Chuyện Tình Hoàng Gia
-
Chương 165: Ngoại truyện 3
Mạch Huân cùng Từ Vy đến với nhau, cũng trải qua đến sáu năm trời kể
từ lúc lễ kết hôn của Hạ Đồng diễn ra. Mạch Huân nhớ rõ, lần đầu tiên
gặp mặt ra sao?
Lúc đó, Hạ Đồng vừa đám cưới với Dương Tử được một năm, Hạ Đồng lại thấy anh cứ mãi "cô đơn" nên liền bắt anh đi xem mắt Từ Vy. Mạch Huân nhớ rõ cô gái Từ Vy này, cô ấy chụp được bó hoa đã nhảy lên mừng vui vẻ, còn hôn lên bó hoa.
Nhưng kì lạ là Mạch Huân cũng đồng ý đi xem mắt.
Buổi xem mắt trong một nhà hàng trang trọng, về đêm không khí lãng mạn bên trong nhà hàng càng gia tăng, mà nhà hàng này, đã được bao trọn, chỉ duy nhất có bọn họ.
Từ Vy mặc bộ váy màu hồng phấn, hai tay kiểu cánh bướm, phần eo kết một lớp hạt kim cương sáng lấp lánh, mái tóc được gọn gàng chải thắt bím thả một bên.
Mạch Huân mặc bộ vest xám, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt điềm đạm dưới ánh đèn chùm hắt ánh sáng màu vàng càng thêm mê hoặc.
Tim Từ Vy đập thình thịch, cô là lần đầu tiên nhìn kĩ Mạch Huân, anh lại là ngôi sao trong lòng cô hâm mộ tột cùng.
Nghĩ đến thôi, tim Từ Vy như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Phục vụ bưng hai đĩa beef steak lên, rồi rót rượu vào hai chiếc ly cổ cao, dùng tay mời một cái rồi lui đi.
Từ Vy có chút mất tự nhiên, cô nhớ rõ Hạ Đồng bảo, Mạch Huân thích mẫu con gái thùy mị dịu dàng, đặc biệt là có nụ cười ôn hòa. Từ Vy đã tập cả tháng trời mới có thể cười được nụ cười ôn hòa đó.
Thiếu suýt nữa là cô cười mỏi cả miệng mà vẫn chỉ ôn nhu được một tí.
-Từ tiểu thư, mời.-Mạch Huân giơ ly rượu lên
-Mời.
Hai tay Từ Vy cầm ly rượu đưa đến cụng vào ly Mạch Huân.
-Tôi thấy, Từ tiểu thư không thích bữa ăn này.
_Phụt
Mạch Huân vừa dứt câu nói, thì Từ Vy vừa uống một ngụm rượu liền phun ra, và đương nhiên người hưởng trọn là Mạch Huân.
Từ Vy trợn mắt nhìn Mạch Huân bị dính đầy rựợu trên mặt, trong lòng vô cùng ân hận.
-Xin lỗi... xin lỗi... tôi không cố ý.-Từ Vy lấy khăn giấy lau cho anh
-Từ tiểu thư, đây là khăn lau nĩa.-Mạch Huân tuy không có biểu hiện tức giận, nhưng lời nói có chút khó chịu
-Á, tôi xin lỗi... tôi lau lại cho anh.
Từ Vy nhìn lại chiếc khăn mình cầm, liền quăng xuống bàn, sao cô lại lấy nhầm khăn lau nĩa chứ?
-Để tôi tự làm.
Mạch Huân cầm khăn giấy sạch lên đau mặt mình.
Từ Vy khóc cũng không thể, lúc nãy vì nghe Mạch Huân nói cô không thích bữa ăn này nên liền không nhịn được phun rượu ra, cô định nói là không phải, tôi cực thích ấy chứ? Ai mà ngờ... lại thành ra thế này.
-Nghe nói, Từ tiểu thư đang học ngành điện ảnh? Định vào làng giải trí sao?
Mạch Huân để khăn giấy lên bàn, cũng không đụng đến dĩa thịt bò, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn.
-Phải.
Mục đích Từ Vy học ngàng điện ảnh chỉ vì Mạch Huân.
-Làng giải trí rất phức tạp, sao cô còn muốn vào?-Mạch Huân hỏi
-Là vì... vậy còn anh?-Từ Vy nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi ngược anh
-Vì yêu thích.-Mạch Huân nhún vai, khóe môi lộ ra nụ cười
-Ồ... tôi cũng thế, vì yêu thích.
Còn là vì có anh ở đó.
-Hạ Đồng bảo, cô rất thích phim tôi đóng, cô hâm mộ tôi sao?-Mạch Huân hỏi tiếp
Từ Vy nhất thời không biết trả lời ra sao, trong lòng không ngừng chửi Hạ Đồng.
-Ai bảo thế? Tôi hâm một là... là Mạc Khuân.-Từ Vy cười xuề xòa
-Mạc Khuân? Sao tôi chưa nghe tên người đó?-Mạch Huân buồn cười hỏi
-Là... là một diễn viên người Trung Quốc, anh không biết anh ta đâu. Có lẽ tên hai người từa tựa nhau nên Hạ Đồng hiểu lầm rồi. Tôi nào hâm mộ anh.
Từ Vy xua tay, sau đó cầm ly rượu căng thẳng uống một ngụm giữ bình tĩnh.
-Ồ...
Mạch Huân ồ một tiếng, ý cười bên trong ánh mắt càng thêm đậm.
-Ngày mai tôi có chuyến lưu diễn ở Trung Quốc, có cần xin chữ kí giùm không?-Mạch Huân nheo mắt thích thú hỏi
-Ấy, phiền, phiền anh quá... không cần mà... tôi, tôi tuần sau sẽ qua bên đó rồi... tự tôi xin.
Nói xong, trong lòng vô cùng hối hận.
Mạc Khuân, kiếm đâu ra cái người này?
-Không phiền, cô là bạn Hạ Đồng mà, tôi giúp cô cũng xem như giúp Hạ Đồng, ngày mai tôi xin giùm cô chữ kí của Mạc Khuân.
Mạch Huân ý cười càng lúc càng đậm hơn.
Từ Vy mếu máo, thật muốn đập đầu vào tường.
Mạch Huân nhìn Từ Vy, cô gái này, thú vị, rất thú vị. Mạc Khuân... tưởng anh không biết là ai sao?
-Ăn... ăn đi, nguội mất rồi.
Từ Vy nhanh chóng kéo không khí như lúc đầu trở lại, ăn hết bữa này, thừa nhận với anh tốt hơn.
Từ Vy cắt thịt bò rất tỉ mỉ, lại nhã nhặn ăn, khác với vẻ ăn thường ngày cùng Hạ Đồng. Hôm nay trước mặt minh tinh mình hâm mộ, vẫn phải giữ lại ấn tượng tốt một tí chứ?
-Cô nghĩ sao, nếu tôi bảo tôi thích cô?-Mạch Huân đang ăn, bỗng ngước mặt lên
_Phụt
Âm thanh ấy lại vang lên lần hai, lần này Mạch Huân có kinh nghiệm hơn may là đã đề phòng lấy khăn giấy che mặt mình lại, nếu không thức ăn trong miệng Từ Vy đã phun thẳng vào mặt anh lần hai.
-Khụ khụ... xin lỗi...-Từ Vy khó khăn tiêu hóa câu hỏi của anh
-Tôi chỉ đùa thôi.
Mạch Huân đặt khăn giấy dơ qua một bên, khóe môi cong lên vô cùng tuyệt đẹp.
-Tôi biết anh đùa mà.-Từ Vy cười quơ quơ tay
-Mạc Khuân chắc đẹp trai đóng phim hay lắm nên cô mới hâm mộ anh ta.-Mạch Huân ma mãnh hỏi
-Làm gì có Mạc Khuân, là Mạch Huân, tôi gạt...
Từ Vy đang nói liền bịt miệng mình lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạch Huân đang ma ranh cười.
Từ Vy, mày ngốc quá... bị gạt rồi.
Từ Vy giờ phút này chỉ có một cảm giác, chính là lập tức bốc hơi khỏi không gian.
-Ồ... là tôi sao? Sao cô bảo không thèm hâm mộ tôi?-Mạch Huân như cố ý hỏi
-Anh...
Từ Vy bị anh chơi một vố, nhất thời cứng họng.
-Từ Vy, làm người như cô thật thất bại, hâm mộ tôi cũng không dám thừa nhận.-Mạch Huân tỏ vẻ không vui
-Tôi...
Từ Vy cắn môi, mặt méo sẹo không dám nhìn Mạch Huân. Đúng là quá thất bại!!!
-Này... cho cô, xem như tôi đã qua Trung Quốc xin chữ kí Mạc Khuân rồi nhé.
Mạch Huân rút trong túi áo ra một cây viết cùng một tờ giấy, sau đó kí tên lên đưa cho Từ Vy.
-Còn chọc quê mình... diễn viên, đúng là rất biết cách diễn.-Từ Vy cúi thấp đầu tuy nhiên vẫn mặt dày cầm lấy tờ giấy có chữ kí của anh
Buổi gặp mặt đó, để lại cho cả hai một ấn tượng rất lớn, mà Từ Vy mỗi lần nhớ đến liền muốn giấu bộ mặt mình đi.
Từ Vy gia nhập vào làng giải trí đã là hai năm sau, nhanh chóng trong vòng năm tháng, tin đồn giữa Mạch Huân và Từ Vy tung ra không ít, Mạch Huân hay đồng ý đóng bộ phim có Từ Vy, còn hay đề nghị diễn viên nữ đóng chung với mình là Từ Vy, giải trí luôn phức tạp nên tin đồn tốt, xấu về hai người đăng lên không ít.
Ba năm sau khi sự nghiệp đã vững vàng hơn, cuối cùng Mạch Huân cũng cầu hôn Từ Vy sau khi bộ phim ăn khách kết thúc, fan của cả hai ủng hộ nhiệt liệt. Hôn lễ diễn ra ở đảo Bali, chỉ mời người thân quen mà thôi.
***
"Anh Luận Thần, sau này em lớn lên, anh sẽ lấy Thuyết Thuyết phải không?"
Giọng cô bé trong trẻ vang lên giữa khuôn viên.
"Phải... nhưng mà Thuyết Thuyết phải ngoan, anh mới cưới em."
"Em sẽ ngoan mà. Anh Luận Thần sau này ngoài em ra, anh không được cưới ai hết."
"Được anh hứa."
Sinh nhật năm tám tuổi của Lăng Thuyết Thuyết, mọi người bu quanh chiếc bánh sinh nhật, cô bé với khuôn mặt tròn trịa, hai má phiếm hồng, đôi mắt to tròn nhắm lại, hai tay chắp trước mặt, miệng cô bé cầu nguyện ra lời: "Con ước, sau này anh Luận Thần sẽ là chồng con."
Cô bé ước xong, mở mắt ra, thổi nến.
Cả đám người cười rộ lên, Dương Luận Thần khi ấy mười hai tuổi, đứng bên cạnh cô bé, vô cùng đẹp đôi.
-Thuyết Thuyết, trong mắt em chỉ có một mình Luận Thần, còn anh Tưởng Ngạn thì sao?-Vương Tưởng Ngạn bất bình lên tiếng
-Cậu ý kiến gì chứ? Chẳng phải đã có chị gái tôi sao?-Dương Luận Thần lên tiếng thay Lăng Thuyết Thuyết
Vương Tưởng Ngạc hướng mắt về Dương Mạt Giai đứng bên cạnh, khuôn mặt hắn bỗng đỏ bừng.
-Em trai, em quậy quá rồi đó. Có tin chị bảo papa em dạy em lại không?-cô bé Dương Mạt Gia chống nạnh, nhưng mặt cũng đã đỏ hồng
-Này, em đang hợp tác cho hai người mà, Vương Tưởng Ngạn, sao cậu làm mất mặt đàn ông thế? Chả bù cho chú Khiết Đạt.-Dương Luận Thần hếch cao mặt, ra vẻ ta đây
Nói sao trong đám người nhỏ bọn chúng, Dương Mạt Giai lớn tuổi nhất, nhưng chỉ hơn hắn có một tuổi, hắn cũng là kẻ lớn tuổi nhì mà.
Vương Tưởng Ngạn cùng Cao Hiển thì đều mười tuổi, chỉ có Lăng Thuyết Thuyết là nhỏ nhất.
-Các con đó, chỉ giỏi chọc phá nhau.-Dương Tử nói, nhưng ám chỉ nhiều nhất là thằng con trai quậy phá của mình
-Papa... là đàn ông, con phải bảo vệ vợ sắp cưới của mình chứ?-Dương Luận Thần ưỡn ngực
-Dương Tử, xem ra con trai cậu "thèm" vợ lắm rồi.-Lăng Hạo đứng bên cạnh không ngại chiêm thêm một cậu
Nhất thời cả đám người lớn cười vang.
-Con gái cậu chẳng phải cũng thế sao? Lúc nãy còn cầu nguyện muốn con trai tôi là chồng nó.-Dương Tử không chịu thua
-Bây giờ cậu muốn gây sự sao? Con gái tôi chẳng nhẽ không có tý tự trọng sao?
-Vậy còn con trai tôi?
-Hủy hôn.
-Hủy thì hủy.
Mặt Dương Luận Thần cùng Lăng Thuyết Thuyết méo sẹo, Lăng Thuyết Thuyết nhâu mặt, sau đó đứng tại chỗ òa khóc.
-Con không chịu... không được hủy.-Lăng Thuyết Thuyết khóc rống lên
-Con cũng vậy, không hủy hôn đâu.-Dương Luận Thần thiếu điều chưa nhảy dựng lên thôi
-Hai anh đó, tối ngày chỉ giỏi chọc con khóc.-Hạ Đồng cùng Min lần lượt tiến lên
-Được được, chú Dương Tử sẽ không hủy hôn nữa.-Dương Tử ngồi xuống vỗ Lăng Thuyết Thuyết
Còn Lăng Hạo thì lấy lòng lại thằng bé Dương Luận Thần: "Luận Thần, chú Lăng Hạo sẽ gả Thuyết Thuyết cho cháu, được chưa?"
-Chú Dương Tử hứa nhé?-Lăng Thuyết Thuyết thút thít, mắt tròn xoe đầy nước hỏi
-Được, chú hứa.-Dương Tử xoa đầu cô bé
-Luận Thần là con trai, không quậy nữa... nhưng chú Lăng Hạo phải gả cho Thuyết Thuyết cho cháu.
Dương Luận Thần giương ánh mắt đen của mình nhìn Lăng Hạo, cũng ngầm cảnh cáo anh, thử chú không đồng ý xem
-Thằng bé này, dám nhìn chú bằng ánh mắt đó sao?
-Cháu học từ papa cháu. Cháu sẽ đổi ngay.
Nói xong, thằng bé dùng ánh mắt tròn xoe vô cùng ngây thơ, lại rất đáng thương nhìn Lăng Hạo
-Dẹp bộ mặt đấy của cháu. Chú Lăng Hạo không mất mặt như papa cháu đâu. Chú hứa với Luận Thần.-Lăng Hạo nói, đồng thời ngoéo tay với Dương Luận Thần
-Được rồi, mấy đứa đi chơi đi.
Đám người lớn thì cùng nhau ngồi trên bàn ăn, vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ, còn đám nhỏ thì chơi đùa trong sân rất vui vẻ.
Một tình yêu thanh mai trúc mã, một tình yêu đơn thuần trong sáng chớm nở... cũng là một trang mới cho lớp trẻ kế tiếp, cuối cùng bọn họ vẫn là của nhau, tình yêu chân chính bao giờ cũng thắng trước mọi thử thách của cuộc đời.
HẾT
Lúc đó, Hạ Đồng vừa đám cưới với Dương Tử được một năm, Hạ Đồng lại thấy anh cứ mãi "cô đơn" nên liền bắt anh đi xem mắt Từ Vy. Mạch Huân nhớ rõ cô gái Từ Vy này, cô ấy chụp được bó hoa đã nhảy lên mừng vui vẻ, còn hôn lên bó hoa.
Nhưng kì lạ là Mạch Huân cũng đồng ý đi xem mắt.
Buổi xem mắt trong một nhà hàng trang trọng, về đêm không khí lãng mạn bên trong nhà hàng càng gia tăng, mà nhà hàng này, đã được bao trọn, chỉ duy nhất có bọn họ.
Từ Vy mặc bộ váy màu hồng phấn, hai tay kiểu cánh bướm, phần eo kết một lớp hạt kim cương sáng lấp lánh, mái tóc được gọn gàng chải thắt bím thả một bên.
Mạch Huân mặc bộ vest xám, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt điềm đạm dưới ánh đèn chùm hắt ánh sáng màu vàng càng thêm mê hoặc.
Tim Từ Vy đập thình thịch, cô là lần đầu tiên nhìn kĩ Mạch Huân, anh lại là ngôi sao trong lòng cô hâm mộ tột cùng.
Nghĩ đến thôi, tim Từ Vy như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Phục vụ bưng hai đĩa beef steak lên, rồi rót rượu vào hai chiếc ly cổ cao, dùng tay mời một cái rồi lui đi.
Từ Vy có chút mất tự nhiên, cô nhớ rõ Hạ Đồng bảo, Mạch Huân thích mẫu con gái thùy mị dịu dàng, đặc biệt là có nụ cười ôn hòa. Từ Vy đã tập cả tháng trời mới có thể cười được nụ cười ôn hòa đó.
Thiếu suýt nữa là cô cười mỏi cả miệng mà vẫn chỉ ôn nhu được một tí.
-Từ tiểu thư, mời.-Mạch Huân giơ ly rượu lên
-Mời.
Hai tay Từ Vy cầm ly rượu đưa đến cụng vào ly Mạch Huân.
-Tôi thấy, Từ tiểu thư không thích bữa ăn này.
_Phụt
Mạch Huân vừa dứt câu nói, thì Từ Vy vừa uống một ngụm rượu liền phun ra, và đương nhiên người hưởng trọn là Mạch Huân.
Từ Vy trợn mắt nhìn Mạch Huân bị dính đầy rựợu trên mặt, trong lòng vô cùng ân hận.
-Xin lỗi... xin lỗi... tôi không cố ý.-Từ Vy lấy khăn giấy lau cho anh
-Từ tiểu thư, đây là khăn lau nĩa.-Mạch Huân tuy không có biểu hiện tức giận, nhưng lời nói có chút khó chịu
-Á, tôi xin lỗi... tôi lau lại cho anh.
Từ Vy nhìn lại chiếc khăn mình cầm, liền quăng xuống bàn, sao cô lại lấy nhầm khăn lau nĩa chứ?
-Để tôi tự làm.
Mạch Huân cầm khăn giấy sạch lên đau mặt mình.
Từ Vy khóc cũng không thể, lúc nãy vì nghe Mạch Huân nói cô không thích bữa ăn này nên liền không nhịn được phun rượu ra, cô định nói là không phải, tôi cực thích ấy chứ? Ai mà ngờ... lại thành ra thế này.
-Nghe nói, Từ tiểu thư đang học ngành điện ảnh? Định vào làng giải trí sao?
Mạch Huân để khăn giấy lên bàn, cũng không đụng đến dĩa thịt bò, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn.
-Phải.
Mục đích Từ Vy học ngàng điện ảnh chỉ vì Mạch Huân.
-Làng giải trí rất phức tạp, sao cô còn muốn vào?-Mạch Huân hỏi
-Là vì... vậy còn anh?-Từ Vy nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi ngược anh
-Vì yêu thích.-Mạch Huân nhún vai, khóe môi lộ ra nụ cười
-Ồ... tôi cũng thế, vì yêu thích.
Còn là vì có anh ở đó.
-Hạ Đồng bảo, cô rất thích phim tôi đóng, cô hâm mộ tôi sao?-Mạch Huân hỏi tiếp
Từ Vy nhất thời không biết trả lời ra sao, trong lòng không ngừng chửi Hạ Đồng.
-Ai bảo thế? Tôi hâm một là... là Mạc Khuân.-Từ Vy cười xuề xòa
-Mạc Khuân? Sao tôi chưa nghe tên người đó?-Mạch Huân buồn cười hỏi
-Là... là một diễn viên người Trung Quốc, anh không biết anh ta đâu. Có lẽ tên hai người từa tựa nhau nên Hạ Đồng hiểu lầm rồi. Tôi nào hâm mộ anh.
Từ Vy xua tay, sau đó cầm ly rượu căng thẳng uống một ngụm giữ bình tĩnh.
-Ồ...
Mạch Huân ồ một tiếng, ý cười bên trong ánh mắt càng thêm đậm.
-Ngày mai tôi có chuyến lưu diễn ở Trung Quốc, có cần xin chữ kí giùm không?-Mạch Huân nheo mắt thích thú hỏi
-Ấy, phiền, phiền anh quá... không cần mà... tôi, tôi tuần sau sẽ qua bên đó rồi... tự tôi xin.
Nói xong, trong lòng vô cùng hối hận.
Mạc Khuân, kiếm đâu ra cái người này?
-Không phiền, cô là bạn Hạ Đồng mà, tôi giúp cô cũng xem như giúp Hạ Đồng, ngày mai tôi xin giùm cô chữ kí của Mạc Khuân.
Mạch Huân ý cười càng lúc càng đậm hơn.
Từ Vy mếu máo, thật muốn đập đầu vào tường.
Mạch Huân nhìn Từ Vy, cô gái này, thú vị, rất thú vị. Mạc Khuân... tưởng anh không biết là ai sao?
-Ăn... ăn đi, nguội mất rồi.
Từ Vy nhanh chóng kéo không khí như lúc đầu trở lại, ăn hết bữa này, thừa nhận với anh tốt hơn.
Từ Vy cắt thịt bò rất tỉ mỉ, lại nhã nhặn ăn, khác với vẻ ăn thường ngày cùng Hạ Đồng. Hôm nay trước mặt minh tinh mình hâm mộ, vẫn phải giữ lại ấn tượng tốt một tí chứ?
-Cô nghĩ sao, nếu tôi bảo tôi thích cô?-Mạch Huân đang ăn, bỗng ngước mặt lên
_Phụt
Âm thanh ấy lại vang lên lần hai, lần này Mạch Huân có kinh nghiệm hơn may là đã đề phòng lấy khăn giấy che mặt mình lại, nếu không thức ăn trong miệng Từ Vy đã phun thẳng vào mặt anh lần hai.
-Khụ khụ... xin lỗi...-Từ Vy khó khăn tiêu hóa câu hỏi của anh
-Tôi chỉ đùa thôi.
Mạch Huân đặt khăn giấy dơ qua một bên, khóe môi cong lên vô cùng tuyệt đẹp.
-Tôi biết anh đùa mà.-Từ Vy cười quơ quơ tay
-Mạc Khuân chắc đẹp trai đóng phim hay lắm nên cô mới hâm mộ anh ta.-Mạch Huân ma mãnh hỏi
-Làm gì có Mạc Khuân, là Mạch Huân, tôi gạt...
Từ Vy đang nói liền bịt miệng mình lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạch Huân đang ma ranh cười.
Từ Vy, mày ngốc quá... bị gạt rồi.
Từ Vy giờ phút này chỉ có một cảm giác, chính là lập tức bốc hơi khỏi không gian.
-Ồ... là tôi sao? Sao cô bảo không thèm hâm mộ tôi?-Mạch Huân như cố ý hỏi
-Anh...
Từ Vy bị anh chơi một vố, nhất thời cứng họng.
-Từ Vy, làm người như cô thật thất bại, hâm mộ tôi cũng không dám thừa nhận.-Mạch Huân tỏ vẻ không vui
-Tôi...
Từ Vy cắn môi, mặt méo sẹo không dám nhìn Mạch Huân. Đúng là quá thất bại!!!
-Này... cho cô, xem như tôi đã qua Trung Quốc xin chữ kí Mạc Khuân rồi nhé.
Mạch Huân rút trong túi áo ra một cây viết cùng một tờ giấy, sau đó kí tên lên đưa cho Từ Vy.
-Còn chọc quê mình... diễn viên, đúng là rất biết cách diễn.-Từ Vy cúi thấp đầu tuy nhiên vẫn mặt dày cầm lấy tờ giấy có chữ kí của anh
Buổi gặp mặt đó, để lại cho cả hai một ấn tượng rất lớn, mà Từ Vy mỗi lần nhớ đến liền muốn giấu bộ mặt mình đi.
Từ Vy gia nhập vào làng giải trí đã là hai năm sau, nhanh chóng trong vòng năm tháng, tin đồn giữa Mạch Huân và Từ Vy tung ra không ít, Mạch Huân hay đồng ý đóng bộ phim có Từ Vy, còn hay đề nghị diễn viên nữ đóng chung với mình là Từ Vy, giải trí luôn phức tạp nên tin đồn tốt, xấu về hai người đăng lên không ít.
Ba năm sau khi sự nghiệp đã vững vàng hơn, cuối cùng Mạch Huân cũng cầu hôn Từ Vy sau khi bộ phim ăn khách kết thúc, fan của cả hai ủng hộ nhiệt liệt. Hôn lễ diễn ra ở đảo Bali, chỉ mời người thân quen mà thôi.
***
"Anh Luận Thần, sau này em lớn lên, anh sẽ lấy Thuyết Thuyết phải không?"
Giọng cô bé trong trẻ vang lên giữa khuôn viên.
"Phải... nhưng mà Thuyết Thuyết phải ngoan, anh mới cưới em."
"Em sẽ ngoan mà. Anh Luận Thần sau này ngoài em ra, anh không được cưới ai hết."
"Được anh hứa."
Sinh nhật năm tám tuổi của Lăng Thuyết Thuyết, mọi người bu quanh chiếc bánh sinh nhật, cô bé với khuôn mặt tròn trịa, hai má phiếm hồng, đôi mắt to tròn nhắm lại, hai tay chắp trước mặt, miệng cô bé cầu nguyện ra lời: "Con ước, sau này anh Luận Thần sẽ là chồng con."
Cô bé ước xong, mở mắt ra, thổi nến.
Cả đám người cười rộ lên, Dương Luận Thần khi ấy mười hai tuổi, đứng bên cạnh cô bé, vô cùng đẹp đôi.
-Thuyết Thuyết, trong mắt em chỉ có một mình Luận Thần, còn anh Tưởng Ngạn thì sao?-Vương Tưởng Ngạn bất bình lên tiếng
-Cậu ý kiến gì chứ? Chẳng phải đã có chị gái tôi sao?-Dương Luận Thần lên tiếng thay Lăng Thuyết Thuyết
Vương Tưởng Ngạc hướng mắt về Dương Mạt Giai đứng bên cạnh, khuôn mặt hắn bỗng đỏ bừng.
-Em trai, em quậy quá rồi đó. Có tin chị bảo papa em dạy em lại không?-cô bé Dương Mạt Gia chống nạnh, nhưng mặt cũng đã đỏ hồng
-Này, em đang hợp tác cho hai người mà, Vương Tưởng Ngạn, sao cậu làm mất mặt đàn ông thế? Chả bù cho chú Khiết Đạt.-Dương Luận Thần hếch cao mặt, ra vẻ ta đây
Nói sao trong đám người nhỏ bọn chúng, Dương Mạt Giai lớn tuổi nhất, nhưng chỉ hơn hắn có một tuổi, hắn cũng là kẻ lớn tuổi nhì mà.
Vương Tưởng Ngạn cùng Cao Hiển thì đều mười tuổi, chỉ có Lăng Thuyết Thuyết là nhỏ nhất.
-Các con đó, chỉ giỏi chọc phá nhau.-Dương Tử nói, nhưng ám chỉ nhiều nhất là thằng con trai quậy phá của mình
-Papa... là đàn ông, con phải bảo vệ vợ sắp cưới của mình chứ?-Dương Luận Thần ưỡn ngực
-Dương Tử, xem ra con trai cậu "thèm" vợ lắm rồi.-Lăng Hạo đứng bên cạnh không ngại chiêm thêm một cậu
Nhất thời cả đám người lớn cười vang.
-Con gái cậu chẳng phải cũng thế sao? Lúc nãy còn cầu nguyện muốn con trai tôi là chồng nó.-Dương Tử không chịu thua
-Bây giờ cậu muốn gây sự sao? Con gái tôi chẳng nhẽ không có tý tự trọng sao?
-Vậy còn con trai tôi?
-Hủy hôn.
-Hủy thì hủy.
Mặt Dương Luận Thần cùng Lăng Thuyết Thuyết méo sẹo, Lăng Thuyết Thuyết nhâu mặt, sau đó đứng tại chỗ òa khóc.
-Con không chịu... không được hủy.-Lăng Thuyết Thuyết khóc rống lên
-Con cũng vậy, không hủy hôn đâu.-Dương Luận Thần thiếu điều chưa nhảy dựng lên thôi
-Hai anh đó, tối ngày chỉ giỏi chọc con khóc.-Hạ Đồng cùng Min lần lượt tiến lên
-Được được, chú Dương Tử sẽ không hủy hôn nữa.-Dương Tử ngồi xuống vỗ Lăng Thuyết Thuyết
Còn Lăng Hạo thì lấy lòng lại thằng bé Dương Luận Thần: "Luận Thần, chú Lăng Hạo sẽ gả Thuyết Thuyết cho cháu, được chưa?"
-Chú Dương Tử hứa nhé?-Lăng Thuyết Thuyết thút thít, mắt tròn xoe đầy nước hỏi
-Được, chú hứa.-Dương Tử xoa đầu cô bé
-Luận Thần là con trai, không quậy nữa... nhưng chú Lăng Hạo phải gả cho Thuyết Thuyết cho cháu.
Dương Luận Thần giương ánh mắt đen của mình nhìn Lăng Hạo, cũng ngầm cảnh cáo anh, thử chú không đồng ý xem
-Thằng bé này, dám nhìn chú bằng ánh mắt đó sao?
-Cháu học từ papa cháu. Cháu sẽ đổi ngay.
Nói xong, thằng bé dùng ánh mắt tròn xoe vô cùng ngây thơ, lại rất đáng thương nhìn Lăng Hạo
-Dẹp bộ mặt đấy của cháu. Chú Lăng Hạo không mất mặt như papa cháu đâu. Chú hứa với Luận Thần.-Lăng Hạo nói, đồng thời ngoéo tay với Dương Luận Thần
-Được rồi, mấy đứa đi chơi đi.
Đám người lớn thì cùng nhau ngồi trên bàn ăn, vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ, còn đám nhỏ thì chơi đùa trong sân rất vui vẻ.
Một tình yêu thanh mai trúc mã, một tình yêu đơn thuần trong sáng chớm nở... cũng là một trang mới cho lớp trẻ kế tiếp, cuối cùng bọn họ vẫn là của nhau, tình yêu chân chính bao giờ cũng thắng trước mọi thử thách của cuộc đời.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook