Chuyện Tình Zồng
-
Chương 37
Hôm nay là ngày 12 tháng 4 năm 2009 trời không mưa, mây lưa thưa, nắng vừa vừa và gió thổi bừa qua vai. Là một thằng con trai đã từng sống qua mấy chục năm nay, tức đã có hàng ngàn người con gái đi qua đi lại trong đôi mắt này. Vậy mà cho đến nay, chưa bao giờ con tim nhỏ bé của em lại bị co giật liên hồi như hiện tại. Vâng lí do là hôm nay, ngay tại lúc này, một thiên thần vừa xuất hiện trước mắt em, nàng đẹp lắm các bác ạ. Cái vẻ đẹp thuần khiết của một nữ sinh mới dậy thì được vài năm, như làm tăng thêm sức sống cho một chàng thanh niên thời đại mới là em đây. Kìm chế tất cả mọi cơ quan nội tạng đang biểu tình đòi quyền lợi, em nhẹ nhàng đi ra với khuân mặt lạnh lùng như “ chiêm song hiếc “ và nở một nụ cười như “ hiếc xong toi “:
- Chào..chào…em
- Là là…anh ạ.
- Uhm... vậy..vậy… đi xem hoa anh đào …xem…xem…ở đâu.
- Ơ hì, anh nói lắp ạ.
- Oh thì …thì… không phải.
- Anh lên xe đi.
Ôi lậy Chúa! có lẽ Ba nàng là một tên cướp vĩ đại mới có thể lấy hàng tấn ô mô ném vào mặt nàng mỗi ngày, khiến làn da của nàng trắng như vậy. Nên chắc Mẹ nàng mở cửa hàng buôn lụa mới khiến làn da nàng mịn đến thế. Đôi mắt nàng to tròn, long lanh như hạt nhãn lồng Hưng Yên, mái tóc nàng đen nhánh như bánh gai Hải Dương, và cả cái quả như bưởi Đoan Hùng mất mùa kia nữa. Vậy là bao nhiêu đặc sản của đất nước cứ thế lần lượt được ném hết vào người nàng, đến chịu Ba Mẹ nàng thật, sắp đẻ nàng ra rồi mà lại còn đi du lịch khắp vùng miền tổ quốc, quả là một gia đình yêu đất nước đến lạ thường.
Người ta thường nói, chó cắn không đau bằng ngồi sau đàn bà, nhưng với em thì không sao cả, chó cứ cắn, có cắn thế cắn nữa em vẫn cứ ngồi sau. Người đẹp thế này mà ngồi trước thì cảm nhận thế nào được hết. Nên là từ phía sau chẳng còn cái gì của nàng là em không để mắt tới, từ chiếc áo phông cổ rộng màu da cam, cho đến chiếc quần sooc ngắn ngang đùi lẫn mùi hương quyến rũ. Giờ nghĩ lại mà vẫn muốn Chúa tha tội cho con a men măm măm!. Nhưng hạnh phúc đang thăng hoa thì cũng là lúc niềm vui bị phát hiện.
- Anh đang nhìn gì thế?
- À anh..anh đang nhìn quầy bán sữa kia ý mà, mà mình đang đi đến đâu hả em?
- Hì, rồi anh sẽ biết, mà tí nữa đến sẽ có thêm mấy đứa bạn em đấy nhé.
- Ơ vậy à, có đông không em?
- Chỉ có 2, 3 đứa thôi ạ, toàn trẻ con ý mà hì hì.
- Oh, còn cách xa không?
- Kia ạ, đến rồi…
Bước xuống xe trước mặt em là tấm biển “ Lễ hội hoa anh đào …”, ra là vậy cổ tích là đây. Hỏi nàng mới biết đây là một lễ hội văn hóa Nhật Bản được tổ chức mỗi năm một lần, nhằm thắt chặt tình đoàn kết giữa hai nước Bản và Nam. Nói đến Nhật em chỉ nhớ đến truyện doremon, 7 viên ngọc rồng hay conan thôi, chứ không ngờ đi vào trong còn nhiều thứ quái dị đến vậy. Nhiều người mặc kimono đã đành, lại còn có mấy người môi thì thâm xì, ăn mặc thì nam chả ra nam nữ chả nữ. Một lúc sau thì em được nàng dẫn ra giới thiệu với mấy người bạn nhỏ, đứa thì đang học lớp 5, lớp 7 có đứa thì đại học, hỏi ra mới biết đây là những người bạn của nàng trên một forums. Đứng nghe nàng nói chuyện với mấy người bạn nhỏ, mà em chẳng hiểu cái gì hết, toàn là man a với man b cứ như là bơm máu trong game MU.
Thấy mình là người thừa, tủi thân quá nên em xin phép đi ra ngoài nghe điện một lúc, sau khi táng hết ba qua kem mới về gặp nàng. Cả bọn đi quanh xem đủ thứ, từ cái trống đến cái dùi, và ngửi thấy mùi thức là lao vào quán. Được cái lần đầu tiên biết măm susi, người ta kẹp cái con gì ở trong ý, thấy cũng ngon. Ăn xong cả bọn đi xem hoa anh đào, rồi mấy đứa đứng chụp ảnh, em thì tranh thủ đi tìm xem ở đây có bán cái đĩa phim Nhật nào không, thì chẳng thấy chỗ nào có. Chơi đươc một lúc thì nhoằng cái cũng đã quá giờ trưa, cả bọn đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại và cũng đã thấm mệt, nhưng mà vui vì có mấy đứa trẻ con đáng yêu lắm, lúc này nàng mới nhìn em cười và nói:
- Mệt không anh, giờ đi về đi.
- Uhm mấy người bạn của em vui ghê.
- Hì hì toàn trẻ con mà, nhìn bọn nó bé tí đáng yêu dã man, anh chờ ngoài cổng để em đi lấy xe nhé.
Lần này là em đèo nàng, đi trên đường cố gắng bò thật chậm để kéo dài thời gian bên nhau. Nhưng xe thì phải tiến chứ có mấy khi lùi, nên chẳng mấy chốc đã gần về đến nhà em, tự dưng người bứt dứt khó chịu. Vừa gặp nhau được có tí giờ lại phải ai về nhà nấy, bỗng thấy lòng cứ nôn nao đến lạ thường, nên em quyết định quay đầu xe:
- Thôi để anh đưa em về nhé.
- Ơ nhưng mà tí anh về bằng gì.
- À hôm trước anh nhìn thấy địa chỉ nhà em trên blog, tình cờ anh có thằng bạn cũng ở gần đó, đưa em về tí anh qua nhà nó chơi luôn.
- Vậy ạ, bạn anh ở đoạn nào.
- À anh cũng không nhớ rõ tên, tí đến gần đó anh gọi điện cho nó.
Lời nói dối đó khiến em phải trả giá bằng một cuốc xe ôm 50 nghìn, nhưng mà đã lâu lắm rồi em mới lại thấy cảm xúc đó xuất hiện. Lúc về đến gần nhà, em chào nàng rồi giả vờ đi ra một góc gọi điện, chờ nàng đi khuất em bắt đầu bắt xe ôm và ra về. Chợt nghĩ mới gặp cô bé mà tại sao cảm xúc lại mãnh liệt đến vậy, có thể vì nàng quá xinh sắn và đáng yêu so với tầm mắt em chăng. Nhưng thôi cũng chẳng cần biết đó có phải là lí do hay không, chỉ biết ngày hôm đó em yêu đời đến phát lạ, khi buồng tắm cũng thành phòng thu âm. Nên tối hôm đó, và cả ngày hôm sau hai đứa cứ quấn lấy nhau bằng những câu hỏi.
Sang đến ngày thứ ba, Dì thì đi diễn nên cả ngày em ngồi ở nhà một mình. Cả chiều không thấy nàng online em đi ra đi vào, đứng ngồi không yên. Chờ mãi đến tối hơn 10h mới thấy nàng on, em giả vờ giận hờn vu vơ để nàng xin lỗi, được đà em hỏi nàng luôn:
- Anh muốn gặp em, anh đến nhà em nhé
- Nhưng muộn rồi mà anh.
- Thì nhìn cái thôi, xong anh về luôn.
- Khoảng một tiếng nữa Ba mới ngủ cơ, anh chờ được không?
- Ok được mà hì …
Vui như cướp được vàng, em lao vội đến nhà nàng trong tâm trạng phấn khởi. Nhưng khổ do mới lên Hà Nội chưa đi đâu được nhiều, đường xá thì chưa quen, nhà nàng lại cách đến cả chục cây chứ không ít. Nên vừa đi em vừa hỏi đường, mò mẫm mãi mới đến được nơi. Lôi máy ra em nhắn cho nàng:
- “ Anh tới rồi “
- “ Chờ em tí “
Hí hí lại chả chờ thì sao đồ quỷ sứ, được năm phút sau thấy chiếc cửa xếp từ từ kéo ra, khuôn mặt dễ thương của nàng dần dần lộ diện. Nàng vừa bước ra ngoài, thì từ đằng sau vừa hay cũng xuất hiện một cô bé khác:
- Em gái em đấy hì, nhìn giống nhau không.
- Ơ vậy à, hóa ra đây là…. Nhìn giống nhau thế.
Thực ra hai đứa nhìn như là cùng nhà khác cha mẹ vậy, chả giống tẹo nào. Nàng thì có khuôn mặt xinh hơn, nước da trắng và mịn hơn, nhất là đôi má hồng phúng phính đáng yêu. Còn người em gái công bằng mà nói, nhìn cũng khá xinh, tuy nhiên chỉ thò mặt ra và lấp ló sau cánh cửa nên không biết chân cẳng thế nào. Đứng một lúc cô em gái thì cứ thập thò trêu hai đứa, thành ra nàng ngại quá mặt đỏ ửng cả lên, nên nàng bảo:
- Thôi ra ngoài này đi anh, đứng đấy nó cứ trêu em…
Vậy là hai đứa đi dạo một vòng gần đó, ngồi trên xe nàng khẽ nắm hờ hờ chiếc áo phông em mặc. Hôm nay hai đứa thật lạ lùng, cứ ngượng ngùng không như hôm trước, nàng cứ im lặng rồi lặng im, thỉnh thoảng lại chẹp miệng như có điều gì muốn nói, nên em đành hỏi:
- Sao im lặng vậy.
- Đâu ạ…
- Vậy sao không nói.
- Thì anh có nói gì đâu.
- Hì…. À mà em kể gì cho em gái vậy.
- Chẳng kể gì cả.
- Thế sao em ý trêu ghê thế.
- Ai biết được, chắc tại nó đọc được mấy dòng em nói chuyện với anh.
- Oh vậy à,, hì… thế… đi ra ngoài thế này có sợ Ba biết không.
- Ba ngủ rồi mà, với cả nó canh cho em rồi.
- Vậy lúc nào anh phải hối lộ cho em ý rồi hì.
- Ui kệ nó,
- …..
Những câu chuyện phiếm cứ dần dần được hai đứa hỏi và đáp, cứ thế cứ thế cảm xúc được nhen nhóm từ lúc nào không hay. Nhưng gần nhau thì thời gian trôi nhanh lắm, nên chẳng mấy chốc hai đứa đã phải chào nhau ra về. Em biết mình có thể kéo dài thời gian bên nàng thêm chút nữa, nhưng lần đầu tìm đến nhau thì cứ để cho thòm thèm vậy. Vừa đi nàng vừa nhắn tin kể rằng em gái nàng trêu và khen em đẹp trai, nàng cũng bảo rằng rất vui khi nói chuyện với em. Được một lúc không thấy nàng nhắn tiếp, nên em đoán chắc cô bé đáng yêu đang ngủ khò khò rồi, tưởng tượng ra khuân mặt đó, em mỉm cười nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho đến ngày hôm sau mọi thứ lại diễn ra như thế, nhưng tỉnh cảm của hai đứa đã lên một nấc thang mới. Cứ vắng nhau là lòng lại thấy nao nao, nên hai đứa có nói bóng gió về việc gặp nhau lần nữa. Nàng bảo rằng thứ 7 có buổi học tan tiết sớm, nhưng khổ nỗi có chịu được đến cuối tuần đâu. Nên điều gì tới cũng phải đến, cách một ngày em lại đi gặp nàng vào lúc 12h đêm khi Ba Má nàng đã say giấc nồng. Lần này hai đứa lang thang đi ra một hồ nước gần đó, nàng nghịch ngợm lắm, cứ đòi đi trên cái bậc thềm sát mép nước hồ, hai tay dang ra mỗi lần người nàng đung đưa, là tim em lại thót cả lên. Bảo nắm tay mà nàng không cần vì:
- Em biết bơi, ngã xuống cũng gần mép hồ thôi mà, thế anh có biết bơi không?
- Không, hixx thôi em đi xuống đi, em mà ngã là có con am dưới đó nó bắt đấy.
- Con am là con gì ạ.
- Trên bờ nó chính là con ma, còn dưới hồ gọi là con am, tức là ma dưới nước đó.
- Eo eo, thế em xuống đây, đỡ em cái…
Nhẹ nhàng em cầm tay nàng rồi đi tới một gốc cây to bên hồ, chẳng thể kìm nén được cảm xúc hơn được nữa, em bèn tới gần hỏi nàng:
- Em này.
- Dạ.
- Anh hỏi cái này em phải nói thật nhé.
- Vâng, cái gì ạ.
- Nhưng hứa đi phải trả lời thật đấy nhé.
- Vâng nói đi.
- ………… Em có thích anh không?
- Ơ…ưm…ưm.......................
Thấy đôi má nàng đang ửng đỏ, định nói điều gì đó mà cứ ấp úng chẳng nên lời, nên một quyết định đột phá trong đời của em được đưa ra ngay lúc này. Lấy hết can đảm, đầu em nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi đưa ra…sweet kiss…
Hai đầu môi khẽ chớm nhẹ nhàng... Lúc này nàng ngượng ngùng thụt đầu lại, còn mặt thì cúi ngằm nhìn xuống đất. Hai đứa đứng đối diện, không gian bốn bề im lặng, chỉ còn hai quả tim đập thình thịch bên trong.
- Em có thích anh không.
- …Không..
- Em thích anh không?
- Không…
- Thật không…
- Không…
- Vậy là em thích anh rồi nhé.
- Không đấy, đáng ghét…
- Sao lại đáng ghét.
- Lại còn hỏi nữa, đáng ghét…
- Hì, anh xin lỗi, thôi ngồi xuống đây.
Mặt nàng vừa phụng phịu vừa ngồi xuống, lúc đầu thì cách xa, nhưng chỉ mấy phút sau em đã tiến gần sát tới gần người nàng. Tay phải luồn ra đằng sau lưng, tay trái chỉ ra phía xa:
- Em nhìn kìa, nhìn kìa..
- Cái gì thế,
- Kìa, kìa kinh khủng quá…
- Đâu đâu…
- Nhìn theo tay anh này…
Dĩ nhiên là em chộp luôn lấy nàng vào lòng, vừa chợt nhận ra bị mắc lừa thì cũng đã quá muôn, nàng đành tựa vào vai khi em nói:
- Em cứ ngồi im đi, anh thích bên em như thế này.
Và nàng cứ lặng im nghe em nói, em kể về những câu chuyện vui và cũng thừa nhận về những cảm xúc lần đầu gặp nhau. Thỉnh thoảng nàng cho tay lên môi cười hì hì như một đứa nhóc vậy, đáng yêu lắm …
Đó là những cảm xúc thật nhất trong đêm hôm đó, tuy chưa có một câu hỏi hay câu trả lời như “ anh yêu em, em cũng yêu anh..vv”. Nhưng hai đứa đã thầm hiểu rằng “ mình đã thành một đôi”.
Đến ngày hôm sau thì hai đứa chính thức thừa nhận tình cảm trên mạng bằng những stt:
“ Người đang làm gì nhỉ”
“ Không biết đã dậy chưa” …vv.
Ai cũng biết những dòng stt hỏi vu vơ đó chỉ dành cho một người. Và chiều thứ 6 tình cảm hai đứa lại được hâm nóng một lần nữa khi em đang học trên trường, thì nàng tới đón và hai đứa đi ăn, rồi đi dạo trên phố. Đến sáng hôm sau như lịch hẹn em sẽ đến đón nàng ở cổng trường khi tan tiết 4, nhưng chẳng hiểu thế nào mà em lại ngủ quên. Thế là nàng giận, cả chiều và tối hôm đó em ngồi buồn thui thủi một mình, đang nghĩ xem làm cách nào cho nàng hết giận thì trời bỗng dưng nổi gió. Một quyết định táo bạo được đưa ra, em sẽ đến nhà nàng căn sao cho trời mưa ướt vào người càng tốt, nó sẽ thể hiện lòng chân thành của em. Nên vừa đến gần nhà em cầm máy nhắn tin:
-“ Anh xin lỗi, anh nhớ em lắm, anh đang đứng ngoài cửa nhà em”
- “ Anh bị hâm à, sao đến lại không báo trước vậy”
Thế là một lúc sau nàng mò ra, mặc một chiếc váy ngủ từ từ đi tới:
- Anh hâm quá.
- Tại anh xin lỗi mà chẳng thấy em nói gì.
- Thì phải từ từ cho em suy nghĩ chứ.
- Hì, thế nghĩ xong chưa,
- Rồi, chưa tha thứ được hư.
- Hixx, xin lỗi mà…
Vừa nói dứt câu thì cơn mưa từ đâu ùn ùn kéo tới, vội vàng nàng kéo em vào trong mái hiên nhà, đứng ngẩn người ra một lúc, nàng thì ngồi xuống chống cằm nhìn mưa, em thì dựa vào tường nhìn nàng, chả thấy bé nói câu gì nên tự dưng em buột mồm:
- Này.
- Gì ạ.
- Cho anh xem phòng của em.
- Ơ không được, phòng bừa bộn lắm.
- Nhưng anh tò mò không biết phòng con gái như thế nào.
Một phần ngại vì ai lại để em đứng ở ngoài mãi thế này, phần vì nàng yêu em nên nên….
- Một tí thôi đấy nhé..
- Ok hì …
Từ từ rón rén em dắt chiếc xe vào nhà, rồi đi cùng nàng lên phòng …
- Chào..chào…em
- Là là…anh ạ.
- Uhm... vậy..vậy… đi xem hoa anh đào …xem…xem…ở đâu.
- Ơ hì, anh nói lắp ạ.
- Oh thì …thì… không phải.
- Anh lên xe đi.
Ôi lậy Chúa! có lẽ Ba nàng là một tên cướp vĩ đại mới có thể lấy hàng tấn ô mô ném vào mặt nàng mỗi ngày, khiến làn da của nàng trắng như vậy. Nên chắc Mẹ nàng mở cửa hàng buôn lụa mới khiến làn da nàng mịn đến thế. Đôi mắt nàng to tròn, long lanh như hạt nhãn lồng Hưng Yên, mái tóc nàng đen nhánh như bánh gai Hải Dương, và cả cái quả như bưởi Đoan Hùng mất mùa kia nữa. Vậy là bao nhiêu đặc sản của đất nước cứ thế lần lượt được ném hết vào người nàng, đến chịu Ba Mẹ nàng thật, sắp đẻ nàng ra rồi mà lại còn đi du lịch khắp vùng miền tổ quốc, quả là một gia đình yêu đất nước đến lạ thường.
Người ta thường nói, chó cắn không đau bằng ngồi sau đàn bà, nhưng với em thì không sao cả, chó cứ cắn, có cắn thế cắn nữa em vẫn cứ ngồi sau. Người đẹp thế này mà ngồi trước thì cảm nhận thế nào được hết. Nên là từ phía sau chẳng còn cái gì của nàng là em không để mắt tới, từ chiếc áo phông cổ rộng màu da cam, cho đến chiếc quần sooc ngắn ngang đùi lẫn mùi hương quyến rũ. Giờ nghĩ lại mà vẫn muốn Chúa tha tội cho con a men măm măm!. Nhưng hạnh phúc đang thăng hoa thì cũng là lúc niềm vui bị phát hiện.
- Anh đang nhìn gì thế?
- À anh..anh đang nhìn quầy bán sữa kia ý mà, mà mình đang đi đến đâu hả em?
- Hì, rồi anh sẽ biết, mà tí nữa đến sẽ có thêm mấy đứa bạn em đấy nhé.
- Ơ vậy à, có đông không em?
- Chỉ có 2, 3 đứa thôi ạ, toàn trẻ con ý mà hì hì.
- Oh, còn cách xa không?
- Kia ạ, đến rồi…
Bước xuống xe trước mặt em là tấm biển “ Lễ hội hoa anh đào …”, ra là vậy cổ tích là đây. Hỏi nàng mới biết đây là một lễ hội văn hóa Nhật Bản được tổ chức mỗi năm một lần, nhằm thắt chặt tình đoàn kết giữa hai nước Bản và Nam. Nói đến Nhật em chỉ nhớ đến truyện doremon, 7 viên ngọc rồng hay conan thôi, chứ không ngờ đi vào trong còn nhiều thứ quái dị đến vậy. Nhiều người mặc kimono đã đành, lại còn có mấy người môi thì thâm xì, ăn mặc thì nam chả ra nam nữ chả nữ. Một lúc sau thì em được nàng dẫn ra giới thiệu với mấy người bạn nhỏ, đứa thì đang học lớp 5, lớp 7 có đứa thì đại học, hỏi ra mới biết đây là những người bạn của nàng trên một forums. Đứng nghe nàng nói chuyện với mấy người bạn nhỏ, mà em chẳng hiểu cái gì hết, toàn là man a với man b cứ như là bơm máu trong game MU.
Thấy mình là người thừa, tủi thân quá nên em xin phép đi ra ngoài nghe điện một lúc, sau khi táng hết ba qua kem mới về gặp nàng. Cả bọn đi quanh xem đủ thứ, từ cái trống đến cái dùi, và ngửi thấy mùi thức là lao vào quán. Được cái lần đầu tiên biết măm susi, người ta kẹp cái con gì ở trong ý, thấy cũng ngon. Ăn xong cả bọn đi xem hoa anh đào, rồi mấy đứa đứng chụp ảnh, em thì tranh thủ đi tìm xem ở đây có bán cái đĩa phim Nhật nào không, thì chẳng thấy chỗ nào có. Chơi đươc một lúc thì nhoằng cái cũng đã quá giờ trưa, cả bọn đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại và cũng đã thấm mệt, nhưng mà vui vì có mấy đứa trẻ con đáng yêu lắm, lúc này nàng mới nhìn em cười và nói:
- Mệt không anh, giờ đi về đi.
- Uhm mấy người bạn của em vui ghê.
- Hì hì toàn trẻ con mà, nhìn bọn nó bé tí đáng yêu dã man, anh chờ ngoài cổng để em đi lấy xe nhé.
Lần này là em đèo nàng, đi trên đường cố gắng bò thật chậm để kéo dài thời gian bên nhau. Nhưng xe thì phải tiến chứ có mấy khi lùi, nên chẳng mấy chốc đã gần về đến nhà em, tự dưng người bứt dứt khó chịu. Vừa gặp nhau được có tí giờ lại phải ai về nhà nấy, bỗng thấy lòng cứ nôn nao đến lạ thường, nên em quyết định quay đầu xe:
- Thôi để anh đưa em về nhé.
- Ơ nhưng mà tí anh về bằng gì.
- À hôm trước anh nhìn thấy địa chỉ nhà em trên blog, tình cờ anh có thằng bạn cũng ở gần đó, đưa em về tí anh qua nhà nó chơi luôn.
- Vậy ạ, bạn anh ở đoạn nào.
- À anh cũng không nhớ rõ tên, tí đến gần đó anh gọi điện cho nó.
Lời nói dối đó khiến em phải trả giá bằng một cuốc xe ôm 50 nghìn, nhưng mà đã lâu lắm rồi em mới lại thấy cảm xúc đó xuất hiện. Lúc về đến gần nhà, em chào nàng rồi giả vờ đi ra một góc gọi điện, chờ nàng đi khuất em bắt đầu bắt xe ôm và ra về. Chợt nghĩ mới gặp cô bé mà tại sao cảm xúc lại mãnh liệt đến vậy, có thể vì nàng quá xinh sắn và đáng yêu so với tầm mắt em chăng. Nhưng thôi cũng chẳng cần biết đó có phải là lí do hay không, chỉ biết ngày hôm đó em yêu đời đến phát lạ, khi buồng tắm cũng thành phòng thu âm. Nên tối hôm đó, và cả ngày hôm sau hai đứa cứ quấn lấy nhau bằng những câu hỏi.
Sang đến ngày thứ ba, Dì thì đi diễn nên cả ngày em ngồi ở nhà một mình. Cả chiều không thấy nàng online em đi ra đi vào, đứng ngồi không yên. Chờ mãi đến tối hơn 10h mới thấy nàng on, em giả vờ giận hờn vu vơ để nàng xin lỗi, được đà em hỏi nàng luôn:
- Anh muốn gặp em, anh đến nhà em nhé
- Nhưng muộn rồi mà anh.
- Thì nhìn cái thôi, xong anh về luôn.
- Khoảng một tiếng nữa Ba mới ngủ cơ, anh chờ được không?
- Ok được mà hì …
Vui như cướp được vàng, em lao vội đến nhà nàng trong tâm trạng phấn khởi. Nhưng khổ do mới lên Hà Nội chưa đi đâu được nhiều, đường xá thì chưa quen, nhà nàng lại cách đến cả chục cây chứ không ít. Nên vừa đi em vừa hỏi đường, mò mẫm mãi mới đến được nơi. Lôi máy ra em nhắn cho nàng:
- “ Anh tới rồi “
- “ Chờ em tí “
Hí hí lại chả chờ thì sao đồ quỷ sứ, được năm phút sau thấy chiếc cửa xếp từ từ kéo ra, khuôn mặt dễ thương của nàng dần dần lộ diện. Nàng vừa bước ra ngoài, thì từ đằng sau vừa hay cũng xuất hiện một cô bé khác:
- Em gái em đấy hì, nhìn giống nhau không.
- Ơ vậy à, hóa ra đây là…. Nhìn giống nhau thế.
Thực ra hai đứa nhìn như là cùng nhà khác cha mẹ vậy, chả giống tẹo nào. Nàng thì có khuôn mặt xinh hơn, nước da trắng và mịn hơn, nhất là đôi má hồng phúng phính đáng yêu. Còn người em gái công bằng mà nói, nhìn cũng khá xinh, tuy nhiên chỉ thò mặt ra và lấp ló sau cánh cửa nên không biết chân cẳng thế nào. Đứng một lúc cô em gái thì cứ thập thò trêu hai đứa, thành ra nàng ngại quá mặt đỏ ửng cả lên, nên nàng bảo:
- Thôi ra ngoài này đi anh, đứng đấy nó cứ trêu em…
Vậy là hai đứa đi dạo một vòng gần đó, ngồi trên xe nàng khẽ nắm hờ hờ chiếc áo phông em mặc. Hôm nay hai đứa thật lạ lùng, cứ ngượng ngùng không như hôm trước, nàng cứ im lặng rồi lặng im, thỉnh thoảng lại chẹp miệng như có điều gì muốn nói, nên em đành hỏi:
- Sao im lặng vậy.
- Đâu ạ…
- Vậy sao không nói.
- Thì anh có nói gì đâu.
- Hì…. À mà em kể gì cho em gái vậy.
- Chẳng kể gì cả.
- Thế sao em ý trêu ghê thế.
- Ai biết được, chắc tại nó đọc được mấy dòng em nói chuyện với anh.
- Oh vậy à,, hì… thế… đi ra ngoài thế này có sợ Ba biết không.
- Ba ngủ rồi mà, với cả nó canh cho em rồi.
- Vậy lúc nào anh phải hối lộ cho em ý rồi hì.
- Ui kệ nó,
- …..
Những câu chuyện phiếm cứ dần dần được hai đứa hỏi và đáp, cứ thế cứ thế cảm xúc được nhen nhóm từ lúc nào không hay. Nhưng gần nhau thì thời gian trôi nhanh lắm, nên chẳng mấy chốc hai đứa đã phải chào nhau ra về. Em biết mình có thể kéo dài thời gian bên nàng thêm chút nữa, nhưng lần đầu tìm đến nhau thì cứ để cho thòm thèm vậy. Vừa đi nàng vừa nhắn tin kể rằng em gái nàng trêu và khen em đẹp trai, nàng cũng bảo rằng rất vui khi nói chuyện với em. Được một lúc không thấy nàng nhắn tiếp, nên em đoán chắc cô bé đáng yêu đang ngủ khò khò rồi, tưởng tượng ra khuân mặt đó, em mỉm cười nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho đến ngày hôm sau mọi thứ lại diễn ra như thế, nhưng tỉnh cảm của hai đứa đã lên một nấc thang mới. Cứ vắng nhau là lòng lại thấy nao nao, nên hai đứa có nói bóng gió về việc gặp nhau lần nữa. Nàng bảo rằng thứ 7 có buổi học tan tiết sớm, nhưng khổ nỗi có chịu được đến cuối tuần đâu. Nên điều gì tới cũng phải đến, cách một ngày em lại đi gặp nàng vào lúc 12h đêm khi Ba Má nàng đã say giấc nồng. Lần này hai đứa lang thang đi ra một hồ nước gần đó, nàng nghịch ngợm lắm, cứ đòi đi trên cái bậc thềm sát mép nước hồ, hai tay dang ra mỗi lần người nàng đung đưa, là tim em lại thót cả lên. Bảo nắm tay mà nàng không cần vì:
- Em biết bơi, ngã xuống cũng gần mép hồ thôi mà, thế anh có biết bơi không?
- Không, hixx thôi em đi xuống đi, em mà ngã là có con am dưới đó nó bắt đấy.
- Con am là con gì ạ.
- Trên bờ nó chính là con ma, còn dưới hồ gọi là con am, tức là ma dưới nước đó.
- Eo eo, thế em xuống đây, đỡ em cái…
Nhẹ nhàng em cầm tay nàng rồi đi tới một gốc cây to bên hồ, chẳng thể kìm nén được cảm xúc hơn được nữa, em bèn tới gần hỏi nàng:
- Em này.
- Dạ.
- Anh hỏi cái này em phải nói thật nhé.
- Vâng, cái gì ạ.
- Nhưng hứa đi phải trả lời thật đấy nhé.
- Vâng nói đi.
- ………… Em có thích anh không?
- Ơ…ưm…ưm.......................
Thấy đôi má nàng đang ửng đỏ, định nói điều gì đó mà cứ ấp úng chẳng nên lời, nên một quyết định đột phá trong đời của em được đưa ra ngay lúc này. Lấy hết can đảm, đầu em nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi đưa ra…sweet kiss…
Hai đầu môi khẽ chớm nhẹ nhàng... Lúc này nàng ngượng ngùng thụt đầu lại, còn mặt thì cúi ngằm nhìn xuống đất. Hai đứa đứng đối diện, không gian bốn bề im lặng, chỉ còn hai quả tim đập thình thịch bên trong.
- Em có thích anh không.
- …Không..
- Em thích anh không?
- Không…
- Thật không…
- Không…
- Vậy là em thích anh rồi nhé.
- Không đấy, đáng ghét…
- Sao lại đáng ghét.
- Lại còn hỏi nữa, đáng ghét…
- Hì, anh xin lỗi, thôi ngồi xuống đây.
Mặt nàng vừa phụng phịu vừa ngồi xuống, lúc đầu thì cách xa, nhưng chỉ mấy phút sau em đã tiến gần sát tới gần người nàng. Tay phải luồn ra đằng sau lưng, tay trái chỉ ra phía xa:
- Em nhìn kìa, nhìn kìa..
- Cái gì thế,
- Kìa, kìa kinh khủng quá…
- Đâu đâu…
- Nhìn theo tay anh này…
Dĩ nhiên là em chộp luôn lấy nàng vào lòng, vừa chợt nhận ra bị mắc lừa thì cũng đã quá muôn, nàng đành tựa vào vai khi em nói:
- Em cứ ngồi im đi, anh thích bên em như thế này.
Và nàng cứ lặng im nghe em nói, em kể về những câu chuyện vui và cũng thừa nhận về những cảm xúc lần đầu gặp nhau. Thỉnh thoảng nàng cho tay lên môi cười hì hì như một đứa nhóc vậy, đáng yêu lắm …
Đó là những cảm xúc thật nhất trong đêm hôm đó, tuy chưa có một câu hỏi hay câu trả lời như “ anh yêu em, em cũng yêu anh..vv”. Nhưng hai đứa đã thầm hiểu rằng “ mình đã thành một đôi”.
Đến ngày hôm sau thì hai đứa chính thức thừa nhận tình cảm trên mạng bằng những stt:
“ Người đang làm gì nhỉ”
“ Không biết đã dậy chưa” …vv.
Ai cũng biết những dòng stt hỏi vu vơ đó chỉ dành cho một người. Và chiều thứ 6 tình cảm hai đứa lại được hâm nóng một lần nữa khi em đang học trên trường, thì nàng tới đón và hai đứa đi ăn, rồi đi dạo trên phố. Đến sáng hôm sau như lịch hẹn em sẽ đến đón nàng ở cổng trường khi tan tiết 4, nhưng chẳng hiểu thế nào mà em lại ngủ quên. Thế là nàng giận, cả chiều và tối hôm đó em ngồi buồn thui thủi một mình, đang nghĩ xem làm cách nào cho nàng hết giận thì trời bỗng dưng nổi gió. Một quyết định táo bạo được đưa ra, em sẽ đến nhà nàng căn sao cho trời mưa ướt vào người càng tốt, nó sẽ thể hiện lòng chân thành của em. Nên vừa đến gần nhà em cầm máy nhắn tin:
-“ Anh xin lỗi, anh nhớ em lắm, anh đang đứng ngoài cửa nhà em”
- “ Anh bị hâm à, sao đến lại không báo trước vậy”
Thế là một lúc sau nàng mò ra, mặc một chiếc váy ngủ từ từ đi tới:
- Anh hâm quá.
- Tại anh xin lỗi mà chẳng thấy em nói gì.
- Thì phải từ từ cho em suy nghĩ chứ.
- Hì, thế nghĩ xong chưa,
- Rồi, chưa tha thứ được hư.
- Hixx, xin lỗi mà…
Vừa nói dứt câu thì cơn mưa từ đâu ùn ùn kéo tới, vội vàng nàng kéo em vào trong mái hiên nhà, đứng ngẩn người ra một lúc, nàng thì ngồi xuống chống cằm nhìn mưa, em thì dựa vào tường nhìn nàng, chả thấy bé nói câu gì nên tự dưng em buột mồm:
- Này.
- Gì ạ.
- Cho anh xem phòng của em.
- Ơ không được, phòng bừa bộn lắm.
- Nhưng anh tò mò không biết phòng con gái như thế nào.
Một phần ngại vì ai lại để em đứng ở ngoài mãi thế này, phần vì nàng yêu em nên nên….
- Một tí thôi đấy nhé..
- Ok hì …
Từ từ rón rén em dắt chiếc xe vào nhà, rồi đi cùng nàng lên phòng …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook