Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nó đã khoẻ lại sau chuyện hôm qua.Nó dậy sớm, làm VSCN, mua đồ ăn sáng rồi cùng ăn với akêmi. Hôm nay nó có thể trả bài cho cô giáo rồi. Nó chợt nhận ra, ở nơi đó- nơi nó cảm thấy đẹp như thiên đường là nơi nó có thể tập luyện pháp thuật một cách nhanh nhất. Hèn gì “tên vênh váo đó” chọn chỗ đấy làm lãnh địa riêng.

Vừa đi vừa cầm que kem trong tay nó hớn hở đi đến lớp.Nhưng vừa đến hành lang lớp nó thấy mọi người xúm lại rất đông, với ánh mắt đắm đuối

tất cả đều hướng về một “vật thể” nào đó trong lớp. Vốn không thích phiền phức, lại không lo chuyện bao đồng. Nó giơ cây kem mút dở lên cao, cố chen vào lớp. Chen qua giữa biển người quả không dễ, hậu quả của việc này là bộ đồng phục trên người nó xộc xệch, mặt mũi phờ phạc, tóc tai bù xù. Quay sang cô bạn, akêmi cũng chẳng khá khăm gì hơn. May là cây kem trên tay nó vẫn còn nguyên

.Nó mệt mỏi ngồi xuống bàn, không tâm đến người bên cạnh cũng không quan tâm đến lí do mọi người tập trung quanh lớp mà chỉ mải …mút kem.

Bỗng nó nhận ra cơ thể mình đã rời khỏi ghế, chính xác là bị đạp khỏi ghế. Chỉ kịp kêu “Á” một tiếng thì cơ thể nó đã chạm đất nhưng nó vẫn kiên quyết giữ nguyên cây kem.

Ngẩng mặt lên nhìn người vừa đẩn mình ra khỏi ghế nó không thể không “đau đớn” khi biết rằng người ngồi cùng bàn với mình, người đẩy ghế chính là “tên vênh váo” hôm qua. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

- Tôi không thích ai ngồi cùng bàn với mình. Hắn nhìn lên bảng nói giọng đều đều.

“Lí do của hắn đây ư?-nó nghĩ”. Gìơ thì nó đã hiểu vì sao tại sao cả lớp lại nhìn nó với ánh mắt lo lắng trong ngày đầu nhập học rồi. Mà sao hắn cứ ám nó thế chứ? Kiếp trước nợ nần gì nhau chăng?

Nhưng nó cũng đâu có vừa. Vờ đứng dậy, nó nhẹ bước đến gần hắn, cúi đầu:

- Nam thần điện hạ! Nó nói bằng giọng ngọt nhất có thể nhưng trong lòng lại muốn nôn. Đây là ghế trống duy nhất còn lại trong lớp rồi!

Hắn nhìn nó nở nụ cười ma mãnh:

- Quỳ xuống cầu xin đi, sẽ có chỗ ngồi. Nếu không thì…..

“Quỳ? Hắn hố đến nơi rồi mà không biết”- nó cười thầm trong bụng, vờ bối rối đưa hai chân xuống nhưng

“Bốp” cây kem ban nãy nó nâng niu gìn giữ đã nát trên……

khuôn mặt hắn.

Cả lớp cùng những người ngoài hành lang nín thở sững sờ, nuốt nước bọt cái “ực” đề phòng án mạng xảy ra. Khỏi nói hắn tức giận thế nào. Nắm chặt lấy cổ tay nó, hắn nghiến răng:

- Cô dám……..?!

- Đừng tường tôi hiền mà dễ bắt nạt!

Nó hếch mặt chẳng tỏ chút gì là sợ hãi.

- Nếu vậy … tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị do chính cô gây ra. Hắn nói cùng nụ cười đểu đến mức sởn da gà.

Và bất ngờ hắt giật mạnh tay kéo nó về phía mình…..rồi khuôn mặt nó cũng dính đầy kem bởi vì mặt hắn và mặt nó đã chạm vào nhau. Nếu chỉ thế thôi thì tốt nhưng mặt đã chạm thì làm gì có chuyện môi không chạm….. môi cơ chứ?.

Cả lớp cùng biển người trố mắt nhìn, cũng dễ hiểu vì những tưởng sẽ có án mạng xảy nào ngờ lại được chứng kiến một màn tình cảm.

Nó sững sờ, hắn đã cướp nụ hôn thứ hai của nó.

1phút30giây là thời gian của nụ hôn kì quặc này.

Không biết do xấu hổ hay “chấn động thần kinh” mà khi hắn vừa buông nó ra nó đã ôm mặt chạy ra khỏi lớp. Về phía hắn, sau khi nó đi khỏi liền quay ngoắt 180 độ- bằng ánh mắt lưỡi hái hắn “chém” hết cả lớp lẫn người ngoài hành lang khiến ai cũng nuốt cái “ực” và thầm hiểu nếu ai bép xép chuyện này sẽ sống không yên. Sau đó hắn cũng ra khỏi lớp để….đi rửa mặt.

Nó đã chiếm giữ nhà vệ sinh hơn ….1 tiếng (nhà WC nữ và nam cách xa). Đứng trước gương nó vẫn chưa hết shock. Đưa tay lên ngực, nó có cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, cảm xúc hỗn độn mà chính nó cũng không thể hiểu nổi. Đáng lẽ nó phải tức giận mà cho hắn một cái tát nữa vì cái tội cướp đi firsh và second kiss của nó hoặc cái gì đại loại thế vậy mà nó lại để yên rồi chạy đi như một con ngố. Thật lạ!

——————

Trong khi đó ở nhà vệ sinh nam.

Hắn nhúng cả đầu mình vào chậu rửa mặt. Rồi hất mái tóc ướt nhẹp theo cách thường, nhìn thẳng vào gương và đưa tay lên khoé môi, hắn tự cười mỉm một mình. Trên đầu môi ấy hắn vẫn còn rõ cái cảm giác ngòn ngọn. Không biết do vị que kem vẫn còn hay………

- Điên rồi! Hắn nói

Bất giác hắn quay trở về trạng thái ban đầu.

—————————–

Nó đã bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng hồn vía vẫn con trên mây. Nhưng vừa bước đến sân trường thì…

“Xoạt”

Mặt đất nứt làm đôi mà lại ngay chỗ nó đang đứng. Quá bất ngờ nó đững im tại chỗ. Và………..

“Vụt”

Một đám rễ cây từ dưới đất bò lên, nâng và quấn chặt lấy nó. Là Mộc, chuyện này không phải do ngẫu nhiên. Nó bị siết đến ngạt thở, nó không thể động đâychứ đùng nói là thoát ra. Giờ nó bị đám rễ cây nâng lên 30cm so với mặt đất. Bỗng một nhóm người toàn nữ bước đến phía nó, họ đều mang sức mạnh Lửa.Nó biết điều này nhờ mặt dây chuyền của họ, người mang sức mạnh Mộc đã chạy vụt biến có lẽ là người dưới chướng.

Cô gái đứng đầu bước đến phía nó. Đó là một cô gái xinh đẹp, sắc sảo nhưng lại pha chút gì đó độc ác thâm hiểm. Cô ta khẽ vuốt má nó nói:

- Ngươi có biết vì sao mình lại bị bắt không? Ta cho ngươi suy nghĩ vì ta biết ngươi còn quá trẻ người non dạ không hiểu chuyện đời! – cô ta nói bằng một giọng nhẹ nhàng đậm chất quý tộc.

-”…..”

Nó im lặng. Quả thật nó không hiểu gì cả và không biết những người này nhưng nó không hỏi cũng không trả lời vì nếu thế chẳng khác gì nó tự nhận mình “trẻ người non dạ”.

- Sao? Sợ quá không nói lên lời sao? Cô ta nói kèm theo một nụ cười nham hiểm.

Theo sau nụ cười của cô ta là cả tá nụ cười nham nhở của những người khác.

-”……” Nó vẫn im lặng

- Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại dám đắc tội với Nam thần điện hạ hả? – Cuối cùng cô ta cũng đi thẳng vào vấn đề.

Nó đã bắt đầu thấy sợ. Dính vào những chuyện của hắn chỉ có gặp nguy hiểm chết người.

“Bốp” một cái tát mạnh giáng xuống làm mặt nó đỏ ửng nhưng tuyệt nhiên nó không than một câu nào. Nó có thể yếu đuối thật đấy nhưng bắt nó khuất phục thì không bao giờ.

- Con nhỏ này….được lắm! Cô ta tức giận vì sự im lặng của nó. Rồi quay sang lũ người dưới chướng:

- Xử đẹp nó cho ta!

Có một điều mà nãy giờ nó vẫn không thể hiểu, đây là trưòng học mà sao họ có thể lông hành như vậy?

Như đoán được suy nghĩ của nó, cô ta lên tiếng:

- Người không phải là một pháp sư hạng thấp sao? Chết cũng chẳng được ai coi ra một gì đâu nên bênh vực ngươi thì càng không.

Rồi cô ta tiếp tục cao giọng:

- Chỉ cần không chết là được.

Một lũ người hùng hổ tiến đến gần nó.

“Phừng” lửa từ lòng bàn tay lũ người nó hiện ra làm nó choáng váng vùi từ nhỏ nó đã sợ lửa. Nío nhắm tịt mắt, tự nhủ rằng mình sẽ không sao. Dù không thể hiện ra nhưng nó đang rất sợ, cảm giác sợ hãi tột độ giống hệt 12 năm về trước.

Hơi nóng bắt đầu phả vào mặt nó…từ từ. Cả người nó nóng ran, các vết bỏng hết hiện rồi lại lành. cảm giác lặp lại khiến nó gần như kiệt sức, viễn cảnh trước mặt nó hiện ra, quá khứ của 12 năm về trước. “Liệu nó có sống sót không?, liệu nó có dược ai cứu không? Hay tất cả mọi người đều coi nó là một con nhóc pháp sư hạng thấp đáng thương?” – Đó là câu hỏi duy nhất trong lòng nó lúc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương