Đã gần trưa. Nó về sau khi đã thổi hết khúc nhạc và lấy lại tinh thần. Vừa bước đến phòng, Akêmi đã liến thoắng:

- Bạn vừa đi đâu về đấy? Mình đã lo lắm đấy!

Nó nở một nụ cười nhạt:

- Xin lỗi mình đi dạo hơi xa.

Akêmi thở dài.

- Thôi đi cô nương, bạn chẳng chịu quan tâm giờ giấc gì cả. Giờ thì ăn cháo đi – vừa nói akêmi vừa bưng bát cháo thịt cho nó.

Nhìn bát cháo của akêmi bây giờ đối với nó chẳng khác gì nhìn thấy cục vàng, liền ăn vội ăn vàng, may là cháo đã nguội nếu không thì…..

- Cháo bạn làm ngon quá! – Nó nháy mắt tinh nghịch với akêmi.

- Vậy thì ăn cho nhiều vào! – Akêmi phổng mũi mỉm cười.

Trong lúc nó ăn akêmi mặc bộ đồ vu nữ nhìn chẳng khác gì một nữ pháp sư chính hiệu. Nó ngạc nhiên nhìn akêmi:

- Bạn mặc đồ này làm gì vậy?

- Bạn không biết à? Hôn nay là chủ nhâtj nhưng không được ở không đâu!

- Tại sao? Nó hỏi hỏi với cái mặt ngầu hết sức, nó đang định ngủ cả một ngày mà lại nghe akêmi nói thế.

- Đi tập cưỡi ngựa!? Đây là bài học, bắt buộc phải đi!

- Hảaaaaaaaaaaaaaa? Cưỡi ngựa?

Hai từ này chẳng khác gì sét đánh ngang tai đối với nó. Liên tưởng đến đến lần đầu tiên nó đến gần ngựa, xương sống nó gần như đóng băng, lần đó nó 5 tuổi tức là sau vụ thảm sát đó một năm:

- Mẹ ơi, con ngựa này đẹp ghê!

-Tiểu thư, người phải học cách làm quen với ngựa thì mới có thể học cưỡi! – Mẹ nuôi nó giải thích. Sau đó vào nhà để lấy nước cho nó uống.

Nhưng nó đã làm “làm quen” với ngựa bằng cách ……..kéo đuôiốcn ngựa kèm một câu nói “dễ thương ” đến ngớ ngẩn:

- Ngựa ơi, “tóc” mày để để sai chỗ rồi! Để ta kéo nó ra đội lên đầu cho mày nhé!Và nó dùng hết sức tóm lấy đuôi con ngựa và….. kéo.

Kết quả con ngựa quá đau nên giơ chân hậu lên và ……đá. Rất may nó không bị sao vì bố nó đã kịp lao ra và ôm lấy nó đẩy ra, nhưng mỗi khi nhắc đến ngựa là nó rùng mình, bây giờ còn bắt nó gần ngựa, cưỡi ngựa thà nó chịu đâm đầu vào tường còn hơn.

- Mình ra trước đây, bạn cũng biết đường rồi mà. Đồ của bạn ở trong phòng đó -akêmi nói rồi đi ra

Nó thở dài…..đành phải cố chứ biết làm sao!

———————————-

Tại sân tập ngựa.

Có rất nhiều người ở đây, nữ có, nam có, người thành thạo có và cũng không thể thiếu những kẻ nghiệp dư…..như nó.

Nó được thầy quản ngựa giao cho một con Bạch mã, nó có một một bộ lông trắng tuyệt đẹp và rất khoẻ mạnh. Rõ ràng nó có một con ngựa tốt nhưng nó chẳng biết làm sao với con ngựa này. Chỉ nhìn nó rồi lại thở dài. Nó đâu có biết những hành động của nó đã được ghi lại một cách rõ nét trong bộ não của một người.

Bỗng một con ngựa đen tuyền phi thẳng đến chỗ nó và dừng lại. Người trên ngựa không ai khác chính là “tên vênh váo” đáng ghét.

- Không biết cưỡi ngựa sao? – hắn hỏi nó với một giọng điệu châm chọc.

-”…..” Nó im lặng vì sự thật không thể đúng hơn. Chỉ biết phóng ánh mắt nảy lửa về phía kẻ đang châm chọc mình.

Nhìn ánh nảy lửa của nó hắt cười một nụ cười mỉm, rồi lấy lại sự nghiêm túc:

- Thấy cô đáng thương nên muốn giúp đỡ! Liệu có muốn tôi làm thầy dạy cô không? – Giọng điệu ma manh xen chút đểu giả làm nó lạnh cả xương sống

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương