Sáng thứ bẩy, một tuần trước Lễ Tạ ơn, Maryellen tỉnh dậy và chợt nhớ ra một nhiệm vụ mà mình phải làm. Móng tay của cô đã quá dài. Chúng cần phải được chăm sóc và làm bóng. Cô cảm thấy thật may mắn là mình đã hẹn được lịch với Rachel ở tiệm sửa móng tay. Vì ngày nghỉ của Jon thay đổi theo từng tuần nên Maryellen không thể biết được khi nào có thể lên lịch hẹn trước với Rachel. Nên ngay khi biết Jon sẽ đón Katie vào sáng thứ bảy, cô đã gọi điện báo cho Rachel. Rachel có thể chăm sóc móng nhưng không còn khoảng thời gian trống nào để tỉa lại tóc cho cô.

Maryellen dường như không bao giờ còn có thời gian để chăm sóc bản thân mình nữa. Vừa trở thành người mẹ độc thân, vừa phải đi làm đòi hỏi cô phải nỗ lực hơn nhiều so với những gì cô hình dung. Việc phải dậy một hai lần một đêm không còn là chuyện xa lạ với cô. Nếu Jon không thỉnh thoảng đón con gái vào một số buổi tối trong tuần thì chắc chắn Maryellen sẽ không có lấy một đêm được ngủ ngon giấc trong vòng ba tháng qua kể từ khi Katie chào đời.

Sau khi tắm và mặc quần áo xong, Maryellen đi tới tiệm làm móng với một tâm trạng hưng phấn.

Rachel vừa làm xong cho một khách hàng thì Maryellen bước vào. Các buổi hẹn sửa móng tay định kỳ mỗi tuần một lần đã trở thành bất cứ lúc nào, chỉ cần cô có thời gian. Lần này thì đã ba tuần kể từ lần cuối cùng Rachel sửa móng cho cô, nhưng cô không thu xếp được thời gian để đến sớm hơn.

Maryellen rất quý các cô gái ở hệm làm móng tay. Họ rất vui tính và hơi lập dị. Một năm trước, họ đã có ý tưởng khác thường trong dịp lễ Halloween. Đó là giới thiệu những người bạn trai cũ cho nhau với hy vọng rằng bạn mình có thể tìm thấy "tình yêu đích thực" ở những người mà mình không hợp. Lúc đầu nó thực sự là một ý tưởng khả thi. Một vài người cũng đã hẹn hò với các chàng trai. Sau một thời gian, tật xấu của những người đàn ông đó bộc lộ. Và cũng như bạn mình, các cô gái đã không thể chịu đựng những tật xấu cùng cách xử sự không cao thượng của họ. Cho đến tận bây giờ, Maryellen vẫn thấy buồn cười khi nghĩ về chuyện đó. Bữa tiệc thảm họa đó rất lâu sau vẫn được mọi người nhắc đến.

Maryellen đã không có nhiều cơ hội để thân thiết hơn với những cô gái đáng mến này, vì giờ đây những cuộc viếng thăm của cô không được thường xuyên như ngày chưa sinh bé Katie nữa.

"Tôi muốn hẹn cắt tóc vào tuần tới", cô nói với Terri, người làm ở bộ phận lễ tân. Cửa tiệm được chia làm hai khu vực: tóc và móng. Rachel là nhân viên duy nhất đảm nhiệm được cả hai công việc này, và Maryellen thích được Rachel phục vụ.

"Rachel có thể làm được cho chị vào thứ năm tuần tới nếu chị sắp xếp được", Terri nói và với lấy chiếc bút chì cài sau tai.

"Có thể tôi phải mang Katie theo". Điều này phụ thuộc vào việc Kelly có thể trông Katie thêm một giờ nữa, hay Jon có đón con gái vào hôm đó không.

Trước đây cô không bao giờ phải cân nhắc những điều này, nhưng bây giờ thế giới của cô quay quanh lịch trình và nhu cầu của Katie.

Terri thở dài. "Tôi rất tiếc nhưng quy tắc của chúng tôi là không được đem theo trẻ em". Cô tựa vào quầy và hạ giọng. "Có rất nhiều bà mẹ trẻ mang con nhỏ đến tiệm nên chúng tôi buộc phải làm vậy. Đây không phải một môi trường an toàn cho trẻ nhỏ. Tôi biết Katie chỉ là trẻ sơ sinh, nhưng chúng tôi vẫn phải vạch ra một giới hạn. Tôi hy vọng chị sẽ không thấy phiền vì vấn đề này". Terri nói như thể mình là người có lỗi.

Là một khách hàng, Maryellen hiểu có một đứa trẻ quấn chân sẽ làm mất sự tập trung của nhân viên. Cô cắn môi. "Có ai tỉa tóc cho tôi luôn sáng nay được không?". Sẽ chỉ mất vài phút để cắt đi phần tóc bị chẻ ngọn.

"Tôi vừa có một người khách hoãn không đến", Terri nói. Cô hất tóc sang một bên và bắt đầu quan sát Maryellen. "Chị muốn cắt phải không?".

"Tỉa", Maryellen chữa lại. Cô đã để kiểu tóc này nhiều năm nay. Mái tóc xoăn sẫm màu của cô dài ngang lưng. Gần đây cô phải túm gọn lại để tránh những ngón tay nghịch ngợm của Katie.

Terri lắc đầu. "Cắt. Chị cần phải thay đổi".

"Thay đổi à?".

Chống tay vào hông, Terri gật đầu. "Theo tôi nên cắt ngắn đi. Chị để kiểu tóc này bao lâu rồi?".

Maryellen không thể nhớ được mình đã để kiểu tóc này đã bao nhiêu năm.

"Nó quá dài", Terri tự trả lời. "Nào, đã đến lúc phải thay đổi rồi".

Maryellen bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của mình với mái tóc ngắn trẻ trung. "Có lẽ cô nói đúng".

Ba giờ sau, Maryellen trông thật mới lạ với móng tay được vẽ màu tươi sáng và mái tóc thắng mềm cắt ôm vào khuôn mặt. Cô hầu như không nhận ra mình trong gương nữa, nhưng cô thích sự thay đổi này và cô hy vọng Jon cũng vậy.

Cô chợt ngừng dòng suy nghĩ của mình lại. Việc Jon nghĩ thế nào thì có gì là quan trọng nhỉ? Anh là một phần cuộc sống của Katie chứ không phải của cô và cô phải nhớ điều này.

Cho dù đã tự nhắc nhở về vai trò của mình trong cuộc sống của Jon, tim cô vẫn đập rộn ràng với những dự đoán về phản ứng của Jon khi nhìn thấy sự thay đổi nơi cô. Trên đường lái xe đến chỗ anh để đón Katie, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp. Chiều hôm đó anh bận làm và Maryellen có vài việc vặt ở Tacoma, vì vậy cô đón Katie trên đường đi là hợp lý.

Hôm nay là một trong những ngày đẹp trời hiếm hoi của tháng mười một ở Tây Bắc Thái Bình Dương, bầu trời trong sáng, xanh thẳm và không khí khô lạnh khiến lòng người khoan khoái lạ thường. Khi lái xe xuống con đường trải sỏi quen thuộc để đến nhà Jon, Maryellen để ý thấy một con đại bàng trên đầu.

Với hai cách vĩ đại dang rộng, con đại bàng bay vút lên không trung như muốn ngự trị trên tầng cao trong xanh đó.

Khi Maryellen dừng xe lại, cô thấy Jon dịu Katie sau lưng, mắt hướng lên trời, tay cầm máy ảnh chĩa vào con đại bàng. Con gái cô đang thức, cô bé vẫy tay và kêu lên đầy thích thú, rõ ràng là con bé rất thích được ra ngoài trời.

Jon chắc đã nghe thấy tiếng xe của Maryellen đến vì anh đã hạ máy ảnh xuống và quay lại phía cô. Khi nhìn thấy sự thay đổi lớn lao về hình thức của cô, anh có vẻ sững sờ không nói nên lời. Ngượng ngùng, Maryellen đưa tay lên vuốt tóc.

"Anh thấy thế nào?", hỏi xong cô muốn tự đá vào chân mình một cái.

Anh lại gần cô hơn, quan sát cô trong khi cô đứng chơn chân tại chỗ.

Anh hắng giọng, như thế đang nghĩ mình phải nói gì để không khiến cô bị tổn thương. "Chắc sẽ mất một thời gian anh mới quen được".

"Anh không thích phải không?". Điều này lẽ ra không quan trọng. Thực sự không quan trọng. Cô cắt tóc vì ý thích của mình, cô cắt tóc vì bản thân chứ không vì ai khác. Ý kiến của Jon cho dù là thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Thế nhưng cô lại thấy buồn. Rõ ràng là Jon không thích sự thay đổi này và Maryellen cảm thấy xấu hổ.

Để che giấu đi sự thất vọng của mình, cô đưa tay đón Katie được ủ ấm trong bộ quần áo lông cừu dầy. Cô bé vẫy chân thích thú khi được Maryellen bế ra khỏi cái địu.

Ngay khi Maryellen bế Katie trên tay, Jon lại giơ máy ảnh lên. "Nào", anh nói với cô, "cười lên nào".

Maryellen cố cười, nhưng thực sự tâm trạng cô không được vui.

Anh chụp liền một lúc vài kiểu ảnh. "Lại nào", anh năn nỉ.

Katie thì đúng là rất sẵn sàng. Cười một cách thích thú, con bé vung tay rối rít như muốn thoát khỏi vòng tay của Maryellen.

"Phải thế chứ", Jon nói và nhanh chóng hạ thấp máy ảnh. "Bây giờ hãy tưởng tượng em đang rất hạnh phúc. Hãy cười đi nào quý cô".

Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng Jon vẫn khiến cô bật cười. "Đêm qua Katie có làm anh mất ngủ không?".

"Anh nghĩ anh chỉ ngủ được vài giờ đồng hồ". Anh dụi tay lên mắt. "Katie quấy khóc dữ dội và anh không biết làm gì để con bé ngừng lại. Hầu như cả đêm anh ngồi ở chiếc ghế bập bênh với con bé".

"Em nghĩ con bé có thế đang mọc răng", Maryellen cũng đã nhiều đêm ngủ gà ngủ gật ở tư thế đứng. Và mỗi lần như thế, ngày làm việc hôm sau luôn diễn ra trong trạng thái mệt mỏi. Nhưng thật lạ rằng cô lại cảm thấy được an ủi khi biết Jon cũng phải trải qua những đêm mất ngủ vì con gái như cô.

Do thói quen, Maryellen giơ tay hất tóc sang một bên, nhưng tóc cô giờ đã quá ngắn, nó không còn buông xuống vai được nữa.

Jon chụp hết tấm hình này đến tấm hình khác trong khi cô đứng bế Katie.

"Vào nhà đi và anh sẽ pha cà- phê cho em", anh nói sau khi chụp xong. Cô từ hỏi không biết có phải anh đã từ bỏ công việc chụp ảnh nghệ thuật chỉ để chuyên chụp ảnh cho Katie không. Gần đây ảnh của Katie là tất cả những gì cô nhìn thấy trong số các tác phẩm của anh. Anh đang ký hợp đồng với phòng tranh ở Seattle nên Maryellen băn khoăn không biết Jon có mang đến được bức ảnh nào cho họ trong vòng hai tháng qua không. Cô biết các tác phẩm của anh luôn bán chạy và cô cảm thấy mừng cho anh vì sự thành công này.

Jon dừng lại khi thấy cô không theo anh vào nhà để uống cà- phê. "Em có thời gian không?", anh hỏi.

Kể từ khi họ hôn nhau, Maryellen đã cố gắng tránh những lúc chỉ có mình cô và Jon. Anh không thúc bách hay hỏi cô lý do vì sao cô tự nhiên lại lẩn tránh anh. "Em ... em không ở lại được", cô nói.

Anh không hỏi gì thêm. Cứ như anh đã biết rằng cô sẽ từ chối.

"Anh sẽ lấy đồ của Katie cho em". Jon nói.

Maryellen ngập ngừng. Cô chẳng có việc gì để phải vội vã cả. Cuối cùng Maryellen quyết định bước vào nhà cùng Jon. "Công việc ở nhà hàng Hải Đăng thế nào?", cô hỏi, cố gắng để bắt đầu một cuộc nói chuyện tự nhiên hơn. Cô biết thành công tại nhà hàng của Seth và Justine phần lớn nhờ vào tài nấu ăn của Jon. Anh là bếp trưởng của nhà hàng ấy. Mọi người đều yêu thích những món ăn đầy sáng tạo do anh nấu. Anh là một người đàn ông đa tài, nhưng anh cũng thật phức tạp.

Jon lấy cái chăn yêu thích của Katie và nhét vào túi đồ của con bé. Anh tìm thấy một cái lúc lắc đồ chơi và nhét luôn vào túi.

"Em thấy mọi người nói vào cuối tuần, ở nhà hàng Hải Đăng không đặt được chỗ nữa phải không anh?".

Anh nhún vai và ngước lên, ánh mắt anh thăm dò cô. "Em cần một chỗ à?".

"Không, không", cô nói, cảm thấy lạ lùng vì sự thay đổi trong thái độ của anh.

"Em không hẹn hò gì tối thứ bảy sao?", anh soi mói.

Maryellen cười. "Hầu như không".

"Không phải em để kiểu tóc mới để gây ấn tượng với anh đấy chứ?".

"Không. Em làm vậy là vì em, Jon à".

Các cơ mặt anh đột nhiên giãn ra. Anh khoác quai túi đồ của Katie lên vai và mỉm cười rất nhanh với cô. Trong giây lát, cô tin chắc rằng anh muốn hôn cô.

"Anh cũng thấy được an ủi khi nghe em nói như vậy", anh lẩm bẩm.

Anh đang quan tâm đến cô hay đang ghen nhỉ? Nhưng dù là điều gì thì nó cũng thật đáng yêu. Cô phải kìm chế lắm mới ngăn được mình không chạm vào anh. Và để vùi lấp sức hấp dẫn từ phía anh, cô vội vàng nói. "Mấy cô gái ở tiệm làm móng nói rằng đồ ăn ở nhà hàng Hải Đăng rất tuyệt". Terri và Rachel mới đi ăn tối ở nhà hàng Hải Đăng về. Cả hai đều tấm tắc khen ngon.

"Cám ơn các cô ấy hộ anh nhé", anh nói một cách rất khách sáo, như thế những lời khen khiến anh lúng túng.

"Các cô ấy có hỏi em có biết anh được đào tạo ở đâu không, nhưng em nghĩ rằng anh chưa hề kể cho em nghe chuyện đó". Thực tế thì Terri có hỏi cô về điều đó và Maryellen nhân tiện lợi dụng mối quan tâm của cô bạn để giải đáp thắc mắc của chính mình.

"Em nói đúng. Anh chưa hề kể cho em nghe". Anh trả lời thẳng thừng. Rõ ràng anh không muốn trả lời câu hỏi này.

"Nhưng chắc là anh phải được đào tạo chính thức ở đâu chứ?".

"Không em ạ". Anh nhìn vào đồng hồ. "Anh phải đi làm đây".

Maryellen rất ngạc nhiên. Mọi lần khi cô đến chỗ Jon, anh luôn làm mọi cách để giữ cô lại. Bây giờ dường như anh muốn cô rời khỏi nhà anh càng nhanh càng tốt.

Theo thói quen, Maryellen lại vén tóc vào tai, một lần nữa cô quên rằng giờ đây tóc cô đã ngắn hơn nhiều so với vài giờ trước. Cách xử sự của Jon khiến cô thấy khó hiểu.

Anh lặng lẽ tiễn cô ra xe và đưa cho cô túi đồ. "Anh có lịch làm việc cho tuần tới chưa?", cô hỏi.

"Chưa". Anh đứng sau xe cô khi cô buộc Katie vào ghế em bé ở ghế sau.

Khi đứng lên, cô nhận thấy anh đang không hề để ý đến mình. Dường như anh đang bận tâm tới một điều gì vậy. "Được rồi", cô nói, "em sẽ đợi anh báo lại".

Anh gật đầu.

Cô ngập ngừng, không muốn cuộc gặp gỡ lại kết thúc một cách không vui thế này, cô không hiểu mình đã nói gì khiến anh phật lòng. "Tạm biệt, và ... cám ơn anh".

Anh lùi lại. Maryellen vào trong xe, tra chìa khoá vào ổ và khởi động máy.

Khi ra khỏi nhà Jon, cô nhìn vào gương chiếu hậu. Jon vẫn đang đứng đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương