Chuyện Tình Giữa 4 Hotboy Và Cô Nàng Cá Tính
-
Chương 63: Công chúa và Hoàng Tử
Hoàng Quân nở một nụ cười nham hiểm từ từ nhích lại gần chỗ Bảo Ngọc, nhìn thấy nụ cười đó không khỏi khiến cô có dự cảm không lành. Anh cứ nhích tới một 1 bước, thì Bảo Ngọc lùi lại một bước. Cứ thế hai người cứ nhích tới nhích lui cho tới khi….
“Thôi chết, đường cùng rồi”
Vì Hoàng Quân cứ tiến tới khiến Bảo Ngọc cứ vô thức lùi lại và cuối cùng…đến áp sát vào cửa xe. Nhưng hình như anh không hề có dấu hiệu dừng lại, anh tiến lại chống tay lên cánh cửa xe, mặt kề gần mặt Bảo Ngọc mỗi lúc một gần.
“Cái….gì….tên….này không lẽ…..định làm gì trong xe này sao……..”
Mặt Bảo Ngọc mỗi lúc một đỏ, chớp mắt nhìn Hoàng Quân, ấp úng mở miệng:
-Không….không được….. tiến tới
-Tại sao tôi phải nghe cô?
- Anh….có……tin tôi….tôi….la lên không?
-Cứ việc, dù sao cô ngồi trong xe tôi thì ai dám cứu cô
Hoàng Quân nhếch mép, đưa con tay thon dài ra tiếng gần tới khuôn mặt Bảo Ngọc. Hắn định làm gì thế? Bảo Ngọc trợn mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Quân. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rơi xuống khuôn mặt cô, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, ân cần khác xa những lúc bình thường. Bảo Ngọc thật sự không tin vào mắt mình, lời nói của Thảo Anh và mấy bạn nữ trong lớp vẫn còn rất rõ. Chẳng phải họ nói là Hoàng Quân rất ghét con gái sao, chẳng phải họ nói anh chưa bao giờ biết dịu dàng với ai sao? Nhưng rõ ràng trước mắt Bảo Ngọc, Hoàng Quân hoàn toàn khác xa thường ngày. Nhìn anh thật đẹp trai, quyến rũ, những đường nét khắc họa trên khuôn mặt hiện ra rõ trước mặt cô khiến Bảo Ngọc không thể rời mắt, khẽ nuốt nước bọt. Nhận thấy được hành động quá lộ liễu Bảo Ngọc, Hoàng Quân cười thầm trong lòng, vô cùng vừa ý, anh vội thu ánh mắt lại, nở nụ cười nửa miệng:
-Xem ra cô rất thích tôi thì phải?
Bảo Ngọc ngoảnh đầu sang bên, khuôn mặt có những mảng mây hồng, cô mấp máy môi nói:
-Anh…anh điên à? Tôi làm sao lại thích loại người như anh
-Tốt nhất là thế nếu không
Hoàng Quân rút tay trở về chỗ cũ của mình, anh quay ra ngoài chống tay lên cửa sổ, khẽ nói: “Tôi sẽ bắt em mãi mãi bên tôi’. Chiếc xe Bugatti Veyron băng băng trên đường một cách êm ái, do trong xe có máy điều hòa nên chỉ một lát sau đã ru Bảo Ngọc nhà ta vào sâu trong giấc ngủ. Trong giấc mơ cô mơ thấy mình đang đứng ở một vườn hoa rộng bao la hay đúng hơn chính là khu vườn năm xưa, nơi cô có những kỉ niệm đẹp không bao giờ quên với năm người bạn Ken, Ju, Ren, Yin và Min. Cô dạo bước trên con đường dẫn đến chiếc xích đu “cổ tích”, chợt cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc xa xa, một cậu bé với mái tóc màu hạt dẻ trên tay đang cầm chậu hoa tường vi phấn hồng. Bảo Ngọc chạy đến, để cố nhìn rõ người con trai đó, cô khẽ gọi:
-Ken là cậu sao?
Trong khoảnh khắc người con trai đó quay lại, Bảo Ngọc nhìn thấy mặt người con trai đó…..
Là Ken!!!!
Giây phút đó, Bảo Ngọc như muốn vỡ òa trong niềm vui. Mười năm, con số mười năm này không hề là một con số nhỏ. Cô đã chờ đợi, ngóng trông mười năm, và đã có những lúc tưởng chừng như không thể chờ đợi tiếp nữa, cô sợ không biết chừng Ken đã quên mất rồi lời hứa năm đó. Nhưng hôm nay tất cả đã chấm dứt tất cả các mối nghi ngờ của cô. Ken vẫn đợi Mon. Ken nắm tay cô, hai người cùng ngồi trên chiếc xích đu. Chiếc xích đu cứ thế đong đưa đong đưa như đang mơ màng hiện lên những dòng ký ức năm xưa, một thời ký ức đẹp đẽ.
-Ken bao năm qua cậu đi đâu thế?
-Mình có việc
-Việc gì? Sao mình trở lại tìm cậu mà không thấy cậu
-Mình có chút việc gia đình nhưng mà cậu nhìn xem – Vừa nói Ken vừa chìa ra chậu hoa tường vi phấn hồng mà năm xưa cô tặng – Mình đã chăm sóc nó rất kỹ, bây giờ nó đã đơm hoa đẹp chưa kìa
-Đúng, nhưng Ken cậu còn nhớ lời nói năm xưa không? – Cô buồn bã nhìn Ken
-Còn nhớ chứ, luôn nhớ là đằng khác. Hôm nay tớ đến đây là cũng chỉ để thực hiện lời hứa năm xưa mà thôi
Ken mỉm cười, nụ cười nhẹ như mặt hồ mùa thu nhưng lại ấm áp và ngọt ngào tựa nắng ban mai.
-Mon, cậu nhất định phải sống tốt đó có biết không? Nếu một ngày tớ không thể bên cạnh cậu nữa thì tớ mong Mon sẽ luôn hạnh phúc.
-Cậu sao lại nói thế? Chẳng lẽ cậu lại muốn đi nữa sao? Không được tớ và cậu mới gặp nhau thôi mà – Mon buồn bã nói
-Ừm….tớ phải đi…nhưng một ngày không xa chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Hứa với tớ phải thành thật với trái tim của mình, bởi cảm xúc chân chính của trái tim mới là thứ khiến cậu nhận ra được tình yêu đích thực. Đôi khi hãy để trái tim cậu lựa chọn thay lý trí và quan trọng nhất là hãy trân trọng những thứ mình đang có. Có được không?
Ken nói xong, thì đứng dậy quay bước đi. Còn cô thì cứ đứng trơ mắt nhìn hình bóng yêu thương cứ xa mờ tít tắp, đôi mắt cũng nhạt nhòa trong ánh nắng kia….
-Ken đừng bỏ tớ, Ken cậu đừng đi
Bảo Ngọc mơ màng mở mắt, về đến nhà rồi sao? Đâu phải, đúng rồi cô bị Hoàng Quân kéo lên xe để chở đi đâu đó mà, nhưng bây giờ trong xe không còn bóng dáng của ai cả. Đi đâu hết rồi? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Cô đã ngủ từ lúc nào?
Càng nghĩ càng khiến cô đau đầu, thôi khó quá bỏ qua! Đó cũng là châm ngôn sống của cô, nếu như cảm thấy khó khăn quá thì cứ bỏ qua, chứ ngồi đó cũng chẳng có lợi ích gì càng mất thời gian của cô.
Cô ngồi dậy, tiếng sóng biển chợt rơi vào tai cô. Biển sao? Bảo Ngọc vội quay đầu nhìn phía bên kia. Quả thật là biển, cô mở cửa xe, bước ra ngoài. Đây không phải là biển Vũng Tàu sao? Cô đã từng đến đây một lần với bạn của mình. Cô còn nhớ lần đó cô bị đám bạn nhấn nước uống nước biển quá trời luôn đến nỗi không biết chừng cả tháng cô không ăn muối cũng chả sao. Nhưng nơi đây không phải là bãi biển mà cô đến với mấy bạn. Nếu như Bảo Ngọc nhớ không lầm thì đây là bãi biển Vọng Nguyệt. Là một trong những bãi biển đẹp và yên tĩnh nhất Vũng Tàu. Nơi đây được phủ một màu xanh ngút ngàn của những dãy đồi chập chùng, thung lũng xanh mướt như hoà làm một với biển xanh, cát trắng nắng vàng. Cô khoác chiếc áo khoác, bước xuống bãi cát, tìm kiếm Hoàng Quân. Cái “con rùa” đó tự nhiên chở cô đến đây làm gì không biết? Hôm nay cô còn phải đi làm ở tiệm bánh Smile nữa chứ đâu có rảnh rỗi như tên đó.
Hoàng Quân đang ngồi trên một ghềnh đá, anh đút tay vào túi, tay đeo headphone, mắt nhìn đăm đăm ra biển. Những cơn gió biển cứ thế xô đến không ngừng trêu đùa mái tóc màu hạt dẻ của Hoàng Quân, đôi mắt màu nâu sâu hút đó cũng trở nên đăm xa vời rất nhiều. Bảo Ngọc có cảm giác Hoàng Quân rất giống Ken, nhưng không Ken rất dịu dàng trong khi Hoàng Quân thì lại lạnh lùng, Ken chu đáo trong khi Hoàng Quân lại độc đoán, Ken luôn thấu hiểu người khác trong khi Hoàng Quân lại kiêu căng, hống hách. Nhưng quả thật hiện tại Hoàng Quân rất quyến rũ, rất ư là lãng tử làm mắt Bảo Ngọc không thể rời đi. Cảm nhận được có ai đang nhìn chăm chăm mình, anh quay lại thấy đôi mắt đen to tròn của cô đang nhìn mình cứ như đang thưởng ngoạn mỹ nam vậy. Khiến anh không khỏi vui vẻ, tâm trạng cực tốt, miệng khẽ mỉm cười. Bảo Ngọc bị Hoàng Quân thấy mình đang đắm đuối nhìn anh thì quay mặt đi cứ như bị bắt gian. Bảo Ngọc không thấy động đậy phía bên kia thì định quay lại, đã ngửi thấy mùi hương bạc hà đặc trưng của Hoàng Quân. Thì ra Hoàng Quân đã đứng sau lưng cô, Bảo Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoàng Quân nắm tay kéo thẳng đi.
-Nè, đi đâu vậy? Tôi chưa được ngắm biển mà? Nè đi đâu vậy?
Bảo Ngọc cứ thế la hét, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Hoàng Quân. Nhưng hắn là con trai trong khi cô là con gái nên làm sao cô đấu lại hắn. Thế là Bảo Ngọc bị lôi thẳng đến trung tâm thành phố Vũng Tàu luôn. Sau một hồi đi lòng vòng quanh co cả đoạn đường dài cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một tiệm làm đẹp lớn. Đạp Bảo Ngọc ra khỏi xe, kéo lê xác cô vào trong tiệm hay đúng hơn là vác cô lên vai ném vào tiệm. Xong xuôi anh chỉ nói:
-CHO CÁC NGƯỜI 30 PHÚT
Chưa “định vị” được tâm trạng thì cô lại bị mười mấy người bao vây đẩy cô vào bên trong.
30 phút sau……..
Từ phòng trang điểm bước ra, liếc nhìn mình trong gương, Bảo Ngọc hơi giật mình, hình như đó không phải cô mà là một người khác, liếc nhanh phản ứng của Hoàng Quân, đôi mắt thoáng sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng trở về nét lạnh lùng thường ngày. Anh đứng dậy nắm tay cô bước đi. Để lại những ánh nhìn ngưỡng mộ của dàn nhân viên.
-Đúng là đẹp đôi nha
-Họ cứ như công chúa và hoàng tử ấy
-Không phải đúng hơn là Lọ lem và Hoàng Tử
“Thôi chết, đường cùng rồi”
Vì Hoàng Quân cứ tiến tới khiến Bảo Ngọc cứ vô thức lùi lại và cuối cùng…đến áp sát vào cửa xe. Nhưng hình như anh không hề có dấu hiệu dừng lại, anh tiến lại chống tay lên cánh cửa xe, mặt kề gần mặt Bảo Ngọc mỗi lúc một gần.
“Cái….gì….tên….này không lẽ…..định làm gì trong xe này sao……..”
Mặt Bảo Ngọc mỗi lúc một đỏ, chớp mắt nhìn Hoàng Quân, ấp úng mở miệng:
-Không….không được….. tiến tới
-Tại sao tôi phải nghe cô?
- Anh….có……tin tôi….tôi….la lên không?
-Cứ việc, dù sao cô ngồi trong xe tôi thì ai dám cứu cô
Hoàng Quân nhếch mép, đưa con tay thon dài ra tiếng gần tới khuôn mặt Bảo Ngọc. Hắn định làm gì thế? Bảo Ngọc trợn mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Quân. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rơi xuống khuôn mặt cô, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, ân cần khác xa những lúc bình thường. Bảo Ngọc thật sự không tin vào mắt mình, lời nói của Thảo Anh và mấy bạn nữ trong lớp vẫn còn rất rõ. Chẳng phải họ nói là Hoàng Quân rất ghét con gái sao, chẳng phải họ nói anh chưa bao giờ biết dịu dàng với ai sao? Nhưng rõ ràng trước mắt Bảo Ngọc, Hoàng Quân hoàn toàn khác xa thường ngày. Nhìn anh thật đẹp trai, quyến rũ, những đường nét khắc họa trên khuôn mặt hiện ra rõ trước mặt cô khiến Bảo Ngọc không thể rời mắt, khẽ nuốt nước bọt. Nhận thấy được hành động quá lộ liễu Bảo Ngọc, Hoàng Quân cười thầm trong lòng, vô cùng vừa ý, anh vội thu ánh mắt lại, nở nụ cười nửa miệng:
-Xem ra cô rất thích tôi thì phải?
Bảo Ngọc ngoảnh đầu sang bên, khuôn mặt có những mảng mây hồng, cô mấp máy môi nói:
-Anh…anh điên à? Tôi làm sao lại thích loại người như anh
-Tốt nhất là thế nếu không
Hoàng Quân rút tay trở về chỗ cũ của mình, anh quay ra ngoài chống tay lên cửa sổ, khẽ nói: “Tôi sẽ bắt em mãi mãi bên tôi’. Chiếc xe Bugatti Veyron băng băng trên đường một cách êm ái, do trong xe có máy điều hòa nên chỉ một lát sau đã ru Bảo Ngọc nhà ta vào sâu trong giấc ngủ. Trong giấc mơ cô mơ thấy mình đang đứng ở một vườn hoa rộng bao la hay đúng hơn chính là khu vườn năm xưa, nơi cô có những kỉ niệm đẹp không bao giờ quên với năm người bạn Ken, Ju, Ren, Yin và Min. Cô dạo bước trên con đường dẫn đến chiếc xích đu “cổ tích”, chợt cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc xa xa, một cậu bé với mái tóc màu hạt dẻ trên tay đang cầm chậu hoa tường vi phấn hồng. Bảo Ngọc chạy đến, để cố nhìn rõ người con trai đó, cô khẽ gọi:
-Ken là cậu sao?
Trong khoảnh khắc người con trai đó quay lại, Bảo Ngọc nhìn thấy mặt người con trai đó…..
Là Ken!!!!
Giây phút đó, Bảo Ngọc như muốn vỡ òa trong niềm vui. Mười năm, con số mười năm này không hề là một con số nhỏ. Cô đã chờ đợi, ngóng trông mười năm, và đã có những lúc tưởng chừng như không thể chờ đợi tiếp nữa, cô sợ không biết chừng Ken đã quên mất rồi lời hứa năm đó. Nhưng hôm nay tất cả đã chấm dứt tất cả các mối nghi ngờ của cô. Ken vẫn đợi Mon. Ken nắm tay cô, hai người cùng ngồi trên chiếc xích đu. Chiếc xích đu cứ thế đong đưa đong đưa như đang mơ màng hiện lên những dòng ký ức năm xưa, một thời ký ức đẹp đẽ.
-Ken bao năm qua cậu đi đâu thế?
-Mình có việc
-Việc gì? Sao mình trở lại tìm cậu mà không thấy cậu
-Mình có chút việc gia đình nhưng mà cậu nhìn xem – Vừa nói Ken vừa chìa ra chậu hoa tường vi phấn hồng mà năm xưa cô tặng – Mình đã chăm sóc nó rất kỹ, bây giờ nó đã đơm hoa đẹp chưa kìa
-Đúng, nhưng Ken cậu còn nhớ lời nói năm xưa không? – Cô buồn bã nhìn Ken
-Còn nhớ chứ, luôn nhớ là đằng khác. Hôm nay tớ đến đây là cũng chỉ để thực hiện lời hứa năm xưa mà thôi
Ken mỉm cười, nụ cười nhẹ như mặt hồ mùa thu nhưng lại ấm áp và ngọt ngào tựa nắng ban mai.
-Mon, cậu nhất định phải sống tốt đó có biết không? Nếu một ngày tớ không thể bên cạnh cậu nữa thì tớ mong Mon sẽ luôn hạnh phúc.
-Cậu sao lại nói thế? Chẳng lẽ cậu lại muốn đi nữa sao? Không được tớ và cậu mới gặp nhau thôi mà – Mon buồn bã nói
-Ừm….tớ phải đi…nhưng một ngày không xa chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Hứa với tớ phải thành thật với trái tim của mình, bởi cảm xúc chân chính của trái tim mới là thứ khiến cậu nhận ra được tình yêu đích thực. Đôi khi hãy để trái tim cậu lựa chọn thay lý trí và quan trọng nhất là hãy trân trọng những thứ mình đang có. Có được không?
Ken nói xong, thì đứng dậy quay bước đi. Còn cô thì cứ đứng trơ mắt nhìn hình bóng yêu thương cứ xa mờ tít tắp, đôi mắt cũng nhạt nhòa trong ánh nắng kia….
-Ken đừng bỏ tớ, Ken cậu đừng đi
Bảo Ngọc mơ màng mở mắt, về đến nhà rồi sao? Đâu phải, đúng rồi cô bị Hoàng Quân kéo lên xe để chở đi đâu đó mà, nhưng bây giờ trong xe không còn bóng dáng của ai cả. Đi đâu hết rồi? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Cô đã ngủ từ lúc nào?
Càng nghĩ càng khiến cô đau đầu, thôi khó quá bỏ qua! Đó cũng là châm ngôn sống của cô, nếu như cảm thấy khó khăn quá thì cứ bỏ qua, chứ ngồi đó cũng chẳng có lợi ích gì càng mất thời gian của cô.
Cô ngồi dậy, tiếng sóng biển chợt rơi vào tai cô. Biển sao? Bảo Ngọc vội quay đầu nhìn phía bên kia. Quả thật là biển, cô mở cửa xe, bước ra ngoài. Đây không phải là biển Vũng Tàu sao? Cô đã từng đến đây một lần với bạn của mình. Cô còn nhớ lần đó cô bị đám bạn nhấn nước uống nước biển quá trời luôn đến nỗi không biết chừng cả tháng cô không ăn muối cũng chả sao. Nhưng nơi đây không phải là bãi biển mà cô đến với mấy bạn. Nếu như Bảo Ngọc nhớ không lầm thì đây là bãi biển Vọng Nguyệt. Là một trong những bãi biển đẹp và yên tĩnh nhất Vũng Tàu. Nơi đây được phủ một màu xanh ngút ngàn của những dãy đồi chập chùng, thung lũng xanh mướt như hoà làm một với biển xanh, cát trắng nắng vàng. Cô khoác chiếc áo khoác, bước xuống bãi cát, tìm kiếm Hoàng Quân. Cái “con rùa” đó tự nhiên chở cô đến đây làm gì không biết? Hôm nay cô còn phải đi làm ở tiệm bánh Smile nữa chứ đâu có rảnh rỗi như tên đó.
Hoàng Quân đang ngồi trên một ghềnh đá, anh đút tay vào túi, tay đeo headphone, mắt nhìn đăm đăm ra biển. Những cơn gió biển cứ thế xô đến không ngừng trêu đùa mái tóc màu hạt dẻ của Hoàng Quân, đôi mắt màu nâu sâu hút đó cũng trở nên đăm xa vời rất nhiều. Bảo Ngọc có cảm giác Hoàng Quân rất giống Ken, nhưng không Ken rất dịu dàng trong khi Hoàng Quân thì lại lạnh lùng, Ken chu đáo trong khi Hoàng Quân lại độc đoán, Ken luôn thấu hiểu người khác trong khi Hoàng Quân lại kiêu căng, hống hách. Nhưng quả thật hiện tại Hoàng Quân rất quyến rũ, rất ư là lãng tử làm mắt Bảo Ngọc không thể rời đi. Cảm nhận được có ai đang nhìn chăm chăm mình, anh quay lại thấy đôi mắt đen to tròn của cô đang nhìn mình cứ như đang thưởng ngoạn mỹ nam vậy. Khiến anh không khỏi vui vẻ, tâm trạng cực tốt, miệng khẽ mỉm cười. Bảo Ngọc bị Hoàng Quân thấy mình đang đắm đuối nhìn anh thì quay mặt đi cứ như bị bắt gian. Bảo Ngọc không thấy động đậy phía bên kia thì định quay lại, đã ngửi thấy mùi hương bạc hà đặc trưng của Hoàng Quân. Thì ra Hoàng Quân đã đứng sau lưng cô, Bảo Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoàng Quân nắm tay kéo thẳng đi.
-Nè, đi đâu vậy? Tôi chưa được ngắm biển mà? Nè đi đâu vậy?
Bảo Ngọc cứ thế la hét, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Hoàng Quân. Nhưng hắn là con trai trong khi cô là con gái nên làm sao cô đấu lại hắn. Thế là Bảo Ngọc bị lôi thẳng đến trung tâm thành phố Vũng Tàu luôn. Sau một hồi đi lòng vòng quanh co cả đoạn đường dài cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một tiệm làm đẹp lớn. Đạp Bảo Ngọc ra khỏi xe, kéo lê xác cô vào trong tiệm hay đúng hơn là vác cô lên vai ném vào tiệm. Xong xuôi anh chỉ nói:
-CHO CÁC NGƯỜI 30 PHÚT
Chưa “định vị” được tâm trạng thì cô lại bị mười mấy người bao vây đẩy cô vào bên trong.
30 phút sau……..
Từ phòng trang điểm bước ra, liếc nhìn mình trong gương, Bảo Ngọc hơi giật mình, hình như đó không phải cô mà là một người khác, liếc nhanh phản ứng của Hoàng Quân, đôi mắt thoáng sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng trở về nét lạnh lùng thường ngày. Anh đứng dậy nắm tay cô bước đi. Để lại những ánh nhìn ngưỡng mộ của dàn nhân viên.
-Đúng là đẹp đôi nha
-Họ cứ như công chúa và hoàng tử ấy
-Không phải đúng hơn là Lọ lem và Hoàng Tử
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook