Bobby Polgar biết chắc chắn một điều:

Anh sẽ không bao giờ mạo hiểm để mất vợ vì một ván cờ. Vladimir đã cố hết sức nhưng Bobby vẫn chưa sẵn sàng để rơi vào những toan tính của gã.

Bobby phải cho đối thủ khác điểm. Aleksandr Vladimir hiểu rằng Teri là điểm yếu của anh. Không có gì trên trái đất này, tiền bạc, danh hiệu, đáng để anh trả giá bằng việc đặt người phụ nữ mình yêu vào tình trạng nguy hiểm.

“Bobby”, Teri gọi anh từ trong phòng ngủ, giọng vẫn còn ngái ngủ. “Nửa đêm rồi, sao anh vẫn chưa lên giường?”.

Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cô đi ở phòng chính và ngước lên khỏi bàn cờ. Anh mệt mỏi nên không thể suy nghĩ sáng suốt được.

Teri nhẹ nhàng bước vào căn phòng nhỏ anh đang ngồi. Cô mặc một chiếc váy ngủ ngắn màu đen bằng lụa khiến anh ngay lập tức nhớ tới cảm giác thú vị lúc hai người ở trên chiếc giường hạnh phúc. Mái tóc cô màu nâu sậm và rối bời, cô vừa ngáp vừa giơ tay lên che miệng.

“Em tỉnh dậy và không thấy anh đâu”, cô thắc mắc.

Liếc mắt xuống bàn cờ, cô lắc đầu. “Sao anh lại có thể chơi như vậy?”.

Giọng cô tỏ rõ vẻ khó hiểu. “Chẳng có một quân cờ nào cả.”

“Anh chơi trong đầu mình”.

Cô cười tươi. “Vậy ai đang thắng?”.

Bobby nhíu mày như không hiểu câu hỏi của vợ.

“Không sao”. Cô quàng tay qua cổ chồng. “Thôi, đi ngủ được chưa anh?”

Gật đầu, anh rời bàn cờ và quay lại phòng ngủ cùng vợ. Không biết anh có ngủ nổi không. Những nước cờ vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí anh cho dù chẳng còn bàn cờ trước mặt.

Khi đã nằm yên trong chăn ấm, Teri nép chặt vào bên anh.

“Mình nói chuyện một chút được không?”, cô thì thầm.

“Tất nhiên”.

“Em thấy bữa tối với em gái em đã diễn ra khá tốt đẹp phải không?”.

Anh cũng thấy vậy nhưng cả hai người đều biết rằng đó không phải lý do đưa được Christie đến nhà họ. Điều thực sự lôi kéo cô là James Wilbur kia. Anh đã làm việc cho nhà Bobby được gần mười năm. Mặc dù là người làm thuê cho Bobby nhưng anh cũng như một người bạn của cả gia đình. Một người bạn chân tình, và đáng quý. Họ vẫn giữ mối quan hệ đúng mực trong công việc, nhưng bên cạnh đó là sự đồng cảm rất sâu sắc. Tuy nhiên, cứ mỗi khi nhắc đến chủ đề liên quan đến Christie Levitt là James lại giữ một thái độ im lặng đến khó hiểu.

“Anh có nhớ tối đó James phải mất bao lâu để đưa được Christie về và quay lại không?”.

James sống ở một căn phòng riêng trong căn gác phía trên ga-ra.

Bobby không để ý. “Điều đó cũng tốt đúng không?”.

“Em cũng nghĩ vậy”. Vợ anh cười khúc khích. “James và em gái em”.

Cô thở một hơi sâu và dụi đầu vào ngực chồng. “Chắc chắn anh ta không phải như những gã đã từng đến với nó”.

“Cũng tốt”.

Anh cảm nhận được Teri gật đầu.

“James nói với em rằng cuối tuần này có một trận đấu quan trọng”, sau một hồi im lặng cô tiếp tục.

Bobby đã biết về trận đấu sẽ diễn ra ở Los Angles. Anh cũng vừa đưa ra quyết định. “Anh đã từ chối lời thách đấu”.

“Bobby!”.

Ban tổ chức gây sức ép buộc anh phải tham gia, nhưng dù anh có muốn chơi đến mấy, có muốn thử thách đến mấy, anh cũng không thể.

“Bobby, phải có cách nào đó chứ”, Teri khăng khăng. “Em sẽ không để Vladimir cướp mất danh hiệu của anh bằng cách đe dọa em dâu”.

Đó không phải là vấn đề. Bobby không chấp nhận làm theo yêu cầu của đối thủ người Nga. Anh biết rằng anh là đối thủ nặng ký hơn hắn và Vladimir cũng biết điều đó. Đó cũng chính là lý do hắn phải dùng cách hạ lưu để đảm bảo chiến thắng cho mình.

Aleksandr Vladimir đã đưa ra chỉ dẫn buộc Bobby phải làm theo: Trong trận đấu giữa hắn và anh sắp tới, Bobby sẽ phải là kẻ thất bại. Nhưng thất bại không được diễn ra quá lộ liễu mà anh phải tự mình rơi vào một cái bẫy gọi là Hố Đen.

Ván đấu sẽ kết thúc sau mười một nước cờ. Từ trước đến nay chưa một đấu thủ nào vượt qua được bẫy Hố Đen nhưng Bobby tin rằng điều đó là có thể. Anh ngày đêm nghiên cứu mười một nước cờ đầu tiên đó, vần vũ những ý nghĩ về những cách đi, đường thoát để có thể chiến thắng mặc dù bị Vladimir đe dọa.

Đường thoát là đây. Anh đã đến rất gần với nó đó là lý do tại sao anh không thể chợp mắt, tại sao anh dành hàng giờ rồi lại hàng giờ chỉ chăm chăm nhìn vào một bàn cờ trống.

“James nói”, Teri tiếp tục, “rằng nếu không tham gia trận đấu này, anh sẽ để mất ngôi vị hàng đầu thế giới”.

Đã có lúc, thứ hạng là điều tối quan trọng với anh, nhưng lúc này nó không còn đúng nữa.

“Em muốn anh tham gia trận đấu”, Teri vừa nói vừa nựng chồng. Những ngón tay của cô khẽ khàng xoa lên ngực anh. “Điều này rất quan trọng, Bobby”.

Anh lắc đầu, như không muốn cô làm lung lay quyết định của mình. Anh phải bảo vệ nữ hoàng của mình. Nếu chấp nhận đấu với Aleksandr Vladimir - một khả năng rất có thể xảy ra, thì anh sẽ không còn lựa chọn nào khác hơn việc bỏ cuộc. Anh chưa chuẩn bị tinh thần, chưa hoàn thiện nước đi để thoát khỏi Hố Đen.

“Bobby”. Cô thì thầm tên anh.

Anh trả lời bằng cách lảng tránh ánh mắt cô.

Cô lại đặt tay lên ngực anh, và bất ngờ cắn nhẹ vào tai anh. Một dòng cảm xúc chạy dọc sống lưng, Bobby nhắm nghiền mắt. “Anh sẽ đấu với Vladimir khi nào sẵn sàng, Teri. Chưa đâu, nhưng chắc sẽ không lâu nữa”.

Anh có thể cảm nhận được Teri đang không hài lòng với câu trả lời đó qua chuyển động của cơ thể cô. Anh hôn lên má vợ và ôm cô chặt hơn. “Nhanh thôi anh hứa hẹn. Khi nào anh tìm ra cách hạ gục Vladimir và bảo vệ được Teri.

Vladimir có thể sẽ sôi tiết lên nếu Bobby không xuất hiện trong trận đấu tới.

Tuy nhiên, ý nghĩ đang khống chế được người khác, dù viển vông, cũng khiến hắn có thêm chút kìm chế.

Duỗi người ra, Teri trở lưng và trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bobby vuốt tóc vợ. Cô là nữ hoàng, là tình yêu, là điều quý báu hơn hết thảy.

Không lâu sau, anh cũng chìm vào giấc ngủ. Khi anh tỉnh dậy, mặt trời đã hắt những tia rực rỡ vào giường và anh còn nghe được tiếng hát của vô vọng ra từ phòng tắm. Dù ca hát không phải là năng khiếu của cô nhưng anh vẫn thích được nghe tiếng hát ấy.

Vừa lả lướt đi vào phòng ngủ vừa hát, Teri quấn khăn tắm quanh mình tiến đến tủ quần áo. Anh không thể rời mắt khỏi cô.

Cô dừng lại khi bắt gặp ánh mắt anh. “Anh dậy rồi à”, cô nói. “Hay tại em hát làm anh tỉnh giấc?”.

Anh thích cách xử sự của Teri, những xúc cảm nơi cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, êm ả. Hầu như lúc nào cô cũng vui vẻ, lạc quan. Và chỉ cần ở gần cô thôi cũng đủ làm anh thấy hạnh phúc tràn trề.

“Anh có thích một nụ hôn chào ngày mới không?”, cô vừa hỏi vừa trườn vào cạnh giường.

“Cho anh đi nào”. Nếu may mắn, anh nghĩ rằng nụ hôn đó sẽ còn biến thành một điều gì đó hơn thế nữa. Anh không phải là một người tình có kinh nghiệm, nhưng anh đang học hỏi. Teri đã ngầm dẫn đường cho anh biết cách thỏa mãn cô, còn cô thì dường nhu thừa biết làm thế nào để thỏa mãn anh. Niềm vui sướng khi đưa vợ lên mây xanh vẫn còn khiến anh ngỡ ngàng về chính bản thân mình và có vẻ còn làm tăng khoái lạc cho anh lên hàng trăm lần.

Ngồi bên cạnh giường, Teri luồn tay qua cổ anh và kề gần vào môi anh. Dù đã ở bên nhau vài tháng nhưng nụ hôn ấy vẫn khiến anh run rẩy. Anh không còn đầu óc nghĩ đến bất kỳ việc gì khác khi ôm Teri trong vòng tay. Anh luôn nhìn nhận thế giới với lý tính của riêng mình, hầu như không có cảm xúc trong đó.

Chỉ riêng với Teri anh mới thấy đầu óc mình được bay bổng.

Sau nụ hôn, Teri thở một hơi dài. “Chưa có ai nói với em rằng cuộc sống hôn nhân lại thú vị như thế này. Không phải chuyện chăn gối”, cô thật thà. “Mặc dù chuyện đó rất tuyệt - đừng hiểu sai ý em. Mà đó là việc... được ở bên nhau. Tin yêu lẫn nhau. Anh hiểu không?”.

Bobby thì thầm. “Biết. Anh biết”.

“Ôi, em nên chuẩn bị xong xuôi. Rachel và em...” Bất thình lình cô khựng lại khiến anh cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô.

“Có chuyện gì với Rachel vậy?”.

Teri ngẩng đầu. “Không có gì. Sao anh hỏi vậy?”.

“Anh thấy em lo lắng về cô ấy”.

“Ôi, theo một cách nào đó, thì đúng là em có lo lắng”.

“Tại sao?”. Bobby ước mình có thể nói ra được điều gì ý nghĩa hơn. Nhưng đơn giản là vì anh rất hay bị bối rối và lúng túng trong giao tiếp xã hội. Ngoài Teri và James, những người bạn khác của anh cũng chỉ là những cờ thủ như anh mà thôi.

“Rachel sắp gặp lại Nate”, Teri bắt đầu giải thích. Bobby phải mất một lúc lục lọi trí nhớ mới có thể nhớ ra Nate là tay hải quân mà bạn của Teri quen biết.

“Điều đó có tốt không?”.

Vợ anh rung người với vẻ miễn bình luận. “Cô ấy cho rằng như vậy, nhưng em thì không chắc”. Bắt gặp cái nhíu mày của Bobby, cô nói, “Em khẳng định là Bruce Peyton đã phải lòng cô nàng. Có điều anh ấy chưa hé môi...”.

Điều đó quả là ngớ ngẩn, theo cách nghĩ của Bobby. “Sao lại không?”.

“Ôi, em không biết. Anh ấy góa vợ, và đã làm bạn với Rachel nhiều năm nay rồi. Nhưng em cá với anh nếu anh ấy không ngỏ lời nhanh thì Bruce sẽ sớm mất cô ấy và điều đó thật đáng tiếc”.

Bobby có thể hiểu được nỗi sợ hãi khi mất một người mình thương yêu. Anh yêu Teri; anh cần cô. Anh sẽ suy sụp nếu cô rời bỏ anh - hoặc có chuyện gì đó xảy ra với cô.

Teri đứng dậy, quấn khăn chặt hơn rồi tiến lại gần tủ quần áo. Anh ước gì cô đánh rơi chiếc khăn. Bobby thích ngắm nhìn cơ thể vợ. Nó thật mềm mại và mời gọi, như cô ấy vốn thế.

“Bobby Pin”, cô nói, xoay người lại. “Nhớ nói với James nhé”.

“Được”.

“Em muốn biết cậu ấy và em gái em tiến triển đến đâu”.

À, ra là chuyện này. “Nếu thật sự có chuyện gì đó”.

Mắt Teri ánh lên niềm vui. “Tin em đi, cưng ạ, có rất nhiều chuyện rồi.

Nhưng vẫn phải thận trọng. Phải khéo léo”.

Bobby cũng chẳng cần biết khéo léo như thế nào nếu giao việc này cho anh.

“Anh sẽ cố gắng”.

Khi Teri bước ra khỏi cánh tủ quần áo, cô đã chỉnh tề trong chiếc áo len sát nách màu xanh nước biển và quần trắng. Có vẻ cô đã sẵn sàng xuống phố và khi cô với tay lấy chiếc ví thì Bobby biết rằng mình đã đoán không sai.

“Có quá sớm để đi làm không em?”.

Teri quay lại giường. “Hôm nay có buổi trình diễn tóc”, cô nói. “Anh nhớ không? Rachel và em sẽ đi cùng nhau đến tối đấy”.

Bobby ghét nghĩ tới việc không được gặp vợ lâu thế. Nhưng tranh luận việc này cũng chẳng đi đến đâu. Anh buộc phải tin rằng vợ anh sẽ được an toàn, và ít nhất thì cô cũng luôn đi cùng Rachel.

Ngả người về trước, Teri hôn chồng thật sâu khiến anh càng thêm miễn cưỡng khi phải chia tay cô. “Anh nhớ nói với James, nhé?”.

“Cậu ấy không đưa em đi à?”.

“Không phải hôm nay. Rachel sẽ đón em. Bọn em sẽ ăn sáng trên đường”.

“Nhưng...”.

“Bobby!”.

Vẻ mặt cô thể hiện rõ ràng hơn mọi từ ngữ rằng cuộc tranh luận đến đây là kết thúc. Teri không hề biết được mối nguy hiểm đang rình rập cô. Vladimir không phải hạng người để đùa bỡn; mục đích duy nhất của hắn là phải có mặt trong trận đấu ở Los Angeles.

Không bao lâu sau, Rachel đã có mặt và hai người nhanh chóng lên đường.

Cả buổi sáng, Bobby lên mạng xem trận đấu cờ ở California. Hơn một lần anh phải nhắm mắt. Sức lôi cuốn của trò chơi, của trận đấu, mạnh mẽ hơn cả thuốc phiện. Anh đã bỏ lỡ mất trận đấu.

Đến giờ ăn trưa anh nhớ ra lời hứa với Teri và gọi James mang xe tới. Bobby bước ra và thấy xe đỗ trước cửa, còn tài xế của anh đã sẵn sàng đứng cạnh đó.

“Đi đâu ạ?”, James hỏi khi Bobby leo lên xe.

“Chỉ vài câu thôi, James”, Bobby nói vọng từ sau xe. Teri đã đặn rằng anh phải khéo léo.

“Vâng”. Ngồi trong xe, James quay người lại, tay vẫn để trên vô lăng.

“Về em gái của Teri”.

Gáy của James chuyển màu đỏ lựng. “Gì ạ?”.

“Teri đang nghĩ đến việc mời cô ấy đến ăn tối lần nữa”.

Vào đề như vậy thật khéo léo, phải không? Bobby tự hào về nghệ thuật dẫn dắt của mình.

“Rất tốt, thưa ông. Cho phép tôi đón cô ấy chứ?”.

“Được nếu anh không phiền”. “Anh có thể thấy những ngón tay của James đánh nhịp trên vô lăng.

Tất nhiên là không ạ. Ông muốn tôi gặp cô Christie lúc nào ạ?”.

“Tôi sẽ cho cậu biết”.

“Cảm ơn ông”.

Bobby ngập ngừng. “Cô ấy giống Teri lắm phải không?”.

James nhìn anh qua gương chiếu hậu. “Giống về phương diện nào cơ ạ?”.

“Cô ấy đẹp”.

James hắng giọng. “Tôi không để ý”.

Rõ ràng là nói dối, Bobby có thể đoán được. “Anh có hợp với cô ấy không, James?”, anh hỏi, quyết định rằng cuối cùng thì cách tiếp cận trực tiếp vẫn là hiệu quả nhất.

James mím môi. “Không may là không”.

“Không?”, Bobby chắc rằng anh ta hiểu nhầm ý mình.

“Chúng tôi dường như... Tôi e rằng cô Christie đã có ác cảm với mình”.

Thật không ấn tượng chút nào nếu Teri nghe được. Có lý do gì cụ thể không?”.

James nhún vai. “Tôi tin rằng cô ấy không thích những người đàn ông có phong thái quá cứng nhắc và những người làm nghề lái xe”.

Đó quả là một tin giật gân. “Tôi rất t. . .tiếc, James”, anh ấp úng, tự hỏi liệu Christie có đúng là kiểu tiểu thư đài các như vậy không. Nếu đúng thì cô ấy không hề giống Teri chút nào.

“Đúng vậy đấy ạ”, James nói, giọng cứng cỏi.

Hai người đàn ông ngồi trong xe vài phút, chẳng ai nói với ai câu nào, rồi Bobby chợt nhớ ra James đang đợi chở anh di đâu đó. “Sẽ ổn thôi James”.

“Vâng, thưa ông”.

Tài xế của anh đứng dậy và vòng ra sau mở cửa cho anh, Bobby trở vào nhà.

Khi anh đang ngồi ăn bánh phô-mai bên máy tính thì có tiếng đập cửa.

Bobby ra mở thì thấy James đang đứng đó. Vẻ mặt nhợt nhạt và run rẩy, người tài xế dúi vào tay anh một phong bì. “Một trong những tay chân của Vladimir đã đến. Hắn bảo tôi đưa cho ông”.

Một cảm giác ớn lạnh xuất hiện trong Bobby, khi anh mở phong bì - cảm giác đó càng mạnh hơn khi anh nhìn thấy thứ bên trong. Một mặt dây chuyền hình chiếc huy chương vàng khắc nổi một thiên thần, giống hệt như cái của Teri.

Ngay lập tức Bobby thấy ngạt thở. Không phải giống hệt như cái của Teri mà chính là cái của cô ấy. Trong một vài giây, anh không thể thốt lên tiếng nào.

Khi đã kịp định thần, anh bảo James. “Chúng ta phải liên hệ với Teri. Ngay bây giờ”. Chỉ vài tiếng đơn giản nhưng là cả một nỗ lực với anh.

James vồ lấy điện thoại của mình. Việc bấm một số diện thoại quen thuộc khiến anh mất nhiều thời gian hơn bình thường. Bobby nín thở chờ Teri bắt máy. Chỉ đến lúc thấy tiếng của cô, anh mới có thể thở, có thể nói, có thể hoạt động trở lại.

“Bobby!” Teri có vẻ vui sướng. “Anh đã nói với James về chuyện em gái em chưa?”.

“Chiếc dây chuyền có mặt hình thiên thần của em đâu?”, anh phớt lờ câu hỏi của cô.

“Ôi, Bobby, thề có Chúa, em đang đeo nó đây”. Cô thì thầm điều gì đó anh nghe không rõ. Anh có thể nghe được tiếng sột soạt rồi cô giật giọng. “Bobby!

Hình như em đánh mất nó rồi. Em không thể tin mình lại hậu đậu thế. Em nhớ là đã đeo nó...”.

“Sáng nay sao?”.

“Vâng, ngay sau khi tắm xong. Em đeo suốt mà. Anh tìm thấy nó à? Nên anh gọi em phải không?”

Cảm giác lành lạnh trước đây nhanh chóng trở thành khối băng khiến người anh như đông cứng. Bobby đã hiểu được thông điệp vừa gửi đến. Vladimir muốn anh có mặt ở Los Angeles, và không hài lòng chút nào việc anh gây trở ngại cho kế hoạch của hắn. Đây là cách hắn muôn thông báo với Bobby rằng hắn có thể có được Teri bất cứ khi nào hắn muốn.

“Bobby, anh chưa trả lời em”.

Làm sao anh có thể. Thay vào đó, anh đưa điện thoại cho James. Anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo. Lúc đó anh sẽ phải làm những gì hắn đòi hỏi, kể cả việc ra đi như một kẻ chiến bại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương