Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
-
Chương 22
“Chúng ta nhận được một tấm thiệp của Linnette”, Corrie McAfee bảo Roy khi anh bước vào văn phòng sau giờ đi bộ buổi sáng. Giọng chị có vẻ vui mừng, nhưng anh không tin rằng đó là cảm giác thực của Corrie.
“Con bé ở đâu?”, anh hỏi. Anh để con gái tự đưa ra quyết định của mình nhưng điều đó không có nghĩa là anh đồng ý với việc con bé lên đường mà không biết đích đến cũng như không có một kế hoạch cụ thể nào. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là anh không thông cảm với những lý do của con gái.
Như bất kỳ người cha nào khác, anh không muốn thấy con mình bị tổn thương.
“Bắc Dakota”, Corrie bảo anh và chăm chú nhìn tấm thiệp. “Một thị trấn tên là Thung lũng Buffalo, Roy”, chị nhìn anh. “Con bé đã xin vào làm phục vụ tại một nhà hàng tên là Ba Trong Một. Con bé bảo người chủ đã có được nhà hàng trong một trận thắng bài cách đây mười năm. Không biết nơi này thuộc loại nào?”.
“Rõ ràng là kiểu một nhà hàng cần nữ nhân viên phục vụ rồi anh cố nói giọng bình thường.
“Sau tất cả những năm học tại trường và học nghề, Linnette lại đi làm phục vụ bàn sao?”.
“Anh biết”. Anh cũng không thích nghe điều này. Tuy nhiên anh sẵn sàng để Linnette bươn chải và làm những việc linh tinh trong vài tháng cho tới khi nào con bé tìm được chỗ đứng của mình.
“Làm một nữ nhân viên phục vụ đấy”, vợ anh phẫn nộ nhắc lại.
“Anh thấy thú vị”, anh bảo ở chỗ con bé đã chọn cách gửi bưu thiếp cho chúng ta thay vì gọi điện.
Corrie và anh trao nhau cái nhìn thật nhanh, và cùng mỉm cười. Con gái Gloria của họ cũng đã tùng gửi cho họ những tấm thiệp giấu tên với những thông điệp mà lúc đó chẳng ai hiểu gì.
Chị đưa cho anh tấm thiệp của Linnettte và anh đọc những dòng chữ viết ngay ngắn. “Con bé có vẻ khá hạnh phúc”. Anh hơi ngạc nhiên. “Rõ ràng người chủ cho con bé một phòng để ở luôn”.
“Buffalo Bob? Em không thích Roy ạ. Thật là một cái tên kỳ cục!”.
“Nghe này, Corrie, chúng ta hãy ủng hộ và tin tưởng con gái chúng ta.
Linnette đã tự lập rất giỏi. Con bé đã kể cho chúng ta nghe về công việc và nơi ở của nó, vậy ít ra thì chúng ta hãy tin tưởng vào lựa chọn của con bé.
“Sao anh có thể nói vậy?”. Corrie gào lên. Từ khi Cal và nó chia tay, những lựa chọn của nó thật khủng khiếp”.
“Đó là theo quan điểm của chúng ta”, anh bảo vợ.
“Quan điểm của chúng ta ư?”. Chị nheo mắt lại. “Ý anh là anh cũng nghĩ vậy nhưng anh không nói gì?”.
Thật ra anh cũng từng tải qua những cảm giác tương tự. Roy từ từ gật đầu.
“Anh không thích việc Linnette chạy trốn, nhưng con bé cảm thấy cần phải thay đổi, anh hiểu. Không phải lúc nào chúng ta cũng tán thành quyết định của con bé, Corrie ạ”. Anh khoác vai vợ. Thế đấy, cũng không phải lúc nào chúng ta cũng đồng ý với lựa chọn của Mack. Bọn trẻ cần phải học cách tự lo liệu cho bản thân chúng. Không thể lần nào chúng ta cũng cứu chúng được.
Roy có thể thấy vợ mình vẫn đang khó chịu vì chuyện này và anh không trách cứ gì chị. Corrie là người nuôi dưỡng các con, là người luôn sắp xếp mọi việc nếu có sự cố xảy ra. Anh thì luôn nghĩ rằng bọn trẻ nên đối diện với hậu quả từ những hành động của chúng. Không chỉ với bọn trẻ - mà với bất cứ ai cũng vậy thôi. Như thế không có nghĩa là anh không nhớ Linnette, anh nhớ con bé lắm chứ. Anh muốn con bé trở về nhà. Anh tin rằng cuối cùng thế nào con bé cũng về, nhưng chỉ khi nào nó sẵn sàng. Chỉ khi nào con bé nhận ra là mình thực sự cần gì.
Cuối buổi chiều hôm đó, anh tới văn phòng Cảnh sát trưởng. Troy Davis đang ngồi ở bàn làm việc và nghe điện thoại. Nhìn thấy anh, Cảnh sát trưởng liền ra hiệu mời anh vào trong. Có một bàn cà phê ngoài sảnh và Roy tiến đến đó, tự rót một cốc trong khi chờ Troy kết thúc cuộc nói chuyện. Lúc Roy trở lại văn phòng, Troy đã cúp máy. Anh cầm cốc của mình lên và đi rót cốc khác. Roy thấy nét mặt Troy có vẻ mệt mỏi bơ phờ.
“Có chuyện à?”, anh hỏi.
Troy chẳng buồn trả lời. Có nhớ Martha Evans, người bị chết cách đây vài tháng không?”.
“Bà góa ấy à? Không phải là mục sư Flemming tìm thấy cái xác sao?”.
“Chính là bà ấy. Gia đình đó kêu là bị mất một số đồ nữ trang đắt tiền của bà ấy”.
Roy giật nảy mình. “Anh không nghĩ là Dave đấy chứ...”.
“Tất nhiên là không”. Troy lắc đầu. “Nhưng anh không đến đây để nghe những lời buồn phiền của tôi. Điều gì đưa rồng tới nhà tôm thế này?”.
Roy quyết định không hỏi thêm về chuyện mất nữ trang nữa. Tôi đang theo một vụ nên muốn kiểm tra một số báo cáo trước đây. Corrie bảo tôi ghé qua và mời anh tới ăn tối với chúng tôi vào thứ Sáu này.
Ngay lập tức Troy nhìn đi chỗ khác. “Xin lỗi, thứ Sáu này tôi bận rồi. Tôi có một cuộc hẹn khác mất rồi. Cảm ơn Corrie hộ tôi nhé”.
“Chắc chắn rồi. Thứ Bảy được không?”.
Troy vẫn không nhìn anh. “Thứ Bảy tôi cũng bận”.
Roy thấy điều này thật đáng ngạc nhiên. Sao anh bất chợt bận bịu thế. Tất nhiên đây không phải việc của anh, nhưng xưa nay, Troy thường rất hào hứng nếu được mời đến ăn tối, đặc biệt là sau khi Sandy chuyển vào khu điều dưỡng.
Roy nhớ chưa bao giờ Troy từ chối mình như thế, đặc biệt là khi anh ta được mời tới ăn tối.
“Tôi...”. Troy có vẻ hơi bối rối. “Tôi vừa liên hệ lại với một người bạn cũ”.
“Nam hay nữ?”. Từ sự không thoải mái của Troy, anh có thể đoán đó là một phụ nữ, nhưng vẫn không kiềm chế được câu hỏi.
“Nữ”, Troy lẩm bẩm và đưa cốc cà phê lên miệng.
Roy nhìn anh ta. “Anh bị đỏ tai thật hay là tôi tưởng tượng nhỉ?”
Troy độp lại. “Anh đang tưởng tượng đó”.
Roy phải cố để không bật cười. Anh cũng nhấp một ngụm cà phê để che giấu sự thích thú của mình. “Thế người bạn này có tên chứ?”.
“Anh không biết cô ấy đâu”.
“Chắc hẳn đó là một cái tên dài”.
Troy cười khúc khích. “Rất ngộ”.
“Ngộ là họ của cô ấy phải không?”.
“Không”, Troy thở dài. “Thôi mấy kiếu đùa này đi nhé. Nếu anh muốn biết thì tên cô ấy là Faith”.
Roy gật đầu khích lệ. “Và?”.
“Tôi vẫn chưa cho Megan biết về cô ấy, vì vậy tôi sẽ đánh giá rất cao nếu anh không nói chuyện này với con gái tôi”.
Việc này còn đáng ngạc nhiên hơn cả việc Troy gặp gỡ người phụ nữ khác sau khi Sandy qua đời không lâu. Khi Troy đề nghị anh làm người hộ tang, lúc đó viên Cảnh sát trưởng đang bị sốc nặng vì mất vợ mặc dù vợ anh đã ôm suốt một thời gian dài.
“Mình sẽ gặp Faith vào thứ sáu, rồi sau đó ăn tối với Megan và Craig vào thứ bảy”, Troy bảo anh.
“Tôi có nghe nói về việc Megan bị sảy thai”, Roy nói. “Tôi rất tiếc”.
“Cảm ơn anh”, Troy giơ cả hai tay ra cầm cái cốc. “Sandy đã bị sảy thai hai lần và cả hai lần đều khiến cô ấy bị trầm cảm”.
“Megan thế nào rồi?”
“Tôi e là không ổn lắm. Con bé rất coi trọng việc mình có thai ngay sau khi mẹ nó mất”.
Roy gật đầu đầy vẻ suy tư. Con bé đang tự làm mình trở nên đau đớn hơn.
“Hai mất mát lớn liên tiếp nhau - quá khố sở”. Troy tiếp tục. “Vì thế tôi chưa thể nói với con bé về Faith”.
Roy ngồi tựa vào ghế. “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì với con bé đâu”.
“Cảm ơn”, Troy lẩm bẩm.
Điện thoại của Cảnh sát trưởng đổ chuông và Roy đứng dậy ra về. Lúc đi ra, anh nghe thấy giọng Troy rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Được thôi, được thôi”, anh nói. Chúng ta sẽ...”.
Roy đi thẳng ra ngoài hành lang, không muốn nghe thêm. Troy đang nói chuyện với con gái của mình.
“Con bé ở đâu?”, anh hỏi. Anh để con gái tự đưa ra quyết định của mình nhưng điều đó không có nghĩa là anh đồng ý với việc con bé lên đường mà không biết đích đến cũng như không có một kế hoạch cụ thể nào. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là anh không thông cảm với những lý do của con gái.
Như bất kỳ người cha nào khác, anh không muốn thấy con mình bị tổn thương.
“Bắc Dakota”, Corrie bảo anh và chăm chú nhìn tấm thiệp. “Một thị trấn tên là Thung lũng Buffalo, Roy”, chị nhìn anh. “Con bé đã xin vào làm phục vụ tại một nhà hàng tên là Ba Trong Một. Con bé bảo người chủ đã có được nhà hàng trong một trận thắng bài cách đây mười năm. Không biết nơi này thuộc loại nào?”.
“Rõ ràng là kiểu một nhà hàng cần nữ nhân viên phục vụ rồi anh cố nói giọng bình thường.
“Sau tất cả những năm học tại trường và học nghề, Linnette lại đi làm phục vụ bàn sao?”.
“Anh biết”. Anh cũng không thích nghe điều này. Tuy nhiên anh sẵn sàng để Linnette bươn chải và làm những việc linh tinh trong vài tháng cho tới khi nào con bé tìm được chỗ đứng của mình.
“Làm một nữ nhân viên phục vụ đấy”, vợ anh phẫn nộ nhắc lại.
“Anh thấy thú vị”, anh bảo ở chỗ con bé đã chọn cách gửi bưu thiếp cho chúng ta thay vì gọi điện.
Corrie và anh trao nhau cái nhìn thật nhanh, và cùng mỉm cười. Con gái Gloria của họ cũng đã tùng gửi cho họ những tấm thiệp giấu tên với những thông điệp mà lúc đó chẳng ai hiểu gì.
Chị đưa cho anh tấm thiệp của Linnettte và anh đọc những dòng chữ viết ngay ngắn. “Con bé có vẻ khá hạnh phúc”. Anh hơi ngạc nhiên. “Rõ ràng người chủ cho con bé một phòng để ở luôn”.
“Buffalo Bob? Em không thích Roy ạ. Thật là một cái tên kỳ cục!”.
“Nghe này, Corrie, chúng ta hãy ủng hộ và tin tưởng con gái chúng ta.
Linnette đã tự lập rất giỏi. Con bé đã kể cho chúng ta nghe về công việc và nơi ở của nó, vậy ít ra thì chúng ta hãy tin tưởng vào lựa chọn của con bé.
“Sao anh có thể nói vậy?”. Corrie gào lên. Từ khi Cal và nó chia tay, những lựa chọn của nó thật khủng khiếp”.
“Đó là theo quan điểm của chúng ta”, anh bảo vợ.
“Quan điểm của chúng ta ư?”. Chị nheo mắt lại. “Ý anh là anh cũng nghĩ vậy nhưng anh không nói gì?”.
Thật ra anh cũng từng tải qua những cảm giác tương tự. Roy từ từ gật đầu.
“Anh không thích việc Linnette chạy trốn, nhưng con bé cảm thấy cần phải thay đổi, anh hiểu. Không phải lúc nào chúng ta cũng tán thành quyết định của con bé, Corrie ạ”. Anh khoác vai vợ. Thế đấy, cũng không phải lúc nào chúng ta cũng đồng ý với lựa chọn của Mack. Bọn trẻ cần phải học cách tự lo liệu cho bản thân chúng. Không thể lần nào chúng ta cũng cứu chúng được.
Roy có thể thấy vợ mình vẫn đang khó chịu vì chuyện này và anh không trách cứ gì chị. Corrie là người nuôi dưỡng các con, là người luôn sắp xếp mọi việc nếu có sự cố xảy ra. Anh thì luôn nghĩ rằng bọn trẻ nên đối diện với hậu quả từ những hành động của chúng. Không chỉ với bọn trẻ - mà với bất cứ ai cũng vậy thôi. Như thế không có nghĩa là anh không nhớ Linnette, anh nhớ con bé lắm chứ. Anh muốn con bé trở về nhà. Anh tin rằng cuối cùng thế nào con bé cũng về, nhưng chỉ khi nào nó sẵn sàng. Chỉ khi nào con bé nhận ra là mình thực sự cần gì.
Cuối buổi chiều hôm đó, anh tới văn phòng Cảnh sát trưởng. Troy Davis đang ngồi ở bàn làm việc và nghe điện thoại. Nhìn thấy anh, Cảnh sát trưởng liền ra hiệu mời anh vào trong. Có một bàn cà phê ngoài sảnh và Roy tiến đến đó, tự rót một cốc trong khi chờ Troy kết thúc cuộc nói chuyện. Lúc Roy trở lại văn phòng, Troy đã cúp máy. Anh cầm cốc của mình lên và đi rót cốc khác. Roy thấy nét mặt Troy có vẻ mệt mỏi bơ phờ.
“Có chuyện à?”, anh hỏi.
Troy chẳng buồn trả lời. Có nhớ Martha Evans, người bị chết cách đây vài tháng không?”.
“Bà góa ấy à? Không phải là mục sư Flemming tìm thấy cái xác sao?”.
“Chính là bà ấy. Gia đình đó kêu là bị mất một số đồ nữ trang đắt tiền của bà ấy”.
Roy giật nảy mình. “Anh không nghĩ là Dave đấy chứ...”.
“Tất nhiên là không”. Troy lắc đầu. “Nhưng anh không đến đây để nghe những lời buồn phiền của tôi. Điều gì đưa rồng tới nhà tôm thế này?”.
Roy quyết định không hỏi thêm về chuyện mất nữ trang nữa. Tôi đang theo một vụ nên muốn kiểm tra một số báo cáo trước đây. Corrie bảo tôi ghé qua và mời anh tới ăn tối với chúng tôi vào thứ Sáu này.
Ngay lập tức Troy nhìn đi chỗ khác. “Xin lỗi, thứ Sáu này tôi bận rồi. Tôi có một cuộc hẹn khác mất rồi. Cảm ơn Corrie hộ tôi nhé”.
“Chắc chắn rồi. Thứ Bảy được không?”.
Troy vẫn không nhìn anh. “Thứ Bảy tôi cũng bận”.
Roy thấy điều này thật đáng ngạc nhiên. Sao anh bất chợt bận bịu thế. Tất nhiên đây không phải việc của anh, nhưng xưa nay, Troy thường rất hào hứng nếu được mời đến ăn tối, đặc biệt là sau khi Sandy chuyển vào khu điều dưỡng.
Roy nhớ chưa bao giờ Troy từ chối mình như thế, đặc biệt là khi anh ta được mời tới ăn tối.
“Tôi...”. Troy có vẻ hơi bối rối. “Tôi vừa liên hệ lại với một người bạn cũ”.
“Nam hay nữ?”. Từ sự không thoải mái của Troy, anh có thể đoán đó là một phụ nữ, nhưng vẫn không kiềm chế được câu hỏi.
“Nữ”, Troy lẩm bẩm và đưa cốc cà phê lên miệng.
Roy nhìn anh ta. “Anh bị đỏ tai thật hay là tôi tưởng tượng nhỉ?”
Troy độp lại. “Anh đang tưởng tượng đó”.
Roy phải cố để không bật cười. Anh cũng nhấp một ngụm cà phê để che giấu sự thích thú của mình. “Thế người bạn này có tên chứ?”.
“Anh không biết cô ấy đâu”.
“Chắc hẳn đó là một cái tên dài”.
Troy cười khúc khích. “Rất ngộ”.
“Ngộ là họ của cô ấy phải không?”.
“Không”, Troy thở dài. “Thôi mấy kiếu đùa này đi nhé. Nếu anh muốn biết thì tên cô ấy là Faith”.
Roy gật đầu khích lệ. “Và?”.
“Tôi vẫn chưa cho Megan biết về cô ấy, vì vậy tôi sẽ đánh giá rất cao nếu anh không nói chuyện này với con gái tôi”.
Việc này còn đáng ngạc nhiên hơn cả việc Troy gặp gỡ người phụ nữ khác sau khi Sandy qua đời không lâu. Khi Troy đề nghị anh làm người hộ tang, lúc đó viên Cảnh sát trưởng đang bị sốc nặng vì mất vợ mặc dù vợ anh đã ôm suốt một thời gian dài.
“Mình sẽ gặp Faith vào thứ sáu, rồi sau đó ăn tối với Megan và Craig vào thứ bảy”, Troy bảo anh.
“Tôi có nghe nói về việc Megan bị sảy thai”, Roy nói. “Tôi rất tiếc”.
“Cảm ơn anh”, Troy giơ cả hai tay ra cầm cái cốc. “Sandy đã bị sảy thai hai lần và cả hai lần đều khiến cô ấy bị trầm cảm”.
“Megan thế nào rồi?”
“Tôi e là không ổn lắm. Con bé rất coi trọng việc mình có thai ngay sau khi mẹ nó mất”.
Roy gật đầu đầy vẻ suy tư. Con bé đang tự làm mình trở nên đau đớn hơn.
“Hai mất mát lớn liên tiếp nhau - quá khố sở”. Troy tiếp tục. “Vì thế tôi chưa thể nói với con bé về Faith”.
Roy ngồi tựa vào ghế. “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì với con bé đâu”.
“Cảm ơn”, Troy lẩm bẩm.
Điện thoại của Cảnh sát trưởng đổ chuông và Roy đứng dậy ra về. Lúc đi ra, anh nghe thấy giọng Troy rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Được thôi, được thôi”, anh nói. Chúng ta sẽ...”.
Roy đi thẳng ra ngoài hành lang, không muốn nghe thêm. Troy đang nói chuyện với con gái của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook