơi vào tay ai, cũng đều sẽ gây ra náo động trong thiên hạ. Chỉ có triều đình, mới là nơi Cửu Hoàng nên ở lại. Nhất định Tả cô nương cũng hiểu ra đạo lý này, mới có thể quy thuận triều đình…”
“Phi! Đừng có nói bậy! Thần Tiêu phái hiện đang về triều, giúp triều đình tìm lại thần khí, chính là vì muốn trợ Thần Tiêu đắc thế! Thiên hạ chẳng lẽ còn có thể thái bình!” Giang Tịch quát.
Giang Thành phản bác, “Vậy thì sao?! Người trong giang hồ luôn miệng nói là sẽ đối kháng với Thần Tiêu, cũng chỉ là vì muốn bảo hộ lợi ích của riêng mình! Cha, đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Thứ con bất hiếu!”
(* Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)
Hắn nói xong, cầm thương đi ra cửa.
Trong đại đường, một mảnh yên tĩnh.
Liêm Chiêu nhìn Giang Thành đi ra khỏi cửa, trong lòng lại có một tia vui mừng. Hắn xoay người, ôm quyền, bước chân rời đi. Thẩm Diên suy nghĩ một lát, đi theo.
Giang Tịch đứng tại chỗ, nhưng lại vô cùng mờ mịt.
Hồi lâu sau, Hạ Lan Kỳ Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Chúng ta cũng tới Thần Nông thế gia đi, đừng để cho người ta đoạt trước.”
Hắn nói xong, môn hạ liền ào ào đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc gần ra tới cửa, Hạ Lan Kỳ Phong dừng chân lại, giống như tự nói: “Cửu Hoàng… Rốt cục Cửu Hoàng là cái gì vậy. Giang hồ, lại sẽ thế nào đây…”
Hắn thở dài một tiếng, nâng chân bước vào bóng đêm.
………
Tác giả có chuyện muốn nói: Oa tung hoa, chương tiếp theo sẽ bắt đầu nói về Triệu Nhan… Quẫn… Mong mọi người nhẫn nại…
Còn nữa chính là, ta muốn nói… Uy, các vị độc giả đại nhân kia, nhân vật của chúng ta gọi là “Tiểu Tiểu”. Mọi người đem “Ngân Kiêu” đánh thành “Âm Tiếu*”, ta có thể chấp nhận, đem “Liêm Chiêu” đánh thành “Cái liềm*”, ta cũng không có ý kiến… Nhưng mà, Tiểu Tiểu ý, mọi người đánh thành “Hiểu Hiểu*” hay “Tiếu Tiếu*” còn chưa tính, tại sao lại còn xuất hiện “Tiểu Tiếu*”, “Tiểu Tiêu*”, “Tiểu Hiệu*” vậy? Cái này cũng còn chưa tính, vậy mà còn viết thành “Tiểu Kiêu*” nữa, ta thật sự không hiểu mà ~~~
(* Ngân Kiêu đọc là: yínxiāo, còn Âm Tiếu đọc là: yīnxiào
* Liêm Chiêu đọc là: lián zhāo, Cái Liềm đọc là liándāo
* Tiểu Tiểu đọc là: xiǎo xiǎo, các từ còn lại đọc theo thứ tự là: xiǎo xiǎo, xiào xiào, xiǎo xiào, xiǎo xiāo, xiǎo xiào, xiǎo xiāo)
A a a a a a a! ! ! Ta rất muốn đâm a a a a a! ! ! Mọi người cứ thay đổi tên ta đặt vậy sao… Mọi người bảo ta biết làm sao đây… Che mặt khóc lóc…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook