Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp
-
Chương 4: Các nhân vật đột nhiên thường xuyên xuất hiện
Ta có chút bứt rứt không yên.
Người ngồi đối diện ta giống như trong truyền thuyết, đeo một cặp kính viền vàng, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Ta cẩn thận nhìn vào miệng hắn, lại nhìn thấy nét cười tinh tế.
Đột nhiên ta nhớ tới tổng giám đốc.
Loại người nghiêm túc này hẳn là không dễ có nếp nhăn đi, nhưng ta lại nhớ mi gian hắn có dấu vết thật sâu.
“Sao lại ngẩn người nữa rồi.”
Đối phương tủm tỉm cười hỏi ta.
Ta mạnh hoàn hồn lại, xấu hổ nói: “Ta đang nghĩ xem nên xài mấy trăm đồng tiền đó làm sao.”
Hắn cười vô cùng vui vẻ, nói: “Muốn ta giúp ngươi tiêu không?”
“Ngươi đang giúp ta tiêu còn gì.” Ta bất mãn trả lời.
Hắn mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ, hỏi ta: “Muốn ăn gì?”
Hắn kéo ta vào một quán ăn bình thường. Lúc đầu nhìn quanh bốn phía ta kết luận hẳn là có thể gánh vác được giá cả chỗ này.
Ta nói với hắn: “Tùy ngươi đi, là ta mời ngươi mà.”
Hắn cũng không hỏi, trực tiếp kêu vài món với nhân viên phục vụ, nghe tên có vẻ hương vị không sai.
Lúc chờ thức ăn mang lên, hắn chủ động lấy ra danh thiếp đưa cho ta.
Ta cúi đầu nhìn.
Dương Giản.
Trong lòng ngươi đang nghĩ Nhị Lang thần hay Khiếu Thiên khuyển vậy?
Ta bật cười: “Tên rất hay.”
Ta lại nhìn kỹ tên công ty trên danh thiếp, woa, là công ty cố vấn nổi tiếng.
Ta lấy danh thiếp ra đưa cho hắn.
Hắn khẽ nhíu mày: “Vương Thủ Ninh, ngươi quả nhiên làm việc ở Hạo Tinh.”. Hắn cất danh thiếp vào ví, sau đó cười nhìn ta: “Gần đây công ty chúng ta đang trợ giúp Hạo Tinh điều tra thị trường phần cứng mới, ta tham gia hạng mục này, vẫn hay chạy tới Hạo Tinh.”
Ta gật đầu. Có nghe qua, phái cao tầng hình như rất coi trọng sản phẩm mới lần này, người của phòng quản lý thị trường mỗi ngày chạy khắp công ty, cảnh tượng vội vàng.
Nhưng không liên quan gì nhiều đến ta, ta chỉ cần lo hậu cần công ty cho tốt là được rồi.
“Cho nên, thời gian này ta với ngươi có nhiều cơ hội gặp mặt lắm.”
A?
Ta sửng sốt, làm sao tự nhiên nhảy tới chuyện này rồi?
“Tổng bộ a, lần sau ta đến Hạo Tinh có thể thuận tiện đi tìm ngươi.” Hắn mỉm cười.
Lần này còn chưa xong đã tính toán ổn thỏa lần sau rồi?
Ta không nói gì.
Thức ăn bắt đầu đem lên, Dương Giản nói: “Cũng không biết hợp khẩu vị ngươi không, ta gọi mấy món chính mình cảm giác không sai.”
“Ngươi thường ăn ở nơi này?” Ta hỏi hắn.
Hắn gật đầu: “Bởi vì công việc quá bận, lại không ai nấu cơm cho ta, chỉ có thể ngày ngày chạy ra ngoài ăn. Ta tìm nhiều quán ăn mới được một nhà này.”
Hắn cầm đũa, cười nói: “Là loại thức ăn có mùi vị của mẹ nấu như thế này.”
Ta dè dặt hỏi: “Mẹ ngươi?”
“Qua đời rồi, lúc ta còn nhỏ lắm, cùng với ba ta.”
“Xin lỗi.”
“Không có gì đâu, ta chỉ kể lại sự thật thôi.” Hắn tích cực nói với ta, “Nếm thử đi, xem ánh mắt của ta thế nào.”
Ta ăn một ít, bình luận nho nhỏ vài câu, Dương Giản lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Xem ra ngươi đối với việc nấu nướng rất có nghiên cứu.”
Ta tự hào nói: “Đâu có đâu có.”
Ta bị nhà đuổi ra ngoài nhiều năm rồi, bản lĩnh tự cấp tự túc cũng không tệ lắm.
“Ta đây có cơ hội nếm thử tay nghề nấu ăn của ngươi sao?” Tay phải hắn cầm đũa, tay trái chống cằm, hỏi ta.
Ta lại sửng sốt.
Sao tự nhiên cảm thấy như bị lọt tròng.
oOo
Qua hôm sau, chết tiệt thật.
Chả lẽ vì lâu lắm không ăn đồ bên ngoài, dạ dày ta không thể thừa nhận kích thích bên ngoài nữa rồi?
Sau khi cùng Dương Giản ăn bữa cơm, đến tối bụng bắt đầu đau, lại không ngừng mà chạy vô nhà xí cho tới hôm nay.
Các đồng nghiệp trong tổng bộ đều dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, thủ trưởng khó được thả ta một lần, vỗ vỗ vai ta nói: “Tiểu Vương, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi thôi, đừng gia tăng gánh nặng cho nhân viên vệ sinh.”
Đó là công việc của bọn họ, ta muốn lấy được phần thưởng chuyên cần.
Đến giữa trưa, bọn họ đều xuống căn tin ăn cơm, ta nằm bẹp trên bàn như quả bóng xì hơi.
Dương Giản đáng chết, ta muốn khiếu nại cái quán ăn đó.
Ta dần dần hơi nhắm lại mắt, nằm trên bàn giả chết.
Có người đi tới, gõ gõ mặt bàn ta.
Ta mở mắt, ngẩng đầu, cằm còn dính với mặt bàn.
Giây tiếp theo, ta lật đật đứng dậy: “Tổng tổng tổng tổng giám đốc.”
Tổng giám đốc lại cau mày.
Ta lại một lần nghe được thanh âm trầm thấp nọ, hắn hỏi ta: “Sao ngươi không đi ăn cơm?”
Ta có cảm giác mình nghe lầm rồi. Ta hít sâu một hơi nói: “Báo cáo tổng giám đốc, ta đau bụng.”
Ta muốn hét to, ta đang nói cái gì vậy!
Tổng giám đốc gật đầu, hỏi tiếp: “Uống thuốc chưa?”
“Tiếp tục báo cáo, uống rồi.”
Tổng giám đốc cũng gật đầu, liếc mắt nhìn ta một cái noi: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ta ngu ngơ nhìn hắn, mi gian hắn quả nhiên có dấu vết thường xuyên cau mày. Ta ráng nhịn không đưa tay lên sờ, nói: “Cám ơn tổng giám đốc quan tâm.” Sau đó sợ hãi hỏi: “Tổng giám đốc đến có việc gì sao?”
Tổng giám đốc hình như cũng ngây ra một chút, sau đó quanh đầu nhìn xung quanh. Ta thấy hắn đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, cầm một tập văn kiện, sau đó nói với ta: “Ta đến lấy chút đồ.”
Ta trợn to mắt. Tổng giám đốc tự mình đến tổng bộ lấy đồ? Là văn kiện quan trọng lắm sao?
“Muốn ăn chút cháo không?”
“A?”
“Bụng rỗng cũng không tốt.”
Lúc này ta mới hiểu được hắn đang nói gì, vội vàng bảo: “Không cần, ta có kêu đồng sự mua giúp.”
Hắn trầm mặc một chút, có vẻ như còn muốn nói gì đó. Bụng ta đột nhiên đau quặn lên, tiêu rồi.
Đại khái là tổng giám đốc thấy sắc mặt ta không tốt, bước đến hỏi: “Sao vậy?”
Ta cắn môi, lắc đầu.
Kết quả lông mày hắn nhăn lại càng sâu, đôi mắt đen càng thêm đậm, kéo ta một phát: “Ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
Ta nhịn không nổi nữa: “Tổng giám đốc ta không sao ta đi nhà vệ sinh là được!” Sau đó đẩy hắn ra, chạy vội về phía WC.
Chờ tới lúc ta trở lại, cháo ta nhờ đồng sự mua đã đặt trên bàn, bọn họ ăn cơm xong cũng quay lên rồi, mà tổng giám đốc thì chẳng còn thấy bóng.
Sao lại thế chứ, mất mặt chết đi được.
Ta nghe có đồng sự hô lên: “Vương Thủ Ninh ngươi vùi mặt vào cháo làm gì!”
Ta muốn chết chìm trong cháo luôn cho rồi, chả còn mặt mũi gặp người nữa.
Lúc xế chiều, thủ trưởng đột nhiên lao từ trong phòng ra, rống to lên với bọn ta: “Ai lấy mất bản đánh dấu trò chơi công lược của ta rồi?”
Đồng sự quay mặt nhìn nhau.
Ta nhè nhẹ giơ tay: “Lúc giữa trưa tổng giám đốc tới, có thể là hắn.”
Thủ trưởng ngây người.
Thêm một lúc sau, phòng kinh doanh có người xuống tìm thủ trưởng, trả lại bản công lược cho hắn. Trên công lược còn có dấu phê bằng bút đỏ, sửa lại mấy chỗ sai, một tờ cuối còn thêm vào bí tịch ẩn dấu.
“Không hổ là dân làm IT.” Thủ trưởng gãi gãi đầu.
================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 3: nếu như một nhân vật bình thường nghĩ đều không dám nghĩ tới, đột nhiên thường xuyên xuất hiện, vậy tức là đồng thoại bắt đầu rồi.
Người ngồi đối diện ta giống như trong truyền thuyết, đeo một cặp kính viền vàng, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Ta cẩn thận nhìn vào miệng hắn, lại nhìn thấy nét cười tinh tế.
Đột nhiên ta nhớ tới tổng giám đốc.
Loại người nghiêm túc này hẳn là không dễ có nếp nhăn đi, nhưng ta lại nhớ mi gian hắn có dấu vết thật sâu.
“Sao lại ngẩn người nữa rồi.”
Đối phương tủm tỉm cười hỏi ta.
Ta mạnh hoàn hồn lại, xấu hổ nói: “Ta đang nghĩ xem nên xài mấy trăm đồng tiền đó làm sao.”
Hắn cười vô cùng vui vẻ, nói: “Muốn ta giúp ngươi tiêu không?”
“Ngươi đang giúp ta tiêu còn gì.” Ta bất mãn trả lời.
Hắn mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ, hỏi ta: “Muốn ăn gì?”
Hắn kéo ta vào một quán ăn bình thường. Lúc đầu nhìn quanh bốn phía ta kết luận hẳn là có thể gánh vác được giá cả chỗ này.
Ta nói với hắn: “Tùy ngươi đi, là ta mời ngươi mà.”
Hắn cũng không hỏi, trực tiếp kêu vài món với nhân viên phục vụ, nghe tên có vẻ hương vị không sai.
Lúc chờ thức ăn mang lên, hắn chủ động lấy ra danh thiếp đưa cho ta.
Ta cúi đầu nhìn.
Dương Giản.
Trong lòng ngươi đang nghĩ Nhị Lang thần hay Khiếu Thiên khuyển vậy?
Ta bật cười: “Tên rất hay.”
Ta lại nhìn kỹ tên công ty trên danh thiếp, woa, là công ty cố vấn nổi tiếng.
Ta lấy danh thiếp ra đưa cho hắn.
Hắn khẽ nhíu mày: “Vương Thủ Ninh, ngươi quả nhiên làm việc ở Hạo Tinh.”. Hắn cất danh thiếp vào ví, sau đó cười nhìn ta: “Gần đây công ty chúng ta đang trợ giúp Hạo Tinh điều tra thị trường phần cứng mới, ta tham gia hạng mục này, vẫn hay chạy tới Hạo Tinh.”
Ta gật đầu. Có nghe qua, phái cao tầng hình như rất coi trọng sản phẩm mới lần này, người của phòng quản lý thị trường mỗi ngày chạy khắp công ty, cảnh tượng vội vàng.
Nhưng không liên quan gì nhiều đến ta, ta chỉ cần lo hậu cần công ty cho tốt là được rồi.
“Cho nên, thời gian này ta với ngươi có nhiều cơ hội gặp mặt lắm.”
A?
Ta sửng sốt, làm sao tự nhiên nhảy tới chuyện này rồi?
“Tổng bộ a, lần sau ta đến Hạo Tinh có thể thuận tiện đi tìm ngươi.” Hắn mỉm cười.
Lần này còn chưa xong đã tính toán ổn thỏa lần sau rồi?
Ta không nói gì.
Thức ăn bắt đầu đem lên, Dương Giản nói: “Cũng không biết hợp khẩu vị ngươi không, ta gọi mấy món chính mình cảm giác không sai.”
“Ngươi thường ăn ở nơi này?” Ta hỏi hắn.
Hắn gật đầu: “Bởi vì công việc quá bận, lại không ai nấu cơm cho ta, chỉ có thể ngày ngày chạy ra ngoài ăn. Ta tìm nhiều quán ăn mới được một nhà này.”
Hắn cầm đũa, cười nói: “Là loại thức ăn có mùi vị của mẹ nấu như thế này.”
Ta dè dặt hỏi: “Mẹ ngươi?”
“Qua đời rồi, lúc ta còn nhỏ lắm, cùng với ba ta.”
“Xin lỗi.”
“Không có gì đâu, ta chỉ kể lại sự thật thôi.” Hắn tích cực nói với ta, “Nếm thử đi, xem ánh mắt của ta thế nào.”
Ta ăn một ít, bình luận nho nhỏ vài câu, Dương Giản lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Xem ra ngươi đối với việc nấu nướng rất có nghiên cứu.”
Ta tự hào nói: “Đâu có đâu có.”
Ta bị nhà đuổi ra ngoài nhiều năm rồi, bản lĩnh tự cấp tự túc cũng không tệ lắm.
“Ta đây có cơ hội nếm thử tay nghề nấu ăn của ngươi sao?” Tay phải hắn cầm đũa, tay trái chống cằm, hỏi ta.
Ta lại sửng sốt.
Sao tự nhiên cảm thấy như bị lọt tròng.
oOo
Qua hôm sau, chết tiệt thật.
Chả lẽ vì lâu lắm không ăn đồ bên ngoài, dạ dày ta không thể thừa nhận kích thích bên ngoài nữa rồi?
Sau khi cùng Dương Giản ăn bữa cơm, đến tối bụng bắt đầu đau, lại không ngừng mà chạy vô nhà xí cho tới hôm nay.
Các đồng nghiệp trong tổng bộ đều dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, thủ trưởng khó được thả ta một lần, vỗ vỗ vai ta nói: “Tiểu Vương, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi thôi, đừng gia tăng gánh nặng cho nhân viên vệ sinh.”
Đó là công việc của bọn họ, ta muốn lấy được phần thưởng chuyên cần.
Đến giữa trưa, bọn họ đều xuống căn tin ăn cơm, ta nằm bẹp trên bàn như quả bóng xì hơi.
Dương Giản đáng chết, ta muốn khiếu nại cái quán ăn đó.
Ta dần dần hơi nhắm lại mắt, nằm trên bàn giả chết.
Có người đi tới, gõ gõ mặt bàn ta.
Ta mở mắt, ngẩng đầu, cằm còn dính với mặt bàn.
Giây tiếp theo, ta lật đật đứng dậy: “Tổng tổng tổng tổng giám đốc.”
Tổng giám đốc lại cau mày.
Ta lại một lần nghe được thanh âm trầm thấp nọ, hắn hỏi ta: “Sao ngươi không đi ăn cơm?”
Ta có cảm giác mình nghe lầm rồi. Ta hít sâu một hơi nói: “Báo cáo tổng giám đốc, ta đau bụng.”
Ta muốn hét to, ta đang nói cái gì vậy!
Tổng giám đốc gật đầu, hỏi tiếp: “Uống thuốc chưa?”
“Tiếp tục báo cáo, uống rồi.”
Tổng giám đốc cũng gật đầu, liếc mắt nhìn ta một cái noi: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ta ngu ngơ nhìn hắn, mi gian hắn quả nhiên có dấu vết thường xuyên cau mày. Ta ráng nhịn không đưa tay lên sờ, nói: “Cám ơn tổng giám đốc quan tâm.” Sau đó sợ hãi hỏi: “Tổng giám đốc đến có việc gì sao?”
Tổng giám đốc hình như cũng ngây ra một chút, sau đó quanh đầu nhìn xung quanh. Ta thấy hắn đi tới phòng làm việc của thủ trưởng, cầm một tập văn kiện, sau đó nói với ta: “Ta đến lấy chút đồ.”
Ta trợn to mắt. Tổng giám đốc tự mình đến tổng bộ lấy đồ? Là văn kiện quan trọng lắm sao?
“Muốn ăn chút cháo không?”
“A?”
“Bụng rỗng cũng không tốt.”
Lúc này ta mới hiểu được hắn đang nói gì, vội vàng bảo: “Không cần, ta có kêu đồng sự mua giúp.”
Hắn trầm mặc một chút, có vẻ như còn muốn nói gì đó. Bụng ta đột nhiên đau quặn lên, tiêu rồi.
Đại khái là tổng giám đốc thấy sắc mặt ta không tốt, bước đến hỏi: “Sao vậy?”
Ta cắn môi, lắc đầu.
Kết quả lông mày hắn nhăn lại càng sâu, đôi mắt đen càng thêm đậm, kéo ta một phát: “Ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
Ta nhịn không nổi nữa: “Tổng giám đốc ta không sao ta đi nhà vệ sinh là được!” Sau đó đẩy hắn ra, chạy vội về phía WC.
Chờ tới lúc ta trở lại, cháo ta nhờ đồng sự mua đã đặt trên bàn, bọn họ ăn cơm xong cũng quay lên rồi, mà tổng giám đốc thì chẳng còn thấy bóng.
Sao lại thế chứ, mất mặt chết đi được.
Ta nghe có đồng sự hô lên: “Vương Thủ Ninh ngươi vùi mặt vào cháo làm gì!”
Ta muốn chết chìm trong cháo luôn cho rồi, chả còn mặt mũi gặp người nữa.
Lúc xế chiều, thủ trưởng đột nhiên lao từ trong phòng ra, rống to lên với bọn ta: “Ai lấy mất bản đánh dấu trò chơi công lược của ta rồi?”
Đồng sự quay mặt nhìn nhau.
Ta nhè nhẹ giơ tay: “Lúc giữa trưa tổng giám đốc tới, có thể là hắn.”
Thủ trưởng ngây người.
Thêm một lúc sau, phòng kinh doanh có người xuống tìm thủ trưởng, trả lại bản công lược cho hắn. Trên công lược còn có dấu phê bằng bút đỏ, sửa lại mấy chỗ sai, một tờ cuối còn thêm vào bí tịch ẩn dấu.
“Không hổ là dân làm IT.” Thủ trưởng gãi gãi đầu.
================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 3: nếu như một nhân vật bình thường nghĩ đều không dám nghĩ tới, đột nhiên thường xuyên xuất hiện, vậy tức là đồng thoại bắt đầu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook