- Tôi đã bảo mấy người bỏ tay ra rồi mà
không nghe, đau rồi ráng chịu ha?....... Mà tôi có đụng đến mấy người đâu mà mấy người lại muốn gây sự với tôi........ Mà mấy người nói tôi
động vào người của chị hai mấy người ư? Là sao? ( tôi hất hàm)
- Thái Minh!! Mày dám động đến anh Thái Minh là không xong với bọn tao đâu. Anh Thái Minh là người của chị hai tao --- chị Mai Mai
- Nghe rõ chưa?? ( Một con sấn sổ chạy lên, chắc là người của cái con " Chị Hai " kia)
- À! Caí tên Thái Minh đấy hử? Mà ai thèm động vào cái tên khinh người thế chứ. Mà vừa nãy hắn đụng vào tôi trước. Mà cái chuyện hắn là người của chị hai mấy người thì tôi cũng không liên quan. Bảo chị hai ấy liệu mà giữ nó đi. Không nó "xổng chuồng " đớp tôi đấy. Tôi bị hai phát rồi đấy nhá
- Á À!! Cái con ranh này... Mày dám nói như thế với chị mày sao? Dám xú phạm đến anh Thái Minh và " chị hai " tao sao? Chắc mày chán sống rồi.... Chị em, xông lên. Bẻ gãy tay gãy chân con này cho tao ( con " c-hhó đầu đàn " gồng " như bị lên cơn)
Cả lũ chúng nó chạy như tên bay lao đến chuẩn bị tra tấn tôi thì:
- DỪNG LẠI!! ( 1 tiếng gằn mạnh làm tất cả dừng lại, ngoái đầu về phía sau nhìn
Bạn có biết đó là ai không.. Chính là cái tên DƯƠNG hách dịch đó...
- Anh........ Dương!! ( Con đầu đàn khec lên tiếng)
- WOA. đẹp zai tóa ( Bây giờ là tiếng xôn xao của mấy con phe sau _)
- Tôi cho các người 10 giây, các người mà không biếnn hết thì đừng trách tôi ( Hắn đe dọa)
- Vâng, em sẽ đi ngay ạ.. Chị em đâu, đi ( Con đầu đàn ra lệnh và chúng nó đi luôn, nếu tính thì thật là đúng chưa đến 10 giấy)
Hú wòa, suýt nữa là có án mạng sảy ra. May là có tên này ra tay... HAIZZ
Hắn đang tiến lại gần chỗ tôi vác theo khuôn mặt đằng sát khí
- Này......này! Cóa chuyện gì không zợ ( Tôi lắp bắp y như gà mắc tóc)
Hắn vẫn không nói gì cả mà càng ngày càng tiến sát vào người tôi. Hắn xãhs cổ áo tôi lên và nói
- Cô được lắm. Đến bao giờ thì cô mới không gây phiền hà cho tôi đây! Cô có tin chỉ cần 1 cuộc điện thoại ngắn của tôi là nhà cô phá sản không. Cô còn dám đánh tôi hả?
Tôi vẫn dùng sứ mình để giật tay hắn ra khỏi cổ áo mình nhưng hắn khỏe hơn 1 con trâu trương, toi không thể lay chuyển được tay hắn
BỐP!!!!!!!!!
Với những lời lẽ của hắn thì tôi không những tức giận mà còn nổi máu điên:
- Anh tưởng nhà anh giàu! Anh thích làm gì thì làm ak. Tôi nói cho anh biết! Những đứa nhà giàu, ăn chơi, đàn đúm như anh không biết tình người là gì đâu. Tôi tặng cho anh cái tát hôm nay cũng là để cho anh hiểu ra rằng: Không phải cứ nhà giàu thì thích làm gì thì làm đâu....... ( Tôi không kìm nén được cảm xúc nên tuôn ra một tràng dài cùng nước mắt)
Tôi chạy và chạy, không để ý gì đến xung quanh. Với 1 mớ suy nghĩ xem hắn bảo nhà mình phá sản có đúng không đây.. Nhỡ đúng thì **chít **
BỊCH! BỐP! BỊCH! BỊCH! BỐP! BỐP!!!
Là tiếng đánh nhau? Ôi không. Từ đằng xa có 1 lũ côn đồ đang đánh 1 người. Mà không phải là ở đằng xa mà ngay trước mắt tôi luôn ý ( Cùng lắm là chỉ cách có 5m). Tôi chỉ chú ý đến bọn đang đánh người chứ không để ý rằng có người đang vắt vẻo hai chân, khoanh tay trước ngực ngồi quát
- Này các người đang làm gì vậy? (Bọn chúng quay mặt lại.. Sao tôi cảm thấy quen quen. Tạm thời tôi không nhớ ra, dẹp sang 1 bên, bây giờ cứu người là quan trọng nhất)
Bọn chúng bây giờ mới ngừng tay lại, tản ra
- Con ranh này! Mày muốn chết hả?? ( Chúng nó đang tức giận đấy. Eo ôi!! Ghê ơi là ghê! Thật là dại dột khi lên tiếng
- Không! Không! Em nhầm người ạ! Thôi, các anh cứ làm tiếp đi. Em về! ( Tôi rón rén quay lựng lại ra về)
- Đứng lại! Bắt con ranh con này lại cho tao ( Tên đầu đàn ra lệnh)
Chỉ chờ khi bọn chúng lại gần tôi lấy đà, đạp cho mỗi thằng 1 phát lăn quay ra đo đất. Còn cái thằn cầm đầu thì tôi bẻ tay ngược ra đằng sau rồi tiếp tục cho nó tiếp xú với đất mẹ thân yêu. Sau đó tôi lền chạy ngay ra chôc người bị đánh, dìu cậu ta dậy rồi chạy như bay,. Đang chạy tôi tháy có mọt người cũng đang chạy nên tôi liền keoa tay người đó là lôi đi
- Ở đây nguy hiểm lắm! Chạy mau đi! Không chúng nó đuổi kịp đấy
Đã thấy địa điểm phù hợp để ẩn nấp ( đó là con ngõ hẻm nhỏ) Tôi phóng teo tốc độ ánh sáng lao ngay vào trong
- Phù ~! Mệt quá ( Vừa nói tôi vừa quệt những hạt mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt dễ thương của tôi)
Tôi chợt nhớ ra rằng mình vừa cứu người xong, tôi vội vàng đưa ánh mắt sang nhìn anh chằng bị đánh. Ôi!! Cảnh tượng thật khủng khiếp. Một anh chàng mặc áo sơ mi trắng, máu me be bét ở người, mặt và đầu đang nằm gục ở dưới đất. Tôi vội vàng dìu người đó lên. Đập ngay vào mắt tôi là khuôn mặt của Dương - tên hot boy đáng ghét ngồi cùng bàn với tôi:
- Dương.....sao.....sao.......lại là..........Cậu!!
- Cút!! ( Chỉ duy nhất 1 từ phát ra khỏi miệng vắn rồi hắn ngất)
Người tôi nhìn như thế này thì làm sao mà bê hắn về đây. Phải đi gọi người giúp thôi.....tôi qyau đầu lại định chạy thì..............................
BỊCH!
- Ui za! ( Vừa đụng phải linh vật lạ, tôi liền ngẩng đầu lên) Hả?? Sao anh lại ở đây hả anh Thái MInh??
- Tại sao tôi không thể ở đây? ( Hắn hỏi vặn lại tập 1)
Tôi chợt nhớ ra là lúc chạy, mình có kéo theo 1 người nữa
- Hớ! Hóa ra là anh! nè!! Anh phải cảm ơn tôi đi vì tooi là người vừa cứu anh đấy! Không thì anh không xong với bọn du côn kia rồi ( Tôi vênh mặt đầy tự hào)
- Bọn du côn? Hahaha.......
- Này! Anh không cảm ơn tôi thì thôi sao lại cười chế giễu hả? ( Định bụng nhảy vào cho hắn mấy chưởng thì đột nhiên có tiếng động lạ phát ra)
- Ôi không ((< Tôi không ngờ rằng mình đang dìu Dương dậy, bây giờ lại nhả ra để chuẩn bị tấn công thằng kia. Cậu ấy ngã mất rồi..........................HIXX........................So-ry nhá >))
- Ê! Ê!! Lại đây giúp tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện với
- Tại sao tôi lại phải giúp ( Hắn vặn lại tập 2 - Mẹ cha ơi, Sao hắn suốt ngày hỏi vặn lại con thế)
- Thế không giúp chứ gì? Đây không cần, đồ vong ơn bội nghĩa. Nhìn cái mặt sáng sủa thế kia là bên trong tâm địa đen tối. GHÉT ( Tôi nguây nguẩy dìu Dương dậy)
Quả thâtk tên Dương này nặng thật ; Dìu được nửa chừng, tôi không tài nào nhấc Dương lên nữa được. Với cái tư thế này thì khoảng 5 phút sau tôi gãy lưng mất - Lưng ơi, sắp còng rồi < huhu>. Đang chuẩn bị than thở thì tên vong ân bội nghĩa kia nhấc bổng Dương lên vai và vác. Tôi há hốc mồm. Không ngờ có lúc tên này cũng tốt chút chút
- Còn đứng đó ak? Không chịu cứu người sao? ( Hắn vừa vác Dương vừa bực dọc quay lại nhìn tôi nói)
- À!! Không.....không....có gì! ( Tôi toe tót cười với hắn)
Sao đợi mãi mà không thấy chiếc taxi nào vậy. Đoạn đường này hơi vắng. Không! Phải nói là rất rất vắng. Không đến nổi 1 bóng ma ( Người)
- Haizz...... Sao không thấy bóng dáng của chiếc taxi nào vậy trời. Khiểu này thì chưa bắt được xe thì cậu ấy chết ở đây mất
Thấy tôi lo lắng cho Dương, hắn cau mày lại. Dúng 1 tay móc chiếc điện thoại Iphone 5 ( đúng là con nhà giàu có khác) và bấm bấm. Đúng là hắn khỏe kinh khủng thật, chỉ cản 1 tay và 1 bên vai là vác được con lơn kia ( èo! Cứ như Dương chỉ nặng bằng nắm bông ý)
Từ đằng xa, 1 chiếc BMW đen bóng đang tiến gần về phía này. Một người đàn ông chạc tuổi trung niên bước ra khỏi xe và cung kính chào:
- Thưa cậu chủ! Mời cậu chủ vào xe ạ....
- Thái Minh!! Mày dám động đến anh Thái Minh là không xong với bọn tao đâu. Anh Thái Minh là người của chị hai tao --- chị Mai Mai
- Nghe rõ chưa?? ( Một con sấn sổ chạy lên, chắc là người của cái con " Chị Hai " kia)
- À! Caí tên Thái Minh đấy hử? Mà ai thèm động vào cái tên khinh người thế chứ. Mà vừa nãy hắn đụng vào tôi trước. Mà cái chuyện hắn là người của chị hai mấy người thì tôi cũng không liên quan. Bảo chị hai ấy liệu mà giữ nó đi. Không nó "xổng chuồng " đớp tôi đấy. Tôi bị hai phát rồi đấy nhá
- Á À!! Cái con ranh này... Mày dám nói như thế với chị mày sao? Dám xú phạm đến anh Thái Minh và " chị hai " tao sao? Chắc mày chán sống rồi.... Chị em, xông lên. Bẻ gãy tay gãy chân con này cho tao ( con " c-hhó đầu đàn " gồng " như bị lên cơn)
Cả lũ chúng nó chạy như tên bay lao đến chuẩn bị tra tấn tôi thì:
- DỪNG LẠI!! ( 1 tiếng gằn mạnh làm tất cả dừng lại, ngoái đầu về phía sau nhìn
Bạn có biết đó là ai không.. Chính là cái tên DƯƠNG hách dịch đó...
- Anh........ Dương!! ( Con đầu đàn khec lên tiếng)
- WOA. đẹp zai tóa ( Bây giờ là tiếng xôn xao của mấy con phe sau _)
- Tôi cho các người 10 giây, các người mà không biếnn hết thì đừng trách tôi ( Hắn đe dọa)
- Vâng, em sẽ đi ngay ạ.. Chị em đâu, đi ( Con đầu đàn ra lệnh và chúng nó đi luôn, nếu tính thì thật là đúng chưa đến 10 giấy)
Hú wòa, suýt nữa là có án mạng sảy ra. May là có tên này ra tay... HAIZZ
Hắn đang tiến lại gần chỗ tôi vác theo khuôn mặt đằng sát khí
- Này......này! Cóa chuyện gì không zợ ( Tôi lắp bắp y như gà mắc tóc)
Hắn vẫn không nói gì cả mà càng ngày càng tiến sát vào người tôi. Hắn xãhs cổ áo tôi lên và nói
- Cô được lắm. Đến bao giờ thì cô mới không gây phiền hà cho tôi đây! Cô có tin chỉ cần 1 cuộc điện thoại ngắn của tôi là nhà cô phá sản không. Cô còn dám đánh tôi hả?
Tôi vẫn dùng sứ mình để giật tay hắn ra khỏi cổ áo mình nhưng hắn khỏe hơn 1 con trâu trương, toi không thể lay chuyển được tay hắn
BỐP!!!!!!!!!
Với những lời lẽ của hắn thì tôi không những tức giận mà còn nổi máu điên:
- Anh tưởng nhà anh giàu! Anh thích làm gì thì làm ak. Tôi nói cho anh biết! Những đứa nhà giàu, ăn chơi, đàn đúm như anh không biết tình người là gì đâu. Tôi tặng cho anh cái tát hôm nay cũng là để cho anh hiểu ra rằng: Không phải cứ nhà giàu thì thích làm gì thì làm đâu....... ( Tôi không kìm nén được cảm xúc nên tuôn ra một tràng dài cùng nước mắt)
Tôi chạy và chạy, không để ý gì đến xung quanh. Với 1 mớ suy nghĩ xem hắn bảo nhà mình phá sản có đúng không đây.. Nhỡ đúng thì **chít **
BỊCH! BỐP! BỊCH! BỊCH! BỐP! BỐP!!!
Là tiếng đánh nhau? Ôi không. Từ đằng xa có 1 lũ côn đồ đang đánh 1 người. Mà không phải là ở đằng xa mà ngay trước mắt tôi luôn ý ( Cùng lắm là chỉ cách có 5m). Tôi chỉ chú ý đến bọn đang đánh người chứ không để ý rằng có người đang vắt vẻo hai chân, khoanh tay trước ngực ngồi quát
- Này các người đang làm gì vậy? (Bọn chúng quay mặt lại.. Sao tôi cảm thấy quen quen. Tạm thời tôi không nhớ ra, dẹp sang 1 bên, bây giờ cứu người là quan trọng nhất)
Bọn chúng bây giờ mới ngừng tay lại, tản ra
- Con ranh này! Mày muốn chết hả?? ( Chúng nó đang tức giận đấy. Eo ôi!! Ghê ơi là ghê! Thật là dại dột khi lên tiếng
- Không! Không! Em nhầm người ạ! Thôi, các anh cứ làm tiếp đi. Em về! ( Tôi rón rén quay lựng lại ra về)
- Đứng lại! Bắt con ranh con này lại cho tao ( Tên đầu đàn ra lệnh)
Chỉ chờ khi bọn chúng lại gần tôi lấy đà, đạp cho mỗi thằng 1 phát lăn quay ra đo đất. Còn cái thằn cầm đầu thì tôi bẻ tay ngược ra đằng sau rồi tiếp tục cho nó tiếp xú với đất mẹ thân yêu. Sau đó tôi lền chạy ngay ra chôc người bị đánh, dìu cậu ta dậy rồi chạy như bay,. Đang chạy tôi tháy có mọt người cũng đang chạy nên tôi liền keoa tay người đó là lôi đi
- Ở đây nguy hiểm lắm! Chạy mau đi! Không chúng nó đuổi kịp đấy
Đã thấy địa điểm phù hợp để ẩn nấp ( đó là con ngõ hẻm nhỏ) Tôi phóng teo tốc độ ánh sáng lao ngay vào trong
- Phù ~! Mệt quá ( Vừa nói tôi vừa quệt những hạt mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt dễ thương của tôi)
Tôi chợt nhớ ra rằng mình vừa cứu người xong, tôi vội vàng đưa ánh mắt sang nhìn anh chằng bị đánh. Ôi!! Cảnh tượng thật khủng khiếp. Một anh chàng mặc áo sơ mi trắng, máu me be bét ở người, mặt và đầu đang nằm gục ở dưới đất. Tôi vội vàng dìu người đó lên. Đập ngay vào mắt tôi là khuôn mặt của Dương - tên hot boy đáng ghét ngồi cùng bàn với tôi:
- Dương.....sao.....sao.......lại là..........Cậu!!
- Cút!! ( Chỉ duy nhất 1 từ phát ra khỏi miệng vắn rồi hắn ngất)
Người tôi nhìn như thế này thì làm sao mà bê hắn về đây. Phải đi gọi người giúp thôi.....tôi qyau đầu lại định chạy thì..............................
BỊCH!
- Ui za! ( Vừa đụng phải linh vật lạ, tôi liền ngẩng đầu lên) Hả?? Sao anh lại ở đây hả anh Thái MInh??
- Tại sao tôi không thể ở đây? ( Hắn hỏi vặn lại tập 1)
Tôi chợt nhớ ra là lúc chạy, mình có kéo theo 1 người nữa
- Hớ! Hóa ra là anh! nè!! Anh phải cảm ơn tôi đi vì tooi là người vừa cứu anh đấy! Không thì anh không xong với bọn du côn kia rồi ( Tôi vênh mặt đầy tự hào)
- Bọn du côn? Hahaha.......
- Này! Anh không cảm ơn tôi thì thôi sao lại cười chế giễu hả? ( Định bụng nhảy vào cho hắn mấy chưởng thì đột nhiên có tiếng động lạ phát ra)
- Ôi không ((< Tôi không ngờ rằng mình đang dìu Dương dậy, bây giờ lại nhả ra để chuẩn bị tấn công thằng kia. Cậu ấy ngã mất rồi..........................HIXX........................So-ry nhá >))
- Ê! Ê!! Lại đây giúp tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện với
- Tại sao tôi lại phải giúp ( Hắn vặn lại tập 2 - Mẹ cha ơi, Sao hắn suốt ngày hỏi vặn lại con thế)
- Thế không giúp chứ gì? Đây không cần, đồ vong ơn bội nghĩa. Nhìn cái mặt sáng sủa thế kia là bên trong tâm địa đen tối. GHÉT ( Tôi nguây nguẩy dìu Dương dậy)
Quả thâtk tên Dương này nặng thật ; Dìu được nửa chừng, tôi không tài nào nhấc Dương lên nữa được. Với cái tư thế này thì khoảng 5 phút sau tôi gãy lưng mất - Lưng ơi, sắp còng rồi < huhu>. Đang chuẩn bị than thở thì tên vong ân bội nghĩa kia nhấc bổng Dương lên vai và vác. Tôi há hốc mồm. Không ngờ có lúc tên này cũng tốt chút chút
- Còn đứng đó ak? Không chịu cứu người sao? ( Hắn vừa vác Dương vừa bực dọc quay lại nhìn tôi nói)
- À!! Không.....không....có gì! ( Tôi toe tót cười với hắn)
Sao đợi mãi mà không thấy chiếc taxi nào vậy. Đoạn đường này hơi vắng. Không! Phải nói là rất rất vắng. Không đến nổi 1 bóng ma ( Người)
- Haizz...... Sao không thấy bóng dáng của chiếc taxi nào vậy trời. Khiểu này thì chưa bắt được xe thì cậu ấy chết ở đây mất
Thấy tôi lo lắng cho Dương, hắn cau mày lại. Dúng 1 tay móc chiếc điện thoại Iphone 5 ( đúng là con nhà giàu có khác) và bấm bấm. Đúng là hắn khỏe kinh khủng thật, chỉ cản 1 tay và 1 bên vai là vác được con lơn kia ( èo! Cứ như Dương chỉ nặng bằng nắm bông ý)
Từ đằng xa, 1 chiếc BMW đen bóng đang tiến gần về phía này. Một người đàn ông chạc tuổi trung niên bước ra khỏi xe và cung kính chào:
- Thưa cậu chủ! Mời cậu chủ vào xe ạ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook