Chuyện Tình Zồng
-
Chương 20
Đêm đó trước lúc đi ngủ, nằm nghĩ về míc với bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Nhớ về Lan với những phút rung động đầu đời của một thằng học sinh. Nằm miên man một lúc thì ngủ lúc nào không hay.
5’30
Mắt nhắm mắt mở, đánh răng rửa mặt, rồi ra cầm tiền đi mua hộp sữa về uống. Lúc đi qua nhà “ bạn “ Lợi thì Á AAAAAAAAAA… đùa chứ lúc này em giận Lợi kinh khủng, đã không biết ăn thịt chó thì thôi, lại còn cứ đi mua chó về nuôi. Míc vừa qua đời mà ngay trong đêm đó Lợi đã tậu một con chó khác to hơn, nhìn hung dữ hơn xích ở trước cửa nhà.
Cầm hộp sữa lằng lặng đi về nhà, em chuẩn bị cặp sách và như bao ngày khác. Đi qua sân nhà ông Lợi, em rít hết hộp sữa còn một ít, em vẩy vẩy cái ống hút vào chỗ con chó kia. Bỗng chốc nó mở mắt gầm gừ. Em nhảy lên cao rồi dẫm chân đến bẹt một cái xuống đất, cầm hòn sỏi em ném vào con chó, ai bảo chưa gì nó đã đến thay thế míc:
- Lêu lêu lêu.
- Gừm gừmmm GÂU GÂU GÂU, GÂU GÂU GÂU….GÂU GÂU GÂU GÂU…
- “ TIÊN SƯ CHÓ NHÀ AI, CÓ ĐỂ CHO TAO NGỦ KHÔNG HẢ”
- “ MỊA CON CHÓ NHÀ AI MÀ NGU THẾ HẢ”
Cả xóm thức dậy hihi, mất công em thức dậy sớm thì tất cả không ai được ngủ nữa. Mồm hót líu lo, chân nhảy tung tăng, đàn chim hót ca vang theo bước chân em tới trường.
- Ê Lannnn ơi!
- À anh, đi học sớm thế ạ.
- UH để gặp em, mà sao em cũng đi sớm vậy.
- Chiều qua về chả biết có ai vứt nhầm mấy túi mắm tôm vào sân nhà, nên em phải dọn, đến tối thì mệt quá nên em ngủ sớm.
- OH đứa nào khốn nạn thế nhỉ, anh mà bắt được anh đánh.. anh đánh… à mà mà… con míc chết rồi em ạ.
- Ôi thôi chết, em đùa thôi mà anh làm thật à.
- Không không… không… không phải anh tại ông Lợi, tại ông ý không về kịp thời đưa míc đi cấp cứu.
- Nó bị sao mà phải cấp cứu ạ.
- Không, anh không biết, chỉ nghe thấy mọi người nói.. míc đi chơi đâu ý, dẫm phải cái gai vào chân, chắc do mất máu nhiều nên chết.
- Vâng, mà hôm qua lúc đi về em nhìn thấy anh Tiến gấu bông vào cửa hàng lưu niệm đấy.
- OH thế hả, chắc có hàng mới về, thằng này nó sưu tập thú bông mà.
- Hì vâng, em treo cái móc anh tặng vào cặp này.
-, hôm nay em có 4 tiết học phải không, tí đi lên gần đồi tiếp nhé.
- Ơ..Ơ … nhưng mà.
- Em đồng ý làm bạn gái anh rồi mà.
- … Vâng..
Hai đứa chào nhau rồi về lớp. Đến tiết 4 chẳng hiểu trời thương buồn cho míc hay sao, mà bỗng dưng đổ cơn mưa xuống đây. Hay trời thèm thịt chó. Em phi một mạch xuống dưới trường mua chiếc ô, rồi đi lên lớp Lan. Cầm ô che cho nàng, hai đứa dắt xe rồi đi trên đường dưới một cơn mưa tầm tã.
Lan cầm lái, ngồi phía sau em cầm ô cố gắng che hết cho Lan khỏi ướt, một lúc mỏi tay quá mới đành để nhờ tay vịn lên vai Lan. Vai lan mềm lắm, ngồi phía sau nhìn lên mái tóc của nàng, thỉnh thoảng những giọt mưa rơi xuống chiếc áo trắng, làm nổi lên làn da hồng bên trong cơ thể.
Cảm nhận mưa càng ngày càng to, nên hai đứa trú dưới một mái hiên của một cửa hàng bán hoa quả đã đóng cửa. Hai đứa đứng nhìn nhau, mưa mỗi lúc một to, thoát phút chốc đã chẳng thấy bóng ai qua lại. Con đường trắng xóa, quay sang nhìn Lan, bỗng dưng em có một cảm xúc kì lạ. Lan xinh thật, cô bé như một thiên thần vậy. Những giọt mưa làm ướt tóc nàng, nhưng chẳng thể làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp này. Ngay tại đây thời khắc này, có lẽ chẳng lúc nào có thể tốt hơn được nữa, em liền nói với Lan:
- Em này
- Dạ
- Anh nói cho em điều này, nhưng em không được bảo anh ngốc nhé.
- Vâng.
- Mỗi lần gặp nhau xong, về nhà em có nghĩ đến anh không.
- Cũng một chút ạ.
- Thế có phải là yêu nhau không?
- Ơ.. em không biết. Cái này thì không phải nhé.
- Oh, nhưng anh biết đấy. Anh có cách thử.
- Thử như thế nào ạ.
Em tiến lại gần, rụt rè với từng đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh tay cô bé, một tay đưa lên môi và nói:
- Suyyyy, em nhắm mắt vào đi…
Mặt ửng đỏ đôi mắt Lan khẽ nhắm tịt vào. Khẽ nghiêng mình, đầu em cúi xuống đưa đôi môi chạm nhẹ vào môi nàng. Bỗng thấy đôi môi nàng cử động, em liền mở mắt ra thì thấy nàng đang nhìn em….. Rụt rè Lan nhẽ đưa tay lên môi, lấy chân khua khua sang một bên rồi dựa vào góc tường. Chắc nàng ngại nên em mới hỏi:
- Là lần đầu à.
- Vâng…
- Anh cũng thế hì.
Cảm xúc lúc này thật khó tả, những rung động đầu đời thật ngây ngô của hai đứa, khái niệm về thời gian bỗng chốc tan biến, những cơn mưa rơi đều ngoài hiên như dừng lại, chỉ có đôi bàn tay khẽ nắm nhẹ nhàng, đầu khẽ tựa vào vai nhau cùng nhìn những hạt mưa rơi…
Những ngày sau đó với em thật tuyệt vời, hai đứa cứ quấn lấy nhau. Từ một thằng học sinh nghịch ngợm, thường xuyên bị ghi sổ đầu bài. Bỗng chốc ngoan như bụt vậy. Vào lớp học chăm chỉ, chép bài để gặp Lan khoe rằng “ chữ anh đã đẹp lên nhiều rồi”. Về nhà nghe lời Mẹ phụ giúp công việc gia đình, tối thì học bài đến 10h rồi đi ngủ. Những lần về nhà cứ yêu đời đến phát lạ, nên Mẹ cũng hiểu thầm rằng, con trai của Mẹ đã yêu.
Nhiều người nói, ngồi trong ghế nhà trường mà đã yêu đương sớm là dễ chểnh mảng học hành lắm, nhưng với em và Lan lại khác. Sẵn có tố chất thông minh trong người, chả mấy chốc Lan đã dành được những giải thưởng ở cuộc thi học sinh giỏi cấp trường, cấp tỉnh. Cũng vì vậy nên em càng cố gắng học hành, và cũng đạt được những kết quả tích cực trong học tập. Dần dần trong trường thầy cô quý mến hai đứa lắm, mọi người cũng biết hai đứa yêu nhau. Chú Nghĩa cũng biết, phần vì sợ em tiết lộ chuyện cô Cần, phần cũng thấy em ngoan, mọi người khen nên cũng chấp thuận.
Hai đứa đến với nhau như thể duyên trời đã sắp đặt, nên em cũng chẳng ngần ngại và tự hứa với lòng mình rằng sẽ cưới người con gái này. Và vào một lần hẹn hò khi hai đứa đang ngồi ghế đá, em quay mặt đi nhìn ra chỗ khác, còn Lan ngồi suy tư điều gì đó, em mới hỏi:
- Em đang nghĩ gì thế?
- Đố anh biết đấy.
- Anh mà đoán được em mất gì.
- Chẳng mất gì cả.
- Thế thôi không đoán nữa.
- Đoán đi mà, đoán đi, em sẽ cho anh một điều ước.
- OK nhớ nhé, có phải em đang muốn ôm từ đằng sau lưng anh không.
- Aaa sao anh biết.
- Hì anh để ý thấy em thỉnh thoảng có nhìn vào lưng anh mà hề.
- Ghê gớm thật đấy, thế anh ước gì, bà tiên này sẽ ban ước cho cháu.
- Anh muốn em về gặp Mẹ anh hì.
- Thật không vậy, như thế là ý gì đây ạ.
- Anh không biết, anh chỉ nghĩ rằng Mẹ và em là hai người anh yêu quý nhất trên đời này, tại sao lại không gặp nhau nhỉ:
- Ồ vậy ạ, nhưng em ngại lắm. Em không thích mọi người biết đâu.
- Đồ bà tiên giả mạo.
- Thôi được rồi, thế để hôm nào vậy ạ …..
Đến hôm sau khi nàng chờ em đá bóng ở sân trường xong:
- Em đạp nhanh lên.
- Sao anh không đèo em mà đạp nhanh.
- Anh vừa đá bóng mà, em chả thương anh gì cả.
- Rồi rồi, mà Mẹ anh có ghê không.
- Yên tâm, Mẹ anh hiền lắm.
-
Về đến gần nhà thì Lan xấu hổ quá cứ núp sau cột điện, nịnh mãi, mặt đỏ như gấc Lan mới bước vào nhà:
- Cháu chào Bác ạ.
- Chào cháu, sao mà mặt lại đỏ thế kia, hai đứa vừa đùa nhau à.
- Lan ngại Mẹ ạ
- Dạ không ạ, Bác đang làm gì thế ạ.
- Bác đang nấu dở nồi canh, hai đứa cứ ngồi trên nhà chơi đi.
- Dạ thế để cháu giúp bác.
Em đoán các bác chắc hiểu được cái cảm giác này. Với một gia đình bình thường thì có lẽ đã khác. Nhưng với em do bố mẹ bỏ nhau từ bé, dù Mẹ đã đi bước nữa khi lấy dượng. Và dù dượng rất tốt với em, nhưng không hiểu sao, em không thể có cảm giác rằng mình có bố. Và dường như Mẹ là quan trọng nhất trong cuộc đời em, và giờ em có thêm Lan.
Hai người quan trọng đến mức dường như chẳng ai có thể thay thế. Cuộc sống với em nó thật đơn giản, đi học gặp nàng hẹn hò, về nhà Mẹ thương yêu, vật chất chẳng phải giàu có gì, nhưng nhà em lúc đó cũng thuộc loại đủ ăn đủ sống và thừa một ít để dành về sau cho em lấy vợ, và người đó không ngoài ai khác là Lan.
Những ngày sau đó Lan thường xuyên đến nhà, Mẹ vui lắm, Mẹ mua cho cả hai đứa quần áo này, thấy Lan có điện thoại, Mẹ cũng mua cho em, tiện liên lạc với hai đứa cho dễ. Mẹ cũng gặp cả cô chú nhà Lan để nói chuyện nữa. Hai người đó thấy gia đình em cũng khá, em cũng ngoan lên, và còn đẹp trai nữa chứ, nên cũng chính thức đồng ý cho hai đứa hẹn hò.
Hạnh phúc là thế, hai đứa ngây ngô hẹn thề.học xong đại học sẽ cưới nhau. Điều đó có thể xảy ra nếu không có một ngày làm thay đổi cuộc đời em từ đây cho đến tận bây giờ….
- Anh hôm nay có ngoan không đấy.
- Hì anh ngoan mà, hôm nay giả bài kiểm tra toán anh được 7đ nhé.
- Ái chả tiến bộ gớm.
- Phải có phần thưởng cho anh chứ.
- Anh này láu cá nhỉ, anh thích gì…
- Gì cũng được hì, miễn là quà của em… anh sẽ mãi mãi giữ nó.
- Chiều nay em được nghỉ học, em sẽ ở nhà làm quà tặng anh hì hì….
- OH được vậy tối anh đến lấy nhé.
Đời còn gì vui hơn nữa đây, ngay lập tức em phi về nhà khoe với Mẹ, nhưng khi vừa bước chân về gần đến nhà, em thấy một chiếc oto đỗ sát đó, hàng xóm đứng quây kín cánh cửa nhà, đâu đó có tiếng khóc, tiếng nấc từ bên trong. Em từ từ lách dần vào, trong ánh mắt thương hại của mọi người.............
5’30
Mắt nhắm mắt mở, đánh răng rửa mặt, rồi ra cầm tiền đi mua hộp sữa về uống. Lúc đi qua nhà “ bạn “ Lợi thì Á AAAAAAAAAA… đùa chứ lúc này em giận Lợi kinh khủng, đã không biết ăn thịt chó thì thôi, lại còn cứ đi mua chó về nuôi. Míc vừa qua đời mà ngay trong đêm đó Lợi đã tậu một con chó khác to hơn, nhìn hung dữ hơn xích ở trước cửa nhà.
Cầm hộp sữa lằng lặng đi về nhà, em chuẩn bị cặp sách và như bao ngày khác. Đi qua sân nhà ông Lợi, em rít hết hộp sữa còn một ít, em vẩy vẩy cái ống hút vào chỗ con chó kia. Bỗng chốc nó mở mắt gầm gừ. Em nhảy lên cao rồi dẫm chân đến bẹt một cái xuống đất, cầm hòn sỏi em ném vào con chó, ai bảo chưa gì nó đã đến thay thế míc:
- Lêu lêu lêu.
- Gừm gừmmm GÂU GÂU GÂU, GÂU GÂU GÂU….GÂU GÂU GÂU GÂU…
- “ TIÊN SƯ CHÓ NHÀ AI, CÓ ĐỂ CHO TAO NGỦ KHÔNG HẢ”
- “ MỊA CON CHÓ NHÀ AI MÀ NGU THẾ HẢ”
Cả xóm thức dậy hihi, mất công em thức dậy sớm thì tất cả không ai được ngủ nữa. Mồm hót líu lo, chân nhảy tung tăng, đàn chim hót ca vang theo bước chân em tới trường.
- Ê Lannnn ơi!
- À anh, đi học sớm thế ạ.
- UH để gặp em, mà sao em cũng đi sớm vậy.
- Chiều qua về chả biết có ai vứt nhầm mấy túi mắm tôm vào sân nhà, nên em phải dọn, đến tối thì mệt quá nên em ngủ sớm.
- OH đứa nào khốn nạn thế nhỉ, anh mà bắt được anh đánh.. anh đánh… à mà mà… con míc chết rồi em ạ.
- Ôi thôi chết, em đùa thôi mà anh làm thật à.
- Không không… không… không phải anh tại ông Lợi, tại ông ý không về kịp thời đưa míc đi cấp cứu.
- Nó bị sao mà phải cấp cứu ạ.
- Không, anh không biết, chỉ nghe thấy mọi người nói.. míc đi chơi đâu ý, dẫm phải cái gai vào chân, chắc do mất máu nhiều nên chết.
- Vâng, mà hôm qua lúc đi về em nhìn thấy anh Tiến gấu bông vào cửa hàng lưu niệm đấy.
- OH thế hả, chắc có hàng mới về, thằng này nó sưu tập thú bông mà.
- Hì vâng, em treo cái móc anh tặng vào cặp này.
-, hôm nay em có 4 tiết học phải không, tí đi lên gần đồi tiếp nhé.
- Ơ..Ơ … nhưng mà.
- Em đồng ý làm bạn gái anh rồi mà.
- … Vâng..
Hai đứa chào nhau rồi về lớp. Đến tiết 4 chẳng hiểu trời thương buồn cho míc hay sao, mà bỗng dưng đổ cơn mưa xuống đây. Hay trời thèm thịt chó. Em phi một mạch xuống dưới trường mua chiếc ô, rồi đi lên lớp Lan. Cầm ô che cho nàng, hai đứa dắt xe rồi đi trên đường dưới một cơn mưa tầm tã.
Lan cầm lái, ngồi phía sau em cầm ô cố gắng che hết cho Lan khỏi ướt, một lúc mỏi tay quá mới đành để nhờ tay vịn lên vai Lan. Vai lan mềm lắm, ngồi phía sau nhìn lên mái tóc của nàng, thỉnh thoảng những giọt mưa rơi xuống chiếc áo trắng, làm nổi lên làn da hồng bên trong cơ thể.
Cảm nhận mưa càng ngày càng to, nên hai đứa trú dưới một mái hiên của một cửa hàng bán hoa quả đã đóng cửa. Hai đứa đứng nhìn nhau, mưa mỗi lúc một to, thoát phút chốc đã chẳng thấy bóng ai qua lại. Con đường trắng xóa, quay sang nhìn Lan, bỗng dưng em có một cảm xúc kì lạ. Lan xinh thật, cô bé như một thiên thần vậy. Những giọt mưa làm ướt tóc nàng, nhưng chẳng thể làm mờ đi khuôn mặt xinh đẹp này. Ngay tại đây thời khắc này, có lẽ chẳng lúc nào có thể tốt hơn được nữa, em liền nói với Lan:
- Em này
- Dạ
- Anh nói cho em điều này, nhưng em không được bảo anh ngốc nhé.
- Vâng.
- Mỗi lần gặp nhau xong, về nhà em có nghĩ đến anh không.
- Cũng một chút ạ.
- Thế có phải là yêu nhau không?
- Ơ.. em không biết. Cái này thì không phải nhé.
- Oh, nhưng anh biết đấy. Anh có cách thử.
- Thử như thế nào ạ.
Em tiến lại gần, rụt rè với từng đầu ngón tay khẽ chạm vào cánh tay cô bé, một tay đưa lên môi và nói:
- Suyyyy, em nhắm mắt vào đi…
Mặt ửng đỏ đôi mắt Lan khẽ nhắm tịt vào. Khẽ nghiêng mình, đầu em cúi xuống đưa đôi môi chạm nhẹ vào môi nàng. Bỗng thấy đôi môi nàng cử động, em liền mở mắt ra thì thấy nàng đang nhìn em….. Rụt rè Lan nhẽ đưa tay lên môi, lấy chân khua khua sang một bên rồi dựa vào góc tường. Chắc nàng ngại nên em mới hỏi:
- Là lần đầu à.
- Vâng…
- Anh cũng thế hì.
Cảm xúc lúc này thật khó tả, những rung động đầu đời thật ngây ngô của hai đứa, khái niệm về thời gian bỗng chốc tan biến, những cơn mưa rơi đều ngoài hiên như dừng lại, chỉ có đôi bàn tay khẽ nắm nhẹ nhàng, đầu khẽ tựa vào vai nhau cùng nhìn những hạt mưa rơi…
Những ngày sau đó với em thật tuyệt vời, hai đứa cứ quấn lấy nhau. Từ một thằng học sinh nghịch ngợm, thường xuyên bị ghi sổ đầu bài. Bỗng chốc ngoan như bụt vậy. Vào lớp học chăm chỉ, chép bài để gặp Lan khoe rằng “ chữ anh đã đẹp lên nhiều rồi”. Về nhà nghe lời Mẹ phụ giúp công việc gia đình, tối thì học bài đến 10h rồi đi ngủ. Những lần về nhà cứ yêu đời đến phát lạ, nên Mẹ cũng hiểu thầm rằng, con trai của Mẹ đã yêu.
Nhiều người nói, ngồi trong ghế nhà trường mà đã yêu đương sớm là dễ chểnh mảng học hành lắm, nhưng với em và Lan lại khác. Sẵn có tố chất thông minh trong người, chả mấy chốc Lan đã dành được những giải thưởng ở cuộc thi học sinh giỏi cấp trường, cấp tỉnh. Cũng vì vậy nên em càng cố gắng học hành, và cũng đạt được những kết quả tích cực trong học tập. Dần dần trong trường thầy cô quý mến hai đứa lắm, mọi người cũng biết hai đứa yêu nhau. Chú Nghĩa cũng biết, phần vì sợ em tiết lộ chuyện cô Cần, phần cũng thấy em ngoan, mọi người khen nên cũng chấp thuận.
Hai đứa đến với nhau như thể duyên trời đã sắp đặt, nên em cũng chẳng ngần ngại và tự hứa với lòng mình rằng sẽ cưới người con gái này. Và vào một lần hẹn hò khi hai đứa đang ngồi ghế đá, em quay mặt đi nhìn ra chỗ khác, còn Lan ngồi suy tư điều gì đó, em mới hỏi:
- Em đang nghĩ gì thế?
- Đố anh biết đấy.
- Anh mà đoán được em mất gì.
- Chẳng mất gì cả.
- Thế thôi không đoán nữa.
- Đoán đi mà, đoán đi, em sẽ cho anh một điều ước.
- OK nhớ nhé, có phải em đang muốn ôm từ đằng sau lưng anh không.
- Aaa sao anh biết.
- Hì anh để ý thấy em thỉnh thoảng có nhìn vào lưng anh mà hề.
- Ghê gớm thật đấy, thế anh ước gì, bà tiên này sẽ ban ước cho cháu.
- Anh muốn em về gặp Mẹ anh hì.
- Thật không vậy, như thế là ý gì đây ạ.
- Anh không biết, anh chỉ nghĩ rằng Mẹ và em là hai người anh yêu quý nhất trên đời này, tại sao lại không gặp nhau nhỉ:
- Ồ vậy ạ, nhưng em ngại lắm. Em không thích mọi người biết đâu.
- Đồ bà tiên giả mạo.
- Thôi được rồi, thế để hôm nào vậy ạ …..
Đến hôm sau khi nàng chờ em đá bóng ở sân trường xong:
- Em đạp nhanh lên.
- Sao anh không đèo em mà đạp nhanh.
- Anh vừa đá bóng mà, em chả thương anh gì cả.
- Rồi rồi, mà Mẹ anh có ghê không.
- Yên tâm, Mẹ anh hiền lắm.
-
Về đến gần nhà thì Lan xấu hổ quá cứ núp sau cột điện, nịnh mãi, mặt đỏ như gấc Lan mới bước vào nhà:
- Cháu chào Bác ạ.
- Chào cháu, sao mà mặt lại đỏ thế kia, hai đứa vừa đùa nhau à.
- Lan ngại Mẹ ạ
- Dạ không ạ, Bác đang làm gì thế ạ.
- Bác đang nấu dở nồi canh, hai đứa cứ ngồi trên nhà chơi đi.
- Dạ thế để cháu giúp bác.
Em đoán các bác chắc hiểu được cái cảm giác này. Với một gia đình bình thường thì có lẽ đã khác. Nhưng với em do bố mẹ bỏ nhau từ bé, dù Mẹ đã đi bước nữa khi lấy dượng. Và dù dượng rất tốt với em, nhưng không hiểu sao, em không thể có cảm giác rằng mình có bố. Và dường như Mẹ là quan trọng nhất trong cuộc đời em, và giờ em có thêm Lan.
Hai người quan trọng đến mức dường như chẳng ai có thể thay thế. Cuộc sống với em nó thật đơn giản, đi học gặp nàng hẹn hò, về nhà Mẹ thương yêu, vật chất chẳng phải giàu có gì, nhưng nhà em lúc đó cũng thuộc loại đủ ăn đủ sống và thừa một ít để dành về sau cho em lấy vợ, và người đó không ngoài ai khác là Lan.
Những ngày sau đó Lan thường xuyên đến nhà, Mẹ vui lắm, Mẹ mua cho cả hai đứa quần áo này, thấy Lan có điện thoại, Mẹ cũng mua cho em, tiện liên lạc với hai đứa cho dễ. Mẹ cũng gặp cả cô chú nhà Lan để nói chuyện nữa. Hai người đó thấy gia đình em cũng khá, em cũng ngoan lên, và còn đẹp trai nữa chứ, nên cũng chính thức đồng ý cho hai đứa hẹn hò.
Hạnh phúc là thế, hai đứa ngây ngô hẹn thề.học xong đại học sẽ cưới nhau. Điều đó có thể xảy ra nếu không có một ngày làm thay đổi cuộc đời em từ đây cho đến tận bây giờ….
- Anh hôm nay có ngoan không đấy.
- Hì anh ngoan mà, hôm nay giả bài kiểm tra toán anh được 7đ nhé.
- Ái chả tiến bộ gớm.
- Phải có phần thưởng cho anh chứ.
- Anh này láu cá nhỉ, anh thích gì…
- Gì cũng được hì, miễn là quà của em… anh sẽ mãi mãi giữ nó.
- Chiều nay em được nghỉ học, em sẽ ở nhà làm quà tặng anh hì hì….
- OH được vậy tối anh đến lấy nhé.
Đời còn gì vui hơn nữa đây, ngay lập tức em phi về nhà khoe với Mẹ, nhưng khi vừa bước chân về gần đến nhà, em thấy một chiếc oto đỗ sát đó, hàng xóm đứng quây kín cánh cửa nhà, đâu đó có tiếng khóc, tiếng nấc từ bên trong. Em từ từ lách dần vào, trong ánh mắt thương hại của mọi người.............
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook