Chuyện Về Học Tra Tự Mình Tu Dưỡng
2: Độc Thân Nhờ Thực Lực


Ngày mai Tạ Nam Uyên sẽ chuyển trường nên tối hôm đó cậu đã đến quán bar tụ tập cùng bạn bè.
Vừa bước vào quán bar, Tạ Nam Uyên đã cau mày.

Cậu ấy không thích nơi ồn ào này, nhưng những người khác lại rất thích nó.

Tạ Nam Uyên nâng ly lên, rồi lại tùy ý đặt ly xuống.

Lúc này Kiều Hạ Bạch đột nhiên chỉ tay về một hướng nào đó và hét lên: "Lão Tạ nhìn kìa, đó không phải bạn học tương lai của mày à?"
Tạ Nam Uyên ngước mắt nhìn theo hướng mà Kiều Hạ Bạch đang chỉ đến.

Khoảng cách của họ không phải quá gần, nhưng Tạ Nam Uyên lại có thể nhận ra được Thẩm Nghiên ngay lập tức.

Vẻ mặt của Tạ Nam Uyên vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cậu giống như liếc qua những người trên sân khấu một cách tình cờ.

Thiếu niên chơi guitar ấy có khuôn mặt thanh tú, dưới những ánh đèn lại càng trở nên quyến rũ hơn.

Cách trang điểm một cách thành thục ấy cũng hoàn toàn không che đậy được vẻ sinh viên của cậu.

Thiếu niên ấy có một sức hút đan xen giữa một người đàn ông trưởng thành và những chàng trai trẻ, thanh xuân dào dạt, phong nhã tài hoa, cả người đều toát ra một loại khí chất rất mạnh mẽ.

Giống như trong sự đơn thuần ấy có một chút ma mị, như một đóa hoa đỏ giữa làn tuyết trắng, khiến cho cậu tràn đầy quyến rũ.

Tạ Nam Uyên nhìn các cô gái nóng bỏng trên sân khấu rồi nhướng mày một cái.

Người bạn học của cậu quả thật rất đào hoa.

Sau khi hoàn thành bài hát của mình, Thẩm Nghiên đặt cây đàn xuống và gửi một nụ hôn gió.


Trong nháy mắt toàn bộ nơi này liền trở nên náo nhiệt và phấn kích hơn hẳn.

Không nằm ngoài dự đoán, Thẩm Nghiên vừa bước xuống sân khấu đã bị các cô gái vây quanh.

Một cô gái xinh xắn đeo một chiếc nơ hình bươm bướm đứng trước mặt Thẩm Nghiên, yểu điệu nói: "Soái ca, có thể để lại cách liên lạc được không?"
Thẩm Nghiêm: "Em gái bao nhiêu tuổi rồi? Đã làm bài tập xong chưa?"
Cô gái: "..." Mặc dù cô ấy hơi thấp một chút và cách ăn mặc cũng có chút đáng yêu, nhưng cô ấy đã thành niên rồi.

Lúc này, một cô gái khác liền đi tới.

Cô gái trang điểm rất đậm, đôi môi đỏ mọng như vừa nhuộm máu một đứa trẻ xong vậy.

Giọng điệu của cô gái rất ngang ngược: "Này cậu, tôi nhìn trúng cậu rồi đó, đưa thông tin liên lạc cho tôi nào."
Lần này, Thẩm Nghiên thậm chí còn không thèm nhướng mắt lên nhìn, uể oải nói: "Vị phu nhân này, ở những nơi như quán bar, xin hãy quan tâm đến con của cô chút đi."
Nói xong, Thẩm Nghiên đã lùi lại nửa bước, để dành không gian riêng tư cho "mẫu tử hai người" bọn họ.

Hai cô gái: "..."
Chỉ với một câu nói, Thẩm Nghiên đã đâm vào trái tim của hai cô gái cùng một lúc.

Cách đó không xa, khóe miệng Tạ Nam Uyên nở một nụ cười nhẹ.

Người bạn học tương lai này của cậu, ngược lại cũng có chút thú vị đó chứ.

Kiều Hạ Bạch lắc nhẹ ly rượu trong tay, lắc đầu nói: "Đây thực sự là độc thân nhờ thực lực."
Hai cô gái này, một người là loli, một người lại là ngự tỷ, điều quan trọng nhất là cả hai đều rất xinh đẹp.

Làm sao mà người này lại nhẫn tâm từ chối cơ chứ?
Những cô gái xinh đẹp như thế kia, nếu cậu ta không cần mà sao lại để cho cậu ấy đi! Kiều Hạ Bạch vỗ vào lồng ngực.


Nghe được cuộc nói chuyện giữa Tạ Nam Uyên và Kiều Hạ Bạch, những người bạn khác đang xem náo nhiệt nhưng không hề dè dặt gì mà nói lớn: "Ai cơ? Lão Tạ còn chưa chuyển trường mà đã dây dưa với con gái rồi sao?"
Tạ Nam Uyên không giải thích mà thờ ơ nói: "Các cậu rất rảnh phải không?"
"Đúng vậy." Một nam sinh trong số đó nói đùa, "Hiếm khi nói chuyện phiếm về cậu, không rảnh cũng phải rảnh."
Mọi người nghe thấy thế liền hùa theo.

Tạ Nam Uyên: "Nếu đã rảnh như vậy thì để tôi sẽ đề xuất với giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày giao thêm hai bài tập toán cho các cậu."
Xung quanh bỗng vang lên những tiếng van xin: "Tạ ca, chúng tôi sai rồi!"
Tạ Nam Uyên không thèm để ý đến bọn họ, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Đi tới cửa, Tạ Nam Uyên nhìn thấy Thẩm Nghiên đang trưng ra vẻ mặt không mấy kiên nhẫn vì bị vây quanh.

Thực lòng mà nói thì bây giờ Thẩm Nghiên rất muốn đấm một ai đó.

Nhưng cậu ấy chưa bao giờ ra tay với con gái.

Vì vậy Thẩm Nghiên hiện tại rất khó chịu.

Thật sự muốn phát cáu.

Vừa nhìn thấy Tạ Nam Uyên, hai mắt Thẩm Nghiên liền sáng lên.

Không đợi Tạ Nam Uyên đi tới, Thẩm Nghiên đã tự động đi đến, sau đó chỉ thấy cậu ấy nắm lấy cánh tay của Tạ Nam Uyên, bực dọc nói: "Em yêu, tại sao bây giờ em mới đến?"
Trên mặt Tạ Nam Uyên không có biểu cảm gì, nhưng Thẩm Nghiên thì suýt nữa tự khiến cho bản thân mắc ói.

Quá buồn nôn.

Thật sự là quá buồn nôn rồi.


Cmn, sự hy sinh của cậu ấy thực sự rất lớn.

Cô gái đang lôi kéo Thẩm Nghiên không tin vào mắt mình, nhìn hai người họ: "Cậu, các cậu..."
Thẩm Nghiêm liếc mắt đầy quyến rũ: "Đúng vậy, chúng tôi chính là loại quan hệ mà các người thấy đó."
Sợ Tạ Nam Uyên không phối hợp, Thẩm Nghiên đành dùng hết sức kéo chặt cánh tay của Tạ Nam Uyên.

"Ồ..." Sau cú sốc đó, cô gái ấy nổi hết da gà, lập tức bỏ chạy mà không một lần ngoảnh lại.

Thẩm Nghiên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai Tạ Nam Uyên nói: "Cảm ơn nhé, cậu...không biết nên xưng hô thế nào nhỉ."
Người anh em qua đường hôm bữa.

Thẩm Nghiên tự lẩm nhẩm trong lòng.

Vừa cúi đầu xuống, Thẩm Nghiên đã nhìn thấy tay của Tạ Nam Viên.

Nhìn những ngón tay đều tăm tắp đó của cậu, Thẩm Nghiên không khỏi cảm thán: Cả hai tay của người lạ này cũng khá đẹp đó chứ.

Thẩm Nghiên "Ồ" lên một tiếng.

Nếu một bàn tay xinh đẹp như vậy mà là của cậun ấy thì e rằng cậu ấy cũng không nỡ dùng nó để lau mông.

Không sai, Thẩm Nghiên đích thị là một tên thủ khống*.

*Giống như nhan khống, thủ khống là những người thích những bàn tay đẹp.

Thẩm Nghiên đảo mắt một vòng rồi ngay lập tức chiếm tiện nghi của Tạ Nam Uyên, đưa tay mân mê ngón tay của cậu.

Tạ Nam Uyên nhìn về phía Thẩm Nghiên, Thẩm Nghiên cũng tỏ ra "cây ngay không sợ chết đứng" mà nhìn Tạ Nam Uyên.

Mọi người đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng Thẩm Nghiên dường như đã quên mất động tác của họ lúc này khá là mờ ám.


Đặc biệt trong trường hợp này, dưới ánh đèn mờ ảo, nó không giống như một cuộc đối đầu mà giống như một cái nhìn tình tứ hơn.

Tạ Nam Uyên không đẩy Thẩm Nghiên ra, lạnh lùng nói: "Nếu như người khác phát hiện thì..."
Tạ Nam Uyên sợ rằng bạn bè của Thẩm Nghiên sau khi nhìn thấy sẽ hiểu lầm cậu, nhưng Thẩm Nghiên lại nhầm tưởng rằng Tạ Nam Uyên đang xấu hổ.

Nhìn Tạ Nam Uyên không hề có biểu cảm gì trên mặt, Thẩm Nghiên đột nhiên muốn trêu chọc cậu một chút.

Thẩm Nghiên đặt ngón trỏ lên môi Tạ Nam Uyên, chớp mắt nhìn: "Nếu không muốn bị phát hiện thì đừng vùng vẫy..."
Câu nói này vô cùng lưu manh.

Nhưng thực tế thì hành động của Thẩm Nghiên cũng lưu manh không kém gì.

Thẩm Nghiên đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt Tạ Nam Uyên.

Tạ Nam Uyên lại không nói một lời nào cả.

Thấy Tạ Nam Uyên từ đầu đến cuối không nói câu nào, Thẩm Nghiên chỉ nghĩ rằng cậu ấy chỉ là đang quá xấu hổ mà thôi.

Trước khi buông tay ra, Thẩm Nghiên từ từ tiến lại gần Tạ Nam Uyên, nhanh chóng vươn tay ra, ép vào tường.

Thẩm Nghiên nhướng mày nói: "Ồ, kích cỡ cũng không tồi."
Theo nguyên tắc chọc ghẹo rồi bỏ chạy, Thẩm Nghiên lập tức rời khỏi quán bar mà không một lần quay đầu lại.

Đi ra đến cửa, Thẩm Nghiên quay đầu lại, trầm ngâm đưa ra lời khuyên cho "người anh em" của mình: "Đại trượng phu đừng có lúc nào cũng xấu hổ như vậy!"
Nhìn bóng lưng của Thẩm Nghiên, Tạ Nam Uyên nhướng mày.

Xấu hổ?
Tạ Nam Uyên quay về chỗ ngồi, cậu nhấp một ngụm rượu khi nghĩ đến Thẩm Nghiên.

Mặt đẹp, eo thon, chân dài, mông căng, tính cách cũng rất thú vị.

Xem ra, cuộc sống chuyển trường của cậu cũng không vô vị lắm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương