Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ
-
Chương 37
Sao trên bầu trời đêm hôm đó dường như sáng hơn hẳn, khiến cho bầu trời đêm mùa hạ thêm phần đẹp đẽ. Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ phòng mình, thanh thản nhìn lên những vì sao. Gió đêm mát lạnh thổi luồn qua cổ và vai, giống như là những ngọn cỏ bốn lá của thiên thần đang miên man trên tôi, thật thoải mái.
Cuối cùng cũng tìm được Nguyên Dạ, hơn nữa anh ấy cũng đã tha thứ lỗi của mình hôm nay rồi. Cái cảm giác giống như được sống lại này thật là hay.
"Tiểu Chí, con ngủ chưa?" Là tiếng mẹ.
"Chưa ạ!" Tôi vui vẻ đáp lời, đến mở cửa cho bà.
Bây giờ là hai mẹ con tôi ngồi nhìn những vì sao trên trời qua khung cửa sổ, cảm giác này tuyệt thật... Tôi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẹ, một cảm giác hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng. Tuy tôi từ nhỏ đã không có cha, ngay cả tên của cha cũng không biết, nhưng tôi vẫn được mẹ luôn bầu bạn bên cạnh nên trước giờ không hề cảm thấy cô độc và lạc lõng.
Tôi yêu mẹ, cũng như mẹ yêu tôi vậy. Tôi biết mẹ đặt hy vọng rất lớn ở tôi, mẹ lấy hết tâm huyết của mình truyền cho tôi, hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành niềm tự hào của mẹ. Tiểu Chí à, mày phải cố gắng lên!
Mẹ nghiêng đầu qua nhìn tôi, mỉm cười nói: "Tiểu Chí, sao trước giờ mẹ chưa từng nghe con nhắc đến hai người hồi nãy?"
Hả? Anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên hả? Mặt tôi đỏ lên. "À... Họ đều là... Đó là... Mới quen thôi..." Trời... Tôi căng thẳng cái gì chứ? Làm gì mà nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế?
"Mới quen hả? Hi hi, Tiểu Chí thật giỏi đấy! Có thể làm quen được với mấy cậu bé giỏi giang như thế?"
"Mẹ, làm gì có... Nhiều người biết họ lắm, họ là người được mến mộ mà."
Thôi chết! Tôi nói họ là người được mến mộ làm gì thế? Nói thế làm như mình cũng mến mộ họ lắm đấy? Mẹ sẽ suy nghĩ lung tung đây.
"Nhưng mẹ thấy quan hệ của tụi con mật thiết lắm mà!" Mẹ tôi nói.
"Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Tụi con chỉ là anh em học chung bình thường thôi..."
Mẹ cười lớn: "Ha ha, họ đều là người con trai tốt! Chẳng lẽ Tiểu Chí của mẹ không động lòng sao?"
Tôi vô cùng khó xử: "Mẹ! Mẹ đang nói cái gì thế?"
"Tiểu Chí đã lớn rồi, sao lại không có người con trai nào làm con động lòng chứ? Huống chi họ lại rất giỏi." Mẹ tôi vẫn nói.
"Không có đâu! Con mới cấp hai mà! Làm sao mà sớm nói chuyện yêu đương cho được? Mẹ thật là..."
"Hả? Thật vậy hả? Hi hi, nhưng Tiểu Chí của mẹ từ hồi học mẫu giáo đã thầm yêu anh bạn đẹp trai Phi Phi kia mà?" Chuyện cũ rích thế mà mẹ vẫn còn nhớ nữa sao?
"Ui! Mẹ đừng nói nữa, con đi ngủ đây!"
Ừ, mẹ thật là, sao lại lôi mấy chuyện từ hồi còn học mẫu giáo ra nói chứ? Thật là...
Tôi đỏ mặt nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được. Hình như là mẹ thích hai anh ấy lắm thì phải, điều này cũng dễ hiểu thôi, có ai mà nhìn thấy vẻ đẹp trai của họ mà không thích kia chứ? Đặc biệt là anh Nam Xuyên, cái miệng ngọt lừ, lại còn hay nháy mắt nữa, ha ha, mẹ không thích anh ta mới lạ! Nhưng Nguyên Dạ biết xuống bếp nấu ăn lấy lòng mẹ, điều này mình thật nghĩ không ra?
Hờ... Cái gã Nguyên Dạ này ngày thường đối xử với mình hung hăng thấy ghê, nào ngờ lại đối xử với mẹ tốt như thế? Anh ấy nấu ăn cũng ngon đấy chứ! (Còn ngon hơn cả đầu bếp!) Thảo nào ngay cả người làm mà anh ta cũng không cần, thì ra bình thường anh ấy tự mình xuống bếp. Thật không thể tin được.
Còn nữa, nghe anh Nam Xuyên nói mẹ Nguyên Dạ rất giống mẹ mình? Đáng tiếc là mẹ anh ấy đã mất rồi, nếu không mình cũng muốn nhìn. Thực ra, Nguyên Dạ rất đáng thương, bị bệnh lạ mà không nói với ai, mẹ lại mất sớm, người thân thì không ở bên cạnh... Cho nên mình cảm thấy Nguyên Dạ có tính khí thất thường cũng là dễ hiểu.
À, đúng rồi, mình là tiểu muội nên thì phải nên hiểu anh ấy mới đúng, hơn nữa lại là người con gái duy nhất biết anh ấy bị bệnh "mù đường", nên mình càng phải tận sức giúp anh ấy trị khỏi căn bệnh này! Không thể để giống như hôm nay được, không thể làm mất anh ấy nữa.
Nhưng mà... Nói đi thì phải nói lại, lần nào mình cũng đối xử tốt với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn cứ hung hăng như thế. Nếu Nguyên Dạ có thể đối xử với mình tốt bằng một nửa anh Nam Xuyên thì mình đâu có thành kiến với anh ấy như vậy chứ?
Ha? Mình nghĩ đi nghĩ lại thì anh Nam Xuyên vẫn là người đối xử tốt với mình! Nhưng không biết tại sao, đối với cái tốt này mình luôn cảm thấy không thực lắm? Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa, chi bằng ngủ ngon một giấc cho đã, ngày mai còn phải tập luyện với Ban Kịch nghệ nữa.
Chúc ngủ ngon!
NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ
Mấy hôm trước, tôi gặp lại anh chàng đẹp trai Phi Phi mà tôi thầm "yêu" hồi còn mẫu giáo ở trong siêu thị.
Chết thật! Anh ta bây giờ sao mà trở nên xấu xí thế, thật đúng là con trai lớn lên có 18 cái thay đổi, càng thay đổi càng thấy ghê! May mà lúc xưa mình không nói cho anh ta biết. Hi hi, thảo nào thầy cô nói tụi mình không nên yêu sớm là cũng có lý đấy chứ!
Cuối cùng cũng tìm được Nguyên Dạ, hơn nữa anh ấy cũng đã tha thứ lỗi của mình hôm nay rồi. Cái cảm giác giống như được sống lại này thật là hay.
"Tiểu Chí, con ngủ chưa?" Là tiếng mẹ.
"Chưa ạ!" Tôi vui vẻ đáp lời, đến mở cửa cho bà.
Bây giờ là hai mẹ con tôi ngồi nhìn những vì sao trên trời qua khung cửa sổ, cảm giác này tuyệt thật... Tôi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẹ, một cảm giác hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng. Tuy tôi từ nhỏ đã không có cha, ngay cả tên của cha cũng không biết, nhưng tôi vẫn được mẹ luôn bầu bạn bên cạnh nên trước giờ không hề cảm thấy cô độc và lạc lõng.
Tôi yêu mẹ, cũng như mẹ yêu tôi vậy. Tôi biết mẹ đặt hy vọng rất lớn ở tôi, mẹ lấy hết tâm huyết của mình truyền cho tôi, hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành niềm tự hào của mẹ. Tiểu Chí à, mày phải cố gắng lên!
Mẹ nghiêng đầu qua nhìn tôi, mỉm cười nói: "Tiểu Chí, sao trước giờ mẹ chưa từng nghe con nhắc đến hai người hồi nãy?"
Hả? Anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên hả? Mặt tôi đỏ lên. "À... Họ đều là... Đó là... Mới quen thôi..." Trời... Tôi căng thẳng cái gì chứ? Làm gì mà nói chuyện cứ ấp a ấp úng thế?
"Mới quen hả? Hi hi, Tiểu Chí thật giỏi đấy! Có thể làm quen được với mấy cậu bé giỏi giang như thế?"
"Mẹ, làm gì có... Nhiều người biết họ lắm, họ là người được mến mộ mà."
Thôi chết! Tôi nói họ là người được mến mộ làm gì thế? Nói thế làm như mình cũng mến mộ họ lắm đấy? Mẹ sẽ suy nghĩ lung tung đây.
"Nhưng mẹ thấy quan hệ của tụi con mật thiết lắm mà!" Mẹ tôi nói.
"Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Tụi con chỉ là anh em học chung bình thường thôi..."
Mẹ cười lớn: "Ha ha, họ đều là người con trai tốt! Chẳng lẽ Tiểu Chí của mẹ không động lòng sao?"
Tôi vô cùng khó xử: "Mẹ! Mẹ đang nói cái gì thế?"
"Tiểu Chí đã lớn rồi, sao lại không có người con trai nào làm con động lòng chứ? Huống chi họ lại rất giỏi." Mẹ tôi vẫn nói.
"Không có đâu! Con mới cấp hai mà! Làm sao mà sớm nói chuyện yêu đương cho được? Mẹ thật là..."
"Hả? Thật vậy hả? Hi hi, nhưng Tiểu Chí của mẹ từ hồi học mẫu giáo đã thầm yêu anh bạn đẹp trai Phi Phi kia mà?" Chuyện cũ rích thế mà mẹ vẫn còn nhớ nữa sao?
"Ui! Mẹ đừng nói nữa, con đi ngủ đây!"
Ừ, mẹ thật là, sao lại lôi mấy chuyện từ hồi còn học mẫu giáo ra nói chứ? Thật là...
Tôi đỏ mặt nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, lăn qua lăn lại nhưng không ngủ được. Hình như là mẹ thích hai anh ấy lắm thì phải, điều này cũng dễ hiểu thôi, có ai mà nhìn thấy vẻ đẹp trai của họ mà không thích kia chứ? Đặc biệt là anh Nam Xuyên, cái miệng ngọt lừ, lại còn hay nháy mắt nữa, ha ha, mẹ không thích anh ta mới lạ! Nhưng Nguyên Dạ biết xuống bếp nấu ăn lấy lòng mẹ, điều này mình thật nghĩ không ra?
Hờ... Cái gã Nguyên Dạ này ngày thường đối xử với mình hung hăng thấy ghê, nào ngờ lại đối xử với mẹ tốt như thế? Anh ấy nấu ăn cũng ngon đấy chứ! (Còn ngon hơn cả đầu bếp!) Thảo nào ngay cả người làm mà anh ta cũng không cần, thì ra bình thường anh ấy tự mình xuống bếp. Thật không thể tin được.
Còn nữa, nghe anh Nam Xuyên nói mẹ Nguyên Dạ rất giống mẹ mình? Đáng tiếc là mẹ anh ấy đã mất rồi, nếu không mình cũng muốn nhìn. Thực ra, Nguyên Dạ rất đáng thương, bị bệnh lạ mà không nói với ai, mẹ lại mất sớm, người thân thì không ở bên cạnh... Cho nên mình cảm thấy Nguyên Dạ có tính khí thất thường cũng là dễ hiểu.
À, đúng rồi, mình là tiểu muội nên thì phải nên hiểu anh ấy mới đúng, hơn nữa lại là người con gái duy nhất biết anh ấy bị bệnh "mù đường", nên mình càng phải tận sức giúp anh ấy trị khỏi căn bệnh này! Không thể để giống như hôm nay được, không thể làm mất anh ấy nữa.
Nhưng mà... Nói đi thì phải nói lại, lần nào mình cũng đối xử tốt với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn cứ hung hăng như thế. Nếu Nguyên Dạ có thể đối xử với mình tốt bằng một nửa anh Nam Xuyên thì mình đâu có thành kiến với anh ấy như vậy chứ?
Ha? Mình nghĩ đi nghĩ lại thì anh Nam Xuyên vẫn là người đối xử tốt với mình! Nhưng không biết tại sao, đối với cái tốt này mình luôn cảm thấy không thực lắm? Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa, chi bằng ngủ ngon một giấc cho đã, ngày mai còn phải tập luyện với Ban Kịch nghệ nữa.
Chúc ngủ ngon!
NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ
Mấy hôm trước, tôi gặp lại anh chàng đẹp trai Phi Phi mà tôi thầm "yêu" hồi còn mẫu giáo ở trong siêu thị.
Chết thật! Anh ta bây giờ sao mà trở nên xấu xí thế, thật đúng là con trai lớn lên có 18 cái thay đổi, càng thay đổi càng thấy ghê! May mà lúc xưa mình không nói cho anh ta biết. Hi hi, thảo nào thầy cô nói tụi mình không nên yêu sớm là cũng có lý đấy chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook