32

Mãi đến khi trở về cung, ta mới nhận ra phụ hoàng không hề phái người đuổi theo ta.

Khi nhìn thấy ta, phụ hoàng đứng sững một lúc lâu mới hỏi: "Đường nhi, con đã nghĩ xong chưa?"

Ta gật đầu: “Con đã nghĩ xong rồi.”

Mẫu thân lặng lẽ rơi nước mắt.

Tỷ tỷ vừa khóc vừa nói với phụ hoàng: "Phụ hoàng, Đường nhị còn nhỏ như vậy, sao có thể để con bé đến một nơi như Bắc Địch chứ? Sao con bé có thể chịu đựng được đây? Hay để con đi thay cho Đường nhi!"

Phụ hoàng thở dài: "Lan Nhi, con đã kết hôn rồi."

"Vậy thì sao? Con cũng là công chúa, là công chúa của Đại Tấn mà."

Cuối cùng, tỷ tỷ ôm ta khóc lóc thảm thiết.

33.

Hôn sự này được sắp xếp rất nhanh chóng.

Sứ thần Bắc Địch chỉ ở lại kinh thành một tháng.


Một tháng sau, ta sẽ đến Bắc Địch cùng họ. Phụ mẫu ta đã bận rộn cả tháng trời chuẩn bị của hồi môn cho ta.

Phụ hoàng ta đã chọn hộ vệ tốt nhất cho ta, bao gồm cả hộ vệ riêng của ông cũng giao cho ta.

Mẫu thân sợ ta không quen đồ ăn ở Bắc Địch nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để lâu, thậm chí còn cho thợ thêu đến may chăn ga gối đệm cho ta suốt mười lăm ngày đêm.

Tỷ tỷ ta đến Hộ Quốc tự thỉnh một tấm bùa bình an do trụ trì niệm cho ta.

Về phần Yến Kỳ, một tháng này ta không gặp lại hắn nữa.

Hôm trước khi đi, ta đến chào hoàng tổ mẫu lần cuối.

Bà nắm tay ta âu yếm hỏi: “Nha đầu phải gả chồng rồi sao?”

Có lẽ hoàng tổ mẫu cũng đã nghe được tin đồn.

Ta gật đầu: “Vâng.”

Hoàng tổ mẫu chạm vào má ta và nói: "Vậy phải cười mới đúng, nha đầu à, tổ mẫu mong con sống thật vui vẻ."

Ta gượng cười: “Con rất vui, tổ mẫu à, con rất vui.”

34.

Ngày hôm sau trời vẫn còn tối nhưng ta đã trang phục lộng lẫy rồi lên xe ngựa của Bắc Địch.

Ta từ biệt phụ mẫu, mẫu thân và tỷ tỷ ta khóc đến thương tâm.

Khi xe chuẩn bị khởi động thì đột nhiên lại dừng lại.

Hóa ra hoàng tổ mẫu cũng tới.

Rèm xe đã được vén lên.

Tổ mẫu lên xe với sự giúp đỡ của những người hầu trong hoàng cung.

“Hoàng tổ mẫu.” Ta nhìn bà với đôi mắt ngấn lệ.

Bà đưa tay tháo chiếc kẹp tóc phượng đã đeo trên đầu mấy chục năm rồi run rẩy cài nó vào búi tóc của ta.

"Đường Bảo Nhi của ta phải thật vui vẻ nhé."


Nhìn những giọt nước mắt lấm tấm trên khóe mắt của bà, cuối cùng ta đã bật khóc:

"Hoàng tổ mẫu..."

Ta là Đường Bảo Nhi, ta là Đường Bảo Nhi của hoàng tổ mẫu ta, cuối cùng bà cũng đã nhớ ra ta.

"Đường Bảo Nhi, ta sẽ sớm đến với con, đừng sợ.”

Đường Bảo Nhi, đừng sợ, đợi tổ mẫu...

Mẫu thân ôm rồi nhẹ nhàng xoa đầu ta giống như cách mẫu thân ôm ta vào lòng và dỗ ta ngủ khi còn nhỏ.

35.

Đoàn rước dâu hoành tráng đến mức không ngoa khi gọi đó là hồng trang mười dặm.

Dân chúng ùa ra đường để theo dõi sự kiện hiếm hoi này.

Phải gần nửa ngày đoàn xe mới rời khỏi kinh thành.

Đang chạy đến quan đạo, ta chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại.

Ta vội vàng vén rèm xe nhìn ra ngoài thì thấy Yến Kỳ một người một ngựa đang phi nước đại về phía ta.

Xuân Chi và Thu Diệp hào hứng nói: "Công chúa, là Yến tướng quân, Yến tướng quân đến rồi!"

Đoàn xe dừng lại.

Yến Kỳ đánh ngựa đến cạnh xe.


Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Yến Kỳ, ta không thể đi cùng chàng được.”

Yến Kỳ xuống ngựa, quỳ xuống: “Công chúa, thần là sứ giả đưa dâu của nàng, Yến Kỳ.”

Nhiều năm sau, ta vẫn nhớ ánh nắng chói chang ngày ấy, nó giống như vị tướng quân thiếu niên của ta.

36.

Chúng ta đi suốt hai tháng mới đến Bắc Địch.

Yến Kỳ hộ tống ta suốt chặng đường đến Hoàng thành Bắc Địch và Hoàng cung Bắc Địch.

Cuối cùng, tại đại sảnh của Hoàng cung Bắc Địch, hắn chứng kiến ta và Hoàng đế Bắc Địch thành thân.

Ta đã trở thành Hoàng hậu của Bắc Địch.

Yến Kỳ ở lại kinh thành thêm một tháng nữa, sau đó đến từ biệt ta và trở về Đại Tấn.

Ta mỉm cười và gật đầu với hắn.

Yến Kỳ, ta sống rất tốt, chàng đừng lo lắng cho ta.

Ta nghĩ hắn hiểu ý ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương