Chuyện Tình Của Ảnh Đế Đại Nhân
-
Chương 16: Theo đuổi đến cùng
Trong buổi tiệc ngày hôm nay, mỗi một người mới đều phải chuẩn bị một tiết mục cho nên sau khi đi thảm đỏ, Lục Nghi nhanh chóng chạy ra phía sau sân khấu để chuẩn bị.
Chị Bạch cầm theo bộ váy màu trắng phớt một chút tím bước vào, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại dặn tiểu Hương mau chóng cầm theo trang sức đến. Bộ đồ này là trang phục biểu diễn chị Bạch tìm mượn cho cô, trông vô cùng xinh đẹp. Ai chẳng có ước mơ 1 lần được làm công chúa, cô cũng phải ngoại lệ.
Lớp trang điểm hoàn toàn được chỉnh lại cho phù hợp với bộ váy, biến cô từ một người phụ nữ nhẹ nhàng quyến rũ thành 1 cô gái thẹn thùng nhưng ánh mắt cô vẫn vô cùng thản nhiên.
Chị Bạch thấy cô thì thốt lên:
" Trời ơi! Tôi có phước gì nhặt được 1 cái bảo bối đẹp như vậy nha."
Tiểu Hương cũng nhảy vào phụ họa:
" Chị Nghi chị thật đẹp, chị có thể xoay 1 vòng cho em xem được không?"
Lục Nghi mỉm cười, xoay một vòng rồi quay lại hỏi:
" Đẹp không?"
Hai người kia đều ngẩn cả người, rồi lại lập tức gật đầu khen đẹp khiến cô vô cùng vui vẻ.
Sau khi xong xuôi mọi việc thì cũng vừa đến lượt Lục Nghi lên biểu diễn, chị Bạch giúp cô nâng váy bước lên sân khấu.
Lục Tử Mặc và Tần Vũ đang nói chuyện với nhau thì nhìn thấy Lục Nghi bước ra, như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích. Lộng lẫy, kiêu sa, xinh đẹp vô cùng.
Lục Tử Mặc quay qua bạn mình thì thấy Tần Vũ đang ngẩn người nhìn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng sủng nịch và khao khát hận không thể giấu cô đi của anh thì bật cười. Tần Vũ vào giây phút Lục Nghi thì anh hoàn toàn " đổ rầm" trước cô. Lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ mau chóng đem cô về nhà, để cô mau chóng thành người yêu anh, rồi từ người yêu thành vợ anh.
Lục Tử Mặc lên tiếng trêu chọc:
" Này Vũ, tôi nói cho cậu biết, đấy là em gái tôi, nếu muốn yêu nó thì cậu trước tiên phải thử gọi tôi là anh rể đi đã!"
Tần Vũ đã quá quen với việc bị Lục Tử Mặc trêu ghẹo nên không thèm để ý cậu ta mà tiếp tục nhìn Lục Nghi. Hôm nay cô thật đẹp! Làm anh có chút thổn thức, đúng là anh cần mau chóng tạo cho mình một danh phận thôi!
Nếu không cứ thế này thì sớm muộn cũng tuột khỏi tay anh mất.
Nhạc vang lên, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng bao trùm cả căn phòng rộng lớn nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh, tạo ra chút không khí vô cùng thư thái.
Người con gái trên sân khấu bắt đầu dần chìm vào bài nhạc, mắt cô nhắm lại, đắm mình vào đoạn nhạc bi thương ấy.
Vạt áo tung lên, từng nhịp từng nhịp rồi lại rơi xuống. Điệu múa như một nốt trầm giữa một bản nhạc vui vẻ hào hứng.
Phải, bài múa kể về một cô gái đợi người mình yêu đến mòn mỏi, héo tàn, chờ một người đã ra đi mãi mãi, chờ ngày đoàn tụ.
Lục Nghi hoàn toàn chìm đắm trong bài ca ấy. Cảm xúc của cô gái cứ trào dâng lên vô hạn đợi ngày chàng trai trở về cưới mình như lời đã hứa.
Lo lắng, đau khổ, sầu muộn tất cả như giọt nước sắp tràn ly nhưng vẫn cố gắng gượng, giữ lại trong tim, che giấu tất cả.
Tần Vũ nhìn cô trên sân khấu. Anh cảm nhận cô đang hoà mình vào nó, cảm nhận được khi nào cô đau thương, khi nào cô cố tỏ ra mình rất ổn, tất cả cô đều thể hiện ra vô cùng hoàn hảo.
Nó khiến anh muốn chàng trai cô nương ấy đang đợi trở về dù không thể và cũng muốn ôm cô vào lòng, khao khát đến mức anh chẳng thể lí giải được.
Lục Tử Mặc nhìn biểu tình của ông bạn thì lại mở thói trêu chọc, anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng rồi nói thầm:
"Thấy gì không? Con bé chính là em gái của tôi đấy, là báu vật vô giá của ba mẹ tôi đấy! Chỉ có thể nhìn thôi chứ không chắc đụng được đâu nhé!"
Tần Vũ hơi cười cười, dường như vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, buột miệng nói một câu:
" Cái đấy cũng không chắc lắm!"
" Hả? Cậu nói gì cơ?" Lục Tử Mặc có chút lơ đễnh hỏi lại
Lúc này Tần Vũ mới biết mình lỡ lời, nếu như tên gia hoả này mà biết mình có tình riêng với em gái hắn thể nào cũng gây khó dễ vẫn là kệ hắn thôi.
Quay lại với cư dân mạng, lần này thật sự là nổ tung luôn.
Nhớ anh quá đi: Mẹ nó! Vừa nãy là tiên nữ từ phương nào hạ phàm vậy? Mê li quá đi huhu [ khóc]
Nghi Nghi siêu cấp đáng yêu: Là Nghi Nghi nhà chúng tôi đó [tự hào] [tự hào]
Yêu lẩu đến chết đi sống lại: Đừng cản tôi!!! Tôi phải liếm màn hình, quá đỉnh rồi huhu
A đại nhân: múa thật tốt nha, tôi đoán cô ấy chính là dân chuyên.
Lão bà của Tần Vũ: Tôi đến để xem chồng tôi nhưng bị cô thuyết phục rồi đấy! Đẹp thật sự
Cười chết tôi: Hahaha vung tay vung chân có mấy cái mà các người đã loạn cả lên rồi! Có gì hay đâu chứ.
Thích anh: lầu trên có ngon thì múa như người ta xem nào? Tôi là dân nghệ thuật đây, múa được như vậy là cả một vấn đề đấy người anh em ạ!
Lục Nghi biểu diễn xong thì cúi chào rồi đi vào cánh gà nhường sân khấu cho diễn viên khác.
Lúc ngẩng đầu lên, trong ánh đèn có chút mờ ảo, hai người lại vô tình chạm mắt nhau. Tần Vũ nhìn cô rồi một lần nữa mỉm cười vô cùng vui vẻ, khiến Lục Nghi cho đến khi xuống sân khấu tim vẫn còn đang đập liên hồi.
Chị Bạch cầm theo bộ váy màu trắng phớt một chút tím bước vào, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại dặn tiểu Hương mau chóng cầm theo trang sức đến. Bộ đồ này là trang phục biểu diễn chị Bạch tìm mượn cho cô, trông vô cùng xinh đẹp. Ai chẳng có ước mơ 1 lần được làm công chúa, cô cũng phải ngoại lệ.
Lớp trang điểm hoàn toàn được chỉnh lại cho phù hợp với bộ váy, biến cô từ một người phụ nữ nhẹ nhàng quyến rũ thành 1 cô gái thẹn thùng nhưng ánh mắt cô vẫn vô cùng thản nhiên.
Chị Bạch thấy cô thì thốt lên:
" Trời ơi! Tôi có phước gì nhặt được 1 cái bảo bối đẹp như vậy nha."
Tiểu Hương cũng nhảy vào phụ họa:
" Chị Nghi chị thật đẹp, chị có thể xoay 1 vòng cho em xem được không?"
Lục Nghi mỉm cười, xoay một vòng rồi quay lại hỏi:
" Đẹp không?"
Hai người kia đều ngẩn cả người, rồi lại lập tức gật đầu khen đẹp khiến cô vô cùng vui vẻ.
Sau khi xong xuôi mọi việc thì cũng vừa đến lượt Lục Nghi lên biểu diễn, chị Bạch giúp cô nâng váy bước lên sân khấu.
Lục Tử Mặc và Tần Vũ đang nói chuyện với nhau thì nhìn thấy Lục Nghi bước ra, như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích. Lộng lẫy, kiêu sa, xinh đẹp vô cùng.
Lục Tử Mặc quay qua bạn mình thì thấy Tần Vũ đang ngẩn người nhìn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng sủng nịch và khao khát hận không thể giấu cô đi của anh thì bật cười. Tần Vũ vào giây phút Lục Nghi thì anh hoàn toàn " đổ rầm" trước cô. Lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ mau chóng đem cô về nhà, để cô mau chóng thành người yêu anh, rồi từ người yêu thành vợ anh.
Lục Tử Mặc lên tiếng trêu chọc:
" Này Vũ, tôi nói cho cậu biết, đấy là em gái tôi, nếu muốn yêu nó thì cậu trước tiên phải thử gọi tôi là anh rể đi đã!"
Tần Vũ đã quá quen với việc bị Lục Tử Mặc trêu ghẹo nên không thèm để ý cậu ta mà tiếp tục nhìn Lục Nghi. Hôm nay cô thật đẹp! Làm anh có chút thổn thức, đúng là anh cần mau chóng tạo cho mình một danh phận thôi!
Nếu không cứ thế này thì sớm muộn cũng tuột khỏi tay anh mất.
Nhạc vang lên, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng bao trùm cả căn phòng rộng lớn nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh, tạo ra chút không khí vô cùng thư thái.
Người con gái trên sân khấu bắt đầu dần chìm vào bài nhạc, mắt cô nhắm lại, đắm mình vào đoạn nhạc bi thương ấy.
Vạt áo tung lên, từng nhịp từng nhịp rồi lại rơi xuống. Điệu múa như một nốt trầm giữa một bản nhạc vui vẻ hào hứng.
Phải, bài múa kể về một cô gái đợi người mình yêu đến mòn mỏi, héo tàn, chờ một người đã ra đi mãi mãi, chờ ngày đoàn tụ.
Lục Nghi hoàn toàn chìm đắm trong bài ca ấy. Cảm xúc của cô gái cứ trào dâng lên vô hạn đợi ngày chàng trai trở về cưới mình như lời đã hứa.
Lo lắng, đau khổ, sầu muộn tất cả như giọt nước sắp tràn ly nhưng vẫn cố gắng gượng, giữ lại trong tim, che giấu tất cả.
Tần Vũ nhìn cô trên sân khấu. Anh cảm nhận cô đang hoà mình vào nó, cảm nhận được khi nào cô đau thương, khi nào cô cố tỏ ra mình rất ổn, tất cả cô đều thể hiện ra vô cùng hoàn hảo.
Nó khiến anh muốn chàng trai cô nương ấy đang đợi trở về dù không thể và cũng muốn ôm cô vào lòng, khao khát đến mức anh chẳng thể lí giải được.
Lục Tử Mặc nhìn biểu tình của ông bạn thì lại mở thói trêu chọc, anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng rồi nói thầm:
"Thấy gì không? Con bé chính là em gái của tôi đấy, là báu vật vô giá của ba mẹ tôi đấy! Chỉ có thể nhìn thôi chứ không chắc đụng được đâu nhé!"
Tần Vũ hơi cười cười, dường như vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, buột miệng nói một câu:
" Cái đấy cũng không chắc lắm!"
" Hả? Cậu nói gì cơ?" Lục Tử Mặc có chút lơ đễnh hỏi lại
Lúc này Tần Vũ mới biết mình lỡ lời, nếu như tên gia hoả này mà biết mình có tình riêng với em gái hắn thể nào cũng gây khó dễ vẫn là kệ hắn thôi.
Quay lại với cư dân mạng, lần này thật sự là nổ tung luôn.
Nhớ anh quá đi: Mẹ nó! Vừa nãy là tiên nữ từ phương nào hạ phàm vậy? Mê li quá đi huhu [ khóc]
Nghi Nghi siêu cấp đáng yêu: Là Nghi Nghi nhà chúng tôi đó [tự hào] [tự hào]
Yêu lẩu đến chết đi sống lại: Đừng cản tôi!!! Tôi phải liếm màn hình, quá đỉnh rồi huhu
A đại nhân: múa thật tốt nha, tôi đoán cô ấy chính là dân chuyên.
Lão bà của Tần Vũ: Tôi đến để xem chồng tôi nhưng bị cô thuyết phục rồi đấy! Đẹp thật sự
Cười chết tôi: Hahaha vung tay vung chân có mấy cái mà các người đã loạn cả lên rồi! Có gì hay đâu chứ.
Thích anh: lầu trên có ngon thì múa như người ta xem nào? Tôi là dân nghệ thuật đây, múa được như vậy là cả một vấn đề đấy người anh em ạ!
Lục Nghi biểu diễn xong thì cúi chào rồi đi vào cánh gà nhường sân khấu cho diễn viên khác.
Lúc ngẩng đầu lên, trong ánh đèn có chút mờ ảo, hai người lại vô tình chạm mắt nhau. Tần Vũ nhìn cô rồi một lần nữa mỉm cười vô cùng vui vẻ, khiến Lục Nghi cho đến khi xuống sân khấu tim vẫn còn đang đập liên hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook