Những người thừa kế của Martha Evans đã hoàn tất cuộc tìm kiếm và đưa ra bán báo cáo chính thức; vài món đồ trang sức đắt tiền đã biến mất. Họ đã cung cấp cho sở cảnh sát chi tiết mô tả và Troy Davis dành cả buổi sáng để thu thập thông tin. Người đầu tiên anh nói chuyện là Dave Flemming. Vị mục sư đã phát hiện ra thi thế bà Martha Evans trong nhà. Mặc dù anh là người có cơ hội nhưng chắc chắn anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó.

Troy rất mến Dave và không bao giờ nghĩ anh là nghi phạm. Một lần nữa Dave trả lời nhũng câu hỏi của anh bằng vẻ quả quyết, và Dave cũng rất cố gắng giúp đỡ bằng những thông tin hữu ích. Troy đánh giá cao điều đó.

Một vụ lớn khác gần đây của anh có liên quan tới Bobby Polgar. Vụ bắt cóc được cho là do đối thủ chơi cờ của Bobby chủ mưu. Hiện tại vụ việc này có vẻ đã nằm trong tầm kiểm soát.

Troy đang ở trong tâm trạng vui vẻ, và nguyên nhân là từ Faith. Cuối ngày hôm nay anh sẽ gặp lại chị. Hàng tuần họ gặp nhau ở đây hoặc ở Seattle. Tối nay họ sẽ gặp nhau giữa hai địa điểm này, tại một nhà hàng ở Tacoma. Anh vẫn chưa nói gì với Megan về việc này. Anh là một người nhút nhát và rất thương con. Con gái anh vẫn đang rất đau khổ vì lần sẩy thai vừa rồi và anh muốn cô có thêm thời gian để bình phục cả về tinh thần lẫn thể xác. Chỉ khi con gái mình vui vẻ trở lại, anh mới nói về Faith. Anh muốn con gái mình và Faith gặp nhau, anh nghĩ lễ Giáng sinh sẽ là một dịp hoàn hảo. Có thể Megan sẽ không tán thành mối quan hệ quá sớm như vậy sau khi Sandy qua đời, nhưng Troy tin nếu con gái mình gặp Faith thì cô bé sẽ mến Faith.

Anh đang ngồi tựa lưng vào ghế nghiên cứu lại vụ Evans thì một phụ tá gõ cửa.

“Cảnh sát trưởng, con gái của ông đang ở đây”.

Thật ngạc nhiên. “Cứ cho Megan vào đi”, Troy nói.

Khi Megan bước vào trong văn phòng thì anh lập tức nhận ra có chuyện gì đó. Megan tái nhợt và run rẩy, hai má đầm đìa nước mắt. Troy vòng qua bàn đưa cô ngồi vào ghế.

“Megan, con yêu, có chuyện gì vậy?”.

Megan không thể nói nên lời. Cô áp chặt một chiếc khăn ướt bằng sợi bông lên mặt, run rẩy thở gấp.

“Là Craig hả?”.

Cô lắc đầu.

“Việc sẩy thai hả con?”.

Chỉ nhắc lại điều đó cũng khiến con gái anh nhắm chặt mắt lại vì đau đớn.

“Sáng nay con... con đã đến gặp bác sĩ”.

Một cảm giác sợ hãi vụt qua anh. “Mọi chuyện ổn chứ con?”.

“Không”.

Troy cảm thấy choáng váng, anh vội ngồi xuống ghế.

“Lẽ ra con nên nghĩ tới điều này. Con quá đãng trí. Bố cũng thế”. Giọng con gái anh pha chút trách móc.

“Đãng trí về việc gì vậy?”.

“Bác sĩ Franklin muôn con làm xét nghiệm”.

“Xét nghiệm gì thế?”. Troy vội hỏi.

Cô khóc nấc lên. “Bố, cô thì thầm, giọng cô ngắt quãng vì đau đớn và sợ hãi.

“Ông ấy muốn con làm xét nghiệm bệnh đa xơ”.

Cơn sốc giáng vào người Troy. Anh chưa từng nghĩ về việc này. Chưa một lần. Anh không bao giờ nghĩ đến việc con gái mình có nguy cơ mắc phải chính căn bệnh đã khiến Sandy mất đi cuộc sống. Nếu dây là sự thật thì điều này thật đau đớn.

“Bác sĩ Franklin giải thích rằng ông ấy vẫn chưa biết chính xác căn nguyên, nhưng có thể là do yếu tố di truyền. Ông ấy... ông ấy nói phụ nữ có nguy cơ mắc bệnh này cao hơn, và các số liệu cho thấy nếu người mẹ mà mắc bệnh này thì khả năng di truyền cho con gái là rất cao”.

Troy gần như cứng đờ cả người, anh không thể suy nghĩ nổi bất cứ điều gì nữa. Anh đã trực tiếp chứng kiến những gì Sandy phải chịu đựng. Mỗi ngày là một thử thách với Sandy. Chị bị sút cân qua từng ngày, từng tháng. Và dù Sandy có đối mặt với nó bằng một tinh thần tràn đầy hy vọng thì cuối cùng căn bệnh cũng cướp đi mạng sống cửa chị. Ý nghĩ cô con gái duy nhất của mình cũng sẽ phải trải qua điều đó vượt quá sức chịu đựng của Troy.

“Con phải nói với Craig thế nào đây?”. Megan hỏi, lúc này cô đã bật khóc.

Troy không biết phải nói thế nào với con gái.

“Mẹ cũng đã từng sẩy nhiều lần đúng không ạ?”.

Vẫn không thể cất lời, Troy chỉ gật đầu.

“Con nghĩ mình thà chết còn hơn phải trải qua những đau đớn như mẹ”, Megan nấc lên.

“Không!”. Troy chồm lên. “Con đừng nói như thế”.

Anh không phải là người dễ hoảng sợ nhưng khi nghe con gái mình nói đến cái chết, nỗi bang hoàng và đau đớn bao phủ lấy anh.

Con gái anh khóc to hơn. Troy cảm thấy tim mình như vỡ vụn.

“Khi nào con làm xét nghiệm?”, anh hỏi.

“Tuần sau ạ. Bác sĩ đã xếp lịch chụp cộng hưởng từ. Ông ấy nói đây là biện pháp chẩn đoán hiệu quả nhất. Ông ấy cũng nói có thể con không mắc bệnh đó”.

Cô xé vụn tấm khăn trong tay. “Nhưng, bố ơi, nếu mà...”.

Troy không thể chịu đựng được việc này. Anh không thể chấp nhận việc Megan, đứa con độc nhất của mình, có thể mắc căn bệnh như Sandy.

Megan nhắc lại. “Nếu con bị đa xơ thật thì sao?”. Cô nói với sự lo sợ đến tột cùng. “Khi bác sĩ Franklin bảo con nên làm xét nghiệm, thì con đã nhớ ra mình có biểu hiện của một vài triệu chứng giống mẹ”.

“Triệu chứng gì vậy?”. Troy càng hoảng sợ. Nhưng anh hi vọng con gái mình nhầm. Megan có trí tưởng tượng phong phú, rất có thể cô dã tự nghĩ ra, hoặc thổi phồng những biểu hiện bình thường lên thành triệu chứng. Gần đây con gái anh mới bị mất đi người mẹ yêu quý của mình. Rồi con bé còn bị sẩy thai đứa con đầu nữa. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô trở nên quẫn trí.

Megan chợt lặng lẽ như thể đang tìm cách giải thích. “Mắt con có vấn đề rồi!”, cô nói.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Troy. Không lâu sau khi họ cưới nhau, Sandy đã trải qua một giai đoạn ngắn với những biếu hiện không tốt về mắt. Sau đó những triệu chứng ấy biến mất và cả hai đều cho đó là do căng thẳng. Chỉ sau đó họ mới biết những biểu hiện như việc nhìn một thành hai là dấu hiệu đầu tiên của căn bệnh. Dĩ nhiên là đã gần bốn mươi năm rồi, thời điểm đó người ta chưa có khái niệm rõ rang về chứng đa xơ cũng như cách điều trị.

“Con sẽ không mắc bệnh đa xơ đâu”, Troy trấn an con gái. “Chúng ta sẽ vượt qua”, anh nói với vẻ nồng nhiệt. “Con, Craig và bố”.

Cô ngước nhìn bố với ánh mắt lo âu. Troy có thể nhận ra con gái muốn tin mình đến mức nào. Troy cũng muốn tin vào điều mình nói. Trước khi Megan rời đi, họ ôm chặt nhau một lúc lâu. Sau đó anh nhận thấy áo sơmi của mình ướt dẫm nước mắt con bé.

Nếu Megan bị đa xơ, có nghĩa là con gái anh cần anh, và anh phải ở bên con bé, như đã từng ở bên Sandy.

Điều đó có nghĩa là Troy sẽ phải thay đổi cuộc sống của mình và thay đổi lớn nhất là quan hệ với Faith.

Ngồi một mình trong văn phòng, anh nhìn mông lung qua cửa sổ hàng tiếng đồng hồ, cố gắng suy nghĩ và định thần lại những việc đang diễn ra.

Nhưng anh vẫn không hết bàng hoàng. Suy nghĩ của anh bị xáo trộn trong một mớ hỗn độn những lo lắng và đau đớn. Anh với tay lấy điện thoại di động và bấm số.

Faith nghe máy ngay lập tức. “Anh Troy! Bất ngờ thú vị quá”.

Thường thì anh không gọi vào giữa ngày.

Niềm vui của chị giống như con dao xuyên vào tim anh. “Chào em, Faith”.

Troy nhắm mắt lại, anh hầu như không thể cất nên lời.

“Anh không thể gặp em tối nay được”, cuối cùng anh nói.

“Ôi, anh Troy, em rất tiếc khi anh nói thế”. Sự thất vọng của chị khiến cơn thất vọng của chính Troy sâu thêm. Từ khi gặp lại Faith, anh đã không dưới hai lần khiến chị thất vọng vì lỡ hẹn.

Tuy nhiên, Megan phải là ưu tiên hàng đầu của anh. Từ trước đến nay, cương vị Cảnh sát trưởng đã luôn khiến anh không còn thời gian cho con gái.

Nhưng cũng thật không công bằng cho Faith nếu bắt chị phải chờ đợi cho đến khi anh sắp xếp được vài tiếng để vụng trộm thế này.

“Anh cũng rất tiếc”, anh lẩm bẩm.

“Em biết anh không bao giờ huỷ cuộc hẹn vì một lý do vớ vẩn”.

Anh không đáp.

“Em nghĩ mình sẽ phải thông báo tin này cho anh qua điện thoại”, chị nói, “thay vì chờ đợi buổi tối hôm nay”.

Faith vẫn có vẻ rất vui mừng, điều đó khiến Troy hơi khó chịu., “Thông báo gì thế em?”, anh hỏi.

“Lẽ ra em nên nói sớm hơn, nhưng em muốn anh ngạc nhiên. Em đã bán nhà rồi!”.

Thật tệ hại. Đây là điều cuối cùng Troy muốn nghe. “Ồ”, Troy chỉ thốt ra được như thế. Anh không biết phải đối diện với việc gặp Faith trong thị trấn như thế nào - trên đường, trong các cửa hàng... mọi nơi.

Vì đang quá hào hứng nên Faith không nhận ra vẻ lưỡng lự khác lạ của Troy.

“Lẽ ra em nên làm việc này sớm hơn. Thật là buồn chán khi phải sống một mình trong một ngôi nhà lớn như thế”.

Troy không nói gì.

“Con trai em thích lắm”, chị tiếp tục kể với anh. “Scottie đang tìm nhà cho em. Ít nhất thì em và anh sẽ không phải gặp nhau ngoài đường nữa”, chị thêm vào một nụ cười.

“Faith, em nghe này, anh đang có vài việc cần suy nghĩ và anh nghĩ rằng có thể sẽ là không sang suốt nếu chúng ta cứ tiếp tục gặp nhau”. Troy cố gắng buộc cổ họng mình bật ra những lời đó. Trái tim anh gào lên rằng hãy dừng lại, hãy rút lại những lời nói vừa rồi bằng cách nói với Faith rằng anh chỉ đang nói đùa.

Nhưng anh không thể. Troy giơ tay bóp chặt trán, khuỷu tay đổ xuống bàn. Một khoảng lặng ngắn sững sờ sau tuyên bố của anh.

“Em đã làm gì để anh buồn hả?”. Faith nhẹ nhàng hỏi. Nếu lúc trước niềm vui của chị khiến anh bực bội thì bây giờ sự hụt hẫng trong giọng nói của của chị làm anh đau đớn.

“Không đâu”.

“Vậy em có thể hỏi tại sao anh lại quyết định như thế không?”.

Anh cũng đã nghĩ về điều đó và vẽ việc anh bất công với Faith đến mức nào.

Nhưng anh vẫn chỉ trả lời gọn lỏn. “Không”.

Faith phải mất một lúc mới định thần lại được trước tuyên bố của anh. “Em không còn trẻ con nữa, anh Troy. Quan hệ của chúng mình đã bị gián đoạn trong suốt những năm qua dù rằng chúng ta chẳng làm gì có lỗi với nhau. Em không muốn chuyện đó xảy ra nữa. Nào, làm ơn nói cho em biết có chuyện gì đi. Em đáng được biết”.

Chị nói đúng, và anh phải nói cho chị biết. “Là Megan”.

“Con gái anh...”.

“Con gái anh có thể bị đa xơ”.

Faith thở dốc. “Ôi, anh Troy. Em rất xin lỗi”.

“Anh chưa hề nói với nó về em, và anh nghĩ lúc này anh không thể”.

“Không, em không nghĩ là anh có thể, chị buồn bã đồng ý.

“Khi em chuyển về vịnh Cedar...”. Anh không thể yêu cầu Faith chuyển đi hay ở lại vì anh không có quyền làm vậy. Nhưng việc gặp chị trong thị trấn sẽ rất đau đớn cho cả hai.

“Em đã quyết định rồi, Troy. Anh là một động lực khiến em muốn đến vịnh Cedar nhưng em cũng còn những lý do khác nữa, cả vì con trai em và gia đình nó”.

“Dĩ nhiên rồi”. Anh nhắm mắt lại cố gắng kiểm soát tình cảm của mình. Anh yêu Faith. Anh đã yêu chị từ khi họ học trung học và giờ đây anh vẫn yêu. Dù chị sống ở Seattle hay vịnh Cedar thì tình yêu của anh dành cho Faith sẽ không thay đổi.

“Anh nghĩ tốt nhất là em nên tìm người khác”, anh nói, bất chấp nỗi đau khi nói ra điều đó.

Faith không trả lời, sự im lặng đó khiến anh thấy sợ hãi. Một phút sau chị nói. “Đó là điều anh muốn hả Troy? Anh thực sự muốn em hẹn hò với người khác chứ?”.

“Có thể như thế là tốt nhất”, Troy nhắc lại.

“Em không nghĩ thế, nhưng em hiểu tại sao anh lại nói như vậy”.

“Anh xin lỗi, Faith. Anh ước chuyện của chúng ta sẽ tốt đẹp, nhưng...”, “Em cũng rất tiếc”, Faith thì thầm. “Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh và con gái anh”.

“Cám ơn em”.

Anh nghĩ anh đã nghe được chị đang nuốt nước mắt vào trong. “Vậy tạm biệt nhé”.

“Tạm biệt em, Faith”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương